Chu Tiên Sinh, Cưới Trước Yêu Sau
Chương 4:
Cố Bắc Niệm Nam
27/09/2022
Việc đầu tiên Hứa Nhan Sơ làm sau khi trở về căn hộ là tẩy trang, vào phòng tắm nước lạnh, sau đó mê man nằm trên giường.
Cô cứ như vậy đem chính mình gả đi, hơn nữa vẫn là gả cho Chu Hách.
Trong không khí tràn ra hai tiếng thở dài bất đắc dĩ, Tống Nhan Sơ không muốn nghĩ đến chuyện thời cao trung, khi đó cô và anh.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, lúc này Tống Nhan Sơ mới hoàn hồn, sờ đến di động, là Dụ Hạ gọi WeChat video.
Dụ Hạ là bạn cùng phòng đại học của Tống Nhan Sơ, hiện giờ cũng coi như là tiểu minh tinh hạng ba, cô ấy có dáng dấp xinh đẹp, EQ lại cao, chỉ là không có bối cảnh, nên không quá nổi.
Video được kết nối, Tống Nhan Sơ liền thấy trên mặt Dụ Hạ mang một chiếc kính râm đầy khoa trương, cái miệng nhỏ màu hồng, vui vẻ nói: “Đoán xem tớ đang ở đâu?”
Tống Nhan Sơ cầm di động lên, hoàn toàn không ngại mình trong video hiện rõ quầng thâm mắt, cười nói: “Hôm trước không phải còn ở Thuyền Thành đóng phim sao, vào vai Ngũ công chúa kiêu ngạo ương ngạnh?”
“Buổi sáng hôm nay đã đóng máy, nên cùng người đại diện nghỉ ngơi 3 ngày, đến Giang Thành thăm cậu đây.”
Dụ Hạ nhìn xung quanh, cái miệng nhỏ chu lên, kéo kính râm lên đầu, để lộ ra đôi mắt đào hoa đẹp động lòng người, “Tớ còn tỉ mỉ trang điểm, lên máy bay rồi cũng không có người đón.”
Tống Nhan Sơ nhìn biểu tình ủy khuất của cô ấy, hiểu ý liền cười: “Hôm nay tớ bận rồi, không tới sân bay đón cậu được.”
“Chuyện gì còn quan trọng hơn tớ?”
“Kết hôn.”
Tống Nhan Sơ nói lời này ra rất bình tĩnh, hệt như đang tường thuật lại một chuyện thường tình. Nhưng khi Dụ Hạ nghe được những lời này, trợn tròn mắt đôi, thanh âm nâng lên: “Tống Nhan Sơ, cậu kết hôn, kết hôn với ai?”
Cô yêu đương khi nào chứ?
“Chu Hách.”
“Chu Hách?” Dụ Hạ biết chuyện thời cao trung của Tống Nhan Sơ, cô ấy khó hiểu hỏi: “Sao đột nhiên lại kết hôn.”
“Anh ấy giúp tớ trả hết mọi khoản nợ, còn có chi phí phẫu thuật cho ba tớ, và điều kiện duy nhất anh ấy muốn là kết hôn với anh ấy, tớ không có lý do gì để cự tuyệt.”
Dụ Hạ thở dài, “Là do tớ không có tiền.”
Nhưng sau khi nói xong, cô ấy đột nhiên nghiêm túc, “Tiểu Tống, hai người đã bảy năm không gặp rồi, lần này anh ta lại muốn kết hôn với cậu, không phải để trả thù cậu đó chứ?”
Trả thù?
“Bây giờ anh ta thực sự rất có tiền đồ, lúc trước cậu cự tuyệt người ta, bây giờ là cậu trèo cao!” Dụ Hạ chỉ là diễn viên tuyến ba, bình thường có thể nhận được kịch bản cũng là cốt truyện như vậy, đương nhiên trong đầu liền liên tưởng đến nó.
Tống Nhan Sơ cũng nghĩ tới loại khả năng này, cô khẽ kéo khóe miệng, bất đắc dĩ cười nói: “Trả thù thì trả thù, dù sao tớ cũng không thể để ba tớ không có tiền làm phẫu thuật.”
“Giá mà tớ là một phú bà thì tớ sẽ không để cậu phải chịu ủy khuất như vậy.” Dụ Hạ cảm thấy hơi xấu hổ.
Cả hai trò chuyện một lúc lâu, đến khi ra khỏi sân bay, Du Hạ bị mấy fan nhận ra liền vây quanh muốn ký tên.
Dụ Hạ lập tức tắt video với Tống Nhan Sơ, mỉm cười với fans rồi ký tên, sau đó là chụp ảnh.
Hai mươi phút sau, Tống Nhan Sơ mới lần nữa nhận được điện thoại của Dụ Hạ.
“Bọn họ khen tớ xinh đẹp, còn nói nhất định tớ sẽ nổi tiếng!”
——
Bóng đêm dần bao trùm, ánh đèn lấp lánh cùng loạt âm thanh huyên náo của phố thị cũng dần hiện ra.
Mặc kệ là năm đó căm hận đến mức nào thì nỗi vui mừng chân thành chôn giấu dưới đáy lòng vẫn không ngừng nảy nở.
Chu Hách dựa vào cửa sổ ngắm nhìn những ngọn đèn dầu, ánh mắt thâm trầm tựa như lạc vào miền hồi ức xa xôi nào đó.
Mấy người từ quán bar đối diện đi tới, người phụ nữ uống đến say đến không còn biết gì ngã vào trong lòng của người đàn ông, anh ta ôm lấy eo cô gái, ngăn cản một chiếc xe taxi.
Chu Hách nhìn đến xuất thần, nghe thấy phía sau cửa có động tĩnh.
Cô cứ như vậy đem chính mình gả đi, hơn nữa vẫn là gả cho Chu Hách.
Trong không khí tràn ra hai tiếng thở dài bất đắc dĩ, Tống Nhan Sơ không muốn nghĩ đến chuyện thời cao trung, khi đó cô và anh.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, lúc này Tống Nhan Sơ mới hoàn hồn, sờ đến di động, là Dụ Hạ gọi WeChat video.
Dụ Hạ là bạn cùng phòng đại học của Tống Nhan Sơ, hiện giờ cũng coi như là tiểu minh tinh hạng ba, cô ấy có dáng dấp xinh đẹp, EQ lại cao, chỉ là không có bối cảnh, nên không quá nổi.
Video được kết nối, Tống Nhan Sơ liền thấy trên mặt Dụ Hạ mang một chiếc kính râm đầy khoa trương, cái miệng nhỏ màu hồng, vui vẻ nói: “Đoán xem tớ đang ở đâu?”
Tống Nhan Sơ cầm di động lên, hoàn toàn không ngại mình trong video hiện rõ quầng thâm mắt, cười nói: “Hôm trước không phải còn ở Thuyền Thành đóng phim sao, vào vai Ngũ công chúa kiêu ngạo ương ngạnh?”
“Buổi sáng hôm nay đã đóng máy, nên cùng người đại diện nghỉ ngơi 3 ngày, đến Giang Thành thăm cậu đây.”
Dụ Hạ nhìn xung quanh, cái miệng nhỏ chu lên, kéo kính râm lên đầu, để lộ ra đôi mắt đào hoa đẹp động lòng người, “Tớ còn tỉ mỉ trang điểm, lên máy bay rồi cũng không có người đón.”
Tống Nhan Sơ nhìn biểu tình ủy khuất của cô ấy, hiểu ý liền cười: “Hôm nay tớ bận rồi, không tới sân bay đón cậu được.”
“Chuyện gì còn quan trọng hơn tớ?”
“Kết hôn.”
Tống Nhan Sơ nói lời này ra rất bình tĩnh, hệt như đang tường thuật lại một chuyện thường tình. Nhưng khi Dụ Hạ nghe được những lời này, trợn tròn mắt đôi, thanh âm nâng lên: “Tống Nhan Sơ, cậu kết hôn, kết hôn với ai?”
Cô yêu đương khi nào chứ?
“Chu Hách.”
“Chu Hách?” Dụ Hạ biết chuyện thời cao trung của Tống Nhan Sơ, cô ấy khó hiểu hỏi: “Sao đột nhiên lại kết hôn.”
“Anh ấy giúp tớ trả hết mọi khoản nợ, còn có chi phí phẫu thuật cho ba tớ, và điều kiện duy nhất anh ấy muốn là kết hôn với anh ấy, tớ không có lý do gì để cự tuyệt.”
Dụ Hạ thở dài, “Là do tớ không có tiền.”
Nhưng sau khi nói xong, cô ấy đột nhiên nghiêm túc, “Tiểu Tống, hai người đã bảy năm không gặp rồi, lần này anh ta lại muốn kết hôn với cậu, không phải để trả thù cậu đó chứ?”
Trả thù?
“Bây giờ anh ta thực sự rất có tiền đồ, lúc trước cậu cự tuyệt người ta, bây giờ là cậu trèo cao!” Dụ Hạ chỉ là diễn viên tuyến ba, bình thường có thể nhận được kịch bản cũng là cốt truyện như vậy, đương nhiên trong đầu liền liên tưởng đến nó.
Tống Nhan Sơ cũng nghĩ tới loại khả năng này, cô khẽ kéo khóe miệng, bất đắc dĩ cười nói: “Trả thù thì trả thù, dù sao tớ cũng không thể để ba tớ không có tiền làm phẫu thuật.”
“Giá mà tớ là một phú bà thì tớ sẽ không để cậu phải chịu ủy khuất như vậy.” Dụ Hạ cảm thấy hơi xấu hổ.
Cả hai trò chuyện một lúc lâu, đến khi ra khỏi sân bay, Du Hạ bị mấy fan nhận ra liền vây quanh muốn ký tên.
Dụ Hạ lập tức tắt video với Tống Nhan Sơ, mỉm cười với fans rồi ký tên, sau đó là chụp ảnh.
Hai mươi phút sau, Tống Nhan Sơ mới lần nữa nhận được điện thoại của Dụ Hạ.
“Bọn họ khen tớ xinh đẹp, còn nói nhất định tớ sẽ nổi tiếng!”
——
Bóng đêm dần bao trùm, ánh đèn lấp lánh cùng loạt âm thanh huyên náo của phố thị cũng dần hiện ra.
Mặc kệ là năm đó căm hận đến mức nào thì nỗi vui mừng chân thành chôn giấu dưới đáy lòng vẫn không ngừng nảy nở.
Chu Hách dựa vào cửa sổ ngắm nhìn những ngọn đèn dầu, ánh mắt thâm trầm tựa như lạc vào miền hồi ức xa xôi nào đó.
Mấy người từ quán bar đối diện đi tới, người phụ nữ uống đến say đến không còn biết gì ngã vào trong lòng của người đàn ông, anh ta ôm lấy eo cô gái, ngăn cản một chiếc xe taxi.
Chu Hách nhìn đến xuất thần, nghe thấy phía sau cửa có động tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.