Chương 64
Diệp Tử Vân
06/03/2021
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Nhật Minh dặn Tiểu A quay về công ty xử lý công việc còn bản thân có thể tự lên phòng Hạ Linh được. Tiểu A lúc đầu có hơi nghi ngờ vì anh cũng uống khá nhiều rượu, dáng đi cũng chao đảo nhưng cuối cùng cũng bị anh thuyết phục mà lái xe trở lại Mạc thị.
Nhật Minh đứng trước cửa bệnh viện thở dài một hơi rồi từ từ đi vào trong vì tác dụng của rượu đang từ từ ngấm vào nên tướng đi của anh có phần lung lay và chậm chạp sợ vấp ngã. Sau 20 phút thì cuối cùng anh cũng đứng trước cửa phòng Hạ Linh, tay nắm chặt tay vặn cửa rồi mạnh mẽ vặn mở ra đi vào.
Hạ Linh ngồi trên giường ngây ngẩn nhìn đồng hồ trong điện thoại nghĩ không biết Tiểu A đã báo cho anh chưa mà đến giờ anh vẫn chưa đến. Cửa bỗng nhiên mở ra, thấy anh đi vào mặt cô liền nở nụ cười tươi bước nhanh xuống giường đi về phía anh hỏi:
“Sao giờ anh mới tới, có biết em và con đợi anh qua nay không?”
Nhật Minh khẽ cau mài khó chịu tránh cái đụng chạm của Hạ Linh, sau đó mới biết hành động của mình không đúng nên lên tiếng:
“Tại sao không mang dép mà đi chân trần?”
Hạ Linh còn tưởng anh lạnh lùng xa cách với mình thì nghe anh nói như vậy mới bất giác nhìn xuống bàn chân trần trắng nỏn của mình.
Khi nãy thấy anh vào cô vui quá nên không để ý mang dép vào, vậy mà anh lại để ý có phải anh bắt đầu để ý tới cô rồi không? Nên mới trách móc vì cô không biết chú ý đến bản thân như vậy, nghĩ như thế Hạ Linh thầm vui trong lòng sau đó giọng nũng nịu nói:
“Em…em là vui quá nên quên, để em mang dép vào.”
“Thôi, em lên giường nằm đi, sức khỏe em còn yếu đừng đi nhiều quá, không tốt đâu.”
Thấy anh quan tâm mình, cô vui vẻ ra mặt gật đầu đi nhanh lại leo lên giường theo ý anh.
Nhật Minh cũng đi theo cô, kéo ghế bên cạnh ra ngồi xuống mắt không cảm xúc hỏi cô:
“Hôm qua tới giờ có cảm thấy không tốt ở chỗ nào không?”
Hạ Linh lắc đầu sau đó nắm lấy tay anh khẽ nói:
“Không có, ba mẹ và bác sĩ ở đây chăm sóc cho em rất tốt nên em không thấy khó chịu chỗ nào cả.”
Anh muốn rút tay ra nhưng không muốn cô ta buồn lại ảnh hưởng tới sức khỏe nên cố nhịn sự khó chịu khi tiếp xúc với cô ta lại.
Ngồi một lúc thì y tá vào nói tới bữa trưa cho bà bầu và y tá đưa chén cháo cho anh kêu anh đút cho Hạ Linh. Vì Hạ Linh đang trong trong thời kỳ thai nghén nên ăn gì đều nôn ra. Cho nên bác sĩ mới kê đơn cháo dinh dưỡng bồi bổ cho bà mẹ để cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho đứa bé trong bụng.
Nhật Minh rất không cam tâm nhưng cũng đành bất đắc dĩ đút từng muỗng cho Hạ Linh, đây không phải lần đầu anh phục vụ người khác nhưng đối với Hạ Du là tình nguyện còn với Hạ Linh là ép buộc nên cảm giác nó không thoải mái.
Hạ Linh vừa để cho anh đút mình vừa nhìn anh nghĩ, có lẽ anh ấy chưa biết vụ Hạ Du ra nước ngoài nên mới bình tĩnh như vậy, mà có khi biết rồi nhưng anh ấy thật sự không để tâm. Dù cho là vì lí do gì đi nữa thì cô sẽ không thông báo cho anh biết tin tức này đâu.
Sáng nay cô đã điện kêu người đàn ông hôm đó điều tra xem Hạ Du đã đi đâu để sai người theo dõi nhưng lại nhận được thông tin là không có tên cô trong chuyến bay sang Mỹ hồi tối, điều này khiến cô sáng giờ cứ hoang mang suy nghĩ. Không biết Hạ Du lại chơi trò gì với cô, cô không bao giờ buông lỏng cảnh giác với nó được.
Nhật Minh ở với Hạ Linh đến gần 7 giờ tối thì nói với cô ta là anh phải về, cô ta có kêu anh ở lại qua đêm nhưng anh nhất quyết không chịu nói là còn rất nhiều việc phải xử lý. Cô ta biết anh tránh né mình nhưng cũng không muốn bây giờ ép buộc anh quá vì hai người chưa đám cưới.
Rời khỏi bệnh viện anh không điện cho Tiểu A đến rước mà thẩn thờ đi dọc ven đường nhớ lại những kỉ niệm với cô ở Ninh Bình hay những lần vui chơi của cả hai ở khắp nơi. Anh hối hận rồi, anh nên nói lòng mình ra sớm hơn thì có lẽ sẽ được ở bên cô nhiều hơn. Anh lại càng hối hận vì đêm hôm đó đã uống ly rượu kia rồi làm chuyện có lỗi khiến cô đau lòng. Không biết bây giờ cô làm gì nữa, có trốn một góc nào đó lại rơi lệ không? Anh từng hứa không được làm cho cô khóc nữa nhưng bây giờ thì sao, anh khiến cô khóc và đau đớn rất nhiều.
Anh ngồi xuống ghế đá ven đường, cúi người xuống đưa hai tay lên ôm lấy đầu một cách bất lực.
*Tại Mỹ.
Hạ Du vừa xuống máy bay, Minh Vũ nói đã có người ở bên này đợi cô nên cô chỉ việc đi ra rồi tìm bóng dáng của người đó thôi. Cô còn nghe nói người đó là bạn thân của Minh Vũ nữa, vậy là cũng chạc tuổi cô chứ không hơn là mấy.
Nhìn xung quanh thấy toàn là những người xa lạ, cô bất giác sợ hãi trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô đi đến một nơi xa như vậy thì không tránh khỏi sẽ có những nổi lo kéo đến. Đi lại một chỗ ít người qua lại, cô định lấy điện thoại ra điện cho Minh Vũ hởi bạn của nó đã đến chưa và có hình dáng ra sao. Vì lúc cô đi nó chỉ nói tới đó sẽ có người đón cô chứ không nói người đó như thế nào để cô nhận diện.
Đang lúc định mở điện thoại lên thì sau lưng có người vỗ nhẹ vai cô, cô giật mình quay qua thấy trước mặt mình là một người đàn ông, không phải nói là một thanh niên mới đúng, tuổi chắc cũng bằng cô, tóc đen, mắt lạnh lùng bí ẩn, mặt không cảm xúc, thân hình chuẩn cao ráo. Sau khi vỗ vai cô xong thì liền thu tay lại bỏ vào túi quần, thấy hành động của cậu ta như vậy cô ngờ nghệch nhìn.
“Hạ Du phải không?”
Cô cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy mà không nói tiếng nào cho đến khi cậu ta lên tiếng hỏi cô mới phản ứng lại.
“Phải, mà khoan đã sao anh biết tên tôi”?
Cậu ta không biểu lộ gì là quá ngạc nhiên mà chỉ hờ hững nhìn cô trả lời một cách ngắn gọn và không cho cô hỏi thêm bất cứ thứ gì nữa.
“Tôi là bạn Minh Vũ.”
Nhật Minh đứng trước cửa bệnh viện thở dài một hơi rồi từ từ đi vào trong vì tác dụng của rượu đang từ từ ngấm vào nên tướng đi của anh có phần lung lay và chậm chạp sợ vấp ngã. Sau 20 phút thì cuối cùng anh cũng đứng trước cửa phòng Hạ Linh, tay nắm chặt tay vặn cửa rồi mạnh mẽ vặn mở ra đi vào.
Hạ Linh ngồi trên giường ngây ngẩn nhìn đồng hồ trong điện thoại nghĩ không biết Tiểu A đã báo cho anh chưa mà đến giờ anh vẫn chưa đến. Cửa bỗng nhiên mở ra, thấy anh đi vào mặt cô liền nở nụ cười tươi bước nhanh xuống giường đi về phía anh hỏi:
“Sao giờ anh mới tới, có biết em và con đợi anh qua nay không?”
Nhật Minh khẽ cau mài khó chịu tránh cái đụng chạm của Hạ Linh, sau đó mới biết hành động của mình không đúng nên lên tiếng:
“Tại sao không mang dép mà đi chân trần?”
Hạ Linh còn tưởng anh lạnh lùng xa cách với mình thì nghe anh nói như vậy mới bất giác nhìn xuống bàn chân trần trắng nỏn của mình.
Khi nãy thấy anh vào cô vui quá nên không để ý mang dép vào, vậy mà anh lại để ý có phải anh bắt đầu để ý tới cô rồi không? Nên mới trách móc vì cô không biết chú ý đến bản thân như vậy, nghĩ như thế Hạ Linh thầm vui trong lòng sau đó giọng nũng nịu nói:
“Em…em là vui quá nên quên, để em mang dép vào.”
“Thôi, em lên giường nằm đi, sức khỏe em còn yếu đừng đi nhiều quá, không tốt đâu.”
Thấy anh quan tâm mình, cô vui vẻ ra mặt gật đầu đi nhanh lại leo lên giường theo ý anh.
Nhật Minh cũng đi theo cô, kéo ghế bên cạnh ra ngồi xuống mắt không cảm xúc hỏi cô:
“Hôm qua tới giờ có cảm thấy không tốt ở chỗ nào không?”
Hạ Linh lắc đầu sau đó nắm lấy tay anh khẽ nói:
“Không có, ba mẹ và bác sĩ ở đây chăm sóc cho em rất tốt nên em không thấy khó chịu chỗ nào cả.”
Anh muốn rút tay ra nhưng không muốn cô ta buồn lại ảnh hưởng tới sức khỏe nên cố nhịn sự khó chịu khi tiếp xúc với cô ta lại.
Ngồi một lúc thì y tá vào nói tới bữa trưa cho bà bầu và y tá đưa chén cháo cho anh kêu anh đút cho Hạ Linh. Vì Hạ Linh đang trong trong thời kỳ thai nghén nên ăn gì đều nôn ra. Cho nên bác sĩ mới kê đơn cháo dinh dưỡng bồi bổ cho bà mẹ để cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho đứa bé trong bụng.
Nhật Minh rất không cam tâm nhưng cũng đành bất đắc dĩ đút từng muỗng cho Hạ Linh, đây không phải lần đầu anh phục vụ người khác nhưng đối với Hạ Du là tình nguyện còn với Hạ Linh là ép buộc nên cảm giác nó không thoải mái.
Hạ Linh vừa để cho anh đút mình vừa nhìn anh nghĩ, có lẽ anh ấy chưa biết vụ Hạ Du ra nước ngoài nên mới bình tĩnh như vậy, mà có khi biết rồi nhưng anh ấy thật sự không để tâm. Dù cho là vì lí do gì đi nữa thì cô sẽ không thông báo cho anh biết tin tức này đâu.
Sáng nay cô đã điện kêu người đàn ông hôm đó điều tra xem Hạ Du đã đi đâu để sai người theo dõi nhưng lại nhận được thông tin là không có tên cô trong chuyến bay sang Mỹ hồi tối, điều này khiến cô sáng giờ cứ hoang mang suy nghĩ. Không biết Hạ Du lại chơi trò gì với cô, cô không bao giờ buông lỏng cảnh giác với nó được.
Nhật Minh ở với Hạ Linh đến gần 7 giờ tối thì nói với cô ta là anh phải về, cô ta có kêu anh ở lại qua đêm nhưng anh nhất quyết không chịu nói là còn rất nhiều việc phải xử lý. Cô ta biết anh tránh né mình nhưng cũng không muốn bây giờ ép buộc anh quá vì hai người chưa đám cưới.
Rời khỏi bệnh viện anh không điện cho Tiểu A đến rước mà thẩn thờ đi dọc ven đường nhớ lại những kỉ niệm với cô ở Ninh Bình hay những lần vui chơi của cả hai ở khắp nơi. Anh hối hận rồi, anh nên nói lòng mình ra sớm hơn thì có lẽ sẽ được ở bên cô nhiều hơn. Anh lại càng hối hận vì đêm hôm đó đã uống ly rượu kia rồi làm chuyện có lỗi khiến cô đau lòng. Không biết bây giờ cô làm gì nữa, có trốn một góc nào đó lại rơi lệ không? Anh từng hứa không được làm cho cô khóc nữa nhưng bây giờ thì sao, anh khiến cô khóc và đau đớn rất nhiều.
Anh ngồi xuống ghế đá ven đường, cúi người xuống đưa hai tay lên ôm lấy đầu một cách bất lực.
*Tại Mỹ.
Hạ Du vừa xuống máy bay, Minh Vũ nói đã có người ở bên này đợi cô nên cô chỉ việc đi ra rồi tìm bóng dáng của người đó thôi. Cô còn nghe nói người đó là bạn thân của Minh Vũ nữa, vậy là cũng chạc tuổi cô chứ không hơn là mấy.
Nhìn xung quanh thấy toàn là những người xa lạ, cô bất giác sợ hãi trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô đi đến một nơi xa như vậy thì không tránh khỏi sẽ có những nổi lo kéo đến. Đi lại một chỗ ít người qua lại, cô định lấy điện thoại ra điện cho Minh Vũ hởi bạn của nó đã đến chưa và có hình dáng ra sao. Vì lúc cô đi nó chỉ nói tới đó sẽ có người đón cô chứ không nói người đó như thế nào để cô nhận diện.
Đang lúc định mở điện thoại lên thì sau lưng có người vỗ nhẹ vai cô, cô giật mình quay qua thấy trước mặt mình là một người đàn ông, không phải nói là một thanh niên mới đúng, tuổi chắc cũng bằng cô, tóc đen, mắt lạnh lùng bí ẩn, mặt không cảm xúc, thân hình chuẩn cao ráo. Sau khi vỗ vai cô xong thì liền thu tay lại bỏ vào túi quần, thấy hành động của cậu ta như vậy cô ngờ nghệch nhìn.
“Hạ Du phải không?”
Cô cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy mà không nói tiếng nào cho đến khi cậu ta lên tiếng hỏi cô mới phản ứng lại.
“Phải, mà khoan đã sao anh biết tên tôi”?
Cậu ta không biểu lộ gì là quá ngạc nhiên mà chỉ hờ hững nhìn cô trả lời một cách ngắn gọn và không cho cô hỏi thêm bất cứ thứ gì nữa.
“Tôi là bạn Minh Vũ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.