Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận
Chương 42: Tính toán
Tiểu Thố
23/02/2021
Không chờ Ưng Tử phản ứng Trịnh Ngọc Nhiễm đã hét lên đầu tiên: "Trời ạ, anh Nhất Mặc đâu? Sao cô ta có thể ở đây! Cô ta với anh Nhất Mặc......chẳng lẽ đã......."
"Nhất Mặc....." Trên giường Đinh Giai Lam nỉ non một câu, xoay người lại.
Trong đầu Ưng Tử "ong ong", ngón tay run rẩy.
Chẳng lẽ Đinh Giai Lam và Tiêu Nhất Mặc giấu cô âm thầm qua lại với nhau, nhân cơ hội đêm cuối cùng của kỳ nghỉ quyết định công khai luôn ư?
Theo bản năng cô đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.
Liếc mắt nhìn quanh phòng cơ hồ không sót ngóc ngách nào, phòng vệ sinh không có, phòng spa không có, phòng thể hình không có.
Phía sau phòng ngủ là phòng tắm thiết kế theo phong cách nửa lộ thiên*, hiện cửa phòng tắm đang khép hờ ánh đèn nhạt màu tỏa ra, Ưng Tử bước nhanh đến đó, nín thở khéo cửa ra.
Bên trong không một bóng người, trên vòi hoa sen vẫn còn nước nhỏ giọt, thể hiện rằng vừa có người sử dụng qua.
Chẳng nhẽ Tiêu Nhất Mặc nghe được có tiếng người vào nên từ đây nhảy xuống đất trốn rồi?
Không, không có khả năng.
Tay Ưng Tử vịn ở cánh cửa, đầu óc hỗn loạn dần dần bình tĩnh lại.
Tiêu Nhất Mặc là ai chứ? Cho dù là thật sự cùng Đinh Giai Lam say rượu loạn tính thì cũng không có khả năng trốn tránh một cách chật vật như vậy, hẳn là sẽ ngồi ở chỗ nào đó nhàn nhã cầm ly rượu thưởng thức.
Huống chi cô và Trịnh Ngọc Nhiễm là ai? Một người là vợ trên hợp đồng, một người là cháu ngoại của mẹ kế vẫn luôn thích anh, anh cần gì dùng cách như vậy để che dấu sao?
Trên giường Đinh Giai Lam đã mơ màng tỉnh dậy sau tiếng thét chói tai của Trịnh Ngọc Nhiễm, mắt lờ đờ say, mông lung nói: "Ai.....ai kêu như quỷ ở đây vậy......."
Ưng Tử không khóc, nhưng Trịnh Ngọc Nhiễm lại khóc trước, nghẹn ngào nói: "Tiểu Tử, em đừng đau lòng, thật ra đàn ông ai cũng vậy, em cũng thấy đó chỉ cần trong lòng anh Nhất Mặc có em nhất định sẽ không bỏ em đâu, bây giờ chúng ta nên dạy dỗ người phụ nữ không biết xấu hổ này trước đã!"
Cô ta vừa nói, kéo Ưng Tử đến bên giường giáo huấn Đinh Giai Lam, cô ta sức lớn, Ưng Tử người nhỏ bị cô ta kéo đến không khỏi sốt ruột kêu lên: "Đừng, chị cứ từ từ, không chừng có hiểu lầm gì đó...."
"Trời ơi, em đúng là tốt tính quá, như thế này rồi còn có gì mà hiểu lầm, em không đến chị đến!" Vẻ mặt Trịnh Ngọc Nhiễm hận rèn sắt không thể thành thép, "Đinh Giai Lam cô đừng có mà không biết xấu hổ, cứ như vậy mà nhảy bổ vào trong ngực, câu dẫn anh Nhất Mặc."
Cô ta nhảy lên giường, túm lấy tóc Đinh Giai Lam, Đinh Giai Lam bị đau kêu lên một tiếng, lập tức từ trạng thái say rượu tỉnh táo lại, bàn tay đáp lại hướng mặt Trịnh Ngọc Nhiễm.
"Bệnh.....thần kinh.....cô nói bậy....nói.....cô mới câu dẫn anh ấy.......ánh mắt của cô mới như muốn lột....lột sạch anh ấy!" Đinh Giai Lam nói cũng không lưu loát, nhưng ngoài miệng lại không yếu thế, dựa vào bản năng cũng đánh lại Trịnh Ngọc Nhiễm.
"Các cô đừng đánh nhau nữa! Có gì nói chuyện cho tử tế!" Ưng Tử nóng nảy, muốn tách hai người ra nhưng Trịnh Ngọc Nhiễm quá khỏe, Đinh Giai Lam cũng không phải ăn chay, tuy rằng say rượu xuống tay lung tung nhưng trong khoảng thời gian ngắn người Ưng Tử đã chịu vài đòn.
"Dừng tay! Các cô đang làm gì vậy?"
Một âm thanh phẫn nộ vang lên.
Hai người kia không hẹn mà dừng tay, Ưng Tử nhân cơ hội dùng sức đẩy hai người ra, thở hồng hộc ngồi trên giường nhìn ra cửa.
Tiêu Nhất Mặc mặc bộ đồ lặn, trong tay xách theo mặt nạ lặn biển, nước trên mặt nhỏ từng giọt từng giọt trên sàn.
"Anh Nhất Mặc," Trịnh Ngọc Nhiễm ủy khuất mà khóc lên, "Anh nhìn xem......tiện nhân kia......"
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Nhất Mặc xanh mặt, ánh mặt liếc qua ba người ngồi kia cuối cùng dừng trên thân thể gợi cảm của Đinh Giai Lam, khuôn mặt phẫn nộ tức giận nói, "Giai Lam, cậu mặc quần áo tôi làm gì?"
Đinh Giai Lam lắc lư đứng dậy, đỡ giường mơ hồ hỏi: "Tớ.....nào có mặc quần áo cậu......nhưng sao các cậu......lại chạy đến phòng tớ làm gì....."
Trịnh Ngọc Nhiễm cười nhạo một tiếng, sắc lạnh nói: "Đinh Giai Lam cô đừng có mà diễn kịch, nhìn xem rốt cuộc đây là phòng ai? Cô vào đây kiểu gì?"
Rốt cuộc Đinh Giai Lam cũng tỉnh chút rượu, nhìn lên trên người mình mặt đỏ lên: "Tôi....tôi không biết, rõ ràng tôi ở trong phòng mình, tôi tắm rửa xong tùy tiện lấy một bộ quần áo, tôi cho rằng đây là quần áo của tôi......"
Cô ta cố gắng nhớ lại.
Vẻ mặt Trịnh Ngọc Nhiễm khinh thường, tiến đến bên tai Ưng Tử nhỏ giọng an ủi, "Tiểu Tử, nhìn đức hạnh của cô ta kìa, còn muốn diễn kịch, em đừng bị cô ta lừa. Nhưng mà em yên tâm, cho dù anh Nhất Mặc bị cô ta mê hoặc nhất thời nhưng cũng sẽ sớm tỉnh lại thôi, nghe chị nói, đừng cãi nhau với anh Nhất Mặc, đỡ bị con hồ ly tinh kia nhân cơ hội đục nước béo cò, đàn ông trọng mặt mũi, nhẫn nhịn chút là qua."
Trong lòng Ưng Tử có điểm khác thường, cho dù cô được coi là nửa chủ nhân nhưng cũng không có định tội Đinh Giai Lam, Trịnh Ngọc Nhiễm lại một mực chắc chắn Tiêu Nhất Mặc và Đinh Giai Lam có quan hệ.
Cô vốn không muốn làm to chuyện nếu Tiêu Nhất Mặc thật sự vượt quá giới hạn, làm loạn lên có lợi ích gì? Cùng lắm là cắt đứt quan hệ, Tiêu Nhất Mặc đi tìm chân ái của mình, mà cô xem như tự do trước kế hoạch đi.
Hai ý niệm này xuất hiện cùng nhau, không hiểu sao trong lòng cô có hơi chua xót.
Lấy lại bình tĩnh, cô nhìn về phía Tiêu Nhất Mặc, uyển chuyển hỏi: "Anh xem xem? Nói không chừng đi nhầm phòng thật, đã muộn vậy hay là mai nói chuyện sau đi?"
"Đúng đúng, ngày mai nói đi." Trịnh Ngọc Nhiễm liên tục gật đầu, duỗi tay túm Đinh Giai Lam: "Nhanh đi thôi, đừng có được tiện nghi mà còn khoe mẽ, nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Tử cũng nhịn không được muốn xé miệng cô!"
"Chờ chút!"
Giọng Tiêu Nhất Mặc nghiêm khắc vang lên: "Tất cả không được đi, nói chuyện rõ ràng trước khi đi cho tôi!"
Bây giờ anh mới hiểu ra, nhìn lại hiện trường, là muốn chụp cho anh một cái mũ ngoại tình! Ưng Tử lại có khí chất thật, tính cho qua chuyện khi chưa rõ ràng, sao lại có thế nhẫn nhịn như vậy?
Những người liên quan đều bị gọi đến, bao gồm bạn cùng phòng Đinh Giai Lam và Trịnh Ngọc Nhiễm, quản gia và người lái xe buýt du lịch đưa họ về phòng.
Đinh Giai Lam uống một ly nước lạnh, lại đến phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt để tỉnh rượu hoàn toàn.
"Giai Lam nói muốn uống thêm nên tôi về phòng trước....." Bạn của Đinh Giai Lam bị gọi từ trên giường dậy, cô biết Đinh Giai Lam có tình cảm với Tiêu Nhất Mặc, nên có hơi lo lắng cho Đinh Giai Lam, nhịn không được cầu tình giúp bạn, "Tiêu tiên sinh, cho dù Giai Lam có hành động nào không phù hợp thì cũng chỉ là vì quá thích ngài, mọi người ai cũng uống chút rượu nói về tình cũng có thể tha thứ, không gây chuyện quá lớn là được, Tiểu Tử em nói xem?"
"Cậu nói cái gì vậy, căn bản là tớ không có làm gì cả, không phải cầu xin người khác tha thứ." Đinh Giai Lam dùng tay gõ gõ huyệt thái dương, ánh mắt sắc bén nhìn.
Cô ở trên thương trường nhiều năm như vậy, lại không phải đứa ngốc, hiểu rõ rằng mình bị người khác gài bẫy.
Cô đúng là thích Tiêu Nhất Mặc nhưng cũng sẽ không làm cái hành động tiểu tam như này, hiểu không? Huống chi, Tiêu Nhất Mặc là người như thế nào, ai có thể biết rõ hơn cô? Cứ bám dính vào người Tiêu Nhất Mặc khinh thường hành vi như vậy, nếu là mượn say rượu làm loạn thì đến cuối cùng cũng bị khinh thường và ghét bỏ, cô tốn sức vô ích làm vậy làm gì?
Cô (ĐGL) từng chút từng chút nghĩ lại, từ lúc bắt đầu uống rượu.
"Khi tôi bắt đầu uống rượu, các người đều đi rồi, sau đó không biết tôi uống vài ly với ai đó."
"Ninh Ninh, cậu có nhớ không?" Cô cố nhớ nhìn về phía bạn mình, "Hai ngày trước tớ nói muốn đến nhà nổi trên nước."
Ninh Ninh gật đầu.
"Đêm nay có người nói với tôi, đến lượt tôi đến nhà nổi, ừ, đến khi trở về tôi rất vui vẻ mà lên xe," cô nhìn đến một đám người đang ngồi, "Trong các người ai nói?"
"Không có ai nói cả, dù sao tôi cũng không nghe thấy gì." Trịnh Ngọc Nhiễm buông tay, "Mọi người có nghe thấy không?"
Người lái xe rất vô tội: "Cái gì tôi cũng không biết, là Đinh tiểu thư bảo tôi đưa đến phòng nổi số 1, tôi chạy đến cửa nhìn cô ấy đi vào phòng liền đi luôn."
Quản gia cũng xấu hổ vạn phần: "Cái này, Đinh tiểu thư, lịch trình của tôi không có hiển thị yêu cầu đổi phòng."
Tiêu Dục Hành ôm Du Tiếu Tiếu nói: "Nhất Mặc, cháu cảm thấy Giai Lam chắc là không có khả năng làm vậy đâu, hẳn là có hiểu lầm."
..............
Sau một hồi ý kiến hỗn độn khác nhau, trong phòng lại dần im lặng.
"Được, mọi người đều nói rõ rồi, tôi sẽ nói lại một lần," Tiêu Nhất Mặc đứng lên, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt âm trầm, khí thế làm cho người ta sợ hãi, "Tôi từ nhà ăn trở về, ở ban công nằm nghỉ một chút sau đó thay quần áo đi lặn, căn bản là không nhìn thấy Giai Lam, càng không nói là cùng cô ấy có vấn đề gì, các người rõ chưa?"
Mọi người đều gật đầu.
Tiêu Nhất Mặc nhìn về phía Ưng Tử.
Ưng Tử khó hiểu mà nhìn ánh mắt anh nhìn mình.
"Cô rõ chưa?" Tiêu Nhất Mặc cắn răng hỏi.
"Tôi.....vẫn luôn hiểu rõ mà," Ưng Tử bày vẻ không thể hiểu được, "Đương nhiên là tôi tin tưởng anh."
Tiêu Nhất Mặc bị cô chọc giận đến nội thương, trầm mặt nói: "Được rồi, Giai Lam, Ngọc Nhiễm, còn có Tiểu Từ, Ninh Ninh mọi người ra ngoài với tôi, còn lại đều về đi."
Tiểu Từ chính là bạn của Trịnh Ngọc Nhiễm đưa đến.
Những người Tiêu Nhất Mặc gọi tên đều đi rồi, Du Tiếu Tiếu vỗ vỗ vai Ưng Tử đồng tình nhìn cô một cái, sau đó cùng Tiêu Dục Hành trở về.
Ưng Tử bị ánh mắt kia của Tiêu Nhất Mặc nhìn đến lo sợ trong lòng, không biết mình lại chọc vào chỗ nào khiến anh không vui rồi.
Trong phòng lộn xộn, cô vừa định dọn dẹp một chút thì lại có người phục vụ vào, không bao lâu sau phòng đã được dọn sạch, còn thuận tiện thay luôn ga trải giường.
Khoảng nửa giờ sau, Tiêu Nhất Mặc quay lại.
Đồ lặn trên người anh vẫn chưa thay đã bị nhiệt độ cơ thể anh hong khô, Ưng Tử hơi lo lắng thúc giục anh vào phòng tắm: "Anh nhanh đi tắm rửa đi, thay quần áo trước đừng để bị bệnh."
"Cô không muốn biết chuyện gì đã xảy ra sao?" Sắc mặt Tiêu Nhất Mặc rất khó xem.
"Chuyện là như thế nào?" Ưng Tử đành phải thuận theo mà hỏi.
Tiêu Nhất Mặc trầm mặt hỏi: "Là người bạn họ Từ của Ngọc Nhiễm đưa Đinh Giai Lam vào đây."
Ưng Tử thở nhẹ một hơi: "Là cô ấy? Sao anh lại biết?"
"Tôi tìm một nhân viên tạp vụ đối chất với cô ta một chút, cô ta không chịu được tự bản thân khai ra," Tiêu Nhất Mặc bâng quơ nói, "Nói là nhìn Giai Lam không vừa mắt, muốn chỉnh cô ấy một chút."
"Đây là lý do gì chứ?" Ưng Tử cũng phục cô ta thật, "Vậy giờ giải quyết như nào?"
Tiêu Nhất Mặc xoa xoa huyệt thái dương, phụ nữ là động vật không thể nói lý, kỳ nghỉ êm đẹp lại có một chuyện ngoài ý muốn như vậy, thật giống như cứt chuột phá hủy một nồi cháo, "Giai Lam tức giận cho người phụ nữ kia một cái tát, còn muốn đánh cả Trịnh Ngọc Nhiễm, tôi yêu cầu họ rời khỏi đây đừng ở chỗ này làm mất mặt."
"Trịnh Ngọc Nhiễm cũng bị đuổi đi?" Ưng Tử không tin được.
"Không thì sao?" Chân mày Tiêu Nhất Mặc cau lại, "Việc này chắc chắn là cô ta bày trò sau lưng, làm không tốt thì vẫn là cô ta bảo, dù không thích Giai Lam cô ta cũng không nên hãm hại Giai Lam như vậy, còn liên lụy đến tôi thật là to gan tôi đã nói chuyện với dì Trần, về sau đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi."
Ưng Tử thở phào nhẹ nhõm.
Cẩn thận nghĩ lại, chiến thuật tối nay thật sự quá cao siêu, quá làm người ta khâm phục.
Trịnh Ngọc Nhiễm cũng không cần bản thân tự ra tay mà lựa chọn người khách thích Tiêu Nhất Mặc kế hoạch làm hai người say rượu loạn tính, sau đó đưa Ưng Tử đến bắt gian, làm cho cô đau khổ thất vọng đối với Tiêu Nhất Mặc, do đó lấy thân phận bạn tốt đến ly gián quan hệ cô và Tiêu Nhất Mặc thậm chí còn xúi giục cô làm một số chuyện đối với Tiêu Nhất Mặc, chia rẽ tình cảm vợ chồng bọn họ.
Nhưng mà mưu kế này tuy cao siêu nhưng thiên thời địa lợi lại không nhân hòa, Tiêu Nhất Mặc lại không có mặt trong phòng, mà Trịnh Ngọc Nhiễm tuy rằng nghĩ ra kế thông minh như vậy nhưng hành động lại hết sức vụng về, lại cố tình đối xử quá tốt với cô, Tiểu Từ lại là người không biết cách nói chuyện bị Tiêu Nhất Mặc dẫn dắt một chút liền tra ra hết.
Cuối cùng không cần nhìn thấy người phụ nữ tâm cơ kia nữa, đỡ phải vừa suy đoán vừa cân nhắc người này sẽ ra ám chiêu gì tiếp theo.
"Biết thế được rồi," cô vui vẻ nói, "Khuya rồi, anh mau đi tắm rửa đi ngủ đi, ngày mai còn phải bay về Tế An."
Tiêu Nhất Mặc không động, xụ mặt nói: "Được, bây giờ tính đến lượt cô."
"Tôi......tôi lại làm gì rồi?" Ưng Tử cảm thấy ủy khuất thật sự, "Thật sự tôi không có nghi ngờ anh tôi không cảm thấy anh không cần hạ giá đến mức vậy, nếu anh thật sự muốn ở cùng Đinh Giai Lam thì chắc chắn không cần phải che che dấu dấu......."
Tiêu Nhất Mặc bị người phụ nữ này làm cho tức chết rồi: "Vậy cô nhìn thấy Giai Làm nằm trên giường như vậy một chút tức giận cũng không có sao?"
Ưng Tử sửng sốt, nhất thời nói không ra lời.
Thân ảnh Đinh Giai Lam xuất hiện trên giường lúc đó, cảm xúc hờn dỗi đã từng xuất hiện trong cô.
Đó là cô đang tức giận sao?
Hình như vậy mà cũng không phải vậy.
Một chút thương tâm đau lòng, lại thêm chút hỗn loạn, chua sót thất vọng.
Các loại cảm xúc phức tạp cũng không biết nên kết luận ra sao. Có thể trường hợp này phát sinh quá bất ngờ không kịp phòng bị, cho nên cô phản ứng không kịp mới xuất hiện các cảm xúc đó nhỉ?
Nhìn biểu tình của cô, sắc mặt Tiêu Nhất Mặc khá hơn.
Nhìn là biết cô giả vờ rộng lượng.
Bao nhiêu tức giận trong lòng cũng đều bay biến hết.
Anh duỗi tay lôi Ưng Tử vào ngực, giáo dục nói: "Tức giận thì nói ra, đừng có mà trộm ghen trong lòng, thậm chí trộm trốn chỗ nào đó khóc, cho dù có chất vấn tôi một chút tôi cũng không tức giận đâu, đã hiểu chưa?"
Đầu óc Ưng Tử loạn cào cào, một hồi lâu mới miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Vậy anh hy vọng tôi kéo quần áo anh la lối khóc lóc sao?"
Tiêu Nhất Mặc nghẹn lại: "Cô sẽ như thế à? Nhìn cô đi, thân hình như này còn đi khuyên can, trên cổ có mấy vết cào đó, về sau không được tham gia mấy loại nao nhiệt như này, bản thân phải biết trốn xa một chút biết chưa?"
Anh đau lòng mà sờ sờ hai vết đỏ kia, trong lòng lại thêm tức giận với Trịnh Ngọc Nhiễm.
Ưng Tử tâm thần không yên gật đầu: "Được."
Tiêu Nhất Mặc không nói gì nhìn chằm chằm cô một lúc, giống như đang chờ mong cái gì.
Cuối cùng Ưng Tử cũng hiểu được, theo ý anh liền chất vấn: "Vậy có phải thật sự anh đi lặn đêm không? Sao lại trùng hợp không ở trong phòng như vậy? Thẳng thắn được khoan dung, kháng cự thì nghiêm trị, mau khai sự thật ra."
Khóe miệng Tiêu Nhất Mặc hơi giơ lên, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn cô.
Trái tim Ưng Tử bất giác run rẩy, đột nhiên tránh tầm mắt.
"Tôi có bằng chứng vắng mặt, cô xem,"Tiêu Nhất Mặc bẻ gương mặt cô qua, tay mở ra một vỏ sò long lanh cuất hiện trước mắt Ưng Tử, "Lặn đêm dưới đáy biển vất vả mới tìm được, tặng cho cô."
So với vỏ sò bình thường không khác gì nhau, nằm trong tay Tiêu Nhất Mặc là một vỏ không lớn lắm, chắc là một vỏ ngọc trai dưới biển sâu, toàn bộ là thuần trắng dưới ánh đèn phản xạ phát ra ánh sáng như chân trâu, rất đẹp.
Ưng Tử duỗi tay nhận lấy, liếc mắt thấy ngón tay Tiêu Nhất Mặc, kêu lên: "Tay anh sao vậy?"
Ngón trỏ Tiêu Nhất Mặc sưng to, bên cạnh có một miệng vết thương.
Anh không thèm để ý nói: "Khi nhặt vỏ sò bị sứa biển chạm vào."
Ưng Tử sốt ruột oán trách: "Anh làm gì vậy? Nguy hiểm như vậy còn đi nhặt vỏ sò làm gì? Phải nhanh chóng gọi bác sĩ đến xem."
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, khóe miệng Tiêu Nhất Mặc càng cong thêm: "Cô đang đau lòng cho tôi à?"
"Anh còn nói như vậy được—— a!" Thân thể Ưng Tử mất đi thăng bằng, hai người ngã lên giường.
Môi bị hôn lên, dần dần đi xuống, run rẩy bắt đàu từ vỏ đại não truyền đến dây thần kinh.
"Đã xử lí rồi, không sao hết. Vì tặng quà cho cô mà tay tôi bị thương, đêm nay có phải cô nên cho tôi chút phúc lợi gì không?"
Tiêu Nhất Mặc trầm giọng bên tai hỏi cô, ngón tay ở trên người cô khơi mào từng ngọn lửa.
.......
Ưng Tử khó chịu rên nhẹ, không biết bao lâu sau, trong đầu mơ hồ xẹt qua một ý niệm: Người này được một tấc lại muốn lấn thêm một thước, như này gọi là một chút phúc lợi sao? Rõ ràng là quá nhiều nhiều nhiều.......
"Nhất Mặc....." Trên giường Đinh Giai Lam nỉ non một câu, xoay người lại.
Trong đầu Ưng Tử "ong ong", ngón tay run rẩy.
Chẳng lẽ Đinh Giai Lam và Tiêu Nhất Mặc giấu cô âm thầm qua lại với nhau, nhân cơ hội đêm cuối cùng của kỳ nghỉ quyết định công khai luôn ư?
Theo bản năng cô đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.
Liếc mắt nhìn quanh phòng cơ hồ không sót ngóc ngách nào, phòng vệ sinh không có, phòng spa không có, phòng thể hình không có.
Phía sau phòng ngủ là phòng tắm thiết kế theo phong cách nửa lộ thiên*, hiện cửa phòng tắm đang khép hờ ánh đèn nhạt màu tỏa ra, Ưng Tử bước nhanh đến đó, nín thở khéo cửa ra.
Bên trong không một bóng người, trên vòi hoa sen vẫn còn nước nhỏ giọt, thể hiện rằng vừa có người sử dụng qua.
Chẳng nhẽ Tiêu Nhất Mặc nghe được có tiếng người vào nên từ đây nhảy xuống đất trốn rồi?
Không, không có khả năng.
Tay Ưng Tử vịn ở cánh cửa, đầu óc hỗn loạn dần dần bình tĩnh lại.
Tiêu Nhất Mặc là ai chứ? Cho dù là thật sự cùng Đinh Giai Lam say rượu loạn tính thì cũng không có khả năng trốn tránh một cách chật vật như vậy, hẳn là sẽ ngồi ở chỗ nào đó nhàn nhã cầm ly rượu thưởng thức.
Huống chi cô và Trịnh Ngọc Nhiễm là ai? Một người là vợ trên hợp đồng, một người là cháu ngoại của mẹ kế vẫn luôn thích anh, anh cần gì dùng cách như vậy để che dấu sao?
Trên giường Đinh Giai Lam đã mơ màng tỉnh dậy sau tiếng thét chói tai của Trịnh Ngọc Nhiễm, mắt lờ đờ say, mông lung nói: "Ai.....ai kêu như quỷ ở đây vậy......."
Ưng Tử không khóc, nhưng Trịnh Ngọc Nhiễm lại khóc trước, nghẹn ngào nói: "Tiểu Tử, em đừng đau lòng, thật ra đàn ông ai cũng vậy, em cũng thấy đó chỉ cần trong lòng anh Nhất Mặc có em nhất định sẽ không bỏ em đâu, bây giờ chúng ta nên dạy dỗ người phụ nữ không biết xấu hổ này trước đã!"
Cô ta vừa nói, kéo Ưng Tử đến bên giường giáo huấn Đinh Giai Lam, cô ta sức lớn, Ưng Tử người nhỏ bị cô ta kéo đến không khỏi sốt ruột kêu lên: "Đừng, chị cứ từ từ, không chừng có hiểu lầm gì đó...."
"Trời ơi, em đúng là tốt tính quá, như thế này rồi còn có gì mà hiểu lầm, em không đến chị đến!" Vẻ mặt Trịnh Ngọc Nhiễm hận rèn sắt không thể thành thép, "Đinh Giai Lam cô đừng có mà không biết xấu hổ, cứ như vậy mà nhảy bổ vào trong ngực, câu dẫn anh Nhất Mặc."
Cô ta nhảy lên giường, túm lấy tóc Đinh Giai Lam, Đinh Giai Lam bị đau kêu lên một tiếng, lập tức từ trạng thái say rượu tỉnh táo lại, bàn tay đáp lại hướng mặt Trịnh Ngọc Nhiễm.
"Bệnh.....thần kinh.....cô nói bậy....nói.....cô mới câu dẫn anh ấy.......ánh mắt của cô mới như muốn lột....lột sạch anh ấy!" Đinh Giai Lam nói cũng không lưu loát, nhưng ngoài miệng lại không yếu thế, dựa vào bản năng cũng đánh lại Trịnh Ngọc Nhiễm.
"Các cô đừng đánh nhau nữa! Có gì nói chuyện cho tử tế!" Ưng Tử nóng nảy, muốn tách hai người ra nhưng Trịnh Ngọc Nhiễm quá khỏe, Đinh Giai Lam cũng không phải ăn chay, tuy rằng say rượu xuống tay lung tung nhưng trong khoảng thời gian ngắn người Ưng Tử đã chịu vài đòn.
"Dừng tay! Các cô đang làm gì vậy?"
Một âm thanh phẫn nộ vang lên.
Hai người kia không hẹn mà dừng tay, Ưng Tử nhân cơ hội dùng sức đẩy hai người ra, thở hồng hộc ngồi trên giường nhìn ra cửa.
Tiêu Nhất Mặc mặc bộ đồ lặn, trong tay xách theo mặt nạ lặn biển, nước trên mặt nhỏ từng giọt từng giọt trên sàn.
"Anh Nhất Mặc," Trịnh Ngọc Nhiễm ủy khuất mà khóc lên, "Anh nhìn xem......tiện nhân kia......"
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Nhất Mặc xanh mặt, ánh mặt liếc qua ba người ngồi kia cuối cùng dừng trên thân thể gợi cảm của Đinh Giai Lam, khuôn mặt phẫn nộ tức giận nói, "Giai Lam, cậu mặc quần áo tôi làm gì?"
Đinh Giai Lam lắc lư đứng dậy, đỡ giường mơ hồ hỏi: "Tớ.....nào có mặc quần áo cậu......nhưng sao các cậu......lại chạy đến phòng tớ làm gì....."
Trịnh Ngọc Nhiễm cười nhạo một tiếng, sắc lạnh nói: "Đinh Giai Lam cô đừng có mà diễn kịch, nhìn xem rốt cuộc đây là phòng ai? Cô vào đây kiểu gì?"
Rốt cuộc Đinh Giai Lam cũng tỉnh chút rượu, nhìn lên trên người mình mặt đỏ lên: "Tôi....tôi không biết, rõ ràng tôi ở trong phòng mình, tôi tắm rửa xong tùy tiện lấy một bộ quần áo, tôi cho rằng đây là quần áo của tôi......"
Cô ta cố gắng nhớ lại.
Vẻ mặt Trịnh Ngọc Nhiễm khinh thường, tiến đến bên tai Ưng Tử nhỏ giọng an ủi, "Tiểu Tử, nhìn đức hạnh của cô ta kìa, còn muốn diễn kịch, em đừng bị cô ta lừa. Nhưng mà em yên tâm, cho dù anh Nhất Mặc bị cô ta mê hoặc nhất thời nhưng cũng sẽ sớm tỉnh lại thôi, nghe chị nói, đừng cãi nhau với anh Nhất Mặc, đỡ bị con hồ ly tinh kia nhân cơ hội đục nước béo cò, đàn ông trọng mặt mũi, nhẫn nhịn chút là qua."
Trong lòng Ưng Tử có điểm khác thường, cho dù cô được coi là nửa chủ nhân nhưng cũng không có định tội Đinh Giai Lam, Trịnh Ngọc Nhiễm lại một mực chắc chắn Tiêu Nhất Mặc và Đinh Giai Lam có quan hệ.
Cô vốn không muốn làm to chuyện nếu Tiêu Nhất Mặc thật sự vượt quá giới hạn, làm loạn lên có lợi ích gì? Cùng lắm là cắt đứt quan hệ, Tiêu Nhất Mặc đi tìm chân ái của mình, mà cô xem như tự do trước kế hoạch đi.
Hai ý niệm này xuất hiện cùng nhau, không hiểu sao trong lòng cô có hơi chua xót.
Lấy lại bình tĩnh, cô nhìn về phía Tiêu Nhất Mặc, uyển chuyển hỏi: "Anh xem xem? Nói không chừng đi nhầm phòng thật, đã muộn vậy hay là mai nói chuyện sau đi?"
"Đúng đúng, ngày mai nói đi." Trịnh Ngọc Nhiễm liên tục gật đầu, duỗi tay túm Đinh Giai Lam: "Nhanh đi thôi, đừng có được tiện nghi mà còn khoe mẽ, nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Tử cũng nhịn không được muốn xé miệng cô!"
"Chờ chút!"
Giọng Tiêu Nhất Mặc nghiêm khắc vang lên: "Tất cả không được đi, nói chuyện rõ ràng trước khi đi cho tôi!"
Bây giờ anh mới hiểu ra, nhìn lại hiện trường, là muốn chụp cho anh một cái mũ ngoại tình! Ưng Tử lại có khí chất thật, tính cho qua chuyện khi chưa rõ ràng, sao lại có thế nhẫn nhịn như vậy?
Những người liên quan đều bị gọi đến, bao gồm bạn cùng phòng Đinh Giai Lam và Trịnh Ngọc Nhiễm, quản gia và người lái xe buýt du lịch đưa họ về phòng.
Đinh Giai Lam uống một ly nước lạnh, lại đến phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt để tỉnh rượu hoàn toàn.
"Giai Lam nói muốn uống thêm nên tôi về phòng trước....." Bạn của Đinh Giai Lam bị gọi từ trên giường dậy, cô biết Đinh Giai Lam có tình cảm với Tiêu Nhất Mặc, nên có hơi lo lắng cho Đinh Giai Lam, nhịn không được cầu tình giúp bạn, "Tiêu tiên sinh, cho dù Giai Lam có hành động nào không phù hợp thì cũng chỉ là vì quá thích ngài, mọi người ai cũng uống chút rượu nói về tình cũng có thể tha thứ, không gây chuyện quá lớn là được, Tiểu Tử em nói xem?"
"Cậu nói cái gì vậy, căn bản là tớ không có làm gì cả, không phải cầu xin người khác tha thứ." Đinh Giai Lam dùng tay gõ gõ huyệt thái dương, ánh mắt sắc bén nhìn.
Cô ở trên thương trường nhiều năm như vậy, lại không phải đứa ngốc, hiểu rõ rằng mình bị người khác gài bẫy.
Cô đúng là thích Tiêu Nhất Mặc nhưng cũng sẽ không làm cái hành động tiểu tam như này, hiểu không? Huống chi, Tiêu Nhất Mặc là người như thế nào, ai có thể biết rõ hơn cô? Cứ bám dính vào người Tiêu Nhất Mặc khinh thường hành vi như vậy, nếu là mượn say rượu làm loạn thì đến cuối cùng cũng bị khinh thường và ghét bỏ, cô tốn sức vô ích làm vậy làm gì?
Cô (ĐGL) từng chút từng chút nghĩ lại, từ lúc bắt đầu uống rượu.
"Khi tôi bắt đầu uống rượu, các người đều đi rồi, sau đó không biết tôi uống vài ly với ai đó."
"Ninh Ninh, cậu có nhớ không?" Cô cố nhớ nhìn về phía bạn mình, "Hai ngày trước tớ nói muốn đến nhà nổi trên nước."
Ninh Ninh gật đầu.
"Đêm nay có người nói với tôi, đến lượt tôi đến nhà nổi, ừ, đến khi trở về tôi rất vui vẻ mà lên xe," cô nhìn đến một đám người đang ngồi, "Trong các người ai nói?"
"Không có ai nói cả, dù sao tôi cũng không nghe thấy gì." Trịnh Ngọc Nhiễm buông tay, "Mọi người có nghe thấy không?"
Người lái xe rất vô tội: "Cái gì tôi cũng không biết, là Đinh tiểu thư bảo tôi đưa đến phòng nổi số 1, tôi chạy đến cửa nhìn cô ấy đi vào phòng liền đi luôn."
Quản gia cũng xấu hổ vạn phần: "Cái này, Đinh tiểu thư, lịch trình của tôi không có hiển thị yêu cầu đổi phòng."
Tiêu Dục Hành ôm Du Tiếu Tiếu nói: "Nhất Mặc, cháu cảm thấy Giai Lam chắc là không có khả năng làm vậy đâu, hẳn là có hiểu lầm."
..............
Sau một hồi ý kiến hỗn độn khác nhau, trong phòng lại dần im lặng.
"Được, mọi người đều nói rõ rồi, tôi sẽ nói lại một lần," Tiêu Nhất Mặc đứng lên, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt âm trầm, khí thế làm cho người ta sợ hãi, "Tôi từ nhà ăn trở về, ở ban công nằm nghỉ một chút sau đó thay quần áo đi lặn, căn bản là không nhìn thấy Giai Lam, càng không nói là cùng cô ấy có vấn đề gì, các người rõ chưa?"
Mọi người đều gật đầu.
Tiêu Nhất Mặc nhìn về phía Ưng Tử.
Ưng Tử khó hiểu mà nhìn ánh mắt anh nhìn mình.
"Cô rõ chưa?" Tiêu Nhất Mặc cắn răng hỏi.
"Tôi.....vẫn luôn hiểu rõ mà," Ưng Tử bày vẻ không thể hiểu được, "Đương nhiên là tôi tin tưởng anh."
Tiêu Nhất Mặc bị cô chọc giận đến nội thương, trầm mặt nói: "Được rồi, Giai Lam, Ngọc Nhiễm, còn có Tiểu Từ, Ninh Ninh mọi người ra ngoài với tôi, còn lại đều về đi."
Tiểu Từ chính là bạn của Trịnh Ngọc Nhiễm đưa đến.
Những người Tiêu Nhất Mặc gọi tên đều đi rồi, Du Tiếu Tiếu vỗ vỗ vai Ưng Tử đồng tình nhìn cô một cái, sau đó cùng Tiêu Dục Hành trở về.
Ưng Tử bị ánh mắt kia của Tiêu Nhất Mặc nhìn đến lo sợ trong lòng, không biết mình lại chọc vào chỗ nào khiến anh không vui rồi.
Trong phòng lộn xộn, cô vừa định dọn dẹp một chút thì lại có người phục vụ vào, không bao lâu sau phòng đã được dọn sạch, còn thuận tiện thay luôn ga trải giường.
Khoảng nửa giờ sau, Tiêu Nhất Mặc quay lại.
Đồ lặn trên người anh vẫn chưa thay đã bị nhiệt độ cơ thể anh hong khô, Ưng Tử hơi lo lắng thúc giục anh vào phòng tắm: "Anh nhanh đi tắm rửa đi, thay quần áo trước đừng để bị bệnh."
"Cô không muốn biết chuyện gì đã xảy ra sao?" Sắc mặt Tiêu Nhất Mặc rất khó xem.
"Chuyện là như thế nào?" Ưng Tử đành phải thuận theo mà hỏi.
Tiêu Nhất Mặc trầm mặt hỏi: "Là người bạn họ Từ của Ngọc Nhiễm đưa Đinh Giai Lam vào đây."
Ưng Tử thở nhẹ một hơi: "Là cô ấy? Sao anh lại biết?"
"Tôi tìm một nhân viên tạp vụ đối chất với cô ta một chút, cô ta không chịu được tự bản thân khai ra," Tiêu Nhất Mặc bâng quơ nói, "Nói là nhìn Giai Lam không vừa mắt, muốn chỉnh cô ấy một chút."
"Đây là lý do gì chứ?" Ưng Tử cũng phục cô ta thật, "Vậy giờ giải quyết như nào?"
Tiêu Nhất Mặc xoa xoa huyệt thái dương, phụ nữ là động vật không thể nói lý, kỳ nghỉ êm đẹp lại có một chuyện ngoài ý muốn như vậy, thật giống như cứt chuột phá hủy một nồi cháo, "Giai Lam tức giận cho người phụ nữ kia một cái tát, còn muốn đánh cả Trịnh Ngọc Nhiễm, tôi yêu cầu họ rời khỏi đây đừng ở chỗ này làm mất mặt."
"Trịnh Ngọc Nhiễm cũng bị đuổi đi?" Ưng Tử không tin được.
"Không thì sao?" Chân mày Tiêu Nhất Mặc cau lại, "Việc này chắc chắn là cô ta bày trò sau lưng, làm không tốt thì vẫn là cô ta bảo, dù không thích Giai Lam cô ta cũng không nên hãm hại Giai Lam như vậy, còn liên lụy đến tôi thật là to gan tôi đã nói chuyện với dì Trần, về sau đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi."
Ưng Tử thở phào nhẹ nhõm.
Cẩn thận nghĩ lại, chiến thuật tối nay thật sự quá cao siêu, quá làm người ta khâm phục.
Trịnh Ngọc Nhiễm cũng không cần bản thân tự ra tay mà lựa chọn người khách thích Tiêu Nhất Mặc kế hoạch làm hai người say rượu loạn tính, sau đó đưa Ưng Tử đến bắt gian, làm cho cô đau khổ thất vọng đối với Tiêu Nhất Mặc, do đó lấy thân phận bạn tốt đến ly gián quan hệ cô và Tiêu Nhất Mặc thậm chí còn xúi giục cô làm một số chuyện đối với Tiêu Nhất Mặc, chia rẽ tình cảm vợ chồng bọn họ.
Nhưng mà mưu kế này tuy cao siêu nhưng thiên thời địa lợi lại không nhân hòa, Tiêu Nhất Mặc lại không có mặt trong phòng, mà Trịnh Ngọc Nhiễm tuy rằng nghĩ ra kế thông minh như vậy nhưng hành động lại hết sức vụng về, lại cố tình đối xử quá tốt với cô, Tiểu Từ lại là người không biết cách nói chuyện bị Tiêu Nhất Mặc dẫn dắt một chút liền tra ra hết.
Cuối cùng không cần nhìn thấy người phụ nữ tâm cơ kia nữa, đỡ phải vừa suy đoán vừa cân nhắc người này sẽ ra ám chiêu gì tiếp theo.
"Biết thế được rồi," cô vui vẻ nói, "Khuya rồi, anh mau đi tắm rửa đi ngủ đi, ngày mai còn phải bay về Tế An."
Tiêu Nhất Mặc không động, xụ mặt nói: "Được, bây giờ tính đến lượt cô."
"Tôi......tôi lại làm gì rồi?" Ưng Tử cảm thấy ủy khuất thật sự, "Thật sự tôi không có nghi ngờ anh tôi không cảm thấy anh không cần hạ giá đến mức vậy, nếu anh thật sự muốn ở cùng Đinh Giai Lam thì chắc chắn không cần phải che che dấu dấu......."
Tiêu Nhất Mặc bị người phụ nữ này làm cho tức chết rồi: "Vậy cô nhìn thấy Giai Làm nằm trên giường như vậy một chút tức giận cũng không có sao?"
Ưng Tử sửng sốt, nhất thời nói không ra lời.
Thân ảnh Đinh Giai Lam xuất hiện trên giường lúc đó, cảm xúc hờn dỗi đã từng xuất hiện trong cô.
Đó là cô đang tức giận sao?
Hình như vậy mà cũng không phải vậy.
Một chút thương tâm đau lòng, lại thêm chút hỗn loạn, chua sót thất vọng.
Các loại cảm xúc phức tạp cũng không biết nên kết luận ra sao. Có thể trường hợp này phát sinh quá bất ngờ không kịp phòng bị, cho nên cô phản ứng không kịp mới xuất hiện các cảm xúc đó nhỉ?
Nhìn biểu tình của cô, sắc mặt Tiêu Nhất Mặc khá hơn.
Nhìn là biết cô giả vờ rộng lượng.
Bao nhiêu tức giận trong lòng cũng đều bay biến hết.
Anh duỗi tay lôi Ưng Tử vào ngực, giáo dục nói: "Tức giận thì nói ra, đừng có mà trộm ghen trong lòng, thậm chí trộm trốn chỗ nào đó khóc, cho dù có chất vấn tôi một chút tôi cũng không tức giận đâu, đã hiểu chưa?"
Đầu óc Ưng Tử loạn cào cào, một hồi lâu mới miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Vậy anh hy vọng tôi kéo quần áo anh la lối khóc lóc sao?"
Tiêu Nhất Mặc nghẹn lại: "Cô sẽ như thế à? Nhìn cô đi, thân hình như này còn đi khuyên can, trên cổ có mấy vết cào đó, về sau không được tham gia mấy loại nao nhiệt như này, bản thân phải biết trốn xa một chút biết chưa?"
Anh đau lòng mà sờ sờ hai vết đỏ kia, trong lòng lại thêm tức giận với Trịnh Ngọc Nhiễm.
Ưng Tử tâm thần không yên gật đầu: "Được."
Tiêu Nhất Mặc không nói gì nhìn chằm chằm cô một lúc, giống như đang chờ mong cái gì.
Cuối cùng Ưng Tử cũng hiểu được, theo ý anh liền chất vấn: "Vậy có phải thật sự anh đi lặn đêm không? Sao lại trùng hợp không ở trong phòng như vậy? Thẳng thắn được khoan dung, kháng cự thì nghiêm trị, mau khai sự thật ra."
Khóe miệng Tiêu Nhất Mặc hơi giơ lên, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn cô.
Trái tim Ưng Tử bất giác run rẩy, đột nhiên tránh tầm mắt.
"Tôi có bằng chứng vắng mặt, cô xem,"Tiêu Nhất Mặc bẻ gương mặt cô qua, tay mở ra một vỏ sò long lanh cuất hiện trước mắt Ưng Tử, "Lặn đêm dưới đáy biển vất vả mới tìm được, tặng cho cô."
So với vỏ sò bình thường không khác gì nhau, nằm trong tay Tiêu Nhất Mặc là một vỏ không lớn lắm, chắc là một vỏ ngọc trai dưới biển sâu, toàn bộ là thuần trắng dưới ánh đèn phản xạ phát ra ánh sáng như chân trâu, rất đẹp.
Ưng Tử duỗi tay nhận lấy, liếc mắt thấy ngón tay Tiêu Nhất Mặc, kêu lên: "Tay anh sao vậy?"
Ngón trỏ Tiêu Nhất Mặc sưng to, bên cạnh có một miệng vết thương.
Anh không thèm để ý nói: "Khi nhặt vỏ sò bị sứa biển chạm vào."
Ưng Tử sốt ruột oán trách: "Anh làm gì vậy? Nguy hiểm như vậy còn đi nhặt vỏ sò làm gì? Phải nhanh chóng gọi bác sĩ đến xem."
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, khóe miệng Tiêu Nhất Mặc càng cong thêm: "Cô đang đau lòng cho tôi à?"
"Anh còn nói như vậy được—— a!" Thân thể Ưng Tử mất đi thăng bằng, hai người ngã lên giường.
Môi bị hôn lên, dần dần đi xuống, run rẩy bắt đàu từ vỏ đại não truyền đến dây thần kinh.
"Đã xử lí rồi, không sao hết. Vì tặng quà cho cô mà tay tôi bị thương, đêm nay có phải cô nên cho tôi chút phúc lợi gì không?"
Tiêu Nhất Mặc trầm giọng bên tai hỏi cô, ngón tay ở trên người cô khơi mào từng ngọn lửa.
.......
Ưng Tử khó chịu rên nhẹ, không biết bao lâu sau, trong đầu mơ hồ xẹt qua một ý niệm: Người này được một tấc lại muốn lấn thêm một thước, như này gọi là một chút phúc lợi sao? Rõ ràng là quá nhiều nhiều nhiều.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.