Chương 12
Miêu
30/07/2023
Má cái con người này. BỰC CẢ MÌNH. Hết hứng làm bài tập rồi. Đi đánh răng rồi ngủ thôi, mai tính. Haizzz, ngày mốt phải giả vờ thân thiết với người mình ghét, chắc tới hôm đó mình sẽ đột tử chết luôn tại chỗ quá. Thôi ngủ, quá mệt rồi.
Sáu giờ sáng hôm sau, chuông reo in ỏi khiến tôi phải bật dậy rồi kiếm cái đồng hồ để tắt. Bắt đầu một ngày mới tràn đầy năng lượng thôi. Ăn uống đồ xong là tôi lên thẳng trường. Đi vào lớp, tôi bị bất ngờ:
- Quỳnh nay đi sớm dữ trời.
- Mày bớt nói đi, hôm qua tao vui quá ngủ không được.
- Tới mức này luôn á.
- Ừm, giờ tao rất buồn ngủ luôn á.
- Vậy ngủ đi.
- Mà lạnh quá.
- Để tao lấy áo khoác của tao choàng cho mày đỡ lạnh.
- Cảm ơn mày.
Tôi không hề hay biết việc được nhận vào công ty này là ước mơ cả đời của nó. Mày vất vả rồi Quỳnh. Đang nghĩ ngợi thì tên chó chết kia đã vô lớp. Mặt anh ta như cái mềnh vậy á. Anh ta ngồi trước mặt tôi.
- Chưa ăn sáng à? - tôi hỏi thăm
- Nín họng đi, nhìn mặt cậu xong bữa sáng có ngon cũng thành dở thôi.
- Ê, mới sáng sớm nha, đừng có mà kiếm chuyện.
- Chứ cậu ghẹo gan tôi làm gì?
- Ghẹo gan cái đéo? Tôi chỉ hỏi thăm thôi.
- Không cần.
- Lại chướng khí ba trợn nữa rồi đó.
- Rồi sao kiếm chuyện quài vậy?
- Tôi kiếm chuyện khi nào vậy?
- Hai đứa bây ồn quá, cút ra kia hết đi, không cho ai ngủ nghê gì hết. – Quỳnh nói
- Đây là lớp học không phải nhà của riêng cô.
- Mới sáng sớm, đừng có kiếm chuyện được không?
- Ai biểu cô kiếm chuyện trước làm gì?
- NÈ, ĂN NÓI CHO ĐÀNG HOÀNG NHA.
- Được rồi mày. Còn anh nữa, nhịn nó chút đi, nó không ngủ được bao nhiêu nên hơi cọc thôi.
- Xớ, làm như tôi được ngủ nhiều lắm vậy.
Câu nói của anh ta làm tôi thắc mắc. Bộ anh ta nhận được vai diễn vui tận mấy ngày liền à?? Im ắng được một lúc thì Quỳnh cũng đã vào giấc.
- Này, cậu nói với Quỳnh, chuyện hôm qua chưa đấy?
- Chết tôi quên mất.
- Đùa tôi chắc.
- Tí nó dậy rồi tôi nói. Cũng có mất thời gian mấy đâu.
- Nhớ mồm
Tiết học bắt đầu, tôi liên kêu Quỳnh dậy. Lấy lại cái áo khoác. Ngồi học được một chút. Quỳnh hỏi tôi:
- Học xong mày chở tao về nha.
- Ok mày.
- Quỳnh – Vĩ nhìn Quỳnh và nói
- Sao?
- Có người muốn gặp.
- Ai?
- Sương.
- Gặp em làm gì?
- Sương chỉ nói muốn gặp thôi.
- Ở đâu?
- Gầm xe sau giờ học.
- Chị ấy học chung trường với mình à?
- Ừm, nó nổi tiếng lắm, bộ không biết nó à?
- Không biết.
- À mà Quỳnh. - tôi nói
- Gì á?
- Mày đi chung xe với Sương vào Chủ nhật á.
- À, tao có thấy thông tin công ty báo rồi. Để tí tao xin cách thức liên lạc của chỉ.
- Ừm
Nghỉ giải lao giữa các tiết chúng tôi không đi ăn mà tới thẳng tiết tiếp theo để Quỳnh ngủ. Còn anh ta thì đi sau lưng tôi.
- Bộ tiết tiếp theo của anh là Tin à
- Ừm
- Ngành Luật cũng học Tin à?
- Cậu tin à?
- Tên chó chết này...
- An ơi, tao mượn áo khoác của mày đi.
- Ừm
Tôi đưa áo khoác cho Quỳnh. Rồi chúng tôi vào thẳng lớp. Quỳnh vừa vào là ngủ luôn trên bàn.Anh ta nói:
- Ruốc cuộc tối hôm qua cô ta làm gì vậy?
- Nó vui quá nên thức tới sáng luôn.
- Thích đến vậy à?
- Ờ nó thích công việc này lắm.
- Chỉ là quản lý cho nghệ sĩ thì có gì mà thích.
- Mình không phải nó, sao mình biết nó nghĩ gì, tôi thấy như nó vậy cũng vui mà.
- Vui chỗ nào?
- Có cái để yêu thích không phải rất tuyệt sao?
- ...........
- Mà anh cũng chịu khó ngồi kế chúng tôi quá ha?
- Thà phải cãi cọ với cậu, còn hơn phải nghe những câu hỏi quái đản từ fan hâm mộ.
- Sao anh ghét họ quá vậy?
- Không hẳn là ghét, chỉ là tôi cảm thấy mình làm gì cũng bị nhìn, không có chút sự riêng tư nào.
- Vậy sao lại muốn làm diễn viên?
- Để tôi có cớ không ghét họ được nữa.
- ......Tôi không nghĩ anh sẽ nói vậy luôn á.
- Vậy thì nghĩ đi.
Cái con người này thật kì lạ, ruốc cuộc anh ta đang nghĩ gì vậy. Bản thân thì nói ghét fan của mình nhưng lại làm diễn viên để có cớ không phải ghét họ nữa. Nói chuyện được một lúc thì giảng viên cũng đã vào. Tôi nhanh chóng lây Quỳnh dậy. Quỳnh thắc mắc:
- Sao anh không tìm chỗ khác mà ngồi? Dù gì anh cũng đâu ưa chúng tôi, anh không sợ bị quê nữa à?
- Vậy tại sao tôi không được ngồi ở đây?
- Ờ thì muốn làm gì làm, hôm nay tôi không có sức cãi cọ với anh đâu.
- Ừm
Chúng tôi không cãi cọ, cũng không nói năng mà chỉ nghe giảng. Bình yên ngắn ngủi. Các tiết học cũng nhanh chóng kết thúc. Xuống dưới gầm xe, Sương đã chờ Quỳnh ở dưới đó. Tôi đành đứng ngay xe của mình chờ Quỳnh nói chuyện xong.
- Đang chờ Quỳnh à? – Vĩ
- Ừm, anh chờ Sương à?
- Không, tôi không thích bất kì ai lên xe của mình.
- Sao vậy?
- Tôi chỉ cho người quan trọng lên xe mà thôi.
- À, vậy Sương có xe à?
- Ừm, có xe.
- AN ƠI. – Quỳnh
- Sao á??
- Tao đi với Sương nha. Mày về trước đi.
- ỦA??
- Nhanh vậy mà đã dụ được con mồi rồi. - Vĩ nói với vẻ mặt lãnh đạm
- Con mồi, ý anh là gì?
- Không có gì, tôi về trước đây.
- Ờ..ừm.
Sáu giờ sáng hôm sau, chuông reo in ỏi khiến tôi phải bật dậy rồi kiếm cái đồng hồ để tắt. Bắt đầu một ngày mới tràn đầy năng lượng thôi. Ăn uống đồ xong là tôi lên thẳng trường. Đi vào lớp, tôi bị bất ngờ:
- Quỳnh nay đi sớm dữ trời.
- Mày bớt nói đi, hôm qua tao vui quá ngủ không được.
- Tới mức này luôn á.
- Ừm, giờ tao rất buồn ngủ luôn á.
- Vậy ngủ đi.
- Mà lạnh quá.
- Để tao lấy áo khoác của tao choàng cho mày đỡ lạnh.
- Cảm ơn mày.
Tôi không hề hay biết việc được nhận vào công ty này là ước mơ cả đời của nó. Mày vất vả rồi Quỳnh. Đang nghĩ ngợi thì tên chó chết kia đã vô lớp. Mặt anh ta như cái mềnh vậy á. Anh ta ngồi trước mặt tôi.
- Chưa ăn sáng à? - tôi hỏi thăm
- Nín họng đi, nhìn mặt cậu xong bữa sáng có ngon cũng thành dở thôi.
- Ê, mới sáng sớm nha, đừng có mà kiếm chuyện.
- Chứ cậu ghẹo gan tôi làm gì?
- Ghẹo gan cái đéo? Tôi chỉ hỏi thăm thôi.
- Không cần.
- Lại chướng khí ba trợn nữa rồi đó.
- Rồi sao kiếm chuyện quài vậy?
- Tôi kiếm chuyện khi nào vậy?
- Hai đứa bây ồn quá, cút ra kia hết đi, không cho ai ngủ nghê gì hết. – Quỳnh nói
- Đây là lớp học không phải nhà của riêng cô.
- Mới sáng sớm, đừng có kiếm chuyện được không?
- Ai biểu cô kiếm chuyện trước làm gì?
- NÈ, ĂN NÓI CHO ĐÀNG HOÀNG NHA.
- Được rồi mày. Còn anh nữa, nhịn nó chút đi, nó không ngủ được bao nhiêu nên hơi cọc thôi.
- Xớ, làm như tôi được ngủ nhiều lắm vậy.
Câu nói của anh ta làm tôi thắc mắc. Bộ anh ta nhận được vai diễn vui tận mấy ngày liền à?? Im ắng được một lúc thì Quỳnh cũng đã vào giấc.
- Này, cậu nói với Quỳnh, chuyện hôm qua chưa đấy?
- Chết tôi quên mất.
- Đùa tôi chắc.
- Tí nó dậy rồi tôi nói. Cũng có mất thời gian mấy đâu.
- Nhớ mồm
Tiết học bắt đầu, tôi liên kêu Quỳnh dậy. Lấy lại cái áo khoác. Ngồi học được một chút. Quỳnh hỏi tôi:
- Học xong mày chở tao về nha.
- Ok mày.
- Quỳnh – Vĩ nhìn Quỳnh và nói
- Sao?
- Có người muốn gặp.
- Ai?
- Sương.
- Gặp em làm gì?
- Sương chỉ nói muốn gặp thôi.
- Ở đâu?
- Gầm xe sau giờ học.
- Chị ấy học chung trường với mình à?
- Ừm, nó nổi tiếng lắm, bộ không biết nó à?
- Không biết.
- À mà Quỳnh. - tôi nói
- Gì á?
- Mày đi chung xe với Sương vào Chủ nhật á.
- À, tao có thấy thông tin công ty báo rồi. Để tí tao xin cách thức liên lạc của chỉ.
- Ừm
Nghỉ giải lao giữa các tiết chúng tôi không đi ăn mà tới thẳng tiết tiếp theo để Quỳnh ngủ. Còn anh ta thì đi sau lưng tôi.
- Bộ tiết tiếp theo của anh là Tin à
- Ừm
- Ngành Luật cũng học Tin à?
- Cậu tin à?
- Tên chó chết này...
- An ơi, tao mượn áo khoác của mày đi.
- Ừm
Tôi đưa áo khoác cho Quỳnh. Rồi chúng tôi vào thẳng lớp. Quỳnh vừa vào là ngủ luôn trên bàn.Anh ta nói:
- Ruốc cuộc tối hôm qua cô ta làm gì vậy?
- Nó vui quá nên thức tới sáng luôn.
- Thích đến vậy à?
- Ờ nó thích công việc này lắm.
- Chỉ là quản lý cho nghệ sĩ thì có gì mà thích.
- Mình không phải nó, sao mình biết nó nghĩ gì, tôi thấy như nó vậy cũng vui mà.
- Vui chỗ nào?
- Có cái để yêu thích không phải rất tuyệt sao?
- ...........
- Mà anh cũng chịu khó ngồi kế chúng tôi quá ha?
- Thà phải cãi cọ với cậu, còn hơn phải nghe những câu hỏi quái đản từ fan hâm mộ.
- Sao anh ghét họ quá vậy?
- Không hẳn là ghét, chỉ là tôi cảm thấy mình làm gì cũng bị nhìn, không có chút sự riêng tư nào.
- Vậy sao lại muốn làm diễn viên?
- Để tôi có cớ không ghét họ được nữa.
- ......Tôi không nghĩ anh sẽ nói vậy luôn á.
- Vậy thì nghĩ đi.
Cái con người này thật kì lạ, ruốc cuộc anh ta đang nghĩ gì vậy. Bản thân thì nói ghét fan của mình nhưng lại làm diễn viên để có cớ không phải ghét họ nữa. Nói chuyện được một lúc thì giảng viên cũng đã vào. Tôi nhanh chóng lây Quỳnh dậy. Quỳnh thắc mắc:
- Sao anh không tìm chỗ khác mà ngồi? Dù gì anh cũng đâu ưa chúng tôi, anh không sợ bị quê nữa à?
- Vậy tại sao tôi không được ngồi ở đây?
- Ờ thì muốn làm gì làm, hôm nay tôi không có sức cãi cọ với anh đâu.
- Ừm
Chúng tôi không cãi cọ, cũng không nói năng mà chỉ nghe giảng. Bình yên ngắn ngủi. Các tiết học cũng nhanh chóng kết thúc. Xuống dưới gầm xe, Sương đã chờ Quỳnh ở dưới đó. Tôi đành đứng ngay xe của mình chờ Quỳnh nói chuyện xong.
- Đang chờ Quỳnh à? – Vĩ
- Ừm, anh chờ Sương à?
- Không, tôi không thích bất kì ai lên xe của mình.
- Sao vậy?
- Tôi chỉ cho người quan trọng lên xe mà thôi.
- À, vậy Sương có xe à?
- Ừm, có xe.
- AN ƠI. – Quỳnh
- Sao á??
- Tao đi với Sương nha. Mày về trước đi.
- ỦA??
- Nhanh vậy mà đã dụ được con mồi rồi. - Vĩ nói với vẻ mặt lãnh đạm
- Con mồi, ý anh là gì?
- Không có gì, tôi về trước đây.
- Ờ..ừm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.