Chương 32: Có khả năng ư?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
22/01/2024
“…”
Tạ đại gia sâu sắc cảm nhận nội tâm bất lực của mình lúc này, không khỏi âm thầm thở ngắn than dài không tiếng động. Nhưng rồi cuối cùng hắn vẫn không có đem người đẩy ra.
Tạ tiểu nhân nhi trong lòng hắn nói thế này: Thịt đã đến miệng, ôm tí thì có làm sao?
Thế là Tạ đại gia chuyên lừa mình dối người đã dung túng cho bản thân như vậy, sau đó quang mình chính đại ôm lấy thiếu niên bên cạnh, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Cùng lắm sáng mai hắn sẽ đổ lỗi cho con cừu nhỏ kia, sau đó thuận thế bắt cậu không được chui vào phòng hắn nữa. Quá được đi chứ!
Nghĩ thì đẹp, còn kết quả đâu?
Buổi sáng, lúc Tạ Nghiêu thức dậy thì bên cạnh đã không có người.
“…”
Người đâu?
Tạ đại gia đực mặt một hồi mới chắc chắn con cừu nhỏ kia không hô biến lại thành tí hon trốn mất mà thật sự không còn ở trên giường.
Trong lúc lơ đãng hắn đưa mắt nhìn tới đồng hồ trên tủ đầu giường, rồi không tin được trừng lớn mắt.
!!!
Hắn vậy mà ngủ tới giờ này!
Sự thật thật sự khiến người khiếp sợ, hơn mười năm nay Tạ Nghiêu luôn cho rằng mình là người ngủ nông, đồng thời giờ sinh học của hắn rất chuẩn, kiểu gì hắn cũng sẽ dậy lúc năm giờ rưỡi để tập thể dục, uống cafe, đọc báo và ăn sáng. Cho dù hắn có thức khuya cỡ nào thì vẫn luôn như vậy. Những năm bề bộn với công việc thì lại càng ngủ ít hơn.
Thế mà hôm nay hắn lại dậy trễ hơn bình thường đến hơn một tiếng. Đã vậy người bên cạnh rời đi lúc nào hắn cũng không biết.
Có khả năng ư?
Thật sự là có.
Chỉ có thể nói hiệu quả của việc ôm con cừu non kia ngủ quá khủng khiếp.
Đó là một giấc ngủ cỡ nào ngon lành, mười năm nay chắc chưa từng có.
Tạ Nghiêu ngẩn ngơ trên giường một hồi mới vuốt mặt đi xuống giường.
Lúc đi ra ngoài y như rằng nhìn thấy con cừu nhỏ kia đang như một người vợ hiền lương thục đức loay hoay với bếp núc, chuẩn bị bữa sáng cho hắn.
Nghe thấy tiếng động, cậu liền ngẩng luôn mặt nhỏ lên cười ngọt ngào với hắn: “Chú dậy rồi!”
Sau đó thả đồ trên tay xuống, bạch bạch chạy tới bên cạnh hắn nhón chân hôn lên khóe môi hắn một cái: “Chào buổi sáng, chú út.”
Rồi thẹn thùng chạy về.
Một lần hai lần chưa quen, ba lần sẽ thuận lợi hơn quả thật không phải là nói giỡn, ít nhất Tạ đại gia không còn cảm thấy quá giật mình nữa. Hoặc là do mới tỉnh dậy phản ứng còn hơi trì độn.
Một đỗi lại nghe thấy âm thanh nhu nhu mềm mềm của cậu từ phòng bếp chui ra: “Đồ ăn sáng có rồi, chú nhanh nhanh chút đi, còn đi làm nữa.”
Tạ Nghiêu ngẩn người hồi lâu mới định hồn lại.
Từ lâu hắn đã không cho rằng mình còn có thể được đến cảm giác bình dị lại có sức lôi cuốn con người ta trầm luân sa dọa như vậy. Có khoảnh khắc hắn nghĩ như vậy rất tốt, nếu có thể kéo dài lại càng tốt hơn.
Suy nghĩ này đọng lại trong đầu hắn, cái gì là tính sổ nợ nần đều không cánh mà bay.
Ở trong phòng bếp Hứa Dương tùy thời tùy khắc nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, thấy mình thật sự không bị chửi mới vỗ ngực thở phào một hơi.
Lại vỗ vỗ hai má nóng hổi của mình một chút, Hứa tiểu Dương thẹn thùng than ôi chôn đầu vào hai tay một hồi. Nghĩ đến buổi sáng tỉnh lại trong lòng người đàn ông, đó không hề là một trải nghiệm bình thường chút nào.
Thân thể của người đàn ông làm gì giống của mẹ, mặc dù đã nhiều năm cậu không còn hưởng thụ được cảm giác đó nữa. Đó là một thân thể cường tráng, hiệu quả đánh sâu còn hơn bình thường chỉ nhìn thôi, thô nặng ấm áp, khiến cậu chỉ muốn chui vào, làm tổ trong đó. Hơi thở của người đàn ông quanh quẩn nơi đỉnh đầu của cậu, đuổi hoài không đi… Cánh tay hữu lực ôm cậu, một chút đụng chạm không đáng kể nhưng khiến người khó lòng bỏ qua.
Hứa Dương bối rối ngẩn ngơ một lúc mới vội vàng chuồn khỏi cái ôm ấp nóng rực của hắn. Cậu làm sao cũng không rõ vì sao mình lại nằm trong lòng chú ấy nữa.
May mà chú ấy không biết… Thật là thẹn chết người mà…
Cứ như thế, một buổi sáng bình yên nhẹ nhàng trôi qua trong sự dung túng của ai đó.
Trước khi ra khỏi nhà Tạ Nghiêu bỗng nhiên quay đầu nhìn Hứa Dương đang đứng ở cửa tiễn hắn: “Buổi trưa không cần nấu cơm.”
“Dạ?”
Hứa Dương mới nghe, chưa kịp tiếp thu mà theo bản năng hỏi lại. Đợi hiểu rồi, lại nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của người đàn ông, tâm tình cậu bất giác trùng xuống một cách khó hiểu, sau đó lí nhí nói: “Chú không về ăn cơm ạ…”
Tạ đại gia sâu sắc cảm nhận nội tâm bất lực của mình lúc này, không khỏi âm thầm thở ngắn than dài không tiếng động. Nhưng rồi cuối cùng hắn vẫn không có đem người đẩy ra.
Tạ tiểu nhân nhi trong lòng hắn nói thế này: Thịt đã đến miệng, ôm tí thì có làm sao?
Thế là Tạ đại gia chuyên lừa mình dối người đã dung túng cho bản thân như vậy, sau đó quang mình chính đại ôm lấy thiếu niên bên cạnh, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Cùng lắm sáng mai hắn sẽ đổ lỗi cho con cừu nhỏ kia, sau đó thuận thế bắt cậu không được chui vào phòng hắn nữa. Quá được đi chứ!
Nghĩ thì đẹp, còn kết quả đâu?
Buổi sáng, lúc Tạ Nghiêu thức dậy thì bên cạnh đã không có người.
“…”
Người đâu?
Tạ đại gia đực mặt một hồi mới chắc chắn con cừu nhỏ kia không hô biến lại thành tí hon trốn mất mà thật sự không còn ở trên giường.
Trong lúc lơ đãng hắn đưa mắt nhìn tới đồng hồ trên tủ đầu giường, rồi không tin được trừng lớn mắt.
!!!
Hắn vậy mà ngủ tới giờ này!
Sự thật thật sự khiến người khiếp sợ, hơn mười năm nay Tạ Nghiêu luôn cho rằng mình là người ngủ nông, đồng thời giờ sinh học của hắn rất chuẩn, kiểu gì hắn cũng sẽ dậy lúc năm giờ rưỡi để tập thể dục, uống cafe, đọc báo và ăn sáng. Cho dù hắn có thức khuya cỡ nào thì vẫn luôn như vậy. Những năm bề bộn với công việc thì lại càng ngủ ít hơn.
Thế mà hôm nay hắn lại dậy trễ hơn bình thường đến hơn một tiếng. Đã vậy người bên cạnh rời đi lúc nào hắn cũng không biết.
Có khả năng ư?
Thật sự là có.
Chỉ có thể nói hiệu quả của việc ôm con cừu non kia ngủ quá khủng khiếp.
Đó là một giấc ngủ cỡ nào ngon lành, mười năm nay chắc chưa từng có.
Tạ Nghiêu ngẩn ngơ trên giường một hồi mới vuốt mặt đi xuống giường.
Lúc đi ra ngoài y như rằng nhìn thấy con cừu nhỏ kia đang như một người vợ hiền lương thục đức loay hoay với bếp núc, chuẩn bị bữa sáng cho hắn.
Nghe thấy tiếng động, cậu liền ngẩng luôn mặt nhỏ lên cười ngọt ngào với hắn: “Chú dậy rồi!”
Sau đó thả đồ trên tay xuống, bạch bạch chạy tới bên cạnh hắn nhón chân hôn lên khóe môi hắn một cái: “Chào buổi sáng, chú út.”
Rồi thẹn thùng chạy về.
Một lần hai lần chưa quen, ba lần sẽ thuận lợi hơn quả thật không phải là nói giỡn, ít nhất Tạ đại gia không còn cảm thấy quá giật mình nữa. Hoặc là do mới tỉnh dậy phản ứng còn hơi trì độn.
Một đỗi lại nghe thấy âm thanh nhu nhu mềm mềm của cậu từ phòng bếp chui ra: “Đồ ăn sáng có rồi, chú nhanh nhanh chút đi, còn đi làm nữa.”
Tạ Nghiêu ngẩn người hồi lâu mới định hồn lại.
Từ lâu hắn đã không cho rằng mình còn có thể được đến cảm giác bình dị lại có sức lôi cuốn con người ta trầm luân sa dọa như vậy. Có khoảnh khắc hắn nghĩ như vậy rất tốt, nếu có thể kéo dài lại càng tốt hơn.
Suy nghĩ này đọng lại trong đầu hắn, cái gì là tính sổ nợ nần đều không cánh mà bay.
Ở trong phòng bếp Hứa Dương tùy thời tùy khắc nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, thấy mình thật sự không bị chửi mới vỗ ngực thở phào một hơi.
Lại vỗ vỗ hai má nóng hổi của mình một chút, Hứa tiểu Dương thẹn thùng than ôi chôn đầu vào hai tay một hồi. Nghĩ đến buổi sáng tỉnh lại trong lòng người đàn ông, đó không hề là một trải nghiệm bình thường chút nào.
Thân thể của người đàn ông làm gì giống của mẹ, mặc dù đã nhiều năm cậu không còn hưởng thụ được cảm giác đó nữa. Đó là một thân thể cường tráng, hiệu quả đánh sâu còn hơn bình thường chỉ nhìn thôi, thô nặng ấm áp, khiến cậu chỉ muốn chui vào, làm tổ trong đó. Hơi thở của người đàn ông quanh quẩn nơi đỉnh đầu của cậu, đuổi hoài không đi… Cánh tay hữu lực ôm cậu, một chút đụng chạm không đáng kể nhưng khiến người khó lòng bỏ qua.
Hứa Dương bối rối ngẩn ngơ một lúc mới vội vàng chuồn khỏi cái ôm ấp nóng rực của hắn. Cậu làm sao cũng không rõ vì sao mình lại nằm trong lòng chú ấy nữa.
May mà chú ấy không biết… Thật là thẹn chết người mà…
Cứ như thế, một buổi sáng bình yên nhẹ nhàng trôi qua trong sự dung túng của ai đó.
Trước khi ra khỏi nhà Tạ Nghiêu bỗng nhiên quay đầu nhìn Hứa Dương đang đứng ở cửa tiễn hắn: “Buổi trưa không cần nấu cơm.”
“Dạ?”
Hứa Dương mới nghe, chưa kịp tiếp thu mà theo bản năng hỏi lại. Đợi hiểu rồi, lại nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của người đàn ông, tâm tình cậu bất giác trùng xuống một cách khó hiểu, sau đó lí nhí nói: “Chú không về ăn cơm ạ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.