Chương 3
Miêu
30/07/2023
Trời má thiệt luôn, người nảy giờ tôi kể với bạn tôi lại học chung với chúng tôi tiết đầu.
- Xin lỗi thầy em vào trễ.
- Ừm vào đi.
Tôi gần như không tin vào mắt mình mà trợn tròn mắt nhìn. Thằng chó chết đó cũng nhanh chóng nhìn thấy tôi. Mà số xui kiểu đéo gì, chỉ còn chỗ trước mặt tôi là trống.
- Nó đó mày, mới sáng sớm đã gặp âm binh rồi.
Anh ta đâu còn cách nào ngồi cách ngồi trước mặt tôi. Nhưng mà anh ta chọc nhầm người rồi. Khi anh ta vừa định ngồi xuống, tôi đã lấy chân kéo ghế ra đằng sau. Cái kết ra sao thì mọi người biết rồi đó.
- Chuyện gì vậy? – giảng viên hỏi
- Không có gì ạ - anh ta trả lời xong thì liếc tôi một cái.
- Bà mẹ thằng chó...- Quỳnh bịch miệng tôi lại.
- Đợi học xong đi đã – Quỳnh khuyên tôi.
Trong cả tiết học, tâm trạng tôi chả tốt tẹo nào. Chỉ muống đạp anh ta cho té nhào đầu thôi. Mẹ dám làm dơ cái áo của ông đây. Hết tiết học, Quỳnh liền kéo tôi đi ngay lập tức trước khi tôi làm những chuyện mà chính chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm được.
- Mày điên à, tao còn chưa kịp chửi thằng chó đó. – tôi chất vấn Quỳnh
- Thôi đi má, mày muốn đánh lộn ở trường à?
- Nó đáng bị đánh mà.
- Mày nghĩ mày đánh lại nó chắc, so cơ thể thôi đã thấy mày thua rồi
- Cậu gì ơi, cậu chắn cửa rồi, tôi không vào được.
- Ờ, xin lỗi nha... – Khi tôi quay đầu lại thì tôi như muốn nhảy lên luôn
- ĐỆCH MẸ LÀ MÀY HẢ THẰNG CHÓ....
Quỳnh nhanh chóng bịch cái mỏ hỗn của tôi lại trước khi tôi nói những gì xa hơn.
- A, tưởng ai xa lạ, hóa ra là cái tên làm hỏng ly cà phê của tôi.
- Má, mày coi nó nói chuyện kìa Quỳnh, không đáng đánh chắc.
- Ngon thì nhào vô, tôi không ngán con nít
- Ai con nít hả thằng chó, tôi cao 1m78, con nít nào cao cỡ đó hở?
- Thôi đi mày, vào lớp đi – Quỳnh cố gắng kéo tay tôi vào lớp.
Kéo được tôi vào lớp, Quỳnh liền đè tôi ngồi vào chỗ và chỉ vào mặt tôi:
- Tao không muốn mặt mày có bất kì vết thương nào đâu, mẹ mày hỏi tao thì làm sao tao bao biện được cho sự nóng tính của mày.
- Tại thằng chó chết đó mà, mày không thấy nó nói chuyện với tao thế nào à?
- Mày cứ kệ nó đi, để ý làm méo gì?
- Nói thì dễ, nhưng làm thì khó.
- Mày thôi đi, chỉ cần ngồi yên ở đây là được
Tôi đang cố hạ hỏa của mình, vì tôi cũng biết tính mình nên tôi cũng không trách Quỳnh. Nhưng trời ** má, không ưa mà sáp vô hoài. Cái tên khó ưa đó ngồi kế tôi mới chịu.
- Bộ anh bị ngu à?
- Đây là chỗ tôi hay ngồi rồi mỏ hỗn ạ.
- Bà mẹ Việt Nam anh hùng, không biến ra chỗ khác được à, thiếu gì chỗ.
- Tôi thích ngồi đâu là chuyện của tao, sao cậu nói nhiều thế làm gì.
- MÁ... – Quỳnh nhanh chóng ôm người của tôi lại.
- Được rồi mày....Còn anh nữa, nhịn chút thì chết à.
- Tại sao phải nhịn, với cả tôi không nói chuyện với mấy đứa con gái mập như cô.
- CÁI GÌ CƠ???????
Trong từ điển của Quỳnh, thì từ "MẬP" không được phép xuất hiện trong bất kì trường hợp nào. Và vâng như các bạn đang chứng kiến, giờ tôi là người phải cản Quỳnh lại. Quỳnh đã chính thức ghét cái tên này.
- Sao mày cản tao?
- Đang ở trường, tịnh tâm đi.
- MÁ MÀY BUÔNG TAO RA.
- Được rồi Quỳnh, đừng chấp trẻ trâu. – tôi thì thầm với Quỳnh
Cuối cùng Quỳnh cũng bình tĩnh trở lại. Tôi cứ tưởng chừng mọi thứ đã ổn hết rồi thì...
- Hai người là bạn thân mà nhỉ, chắc chơi lâu rồi ha, tại nhìn cả hai giống nhau lắm. XẤU ĐỀU
Má đéo đụng rồi mà sao cứ ghẹo gan vậy không biết. Thế là để cả hai chúng tôi phải cố kìm lại ý định giết rồi giấu xác cái tên chỉ được cái mã này, để đảm bảo chúng tôi kìm được hết tiết học, chúng tôi đã phải nắm tay nhau để kìm lại con thú bên trong mình.Vừa hết tiết chính trị, chúng tôi liền ăn uống một tí trước khi vào tiết ba. Thế éo nào anh ta cứ phải đi theo chúng tôi làm gì. Tôi liền hỏi:
- Anh muốn gì nữa đây?
- Căn tin là nhà của cậu à? Tôi xuống đây để mua đồ.
- Ngày gì không biết nữa, toàn gặp âm binh.
Đột nhiên, tôi có cảm giác như mặt đất đang rung chuyển vậy. ẦM ẦM ẦM.
- Mới hết tiết thôi mà – anh ta nói
Sau lưng chúng tôi là một lũ con gái nhiều như quân Nguyên. Chúng vây quanh tên chó chết kia. Tôi và Quỳnh chứng kiến cảnh tượng này cũng nổi hết da gà. Chúng tôi nhanh chóng mua đồ rồi chuồng lên tầng học tiếng ba.
- Má, cái lũ đó là ai vậy?
- Fan của thằng đó á mày.
- Nó mà cũng có fan nữa hả?
- Ôi thôi khỏi phải nói, fan của nhiều đến không đếm được cơ.
- Mất dạy vậy mà cũng có fan.
- Tụi đó chỉ mê cái mã của thằng đó thôi
- Mẹ tao nhìn mà muốn phát ốm.
- Còn phải nói hả?
Vừa đi vừa ăn lót dạ, đồ ăn hôm nay đối với chúng tôi nó dở lạ thường. Chắc tại những chuyện xảy ra trong hôm nay nó đã đủ khiến chúng tôi mệt mỏi rồi, nên khi ăn đồ ăn, chúng tôi cũng chả thấy ngon gì nữa.
Vào lớp học, chúng tôi ngồi xuống và đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bực nữa, thư giãn để học hiệu quả hơn thì BẤT NGỜ CHƯA. Anh ta cũng học tiết này. Mà vô trễ nữa nha má, mà trùng hợp kiểu đéo gì mà một lần nữa, chỗ kế bên tôi là chỗ duy nhất còn trống. Không chỉ chúng tôi ngán ngẩm, mà chính gương mặt của anh ta cũng như ăn thịt kho hột vịt hết mấy mùng tết vậy. Tôi với Quỳnh đều chán nản mà để tay lên trán trầm tư.
- Xin lỗi thầy em vào trễ.
- Ừm vào đi.
Tôi gần như không tin vào mắt mình mà trợn tròn mắt nhìn. Thằng chó chết đó cũng nhanh chóng nhìn thấy tôi. Mà số xui kiểu đéo gì, chỉ còn chỗ trước mặt tôi là trống.
- Nó đó mày, mới sáng sớm đã gặp âm binh rồi.
Anh ta đâu còn cách nào ngồi cách ngồi trước mặt tôi. Nhưng mà anh ta chọc nhầm người rồi. Khi anh ta vừa định ngồi xuống, tôi đã lấy chân kéo ghế ra đằng sau. Cái kết ra sao thì mọi người biết rồi đó.
- Chuyện gì vậy? – giảng viên hỏi
- Không có gì ạ - anh ta trả lời xong thì liếc tôi một cái.
- Bà mẹ thằng chó...- Quỳnh bịch miệng tôi lại.
- Đợi học xong đi đã – Quỳnh khuyên tôi.
Trong cả tiết học, tâm trạng tôi chả tốt tẹo nào. Chỉ muống đạp anh ta cho té nhào đầu thôi. Mẹ dám làm dơ cái áo của ông đây. Hết tiết học, Quỳnh liền kéo tôi đi ngay lập tức trước khi tôi làm những chuyện mà chính chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm được.
- Mày điên à, tao còn chưa kịp chửi thằng chó đó. – tôi chất vấn Quỳnh
- Thôi đi má, mày muốn đánh lộn ở trường à?
- Nó đáng bị đánh mà.
- Mày nghĩ mày đánh lại nó chắc, so cơ thể thôi đã thấy mày thua rồi
- Cậu gì ơi, cậu chắn cửa rồi, tôi không vào được.
- Ờ, xin lỗi nha... – Khi tôi quay đầu lại thì tôi như muốn nhảy lên luôn
- ĐỆCH MẸ LÀ MÀY HẢ THẰNG CHÓ....
Quỳnh nhanh chóng bịch cái mỏ hỗn của tôi lại trước khi tôi nói những gì xa hơn.
- A, tưởng ai xa lạ, hóa ra là cái tên làm hỏng ly cà phê của tôi.
- Má, mày coi nó nói chuyện kìa Quỳnh, không đáng đánh chắc.
- Ngon thì nhào vô, tôi không ngán con nít
- Ai con nít hả thằng chó, tôi cao 1m78, con nít nào cao cỡ đó hở?
- Thôi đi mày, vào lớp đi – Quỳnh cố gắng kéo tay tôi vào lớp.
Kéo được tôi vào lớp, Quỳnh liền đè tôi ngồi vào chỗ và chỉ vào mặt tôi:
- Tao không muốn mặt mày có bất kì vết thương nào đâu, mẹ mày hỏi tao thì làm sao tao bao biện được cho sự nóng tính của mày.
- Tại thằng chó chết đó mà, mày không thấy nó nói chuyện với tao thế nào à?
- Mày cứ kệ nó đi, để ý làm méo gì?
- Nói thì dễ, nhưng làm thì khó.
- Mày thôi đi, chỉ cần ngồi yên ở đây là được
Tôi đang cố hạ hỏa của mình, vì tôi cũng biết tính mình nên tôi cũng không trách Quỳnh. Nhưng trời ** má, không ưa mà sáp vô hoài. Cái tên khó ưa đó ngồi kế tôi mới chịu.
- Bộ anh bị ngu à?
- Đây là chỗ tôi hay ngồi rồi mỏ hỗn ạ.
- Bà mẹ Việt Nam anh hùng, không biến ra chỗ khác được à, thiếu gì chỗ.
- Tôi thích ngồi đâu là chuyện của tao, sao cậu nói nhiều thế làm gì.
- MÁ... – Quỳnh nhanh chóng ôm người của tôi lại.
- Được rồi mày....Còn anh nữa, nhịn chút thì chết à.
- Tại sao phải nhịn, với cả tôi không nói chuyện với mấy đứa con gái mập như cô.
- CÁI GÌ CƠ???????
Trong từ điển của Quỳnh, thì từ "MẬP" không được phép xuất hiện trong bất kì trường hợp nào. Và vâng như các bạn đang chứng kiến, giờ tôi là người phải cản Quỳnh lại. Quỳnh đã chính thức ghét cái tên này.
- Sao mày cản tao?
- Đang ở trường, tịnh tâm đi.
- MÁ MÀY BUÔNG TAO RA.
- Được rồi Quỳnh, đừng chấp trẻ trâu. – tôi thì thầm với Quỳnh
Cuối cùng Quỳnh cũng bình tĩnh trở lại. Tôi cứ tưởng chừng mọi thứ đã ổn hết rồi thì...
- Hai người là bạn thân mà nhỉ, chắc chơi lâu rồi ha, tại nhìn cả hai giống nhau lắm. XẤU ĐỀU
Má đéo đụng rồi mà sao cứ ghẹo gan vậy không biết. Thế là để cả hai chúng tôi phải cố kìm lại ý định giết rồi giấu xác cái tên chỉ được cái mã này, để đảm bảo chúng tôi kìm được hết tiết học, chúng tôi đã phải nắm tay nhau để kìm lại con thú bên trong mình.Vừa hết tiết chính trị, chúng tôi liền ăn uống một tí trước khi vào tiết ba. Thế éo nào anh ta cứ phải đi theo chúng tôi làm gì. Tôi liền hỏi:
- Anh muốn gì nữa đây?
- Căn tin là nhà của cậu à? Tôi xuống đây để mua đồ.
- Ngày gì không biết nữa, toàn gặp âm binh.
Đột nhiên, tôi có cảm giác như mặt đất đang rung chuyển vậy. ẦM ẦM ẦM.
- Mới hết tiết thôi mà – anh ta nói
Sau lưng chúng tôi là một lũ con gái nhiều như quân Nguyên. Chúng vây quanh tên chó chết kia. Tôi và Quỳnh chứng kiến cảnh tượng này cũng nổi hết da gà. Chúng tôi nhanh chóng mua đồ rồi chuồng lên tầng học tiếng ba.
- Má, cái lũ đó là ai vậy?
- Fan của thằng đó á mày.
- Nó mà cũng có fan nữa hả?
- Ôi thôi khỏi phải nói, fan của nhiều đến không đếm được cơ.
- Mất dạy vậy mà cũng có fan.
- Tụi đó chỉ mê cái mã của thằng đó thôi
- Mẹ tao nhìn mà muốn phát ốm.
- Còn phải nói hả?
Vừa đi vừa ăn lót dạ, đồ ăn hôm nay đối với chúng tôi nó dở lạ thường. Chắc tại những chuyện xảy ra trong hôm nay nó đã đủ khiến chúng tôi mệt mỏi rồi, nên khi ăn đồ ăn, chúng tôi cũng chả thấy ngon gì nữa.
Vào lớp học, chúng tôi ngồi xuống và đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bực nữa, thư giãn để học hiệu quả hơn thì BẤT NGỜ CHƯA. Anh ta cũng học tiết này. Mà vô trễ nữa nha má, mà trùng hợp kiểu đéo gì mà một lần nữa, chỗ kế bên tôi là chỗ duy nhất còn trống. Không chỉ chúng tôi ngán ngẩm, mà chính gương mặt của anh ta cũng như ăn thịt kho hột vịt hết mấy mùng tết vậy. Tôi với Quỳnh đều chán nản mà để tay lên trán trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.