Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận
Chương 17: Xúc phạm
Tiểu Thố
13/07/2020
Ưng Tử ngây người, cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề.
Ngữ khí của Tiêu Nhất Mặc như điều đó là đương nhiên vậy, nhưng đó là tâm huyết của cô và đoàn hợp xướng. Sao cô có thể rút lui khỏi đoàn và không tham gia liên hoan nghệ thuật đó chứ.
Tiêu Nhất Mặc đợi một lúc cũng không thấy cô gật đầu, sắc mặt có chút không tốt: "Như nào, cô không muốn?"
Ưng Tử nghênh đón ánh mắt của anh, cố gắng giải thích: "Vì sao muốn tôi rút lui khỏi đoàn? Chỉ là hát một bài hát, nó lại không mất quá nhiều thời gian, với lại chuyện này với chuyện của chúng ta một chút đều không liên quan.""
Tiêu Nhất Mặc không vui nói: ""Cô xem cô đi, tham gia một kỉ niệm thành lập trường thôi liền gặp nhiều thị phi như vậy, sao vẫn chưa biết chừa phải không?""
Ưng Tử nóng nảy, không nghĩ gì mà phản bác: ""Diễn đàn là cố ý bôi bẩn, sao lại có thể đổ lên đầu tôi? Giống như một người phụ nữ đi làm tối về nhà rồi bị giết, không trách hung thủ không có nhân tính ngược lại đi trách người bị hại không nên tan làm vào giờ đó, hoàn toàn không có chút logic nào.""
Đây là lần đầu tiên Ưng Tử dám đối diện phản bác Tiêu Nhất Mặc,vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của Tiêu Nhất Mặc nhìn cô, trong nháy mắt mây đen giăng lối, phảng phất như ngưng tụ thành gió lốc.
Ưng Tử lập tức hoảng sợ, vội vàng giải thích: ""Không phải là tôi chỉ trích anh, mà ý tôi là...... những lời đồn đại kia không phải sự thật, vì sao phải vì nó mà tôi phải bỏ đi sở thích của tôi....""
Âm thanh của cô ngày càng nhẹ, dưới ánh mắt hờ hững của Tiêu Nhất Mặc dần dần im lặng, đáy mắt hiện lên một tầng nước mắt.
Trong phòng lặng im.
Trong chớp mắt Tiêu Nhất Mặc mềm lòng. (
Ngữ khí của Tiêu Nhất Mặc như điều đó là đương nhiên vậy, nhưng đó là tâm huyết của cô và đoàn hợp xướng. Sao cô có thể rút lui khỏi đoàn và không tham gia liên hoan nghệ thuật đó chứ.
Tiêu Nhất Mặc đợi một lúc cũng không thấy cô gật đầu, sắc mặt có chút không tốt: "Như nào, cô không muốn?"
Ưng Tử nghênh đón ánh mắt của anh, cố gắng giải thích: "Vì sao muốn tôi rút lui khỏi đoàn? Chỉ là hát một bài hát, nó lại không mất quá nhiều thời gian, với lại chuyện này với chuyện của chúng ta một chút đều không liên quan.""
Tiêu Nhất Mặc không vui nói: ""Cô xem cô đi, tham gia một kỉ niệm thành lập trường thôi liền gặp nhiều thị phi như vậy, sao vẫn chưa biết chừa phải không?""
Ưng Tử nóng nảy, không nghĩ gì mà phản bác: ""Diễn đàn là cố ý bôi bẩn, sao lại có thể đổ lên đầu tôi? Giống như một người phụ nữ đi làm tối về nhà rồi bị giết, không trách hung thủ không có nhân tính ngược lại đi trách người bị hại không nên tan làm vào giờ đó, hoàn toàn không có chút logic nào.""
Đây là lần đầu tiên Ưng Tử dám đối diện phản bác Tiêu Nhất Mặc,vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của Tiêu Nhất Mặc nhìn cô, trong nháy mắt mây đen giăng lối, phảng phất như ngưng tụ thành gió lốc.
Ưng Tử lập tức hoảng sợ, vội vàng giải thích: ""Không phải là tôi chỉ trích anh, mà ý tôi là...... những lời đồn đại kia không phải sự thật, vì sao phải vì nó mà tôi phải bỏ đi sở thích của tôi....""
Âm thanh của cô ngày càng nhẹ, dưới ánh mắt hờ hững của Tiêu Nhất Mặc dần dần im lặng, đáy mắt hiện lên một tầng nước mắt.
Trong phòng lặng im.
Trong chớp mắt Tiêu Nhất Mặc mềm lòng. (
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.