Chương 47
Diệp Tử Vân
06/03/2021
Sau khi đợi Hạo Nhiên về, anh lấy điện thoại trong túi ra gọi cho cô.
Hạ Du vừa mới học xong môn học quái quỷ có tên là “ Quản trị chiến lược”, bây giờ cô đang nằm gục trên bàn, mặt nhăn nhó lại vì cái môn học đó quá khó.
Bỗng điện thoại rung, cô lấy ra xem thấy anh điện tới, cô ngồi bật dậy nhanh chóng bấm nút trả lời.
“Em nghe”
“Thứ ba tuần sau em rảnh không? Bữa đó công ty định tổ chức tiệc 20 – 10”
“Thứ ba tuần sau hả? Em bận ôn bài cho thứ tư kiểm tra rồi”
Cô nói giọng buồn bã.
Anh biết cô không được đi chơi nên buồn, anh nhanh chóng nói:
“Hay vậy đi, chủ nhật tuần sau anh dắt em đi chơi, đi xem phim coi như bù lại cho em được không?”
“Đi xem phim á?”
Cô nghe đến “đi xem phim” mắt liền sáng lên mà đứng bật dậy la lớn. Nhận thấy mọi người đang nhìn mình, cô mới gãi gãi đầu sao đó cười cười rồi từ từ ngồi xuống.
Nhật Minh bên này nghe giọng cô đầy phấn khỏi như vậy thì biết cô đã hết buồn rồi, có lẽ cô rất thích đi xem phim thì phải, cuối cùng những năm qua anh đã không biết bao nhiêu thứ mà cô thích rồi? Anh phải cho Tiểu A đi điều tra xem mới được, anh không thể không biết gì về người anh yêu cả.
Không thấy anh lên tiếng cô mới nhỏ giọng kêu:
“Anh còn đang ở đó không?”
Nhật Minh lúc này mới giật mình, anh quên mất, mình đang nói chuyện điện thoại với cô.
“Anh đây!”
“Anh nói dẫn em đi xem phim là thật sao?”
“Ừ, anh có bao giờ gạt em sao?”
Cô cười “hì hì” khoái chí.
Anh nghe được giọng cười vui vẻ của cô, bản thân mình cũng bất giác cười theo, sau khi xác định mối quan hệ giữa hai người thì hình như anh cười nhiều hơn trước thì phải, đôi khi yêu vào cũng có lợi đấy chứ, mà anh hành động điên khùng như vậy chỉ khi nói chuyện hay ở bên cô thôi, chứ bên ngoài anh vẫn là một người lãnh đạm, ai cũng nể sợ.
“Thôi em vào tiết rồi, anh làm gì làm đi”
“Được, vậy chiều anh qua đón em”
“Được”
Nói xong cô tắt máy, sau đó cô nhìn chằm chằm vào màn hình miệng cười tủm tỉm ngơ ngác.
Mộng Tiệp và Minh Vũ bên này thấy cô sau khi nghe điện thoại xong thì ngơ ngác cười như con điên thì chỉ biết lắc đầu, đúng là người có tình yêu thì sẽ hành xử điên khùng như vậy sao?
Mộng Tiệp không nhìn cô nữa mà đi lại gõ mạnh lên bàn quát lớn:
“Cô vào rồi kìa”
Cô giật mình đứng bật dậy vừa la lên “Đâu đâu” sau đó nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng giáo viên.
Mộng Tiệp thấy cô bị lừa liền ôm bụng cười, Minh Vũ cũng đi lại nhẹ nhàng đỡ sau lưng cô ấy, không cho cô ấy cười quá trớn mà ngã ảnh hưởng tới bé cưng.
Cậu nhìn cô ấy căn dặn:
“Cười thì cười nhưng cũng nhớ cẩn thẩn, em bây giờ không phải chỉ có một người đâu”
“Em biết rồi, em biết rồi, nhiệm vụ bảo vệ bé cưng là trên hết chứ gì”
Mộng Tiệp hờn dỗi đứng thẳng người lại, sau đó né sang một bên không cho cậu đứng gần.
Minh Vũ chỉ biết thở dài lắc đầu, từ ngày Mộng Tiệp mang thai, tâm tình cô ấy thay đổi khiến cậu hết sức chóng mặt, không biết làm sao mới làm vừa lòng cô ấy nữa.
Cậu đi lại ôm Mộng Tiệp vào lòng sau đó cúi xuống nhìn cô ấy khẽ nói:
“Em quan trọng hơn, em có chuyện gì anh biết sống sao đây?”
Mộng Tiệp ngại ngừng đỏ mặt, tay dơ lên khẽ đánh vào ngực cậu không nói.
Hạ Du đứng đối diện nhìn hai người tình chàng ý thiếp, ăn cẩu lương ngập mặt mà miệng trề ra khinh bỉ.
“Hai bây bớt phát thức ăn chó lại đi” nói xong cô lườm họ một cái rồi từ từ cất điện thoại vào.
Mộng Tiệp giờ mới nhớ ra đây là lớp học, cô ngại ngùng đẩy mạnh Minh Vũ ra rồi chạy về bàn của mình ngồi xuống, mặt đỏ bừng lên.
Minh Vũ đứng đó cười cười lắc đầu, sắp làm mẹ tới nơi rồi còn ngại với chả ngùng, cả trường này ai không biết cô ấy bây giờ là bạn gái của cậu, chỉ là không công khai nói vợ sắp cưới với đang mang thai thôi. Đợi kết thúc học kì này với cô ấy sinh bé cưng ra, họ sẽ tổ chức đám cưới. Dù sao cô ấy mới mang thai có 3 tháng bụng cũng không lớn lắm, còn 1 tháng nữa là thi kết thúc học kỳ, nên cậu mới cho phép cô ấy đi học chứ còn lâu cậu mới cho cô ấy đi.
Nghĩ xong cậu cũng trở về chỗ ngồi của mình cạnh Mộng Tiệp tiếp tục cho môn học tiếp theo.
***
Hạ Linh sau khi thấy Hạo Nhiên rời đi, cô ta xoay người đi ra khỏi phòng.
Tại một khúc vắng người, cô ta lấy điện thoại ra điện cho ai đó.
“Thứ ba tuần sau, Mạc thị tổ chức tiệc 20 – 10 anh tới giúp tôi một tay”
“Được”
“Đừng để thất bại lần nữa, không hậu quả như thế nào, chắc anh hiểu?”
Cô ta lạnh giọng cảnh cáo người kia.
“Cô yên tâm, lần này tôi sẽ tự mình ra tay”
“Được, đừng để tôi lại một lần nữa thất vọng về anh”
Nói xong Hạ Linh liền tắt máy không đợi đầu dây bên kia trả lời.
Cô ta cười lạnh một cái, sau đó bắn ánh mắt nguy hiểm về nơi cuối dãy hành lang phía kia miệng thì thầm.
“Cuộc chơi sắp bắt đầu rồi, Hạ Du, mày tốt nhất cùng tao chơi cho hết trò chơi này nha, tao tính toán cũng mệt lắm đó, mày không chơi thì phí thật”
Sau đó cô ta xoay người trở về phòng tiếp tục làm việc của mình.
Liệu, những gì cô ta bày ra có khiến cho cô và anh phải tan rã? Liệu tình yêu của anh và cô có đủ lớn để tha thứ cho nhau? Rồi rốt cuộc cô ta đã tính toán làm chuyện đáng sợ gì?
Hạ Du vừa mới học xong môn học quái quỷ có tên là “ Quản trị chiến lược”, bây giờ cô đang nằm gục trên bàn, mặt nhăn nhó lại vì cái môn học đó quá khó.
Bỗng điện thoại rung, cô lấy ra xem thấy anh điện tới, cô ngồi bật dậy nhanh chóng bấm nút trả lời.
“Em nghe”
“Thứ ba tuần sau em rảnh không? Bữa đó công ty định tổ chức tiệc 20 – 10”
“Thứ ba tuần sau hả? Em bận ôn bài cho thứ tư kiểm tra rồi”
Cô nói giọng buồn bã.
Anh biết cô không được đi chơi nên buồn, anh nhanh chóng nói:
“Hay vậy đi, chủ nhật tuần sau anh dắt em đi chơi, đi xem phim coi như bù lại cho em được không?”
“Đi xem phim á?”
Cô nghe đến “đi xem phim” mắt liền sáng lên mà đứng bật dậy la lớn. Nhận thấy mọi người đang nhìn mình, cô mới gãi gãi đầu sao đó cười cười rồi từ từ ngồi xuống.
Nhật Minh bên này nghe giọng cô đầy phấn khỏi như vậy thì biết cô đã hết buồn rồi, có lẽ cô rất thích đi xem phim thì phải, cuối cùng những năm qua anh đã không biết bao nhiêu thứ mà cô thích rồi? Anh phải cho Tiểu A đi điều tra xem mới được, anh không thể không biết gì về người anh yêu cả.
Không thấy anh lên tiếng cô mới nhỏ giọng kêu:
“Anh còn đang ở đó không?”
Nhật Minh lúc này mới giật mình, anh quên mất, mình đang nói chuyện điện thoại với cô.
“Anh đây!”
“Anh nói dẫn em đi xem phim là thật sao?”
“Ừ, anh có bao giờ gạt em sao?”
Cô cười “hì hì” khoái chí.
Anh nghe được giọng cười vui vẻ của cô, bản thân mình cũng bất giác cười theo, sau khi xác định mối quan hệ giữa hai người thì hình như anh cười nhiều hơn trước thì phải, đôi khi yêu vào cũng có lợi đấy chứ, mà anh hành động điên khùng như vậy chỉ khi nói chuyện hay ở bên cô thôi, chứ bên ngoài anh vẫn là một người lãnh đạm, ai cũng nể sợ.
“Thôi em vào tiết rồi, anh làm gì làm đi”
“Được, vậy chiều anh qua đón em”
“Được”
Nói xong cô tắt máy, sau đó cô nhìn chằm chằm vào màn hình miệng cười tủm tỉm ngơ ngác.
Mộng Tiệp và Minh Vũ bên này thấy cô sau khi nghe điện thoại xong thì ngơ ngác cười như con điên thì chỉ biết lắc đầu, đúng là người có tình yêu thì sẽ hành xử điên khùng như vậy sao?
Mộng Tiệp không nhìn cô nữa mà đi lại gõ mạnh lên bàn quát lớn:
“Cô vào rồi kìa”
Cô giật mình đứng bật dậy vừa la lên “Đâu đâu” sau đó nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng giáo viên.
Mộng Tiệp thấy cô bị lừa liền ôm bụng cười, Minh Vũ cũng đi lại nhẹ nhàng đỡ sau lưng cô ấy, không cho cô ấy cười quá trớn mà ngã ảnh hưởng tới bé cưng.
Cậu nhìn cô ấy căn dặn:
“Cười thì cười nhưng cũng nhớ cẩn thẩn, em bây giờ không phải chỉ có một người đâu”
“Em biết rồi, em biết rồi, nhiệm vụ bảo vệ bé cưng là trên hết chứ gì”
Mộng Tiệp hờn dỗi đứng thẳng người lại, sau đó né sang một bên không cho cậu đứng gần.
Minh Vũ chỉ biết thở dài lắc đầu, từ ngày Mộng Tiệp mang thai, tâm tình cô ấy thay đổi khiến cậu hết sức chóng mặt, không biết làm sao mới làm vừa lòng cô ấy nữa.
Cậu đi lại ôm Mộng Tiệp vào lòng sau đó cúi xuống nhìn cô ấy khẽ nói:
“Em quan trọng hơn, em có chuyện gì anh biết sống sao đây?”
Mộng Tiệp ngại ngừng đỏ mặt, tay dơ lên khẽ đánh vào ngực cậu không nói.
Hạ Du đứng đối diện nhìn hai người tình chàng ý thiếp, ăn cẩu lương ngập mặt mà miệng trề ra khinh bỉ.
“Hai bây bớt phát thức ăn chó lại đi” nói xong cô lườm họ một cái rồi từ từ cất điện thoại vào.
Mộng Tiệp giờ mới nhớ ra đây là lớp học, cô ngại ngùng đẩy mạnh Minh Vũ ra rồi chạy về bàn của mình ngồi xuống, mặt đỏ bừng lên.
Minh Vũ đứng đó cười cười lắc đầu, sắp làm mẹ tới nơi rồi còn ngại với chả ngùng, cả trường này ai không biết cô ấy bây giờ là bạn gái của cậu, chỉ là không công khai nói vợ sắp cưới với đang mang thai thôi. Đợi kết thúc học kì này với cô ấy sinh bé cưng ra, họ sẽ tổ chức đám cưới. Dù sao cô ấy mới mang thai có 3 tháng bụng cũng không lớn lắm, còn 1 tháng nữa là thi kết thúc học kỳ, nên cậu mới cho phép cô ấy đi học chứ còn lâu cậu mới cho cô ấy đi.
Nghĩ xong cậu cũng trở về chỗ ngồi của mình cạnh Mộng Tiệp tiếp tục cho môn học tiếp theo.
***
Hạ Linh sau khi thấy Hạo Nhiên rời đi, cô ta xoay người đi ra khỏi phòng.
Tại một khúc vắng người, cô ta lấy điện thoại ra điện cho ai đó.
“Thứ ba tuần sau, Mạc thị tổ chức tiệc 20 – 10 anh tới giúp tôi một tay”
“Được”
“Đừng để thất bại lần nữa, không hậu quả như thế nào, chắc anh hiểu?”
Cô ta lạnh giọng cảnh cáo người kia.
“Cô yên tâm, lần này tôi sẽ tự mình ra tay”
“Được, đừng để tôi lại một lần nữa thất vọng về anh”
Nói xong Hạ Linh liền tắt máy không đợi đầu dây bên kia trả lời.
Cô ta cười lạnh một cái, sau đó bắn ánh mắt nguy hiểm về nơi cuối dãy hành lang phía kia miệng thì thầm.
“Cuộc chơi sắp bắt đầu rồi, Hạ Du, mày tốt nhất cùng tao chơi cho hết trò chơi này nha, tao tính toán cũng mệt lắm đó, mày không chơi thì phí thật”
Sau đó cô ta xoay người trở về phòng tiếp tục làm việc của mình.
Liệu, những gì cô ta bày ra có khiến cho cô và anh phải tan rã? Liệu tình yêu của anh và cô có đủ lớn để tha thứ cho nhau? Rồi rốt cuộc cô ta đã tính toán làm chuyện đáng sợ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.