Chu Tiên Sinh, Cưới Trước Yêu Sau
Chương 9:
Cố Bắc Niệm Nam
27/09/2022
Tống Nhan Sơ đỡ Chu Hách vào phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, nhiệt độ trong phòng cùng phòng khách chênh lệch rất lớn, cô đỡ Chu Hách đến mép giường, thay anh cởi áo khoác, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa vừa phải.
“Nếu không đi bệnh viện thì anh nằm nghỉ một lát đi, tôi đi lấy nhiệt kế và thuốc cảm tới.”
Chu Hách hơi gật đầu, ánh mắt bình tĩnh tựa như mặt hồ, môi mỏng nhẹ cong, “Cảm ơn.”
Tống Nhan Sơ cũng mỉm cười, “Không cần phải nói cảm ơn, dù sao anh còn giúp tôi chuyện lớn hơn.”
Đáy mắt người đàn ông dường như ẩn chứa cảm xúc gì đó, giọng nói khàn khàn, “Không cần nói cảm ơn, chúng ta là vợ chồng.”
“Vợ chồng nên đồng cam cộng khổ.”
Tống Nhan Sơ ngẩn người, nhất thời không biết nói cái gì. Cô theo bản năng nắm chặt tay, xoay người đi ra ngoài: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi lấy thuốc.”
Chu Hách nghiêng đầu, nhìn thân ảnh mảnh mai trong phòng khách.
Cô giống như con nai trong rừng bị làm cho kinh sợ, chạy loạn khắp nơi.
Không bao lâu sau, Tống Nhan Sơ đã trở lại, trên tay cầm nhiệt kế, ly nước cùng mấy viên thuốc trị cảm. Chu Hách rất phối hợp, hơi ngồi dậy đem nhiệt kế kẹp ở dưới nách, một ngụm nước đã uống hết đống thuốc màu mè kia.
Trong phòng khách truyền đến tiếng chuông điện thoại, hai người đều hướng phòng khách nhìn qua.
Chu Hách bỏ cái ly xuống, Tống Nhan Sơ đã đứng dậy, mở miệng nói: “Điện thoại của anh, để tôi đi lấy.”
Chu Hách liếm liếm môi, biểu tình thong dong, ôn nhu bình tĩnh.
“Là điện thoại của người ở công ty.” Tống Nhan Sơ cầm di động lại đây, nhìn thấy trên màn hình ghi chú “Thư ký Trương”.
Cô đưa cho Chu Hách, Chu Hách không tiếp, “Em nhận giúp tôi.”
“Có thích hợp không?”
Chu hách cười khẽ, uống thêm một ngụm nước ấm, cổ họng thoải mái hơn chút, sau lưng đổ mồ hôi, “Có cái gì không thích hợp?”
Nghe được anh trả lời như vậy, Tống Nhan Sơ lại nghĩ tới vừa rồi Chu Hách nói câu nói kia.
Bọn họ là vợ chồng.
Ánh mắt cô khẽ lay động, dừng ở màu xám trên điện thoại, nhấn nghe, “Xin chào.”
“Chờ một chút, Chu tổng bị bệnh, cổ họng không được thoải mái lắm, tôi hỏi anh ấy đã.”
“Thư ký Trương nói buổi trưa có lịch hẹn ăn cơm với Lý tổng, còn có hai văn kiện quan trọng cần anh ký tên.”
Chu Hách yếu ớt trả lời: “Bảo cậu ta đi tìm phó tổng, văn kiện thì để ở bàn làm việc của tôi.”
Tống Nhan Sơ truyền đạt lại ý của anh, còn hỏi thêm, “Còn có chuyện gì nữa không?”
Đầu dây bên kia, thư ký Trương vâng một tiếng, hai giây sau, mới tò mò hỏi một câu: “Xin hỏi cô là?”
“Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy trước.” Tống Nhan Sơ ôn hòa cúp điện thoại, đặt điện thoại ở trên bàn trà, nhìn người đàn ông suy yếu nằm trên giường, duỗi tay về phía anh, “Đưa nhiệt kế cho tôi xem, nếu thật sự nghiêm trọng, anh vẫn phải đi bệnh viện.”
“Anh bận như vậy đừng để chậm trễ công việc.”
Chu Hách lấy nhiệt kế ra đưa cho cô, thanh âm thực nhẹ, như là nỉ non, lộ ra ôn nhu hiếm có, “Chắc là không nghiêm trọng, uống thuốc nghỉ ngơi một ngày là tốt rồi.”
Tống Nhan Sơ đối nhiệt kế hiển thị 38.3 độ.
Nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “38 độ, hay là đi bệnh viện đi.”
Chu Hách không thích bệnh viện, anh lôi chăn nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn: “Tôi ngủ một giấc là ổn.”
Tống Nhan Sơ đứng ở mép giường, người đàn ông đã nhắm hai mắt lại. Hai giây sau, Tống Nhan Sơ khẽ thở dài, lựa chọn tôn trọng ý kiến của anh, nhẹ giọng nói: “Vậy anh ngủ một giấc đi, tôi nấu cháo cho anh.”
Chu Hách nghe thấy tiếng đóng cửa, liền mở mắt, tầm mắt liền trở nên u ám.
Anh kéo chăn, nhắm mắt lại.
Một hình ảnh từng rất nhiều lần xuất hiện ở trong đầu, thậm chí là trong mộng của anh.
Ngày tốt nghiệp đó, Tống Nhan Sơ mặc một cái váy dài màu vàng, tóc búi cao, một vài sợi tóc mái thả xuống tự do, cả hành lang đèn rất sáng, mỗi một nơi đều hiện ra rất rõ ràng.
Cô uống rất nhiều rượu, say mèm, nhưng vẫn như cũ chính xác gọi tên của anh.
Ngẩng đầu nhìn anh nói, Chu Hách, bảy năm sau, nếu anh còn thích tôi, tôi sẽ gả cho anh.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, nhiệt độ trong phòng cùng phòng khách chênh lệch rất lớn, cô đỡ Chu Hách đến mép giường, thay anh cởi áo khoác, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa vừa phải.
“Nếu không đi bệnh viện thì anh nằm nghỉ một lát đi, tôi đi lấy nhiệt kế và thuốc cảm tới.”
Chu Hách hơi gật đầu, ánh mắt bình tĩnh tựa như mặt hồ, môi mỏng nhẹ cong, “Cảm ơn.”
Tống Nhan Sơ cũng mỉm cười, “Không cần phải nói cảm ơn, dù sao anh còn giúp tôi chuyện lớn hơn.”
Đáy mắt người đàn ông dường như ẩn chứa cảm xúc gì đó, giọng nói khàn khàn, “Không cần nói cảm ơn, chúng ta là vợ chồng.”
“Vợ chồng nên đồng cam cộng khổ.”
Tống Nhan Sơ ngẩn người, nhất thời không biết nói cái gì. Cô theo bản năng nắm chặt tay, xoay người đi ra ngoài: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi lấy thuốc.”
Chu Hách nghiêng đầu, nhìn thân ảnh mảnh mai trong phòng khách.
Cô giống như con nai trong rừng bị làm cho kinh sợ, chạy loạn khắp nơi.
Không bao lâu sau, Tống Nhan Sơ đã trở lại, trên tay cầm nhiệt kế, ly nước cùng mấy viên thuốc trị cảm. Chu Hách rất phối hợp, hơi ngồi dậy đem nhiệt kế kẹp ở dưới nách, một ngụm nước đã uống hết đống thuốc màu mè kia.
Trong phòng khách truyền đến tiếng chuông điện thoại, hai người đều hướng phòng khách nhìn qua.
Chu Hách bỏ cái ly xuống, Tống Nhan Sơ đã đứng dậy, mở miệng nói: “Điện thoại của anh, để tôi đi lấy.”
Chu Hách liếm liếm môi, biểu tình thong dong, ôn nhu bình tĩnh.
“Là điện thoại của người ở công ty.” Tống Nhan Sơ cầm di động lại đây, nhìn thấy trên màn hình ghi chú “Thư ký Trương”.
Cô đưa cho Chu Hách, Chu Hách không tiếp, “Em nhận giúp tôi.”
“Có thích hợp không?”
Chu hách cười khẽ, uống thêm một ngụm nước ấm, cổ họng thoải mái hơn chút, sau lưng đổ mồ hôi, “Có cái gì không thích hợp?”
Nghe được anh trả lời như vậy, Tống Nhan Sơ lại nghĩ tới vừa rồi Chu Hách nói câu nói kia.
Bọn họ là vợ chồng.
Ánh mắt cô khẽ lay động, dừng ở màu xám trên điện thoại, nhấn nghe, “Xin chào.”
“Chờ một chút, Chu tổng bị bệnh, cổ họng không được thoải mái lắm, tôi hỏi anh ấy đã.”
“Thư ký Trương nói buổi trưa có lịch hẹn ăn cơm với Lý tổng, còn có hai văn kiện quan trọng cần anh ký tên.”
Chu Hách yếu ớt trả lời: “Bảo cậu ta đi tìm phó tổng, văn kiện thì để ở bàn làm việc của tôi.”
Tống Nhan Sơ truyền đạt lại ý của anh, còn hỏi thêm, “Còn có chuyện gì nữa không?”
Đầu dây bên kia, thư ký Trương vâng một tiếng, hai giây sau, mới tò mò hỏi một câu: “Xin hỏi cô là?”
“Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy trước.” Tống Nhan Sơ ôn hòa cúp điện thoại, đặt điện thoại ở trên bàn trà, nhìn người đàn ông suy yếu nằm trên giường, duỗi tay về phía anh, “Đưa nhiệt kế cho tôi xem, nếu thật sự nghiêm trọng, anh vẫn phải đi bệnh viện.”
“Anh bận như vậy đừng để chậm trễ công việc.”
Chu Hách lấy nhiệt kế ra đưa cho cô, thanh âm thực nhẹ, như là nỉ non, lộ ra ôn nhu hiếm có, “Chắc là không nghiêm trọng, uống thuốc nghỉ ngơi một ngày là tốt rồi.”
Tống Nhan Sơ đối nhiệt kế hiển thị 38.3 độ.
Nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “38 độ, hay là đi bệnh viện đi.”
Chu Hách không thích bệnh viện, anh lôi chăn nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn: “Tôi ngủ một giấc là ổn.”
Tống Nhan Sơ đứng ở mép giường, người đàn ông đã nhắm hai mắt lại. Hai giây sau, Tống Nhan Sơ khẽ thở dài, lựa chọn tôn trọng ý kiến của anh, nhẹ giọng nói: “Vậy anh ngủ một giấc đi, tôi nấu cháo cho anh.”
Chu Hách nghe thấy tiếng đóng cửa, liền mở mắt, tầm mắt liền trở nên u ám.
Anh kéo chăn, nhắm mắt lại.
Một hình ảnh từng rất nhiều lần xuất hiện ở trong đầu, thậm chí là trong mộng của anh.
Ngày tốt nghiệp đó, Tống Nhan Sơ mặc một cái váy dài màu vàng, tóc búi cao, một vài sợi tóc mái thả xuống tự do, cả hành lang đèn rất sáng, mỗi một nơi đều hiện ra rất rõ ràng.
Cô uống rất nhiều rượu, say mèm, nhưng vẫn như cũ chính xác gọi tên của anh.
Ngẩng đầu nhìn anh nói, Chu Hách, bảy năm sau, nếu anh còn thích tôi, tôi sẽ gả cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.