Chương 53: Nhị thiếu gia
Serein
20/09/2023
Ra vẻ khó hiểu, dì Giang nhìn hắn nghĩ bụng: Thằng oắt nào đây?
Rồi dì Giang cúi xuống, ghé sát tai Ngân, hỏi nhỏ:
“Ngân, người đàn ông đang đứng dựa vào xe kia là chồng cháu đó à?”
Ngân vội vàng chối ngay, dì Giang ậm ừ vẻ đã hiểu. Không phải là chồng à? Vậy là ai ta?
Ọc ọc...
Dì Giang đỏ bừng mặt, xuýt quên mất tiêu từ sáng đến giờ chưa kịp cho miếng nào vào mồm, nãy cũng đang định ngồi ăn thì lại nghe thấy tiếng chuông cửa, mừng quá vứt bát đĩa ở đấy chạy ra đón cháu gái thân yêu về.
Ách, xấu hổ quá đi mất! Muốn đội quần lên đầu ghê luôn ý!
Dì Giang xấu hổ vội vàng đẩy Ngân và hắn vào nhà.
[...]
Ngân cùng hắn vào phòng ông, bà nội trước. Ngân bổ nhào vào lòng bà, hỏi:
“Bà ơi, dạo này bà khỏe chứ ạ?”
“Khỏe, bà khỏe lắm! Ôi, Ngân dấu yêu của bà, bà nhớ cháu biết nhường nào”
Bà mỉm cười nhìn cô và nói. Lúc này bà mới ý đến người thanh niên đang đứng sau cháu gái mình, bà từ từ ngước lên rồi chợt sửng sốt. Hắn ra hiệu xin bà im lặng đừng nói gì cả để thân phận không bị tiết lộ và bà đương nhiên gật đầu đồng ý.
Ngân hạnh phúc ôm lấy người bà nội, hít lấy hít để những hương thơm vừa ấm áp vừa quen thuộc kia mà không để đến những tiếng bước chân đang ngày một gần hướng về phòng này.
Cánh cửa phòng bật mở, đi vào là bố và mẹ kế Mai, theo sau là vợ chồng nhà bác cả và vợ chồng nhà cô Chi, một lúc sau mới thấy dì Giang đi vào.
Những người đi vào bất ngờ trước sự xuất hiện của Ngân trừ dì Giang, mụ Mai nghiến răng, bàn tay siết chặt, nghĩ bụng: chết tiệt, sao con ranh này lại ở đây?
Rồi mụ nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh hơn tất cả mọi người, mụ chạy lại bế Ngân lên, thể hiện mình là một cô con dâu hiếu thảo, mụ ta còn cúi đầu chào mẹ chồng rồi lại thể hiện mình là một người mẹ kế thương con chồng, mụ ta hỏi thăm tình hình của Ngân.
Ngân khó chịu hất mạnh bàn tay dơ bẩn của mụ ta khỏi người mình, không thèm nhìn mụ lấy một cái, ai cũng có thể thấy biểu cảm của Ngân thể hiện rõ rệt thái độ khó chịu, bực dọc của mình với người mẹ kế.
Nhưng sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn mà Ngân thì lại không ngừng tỏ thái độ khiến mụ Mai giận tím mặt.
Có câu nói rất thích hợp vào lúc này: Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng...
Mụ Mai tức quá, không kìm nén được, giáng thẳng cho Ngân một cái bạt tai vào bên má khiến cô loạng choạng suýt ngã, cũng may mà hắn đỡ kịp. Hắn bế Ngân lên, nhìn bên má bị tát đến sưng tấy cả lên kia của cô, rồi tức giận.
Bố cô có lẽ cũng nhìn ra thân phận và biểu cảm trên gương mặt kia của hắn, vội vàng lao đến rất nhanh, đẩy mụ Mai quỳ xuống, mình cũng quỳ xuống theo, nói:
“Cậu Tuấn, là vợ tôi chót dại, xin cậu bỏ quá cho”
Mụ Mai thấy hành động kì lạ của chồng, từ lúc bước chân vào Nguyễn gia lại chưa từng bị đối xử như mà giờ đây lại bị đối xử không khác gì một con chó vì cái tát dành cho đứa con của vợ trước nên lấy làm lạ. Lúc trước mụ ta cũng đánh cô kiểu vậy, lúc đấy chồng đâu có nói gì? Mà bây giờ mụ ta lại phải hạ mình vì biểu cảm cau mày trên khuôn mặt của thằng ranh con không vị thế, lai lịch rõ ràng kia?
Không, mụ ta không cam tâm! Xưa nay chồng luôn chiều mụ ta như thế, không thể vì một thằng ranh mà làm vậy được. Như một con chó dại chưa được tiêm phòng, mụ ta hất bàn tay chồng khỏi đầu mình, đứng phắt dậy, chỉ vào mặt hắn, gào lên:
“Thằng ranh con, mày là cái thá gì mà có quyền bước vào đây? Đã thế lại còn thể hiện cái biểu cảm đó nữa, mày biết bà mày là ai không? Bà mày là vợ của Nguyễn tổng, Nguyễn tổng là người đứng đầu Nguyễn thị đấy, biết chưa hả?”
“Biết rồi”
Hắn dửng dưng đáp như không có chuyện gì xảy ra, như thể chuyện hắn biết từ lâu lắm rồi. Và cái sự bình tĩnh, vô lo vô liệu đó của hắn chọc mụ Mai tức điên người lên. Mụ ta như một con chó điên, gào ầm lên:
“Biết rồi thì mày mau cút khỏi đây. Gây sự với bà đây, mày gánh vác không nổi đâu”
Hắn làm vẻ mặt thoáng ngạc nhiên nhưng không hề có chút gì gọi là sợ, Ngân nhìn mụ ta bằng ánh mắt cay nghiệt, chưa bao giờ cô lại gặp một người tự đắc như thế! Vì đâu mà mụ ta dám nói mình là vợ của bố, rõ ràng mụ ta và bố con chưa có sự đồng ý của ông, bà nội, thậm chí hai người còn chưa đăng kí kết hôn!
Sống với nhau từng ấy năm vừa rồi là hoàn toàn bất hợp pháp!
Con dâu của ông, bà nội, vợ của bố, mẹ của cô, trên đời này chỉ duy nhất một mình mẹ ruột của cô mà thôi! Những người phụ nữ khác, căn bản mà nói đều không xứng!
Bố ngơ ra một lúc rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn mụ ta hệt như nhìn một con chó đang điên loạn. Lần đầu tiên, cô thấy bố nhìn mụ ta nhưu vậy, cô ngước lên nhìn hắn, nghĩ bụng: Rốt cuộc người này là ai?
Có lẽ đoán được suy nghĩ của cô, hắn chỉ im lặng, mỉm cười, hoàn toàn không nói một lời.
Bố đứng bật dậy, giáng thẳng cho mụ ta mấy cái tát, những cái tát rất đau và rát! Bố đè đầu mụ ta xuống lần nữa, nói mà cứ như hét khi nói về hắn:
“Câm mồm! Có biết kia là ai không hả? Nhị thiếu gia của Trần gia mà em dám ăn nói hỗn xược như vậy à?”
Rồi dì Giang cúi xuống, ghé sát tai Ngân, hỏi nhỏ:
“Ngân, người đàn ông đang đứng dựa vào xe kia là chồng cháu đó à?”
Ngân vội vàng chối ngay, dì Giang ậm ừ vẻ đã hiểu. Không phải là chồng à? Vậy là ai ta?
Ọc ọc...
Dì Giang đỏ bừng mặt, xuýt quên mất tiêu từ sáng đến giờ chưa kịp cho miếng nào vào mồm, nãy cũng đang định ngồi ăn thì lại nghe thấy tiếng chuông cửa, mừng quá vứt bát đĩa ở đấy chạy ra đón cháu gái thân yêu về.
Ách, xấu hổ quá đi mất! Muốn đội quần lên đầu ghê luôn ý!
Dì Giang xấu hổ vội vàng đẩy Ngân và hắn vào nhà.
[...]
Ngân cùng hắn vào phòng ông, bà nội trước. Ngân bổ nhào vào lòng bà, hỏi:
“Bà ơi, dạo này bà khỏe chứ ạ?”
“Khỏe, bà khỏe lắm! Ôi, Ngân dấu yêu của bà, bà nhớ cháu biết nhường nào”
Bà mỉm cười nhìn cô và nói. Lúc này bà mới ý đến người thanh niên đang đứng sau cháu gái mình, bà từ từ ngước lên rồi chợt sửng sốt. Hắn ra hiệu xin bà im lặng đừng nói gì cả để thân phận không bị tiết lộ và bà đương nhiên gật đầu đồng ý.
Ngân hạnh phúc ôm lấy người bà nội, hít lấy hít để những hương thơm vừa ấm áp vừa quen thuộc kia mà không để đến những tiếng bước chân đang ngày một gần hướng về phòng này.
Cánh cửa phòng bật mở, đi vào là bố và mẹ kế Mai, theo sau là vợ chồng nhà bác cả và vợ chồng nhà cô Chi, một lúc sau mới thấy dì Giang đi vào.
Những người đi vào bất ngờ trước sự xuất hiện của Ngân trừ dì Giang, mụ Mai nghiến răng, bàn tay siết chặt, nghĩ bụng: chết tiệt, sao con ranh này lại ở đây?
Rồi mụ nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh hơn tất cả mọi người, mụ chạy lại bế Ngân lên, thể hiện mình là một cô con dâu hiếu thảo, mụ ta còn cúi đầu chào mẹ chồng rồi lại thể hiện mình là một người mẹ kế thương con chồng, mụ ta hỏi thăm tình hình của Ngân.
Ngân khó chịu hất mạnh bàn tay dơ bẩn của mụ ta khỏi người mình, không thèm nhìn mụ lấy một cái, ai cũng có thể thấy biểu cảm của Ngân thể hiện rõ rệt thái độ khó chịu, bực dọc của mình với người mẹ kế.
Nhưng sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn mà Ngân thì lại không ngừng tỏ thái độ khiến mụ Mai giận tím mặt.
Có câu nói rất thích hợp vào lúc này: Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng...
Mụ Mai tức quá, không kìm nén được, giáng thẳng cho Ngân một cái bạt tai vào bên má khiến cô loạng choạng suýt ngã, cũng may mà hắn đỡ kịp. Hắn bế Ngân lên, nhìn bên má bị tát đến sưng tấy cả lên kia của cô, rồi tức giận.
Bố cô có lẽ cũng nhìn ra thân phận và biểu cảm trên gương mặt kia của hắn, vội vàng lao đến rất nhanh, đẩy mụ Mai quỳ xuống, mình cũng quỳ xuống theo, nói:
“Cậu Tuấn, là vợ tôi chót dại, xin cậu bỏ quá cho”
Mụ Mai thấy hành động kì lạ của chồng, từ lúc bước chân vào Nguyễn gia lại chưa từng bị đối xử như mà giờ đây lại bị đối xử không khác gì một con chó vì cái tát dành cho đứa con của vợ trước nên lấy làm lạ. Lúc trước mụ ta cũng đánh cô kiểu vậy, lúc đấy chồng đâu có nói gì? Mà bây giờ mụ ta lại phải hạ mình vì biểu cảm cau mày trên khuôn mặt của thằng ranh con không vị thế, lai lịch rõ ràng kia?
Không, mụ ta không cam tâm! Xưa nay chồng luôn chiều mụ ta như thế, không thể vì một thằng ranh mà làm vậy được. Như một con chó dại chưa được tiêm phòng, mụ ta hất bàn tay chồng khỏi đầu mình, đứng phắt dậy, chỉ vào mặt hắn, gào lên:
“Thằng ranh con, mày là cái thá gì mà có quyền bước vào đây? Đã thế lại còn thể hiện cái biểu cảm đó nữa, mày biết bà mày là ai không? Bà mày là vợ của Nguyễn tổng, Nguyễn tổng là người đứng đầu Nguyễn thị đấy, biết chưa hả?”
“Biết rồi”
Hắn dửng dưng đáp như không có chuyện gì xảy ra, như thể chuyện hắn biết từ lâu lắm rồi. Và cái sự bình tĩnh, vô lo vô liệu đó của hắn chọc mụ Mai tức điên người lên. Mụ ta như một con chó điên, gào ầm lên:
“Biết rồi thì mày mau cút khỏi đây. Gây sự với bà đây, mày gánh vác không nổi đâu”
Hắn làm vẻ mặt thoáng ngạc nhiên nhưng không hề có chút gì gọi là sợ, Ngân nhìn mụ ta bằng ánh mắt cay nghiệt, chưa bao giờ cô lại gặp một người tự đắc như thế! Vì đâu mà mụ ta dám nói mình là vợ của bố, rõ ràng mụ ta và bố con chưa có sự đồng ý của ông, bà nội, thậm chí hai người còn chưa đăng kí kết hôn!
Sống với nhau từng ấy năm vừa rồi là hoàn toàn bất hợp pháp!
Con dâu của ông, bà nội, vợ của bố, mẹ của cô, trên đời này chỉ duy nhất một mình mẹ ruột của cô mà thôi! Những người phụ nữ khác, căn bản mà nói đều không xứng!
Bố ngơ ra một lúc rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn mụ ta hệt như nhìn một con chó đang điên loạn. Lần đầu tiên, cô thấy bố nhìn mụ ta nhưu vậy, cô ngước lên nhìn hắn, nghĩ bụng: Rốt cuộc người này là ai?
Có lẽ đoán được suy nghĩ của cô, hắn chỉ im lặng, mỉm cười, hoàn toàn không nói một lời.
Bố đứng bật dậy, giáng thẳng cho mụ ta mấy cái tát, những cái tát rất đau và rát! Bố đè đầu mụ ta xuống lần nữa, nói mà cứ như hét khi nói về hắn:
“Câm mồm! Có biết kia là ai không hả? Nhị thiếu gia của Trần gia mà em dám ăn nói hỗn xược như vậy à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.