Chương 24
Diệp Tử Vân
06/03/2021
**
Hạ Du thấy anh lại tiếp tục trạng thái như ngày hôm qua thì bắt đầu sợ, cô quấn lấy chăn sau đó chòm dậy nhìn anh rồi nói:
“Chú nghĩ bậy bạ gì đó, thân cũng trao luôn rồi mà còn dỗi nữa là sao?”
“Tôi dỗi? Rõ ràng hôm qua em ôm hắn ta còn gì.”
“Con mắt nào của chú thấy cháu ôm anh ấy, là anh ấy ôm cháu mà, cháu không hề đáp lại cái ôm đó luôn mà còn tránh thoát nữa.”
“Thật?”
Hạ Du không trả lời anh mà chỉ gật đầu cái nhẹ xong quay qua chỗ khác không thèm nhìn anh nữa. Sắp 30 tuổi già tới nơi rồi mà còn như con nít, không nhờ vụ này cũng không thấy được bộ dạng này của chú ấy. Biết chú ghen thì đồng nghĩa chú yêu mình cô rất vui, nhưng cái kiểu ghen con nít này thì cô chả ham tí nào.
Thấy cô không quan tâm mình Nhật Minh liền cười làm hòa, xong nhẹ giọng hỏi:
“Vậy sự cố mà em nói là gì?”
Nghe anh nói vụ này mặt không khỏi đỏ lên, chú đây là cố ý mà, biết rõ rồi còn hỏi làm cô thêm ngại.
“Thì…thì”
“Thì sao?”
“Nhật Minh! Chú cố ý phải không? Sự cố đó là tình một đêm của hai chúng ta chứ còn gì nữa mà hỏi.”
Hạ Du bực mình quá nên lớn tiếng trả lời, sau khi nói xong liền nhận thức được mình nói cái gì thì mặt càng thêm đỏ. Sau đó nhanh chóng lấy chăn trùm lên đầu trốn tránh ánh mắt đang cười của anh nhìn mình.
“Khụ…anh không có…dù sao thì ngủ cũng đã ngủ rồi. Thôi thì anh đành miễn cưỡng chấp nhận em làm bạn gái vậy.”
Cô trong chăn nghe anh nói vậy thì nghiến răng tức giận sau đó vùng dậy, dơ chân lên đạp anh một cái thật mạnh.
Nhật Minh đâu biết cô chơi chiêu này nên liền bị đá mạnh lăn xuống đất.
“Cút…tôi nói cho chú biết, tôi không cần chú chịu trách nhiệm, coi như đêm qua tôi thuê chú một đêm. Khi nào về tôi chuyển khoản 200 triệu cho chú coi như phí phục vụ tôi tối qua.”
“Em nói cái gì? Em dám xem anh là trai bao?”
Nhật Minh nghe cô nói vậy thì liền ngồi bật dậy mà đi lại kéo tay cô về phía mình đưa ánh mắt tức giận về phía cô. Hạ Du không hề sợ chút nào mà còn nhìn thẳng vào mặt anh rồi nói rõ từng chữ một cho anh nghe.
“Đúng vậy”
“Diệp Hạ Du…em chán sống rồi phải không? Ngay cả anh mà em cũng dám nói là trai bao. Vậy anh sẽ cho em biết cái khái niệm gì là trai bao.”
“Chú định làm gì đó?”
“Làm việc mà thằng trai bao hay làm.”
“Chả phải hồi tối mới làm sao?”
“Nhờ ơn em mà tôi bắt buộc phải phản ứng lại rồi.”
“Không...không...chú tránh ra.”
Không được, hôm qua anh làm cô cả đêm, thân thể còn đau nhức sau chịu nổi thêm lần nữa, đúng là cái miệng hại cái thân mà, cô muốn khóc thật nha.
Vậy là trong căn phòng 1315 lại bắt đầu không gian làm cho mọi người lại đỏ mặt.
[…]
Sau khi nghe Minh Vũ thổ lộ, Mộng Tiệp trợn to mắt kinh ngạc không tin vào tai của mình. Minh Vũ là đang thật sự tỏ tình với cô đấy, cái người hay chọc cho cô chửi vậy mà nói tiếng yêu cô còn nói vì yêu cô mới chọc cô.
Thấy cô bất động Minh Vũ liền lay lay đôi vai cô rồi khẽ kêu:
“Mộng Tiệp! Em có nghe anh nói không?”
Cô giật mình quay lại trạng thái bình thường rồi vô thức gật đầu trả lời cậu.
“Nếu em nghe tại sao không nói gì cả?”
“Ờ thì tao hơi bất ngờ nên chưa kịp phản ứng.”
Minh Vũ liền bật cười với câu trả lời của cô, đúng là vợ tương lai của cậu có chút ngốc mà, mới thổ lộ cô thôi mà cô đã không biết trả lời sao rồi.
Cậu đưa tay ra xoa nhẹ lên đầu rồi ánh mắt dịu dàng nhìn cô khẽ hỏi:
“Vậy em có cảm giác với anh không?”
Câu hỏi của cậu làm cô cực kì hoang mang, cô rốt cuộc có tình cảm với cậu không? Cái này cô không thể trả lời ngay được. Đó giờ cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cô yêu ai đó, nên chuyện xảy ra ngày hôm nay là ngoài dự đoán của cô.
Cô hít vào một hơi rồi nhìn anh nói:
“Minh Vũ này! Thật sự tao không biết tao có tình cảm với mày không nữa, mày có thể cho tao thời gian suy nghĩ cũng như xem xét được không?”
Minh Vũ thở ra một hơi rồi ôm cô vào lòng, không muốn ép cô nữa.
“Được, nhưng anh có một yêu cầu.”
Được Minh Vũ ôm vào lòng, Mộng Tiệp cũng không phản kháng mặc cho cậu muốn làm gì làm rồi nhỏ giọng trả lời:
“Yêu cầu gì?”
“Không được xưng mày tao nữa.”
Nghe thế Mộng Tiệp liền thoát khỏi vòng tay của cậu sau đó la lên:
“Không được, đó giờ kêu vậy rồi, tao đổi không được.”
“ Hử?”
Thấy cậu bắn ánh mắt cảnh cáo về phía mình, Mộng Tiệp không khỏi rù. ng mình, tên xấu xa, ăn được mình đã rồi giờ còn bày đặt uy hiếp mình nữa. Biết vậy đêm qua phản kháng kịch liệt không cho cậu ta làm là được rồi.
“Hừ! Không kêu thì không kêu, chứ mày bắt tao kêu như thế nào?”
“Kêu là anh xưng em”
Thấy vẻ mặt cười tươi hớn hở của cậu mà cô chỉ có nước muốn tán cho hả dạ ghê, thứ gì đâu á.
“Hai chúng ta bằng tuổi.”
“Em không kêu, anh sẽ đi nói với mọi người là em cướp đời trai của anh.”
“Tao cũng mất đời con gái vậy còn quan trọng hơn cái đời trai của mày nữa, mày nói lí lẽ được không?”
Cô thật sự muốn sùng máu với tên gia hỏa này mà.
“Thế anh nói em cưỡng bức anh thì như thế nào?"
“Vô sỉ.”
“Qúa khen, vậy giờ sao? Kêu hay không kêu nói một tiếng để anh còn biết mà tính?”
“Ờ thì…a…an…anh…Minh…Minh…Vũ.”
“Nói lớn lên anh không nghe.”
Cô bây giờ tức điên lên rồi, tại sao cô lại dính dáng đến cái tên mặt dày vô liêm sỉ này chứ, rõ ràng người chịu thiệt thòi là cô kia mà, sao bây giờ trở thành người hại người ta rồi.
Cô nghiến răng la lên:
“Anh Minh Vũ.”
Nói xong cô ôm chăn nhảy xuống giường tính chạy vào nhà tắm, nhưng chưa kịp chạy đã khụy chân xuống, mặt mày xanh mét, thân dưới của cô đau quá cô đi không nổi. Nãy giờ lo cãi lộn mà quên mất bản thân là lần đầu tiên nên rất là đau.
Minh Vũ thấy cô té xuống dưới sàn thì liền hoảng hốt chạy lại đỡ cô ngồi trên giường, rồi lo lắng hỏi:
“Em sao vậy? Đau ở chỗ nào sao? Nói anh nghe.”
Cô mếu máo nhìn anh nói: “Cũng tại anh…đêm qua…giờ đau quá.”
Cô cực khổ lắm mới nói ra được nhiêu đó thì mặt cũng đã đỏ như quả gất rồi. Minh Vũ nghe xong cũng hiểu được đôi phần, anh lại quên mất cô là lần đầu, dù anh nhẹ nhàng đến mấy thì cũng sẽ đau.
Không nghĩ ngợi cậu liền cúi xuống bế cô lên đi vào phòng tắm, Mộng Tiệp kinh sợ la lên:
“Anh làm gì đó.”
Minh Vũ thản nhiên trả lời:
“Thì bế em vô tắm chứ làm gì.”
“Em tự đi…tự đi được.”
“Em nhắm em tự đi được?”
“Em…em...”
“Đừng nói nhiều, cứ ngồi im, anh không làm gì em đâu.”
Mộng Tiệp nghe ra được cậu như biết cô sợ gì thì liền ngại ngùng cúi đầu xuống, không dám nhìn mặt cậu, còn cậu nhìn hành động của cô chỉ biết cười lắc đầu vì sự đáng yêu đó.
Hạ Du thấy anh lại tiếp tục trạng thái như ngày hôm qua thì bắt đầu sợ, cô quấn lấy chăn sau đó chòm dậy nhìn anh rồi nói:
“Chú nghĩ bậy bạ gì đó, thân cũng trao luôn rồi mà còn dỗi nữa là sao?”
“Tôi dỗi? Rõ ràng hôm qua em ôm hắn ta còn gì.”
“Con mắt nào của chú thấy cháu ôm anh ấy, là anh ấy ôm cháu mà, cháu không hề đáp lại cái ôm đó luôn mà còn tránh thoát nữa.”
“Thật?”
Hạ Du không trả lời anh mà chỉ gật đầu cái nhẹ xong quay qua chỗ khác không thèm nhìn anh nữa. Sắp 30 tuổi già tới nơi rồi mà còn như con nít, không nhờ vụ này cũng không thấy được bộ dạng này của chú ấy. Biết chú ghen thì đồng nghĩa chú yêu mình cô rất vui, nhưng cái kiểu ghen con nít này thì cô chả ham tí nào.
Thấy cô không quan tâm mình Nhật Minh liền cười làm hòa, xong nhẹ giọng hỏi:
“Vậy sự cố mà em nói là gì?”
Nghe anh nói vụ này mặt không khỏi đỏ lên, chú đây là cố ý mà, biết rõ rồi còn hỏi làm cô thêm ngại.
“Thì…thì”
“Thì sao?”
“Nhật Minh! Chú cố ý phải không? Sự cố đó là tình một đêm của hai chúng ta chứ còn gì nữa mà hỏi.”
Hạ Du bực mình quá nên lớn tiếng trả lời, sau khi nói xong liền nhận thức được mình nói cái gì thì mặt càng thêm đỏ. Sau đó nhanh chóng lấy chăn trùm lên đầu trốn tránh ánh mắt đang cười của anh nhìn mình.
“Khụ…anh không có…dù sao thì ngủ cũng đã ngủ rồi. Thôi thì anh đành miễn cưỡng chấp nhận em làm bạn gái vậy.”
Cô trong chăn nghe anh nói vậy thì nghiến răng tức giận sau đó vùng dậy, dơ chân lên đạp anh một cái thật mạnh.
Nhật Minh đâu biết cô chơi chiêu này nên liền bị đá mạnh lăn xuống đất.
“Cút…tôi nói cho chú biết, tôi không cần chú chịu trách nhiệm, coi như đêm qua tôi thuê chú một đêm. Khi nào về tôi chuyển khoản 200 triệu cho chú coi như phí phục vụ tôi tối qua.”
“Em nói cái gì? Em dám xem anh là trai bao?”
Nhật Minh nghe cô nói vậy thì liền ngồi bật dậy mà đi lại kéo tay cô về phía mình đưa ánh mắt tức giận về phía cô. Hạ Du không hề sợ chút nào mà còn nhìn thẳng vào mặt anh rồi nói rõ từng chữ một cho anh nghe.
“Đúng vậy”
“Diệp Hạ Du…em chán sống rồi phải không? Ngay cả anh mà em cũng dám nói là trai bao. Vậy anh sẽ cho em biết cái khái niệm gì là trai bao.”
“Chú định làm gì đó?”
“Làm việc mà thằng trai bao hay làm.”
“Chả phải hồi tối mới làm sao?”
“Nhờ ơn em mà tôi bắt buộc phải phản ứng lại rồi.”
“Không...không...chú tránh ra.”
Không được, hôm qua anh làm cô cả đêm, thân thể còn đau nhức sau chịu nổi thêm lần nữa, đúng là cái miệng hại cái thân mà, cô muốn khóc thật nha.
Vậy là trong căn phòng 1315 lại bắt đầu không gian làm cho mọi người lại đỏ mặt.
[…]
Sau khi nghe Minh Vũ thổ lộ, Mộng Tiệp trợn to mắt kinh ngạc không tin vào tai của mình. Minh Vũ là đang thật sự tỏ tình với cô đấy, cái người hay chọc cho cô chửi vậy mà nói tiếng yêu cô còn nói vì yêu cô mới chọc cô.
Thấy cô bất động Minh Vũ liền lay lay đôi vai cô rồi khẽ kêu:
“Mộng Tiệp! Em có nghe anh nói không?”
Cô giật mình quay lại trạng thái bình thường rồi vô thức gật đầu trả lời cậu.
“Nếu em nghe tại sao không nói gì cả?”
“Ờ thì tao hơi bất ngờ nên chưa kịp phản ứng.”
Minh Vũ liền bật cười với câu trả lời của cô, đúng là vợ tương lai của cậu có chút ngốc mà, mới thổ lộ cô thôi mà cô đã không biết trả lời sao rồi.
Cậu đưa tay ra xoa nhẹ lên đầu rồi ánh mắt dịu dàng nhìn cô khẽ hỏi:
“Vậy em có cảm giác với anh không?”
Câu hỏi của cậu làm cô cực kì hoang mang, cô rốt cuộc có tình cảm với cậu không? Cái này cô không thể trả lời ngay được. Đó giờ cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cô yêu ai đó, nên chuyện xảy ra ngày hôm nay là ngoài dự đoán của cô.
Cô hít vào một hơi rồi nhìn anh nói:
“Minh Vũ này! Thật sự tao không biết tao có tình cảm với mày không nữa, mày có thể cho tao thời gian suy nghĩ cũng như xem xét được không?”
Minh Vũ thở ra một hơi rồi ôm cô vào lòng, không muốn ép cô nữa.
“Được, nhưng anh có một yêu cầu.”
Được Minh Vũ ôm vào lòng, Mộng Tiệp cũng không phản kháng mặc cho cậu muốn làm gì làm rồi nhỏ giọng trả lời:
“Yêu cầu gì?”
“Không được xưng mày tao nữa.”
Nghe thế Mộng Tiệp liền thoát khỏi vòng tay của cậu sau đó la lên:
“Không được, đó giờ kêu vậy rồi, tao đổi không được.”
“ Hử?”
Thấy cậu bắn ánh mắt cảnh cáo về phía mình, Mộng Tiệp không khỏi rù. ng mình, tên xấu xa, ăn được mình đã rồi giờ còn bày đặt uy hiếp mình nữa. Biết vậy đêm qua phản kháng kịch liệt không cho cậu ta làm là được rồi.
“Hừ! Không kêu thì không kêu, chứ mày bắt tao kêu như thế nào?”
“Kêu là anh xưng em”
Thấy vẻ mặt cười tươi hớn hở của cậu mà cô chỉ có nước muốn tán cho hả dạ ghê, thứ gì đâu á.
“Hai chúng ta bằng tuổi.”
“Em không kêu, anh sẽ đi nói với mọi người là em cướp đời trai của anh.”
“Tao cũng mất đời con gái vậy còn quan trọng hơn cái đời trai của mày nữa, mày nói lí lẽ được không?”
Cô thật sự muốn sùng máu với tên gia hỏa này mà.
“Thế anh nói em cưỡng bức anh thì như thế nào?"
“Vô sỉ.”
“Qúa khen, vậy giờ sao? Kêu hay không kêu nói một tiếng để anh còn biết mà tính?”
“Ờ thì…a…an…anh…Minh…Minh…Vũ.”
“Nói lớn lên anh không nghe.”
Cô bây giờ tức điên lên rồi, tại sao cô lại dính dáng đến cái tên mặt dày vô liêm sỉ này chứ, rõ ràng người chịu thiệt thòi là cô kia mà, sao bây giờ trở thành người hại người ta rồi.
Cô nghiến răng la lên:
“Anh Minh Vũ.”
Nói xong cô ôm chăn nhảy xuống giường tính chạy vào nhà tắm, nhưng chưa kịp chạy đã khụy chân xuống, mặt mày xanh mét, thân dưới của cô đau quá cô đi không nổi. Nãy giờ lo cãi lộn mà quên mất bản thân là lần đầu tiên nên rất là đau.
Minh Vũ thấy cô té xuống dưới sàn thì liền hoảng hốt chạy lại đỡ cô ngồi trên giường, rồi lo lắng hỏi:
“Em sao vậy? Đau ở chỗ nào sao? Nói anh nghe.”
Cô mếu máo nhìn anh nói: “Cũng tại anh…đêm qua…giờ đau quá.”
Cô cực khổ lắm mới nói ra được nhiêu đó thì mặt cũng đã đỏ như quả gất rồi. Minh Vũ nghe xong cũng hiểu được đôi phần, anh lại quên mất cô là lần đầu, dù anh nhẹ nhàng đến mấy thì cũng sẽ đau.
Không nghĩ ngợi cậu liền cúi xuống bế cô lên đi vào phòng tắm, Mộng Tiệp kinh sợ la lên:
“Anh làm gì đó.”
Minh Vũ thản nhiên trả lời:
“Thì bế em vô tắm chứ làm gì.”
“Em tự đi…tự đi được.”
“Em nhắm em tự đi được?”
“Em…em...”
“Đừng nói nhiều, cứ ngồi im, anh không làm gì em đâu.”
Mộng Tiệp nghe ra được cậu như biết cô sợ gì thì liền ngại ngùng cúi đầu xuống, không dám nhìn mặt cậu, còn cậu nhìn hành động của cô chỉ biết cười lắc đầu vì sự đáng yêu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.