Chương 18
Phùng Gia Mỹ
11/08/2023
Bắc Ninh non xanh nước biếc hữu tình, mà cảnh quang tại làng Xuân Ổ càng thêm muôn phần cổ kính thi vị, đất nước này vốn dĩ đã tựa bức tranh hoạ đồ, nay đích thân được thưởng lãm lại càng không khỏi trầm trồ. Vùng này những ngày đầu năm thật quá ư rét lạnh, sương mờ giăng phủ thành tầng tầng lớp lớp mờ mịt các dãy núi xa, cả ngay hơi thở cũng đang phả ra khói nhạt, từ khi gần đến nơi cha con Thục Quyên đã phải vận thêm không biết bao nhiêu lớp áo khoác để chống chọi.
Làng Xuân Ổ, một vùng ven đô thị, không biết nên gọi là còn nghèo hay do cư dân nơi đây trung thành với nếp sống truyền thống, lánh khỏi vật chất phù hoa nên dường như mọi thứ đều đậm màu xưa cổ.
Đến được làng, lòng Thục Quyên như nhẹ vơi phần nào gánh nặng, cô bật điện thoại lên xem lịch, vừa hay đêm mai chính là mùng 4 tháng giêng mà Lê Mộng Thủy đề cập đến. Hai cha con rong ruổi trên đường làng đất sỏi, tìm được quán trà nóng bên vệ đường bèn ngồi vào nghỉ ngơi.
Chủ hàng nước bước ra tiếp đón là một thiếu nữ trẻ tuổi, độ chừng mới 16 17, gương mặt trái xoan thanh tú, cô này tay chân lanh lẹ, pha trà châm nước đều thuần thục. Thục Quyên có chút cảm khái buộc miệng thốt lên.
- Em gái xinh quá, lại giỏi giang nữa!
Nghe vậy, cô hàng nước tươi cười đáp tiếng cảm ơn.
Giữa không gian sương khói mờ nhân ảnh, xa xa điệp trùng là núi non hùng vĩ, gần kề lại có trà ấm giai nhân, quả nhiên xứ Bắc đúng là miền đất mang vẻ đẹp man mác vấn vương lòng người.
Thục Quyên nghĩ là nghĩ vậy rồi cũng thôi, vừa nhấp trà vừa mở điện thoại search thông tin về chợ Âm Dương, thì bỗng đâu "Oái!" Một tiếng thất thanh làm cả cha con cô lẫn khách uống trà đều giật bắn mình.
Chỉ thấy có anh thanh niên vội vàng chạy tới đỡ dậy cô hàng nước, hoá ra cô này sơ ý bị ngã. Có điều lúc cô hàng nước khó nhọc đứng lên thì lại lẩm bẩm ngó nghiêng nghi hoặc.
- Quái lạ, rõ ràng là có ai xô mình mà nhỉ?
Lời này lọt vào tai Thục Quyên làm cô xao động "Không lẽ nào...Lê Mộng Thủy làm sao...?"
Bất giác cũng ngó quanh nhưng tuyệt nhiên không hề trông thấy bóng dáng tà áo dài màu hồng nhạt quen thuộc.
...
Ở ngôi làng xưa cổ này, khách sạn nhà trọ là một dịch vụ gì đó mà kiếm đỏ cả mắt cũng khó lòng tìm ra. Vất vả mãi hai cha con mới tìm được một quán trọ nhỏ bé xập xệ nằm ở cuối làng, xem chừng đã lâu lắm rồi chưa có dịp đón khách.
Hai người chọn hai gian phòng rồi vào cất hành lý nằm nghỉ, quả là một ngày dài đằng đẵng, trông ra cửa sổ thì trời cũng đã chập choạng, ban đêm ở nơi này sao mà yên tĩnh đến lạ, dường như cả tiếng giun dế cũng không hề tồn tại ở đây, thật là quỷ dị...
Chủ quán trọ là một bà lão già nua, gương mặt in hằn dấu vết thời gian, dáng người lom khom khắc khổ. Lúc hai cha con cô vừa ghé đến ngỏ ý thuê phòng thì bà lão cư xử vô cùng kỳ lạ, chẳng nói chẳng rằng chỉ vào sân sau bắt con gà đen đem ra trước cửa trực tiếp cắt cổ vẩy tiết khắp hiên doạ cho Thục Quyên một phen khϊếp đảm! Chưa hết sự kỳ quái, bà lão còn lấy vôi bột trong chum rắc thành hình cánh cung ngay trước cổng, sau tất thảy mới chịu mở lời đồng ý cho thuê phòng, làm Thục Quyên sững sờ thắc mắc vô cùng, nhưng cũng không dám hỏi.
Mặc dù hôm nay đường xá xa xôi đã trắc trở quá nhiều nhưng Thục Quyên vẫn trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Trong cô như có sự trống trải đến cùng cực, linh cảm mách bảo Thục Quyên đã bỏ quên gì đó, một thứ rất quan trọng mà cô cần tìm lại!
Nằm mãi cũng chẳng vào giấc, Thục Quyên bèn khoác áo định bụng ra ngoài hít thở khí trời một chút, khi đến cánh cửa chính cài then gỗ, cô khẽ khàng mở ra, trước mặt vẫn là máu gà và vôi bột, không hiểu sao lại đặc biệt khó chịu với những thứ này. Thục Quyên vốn không phải kiểu con gái tùy tiện, nhưng lần này có điều gì đó không ngừng thôi thúc cô hãy dọn sạch mớ hỗn độn trước cửa đi, và cô đã làm theo.
Tìm trong bếp cây chổi nhỏ, Thục Quyên hì hục quét dọn máu gà và vôi bột sạch sẽ, vừa xong xuôi thì đằng sau lưng có thanh âm già nua oai oái vang lên.
- Mày làm gì đấy con kia!!! Sao mày dám quét vôi của bà đi!!!!!!
Thục Quyên cả kinh nhìn lại, là bà lão chủ quán trọ, còn chưa kịp giải thích thì bà ấy đột ngột xông tới lôi kéo cào cấu Thục Quyên đến xước cả da thịt, luôn miệng mắng nhiếc.
- Con ranh trời đánh thánh đâm kia!!! Mày hại tao rồi!!! Mày để ma vào nhà tao rồi!!!!!
"Ma vào nhà gì chứ...?"
Chợt, bà lão đang điên loạn thì bị ૮ɦếƭ trân tại chỗ, ánh mắt bà trợn ngược trắng dã, trong đêm tối lại càng thêm kinh dị, khẩu hình miệng đang mắng chửi cũng trở nên cứng đờ ú ớ á khẩu, bà ta ôm chặt cổ mình rên lên ư ử.
- ...ư...a...tha...tha cho tao...tha cho tao đi...tao không...không dám nữa...
Thục Quyên sợ hãi vội vàng đỡ lấy bà lão, không ngừng truy hô cầu cứu, lát sau hàng xóm ập tới cùng cha con Thục Quyên đưa bà vào trạm xá.
...
Bên trong trạm xá, bà lão gầy gò nằm trên giường bệnh, tay được truyền ống nước biển, Thục Quyên ngồi ngay bên cạnh không khỏi hoang mang mù mịt, ông Trương Quân vốn dĩ đang ngủ say bị làm thức giấc cả áo cũng chưa kịp mặc, may có bác kia tốt bụng cho mượn áo bông, nếu không chắc giờ nhiễm lạnh phát sốt mất rồi.
- Có chuyện gì vậy, Thục Quyên?
Ông Trương Quân khó hiểu hỏi.
- Con cũng không biết...chỉ là quét dọn máu gà và vôi bột trước cửa thôi mà, không nghĩ lại khiến bà ấy tức giận đến vậy...
Dứt lời, vị y sĩ đang kê thuốc bên bàn bèn đẩy gọng mắt kính lên tiếng.
- Máu gà đen và vôi bột là hai thứ dùng để xua đuổi tà ma, tránh để mấy thứ dơ bẩn vào nhà. Do cô đây ở xa không biết, còn dân chúng làng này đã xem đó là tập tục từ lâu, cô quét hết đi chẳng khác nào cho phép ma quỷ được vào tư gia, nên bà ấy mới hoảng loạn như vậy! Người già mà, họ tin tưởng tâm linh lắm.
Hoá ra mọi sự là vậy...
Thục Quyên cũng rất có lòng, ngồi đó chăm sóc bà lão, mãi đến khi bà ấy hồi tỉnh mới bàng hoàng tránh né cô như tránh né tà. Mất thêm một lúc lâu nữa để cậu y sĩ cùng cô trấn tĩnh được bà lão, lúc này bà ấy mới chịu bình tĩnh kể lại.
- Ài...bà không cố ý đánh cháu đâu, chỉ là bà...sợ quá...
- Bà sợ chuyện gì ạ?
Thục Quyên ân cần xoa tay bà lão.
- Lúc cháu đến thuê phòng, bà định không cho rồi, nhưng khắp vùng này chỉ có bà mở quán trọ, nghĩ lại nếu không cho bố con hai người thuê thì chắc chắn cả hai phải ngủ ngoài đường làng mất! Nhưng mà...cho thuê thì sợ, sợ cái con ma đi theo sau lưng cháu đấy! Giời ạ...tao đã cố ý xua nó đi mà mày còn quét hết vôi bột của bà, sao mày dại thế hở con!?
"Con ma đi theo sau lưng mình? Chắc chắn là Lê Mộng Thủy rồi!"
Cô mừng rỡ, biết rằng Lê Mộng Thủy vẫn còn đây, ngay sát bên mình, nhất thời ngó quanh tìm kiếm.
Bà lão lại tiếp.
- Ban nãy bà hoảng quá mới xông vào cháu như thế, đừng trách bà nhé! Con ma ấy...con ma ấy nó vào được...nó siết cổ bà...nó lôi bà ra...
Nói đến đây mà bà lão phát run lên từng đợt, xem ra vẫn còn hoảng sợ lắm!
Thục Quyên cố gắng trấn định bà lại, thêm phần cậu y sĩ còn kê một liều an thần nên bà lão rất nhanh cũng an ổn chìm vào giấc ngủ. Xong xuôi, cô lại tiếp tục ngó quanh tìm kiếm, cậu y sĩ có chút nghi hoặc bèn hỏi.
- Cô tìm gì hoài vậy?
- Tôi...tôi...không có gì...
Y sĩ nghe vậy thì tiếp tục làm việc của mình, để rồi như kiềm nén không được, như có như không thốt lên tựa vô tình.
- Trước cửa trạm xá cũng có có rải vôi và máu gà, tìm thì ra ngoài mà tìm, chắc sẽ gặp...
Thục Quyên sững sờ, chớp chớp mắt nhìn cậu y sĩ kỳ lạ đang lạnh lùng thu xếp giấy tờ.
- Chưa thấy y sĩ đẹp trai bao giờ à? Đi mau đi, chắc có người...à không...có ma đang đợi.
Thục Quyên hiểu ý, bật cười cảm ơn chân thành rồi lập tức chạy ra khỏi trạm xá, mặc cho ông Trương Quân đang gà gật trên ghế dài í ới ngăn cản.
...
Bên ngoài trạm xá là một khoảng đồng không ௱ôЛƓ quạnh, giữa đêm lại càng âm u tăm tối, Thục Quyên đứng giữa đường làng hết nhìn trái lại nhìn sang phải kiếm tìm bóng dáng vừa quen vừa lạ xưa kia.
Nếu ngày trước cô sợ hãi tột cùng dạng hình của Lê Mộng Thủy, lần nào nàng ấy hiện ra cũng khiến cô khϊếp vía hãi kinh thì ngày hôm nay Thục Quyên ngược lại cố gắng lần mò trong từng giây phút, từng dấu chỉ để mong gặp được linh hồn khiến cô từng e sợ ấy.
- Lê Mộng Thủy! Cô Thủy! Cô đâu rồi...tôi...không...em ở đây này! Cô ra gặp đi em mà...làm ơn...
Chỉ có tiếng gió đêm đáp lời, chỉ có tiếng sóng vỗ ngoài sông hồi đáp, tuyệt nhiên...Lê Mộng Thủy đã không hề xuất hiện...
Thục Quyên kêu tên Lê Mộng Thủy đến lã người lạc giọng, cô bất lực, ngồi bệt xuống đất, ánh mắt mù mờ dõi trông hằng mong tìm thấy chút gì thân thuộc.
Và rồi, có lẽ Lê Mộng Thủy cũng chẳng nỡ nào phụ lòng cô...
Một...
Hai...
Ba...
Và trăm ngàn con đom đóm không biết từ đâu bay đến, thắp sáng cả một khoảng đồng nơi Thục Quyên đang ngồi, bọn chúng vây quanh lượn lờ bên cô, dùng ánh sáng xanh dịu dàng ủi an tâm hồn cô gái trẻ.
- Thủy...cô Thủy...? Là cô đó sao...? Có phải cô muốn nói rằng...cô vẫn bên em có đúng không?
Thục Quyên vươn tay ra, vài con đom đóm bay vào đậu lên, cô nhẹ nhàng khép lòng tay lại ấp ủ bọn chúng ôm vào tim mình.
Nhắm mắt, cô muốn cảm nhận hết thảy phút giây hiện có này.
...
Từ xa xa ngoài sông nhìn lại, phía đồng hoang có một cô gái ngồi giữa hàng trăm con đom đóm như đang được bọn chúng ấp ôm. Và ẩn hiện đằng sau cô, dưới làn sáng xanh mờ nhạt là hình bóng một thiếu nữ khác, một thiếu nữ mang vẻ đẹp của sự u uất, nàng đứng đó...rồi chậm rãi quỳ xuống...ôm lấy cô gái kia vào lòng...
Làng Xuân Ổ, một vùng ven đô thị, không biết nên gọi là còn nghèo hay do cư dân nơi đây trung thành với nếp sống truyền thống, lánh khỏi vật chất phù hoa nên dường như mọi thứ đều đậm màu xưa cổ.
Đến được làng, lòng Thục Quyên như nhẹ vơi phần nào gánh nặng, cô bật điện thoại lên xem lịch, vừa hay đêm mai chính là mùng 4 tháng giêng mà Lê Mộng Thủy đề cập đến. Hai cha con rong ruổi trên đường làng đất sỏi, tìm được quán trà nóng bên vệ đường bèn ngồi vào nghỉ ngơi.
Chủ hàng nước bước ra tiếp đón là một thiếu nữ trẻ tuổi, độ chừng mới 16 17, gương mặt trái xoan thanh tú, cô này tay chân lanh lẹ, pha trà châm nước đều thuần thục. Thục Quyên có chút cảm khái buộc miệng thốt lên.
- Em gái xinh quá, lại giỏi giang nữa!
Nghe vậy, cô hàng nước tươi cười đáp tiếng cảm ơn.
Giữa không gian sương khói mờ nhân ảnh, xa xa điệp trùng là núi non hùng vĩ, gần kề lại có trà ấm giai nhân, quả nhiên xứ Bắc đúng là miền đất mang vẻ đẹp man mác vấn vương lòng người.
Thục Quyên nghĩ là nghĩ vậy rồi cũng thôi, vừa nhấp trà vừa mở điện thoại search thông tin về chợ Âm Dương, thì bỗng đâu "Oái!" Một tiếng thất thanh làm cả cha con cô lẫn khách uống trà đều giật bắn mình.
Chỉ thấy có anh thanh niên vội vàng chạy tới đỡ dậy cô hàng nước, hoá ra cô này sơ ý bị ngã. Có điều lúc cô hàng nước khó nhọc đứng lên thì lại lẩm bẩm ngó nghiêng nghi hoặc.
- Quái lạ, rõ ràng là có ai xô mình mà nhỉ?
Lời này lọt vào tai Thục Quyên làm cô xao động "Không lẽ nào...Lê Mộng Thủy làm sao...?"
Bất giác cũng ngó quanh nhưng tuyệt nhiên không hề trông thấy bóng dáng tà áo dài màu hồng nhạt quen thuộc.
...
Ở ngôi làng xưa cổ này, khách sạn nhà trọ là một dịch vụ gì đó mà kiếm đỏ cả mắt cũng khó lòng tìm ra. Vất vả mãi hai cha con mới tìm được một quán trọ nhỏ bé xập xệ nằm ở cuối làng, xem chừng đã lâu lắm rồi chưa có dịp đón khách.
Hai người chọn hai gian phòng rồi vào cất hành lý nằm nghỉ, quả là một ngày dài đằng đẵng, trông ra cửa sổ thì trời cũng đã chập choạng, ban đêm ở nơi này sao mà yên tĩnh đến lạ, dường như cả tiếng giun dế cũng không hề tồn tại ở đây, thật là quỷ dị...
Chủ quán trọ là một bà lão già nua, gương mặt in hằn dấu vết thời gian, dáng người lom khom khắc khổ. Lúc hai cha con cô vừa ghé đến ngỏ ý thuê phòng thì bà lão cư xử vô cùng kỳ lạ, chẳng nói chẳng rằng chỉ vào sân sau bắt con gà đen đem ra trước cửa trực tiếp cắt cổ vẩy tiết khắp hiên doạ cho Thục Quyên một phen khϊếp đảm! Chưa hết sự kỳ quái, bà lão còn lấy vôi bột trong chum rắc thành hình cánh cung ngay trước cổng, sau tất thảy mới chịu mở lời đồng ý cho thuê phòng, làm Thục Quyên sững sờ thắc mắc vô cùng, nhưng cũng không dám hỏi.
Mặc dù hôm nay đường xá xa xôi đã trắc trở quá nhiều nhưng Thục Quyên vẫn trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Trong cô như có sự trống trải đến cùng cực, linh cảm mách bảo Thục Quyên đã bỏ quên gì đó, một thứ rất quan trọng mà cô cần tìm lại!
Nằm mãi cũng chẳng vào giấc, Thục Quyên bèn khoác áo định bụng ra ngoài hít thở khí trời một chút, khi đến cánh cửa chính cài then gỗ, cô khẽ khàng mở ra, trước mặt vẫn là máu gà và vôi bột, không hiểu sao lại đặc biệt khó chịu với những thứ này. Thục Quyên vốn không phải kiểu con gái tùy tiện, nhưng lần này có điều gì đó không ngừng thôi thúc cô hãy dọn sạch mớ hỗn độn trước cửa đi, và cô đã làm theo.
Tìm trong bếp cây chổi nhỏ, Thục Quyên hì hục quét dọn máu gà và vôi bột sạch sẽ, vừa xong xuôi thì đằng sau lưng có thanh âm già nua oai oái vang lên.
- Mày làm gì đấy con kia!!! Sao mày dám quét vôi của bà đi!!!!!!
Thục Quyên cả kinh nhìn lại, là bà lão chủ quán trọ, còn chưa kịp giải thích thì bà ấy đột ngột xông tới lôi kéo cào cấu Thục Quyên đến xước cả da thịt, luôn miệng mắng nhiếc.
- Con ranh trời đánh thánh đâm kia!!! Mày hại tao rồi!!! Mày để ma vào nhà tao rồi!!!!!
"Ma vào nhà gì chứ...?"
Chợt, bà lão đang điên loạn thì bị ૮ɦếƭ trân tại chỗ, ánh mắt bà trợn ngược trắng dã, trong đêm tối lại càng thêm kinh dị, khẩu hình miệng đang mắng chửi cũng trở nên cứng đờ ú ớ á khẩu, bà ta ôm chặt cổ mình rên lên ư ử.
- ...ư...a...tha...tha cho tao...tha cho tao đi...tao không...không dám nữa...
Thục Quyên sợ hãi vội vàng đỡ lấy bà lão, không ngừng truy hô cầu cứu, lát sau hàng xóm ập tới cùng cha con Thục Quyên đưa bà vào trạm xá.
...
Bên trong trạm xá, bà lão gầy gò nằm trên giường bệnh, tay được truyền ống nước biển, Thục Quyên ngồi ngay bên cạnh không khỏi hoang mang mù mịt, ông Trương Quân vốn dĩ đang ngủ say bị làm thức giấc cả áo cũng chưa kịp mặc, may có bác kia tốt bụng cho mượn áo bông, nếu không chắc giờ nhiễm lạnh phát sốt mất rồi.
- Có chuyện gì vậy, Thục Quyên?
Ông Trương Quân khó hiểu hỏi.
- Con cũng không biết...chỉ là quét dọn máu gà và vôi bột trước cửa thôi mà, không nghĩ lại khiến bà ấy tức giận đến vậy...
Dứt lời, vị y sĩ đang kê thuốc bên bàn bèn đẩy gọng mắt kính lên tiếng.
- Máu gà đen và vôi bột là hai thứ dùng để xua đuổi tà ma, tránh để mấy thứ dơ bẩn vào nhà. Do cô đây ở xa không biết, còn dân chúng làng này đã xem đó là tập tục từ lâu, cô quét hết đi chẳng khác nào cho phép ma quỷ được vào tư gia, nên bà ấy mới hoảng loạn như vậy! Người già mà, họ tin tưởng tâm linh lắm.
Hoá ra mọi sự là vậy...
Thục Quyên cũng rất có lòng, ngồi đó chăm sóc bà lão, mãi đến khi bà ấy hồi tỉnh mới bàng hoàng tránh né cô như tránh né tà. Mất thêm một lúc lâu nữa để cậu y sĩ cùng cô trấn tĩnh được bà lão, lúc này bà ấy mới chịu bình tĩnh kể lại.
- Ài...bà không cố ý đánh cháu đâu, chỉ là bà...sợ quá...
- Bà sợ chuyện gì ạ?
Thục Quyên ân cần xoa tay bà lão.
- Lúc cháu đến thuê phòng, bà định không cho rồi, nhưng khắp vùng này chỉ có bà mở quán trọ, nghĩ lại nếu không cho bố con hai người thuê thì chắc chắn cả hai phải ngủ ngoài đường làng mất! Nhưng mà...cho thuê thì sợ, sợ cái con ma đi theo sau lưng cháu đấy! Giời ạ...tao đã cố ý xua nó đi mà mày còn quét hết vôi bột của bà, sao mày dại thế hở con!?
"Con ma đi theo sau lưng mình? Chắc chắn là Lê Mộng Thủy rồi!"
Cô mừng rỡ, biết rằng Lê Mộng Thủy vẫn còn đây, ngay sát bên mình, nhất thời ngó quanh tìm kiếm.
Bà lão lại tiếp.
- Ban nãy bà hoảng quá mới xông vào cháu như thế, đừng trách bà nhé! Con ma ấy...con ma ấy nó vào được...nó siết cổ bà...nó lôi bà ra...
Nói đến đây mà bà lão phát run lên từng đợt, xem ra vẫn còn hoảng sợ lắm!
Thục Quyên cố gắng trấn định bà lại, thêm phần cậu y sĩ còn kê một liều an thần nên bà lão rất nhanh cũng an ổn chìm vào giấc ngủ. Xong xuôi, cô lại tiếp tục ngó quanh tìm kiếm, cậu y sĩ có chút nghi hoặc bèn hỏi.
- Cô tìm gì hoài vậy?
- Tôi...tôi...không có gì...
Y sĩ nghe vậy thì tiếp tục làm việc của mình, để rồi như kiềm nén không được, như có như không thốt lên tựa vô tình.
- Trước cửa trạm xá cũng có có rải vôi và máu gà, tìm thì ra ngoài mà tìm, chắc sẽ gặp...
Thục Quyên sững sờ, chớp chớp mắt nhìn cậu y sĩ kỳ lạ đang lạnh lùng thu xếp giấy tờ.
- Chưa thấy y sĩ đẹp trai bao giờ à? Đi mau đi, chắc có người...à không...có ma đang đợi.
Thục Quyên hiểu ý, bật cười cảm ơn chân thành rồi lập tức chạy ra khỏi trạm xá, mặc cho ông Trương Quân đang gà gật trên ghế dài í ới ngăn cản.
...
Bên ngoài trạm xá là một khoảng đồng không ௱ôЛƓ quạnh, giữa đêm lại càng âm u tăm tối, Thục Quyên đứng giữa đường làng hết nhìn trái lại nhìn sang phải kiếm tìm bóng dáng vừa quen vừa lạ xưa kia.
Nếu ngày trước cô sợ hãi tột cùng dạng hình của Lê Mộng Thủy, lần nào nàng ấy hiện ra cũng khiến cô khϊếp vía hãi kinh thì ngày hôm nay Thục Quyên ngược lại cố gắng lần mò trong từng giây phút, từng dấu chỉ để mong gặp được linh hồn khiến cô từng e sợ ấy.
- Lê Mộng Thủy! Cô Thủy! Cô đâu rồi...tôi...không...em ở đây này! Cô ra gặp đi em mà...làm ơn...
Chỉ có tiếng gió đêm đáp lời, chỉ có tiếng sóng vỗ ngoài sông hồi đáp, tuyệt nhiên...Lê Mộng Thủy đã không hề xuất hiện...
Thục Quyên kêu tên Lê Mộng Thủy đến lã người lạc giọng, cô bất lực, ngồi bệt xuống đất, ánh mắt mù mờ dõi trông hằng mong tìm thấy chút gì thân thuộc.
Và rồi, có lẽ Lê Mộng Thủy cũng chẳng nỡ nào phụ lòng cô...
Một...
Hai...
Ba...
Và trăm ngàn con đom đóm không biết từ đâu bay đến, thắp sáng cả một khoảng đồng nơi Thục Quyên đang ngồi, bọn chúng vây quanh lượn lờ bên cô, dùng ánh sáng xanh dịu dàng ủi an tâm hồn cô gái trẻ.
- Thủy...cô Thủy...? Là cô đó sao...? Có phải cô muốn nói rằng...cô vẫn bên em có đúng không?
Thục Quyên vươn tay ra, vài con đom đóm bay vào đậu lên, cô nhẹ nhàng khép lòng tay lại ấp ủ bọn chúng ôm vào tim mình.
Nhắm mắt, cô muốn cảm nhận hết thảy phút giây hiện có này.
...
Từ xa xa ngoài sông nhìn lại, phía đồng hoang có một cô gái ngồi giữa hàng trăm con đom đóm như đang được bọn chúng ấp ôm. Và ẩn hiện đằng sau cô, dưới làn sáng xanh mờ nhạt là hình bóng một thiếu nữ khác, một thiếu nữ mang vẻ đẹp của sự u uất, nàng đứng đó...rồi chậm rãi quỳ xuống...ôm lấy cô gái kia vào lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.