Chương 12
Phùng Gia Mỹ
11/08/2023
Sau khi vô tình trông thấy một màn ôm ấp "thắm thiết" giữa Ngô và hai Điệp thì Lê Mộng Thủy tâm trạng phức tạp, hai từ khó chịu cũng không thể diễn tả hết được nội tâm lúc này. Mà phàm là cái gì khó thể diễn tả thì nàng đều chọn cách lạnh lùng phớt lờ.
Cũng như bây giờ, mặc kệ Ngô có chạy theo năn nỉ thế nào thì Thủy cũng ngó lơ xem như không thấy.
- Cô Thủy, sao tự dưng cô không ngó ngàng gì đến em hết vậy? Em làm gì sai sao?
Thủy im lặng, tiếp tục đi ra chợ, Ngô tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn cố gắng bước theo.
Suốt đoạn đường nó cứ luyên thuyên mong kéo về ánh mắt giai nhân, nhưng tuyệt nhiên Thủy không hề nhìn tới nó dù chỉ một lần.
Chợt, Ngô dừng bước, nó buông thõng đôi cánh tay đầy bất lực, mặt thì cúi gằm, từng giọt...từng giọt nước mắt ấm ức rơi xuống...
- Ngô...?
Lê Mộng Thủy giật mình khi quay đầu nhìn lại thì trông thấy Ngô đang đứng sau mình cách vài bước chân và khóc ngon lành, vẻ mặt của nó toát lên ba chữ "rất oan ức" to đùng khiến cho nàng bất đắc dĩ không biết phải xử trí làm sao.
- Em...em có làm gì sai, làm gì phật ý cô thì...hức...thì cô la cô rầy...hức hức...sao cô nỡ nào bỏ rơi em?
- Tôi bỏ rơi em lúc nào? Vu khống tôi như vậy sao?
Vừa nói Thủy vừa bước lại nâng lên gương mặt đẫm lệ của Ngô, khoảng cách gần gũi như vậy làm cho trái tim nàng sâu kín lệch nhịp.
- Ồ ngộ ghê! Gò má cô đỏ ửng hết luôn rồi kìa? Hì hì.
- Không...không có...
Nàng ngượng ngùng lẩn tránh, cố ý đổi chủ đề hòng đánh trống lảng.
- Con người gì mà kì cục, vừa mới khóc đó rồi lại cười đó, chẳng biết đâu mà lần.
- Hm...khóc là vì cô bỏ rơi em, còn cười là vì cô để ý em rồi.
- Nói tầm bậy! Ai mà...để ý em chứ...
Mấy câu cuối Thủy dần dần thấp giọng như cố gắng chống chế.
- Ý em là cô chịu để ý, chịu nhìn đến em rồi đó, hửm? Chứ cô nghĩ để ý cái gì?
- Tôi...
Xem ra người ta có tật nên giật mình rồi chăng?
Đoạn đường làng này thật vắng vẻ, mà cả cái cù lao này cũng nghèo nàn thưa thớt bà con, nếu chẳng phải vì ông phú hộ giàu nhất cù lao chịu bỏ ra cả trăm đồng bạc mời gánh về hát thì còn lâu hai Điệp mới neo ghe ở lại đây, và còn lâu Lê Mộng Thủy mới đi dạo ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Nhưng vắng vẻ cũng có cái thi vị của vắng vẻ, giữa con đường đất, hai bên là một màu xanh hoa lá, không ngựa xe nô nức mà chỉ văng vẳng tiếng chim ca, giọt nắng rơi xuyên qua kẽ lá rồi đọng lại trên vai áo người thiếu nữ như vầng hào quang phủ lên tấm lụa bạc trên thân nàng, tất cả đều góp phần tạo thành bức tranh giai nhân của đất phương Nam.
Đẹp lắm, mà cũng mong manh lắm.
- Sau này không được ôm cô hai Điệp như vậy nữa, không ra thể thống gì hết, có biết không?
- Vậy em ôm người khác không phải cô hai là được?
- Không được!
Ngô xoa cằm, chắc do nó còn nhỏ quá chăng? Sao chẳng tài nào hiểu được ý nghĩ của Lê Mộng Thủy.
- Thế em ôm cô cũng không được sao?
- Tôi...?
- Đúng đó, ôm cô thì sao? Được không?
Thủy có chút không ngờ Ngô lại nói như vậy, nhất thời ậm ừ cứng miệng.
- Nha...cô không trả lời là chịu rồi nha!
Đoạn, không để nàng kịp phản ứng nó đã liền ôm lấy, vòng tay luồn qua eo Thủy kéo lại sát rạt.
Đối với sự tiếp xúc thân mật này Lê Mộng Thủy không hề cảm thấy khó chịu, mà ngược lại nàng còn ẩn ẩn yêu thích sự ấm áp khi hai cơ thể thân cận với nhau.
Giả vờ dạy dỗ Ngô thêm vài câu rồi hai người sóng bước ra chợ, neo ghe ở đây chừng đâu ba bốn bữa mà nàng vẫn chưa có thì giờ đi chợ dạo ngắm, hôm nay là một dịp tốt, sẵn tiện có Ngô đi cùng càng làm nội tâm nàng vui vẻ gấp bội.
...
Ở Cù Lao này bà con tá điền nghèo khó bao nhiêu thì ngược lại nhà phú hộ Tề lại giàu có sang trọng bấy nhiêu. Lão năm nay đã ngoài sáu mươi, mình ngắn bụng to, tướng đi ì à ì ạch trông rất nặng nề.
Lão Tề mê nghe hát từ thời còn trai tân, vợ lão hiện tại từng là đào hát, tuy không nổi như Lê Mộng Thủy bây giờ nhưng cũng đã có thời tăm tiếng không ít.
Biệt phủ của lão cũng to bự y như cái bụng phệ của chính mình vậy, ngoài sân lát gạch lại để cả chục chậu kiểng cắt tỉa khéo léo, bên trong nội thất gỗ lim xà cừ trang trí đầy đủ cả. Giàu có là thế nhưng không được lòng bà con, bởi lão này có tiền mà chẳng có tâm, cùng với vợ xứng cả một đôi ăn trên đầu ngồi trên cổ nông dân mà sống, lại thêm cái tính thượng đội hạ đạp, nịnh nọt quan Tây, thử hỏi ai ưa cho nổi?
Ấy vậy mà đêm nay gánh Đồng Nữ Bang sẽ đến hát ở phủ lão Tề khó ưa này.
Từ sớm lão đã kêu thằng hầu chạy ra ghe báo với hai Điệp rằng đêm nay còn có ông Will, một quan chức cao cấp người Pháp ghé đến nghe hát, mà ông Will này không những thông thạo tiếng An Nam còn rất am hiểu văn hóa Nam Bộ, ông ta thích nhất vở Lương Sơn Bá-Chúc Anh Đài nên lão Tề yêu cầu hai Điệp phải đổi từ Thanh Xà Bạch Xà sang vở đó để chiều lòng khách quý.
Vậy là Ngô đêm nay sẽ không cần diễn vai Thanh Xà như thường bữa, nhưng nó cũng không thể trở thành Lương Sơn Bá, chỉ đành ngậm ngùi sắm vai Tứ Cửu-thư đồng của Lương công tử Diệu Khanh.
Lần đầu tiên mặc vào nam trang, Ngô vấn tóc thành hai 乃úi y hệt Na Tra trong vở đại náo thủy cung. Nó nhìn vào bản thân trong gương có chút lạ lẫm, không biết không hay dáng người đã thanh thoát mảnh mai như vậy, gương mặt thoa lên lớp phấn liền làm nổi bật thêm làn da vốn đã trắng hồng, ánh mắt sáng ngời phảng phất anh khí càng khiến Ngô trở nên đặc biệt.
Môi son là do Lệ Mộng Thủy tự tay tô lên cho nó, nàng nâng cằm nó, cúi thấp người chăm chút tỉ mỉ từng chi tiết, điểm lên những vết hồng nhuận. Tình cảnh này khiến Ngô bất giác nhớ tới câu chuyện Đường Minh Hoàng kẻ mày cho Dương quý phi, Lê Mộng Thủy là Đường Minh Hoàng sao? Nàng chưa bao giờ đóng vai phản xuyến nữ phẫn, nhưng Ngô tin chắc rằng nàng có thể làm được, Lê Mộng Thủy là Đường Minh Hoàng...Đường Minh Hoàng của một mình nó mà thôi!
...
Giờ mở màn khai diễn sắp sửa bắt đầu.
Giữa sân biệt phủ được dựng một đài hát thật lớn, treo đèn kết hoa lấp lánh loá cả mắt, bên dưới khán đài là mấy hàng ghế đóng bằng gỗ quý trạm trổ tinh tế. Mấy hàng đầu dành cho lão Tề cùng vợ và ông Will người Pháp, ở đằng sau nữa là một dọc dãy ghế cho bảy đứa con của lão. Người hầu thì phải lén lút lót guốc ngồi nép trong góc tường mà xem, cũng chẳng được quyền lên tiếng làm ồn phá hỏng nhã hứng của ông Will, bằng không lão Tề đã hăm he là sẽ đánh cho tan xương nát thịt! Còn bên ngoài bờ rào là đám nông dân chen chúc nhau đứng ngó vào xem, nhưng cũng không ai dám ồn ào quá độ.
Mở màn...
Lê Mộng Thủy là người xuất hiện đầu tiên, nàng như thường lệ liền hấp dẫn hết mọi ánh nhìn của bọn đàn ông, khuất phục luôn cả lòng đố kỵ của đám tiểu thư con gái lão Tề vốn vẫn luôn tự nhận bản thân xinh đẹp.
Nàng hát rất hay, vũ đạo cũng xuất thần nhập hóa, lả lướt tựa tiên nữ giáng trần, lão phú hộ Tề ngắm nhìn say đắm đến mức muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài, bà vợ lão ở bên cạnh nhận biết được tà tâm của chồng thì không khỏi nhếch môi khinh bỉ, liếc mắt nhìn Lê Mộng Thủy, thầm nghĩ "Cái thứ xướng ca vô loài, bộ tịch hồ ly tinh chứ thanh cao nỗi nào, chỉ có lũ đàn ông ngu xuẩn mới si mê hạng dơ bẩn như mày."
Khi bà phú hộ Tề nghĩ ra câu này thì chắc bà cũng đã quên xuất thân của mình từng là một đào hát.
...
Từng lớp diễn nối tiếp nhau, trăng càng lúc càng lên cao, gió lộng mà không khiến người lạnh, không gian cộng hưởng làm người diễn càng lúc càng nhập tâm mà người nghe cũng càng thêm si đắm.
Cho đến khi Ngô đi sau Diệu Khanh xuất hiện trên sân khấu thì đã có âm thầm chuyển biến.
- Sao ông nói gánh này chỉ toàn con gái hát mà giờ lại xuất hiện hai chàng thiếu niên vậy?
Ông Will mắt vẫn không rời vở diễn, thấp giọng hỏi lão Tề.
- Dạ dạ bẩm quan, hai cô đó là con gái ấy chớ, ở gánh này đúng là không nhận đàn ông con trai đâu, đặc biệt lắm!
Ông quan Tây tên Will cũng không đáp lại gì, gã chỉ sâu kín cong môi, nhịp nhịp ngón tay lên tách cafe, tiếp tục thưởng thức màn trình diễn xuất sắc của gánh hát Đồng Nữ Bang.
Kết thúc vở tuồng đã quá nửa đêm, mọi người trong gánh dọn dẹp thu xếp để trở về lại ghe, hai Điệp thì được lão Tề gọi ra nhà sau nói chuyện.
Lão đưa cho cô một xấp tiền, hai Điệp vừa thấy thì đôi mắt lập tức sáng rỡ.
- Hôm nay các em làm tốt lắm, hát rất hay, cả qua lẫn ngài Will đều rất vui, hm...nhưng cô hai có muốn lấy thêm gấp ba gấp bốn xấp này nữa không?
Hai Điệp đang phấn khích nhưng nghe mấy lời sau của lão Tề thì tắt lịm nụ cười, làm bầu gánh đã nhiều năm, kinh qua không biết bao nhiêu chuyện, hai Điệp làm sao không thấu tỏ mặt tối của nghề này chứ?
Cô cười cười xởi lởi
- Tiền thì ai mà chê được phải không ông phú? Nhưng hai Điệp em sống cũng có nguyên tắc lắm, ông xem...chỗ chúng em toàn là con gái, nếu vì tiền mà buông thả thì người ta dị nghị ૮ɦếƭ!
Hai Điệp khéo léo tỏ ý từ chối, nhưng lão Tề này lại bật cười tỏ vẻ vô tư lự.
- Bởi vậy mới nói đàn bà sao suy nghĩ nhiều quá! Qua có làm gì đâu mà em sợ người ta dị nghị? Chuyện là...ngài Will muốn mời hai cô đóng vai Lương Sơn Bá với thư đồng đến phủ quan uống trà ăn bánh, ngài Will chủ yếu chỉ muốn tìm hiểu thêm về ca ra bộ, ca hồ quảng đó mà. Nếu cô hai đồng ý thì sớm mai ông Will cho xe Huê Kỳ qua rước, rồi đỏ đèn cho tài xế đưa hai cô đó về, còn được thưởng thêm tiền nữa!
Mấy cái lý do viện cớ này hai Điệp cũng chẳng xa lạ gì, vẫn vậy, cô nhất quyết từ chối.
- Được quan Tây nhìn tới là phúc phần của hai con nhỏ, nhưng ông phú hiểu cho...truyền thống ông bà cha mẹ xưa nay để lại nam nữ hữu biệt, do quan Tây không rành, chứ còn mình là dân An Nam mà ông...đâu có chuyện gái chưa chồng đi tới nhà đàn ông uống trà ăn bánh vậy được, chúng em là đào hát nhưng bán nghệ chứ không bán liêm sỉ, ông phú thông cảm dùm.
Tuy trong dạ lão phú đã âm thầm mắng chửi hai Điệp không biết điều, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ bình thản.
- Thôi được rồi, cũng là người của em, qua không tiện kèo nài. Tiền hát thì qua đã đưa rồi, còn gấp ba gấp bốn xấp này thì em cứ trở về từ từ suy nghĩ, mai mốt báo lại qua biết là được.
- Thưa ông, hai Điệp nói một là một, trước nay đều vậy, không thay đổi ý định đâu, ông và quan đừng chờ chi kẻo làm mất thời gian vàng ngọc.
Sau đó hai người nói thêm vài câu khách khí với nhau rồi hai Điệp xin phép ra về.
Không ai biết cũng chẳng ai hay ở trong góc tối Diệu Khanh đã đứng đó tự lúc nào, cô lén lút nghe hết cả cuộc trò chuyện của hai Điệp và lão phú, lại nghĩ đến con Ngô chướng tai gai mắt suốt một năm qua, lòng mơ hồ dâng lên mưu tính xấu xa.
Cũng như bây giờ, mặc kệ Ngô có chạy theo năn nỉ thế nào thì Thủy cũng ngó lơ xem như không thấy.
- Cô Thủy, sao tự dưng cô không ngó ngàng gì đến em hết vậy? Em làm gì sai sao?
Thủy im lặng, tiếp tục đi ra chợ, Ngô tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn cố gắng bước theo.
Suốt đoạn đường nó cứ luyên thuyên mong kéo về ánh mắt giai nhân, nhưng tuyệt nhiên Thủy không hề nhìn tới nó dù chỉ một lần.
Chợt, Ngô dừng bước, nó buông thõng đôi cánh tay đầy bất lực, mặt thì cúi gằm, từng giọt...từng giọt nước mắt ấm ức rơi xuống...
- Ngô...?
Lê Mộng Thủy giật mình khi quay đầu nhìn lại thì trông thấy Ngô đang đứng sau mình cách vài bước chân và khóc ngon lành, vẻ mặt của nó toát lên ba chữ "rất oan ức" to đùng khiến cho nàng bất đắc dĩ không biết phải xử trí làm sao.
- Em...em có làm gì sai, làm gì phật ý cô thì...hức...thì cô la cô rầy...hức hức...sao cô nỡ nào bỏ rơi em?
- Tôi bỏ rơi em lúc nào? Vu khống tôi như vậy sao?
Vừa nói Thủy vừa bước lại nâng lên gương mặt đẫm lệ của Ngô, khoảng cách gần gũi như vậy làm cho trái tim nàng sâu kín lệch nhịp.
- Ồ ngộ ghê! Gò má cô đỏ ửng hết luôn rồi kìa? Hì hì.
- Không...không có...
Nàng ngượng ngùng lẩn tránh, cố ý đổi chủ đề hòng đánh trống lảng.
- Con người gì mà kì cục, vừa mới khóc đó rồi lại cười đó, chẳng biết đâu mà lần.
- Hm...khóc là vì cô bỏ rơi em, còn cười là vì cô để ý em rồi.
- Nói tầm bậy! Ai mà...để ý em chứ...
Mấy câu cuối Thủy dần dần thấp giọng như cố gắng chống chế.
- Ý em là cô chịu để ý, chịu nhìn đến em rồi đó, hửm? Chứ cô nghĩ để ý cái gì?
- Tôi...
Xem ra người ta có tật nên giật mình rồi chăng?
Đoạn đường làng này thật vắng vẻ, mà cả cái cù lao này cũng nghèo nàn thưa thớt bà con, nếu chẳng phải vì ông phú hộ giàu nhất cù lao chịu bỏ ra cả trăm đồng bạc mời gánh về hát thì còn lâu hai Điệp mới neo ghe ở lại đây, và còn lâu Lê Mộng Thủy mới đi dạo ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Nhưng vắng vẻ cũng có cái thi vị của vắng vẻ, giữa con đường đất, hai bên là một màu xanh hoa lá, không ngựa xe nô nức mà chỉ văng vẳng tiếng chim ca, giọt nắng rơi xuyên qua kẽ lá rồi đọng lại trên vai áo người thiếu nữ như vầng hào quang phủ lên tấm lụa bạc trên thân nàng, tất cả đều góp phần tạo thành bức tranh giai nhân của đất phương Nam.
Đẹp lắm, mà cũng mong manh lắm.
- Sau này không được ôm cô hai Điệp như vậy nữa, không ra thể thống gì hết, có biết không?
- Vậy em ôm người khác không phải cô hai là được?
- Không được!
Ngô xoa cằm, chắc do nó còn nhỏ quá chăng? Sao chẳng tài nào hiểu được ý nghĩ của Lê Mộng Thủy.
- Thế em ôm cô cũng không được sao?
- Tôi...?
- Đúng đó, ôm cô thì sao? Được không?
Thủy có chút không ngờ Ngô lại nói như vậy, nhất thời ậm ừ cứng miệng.
- Nha...cô không trả lời là chịu rồi nha!
Đoạn, không để nàng kịp phản ứng nó đã liền ôm lấy, vòng tay luồn qua eo Thủy kéo lại sát rạt.
Đối với sự tiếp xúc thân mật này Lê Mộng Thủy không hề cảm thấy khó chịu, mà ngược lại nàng còn ẩn ẩn yêu thích sự ấm áp khi hai cơ thể thân cận với nhau.
Giả vờ dạy dỗ Ngô thêm vài câu rồi hai người sóng bước ra chợ, neo ghe ở đây chừng đâu ba bốn bữa mà nàng vẫn chưa có thì giờ đi chợ dạo ngắm, hôm nay là một dịp tốt, sẵn tiện có Ngô đi cùng càng làm nội tâm nàng vui vẻ gấp bội.
...
Ở Cù Lao này bà con tá điền nghèo khó bao nhiêu thì ngược lại nhà phú hộ Tề lại giàu có sang trọng bấy nhiêu. Lão năm nay đã ngoài sáu mươi, mình ngắn bụng to, tướng đi ì à ì ạch trông rất nặng nề.
Lão Tề mê nghe hát từ thời còn trai tân, vợ lão hiện tại từng là đào hát, tuy không nổi như Lê Mộng Thủy bây giờ nhưng cũng đã có thời tăm tiếng không ít.
Biệt phủ của lão cũng to bự y như cái bụng phệ của chính mình vậy, ngoài sân lát gạch lại để cả chục chậu kiểng cắt tỉa khéo léo, bên trong nội thất gỗ lim xà cừ trang trí đầy đủ cả. Giàu có là thế nhưng không được lòng bà con, bởi lão này có tiền mà chẳng có tâm, cùng với vợ xứng cả một đôi ăn trên đầu ngồi trên cổ nông dân mà sống, lại thêm cái tính thượng đội hạ đạp, nịnh nọt quan Tây, thử hỏi ai ưa cho nổi?
Ấy vậy mà đêm nay gánh Đồng Nữ Bang sẽ đến hát ở phủ lão Tề khó ưa này.
Từ sớm lão đã kêu thằng hầu chạy ra ghe báo với hai Điệp rằng đêm nay còn có ông Will, một quan chức cao cấp người Pháp ghé đến nghe hát, mà ông Will này không những thông thạo tiếng An Nam còn rất am hiểu văn hóa Nam Bộ, ông ta thích nhất vở Lương Sơn Bá-Chúc Anh Đài nên lão Tề yêu cầu hai Điệp phải đổi từ Thanh Xà Bạch Xà sang vở đó để chiều lòng khách quý.
Vậy là Ngô đêm nay sẽ không cần diễn vai Thanh Xà như thường bữa, nhưng nó cũng không thể trở thành Lương Sơn Bá, chỉ đành ngậm ngùi sắm vai Tứ Cửu-thư đồng của Lương công tử Diệu Khanh.
Lần đầu tiên mặc vào nam trang, Ngô vấn tóc thành hai 乃úi y hệt Na Tra trong vở đại náo thủy cung. Nó nhìn vào bản thân trong gương có chút lạ lẫm, không biết không hay dáng người đã thanh thoát mảnh mai như vậy, gương mặt thoa lên lớp phấn liền làm nổi bật thêm làn da vốn đã trắng hồng, ánh mắt sáng ngời phảng phất anh khí càng khiến Ngô trở nên đặc biệt.
Môi son là do Lệ Mộng Thủy tự tay tô lên cho nó, nàng nâng cằm nó, cúi thấp người chăm chút tỉ mỉ từng chi tiết, điểm lên những vết hồng nhuận. Tình cảnh này khiến Ngô bất giác nhớ tới câu chuyện Đường Minh Hoàng kẻ mày cho Dương quý phi, Lê Mộng Thủy là Đường Minh Hoàng sao? Nàng chưa bao giờ đóng vai phản xuyến nữ phẫn, nhưng Ngô tin chắc rằng nàng có thể làm được, Lê Mộng Thủy là Đường Minh Hoàng...Đường Minh Hoàng của một mình nó mà thôi!
...
Giờ mở màn khai diễn sắp sửa bắt đầu.
Giữa sân biệt phủ được dựng một đài hát thật lớn, treo đèn kết hoa lấp lánh loá cả mắt, bên dưới khán đài là mấy hàng ghế đóng bằng gỗ quý trạm trổ tinh tế. Mấy hàng đầu dành cho lão Tề cùng vợ và ông Will người Pháp, ở đằng sau nữa là một dọc dãy ghế cho bảy đứa con của lão. Người hầu thì phải lén lút lót guốc ngồi nép trong góc tường mà xem, cũng chẳng được quyền lên tiếng làm ồn phá hỏng nhã hứng của ông Will, bằng không lão Tề đã hăm he là sẽ đánh cho tan xương nát thịt! Còn bên ngoài bờ rào là đám nông dân chen chúc nhau đứng ngó vào xem, nhưng cũng không ai dám ồn ào quá độ.
Mở màn...
Lê Mộng Thủy là người xuất hiện đầu tiên, nàng như thường lệ liền hấp dẫn hết mọi ánh nhìn của bọn đàn ông, khuất phục luôn cả lòng đố kỵ của đám tiểu thư con gái lão Tề vốn vẫn luôn tự nhận bản thân xinh đẹp.
Nàng hát rất hay, vũ đạo cũng xuất thần nhập hóa, lả lướt tựa tiên nữ giáng trần, lão phú hộ Tề ngắm nhìn say đắm đến mức muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài, bà vợ lão ở bên cạnh nhận biết được tà tâm của chồng thì không khỏi nhếch môi khinh bỉ, liếc mắt nhìn Lê Mộng Thủy, thầm nghĩ "Cái thứ xướng ca vô loài, bộ tịch hồ ly tinh chứ thanh cao nỗi nào, chỉ có lũ đàn ông ngu xuẩn mới si mê hạng dơ bẩn như mày."
Khi bà phú hộ Tề nghĩ ra câu này thì chắc bà cũng đã quên xuất thân của mình từng là một đào hát.
...
Từng lớp diễn nối tiếp nhau, trăng càng lúc càng lên cao, gió lộng mà không khiến người lạnh, không gian cộng hưởng làm người diễn càng lúc càng nhập tâm mà người nghe cũng càng thêm si đắm.
Cho đến khi Ngô đi sau Diệu Khanh xuất hiện trên sân khấu thì đã có âm thầm chuyển biến.
- Sao ông nói gánh này chỉ toàn con gái hát mà giờ lại xuất hiện hai chàng thiếu niên vậy?
Ông Will mắt vẫn không rời vở diễn, thấp giọng hỏi lão Tề.
- Dạ dạ bẩm quan, hai cô đó là con gái ấy chớ, ở gánh này đúng là không nhận đàn ông con trai đâu, đặc biệt lắm!
Ông quan Tây tên Will cũng không đáp lại gì, gã chỉ sâu kín cong môi, nhịp nhịp ngón tay lên tách cafe, tiếp tục thưởng thức màn trình diễn xuất sắc của gánh hát Đồng Nữ Bang.
Kết thúc vở tuồng đã quá nửa đêm, mọi người trong gánh dọn dẹp thu xếp để trở về lại ghe, hai Điệp thì được lão Tề gọi ra nhà sau nói chuyện.
Lão đưa cho cô một xấp tiền, hai Điệp vừa thấy thì đôi mắt lập tức sáng rỡ.
- Hôm nay các em làm tốt lắm, hát rất hay, cả qua lẫn ngài Will đều rất vui, hm...nhưng cô hai có muốn lấy thêm gấp ba gấp bốn xấp này nữa không?
Hai Điệp đang phấn khích nhưng nghe mấy lời sau của lão Tề thì tắt lịm nụ cười, làm bầu gánh đã nhiều năm, kinh qua không biết bao nhiêu chuyện, hai Điệp làm sao không thấu tỏ mặt tối của nghề này chứ?
Cô cười cười xởi lởi
- Tiền thì ai mà chê được phải không ông phú? Nhưng hai Điệp em sống cũng có nguyên tắc lắm, ông xem...chỗ chúng em toàn là con gái, nếu vì tiền mà buông thả thì người ta dị nghị ૮ɦếƭ!
Hai Điệp khéo léo tỏ ý từ chối, nhưng lão Tề này lại bật cười tỏ vẻ vô tư lự.
- Bởi vậy mới nói đàn bà sao suy nghĩ nhiều quá! Qua có làm gì đâu mà em sợ người ta dị nghị? Chuyện là...ngài Will muốn mời hai cô đóng vai Lương Sơn Bá với thư đồng đến phủ quan uống trà ăn bánh, ngài Will chủ yếu chỉ muốn tìm hiểu thêm về ca ra bộ, ca hồ quảng đó mà. Nếu cô hai đồng ý thì sớm mai ông Will cho xe Huê Kỳ qua rước, rồi đỏ đèn cho tài xế đưa hai cô đó về, còn được thưởng thêm tiền nữa!
Mấy cái lý do viện cớ này hai Điệp cũng chẳng xa lạ gì, vẫn vậy, cô nhất quyết từ chối.
- Được quan Tây nhìn tới là phúc phần của hai con nhỏ, nhưng ông phú hiểu cho...truyền thống ông bà cha mẹ xưa nay để lại nam nữ hữu biệt, do quan Tây không rành, chứ còn mình là dân An Nam mà ông...đâu có chuyện gái chưa chồng đi tới nhà đàn ông uống trà ăn bánh vậy được, chúng em là đào hát nhưng bán nghệ chứ không bán liêm sỉ, ông phú thông cảm dùm.
Tuy trong dạ lão phú đã âm thầm mắng chửi hai Điệp không biết điều, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ bình thản.
- Thôi được rồi, cũng là người của em, qua không tiện kèo nài. Tiền hát thì qua đã đưa rồi, còn gấp ba gấp bốn xấp này thì em cứ trở về từ từ suy nghĩ, mai mốt báo lại qua biết là được.
- Thưa ông, hai Điệp nói một là một, trước nay đều vậy, không thay đổi ý định đâu, ông và quan đừng chờ chi kẻo làm mất thời gian vàng ngọc.
Sau đó hai người nói thêm vài câu khách khí với nhau rồi hai Điệp xin phép ra về.
Không ai biết cũng chẳng ai hay ở trong góc tối Diệu Khanh đã đứng đó tự lúc nào, cô lén lút nghe hết cả cuộc trò chuyện của hai Điệp và lão phú, lại nghĩ đến con Ngô chướng tai gai mắt suốt một năm qua, lòng mơ hồ dâng lên mưu tính xấu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.