Chương 250: Kết truyện
Điềm Điềm 5794
03/11/2023
Hai tháng sau, công ty của Diệp Vân Triệt đã đi vào ổn định. Điều đáng mừng hơn là hôm qua đi khám bác sĩ nói bệnh tình của anh đã gần hồi phục,
giống như một kì tích.
Mộ Dung Kỳ bây giờ đã có thể đi lại bình thường.
Diệp Thánh Sinh ban đầu đợi Diệp Vân Triệt bình phục hoàn toàn mới tính đến chuyện tái hôn nhưng tuần trước cô phát hiện ra mình đã mang thai.
Diệp Vân Triệt sau khi biết chuyện liền kiên quyết kéo cô đến Cục Dân chính làm thủ tục. Anh đã không đợi được mà rước vợ và các con về nhà.
Diệp gia bây giờ đang tấp nập chuẩn bị hôn lễ cho hai người. Ông nội Diệp mới tỉnh lại, sức khoẻ vẫn chưa hồi phục nên cũng không muốn quản chuyện con cháu nữa. Bây giờ ông chỉ mong sắp tới sẽ được đón thêm chắt.
Đó Diệp Thánh Sinh đang mang thai, Diệp Vân Triệt sợ cô vất vả nên hôn lễ chỉ mời người thân và bạn bè thân thiết đến dự.
Nhà Mộ Dung thì có Mộ Dung Nam Dương và hai vợ chồng Mộ Dung. Mặc dù Diệp Thánh Sinh chưa nhận bọn họ làm ba mẹ nhưng dưới sự thỉnh cầu của Mộ Dung Nam Dương, Diệp Thánh Sinh miễn cưỡng chấp nhận, nhưng cũng chỉ được đến với tư cách là khách.
Tuy có thất vọng nhưng con gái chịu chấp nhận, vợ chồng Mộ Dung cũng được an ủi.
Lúc này Diệp Thánh Sinh mặc chiếc váy cưới được Mộ Dung Nam Dương dắt vào lễ đường, bên cạnh còn có hai bé xinh trai, đẹp gái đi bên cạnh rải đầy hoa hồng.
Từ lúc cô dâu bước vào, ánh mắt Diệp Vân Triệt vẫn luôn hướng về cô, trái tim không tự chủ được mà đập liên hồi. Anh có thể cảm nhận được hai tay giờ đã đầy mồ hôi, chân phải còn không ngừng rung lên.
Nhưng khuôn mặt cứng đơ không khỏi khiến người ta chú ý. Anh càng muốn che giấu thì mọi người càng rõ anh đang hồi hộp.
Khi Diệp Thánh Sinh gần đến, Diệp Vân Triệt lén lút đứa tay ra sau lau mồ hôi lên áo, anh không muốn bị cô ghét bỏ.
Mặc dù đã rất cẩn thận che giấu nhưng mọi ánh mắt ngoài hướng về cô dâu thì khoảnh khắc này chú ý đến anh nhiều hơn.
Diệp Thánh Sinh cũng thấy hành động của anh, khoé miệng càng cong lên.
Mộ Dung Nam Dương lưu luyến không muốn trao em gái cho người khác. Đây là đứa em gái duy nhất trong nhà và là người anh yêu thương nhất, anh không nỡ để cô về nhà người ta.
Anh còn chưa kịp bù đắp cho cô, cũng chưa thể đưa em gái về nhà.
Đột nhiên xuất hiện một tên muốn cướp em gái đi, Mộ Dung Nam Dương đương nhiên không bằng lòng.
Nghĩ đến đây ánh mắt yêu thương khi nhìn em gái lại chuyển sang sắc lạnh khi nhìn Diệp Vân Triệt, ý tứ cảnh cáo không được bắt nạt em gái anh.
Diệp Vân Triệt làm gì còn tâm trí đâu mà để ý đến ai ngoài cô dâu nữa. Sau khi anh xác định bàn tay không còn mồ hôi mới đưa ra nắm lấy tay cô, dẫn cô đi nốt chặng đường còn lại.
Sau khi đọc lời hẹn ước, mọi người đều háo hức chờ đợi bắt hoa cưới.
Lan Hồ hôm nay rất xinh đẹp, cô mặc chiếc váy màu xanh biển, mái tóc hôm qua bị Đường Vãn Quân kéo đi nối dài.
Sau khi trang điểm không những không già đi mà càng tươi tắn, thanh thoát hơn.
Khuôn mặt non nớt kia thật giống như học sinh trung học. Mộ Dung Nam Dương đã 35 tuổi, tuy không nhìn rõ tuổi tác nhưng đứng bên cạnh cô ấy vẫn cảm thấy sự chênh lệch.
Lan Hồ nhìn các anh chị đều đứng tụ tập sau cô dâu liền khó hiểu hỏi người bên cạnh.
"Anh Nam Dương, tại sao họ lại muốn tranh bó hoa đó như vậy? Không lẽ bán đi được rất nhiều tiền sao?"
Lan Hồ đang nghĩ nếu quả thật như vậy thì nếu cô có được bó hóa đó không phải sẽ có tiền sao?
Lúc xuống núi sư phụ không cho cô một đồng nào, làm cô phải sống nhờ nhà người khác, cô cảm thấy mình có chút vô dụng.
"Không phải, ai bắt được hoa cưới thì sẽ là người kết hôn tiếp theo."
Ánh mắt Mộ Dung Nam Dương luôn hướng về phía Đường Ninh ở phía đối diện, nghe thấy câu hỏi của Lan Hồ, anh chỉ trả lời qua loa.
Lan Hồ nghe vậy có chút thất vọng, nhưng ánh mắt lập tức sáng lên.
Bắt được hoa cưới thì sẽ được kết hôn?
Vậy nếu cô ấy bắt được thì sẽ được kết hôn với anh Nam Dương?
Nghĩ đến đây, Lan Hồ cười rạng rỡ nâng váy lên chạy về phía đám đông. Nhưng dáng người nhỏ bé không thể chen lên phía trước.
Mộ Dung Nam Dương thấy cô đến đó chỉ nghĩ cô đang muốn góp vui thôi nên anh không để ý, ánh mắt tiếp tục nhìn Đường Ninh.
Anh rất muốn đến bên cô nhưng lại không thể.
Anh sẽ phải cưới Lan Hồ, không thể giữ lời hứa cho Đường Ninh hạnh phúc.
Đường Ninh cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, nhưng cô lựa chọn trốn tránh.
Bây giờ cô chỉ muốn cùng con trai sống yên bình, nuôi dạy Tiểu Bắc khôn lớn và phát triển sự nghiệp.
Có lẽ tình yêu... không phù hợp với cô ấy.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người mà cô không muốn gặp.
Cố Thành Lệ đi đến bên cạnh cô, Tiểu Bắc thấy vậy liền đứng chắn trước mặt mẹ, sợ anh sẽ làm hại mẹ mình.
Cố Thành Lệ thấy hành động của con trai, dù biết nó hận anh, cũng đã nhìn ánh mắt chán ghét, đề phòng này vô số lần nhưng trái tim vẫn không kìm được nhói lên.
Anh cố gắng đè nén khó chịu trong lòng, thấp giọng nói.
"Đường Ninh, chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát đi."
Đường Ninh cũng không cho Cố Thánh Lệ thái độ tốt, ánh mắt không thèm nhìn anh, lạnh lùng nói.
"Chúng ta không có gì để nói."
Cố Thành Lệ cũng không muốn làm phiền cô nhưng lần này anh muốn giải quyết dứt khoát, cắt đứt toàn bộ suy nghĩ về Đường Ninh.
"Tôi muốn nói về quyền nuôi dưỡng Tiểu Bắc."
Nghe thấy quyền nuôi dưỡng, lông mày cô nhíu chặt lại, đang định nổi giận thì nhớ ra đây là đám cưới của Thánh Sinh, không thể khiến mọi người mất vui.
"Tiểu Bắc, con ở đây chờ mẹ, mẹ có chuyện phải nói với người này."
Nói xong, Đường Ninh kéo Cố Thành Lệ ra khỏi hội trường.
Tiểu Bắc nhìn hai người rời đi, trong lòng rất lo lắng, nhưng cậu không đi theo, bởi vì đã có người thay cậu, người đó sẽ bảo vệ cho mẹ.
Mộ Dung Nam Dương thấy hai người rời đi liền đi theo, nhưng anh chỉ muốn xác nhận cô an toàn.
Đường Ninh vừa kéo Cố Thành Lệ ra xa hội trường, liền hất mạnh tay anh ra, nóng này tát cho anh một cái thật mạnh.
Má Cố Thành Lệ bỏng rát, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, đưa một tập tài liệu về phía Đường Ninh.
Đường Ninh còn chưa xem nội dung bên trong đã ném nó xuống đất rồi tàn nhẫn đạp lên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, quát thẳng vào mặt Cố Thành Lệ.
"Cố Thành Lệ, anh có quyền gì mà tránh giành Tiểu Bắc với tôi? Những gì các người làm với nó còn chưa đủ độc ác hay sao? Tại sao cứ ép mẹ con tôi phải xa nhau?"
"Lần trước là ép tôi độc thân cả đời, lần này lại là gì nữa? Anh muốn tôi làm gì mới đồng ý tha cho tôi đây?"
Cố Thành Lệ chịu lời mắng chửi của cô cũng không có lấy một lời đáp trả. Anh cúi người nhặt tài liệu bị cô ném đi lên, dùng tay phủi sạch bụ, sau đó lấy hợp đồng bên trong ra đưa tới trước mặt cô.
Đường Ninh còn chưa hết tức giận nhưng khi nhìn rõ chữ trên giấy, đôi mắt đột nhiên mở lớn kinh ngạc.
Từ bỏ quyền nuôi dưỡng?
Đường Ninh cướp lấy tờ giấy, khi đọc đến gần cuối, cô bàng hoàng ngẩng lên nhìn Cố Thành Lệ.
"Anh có ý gì? Từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tiểu Bắc mãi mãi? Cả đời không gặp lại nó?"
Cố Thành Lệ lúc này cổ họng đã nghẹn đắng nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh nói:
"Đúng vậy. Cả đời, tôi sẽ không làm phiền hai người nữa."
"Không cần điều kiện gì?"
Đường Ninh có chút nghi ngờ liệu có phải anh lại muốn giở trò gì không.
Người đàn ông này sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy?
Anh ta có thể tha, nhưng nhà họ Cố đồng ý sao?
Cô không tin anh ta đột nhiên lại đổi tính.
Chắc chắn là có âm mưu nào đó.
Cố Thành Lệ không muốn giải thích nhiều, anh sợ bản thân sẽ thay đổi, như vậy không chỉ làm cho cô ghét anh, mà ngay bản thân anh cũng thấy mình tồi tệ.
"Tôi đã kí tên rồi. Phần còn lại giao cho cô."
Lời cũng đã nói xong, Cố Thành Lệ vội bước chân rời đi.
Hôm nay chính là kết thúc của hai người.
Tình yêu hơn hai mươi năm... không ngờ lại kết thúc như vậy.
Đường Ninh nhìn bóng lưng anh rời đi, đến giờ cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Một khi cô nộp tài liệu này lên toà án, Cố Thành Lệ sẽ không thể đến gần mẹ con họ nữa.
Như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Từ giờ cô sẽ không phải lo lắng con trai sẽ bị cướp đi nữa.
Chỉ là chuyện này đến quá đột ngột, Đường Ninh cần chút thời gian để tiêu hoá hết.
Mộ Dung Nam Dương đứng trong góc cũng nghe rõ hai người nói gì, anh cũng có chút ngạc nhiên khi Cố Thành Lệ lại chịu từ bỏ.
Nhưng vậy thì anh sẽ không cần lo lắng nữa.
Mộ Dung Nam Dương định tiến đến chỗ cô nhưng bước chân bỗng khựng lại.
Anh còn có Lan Hồ phải chăm sóc.
Đúng lúc anh đang do dự, Đường Ninh quay người lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Đường Ninh tránh ánh mắt anh trước, cô không để ý đi qua anh.
Mộ Dung Nam Dương thấy cô phớt lờ anh, anh nhất thời kích động từ phía sau ôm lấy cô, cằm tựa trên vai cô như muốn tìm sự an ủi.
Đường Ninh đứng bất động, cô tham lam sự ấm áp của anh, cô muốn được bên cạnh anh.
Nhưng anh sẽ kết hôn với người khác.
Lan Hồ trong sáng, xinh đẹp, cô không thể đoạt đi người đàn ông của cô ấy.
Đường Ninh hít một hơi sâu, gỡ cánh tay đang ôm lấy cô ra, nhưng anh lại càng siết chặt cánh tay hơn.
Mộ Dung Nam Dương biết, nếu anh buông ra, người phụ nữ này sẽ mãi rời xa anh.
Giọng nói anh trầm xuống, dịu dàng rơi vào tai cô.
"A Ninh, anh yêu em."
"Anh không muốn rời xa em. Cả đời này cũng không muốn."
"Em biết không, anh đã từng tuổi này rồi, nhưng em là người phụ nữ duy nhất khiến anh rung động."
"Anh muốn chăm sóc em, muốn mỗi ngày đều thức dậy bên em, muốn cho em tất cả tình yêu của anh."
"A Ninh, anh thật sự không thể thiếu em."
Những lời này đã cất giữ trong lòng anh từ rất lâu, không hiểu sao lúc này lại dễ dàng nói ra như vậy. Có lẽ hôm nay nhìn thấy em gái kết hôn, trong lòng cũng khao khát được hạnh phúc.
Đường Ninh rũ mắt xuống. Cho dù hai người yêu nhau thì sao, anh có thể thất hứa, bỏ lại Lan Hồ?
Lan Hồ là ân nhân của anh, không chỉ cứu em trai bị liệt của anh, còn cứu mạng Diệp Vân Triệt, giúp đỡ em gái anh chữa bệnh vô sinh. Những gì cô ấy làm, cả đời họ khó mà trả hết.
Nếu hai người ở bên nhau, Lan Hồ sẽ bị tổn thương.
Bọn họ không thể có ơn không trả.
Đường Ninh biết rõ bản thân phải buông tay, cô nhỏ giọng khuyên anh.
"Nam Dương, anh phải chăm sóc Lan Hồ, không thể phụ cô ấy."
"Cô ấy còn nhỏ, cần anh hơn em."
"Nam Dương, giữa chúng ta... là không thể."
"Buông tay đi."
Mộ Dung Nam Dương gánh trên người rất nhiều trách nhiệm, nhớ lại những gì đã hứa với sư phụ Lan Hồ, cánh tay ôm cô dần buông lỏng.
Cảm giác mất đi sự ấm áp khiến Đường Ninh chợt hụt hẫng, nhưng cô không thể do dự, đôi mắt như sắp khóc vội vàng rời đi.
Chỉ còn Mộ Dung Nam Dương đứng đó. Trong lòng trống vắng, đầu óc anh ngổn ngang.
Đúng vậy.
Có lẽ tình cảm mười năm của anh cuối cùng vẫn không thể có kết quả tốt.
Lúc Mộ Dung Nam Dương buồn bã đi vào hội trường, một bóng áo xanh bước ra, trên mặt nước mắt đã rơi lã chã. Sau đó quay lưng đi ngược với hướng khách sạn.
Sau khi làm lễ xong Diệp Vân Triệt liền đưa Diệp Thánh Sinh vào phòng nghỉ ngơi trước.
Vì mang thai mà Diệp Thánh Sinh vừa vào phòng đã ngủ, Diệp Vân Triệt ở bên giúp cô xoa bóp người.
Gần đây được bồi bổ nên cơ thể Diệp Thánh Sinh lớn thêm một vòng, khuôn mặt còn có chút bánh bao, Diệp Vân Triệt ngồi bên cạnh không nhịn được đưa tay véo má cô.
Thấy Diệp Thánh Sinh không có phản ứng, Diệp Vân Triệt lại cúi người hôn lên môi anh đào của cô, nụ hôn nhẹ nhàng rồi rời đi.
Ba tháng này, anh luôn phải kiềm chế bản thân, có lúc muốn thân mật một chút thì lại bị mẹ nhảy ra ngăn cản, bà giống như camera di động, lúc nào cũng theo sát anh.
Nghĩ đến phải chờ đến lúc cô sinh con, lại thêm ba tháng ở cữ, Diệp Vân Triệt lại thấy bứt rứt lại không nhịn được hôn thêm một cái.
Diệp Thánh Sinh mới chợp mắt được một lúc, cảm giác ai đang cắn môi mình, không cần mở mắt cũng biết là ông già đói khát đó.
Cô cũng không có chống cự, miễn sao anh không quá giới hạn là được.
Diệp Vân Triệt phát hiện mí mắt cô rung lên liền biết cô đã tỉnh nhưng không chịu dậy, anh cố tình nâng cằm cô hôn sâu hơn, chiếc lưỡi linh hoạt càn quét hương vị ngọt ngào.
Mặt Diệp Thánh Sinh dâng đỏ lên, cuối cùng không thở được nữa mà mở mắt, đẩy anh ra.
"Diệp Vân Triệt, anh lại đói nữa hả?"
Diệp Vân Triệt thấy khuôn mặt đỏ bừng có chút tức giận của cô, cái tay không an phận véo mũi cô, nói.
"Vợ anh đẹp nên anh thèm."
"Anh...."
Lời nói quá thẳng khiến mặt Diệp Thánh Sinh đỏ như tôm luộc, cô ngượng ngùng lấy chăn che mặt, ở trong chăn nhỏ giọng mắng anh.
"Lưu manh."
Mặc dù nói rất nhỏ nhưng Diệp Vân Triệt vẫn nghe thấy. Khoé môi khẽ nhếch lên, anh leo lên giường nằm xuống bên cạnh, ôm cả người lẫn chăn vào lòng, cả hai rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
------------------
HOÀN.
Mộ Dung Kỳ bây giờ đã có thể đi lại bình thường.
Diệp Thánh Sinh ban đầu đợi Diệp Vân Triệt bình phục hoàn toàn mới tính đến chuyện tái hôn nhưng tuần trước cô phát hiện ra mình đã mang thai.
Diệp Vân Triệt sau khi biết chuyện liền kiên quyết kéo cô đến Cục Dân chính làm thủ tục. Anh đã không đợi được mà rước vợ và các con về nhà.
Diệp gia bây giờ đang tấp nập chuẩn bị hôn lễ cho hai người. Ông nội Diệp mới tỉnh lại, sức khoẻ vẫn chưa hồi phục nên cũng không muốn quản chuyện con cháu nữa. Bây giờ ông chỉ mong sắp tới sẽ được đón thêm chắt.
Đó Diệp Thánh Sinh đang mang thai, Diệp Vân Triệt sợ cô vất vả nên hôn lễ chỉ mời người thân và bạn bè thân thiết đến dự.
Nhà Mộ Dung thì có Mộ Dung Nam Dương và hai vợ chồng Mộ Dung. Mặc dù Diệp Thánh Sinh chưa nhận bọn họ làm ba mẹ nhưng dưới sự thỉnh cầu của Mộ Dung Nam Dương, Diệp Thánh Sinh miễn cưỡng chấp nhận, nhưng cũng chỉ được đến với tư cách là khách.
Tuy có thất vọng nhưng con gái chịu chấp nhận, vợ chồng Mộ Dung cũng được an ủi.
Lúc này Diệp Thánh Sinh mặc chiếc váy cưới được Mộ Dung Nam Dương dắt vào lễ đường, bên cạnh còn có hai bé xinh trai, đẹp gái đi bên cạnh rải đầy hoa hồng.
Từ lúc cô dâu bước vào, ánh mắt Diệp Vân Triệt vẫn luôn hướng về cô, trái tim không tự chủ được mà đập liên hồi. Anh có thể cảm nhận được hai tay giờ đã đầy mồ hôi, chân phải còn không ngừng rung lên.
Nhưng khuôn mặt cứng đơ không khỏi khiến người ta chú ý. Anh càng muốn che giấu thì mọi người càng rõ anh đang hồi hộp.
Khi Diệp Thánh Sinh gần đến, Diệp Vân Triệt lén lút đứa tay ra sau lau mồ hôi lên áo, anh không muốn bị cô ghét bỏ.
Mặc dù đã rất cẩn thận che giấu nhưng mọi ánh mắt ngoài hướng về cô dâu thì khoảnh khắc này chú ý đến anh nhiều hơn.
Diệp Thánh Sinh cũng thấy hành động của anh, khoé miệng càng cong lên.
Mộ Dung Nam Dương lưu luyến không muốn trao em gái cho người khác. Đây là đứa em gái duy nhất trong nhà và là người anh yêu thương nhất, anh không nỡ để cô về nhà người ta.
Anh còn chưa kịp bù đắp cho cô, cũng chưa thể đưa em gái về nhà.
Đột nhiên xuất hiện một tên muốn cướp em gái đi, Mộ Dung Nam Dương đương nhiên không bằng lòng.
Nghĩ đến đây ánh mắt yêu thương khi nhìn em gái lại chuyển sang sắc lạnh khi nhìn Diệp Vân Triệt, ý tứ cảnh cáo không được bắt nạt em gái anh.
Diệp Vân Triệt làm gì còn tâm trí đâu mà để ý đến ai ngoài cô dâu nữa. Sau khi anh xác định bàn tay không còn mồ hôi mới đưa ra nắm lấy tay cô, dẫn cô đi nốt chặng đường còn lại.
Sau khi đọc lời hẹn ước, mọi người đều háo hức chờ đợi bắt hoa cưới.
Lan Hồ hôm nay rất xinh đẹp, cô mặc chiếc váy màu xanh biển, mái tóc hôm qua bị Đường Vãn Quân kéo đi nối dài.
Sau khi trang điểm không những không già đi mà càng tươi tắn, thanh thoát hơn.
Khuôn mặt non nớt kia thật giống như học sinh trung học. Mộ Dung Nam Dương đã 35 tuổi, tuy không nhìn rõ tuổi tác nhưng đứng bên cạnh cô ấy vẫn cảm thấy sự chênh lệch.
Lan Hồ nhìn các anh chị đều đứng tụ tập sau cô dâu liền khó hiểu hỏi người bên cạnh.
"Anh Nam Dương, tại sao họ lại muốn tranh bó hoa đó như vậy? Không lẽ bán đi được rất nhiều tiền sao?"
Lan Hồ đang nghĩ nếu quả thật như vậy thì nếu cô có được bó hóa đó không phải sẽ có tiền sao?
Lúc xuống núi sư phụ không cho cô một đồng nào, làm cô phải sống nhờ nhà người khác, cô cảm thấy mình có chút vô dụng.
"Không phải, ai bắt được hoa cưới thì sẽ là người kết hôn tiếp theo."
Ánh mắt Mộ Dung Nam Dương luôn hướng về phía Đường Ninh ở phía đối diện, nghe thấy câu hỏi của Lan Hồ, anh chỉ trả lời qua loa.
Lan Hồ nghe vậy có chút thất vọng, nhưng ánh mắt lập tức sáng lên.
Bắt được hoa cưới thì sẽ được kết hôn?
Vậy nếu cô ấy bắt được thì sẽ được kết hôn với anh Nam Dương?
Nghĩ đến đây, Lan Hồ cười rạng rỡ nâng váy lên chạy về phía đám đông. Nhưng dáng người nhỏ bé không thể chen lên phía trước.
Mộ Dung Nam Dương thấy cô đến đó chỉ nghĩ cô đang muốn góp vui thôi nên anh không để ý, ánh mắt tiếp tục nhìn Đường Ninh.
Anh rất muốn đến bên cô nhưng lại không thể.
Anh sẽ phải cưới Lan Hồ, không thể giữ lời hứa cho Đường Ninh hạnh phúc.
Đường Ninh cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, nhưng cô lựa chọn trốn tránh.
Bây giờ cô chỉ muốn cùng con trai sống yên bình, nuôi dạy Tiểu Bắc khôn lớn và phát triển sự nghiệp.
Có lẽ tình yêu... không phù hợp với cô ấy.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người mà cô không muốn gặp.
Cố Thành Lệ đi đến bên cạnh cô, Tiểu Bắc thấy vậy liền đứng chắn trước mặt mẹ, sợ anh sẽ làm hại mẹ mình.
Cố Thành Lệ thấy hành động của con trai, dù biết nó hận anh, cũng đã nhìn ánh mắt chán ghét, đề phòng này vô số lần nhưng trái tim vẫn không kìm được nhói lên.
Anh cố gắng đè nén khó chịu trong lòng, thấp giọng nói.
"Đường Ninh, chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát đi."
Đường Ninh cũng không cho Cố Thánh Lệ thái độ tốt, ánh mắt không thèm nhìn anh, lạnh lùng nói.
"Chúng ta không có gì để nói."
Cố Thành Lệ cũng không muốn làm phiền cô nhưng lần này anh muốn giải quyết dứt khoát, cắt đứt toàn bộ suy nghĩ về Đường Ninh.
"Tôi muốn nói về quyền nuôi dưỡng Tiểu Bắc."
Nghe thấy quyền nuôi dưỡng, lông mày cô nhíu chặt lại, đang định nổi giận thì nhớ ra đây là đám cưới của Thánh Sinh, không thể khiến mọi người mất vui.
"Tiểu Bắc, con ở đây chờ mẹ, mẹ có chuyện phải nói với người này."
Nói xong, Đường Ninh kéo Cố Thành Lệ ra khỏi hội trường.
Tiểu Bắc nhìn hai người rời đi, trong lòng rất lo lắng, nhưng cậu không đi theo, bởi vì đã có người thay cậu, người đó sẽ bảo vệ cho mẹ.
Mộ Dung Nam Dương thấy hai người rời đi liền đi theo, nhưng anh chỉ muốn xác nhận cô an toàn.
Đường Ninh vừa kéo Cố Thành Lệ ra xa hội trường, liền hất mạnh tay anh ra, nóng này tát cho anh một cái thật mạnh.
Má Cố Thành Lệ bỏng rát, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, đưa một tập tài liệu về phía Đường Ninh.
Đường Ninh còn chưa xem nội dung bên trong đã ném nó xuống đất rồi tàn nhẫn đạp lên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, quát thẳng vào mặt Cố Thành Lệ.
"Cố Thành Lệ, anh có quyền gì mà tránh giành Tiểu Bắc với tôi? Những gì các người làm với nó còn chưa đủ độc ác hay sao? Tại sao cứ ép mẹ con tôi phải xa nhau?"
"Lần trước là ép tôi độc thân cả đời, lần này lại là gì nữa? Anh muốn tôi làm gì mới đồng ý tha cho tôi đây?"
Cố Thành Lệ chịu lời mắng chửi của cô cũng không có lấy một lời đáp trả. Anh cúi người nhặt tài liệu bị cô ném đi lên, dùng tay phủi sạch bụ, sau đó lấy hợp đồng bên trong ra đưa tới trước mặt cô.
Đường Ninh còn chưa hết tức giận nhưng khi nhìn rõ chữ trên giấy, đôi mắt đột nhiên mở lớn kinh ngạc.
Từ bỏ quyền nuôi dưỡng?
Đường Ninh cướp lấy tờ giấy, khi đọc đến gần cuối, cô bàng hoàng ngẩng lên nhìn Cố Thành Lệ.
"Anh có ý gì? Từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tiểu Bắc mãi mãi? Cả đời không gặp lại nó?"
Cố Thành Lệ lúc này cổ họng đã nghẹn đắng nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh nói:
"Đúng vậy. Cả đời, tôi sẽ không làm phiền hai người nữa."
"Không cần điều kiện gì?"
Đường Ninh có chút nghi ngờ liệu có phải anh lại muốn giở trò gì không.
Người đàn ông này sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy?
Anh ta có thể tha, nhưng nhà họ Cố đồng ý sao?
Cô không tin anh ta đột nhiên lại đổi tính.
Chắc chắn là có âm mưu nào đó.
Cố Thành Lệ không muốn giải thích nhiều, anh sợ bản thân sẽ thay đổi, như vậy không chỉ làm cho cô ghét anh, mà ngay bản thân anh cũng thấy mình tồi tệ.
"Tôi đã kí tên rồi. Phần còn lại giao cho cô."
Lời cũng đã nói xong, Cố Thành Lệ vội bước chân rời đi.
Hôm nay chính là kết thúc của hai người.
Tình yêu hơn hai mươi năm... không ngờ lại kết thúc như vậy.
Đường Ninh nhìn bóng lưng anh rời đi, đến giờ cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Một khi cô nộp tài liệu này lên toà án, Cố Thành Lệ sẽ không thể đến gần mẹ con họ nữa.
Như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Từ giờ cô sẽ không phải lo lắng con trai sẽ bị cướp đi nữa.
Chỉ là chuyện này đến quá đột ngột, Đường Ninh cần chút thời gian để tiêu hoá hết.
Mộ Dung Nam Dương đứng trong góc cũng nghe rõ hai người nói gì, anh cũng có chút ngạc nhiên khi Cố Thành Lệ lại chịu từ bỏ.
Nhưng vậy thì anh sẽ không cần lo lắng nữa.
Mộ Dung Nam Dương định tiến đến chỗ cô nhưng bước chân bỗng khựng lại.
Anh còn có Lan Hồ phải chăm sóc.
Đúng lúc anh đang do dự, Đường Ninh quay người lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Đường Ninh tránh ánh mắt anh trước, cô không để ý đi qua anh.
Mộ Dung Nam Dương thấy cô phớt lờ anh, anh nhất thời kích động từ phía sau ôm lấy cô, cằm tựa trên vai cô như muốn tìm sự an ủi.
Đường Ninh đứng bất động, cô tham lam sự ấm áp của anh, cô muốn được bên cạnh anh.
Nhưng anh sẽ kết hôn với người khác.
Lan Hồ trong sáng, xinh đẹp, cô không thể đoạt đi người đàn ông của cô ấy.
Đường Ninh hít một hơi sâu, gỡ cánh tay đang ôm lấy cô ra, nhưng anh lại càng siết chặt cánh tay hơn.
Mộ Dung Nam Dương biết, nếu anh buông ra, người phụ nữ này sẽ mãi rời xa anh.
Giọng nói anh trầm xuống, dịu dàng rơi vào tai cô.
"A Ninh, anh yêu em."
"Anh không muốn rời xa em. Cả đời này cũng không muốn."
"Em biết không, anh đã từng tuổi này rồi, nhưng em là người phụ nữ duy nhất khiến anh rung động."
"Anh muốn chăm sóc em, muốn mỗi ngày đều thức dậy bên em, muốn cho em tất cả tình yêu của anh."
"A Ninh, anh thật sự không thể thiếu em."
Những lời này đã cất giữ trong lòng anh từ rất lâu, không hiểu sao lúc này lại dễ dàng nói ra như vậy. Có lẽ hôm nay nhìn thấy em gái kết hôn, trong lòng cũng khao khát được hạnh phúc.
Đường Ninh rũ mắt xuống. Cho dù hai người yêu nhau thì sao, anh có thể thất hứa, bỏ lại Lan Hồ?
Lan Hồ là ân nhân của anh, không chỉ cứu em trai bị liệt của anh, còn cứu mạng Diệp Vân Triệt, giúp đỡ em gái anh chữa bệnh vô sinh. Những gì cô ấy làm, cả đời họ khó mà trả hết.
Nếu hai người ở bên nhau, Lan Hồ sẽ bị tổn thương.
Bọn họ không thể có ơn không trả.
Đường Ninh biết rõ bản thân phải buông tay, cô nhỏ giọng khuyên anh.
"Nam Dương, anh phải chăm sóc Lan Hồ, không thể phụ cô ấy."
"Cô ấy còn nhỏ, cần anh hơn em."
"Nam Dương, giữa chúng ta... là không thể."
"Buông tay đi."
Mộ Dung Nam Dương gánh trên người rất nhiều trách nhiệm, nhớ lại những gì đã hứa với sư phụ Lan Hồ, cánh tay ôm cô dần buông lỏng.
Cảm giác mất đi sự ấm áp khiến Đường Ninh chợt hụt hẫng, nhưng cô không thể do dự, đôi mắt như sắp khóc vội vàng rời đi.
Chỉ còn Mộ Dung Nam Dương đứng đó. Trong lòng trống vắng, đầu óc anh ngổn ngang.
Đúng vậy.
Có lẽ tình cảm mười năm của anh cuối cùng vẫn không thể có kết quả tốt.
Lúc Mộ Dung Nam Dương buồn bã đi vào hội trường, một bóng áo xanh bước ra, trên mặt nước mắt đã rơi lã chã. Sau đó quay lưng đi ngược với hướng khách sạn.
Sau khi làm lễ xong Diệp Vân Triệt liền đưa Diệp Thánh Sinh vào phòng nghỉ ngơi trước.
Vì mang thai mà Diệp Thánh Sinh vừa vào phòng đã ngủ, Diệp Vân Triệt ở bên giúp cô xoa bóp người.
Gần đây được bồi bổ nên cơ thể Diệp Thánh Sinh lớn thêm một vòng, khuôn mặt còn có chút bánh bao, Diệp Vân Triệt ngồi bên cạnh không nhịn được đưa tay véo má cô.
Thấy Diệp Thánh Sinh không có phản ứng, Diệp Vân Triệt lại cúi người hôn lên môi anh đào của cô, nụ hôn nhẹ nhàng rồi rời đi.
Ba tháng này, anh luôn phải kiềm chế bản thân, có lúc muốn thân mật một chút thì lại bị mẹ nhảy ra ngăn cản, bà giống như camera di động, lúc nào cũng theo sát anh.
Nghĩ đến phải chờ đến lúc cô sinh con, lại thêm ba tháng ở cữ, Diệp Vân Triệt lại thấy bứt rứt lại không nhịn được hôn thêm một cái.
Diệp Thánh Sinh mới chợp mắt được một lúc, cảm giác ai đang cắn môi mình, không cần mở mắt cũng biết là ông già đói khát đó.
Cô cũng không có chống cự, miễn sao anh không quá giới hạn là được.
Diệp Vân Triệt phát hiện mí mắt cô rung lên liền biết cô đã tỉnh nhưng không chịu dậy, anh cố tình nâng cằm cô hôn sâu hơn, chiếc lưỡi linh hoạt càn quét hương vị ngọt ngào.
Mặt Diệp Thánh Sinh dâng đỏ lên, cuối cùng không thở được nữa mà mở mắt, đẩy anh ra.
"Diệp Vân Triệt, anh lại đói nữa hả?"
Diệp Vân Triệt thấy khuôn mặt đỏ bừng có chút tức giận của cô, cái tay không an phận véo mũi cô, nói.
"Vợ anh đẹp nên anh thèm."
"Anh...."
Lời nói quá thẳng khiến mặt Diệp Thánh Sinh đỏ như tôm luộc, cô ngượng ngùng lấy chăn che mặt, ở trong chăn nhỏ giọng mắng anh.
"Lưu manh."
Mặc dù nói rất nhỏ nhưng Diệp Vân Triệt vẫn nghe thấy. Khoé môi khẽ nhếch lên, anh leo lên giường nằm xuống bên cạnh, ôm cả người lẫn chăn vào lòng, cả hai rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
------------------
HOÀN.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.