Chương 27
Diệp Tử Vân
06/03/2021
**
Mày…mày…chả phải mày ngủ rồi sao?”
Mộng Tiệp mở to mắt lắp bắp hỏi cô, cô bình tĩnh trả lời một cách thản nhiên.
“Ai nói tao ngủ?”
Mông Tiệp quay mạnh qua trừng mắt nhìn Minh Vũ, Minh Vũ thì nhún vai tỏ ý không biết gì làm Mộng Tiệp giận sôi máu lên bay qua, dơ tay lên đánh loạn xạ trên người cậu.
“Mày tỏ thái độ như vậy là sao? Rõ ràng mày nói nó ngủ rồi mà.”
Minh Vũ cầm tay cô ấy lại không cho cô ấy ra tay nữa, rồi nhìn qua Hạ Du sau đó quay qua nhìn Mộng Tiệp thở dài trả lời:
“Tao đâu có biết, thấy nó nằm im tao nghĩ nó ngủ rồi.”
“Mày…”
“Đủ rồi.”
Mộng Tiệp tính đẩy cậu ra rồi đánh cậu tiếp, thì bị cô la lên làm cho đứng hình không biết làm gì.
“Nói đi, cái gì anh với em, cái gì em cưỡng bức anh.”
Hạ Du nói xong liền bắn ánh mắt thăm dò về phía Mộng Tiệp và Minh Vũ làm cả hai rùng mình sợ hãi một phen.
Thấy hai người nhìn mình mà không lên tiếng Hạ Du nghiến răng hỏi lại lần nữa:
“Có trả lời không hả?”
“Mày nói đi.”
Minh Vũ đẩy vai Mộng Tiệp sau đó nhận ngay ánh mắt tia lửa của cô ấy, nhưng cậu không hề tỏ ra lo sợ mà còn can đảm quay qua Hạ Du nói: “Mày kêu nó nói đi, nó biết cả đấy."
Hạ Du biết chắc Minh Vũ sẽ không chịu lên tiếng nên quay qua nhìn chằm chằm Mộng Tiệp làm cô ấy sợ hãi tột độ mà lắp bắp trả lời:
“Tao…tao…và…nó…”
“Nói nhanh lên, tao không có sức nhẫn nại.”
Bị Hạ Du hét lớn tiếng làm giật mình, Mộng Tiệp liền la lên theo phản xạ.
“Tao và nó đang quan hệ yêu đương.”
“Vậy còn câu “em cưỡng bức anh” thì sao?”
“Tao…”
Mộng Tiệp khẽ nhìn qua Minh Vũ mếu máo cầu cứu.
Thấy cô ấy có vẻ bị ép đến chịu không nổi rồi nên cậu đi qua ôm cô ấy vào lòng xoa nhẹ lưng an ủi, rồi quay qua Hạ Du từ tốn trả lời:
“Hôm ở Ninh Bình lúc mày đi ra ngoài cả đêm không về, tối đó tao và nó…nó có phát sinh quan hệ với nhau."
“Cái gì? Chuyện như vậy mà bọn bây lại giấu tao? Nếu hôm nay tao không nghe được cuộc trò chuyện này, có phải bây tính giấu tao luôn phải không?”
Hạ Du tức giận nhìn hai con người đang ôm nhau trước mặt, hay quá mà dám qua mặt cô luôn, bạn bè gì vậy á, mà sao trùng hợp thế đêm đó cô cũng vậy.
“Mày làm sao vậy Du? Mặt tự nhiên lại đỏ vậy?”
Cô giật mình điều chỉnh lại tâm trạng, khi không nhớ lại chuyện đó làm cho cô muốn gặp ai kia mắng một trận mới được, đã một tháng trôi qua cũng không thấy bộ mặt ở đâu, không lẽ ăn xong rồi chạy bỏ trách nhiệm? Đúng là tức chết cô mà.
“Không có gì?”
Mộng Tiệp đẩy Minh Vũ ra sau đó cúi đầu xuống hai tay chỉ vào nhau, rồi lí nhí lên tiếng:
“Thật ra tụi tao đang thử quen nhau nếu hợp rồi mới chính thức yêu, đến lúc đó nói với mày cũng chưa có muộn.”
“Cái gì mà quen thử? Ngủ cũng ngủ rồi mà còn quen thử.”
“Đó em thấy chưa, Du nó cũng nói thế kìa.”
Minh Vũ nghe cô nói vậy thì liền xen vào lên tiếng. Mộng Tiệp càng ủ rũ hơn lắc đầu rồi trả lời tiếp:
“Tao chưa biết tao có tình cảm với nó không, nên là tao muốn quen thử trước đã, còn về sự việc đêm hôm đó chỉ là sự cố thôi."
“Sự cố? Em cướp đời trai của anh mà giờ nói là sự cố sao?”
Cậu tức điên lên quay về hướng Mộng Tiệp, với phản ứng như vậy của cậu Mộng Tiệp cũng không biết trả lời như thế nào nên chọn cách im lặng.
“Thôi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, hai bây chọn cách quen thử cũng được, miễn hai bây hạnh phúc là được, nhưng nhớ về sau có chuyện gì phải nói cho tao biết không được giấu tao nữa.”
“Được”
Cả hai đồng thanh trả lời cô.
**
Tại nhà họ Hạ.
Sau khi đi học về cô liền lếch tấm thân mệt mỏi đi lên phòng, nhưng vừa định đóng cửa phòng thì có người chen đi vào. Người đi vào không ai khác chính là chị của cô Hạ Linh, từ ngày đi du lịch về chị cô càng tỏ ra ghét cô hơn, điển hình như những lời nói khiêu khích hay khinh bỉ. Rốt cuộc cô chả hiểu chị ấy đang nghĩ gì, cô là em gái của chị ấy mà chứ có phải kẻ thù gì đâu.
“Có vẻ cô và Nhật Minh đang có chút vấn đề nhỉ?”
Đang suy nghĩ miên man thì nghe chị ấy lên tiếng, cô liền trở lại trạng thái bình thường, sau đó xoay người lại đối diện với chị ấy. Bây giờ chị ấy đang ngồi trên giường của cô bắt chéo chân lại khoanh tay nhìn cô.
“Em và chú ấy vẫn bình thường.”
“Nếu bình thường tại sao anh ấy không đi tìm cô? Cả tháng nay ngày nào tôi chả bên cạnh anh ấy.”
“Chị muốn hỏi gì? Nếu chỉ tới đây để nói với em những việc làm của chú ấy trong một tháng qua, thì em đây không cần cũng như không quan tâm."
Hạ Linh nhẹ nhàng đứng dậy đi từ từ lại phía cô, rồi đứng thẳng trước mặt cô lên tiếng:
“Xem ra anh ấy bỏ cô rồi, tôi nói cho cô biết, đồ vật khi chưa được chiếm hữu thì rất phấn khích theo đuổi. Nhưng khi chiếm hữu được rồi thì liền chán nản mà bỏ mặt."
Hạ Du nắm chặt tay lại kiềm nén cảm xúc của bản thân, không cho mình có bất kì hành động mất khống chế nào trước mặt chị cô cả. Cô nhắm mắt lại, thở ra một hơi rồi mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Hạ Linh nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chị nói gì em không hiểu, nhưng em nói cho chị biết cái gì của mình thì là của mình, còn cái gì không phải của mình thì cố giành giật mấy cũng không là của mình. Em biết chị sẽ hiểu câu nói đó của em, còn giờ phiền chị đi ra, em muốn tắm rửa rồi đi ngủ mai em còn phải đi học sớm."
Nói xong cô liền quay người đi nhanh ra cửa, mở cửa ra và quay lại nhìn Hạ Linh.
Nghe được lời nói khiêu khích của cô, Hạ Linh tức điên lên muốn phản bác lại nhưng nghe được ý đuổi khách của cô thì chỉ biết nhịn cục tức mà đi ra, khi đi ngang qua người cô Hạ Linh liền đứng lại nói:
“Cô hãy chờ đó, tôi sẽ cho cô biết những gì cô nói ngày hôm nay sẽ phải trả giá như thế nào."
Nói xong cô ta đi một hơi ra ngoài và không ngoáy đầu lại nhìn cô một lần nào nữa.
Hạ Du chờ cô ta đi ra thì liền đóng cửa lại, sau đó từ từ đi lại giường ngồi xuống, ánh mắt thẩn thờ nhớ lại câu nói vừa rồi của Hạ Linh. Những lời chị ấy có phải sự thật không? Cô không muốn tin nhưng mà thật sự hơn một tháng rồi anh chả liên lạc gì với cô cả, có hay chăng khi có được cô rồi thì liền không quan tâm nữa. Có hay không như người ta nói đàn ông ham mê của lạ. Cô muốn tin tưởng anh lắm, nhưng không cách nào cô tin được, anh vẫn chưa cho cô cảm giác an toàn. Vì căn bản anh nói anh yêu cô mà lại để cô theo đuổi anh lâu như vậy, mà không hề phản ứng lại, thì anh bắt cô tin tưởng sao đây?
**
Hạ Linh sau khi về tới phòng thì liền tức giận đùng đùng quăng đồ vật tứ phía, sau đó cầm lấy điện thoại điện cho một người, khoảng năm giây sau thì bên kia có người lên tiếng:
“Chào Hạ tiểu thư.”
“Chuẩn bị đi, ngày mốt công ty Mạc thị có tổ chức tiệc vào buổi tối lúc đó anh ra tay cho tôi.”
“Cô muốn ra tay một người hay hai người?”
“Cả hai Nhật Minh lẫn Hạ Du, tôi muốn cô ta sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt Nhật Minh nữa.”
“Được.”
Sau khi cúp máy Hạ Linh nở nụ cười nham hiểm rồi khẽ nói:
“Diệp Hạ Du, là mày ép tao phải ra tay với mày đấy, nên mày đừng có trách tao."
Mày…mày…chả phải mày ngủ rồi sao?”
Mộng Tiệp mở to mắt lắp bắp hỏi cô, cô bình tĩnh trả lời một cách thản nhiên.
“Ai nói tao ngủ?”
Mông Tiệp quay mạnh qua trừng mắt nhìn Minh Vũ, Minh Vũ thì nhún vai tỏ ý không biết gì làm Mộng Tiệp giận sôi máu lên bay qua, dơ tay lên đánh loạn xạ trên người cậu.
“Mày tỏ thái độ như vậy là sao? Rõ ràng mày nói nó ngủ rồi mà.”
Minh Vũ cầm tay cô ấy lại không cho cô ấy ra tay nữa, rồi nhìn qua Hạ Du sau đó quay qua nhìn Mộng Tiệp thở dài trả lời:
“Tao đâu có biết, thấy nó nằm im tao nghĩ nó ngủ rồi.”
“Mày…”
“Đủ rồi.”
Mộng Tiệp tính đẩy cậu ra rồi đánh cậu tiếp, thì bị cô la lên làm cho đứng hình không biết làm gì.
“Nói đi, cái gì anh với em, cái gì em cưỡng bức anh.”
Hạ Du nói xong liền bắn ánh mắt thăm dò về phía Mộng Tiệp và Minh Vũ làm cả hai rùng mình sợ hãi một phen.
Thấy hai người nhìn mình mà không lên tiếng Hạ Du nghiến răng hỏi lại lần nữa:
“Có trả lời không hả?”
“Mày nói đi.”
Minh Vũ đẩy vai Mộng Tiệp sau đó nhận ngay ánh mắt tia lửa của cô ấy, nhưng cậu không hề tỏ ra lo sợ mà còn can đảm quay qua Hạ Du nói: “Mày kêu nó nói đi, nó biết cả đấy."
Hạ Du biết chắc Minh Vũ sẽ không chịu lên tiếng nên quay qua nhìn chằm chằm Mộng Tiệp làm cô ấy sợ hãi tột độ mà lắp bắp trả lời:
“Tao…tao…và…nó…”
“Nói nhanh lên, tao không có sức nhẫn nại.”
Bị Hạ Du hét lớn tiếng làm giật mình, Mộng Tiệp liền la lên theo phản xạ.
“Tao và nó đang quan hệ yêu đương.”
“Vậy còn câu “em cưỡng bức anh” thì sao?”
“Tao…”
Mộng Tiệp khẽ nhìn qua Minh Vũ mếu máo cầu cứu.
Thấy cô ấy có vẻ bị ép đến chịu không nổi rồi nên cậu đi qua ôm cô ấy vào lòng xoa nhẹ lưng an ủi, rồi quay qua Hạ Du từ tốn trả lời:
“Hôm ở Ninh Bình lúc mày đi ra ngoài cả đêm không về, tối đó tao và nó…nó có phát sinh quan hệ với nhau."
“Cái gì? Chuyện như vậy mà bọn bây lại giấu tao? Nếu hôm nay tao không nghe được cuộc trò chuyện này, có phải bây tính giấu tao luôn phải không?”
Hạ Du tức giận nhìn hai con người đang ôm nhau trước mặt, hay quá mà dám qua mặt cô luôn, bạn bè gì vậy á, mà sao trùng hợp thế đêm đó cô cũng vậy.
“Mày làm sao vậy Du? Mặt tự nhiên lại đỏ vậy?”
Cô giật mình điều chỉnh lại tâm trạng, khi không nhớ lại chuyện đó làm cho cô muốn gặp ai kia mắng một trận mới được, đã một tháng trôi qua cũng không thấy bộ mặt ở đâu, không lẽ ăn xong rồi chạy bỏ trách nhiệm? Đúng là tức chết cô mà.
“Không có gì?”
Mộng Tiệp đẩy Minh Vũ ra sau đó cúi đầu xuống hai tay chỉ vào nhau, rồi lí nhí lên tiếng:
“Thật ra tụi tao đang thử quen nhau nếu hợp rồi mới chính thức yêu, đến lúc đó nói với mày cũng chưa có muộn.”
“Cái gì mà quen thử? Ngủ cũng ngủ rồi mà còn quen thử.”
“Đó em thấy chưa, Du nó cũng nói thế kìa.”
Minh Vũ nghe cô nói vậy thì liền xen vào lên tiếng. Mộng Tiệp càng ủ rũ hơn lắc đầu rồi trả lời tiếp:
“Tao chưa biết tao có tình cảm với nó không, nên là tao muốn quen thử trước đã, còn về sự việc đêm hôm đó chỉ là sự cố thôi."
“Sự cố? Em cướp đời trai của anh mà giờ nói là sự cố sao?”
Cậu tức điên lên quay về hướng Mộng Tiệp, với phản ứng như vậy của cậu Mộng Tiệp cũng không biết trả lời như thế nào nên chọn cách im lặng.
“Thôi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, hai bây chọn cách quen thử cũng được, miễn hai bây hạnh phúc là được, nhưng nhớ về sau có chuyện gì phải nói cho tao biết không được giấu tao nữa.”
“Được”
Cả hai đồng thanh trả lời cô.
**
Tại nhà họ Hạ.
Sau khi đi học về cô liền lếch tấm thân mệt mỏi đi lên phòng, nhưng vừa định đóng cửa phòng thì có người chen đi vào. Người đi vào không ai khác chính là chị của cô Hạ Linh, từ ngày đi du lịch về chị cô càng tỏ ra ghét cô hơn, điển hình như những lời nói khiêu khích hay khinh bỉ. Rốt cuộc cô chả hiểu chị ấy đang nghĩ gì, cô là em gái của chị ấy mà chứ có phải kẻ thù gì đâu.
“Có vẻ cô và Nhật Minh đang có chút vấn đề nhỉ?”
Đang suy nghĩ miên man thì nghe chị ấy lên tiếng, cô liền trở lại trạng thái bình thường, sau đó xoay người lại đối diện với chị ấy. Bây giờ chị ấy đang ngồi trên giường của cô bắt chéo chân lại khoanh tay nhìn cô.
“Em và chú ấy vẫn bình thường.”
“Nếu bình thường tại sao anh ấy không đi tìm cô? Cả tháng nay ngày nào tôi chả bên cạnh anh ấy.”
“Chị muốn hỏi gì? Nếu chỉ tới đây để nói với em những việc làm của chú ấy trong một tháng qua, thì em đây không cần cũng như không quan tâm."
Hạ Linh nhẹ nhàng đứng dậy đi từ từ lại phía cô, rồi đứng thẳng trước mặt cô lên tiếng:
“Xem ra anh ấy bỏ cô rồi, tôi nói cho cô biết, đồ vật khi chưa được chiếm hữu thì rất phấn khích theo đuổi. Nhưng khi chiếm hữu được rồi thì liền chán nản mà bỏ mặt."
Hạ Du nắm chặt tay lại kiềm nén cảm xúc của bản thân, không cho mình có bất kì hành động mất khống chế nào trước mặt chị cô cả. Cô nhắm mắt lại, thở ra một hơi rồi mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Hạ Linh nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chị nói gì em không hiểu, nhưng em nói cho chị biết cái gì của mình thì là của mình, còn cái gì không phải của mình thì cố giành giật mấy cũng không là của mình. Em biết chị sẽ hiểu câu nói đó của em, còn giờ phiền chị đi ra, em muốn tắm rửa rồi đi ngủ mai em còn phải đi học sớm."
Nói xong cô liền quay người đi nhanh ra cửa, mở cửa ra và quay lại nhìn Hạ Linh.
Nghe được lời nói khiêu khích của cô, Hạ Linh tức điên lên muốn phản bác lại nhưng nghe được ý đuổi khách của cô thì chỉ biết nhịn cục tức mà đi ra, khi đi ngang qua người cô Hạ Linh liền đứng lại nói:
“Cô hãy chờ đó, tôi sẽ cho cô biết những gì cô nói ngày hôm nay sẽ phải trả giá như thế nào."
Nói xong cô ta đi một hơi ra ngoài và không ngoáy đầu lại nhìn cô một lần nào nữa.
Hạ Du chờ cô ta đi ra thì liền đóng cửa lại, sau đó từ từ đi lại giường ngồi xuống, ánh mắt thẩn thờ nhớ lại câu nói vừa rồi của Hạ Linh. Những lời chị ấy có phải sự thật không? Cô không muốn tin nhưng mà thật sự hơn một tháng rồi anh chả liên lạc gì với cô cả, có hay chăng khi có được cô rồi thì liền không quan tâm nữa. Có hay không như người ta nói đàn ông ham mê của lạ. Cô muốn tin tưởng anh lắm, nhưng không cách nào cô tin được, anh vẫn chưa cho cô cảm giác an toàn. Vì căn bản anh nói anh yêu cô mà lại để cô theo đuổi anh lâu như vậy, mà không hề phản ứng lại, thì anh bắt cô tin tưởng sao đây?
**
Hạ Linh sau khi về tới phòng thì liền tức giận đùng đùng quăng đồ vật tứ phía, sau đó cầm lấy điện thoại điện cho một người, khoảng năm giây sau thì bên kia có người lên tiếng:
“Chào Hạ tiểu thư.”
“Chuẩn bị đi, ngày mốt công ty Mạc thị có tổ chức tiệc vào buổi tối lúc đó anh ra tay cho tôi.”
“Cô muốn ra tay một người hay hai người?”
“Cả hai Nhật Minh lẫn Hạ Du, tôi muốn cô ta sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt Nhật Minh nữa.”
“Được.”
Sau khi cúp máy Hạ Linh nở nụ cười nham hiểm rồi khẽ nói:
“Diệp Hạ Du, là mày ép tao phải ra tay với mày đấy, nên mày đừng có trách tao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.