Chương 5: Bán con
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
20/01/2024
Tạ Nghiêu lần đầu tiên nghiêm túc đặt lão ta trong mắt, có điều ánh mặt lại thật lạnh lùng.
Nhưng Tạ Thạch lại xem như không thấy, còn nói: "Đứa con này của anh học hành chẳng ra gì nhưng được cái dáng vẻ cũng ổn."
Tạ Nghiêu chẳng biết lão định nói gì, nhưng trong lòng hắn có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên lại nghe lão ta nói: "Nếu chú thích thì đưa nó cho chú, chỉ cần chú giúp anh vượt qua khó khăn lần này."
Ánh mắt Tạ Nghiêu liền trở nên lãnh liệt như muốn đâm thủng lão ta.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Tạ Thạch đã sớm chết rồi.
Bấy giờ không chỉ Tạ Nghiêu mà cả hai người trong bếp đều giật cả mình. Nhưng so với Hứa Dương rét lạnh cả người thì mẹ của cậu, sau đó liền xem như không có gì mà tiếp tục làm chuyện đang làm.
Hứa Dương đưa ánh mắt vô cảm nhìn bóng lưng của mẹ mình, rốt cuộc triệt để đánh mất cho dù là một tí hi vọng nhỏ bé nhất đối với người này.
Đây là mẹ ư?
Bên ngoài phòng khách vẫn còn vang lên âm thanh đáng ghẻ tởm của Tạ Thạch: "Chú đừng nhìn anh như vậy."
"Nói ra cũng là chú nhắc cho anh. Đứa con riêng này của anh vẫn còn có chút tác dụng. Nếu chú không giúp anh thì có lẽ anh có thể đưa nó cho người khác. Hiện tại có nhiều người cùng sở thích đặc biệt như chú lắm."
Tạ Nghiêu sắc lạnh nhìn ông ta một hồi rồi mới vô cảm hỏi: "Chị dâu cho phép anh làm vậy?"
Hứa Dương ngoài run sợ tận sâu trong đáy lòng ra thì chỉ còn lạnh nhạt nhìn bóng lưng hơi run lên của mẹ mình khi nghe thấy lời này. Cậu bất giác nhếch môi không hiểu vì sao, sau đó cúi đầu không nhìn nữa. Trong lòng lại đang nghĩ cái gì chỉ có mình cậu biết, nhưng bên trong đôi mắt đen láy kia như dâng lên sự quyết tuyệt chói mắt.
Tạ Thạch đương nhiên không quan tâm cái gì mà ý nghĩ của mẹ cậu, ông ta chẳng hề có chút tình người nào ngã lưng thoải mái nói lời cũng không phải do con người nói ra: "Mẹ nó đương nhiên là đồng ý. Cũng không phải bảo nó đi chết, có khi là đi hưởng phúc cũng nên. Cái nhà này nuôi nó đến giờ, nó cũng nên vì gia đình này làm chút việc chứ."
Tạ Nghiêu lạnh lùng nhìn ông ta, xem như hiểu lòng lang dạ sói của người anh trai này. Tuy rằng hắn không có áy náy vì một ánh mắt vô tình của mình mà đẩy đứa nhỏ kia vào hố lửa, bởi vì nếu Tạ Thạch đã có lòng ác tâm thì trước sau gì Hứa Dương cũng sẽ không có kết cục tốt, nhưng mà...
"Vẫn là chú, nếu chú tốt bụng một chút thì đối với nó cũng tốt hơn. Chú thấy đề nghị của anh thế nào?"
Tạ Thạch không chút nào để ý thái độ của Tạ Nghiêu mà ung dung thuyết phục hắn. Chỉ cần là người thông minh thì sẽ hiểu ông ta đang ép Tạ Nghiêu phải làm người tốt. Chỉ cần hắn có một chút lòng trắc ẩn thì tương lai Hứa Dương cũng dễ coi một chút. Nếu để cho ông ta tính toán đem cậu xem như một món hàng bán cho người khác, cho dù là bán cho ai, nếu bán cho một lão già bụng phệ tâm lý biến thái thích hành hạ những thiếu niên chưa trưởng thành thì... Kết cục của Hứa Dương có thể nghĩ. Chẳng có gì khó nghĩ Tạ Thạch sẽ lợi dụng cậu một cách triệt để nhất.
Nhưng Tạ Nghiêu sẽ làm việc tốt sao?
Hứa Dương ngồi gục đầu ở trong bếp, trong lòng nghĩ đến chuyện đêm hôm qua cậu được hắn "cứu" trong hẻm nhỏ.
Đúng vậy, Hứa Dương nhận ra rồi. Tạ Nghiêu là người đã đánh ngã đám côn đồ, lại không đưa phật đưa tới tận Tây Thiên mà bỏ đi ngay lập tức.
Ban đầu cậu không nhận ra là vì cậu không nhìn thấy mặt của hắn. Nhưng giọng nói kia cậu làm sao cũng không quên được chứ chưa nói nó như mới xảy ra đây thôi.
Nhưng kết hợp với chuyện hôm qua Hứa Dương càng cảm thấy vô vọng, Tạ Nghiêu sẽ chịu làm người tốt sao?
Cậu có nghĩ, nếu là hắn thì có lẽ cậu sẽ chấp nhận việc bị đem ra làm vật trao đổi lợi ích...
Lúc này bên ngoài phòng khách Tạ Nghiêu cũng nói với Tạ Thạch: "Tại sao tôi phải làm người tốt?"
Tạ Nghiêu nhìn thẳng vào bản mặt ghê tởm của Tạ Thạch, không còn muốn nói nhiều với lão nữa: "Nếu anh gọi tôi đến chỉ vì chuyện này thì... Tôi có thể về được rồi."
Nói xong hắn đứng dậy đi thẳng một mạch ra cửa.
Tạ Thạch trước sau không hề có ý định lề mề van xin lạy lụt gì với hắn, cũng để cho hắn đi. Còn ông ta ngồi tại chỗ, ánh mắt lập lòe ánh sáng đê tiện âm hiểm.
Lúc này ông ta đã tìm được một con đường để đi, sao còn khăng khăng với Tạ Nghiêu làm gì nữa.
Buổi tối Hứa Dương ở trong căn phòng nhỏ của mình nghe mẹ mình và bố dượng không chút che giấu nói chuyện trong phòng khách. Cứ như họ chẳng hề sợ cậu nghe thấy.
"Ông định làm vậy sao?"
Mẹ cậu e dè hỏi.
Nhưng Tạ Thạch lại xem như không thấy, còn nói: "Đứa con này của anh học hành chẳng ra gì nhưng được cái dáng vẻ cũng ổn."
Tạ Nghiêu chẳng biết lão định nói gì, nhưng trong lòng hắn có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên lại nghe lão ta nói: "Nếu chú thích thì đưa nó cho chú, chỉ cần chú giúp anh vượt qua khó khăn lần này."
Ánh mắt Tạ Nghiêu liền trở nên lãnh liệt như muốn đâm thủng lão ta.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Tạ Thạch đã sớm chết rồi.
Bấy giờ không chỉ Tạ Nghiêu mà cả hai người trong bếp đều giật cả mình. Nhưng so với Hứa Dương rét lạnh cả người thì mẹ của cậu, sau đó liền xem như không có gì mà tiếp tục làm chuyện đang làm.
Hứa Dương đưa ánh mắt vô cảm nhìn bóng lưng của mẹ mình, rốt cuộc triệt để đánh mất cho dù là một tí hi vọng nhỏ bé nhất đối với người này.
Đây là mẹ ư?
Bên ngoài phòng khách vẫn còn vang lên âm thanh đáng ghẻ tởm của Tạ Thạch: "Chú đừng nhìn anh như vậy."
"Nói ra cũng là chú nhắc cho anh. Đứa con riêng này của anh vẫn còn có chút tác dụng. Nếu chú không giúp anh thì có lẽ anh có thể đưa nó cho người khác. Hiện tại có nhiều người cùng sở thích đặc biệt như chú lắm."
Tạ Nghiêu sắc lạnh nhìn ông ta một hồi rồi mới vô cảm hỏi: "Chị dâu cho phép anh làm vậy?"
Hứa Dương ngoài run sợ tận sâu trong đáy lòng ra thì chỉ còn lạnh nhạt nhìn bóng lưng hơi run lên của mẹ mình khi nghe thấy lời này. Cậu bất giác nhếch môi không hiểu vì sao, sau đó cúi đầu không nhìn nữa. Trong lòng lại đang nghĩ cái gì chỉ có mình cậu biết, nhưng bên trong đôi mắt đen láy kia như dâng lên sự quyết tuyệt chói mắt.
Tạ Thạch đương nhiên không quan tâm cái gì mà ý nghĩ của mẹ cậu, ông ta chẳng hề có chút tình người nào ngã lưng thoải mái nói lời cũng không phải do con người nói ra: "Mẹ nó đương nhiên là đồng ý. Cũng không phải bảo nó đi chết, có khi là đi hưởng phúc cũng nên. Cái nhà này nuôi nó đến giờ, nó cũng nên vì gia đình này làm chút việc chứ."
Tạ Nghiêu lạnh lùng nhìn ông ta, xem như hiểu lòng lang dạ sói của người anh trai này. Tuy rằng hắn không có áy náy vì một ánh mắt vô tình của mình mà đẩy đứa nhỏ kia vào hố lửa, bởi vì nếu Tạ Thạch đã có lòng ác tâm thì trước sau gì Hứa Dương cũng sẽ không có kết cục tốt, nhưng mà...
"Vẫn là chú, nếu chú tốt bụng một chút thì đối với nó cũng tốt hơn. Chú thấy đề nghị của anh thế nào?"
Tạ Thạch không chút nào để ý thái độ của Tạ Nghiêu mà ung dung thuyết phục hắn. Chỉ cần là người thông minh thì sẽ hiểu ông ta đang ép Tạ Nghiêu phải làm người tốt. Chỉ cần hắn có một chút lòng trắc ẩn thì tương lai Hứa Dương cũng dễ coi một chút. Nếu để cho ông ta tính toán đem cậu xem như một món hàng bán cho người khác, cho dù là bán cho ai, nếu bán cho một lão già bụng phệ tâm lý biến thái thích hành hạ những thiếu niên chưa trưởng thành thì... Kết cục của Hứa Dương có thể nghĩ. Chẳng có gì khó nghĩ Tạ Thạch sẽ lợi dụng cậu một cách triệt để nhất.
Nhưng Tạ Nghiêu sẽ làm việc tốt sao?
Hứa Dương ngồi gục đầu ở trong bếp, trong lòng nghĩ đến chuyện đêm hôm qua cậu được hắn "cứu" trong hẻm nhỏ.
Đúng vậy, Hứa Dương nhận ra rồi. Tạ Nghiêu là người đã đánh ngã đám côn đồ, lại không đưa phật đưa tới tận Tây Thiên mà bỏ đi ngay lập tức.
Ban đầu cậu không nhận ra là vì cậu không nhìn thấy mặt của hắn. Nhưng giọng nói kia cậu làm sao cũng không quên được chứ chưa nói nó như mới xảy ra đây thôi.
Nhưng kết hợp với chuyện hôm qua Hứa Dương càng cảm thấy vô vọng, Tạ Nghiêu sẽ chịu làm người tốt sao?
Cậu có nghĩ, nếu là hắn thì có lẽ cậu sẽ chấp nhận việc bị đem ra làm vật trao đổi lợi ích...
Lúc này bên ngoài phòng khách Tạ Nghiêu cũng nói với Tạ Thạch: "Tại sao tôi phải làm người tốt?"
Tạ Nghiêu nhìn thẳng vào bản mặt ghê tởm của Tạ Thạch, không còn muốn nói nhiều với lão nữa: "Nếu anh gọi tôi đến chỉ vì chuyện này thì... Tôi có thể về được rồi."
Nói xong hắn đứng dậy đi thẳng một mạch ra cửa.
Tạ Thạch trước sau không hề có ý định lề mề van xin lạy lụt gì với hắn, cũng để cho hắn đi. Còn ông ta ngồi tại chỗ, ánh mắt lập lòe ánh sáng đê tiện âm hiểm.
Lúc này ông ta đã tìm được một con đường để đi, sao còn khăng khăng với Tạ Nghiêu làm gì nữa.
Buổi tối Hứa Dương ở trong căn phòng nhỏ của mình nghe mẹ mình và bố dượng không chút che giấu nói chuyện trong phòng khách. Cứ như họ chẳng hề sợ cậu nghe thấy.
"Ông định làm vậy sao?"
Mẹ cậu e dè hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.