Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận

Chương 5: Ngà voi trắng 4

Tiểu Thố

03/06/2020

Sau khi vừa thốt ra câu đó trái tim Ưng Tử đập nhanh hai cái, hơi thấp thỏm, nhưng lại thấy sắc mặt trắng bệch của Trịnh Ngọc Nhiễm. Cô nhanh chóng nặn ra một nụ cười trừ, vội vàng khép cửa lại.

Không xong rồi, Trinh Ngọc Nhiễm có mật mã cửa, bộ dáng quen thuộc nơi này như vậy cô nói một câu như thế với Trịnh Ngọc Nhiễm liệu cô ấy có đi mách với Tiêu Nhất Mặc không? Tiêu Nhất Mặc liệu có trách cô chậm trễ không tiếp khách?

Lo sợ bất an cân nhắc một lúc, Ưng Tử không quan tâm nữa.

Thời gian không nên lãng phí cho những người không liên quan.

Chung cư của Tiêu Nhất Mặc đúng là làm cô rất ngạc nhiên.

Tối hôm qua vì thất thần mà không chú ý rõ ràng, thư phòng của Tiêu Nhất Mặc có rất nhiều sách, trên cao có chỗ còn có mấy quyển sách cũ về nhạc lý, nhạc cổ điển bán lẻ, ban công cạnh phòng khách có cửa kính sát đất, có cả ghế nằm, có thể vừa nằm vừa đọc sách, bên trái phòng khách có môt phòng khác, bên trong có không gian rất rộng có rất nhiều dụng cụ nhạc, ở giữa có màn hình chiếu lớn, trên tường thì treo các loại nhạc cụ thủ công, còn có một chiếc dương cầm màu trắng đặt ở dưới.

Ưng Tử không kìm được mà ấn vài phím đàn, đàn một đoạn quen thuộc bài ""Bốn con thiên nga"". Thần kì là cô đã hai năm không động vào dương cầm, nhưng những âm phù giống như khắc vào đầu cô, ngón tay cứ theo tự nhiên mà đàn ra.

Âm sắc rất tuyệt, thanh triệt thuần tịnh. (ai biết cụm từ này cmt mình với với ạ:((()

Đáy mắt cô có chút nóng lên.

Sáu tuổi cô bắt đầu học đàn, dự định học xong cấp ba liền ra nước ngoài vào học viện âm nhạc, vì trong nhà xảy ra chuyện nên sau phải từ bỏ, chiếc đàn dương cầm của cô từ thời thơ ấu cũng bị ngân hàng mang đi gán nợ.

Vội đóng nắp đàn lại, Ưng tử ngồi ở trên ghế gọi điện cho Ưng Khải.

""Ba, chuyện đầu tư như thế nào rồi?""

Âm thanh của Ưng Khải nghe có vẻ uể oải: ""Rất tốt, vừa mới ký hợp đồng.""

Ưng Tử buồn bực: ""Vậy sao nghe giọng ba như không cao hứng thế?""

Ưng Khải hậm hực nói: ""Cao hứng cái gì, quyền khống chế cổ phần của công ty bị phân đi rồi, về sau ba có chính sách gì cũng phải qua sự cho phép của người tài trợ đó.""

Ưng Tử không hiểu lắm, nhưng mà cô cảm thấy đây chưa chắc là chuyện xấu, Ưng Khải làm việc hay xúc động, nếu như có một đội đầu tư chuyên nghiệp có thể trấn áp ông như này thì cũng không tồi.

""Ba, công ty đã không còn gì hết, ba cho rằng người ta muốn quyền khống chế làm gì?"" Ưng Tử khuyên nhủ, ""Công ty đầu tư cũng chỉ hy vọng theo đuổi được lợi nhuận, cũng không đoạt toàn quyền khống chế của ba mà, đúng không?""

Ưng Khải cũng hiểu được, chỉ là có chút không cam lòng mà thôi, được con gái khuyên một chút liền cao hứng lên: ""Cũng đúng, trợ lí Sầm cũng nói chờ đến sau khi hạng mục có lợi nhuận bọn họ sẽ dần dần rút đi, đến lúc đó ba có quyền thu mua lại cổ phần. Bọn họ còn giới thiệu cho ba một đoàn đội rất lợi hại, sau khi người mới đến sẽ có thư đến lúc đó tài chính cũng vừa đến, lúc đó thi công cũng có thể bắt đầu.""

""Vậy là tốt rồi."" Ưng Tử thở phào nhẹ nhõm.

""Buổi tối ba và mẹ con ra ngoài ăn mừng, con có về không?"" Ưng Khải vui rạo rực nói.

""Con không quấy rầy thế giới hai người đâu."" Ưng tử mềm mại nói, ""Ba giúp mẹ vui vẻ nhé.""

""Được rồi, yên tâm.""

...................

Ngắt điện thoại, tâm tình Ưng Tử rất vui.

Ưng Khải rất coi trọng tập đoàn Ứng ca của ông nội để lại, cho dù có phá sản cũng không chịu bán lại, thế cho nên ngày càng kéo công ty lụi bại như ngày hôm nay.

Ưng Tử luôn cho rằng, nghèo một chút cũng không sao chỉ cần một nhà ba người bọn họ sống tốt đẹp là được, nhưng mà có một lần tình cờ cô đến công ty tìm ba mình, trong văn phòng không thấy ai, cô một đường tìm liền thấy ba ngồi bên lan can tầng 19, cầm một chai bia, ánh mắt mê mang mà nhìn không gian xám xịt của thành phố.

Trong nháy mắt đó cô liền hiểu, nhỡ đâu một ngày nào đó Ưng Khải nhảy xuống kia, để lại cô cùng mẹ thì sao.

Trong nháy mắt cô sợ hãi không nói nên lời, hàng đêm đều gặp ác mộng, mơ thấy mình trở thành đứa bé mồ côi.

Bây giờ, nhờ nỗ lực của cô mà cũng có biến chuyển.

Trừ buổi sáng có Trịnh Ngọc Nhiễm quấy rầy một chút, cả ngày hôm nay thật sự quá nhẹ nhàng tự tại. Ưng Tử không đi xem nhưng gia khác nữa, cô ở phòng khách chơi điện thoại, rất nhanh đã đến buổi chiều.



Trên bầu rời ánh nắng chiều chiếu lên bốn phía, đem sông Hoàng Giang như nhiễm một tầng ánh kim.

Tử đây nhìn ra ngoài, cảnh sắc thật sự quá đẹp, bảo sao nơi này lại là tiểu khu có giá nhà khiến người khác líu lưỡi, đúng là một phòng cũng khó có được.

Chiều tối 6 giờ, tài xế đúng giờ gọi điện đến đón cô đi khách sạn ăn tối. Đến cửa khách sạn, tài xế cũng bị hoảng sợ không biết người nổi tiếng nào bị lộ tin đang ở khách sạn, ở cửa fans đến chật như nêm.

""Ưng tiểu thư, nơi này đông như vậy hay là tôi đưa cô đến cửa hông nhé."" Tài xế vừa khởi động xe, ""Chỉ đi một đoạn ngắn thôi.""

""Ok.""

Ưng Tử một bên đáp, một bên tò mò mà nhìn xung quanh, cách nhiều người như vậy cô nhìn không thấy minh tinh, cảm giác fans có hơi điên cuồng, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng hét chói tai.

Cửa hông thấp thoáng ở xa, đúng là không có người, Ưng Tử vừa mới chuẩn bị xuống xe, không biết chui đâu ra một người trẻ tuổi giúp cô kéo cửa xe nhìn như là đến đón cô vậy.

Ưng Tử buồn bực mà liếc mắt một cái, chỉ thấy anh ta mặc một chiếc áo hoodie, mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, một chiếc kính râm che hết nửa khuôn mặt.

""Làm ơn, giúp tôi một chút.""Anh ta thấp giọng nói.

Ưng Tử kinh ngạc, tiếng kêu sắp buột miệng ra liền bị cô ngắt lại trong cổ họng, cô lấy lại bình tĩnh, trấn định mà đi về phía trước.

Bảo vệ khách sạn kiểm tra rất nghiêm ngặt, hỏi Ưng Tử đặt trước bàn nào xong mới cho người đi vào. Người đàn ông đó cũng theo cô vào khách sạn, trên đường có người đi lại, có cả fans trà trộn vào, cũng có những người khách, Ưng Tử một đường bình tĩnh đưa người đến trước cửa thang máy, thang máy mở người kia liền đi vào, cửa vừa đóng anh ta liền cười cười rút trong túi áo ra một cái bút, lấy tay áo choàng trắng của cô kí tên xoạt một cái.

""Cảm ơn em nhé cô gái, giữ một cái kỷ niệm đi."" Thanh âm kia cực kì dễ nghe, nói xong con mang theo âm điệu hơi hơi cong, chính là âm thanh làm lỗ tai có thể mang thai trong truyền thuyết.

Ưng Tử kìm nén kích động trong lòng, nhỏ giọng kêu lên: ""Anh là Vệ Thì Niên?""

Vệ Thì Niên có chút ngoài ý muốn, tháo kính râm xuống, nhìn cô khẽ cười cười: ""Tôi còn tưởng em không biết tôi chứ.""

Làm sao có thể không biết được?

Đỉnh cấp lưu lượng giới giải trí trong nước, vừa mới cầm giải thưởng âm nhạc lớn Châu Á nam ca sĩ Vệ Thì Niên.

Mấu chốt chính là, ngày trước cô đã từng cùng Vệ Thì Niên giao lưu, tuy rằng chỉ ngắn ngủi vài ngày nhưng lại làm cô không thể quên người con trai có tài hoa âm nhạc hơn người này.

Vừa rồi nghe được âm thanh đó cô liền nhận ra, nhưng mà hiển nhiên là Vệ Thì Niên đã sớm quên cô rồi.

""Tôi rất thích anh."" Cô giống như những fans khác, vội vàng thổ lộ, ""Mỗi đĩa nhạc của anh tôi đều có hết.""

Loại thổ lộ này đối với Vệ Thì Niên quá bình thường, anh không để ý, ánh mắt dừng trên mặt Ưng Tử một chút liền thôi, ""Cảm ơn......""

Vừa muốn hỏi thêm hai câu,thang máy đã đến, "tinh tinh" nhắc nhở kêu lên, trong đại sảnh có vài ánh mắt nhìn lại đây.

Muốn chết.

Vệ Thì Niên không thể không buông cái áo trong tay ấn ấn nút đóng thang máy, ánh mắt nhìn mặt Ưng Tử hoang mang hỏi: ""Tôi gặp....""

Ưng Tử mắt nhìn thang máy đóng lại, đè đè ngực, trái tim vẫn nhảy thình thịch loạn nhịp.

Vận khí đúng là quá tốt, không chỉ được nói chuyện cùng Vệ Thì Niên mà còn được một cái chữ kí quý như này.

Đem áo choàng gấp lại cẩn thận, cả đường khóe miệng luôn mỉm cười, bước nhanh tới bàn đã đặt sẵn.

Tiêu Nhất Mặc đã có mặt, bên cạnh có nhân viên đang khom lưng giới thiệu đồ ăn.

Nghe được âm thanh mở cửa, anh ngẩng đầu nói trong âm thanh mang theo vài phần không vui: ""Sao bây giờ mới tới.""

Ưng Tử đang chìm trong vui sướng vì gặp được thần tượng bỗng tỉnh lại, vội vàng xin lỗi: ""Xin lỗi, vừa rồi ở cổng có chút việc.""

Tiêu Nhất Mặc nhíu nhíu mày: ""Chỉ toàn những fans hâm mộ ấu trĩ, sớm biết như vậy đã không chọn nhà hàng này.""



""Thật ra cũng được, tôi thấy bọn họ không quá ầm ĩ."" Biết những người đó là đến vì Vệ Thì Niên, Ưng Tử nhịn không được liền biện hộ cho những cô gái đó.

Tiêu Nhất Mặc có chút ngoài ý muốn nhìn cô, nhàn nhạt nói: ""Họ đều là những người đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, cô cũng không phải mất trí như thế đâu nhỉ?""

Ưng Tử nghẹ họng, đành phải theo ý anh đáp: ""Không có, tôi không có theo đuổi, nhưng mà tôi cũng có thần tượng của riêng mình.""

Chưa đến một lúc, đồ ăn từng món đều được mang lên, nhân viên mở rượu vang đỏ, chất lỏng màu đỏ chảy xuôi trong ly thủy tinh.

Ưng Tử không uống rượu, nhưng hôm nay cô hạ quyết tâm hôm nay sẽ uống mọt chút, như vậy sẽ giúp cô giảm một chút khẩn trương.

Học tập kiểu dáng của Tiêu Nhất Mặc cầm ly rượu trong tay quơ quơ, sau đó nhấp một ngụm. Hương vị hơi đắng, nước trái cây vẫn ngon hơn. Đương nhiên cô sẽ không nói ra câu gây mất hứng như vậy.

Uống mấy ngụm rượu xuống bụng, lá gan của cô cũng to hơn một chút, cô nâng ly về phía Tiêu Nhất Mặc: ""Nhất Mặc, cảm ơn anh vì anh đã đầu tư hạng mục Cẩm Địa.""

Má trắng nõn nhiễm một tầng ửng hồng, cặp mắt phảng phất cũng nhiễm mấy phần nhu tình. Ngũ quan của Ưng Tử ban đầu đã xinh đẹp, nhiễm thêm chút cồn càng thêm phần phong tình.

Bị ánh mắt mềm mại nhìn chăm chú như vậy tâm tình của Tiêu Nhất Mặc vốn không vui vì chờ đợi mà thoáng chút đã thoải mái lên không ít. Anh nâng chén chạm một chút ly thủy tinh phát ra ""đinh"" một tiếng giòn vang.

""Không có gì.""

""Sau này, hạng mục này còn làm phiền anh nhiều."" Ưng Tử hướng anh cười.

Tiêu Nhất Mặc có chút thản nhiên: ""Sao tôi lại có thể chú ý hạng mục nhỏ như thế này được.""

Đang uống dở ngụm rượu Ưng Tử bị sặc một chút, liên tục ho khan cuối cùng không thể không cầm lấy khăn bưng kín môi, đỏ bừng khắp mặt.

""Sầm Ninh sẽ an bài tốt, cô không cần lo lắng.""Tiêu Nhất Mặc nhìn không được thiếu chút nữa đứng lên giúp cô vỗ lưng, ""Còn nữa, chỉ cần bên tôi có lợi nhuận, sau khi hôn nhân kết thúc, trong họp đồng có ghi 51% cổ phần dưới quyền của tôi sẽ chuyển nhượng cho cô.""

Ưng Tử bị nghẹn đến mức mặt càng đỏ, hoảng loạn giải thích: ""Không không không cần... Ý của tôi không phải như vậy...""

""Từ trước đến nay tôi luôn rất hào phóng đối với người khác."" Tiêu Nhất Mặc như không nghe thấy câu cự tuyệt đó, ""Cô không cần ngượng ngùng.""

Thật sự không có biện pháp mà.

Ưng Tử rốt cuộc cũng ho được ra mấy giọt rượu khiến cô sặc, không hé răng nửa lời.

Yên lặng ăn trong chốc lát, trên bàn chỉ nghe thấy tiếng dao dĩa rất nhỏ phát ra.

Không thể không thừa nhận rằng tư thế dùng cơm của Tiêu Nhất Mặc rất ưu nhã, cắt bò beesteak cũng là cảnh đẹp ý vui, Ưng Tử bất giác mà nhìn vài lần.

"Hắt xì."" Cô che miệng hắt xì một cái, xấu hổ sờ sờ cánh tay: ""Có hơi lạnh.""

Thật mảnh mai.

Tiêu Nhất Mặc nhìn xung quanh, trên giá treo có mộc cái áo choàng. Anh đi qua đó lấy, săn sóc mà khoác lên vai Ưng Tử: ""Sợ lạnh như vậy sao không mặc nhiều áo một chút.""

Ưng Tử theo bản năng muốn bảo vệ chữ kí rồng bay phượng múa kia: ""Không cần........""

Tiêu Nhất Mặc ngẩn ra một chút, nhìn chằm chằm chữ kí, khuôn mặt vốn đang ôn hòa liền trầm xuống.

Có một dự cảm không lành đến, Ưng Tử vội vàng giải thích: ""Vừa rồi tôi đụng phải minh tinh, đó là Vệ Thì --""

""Vứt."" Tiêu Nhất Mặc mặt không biểu tình.

Ưng Tử ngây ngẩn cả người, đầu ngón tay buông lỏng, áo choàng rơi xuống mặt đất.

Nhân viên bưng hai đĩa trái cây đẩy cửa tiến vào.

Tiêu Nhất Mặc chỉ chỉ áo choàng trên mặt đất phân phó: ""Mang đi ra ngoài vứt.""

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook