Chương 62
Diệp Tử Vân
06/03/2021
Sau khi trấn an ba mẹ xong cô nhìn quanh ngôi nhà mà bản thân đã gắn bó bấy lâu nay mà cười chua xót, cô nhanh chóng lên xe đi ra sân bay và cô không cho ba mẹ đi theo, một là cô sợ sẽ không kiềm được mà khóc mất khi thấy họ đứng tiễn mình lên máy bay, hai là vì còn phải vào bệnh viện chăm sóc cho Hạ Linh nên ba mẹ cần nghỉ ngơi để lấy sức khỏe thì mới chăm sóc tốt cho chị được.
Cô cũng dặn ba mẹ ngày mai hả nói với chị là cô gửi lời hỏi thăm và mong chị giữ gìn sức khỏe, cô không thể đến thăm và nói chào tạm biệt chị được nên mong chị có thể thông cảm cho cô.
Ba mẹ Diệp dù không muốn nhưng cũng phải nghe theo lời cô dặn, ông bà làm sao có thể làm trái ý cô con gái bé nhỏ này được, có quá nhiều chuyện đau khổ với nó nên ông bà không thể làm sai bất cứ thứ gì, nó sẽ khiến cô thêm buồn phiền lo lắng, nếu cô muốn như vậy thì ông bà đành miễn cưỡng chấp nhận.
Nhìn cô lên xe rời đi mẹ Diệp không cầm lòng được mà khóc nức nở trong lòng ba Diệp giọng nghẹn ngào nói:
“Ông à! Tôi không muốn con nó đi đâu, tôi sợ con sẽ sống không quen bên đó hay là lúc bệnh không ai mua thuốc chăm sóc nó cả, rồi nó có bị người bên đó ức hiếp không?”
Càng nói mẹ Diệp càng khóc lớn hơn, ba Diệp thở dài đưa tay vỗ về bà an ủi:
“Thôi, bà đừng khóc nữa con nó lớn rồi mình cũng nên ủng hộ ý kiến của nó đi chứ, chúng ta không thể cứ nhốt nó trong chiếc lòng mang tên “Diệp gia” mãi được, con cần tự do nên là bà cứ để nó tự do bay nhảy, nào con nó thấy ổn học tập thật tốt rồi thì nó sẽ về bên chúng ta thôi.”
Mặc dù ông rất buồn khi con gái cưng đi xa nhưng ông là trụ cột trong gia đình, là người có quyền uy nên không thể yếu đuối, hơn nữa chỉ có ông mới có thể khuyên nhủ mẹ Diệp nên ông càng phải cứng rắng hơn. Dù thương con nhưng nhìn vợ khóc ông vẫn là xót vợ hơn.
*Tại sân bay.
Bước xuống xe, cô căn dặn bác tài xế quay xe về còn hành lý cô có thể đẩy vào được nên không cần giúp cô, bác tái xế cũng không dám làm trái ý nhị tiểu thư nên đem hành lý của cô chất lên xe đẩy xong thì nhanh chóng lên xe rời đi.
Hạ Du sau đó đẩy xe đi vào trong, cô vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng Minh Vũ và Mộng Tiệp. Phải, cô đã đồng ý cho Minh Vũ giúp dù sao cũng là bạn thân thì còn gì mà phải ngại, còn một lý do nữa là do bà bầu trái tính trái nết kia nói cô không chịu thì sẽ không cho cô nhận con nuôi. Cô nghe thế dĩ nhiên là đưa hai tay đầu hàng chấp nhận rồi, gì chứ cô thích trẻ con lắm lại sắp được làm mẹ nuôi nên làm sao cô có thể bỏ qua được.
Tìm kiếm một lúc thì cũng thấy được bóng dáng hai người đang ngồi ghế bên kia cách cô không xa, cô từ từ đi lại thấy Minh Vũ đặt tay lên bụng Mộng Tiệp sau đó nhìn chằm chằm vào đó nói:
“Bé cưng, con đừng hành mẹ nữa nhá! Mẹ mang thai con đã khổ lắm rồi, con phải biết thương mẹ chứ, con không xót mẹ nhưng ba thì xót nha!”
Mộng Tiệp thì chỉ biết đưa tay lên vuốt lấy tóc anh rồi khẽ cười khi nghe anh nói như vậy, bây giờ cô cũng mang thai gần 4 tháng rồi, cũng qua thời kỳ ốm nghén với nguy hiểm, bụng cũng nhô lên khá rõ.
“Đây là sân bay đấy, hai bây bớt phát thức ăn chó lại hộ tao.”
Còn đáng suy nghĩ thì Mộng Tiệp nghe thấy tiếng cô liền giật mình sau đó mặt đỏ lên vì nghe được những lời trêu chọc của cô.
Minh Vũ cũng ngồi ngay ngắn lại, mắt liếc xéo khinh thường Hạ Du giọng chế giễu nói:
“Mày không có nên ghen tị chứ gì?”
Hạ Du dĩ nhiên biết được cậu là đang cố ý nhưng cô là ai chứ, là Hạ Du đấy nên là cô đâu có nhân nhượng mà phản bác lại.
“Trước sau gì cũng có nhưng sẽ không sến súa như tụi bây, thấy mà ghê.”
Mộng Tiệp nghe ra được giọng khinh bỉ của Hạ Du thẹn quá quay qua đánh Minh Vũ trách:
“Mốt ở chỗ đông người thì tránh xa em ra.”
“Tại sao?”
Minh Vũ mặt mài nhăn lại phản bác, vợ và con cậu thì tại sao cậu không được ở gần? Cái lí lẽ gì vậy.
“Không tại sao cả.”
“Em vô lí vừa thôi, lỡ em xảy ra chuyện gì rồi anh không có ở bên thì em làm sao? Em mang thái gần 4 tháng rồi đấy, bụng cũng càng ngày càng lớn rồi, kệ lời nói của đứa ghen tị này đi.”
Cậu nói xong quay qua trừng mắt cảnh cáo cô ngụ ý nếu cô dám nói gì thách thức làm vợ cậu bỏ cậu là cậu quyết sống chết với cô cho coi.
Hạ Du nhìn thấy thế không hề tỏ ra vẻ hối lỗi còn nhún vai bĩu môi xem thường làm cậu tức điên lên nhưng không nói lời nào vì nhận được ánh mắt hăm dọa của Mộng Tiệp.
Nói chuyện một lúc thì Minh Vũ lấy trong túi ra vé máy bay đã đặt sẵn đưa cho cô, tên trên đó là một cái tên khác chứ không phải tên cô. Đây chính là Minh Vũ làm cho cô, muốn theo ý cô không cho ai biết hành tung của cô hết nên cậu ấy mới nghĩ ra cách này. Cô rất biết ơn hai đứa nó, nếu không cô cũng không làm thủ tục được nhanh như vậy, cô đang rất tò mò về gia thế của Minh Vũ nhưng tới giờ cậu ta cũng không nói rõ ràng cho cô biết mà chỉ nói gia đình cậu ta vốn sống ở Mỹ.
Thấy cũng sắp tới giờ cô nhìn hai người rồi nói:
“Cảm ơn bây đã giúp tao, qua đó có gì sẽ liên lạc với nhau sau. Còn nữa mày đó Mộng Tiệp ráng giữ gìn sức khỏe thật tốt, ăn uống bồi bổ cho con nuôi của tao tốt vào, ngày mà nó sinh ra tao sẽ bay về.”
Mộng Tiệp khi nảy còn vui vẻ nói cười nhưng đến giây phút này thì nước mắt đang thi nhau rơi đầy trên mặt, cô ấy mếu máo đi qua ôm chặt lấy Hạ Du nức nở nói:
“Mày cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, nào ổn định tao sẽ bay qua thăm mày.”
Cô khẽ vuốt lưng cô ấy rồi mắt cũng đỏ lên nói:
“Được.”
Cô đẩy cô ấy ra rồi đưa tay lên nhẹ nhàng xoa bụng hơi nhô lên của cô ấy, sau đó hơi cúi người xuống nhìn chằm chằm vào chiếc bụng ấy khẽ thì thầm:
“Bé cưng, mẹ nuôi đi nhé, con ở ngoan trong bụng mẹ mà phát triển nha và không được hành mẹ con đâu đấy.”
Nói rồi cô đứng thẳng dậy nhìn hai người cười một cái rồi nói: “Tao đi nha!”.
Minh Vũ bây giờ đang ôm Mộng Tiệp vào lòng mà dỗ dành, nghe được cô nói cậu quay qua gật đầu với cô một cái xem như chào tạm biệt.
Hạ Du cũng không nói thêm gì nữa mà đi vào trong, đi gần đến cửa cô quay đầu lại nhìn cảnh vật xung quanh rồi nhìn Minh Vũ và Mộng Tiệp đang ôm nhau nhìn mình, cô khẽ cười quay người đi nhanh vào trong.
Tạm biệt nơi đã mang cho tôi niềm vui lẫn nỗi buồn, tạm biệt người em đã từng yêu, tạm biệt tất cả.
Cô cũng dặn ba mẹ ngày mai hả nói với chị là cô gửi lời hỏi thăm và mong chị giữ gìn sức khỏe, cô không thể đến thăm và nói chào tạm biệt chị được nên mong chị có thể thông cảm cho cô.
Ba mẹ Diệp dù không muốn nhưng cũng phải nghe theo lời cô dặn, ông bà làm sao có thể làm trái ý cô con gái bé nhỏ này được, có quá nhiều chuyện đau khổ với nó nên ông bà không thể làm sai bất cứ thứ gì, nó sẽ khiến cô thêm buồn phiền lo lắng, nếu cô muốn như vậy thì ông bà đành miễn cưỡng chấp nhận.
Nhìn cô lên xe rời đi mẹ Diệp không cầm lòng được mà khóc nức nở trong lòng ba Diệp giọng nghẹn ngào nói:
“Ông à! Tôi không muốn con nó đi đâu, tôi sợ con sẽ sống không quen bên đó hay là lúc bệnh không ai mua thuốc chăm sóc nó cả, rồi nó có bị người bên đó ức hiếp không?”
Càng nói mẹ Diệp càng khóc lớn hơn, ba Diệp thở dài đưa tay vỗ về bà an ủi:
“Thôi, bà đừng khóc nữa con nó lớn rồi mình cũng nên ủng hộ ý kiến của nó đi chứ, chúng ta không thể cứ nhốt nó trong chiếc lòng mang tên “Diệp gia” mãi được, con cần tự do nên là bà cứ để nó tự do bay nhảy, nào con nó thấy ổn học tập thật tốt rồi thì nó sẽ về bên chúng ta thôi.”
Mặc dù ông rất buồn khi con gái cưng đi xa nhưng ông là trụ cột trong gia đình, là người có quyền uy nên không thể yếu đuối, hơn nữa chỉ có ông mới có thể khuyên nhủ mẹ Diệp nên ông càng phải cứng rắng hơn. Dù thương con nhưng nhìn vợ khóc ông vẫn là xót vợ hơn.
*Tại sân bay.
Bước xuống xe, cô căn dặn bác tài xế quay xe về còn hành lý cô có thể đẩy vào được nên không cần giúp cô, bác tái xế cũng không dám làm trái ý nhị tiểu thư nên đem hành lý của cô chất lên xe đẩy xong thì nhanh chóng lên xe rời đi.
Hạ Du sau đó đẩy xe đi vào trong, cô vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng Minh Vũ và Mộng Tiệp. Phải, cô đã đồng ý cho Minh Vũ giúp dù sao cũng là bạn thân thì còn gì mà phải ngại, còn một lý do nữa là do bà bầu trái tính trái nết kia nói cô không chịu thì sẽ không cho cô nhận con nuôi. Cô nghe thế dĩ nhiên là đưa hai tay đầu hàng chấp nhận rồi, gì chứ cô thích trẻ con lắm lại sắp được làm mẹ nuôi nên làm sao cô có thể bỏ qua được.
Tìm kiếm một lúc thì cũng thấy được bóng dáng hai người đang ngồi ghế bên kia cách cô không xa, cô từ từ đi lại thấy Minh Vũ đặt tay lên bụng Mộng Tiệp sau đó nhìn chằm chằm vào đó nói:
“Bé cưng, con đừng hành mẹ nữa nhá! Mẹ mang thai con đã khổ lắm rồi, con phải biết thương mẹ chứ, con không xót mẹ nhưng ba thì xót nha!”
Mộng Tiệp thì chỉ biết đưa tay lên vuốt lấy tóc anh rồi khẽ cười khi nghe anh nói như vậy, bây giờ cô cũng mang thai gần 4 tháng rồi, cũng qua thời kỳ ốm nghén với nguy hiểm, bụng cũng nhô lên khá rõ.
“Đây là sân bay đấy, hai bây bớt phát thức ăn chó lại hộ tao.”
Còn đáng suy nghĩ thì Mộng Tiệp nghe thấy tiếng cô liền giật mình sau đó mặt đỏ lên vì nghe được những lời trêu chọc của cô.
Minh Vũ cũng ngồi ngay ngắn lại, mắt liếc xéo khinh thường Hạ Du giọng chế giễu nói:
“Mày không có nên ghen tị chứ gì?”
Hạ Du dĩ nhiên biết được cậu là đang cố ý nhưng cô là ai chứ, là Hạ Du đấy nên là cô đâu có nhân nhượng mà phản bác lại.
“Trước sau gì cũng có nhưng sẽ không sến súa như tụi bây, thấy mà ghê.”
Mộng Tiệp nghe ra được giọng khinh bỉ của Hạ Du thẹn quá quay qua đánh Minh Vũ trách:
“Mốt ở chỗ đông người thì tránh xa em ra.”
“Tại sao?”
Minh Vũ mặt mài nhăn lại phản bác, vợ và con cậu thì tại sao cậu không được ở gần? Cái lí lẽ gì vậy.
“Không tại sao cả.”
“Em vô lí vừa thôi, lỡ em xảy ra chuyện gì rồi anh không có ở bên thì em làm sao? Em mang thái gần 4 tháng rồi đấy, bụng cũng càng ngày càng lớn rồi, kệ lời nói của đứa ghen tị này đi.”
Cậu nói xong quay qua trừng mắt cảnh cáo cô ngụ ý nếu cô dám nói gì thách thức làm vợ cậu bỏ cậu là cậu quyết sống chết với cô cho coi.
Hạ Du nhìn thấy thế không hề tỏ ra vẻ hối lỗi còn nhún vai bĩu môi xem thường làm cậu tức điên lên nhưng không nói lời nào vì nhận được ánh mắt hăm dọa của Mộng Tiệp.
Nói chuyện một lúc thì Minh Vũ lấy trong túi ra vé máy bay đã đặt sẵn đưa cho cô, tên trên đó là một cái tên khác chứ không phải tên cô. Đây chính là Minh Vũ làm cho cô, muốn theo ý cô không cho ai biết hành tung của cô hết nên cậu ấy mới nghĩ ra cách này. Cô rất biết ơn hai đứa nó, nếu không cô cũng không làm thủ tục được nhanh như vậy, cô đang rất tò mò về gia thế của Minh Vũ nhưng tới giờ cậu ta cũng không nói rõ ràng cho cô biết mà chỉ nói gia đình cậu ta vốn sống ở Mỹ.
Thấy cũng sắp tới giờ cô nhìn hai người rồi nói:
“Cảm ơn bây đã giúp tao, qua đó có gì sẽ liên lạc với nhau sau. Còn nữa mày đó Mộng Tiệp ráng giữ gìn sức khỏe thật tốt, ăn uống bồi bổ cho con nuôi của tao tốt vào, ngày mà nó sinh ra tao sẽ bay về.”
Mộng Tiệp khi nảy còn vui vẻ nói cười nhưng đến giây phút này thì nước mắt đang thi nhau rơi đầy trên mặt, cô ấy mếu máo đi qua ôm chặt lấy Hạ Du nức nở nói:
“Mày cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, nào ổn định tao sẽ bay qua thăm mày.”
Cô khẽ vuốt lưng cô ấy rồi mắt cũng đỏ lên nói:
“Được.”
Cô đẩy cô ấy ra rồi đưa tay lên nhẹ nhàng xoa bụng hơi nhô lên của cô ấy, sau đó hơi cúi người xuống nhìn chằm chằm vào chiếc bụng ấy khẽ thì thầm:
“Bé cưng, mẹ nuôi đi nhé, con ở ngoan trong bụng mẹ mà phát triển nha và không được hành mẹ con đâu đấy.”
Nói rồi cô đứng thẳng dậy nhìn hai người cười một cái rồi nói: “Tao đi nha!”.
Minh Vũ bây giờ đang ôm Mộng Tiệp vào lòng mà dỗ dành, nghe được cô nói cậu quay qua gật đầu với cô một cái xem như chào tạm biệt.
Hạ Du cũng không nói thêm gì nữa mà đi vào trong, đi gần đến cửa cô quay đầu lại nhìn cảnh vật xung quanh rồi nhìn Minh Vũ và Mộng Tiệp đang ôm nhau nhìn mình, cô khẽ cười quay người đi nhanh vào trong.
Tạm biệt nơi đã mang cho tôi niềm vui lẫn nỗi buồn, tạm biệt người em đã từng yêu, tạm biệt tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.