Chương 90: Phiên ngoại 1
Nhất Thế Hoa Thường
26/05/2024
Edit: jena
"Sao chú hai không đến cùng hai người? Tôi nhắn tin mà chú ấy cũng không trả lời nữa..."
Ở cảng đã có xe của tập đoàn Ngân Lũy chờ sẵn, Đoạn Trì và Cảnh Tây vừa đến đã trực tiếp lên xe, vì vậy Hồ Tiêu lại ngồi xe khác đến nhà hàng đã đặt trước, vừa vào phòng đã hỏi ngay.
Cảnh Tây: "Cậu ấy có việc."
Hồ Tiêu: "..."
Tần Triệu: "..."
Ồ, vẫn có việc à?
"Anh à." Hồ Tiêu mở ảnh trong bộ sưu tập ra: "Cách đây không lâu hai người còn ở chung nè."
Cảnh Tây cũng mở điện thoại ra, cho cậu xem con thỏ nhỏ đang nằm trên giường bệnh cắm đầy dây nhợ lúc sếp còn ở đây.
Lúc đó sếp mở trực tiếp hai cổng năng lượng, thân thể của con thỏ nhỏ không chống đỡ nổi, thiếu chút nữa là về chầu ông bà luôn rồi.
Hồ Tiêu nhìn xong, tức khắc sợ hãi: "Sao lại thế này? Sao không có ai nói với tôi vậy?!"
Cảnh Tây: "Lúc đó cậu chưa xuất viện, sợ làm cậu lo lắng."
Cậu thở dài: "Tôi đã khuyên cậu ta là phải chú ý khoảng cách, cậu ta lại cứng đầu không chịu nghe, còn nói là muốn đi ăn cơm với nhau thử đi, kết quả thành ra như vậy, không biết trong đầu cậu ta nghĩ gì nữa."
Hồ Tiêu: "..."
Còn nghĩ gì nữa, chú hai là hi sinh thân mình để được ở bên người mình yêu đó!
Thế nhưng để xác minh rõ ràng hơn, cậu vẫn phải nhìn qua bên Phong Bạch Thanh dò hỏi.
Dù sao thì vị chú họ này cũng không dễ lừa gạt, nếu nội tình bên trong có vấn đề chắc chắn không thể qua được mắt của đối phương.
Nhưng mà sau khi Phong Bạch Thanh nói chuyện với sếp xong thì đã là người ở bên phe Cảnh Tây rồi.
Cậu nghĩ lại chính mình cũng từng bị lừa như vậy, quét mắt nhìn lại Hồ Tiêu, giữ nguyên hiện trạng, không hé răng nửa lời.
Hồ Tiêu đánh giá vẻ mặt của cậu, cảm thấy có lẽ là sự thật, ngay lập tức đau lòng, bây giờ chú hai khẳng định thương tâm lắm luôn!
Cậu hỏi: "Vậy chú hai đi đâu?"
Cảnh Tây: "Cậu ta nói là muốn đi học đại học."
Hồ Tiêu: "..."
Tần Triệu: "..."
Thật ư?
Còn việc chưa trả lời tin nhắn kịp thì... Cảnh Tây không thể thừa nhận là do mình bị Đoạn Trì vừa tỉnh dậy đã hóa thành một con sói đói quăng mình lên giường ăn uống đến no say được, chỉ có thể thở dài: "Bên chỗ cậu ta đang là buổi tối, đã đi ngủ rồi nên chưa trả lời tin nhắn của cậu."
Hồ Tiêu "ừm" một tiếng, cuối cùng cũng chịu kết thúc đề tài này.
Còn nhóm người quản gia và đầu bếp thì đã có Lộ A giải quyết.
Lúc ấy khách sạn rung chuyển dữ dội, khắp nơi ồn ào náo loạn. Sau khi bị Lộ A thôi miên, nhóm quản gia đều cho rằng con thỏ nhỏ bị thương là do bảo vệ thiếu gia nhà mình.
Lúc sau Cảnh Tây trở lại thì đổi sang thân thể của con thỏ nhỏ tỉnh dậy, bảo rằng trải qua hai lần sinh tử, cậu đã rút ra được một bài học nhân sinh sâu sắc: muốn đi học đại học. Nhóm quản gia không thể ngăn cản cậu được, đành phải tiễn người rời đi. Vì vậy Cảnh Tây "lưu luyến" đi ba bước quay đầu một lần nhìn mọi người rồi bước lên phi thuyền của Đoạn Trì.
Bây giờ nhóm quản gia nghe bọn họ nhắc tới ảnh chụp chung gì đó vẫn chưa hiểu ý của Hồ Tiêu, nhưng chuyện con thỏ nhỏ muốn đi học đại học là sự thật, vì vậy không có nghi ngờ gì, cùng mọi người sôi nổi ngồi xuống.
Lúc này Hồ Tiêu mới đem lực chú ý của mình dời sang Đoạn Trì và Phong Bạch Thanh. Đầu tiên là hỏi về tình trạng sức khỏe của giám đốc Đoạn, biết được là đã không còn vấn đề gì thì chuyển sang Phong Bạch Thanh, chúc mừng cậu đã có thể nói chuyện được bình thường.
Cậu nói: "Ở đây địa điểm vui chơi nhiều lắm, mọi người ở lại lâu lâu chút nha. Chờ tôi quay phim xong tôi dẫn mọi người đi thăm quan."
Phong Bạch Thanh cũng không có việc gì làm, cười cười đồng ý.
Hồ Tiêu nhìn về phía Cảnh Tây: "Anh à, còn anh thì sao?"
Cảnh Tây: "Tôi theo Đoạn Trì về chòm sao Hôi Nhị Tà."
Chòm sao Hôi Nhị Tà là chòm sao của tộc Thiên Lang. Hồ Tiêu nghĩ rằng lúc giám đốc Đoạn xảy ra chuyện thì tộc Thiên Lang hẳn cũng có chút loạn nên bây giờ phải trở về xử lý, vì vậy cậu không hỏi nhiều.
AI phục vụ mang đồ ăn lên, mọi người vui vẻ cùng nhau ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Hồ Tiêu trở về đoàn phim đóng phim, Phong Bạch Thanh và mọi ngươi theo Tần Triệu về chỗ ở đã sắp xếp, Cảnh Tây và Đoạn Trì trở về phòng ở đã mua lúc trước.
Đoạn Tu Văn và Kim Ngữ Mộng đang chờ bọn họ.
Hôm nay hai người họ cũng đến cảng, nhưng nghe nói chú và "mợ" có tham gia một bữa liên hoan nên chỉ chào hỏi một chút thôi. Bây giờ thấy họ về thì cả hai đều đến đón.
"Chú."
Đoạn Trì nhẹ nhàng gật đầu, nắm tay Cảnh Tây vào phòng khách ngồi.
Đã lâu rồi Cảnh Tây mới gặp lại hai người nhưng họ vẫn không khác gì so với lúc trước.
Kim Ngữ Mộng quan sát anh trai thanh mai trúc mã kiêm "mợ" tương lai của mình, oán trách than: "Anh đi ra ngoài lâu như vậy mà không biết về thăm tụi em một lần nào."
Cảnh Tây cười nói: "Không có biện pháp, ham chơi quá."
Kim Ngữ Mộng nghe xong thì bật cười, biết cậu không sao thì yên tâm.
Đoạn Trì càng đơn giản hơn, dùng một câu "Chú không sao." liền trực tiếp đuổi cháu trai nhà mình đi luôn. Đoạn Tu Văn biết rõ tính tình của chú mình, cũng đã xem báo cáo sức khỏe của hắn rồi nhưng vẫn có chút lo lắng: "Sao chú hôn mê lâu vậy?"
Đoạn Trì: "Không biết."
Y học thời điểm này không thể giải thích được, Đoạn Tu Văn dù có muốn đi tìm hiểu cũng không có đáp án. Thế nhưng cậu nghi ngờ rằng có liên quan đến thể chất đặc thù của Dị Lang, vì vậy khuyên chú mình rảnh rỗi nên đến viện nghiên cứu kiểm tra.
Họ ngồi nói chuyện ở phòng khách một lúc rồi hai chú cháu lên thư phòng giải quyết nốt những chuyện trong công ty còn tồn đọng.
Đoạn Trì cố ý muốn cháu trai vào công ty để rèn luyện năng lực, còn muốn đem công việc ở chòm sao Cello giao cho cậu nên sẽ ở đây vài ngày, trong lúc đó còn có thể cùng Úc Bạc ăn một bữa cơm.
Lần này Úc Bạc không kiểm tra Cảnh Tây.
Vì hắn sợ rằng sự nghi ngờ của mình quá sức tưởng tượng nên đã cố gắng khắc chế, bình tĩnh hơn trong thời gian qua.
Đối với chuyện này thì Cảnh Tây vô cùng hài lòng, hỏi thăm tình hình gần đây của thầy giáo, biết rằng mọi người đều sống rất tốt, cậu vui vẻ nói chuyện với cậu ta cả ngày, chờ Đoạn Trì hết bận rồi cả hai cùng nhau đến chòm sao Hôi Nhị Tà.
Chòm sao Hôi Nhị Tà là địa bàn của tộc Thiên Lang, hơn phân nửa dân cư ở đây đều là người của tộc Thiên Lang.
Hệ thống nhỏ ở trên phi thuyền luôn theo dõi vị trí của Dị Lang, giúp chủ nhân mình tránh phiền toái khi đến nơi.
Đoạn Trì cũng quan tâm đến chuyện này, vì vậy đầu tiên gọi cho hai con sói con anh em chí cốt của cháu trai nhà mình.
Hai con sói con nghe nói "vị kia" muốn đến, vội vàng dọn đồ chạy ngay, vô cùng ngoan ngoãn thức thời.
"Vị kia" ngồi trên xe của người yêu đến nhà chính của nhà họ Đoạn.
Khi Đoạn Trì hôn mê, một số người trong nhà có dã tâm đã ngo ngoe rục rịch, dù sau khi Đoạn Trì tỉnh lại họ đã ngay ngắn, thành thật, đường hoàng lại nhưng với lòng tham của mình thì cái đuôi sau lưng họ đã lộ ra rồi. Thế nên Đoạn Trì cũng không ngại bỏ qua một cơ hội để lọc máu trong gia tộc mình.
Cảnh Tây không đi theo xem sóng gió gia tộc, chỉ ở trong nhà chơi sưu tập đồ.
Ở đây là nơi Đoạn Trì sống lúc nhỏ, có rất nhiều ảnh chụp và video của hắn ngày xưa. Có ngồi ngốc ở trên cầu trượt không dám trượt xuống, có lần đầu hóa sói lăn lộn trên cỏ, có lần đầu mọc móng vuốt, có lần đầu tập đi bằng bốn chân thì ngã trái ngã phải... Cậu dặn dò hệ thống nhỏ đem toàn bộ những thứ này lưu lại cho mình.
Đoạn Trì nhanh chóng phát hiện tần suất người yêu sờ lông mềm ngày một nhiều hơn, còn ngẫu nhiên thó một món đồ hắn dùng lúc nhỏ bỏ vào túi. Hắn kéo người yêu lên giường muốn đòi trả phí, hỏi: "Có nhớ lúc trước em từng gặp một con báo đen không?"
Cảnh Tây sờ lỗ tai hắn: "Đương nhiên nhớ rõ."
Đoạn Trì: "Bản thể của anh vẫn giữ lại hình thái đó."
Cảnh Tây nhướng mày: "Có cánh luôn hả?"
Đoạn Trì cười: "Đúng vậy."
Cảnh Tây: "Hay quá."
Đoạn Trì: "Em thích cái nào hơn?"
Cảnh Tây cười to: "Chỉ có con nít mới chọn."
Cậu lại sờ sờ đôi tai trắng, từ từ trượt xuống gương mặt anh tuấn đối diện, sau đó đè gáy đối phương xuống, khuôn miệng mềm mại tìm kiếm nơi yêu thích.
Hai người anh anh em em lãng mạn suốt một đêm, hôm sau Đoạn Trì lại tiếp tục đi giải quyết chuyện gia đình. Cảnh Tây sau khi được ôm ấp báo đen mình ngày đêm nhung nhớ thì đã có động lực đi giải quyết cốt truyện thứ năm.
Cậu đọc xong cốt truyện, không khỏi trầm mặc.
Văn học lãng mạn đánh vào thị hiếu của những trái tim mong manh, hường phấn, vì vậy sẽ có rất nhiều loại hình về thâm hận tình cừu của tổng tài bá đạo, sau đó lại có tình yêu thanh xuân vườn trường ngọt ngào, mềm mại. Cốt truyện thứ năm cũng xảy ra ở một trường học, nhưng mà là trường quân đội.
Hệ thống nhỏ cùng xem với cậu, có điểm sầu não: "Trường quân đội... Sao ngài trà trộn vào được nhỉ?"
Cảnh Tây: "Dễ lắm."
Hệ thống nhỏ: "Dạ?"
Cảnh Tây cười không đáp.
Hai ngày sau, mọi người nhìn thấy một hot search mới: Nhân loại có một cấp S thiên tài ra đời!
Bọn họ sôi nổi đi tìm hình ảnh của người nọ, vừa bấm vào thì thấy gương mặt xinh đẹp của Ất Chu.
Mọi người: "..."
Đm!
"Sao chú hai không đến cùng hai người? Tôi nhắn tin mà chú ấy cũng không trả lời nữa..."
Ở cảng đã có xe của tập đoàn Ngân Lũy chờ sẵn, Đoạn Trì và Cảnh Tây vừa đến đã trực tiếp lên xe, vì vậy Hồ Tiêu lại ngồi xe khác đến nhà hàng đã đặt trước, vừa vào phòng đã hỏi ngay.
Cảnh Tây: "Cậu ấy có việc."
Hồ Tiêu: "..."
Tần Triệu: "..."
Ồ, vẫn có việc à?
"Anh à." Hồ Tiêu mở ảnh trong bộ sưu tập ra: "Cách đây không lâu hai người còn ở chung nè."
Cảnh Tây cũng mở điện thoại ra, cho cậu xem con thỏ nhỏ đang nằm trên giường bệnh cắm đầy dây nhợ lúc sếp còn ở đây.
Lúc đó sếp mở trực tiếp hai cổng năng lượng, thân thể của con thỏ nhỏ không chống đỡ nổi, thiếu chút nữa là về chầu ông bà luôn rồi.
Hồ Tiêu nhìn xong, tức khắc sợ hãi: "Sao lại thế này? Sao không có ai nói với tôi vậy?!"
Cảnh Tây: "Lúc đó cậu chưa xuất viện, sợ làm cậu lo lắng."
Cậu thở dài: "Tôi đã khuyên cậu ta là phải chú ý khoảng cách, cậu ta lại cứng đầu không chịu nghe, còn nói là muốn đi ăn cơm với nhau thử đi, kết quả thành ra như vậy, không biết trong đầu cậu ta nghĩ gì nữa."
Hồ Tiêu: "..."
Còn nghĩ gì nữa, chú hai là hi sinh thân mình để được ở bên người mình yêu đó!
Thế nhưng để xác minh rõ ràng hơn, cậu vẫn phải nhìn qua bên Phong Bạch Thanh dò hỏi.
Dù sao thì vị chú họ này cũng không dễ lừa gạt, nếu nội tình bên trong có vấn đề chắc chắn không thể qua được mắt của đối phương.
Nhưng mà sau khi Phong Bạch Thanh nói chuyện với sếp xong thì đã là người ở bên phe Cảnh Tây rồi.
Cậu nghĩ lại chính mình cũng từng bị lừa như vậy, quét mắt nhìn lại Hồ Tiêu, giữ nguyên hiện trạng, không hé răng nửa lời.
Hồ Tiêu đánh giá vẻ mặt của cậu, cảm thấy có lẽ là sự thật, ngay lập tức đau lòng, bây giờ chú hai khẳng định thương tâm lắm luôn!
Cậu hỏi: "Vậy chú hai đi đâu?"
Cảnh Tây: "Cậu ta nói là muốn đi học đại học."
Hồ Tiêu: "..."
Tần Triệu: "..."
Thật ư?
Còn việc chưa trả lời tin nhắn kịp thì... Cảnh Tây không thể thừa nhận là do mình bị Đoạn Trì vừa tỉnh dậy đã hóa thành một con sói đói quăng mình lên giường ăn uống đến no say được, chỉ có thể thở dài: "Bên chỗ cậu ta đang là buổi tối, đã đi ngủ rồi nên chưa trả lời tin nhắn của cậu."
Hồ Tiêu "ừm" một tiếng, cuối cùng cũng chịu kết thúc đề tài này.
Còn nhóm người quản gia và đầu bếp thì đã có Lộ A giải quyết.
Lúc ấy khách sạn rung chuyển dữ dội, khắp nơi ồn ào náo loạn. Sau khi bị Lộ A thôi miên, nhóm quản gia đều cho rằng con thỏ nhỏ bị thương là do bảo vệ thiếu gia nhà mình.
Lúc sau Cảnh Tây trở lại thì đổi sang thân thể của con thỏ nhỏ tỉnh dậy, bảo rằng trải qua hai lần sinh tử, cậu đã rút ra được một bài học nhân sinh sâu sắc: muốn đi học đại học. Nhóm quản gia không thể ngăn cản cậu được, đành phải tiễn người rời đi. Vì vậy Cảnh Tây "lưu luyến" đi ba bước quay đầu một lần nhìn mọi người rồi bước lên phi thuyền của Đoạn Trì.
Bây giờ nhóm quản gia nghe bọn họ nhắc tới ảnh chụp chung gì đó vẫn chưa hiểu ý của Hồ Tiêu, nhưng chuyện con thỏ nhỏ muốn đi học đại học là sự thật, vì vậy không có nghi ngờ gì, cùng mọi người sôi nổi ngồi xuống.
Lúc này Hồ Tiêu mới đem lực chú ý của mình dời sang Đoạn Trì và Phong Bạch Thanh. Đầu tiên là hỏi về tình trạng sức khỏe của giám đốc Đoạn, biết được là đã không còn vấn đề gì thì chuyển sang Phong Bạch Thanh, chúc mừng cậu đã có thể nói chuyện được bình thường.
Cậu nói: "Ở đây địa điểm vui chơi nhiều lắm, mọi người ở lại lâu lâu chút nha. Chờ tôi quay phim xong tôi dẫn mọi người đi thăm quan."
Phong Bạch Thanh cũng không có việc gì làm, cười cười đồng ý.
Hồ Tiêu nhìn về phía Cảnh Tây: "Anh à, còn anh thì sao?"
Cảnh Tây: "Tôi theo Đoạn Trì về chòm sao Hôi Nhị Tà."
Chòm sao Hôi Nhị Tà là chòm sao của tộc Thiên Lang. Hồ Tiêu nghĩ rằng lúc giám đốc Đoạn xảy ra chuyện thì tộc Thiên Lang hẳn cũng có chút loạn nên bây giờ phải trở về xử lý, vì vậy cậu không hỏi nhiều.
AI phục vụ mang đồ ăn lên, mọi người vui vẻ cùng nhau ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Hồ Tiêu trở về đoàn phim đóng phim, Phong Bạch Thanh và mọi ngươi theo Tần Triệu về chỗ ở đã sắp xếp, Cảnh Tây và Đoạn Trì trở về phòng ở đã mua lúc trước.
Đoạn Tu Văn và Kim Ngữ Mộng đang chờ bọn họ.
Hôm nay hai người họ cũng đến cảng, nhưng nghe nói chú và "mợ" có tham gia một bữa liên hoan nên chỉ chào hỏi một chút thôi. Bây giờ thấy họ về thì cả hai đều đến đón.
"Chú."
Đoạn Trì nhẹ nhàng gật đầu, nắm tay Cảnh Tây vào phòng khách ngồi.
Đã lâu rồi Cảnh Tây mới gặp lại hai người nhưng họ vẫn không khác gì so với lúc trước.
Kim Ngữ Mộng quan sát anh trai thanh mai trúc mã kiêm "mợ" tương lai của mình, oán trách than: "Anh đi ra ngoài lâu như vậy mà không biết về thăm tụi em một lần nào."
Cảnh Tây cười nói: "Không có biện pháp, ham chơi quá."
Kim Ngữ Mộng nghe xong thì bật cười, biết cậu không sao thì yên tâm.
Đoạn Trì càng đơn giản hơn, dùng một câu "Chú không sao." liền trực tiếp đuổi cháu trai nhà mình đi luôn. Đoạn Tu Văn biết rõ tính tình của chú mình, cũng đã xem báo cáo sức khỏe của hắn rồi nhưng vẫn có chút lo lắng: "Sao chú hôn mê lâu vậy?"
Đoạn Trì: "Không biết."
Y học thời điểm này không thể giải thích được, Đoạn Tu Văn dù có muốn đi tìm hiểu cũng không có đáp án. Thế nhưng cậu nghi ngờ rằng có liên quan đến thể chất đặc thù của Dị Lang, vì vậy khuyên chú mình rảnh rỗi nên đến viện nghiên cứu kiểm tra.
Họ ngồi nói chuyện ở phòng khách một lúc rồi hai chú cháu lên thư phòng giải quyết nốt những chuyện trong công ty còn tồn đọng.
Đoạn Trì cố ý muốn cháu trai vào công ty để rèn luyện năng lực, còn muốn đem công việc ở chòm sao Cello giao cho cậu nên sẽ ở đây vài ngày, trong lúc đó còn có thể cùng Úc Bạc ăn một bữa cơm.
Lần này Úc Bạc không kiểm tra Cảnh Tây.
Vì hắn sợ rằng sự nghi ngờ của mình quá sức tưởng tượng nên đã cố gắng khắc chế, bình tĩnh hơn trong thời gian qua.
Đối với chuyện này thì Cảnh Tây vô cùng hài lòng, hỏi thăm tình hình gần đây của thầy giáo, biết rằng mọi người đều sống rất tốt, cậu vui vẻ nói chuyện với cậu ta cả ngày, chờ Đoạn Trì hết bận rồi cả hai cùng nhau đến chòm sao Hôi Nhị Tà.
Chòm sao Hôi Nhị Tà là địa bàn của tộc Thiên Lang, hơn phân nửa dân cư ở đây đều là người của tộc Thiên Lang.
Hệ thống nhỏ ở trên phi thuyền luôn theo dõi vị trí của Dị Lang, giúp chủ nhân mình tránh phiền toái khi đến nơi.
Đoạn Trì cũng quan tâm đến chuyện này, vì vậy đầu tiên gọi cho hai con sói con anh em chí cốt của cháu trai nhà mình.
Hai con sói con nghe nói "vị kia" muốn đến, vội vàng dọn đồ chạy ngay, vô cùng ngoan ngoãn thức thời.
"Vị kia" ngồi trên xe của người yêu đến nhà chính của nhà họ Đoạn.
Khi Đoạn Trì hôn mê, một số người trong nhà có dã tâm đã ngo ngoe rục rịch, dù sau khi Đoạn Trì tỉnh lại họ đã ngay ngắn, thành thật, đường hoàng lại nhưng với lòng tham của mình thì cái đuôi sau lưng họ đã lộ ra rồi. Thế nên Đoạn Trì cũng không ngại bỏ qua một cơ hội để lọc máu trong gia tộc mình.
Cảnh Tây không đi theo xem sóng gió gia tộc, chỉ ở trong nhà chơi sưu tập đồ.
Ở đây là nơi Đoạn Trì sống lúc nhỏ, có rất nhiều ảnh chụp và video của hắn ngày xưa. Có ngồi ngốc ở trên cầu trượt không dám trượt xuống, có lần đầu hóa sói lăn lộn trên cỏ, có lần đầu mọc móng vuốt, có lần đầu tập đi bằng bốn chân thì ngã trái ngã phải... Cậu dặn dò hệ thống nhỏ đem toàn bộ những thứ này lưu lại cho mình.
Đoạn Trì nhanh chóng phát hiện tần suất người yêu sờ lông mềm ngày một nhiều hơn, còn ngẫu nhiên thó một món đồ hắn dùng lúc nhỏ bỏ vào túi. Hắn kéo người yêu lên giường muốn đòi trả phí, hỏi: "Có nhớ lúc trước em từng gặp một con báo đen không?"
Cảnh Tây sờ lỗ tai hắn: "Đương nhiên nhớ rõ."
Đoạn Trì: "Bản thể của anh vẫn giữ lại hình thái đó."
Cảnh Tây nhướng mày: "Có cánh luôn hả?"
Đoạn Trì cười: "Đúng vậy."
Cảnh Tây: "Hay quá."
Đoạn Trì: "Em thích cái nào hơn?"
Cảnh Tây cười to: "Chỉ có con nít mới chọn."
Cậu lại sờ sờ đôi tai trắng, từ từ trượt xuống gương mặt anh tuấn đối diện, sau đó đè gáy đối phương xuống, khuôn miệng mềm mại tìm kiếm nơi yêu thích.
Hai người anh anh em em lãng mạn suốt một đêm, hôm sau Đoạn Trì lại tiếp tục đi giải quyết chuyện gia đình. Cảnh Tây sau khi được ôm ấp báo đen mình ngày đêm nhung nhớ thì đã có động lực đi giải quyết cốt truyện thứ năm.
Cậu đọc xong cốt truyện, không khỏi trầm mặc.
Văn học lãng mạn đánh vào thị hiếu của những trái tim mong manh, hường phấn, vì vậy sẽ có rất nhiều loại hình về thâm hận tình cừu của tổng tài bá đạo, sau đó lại có tình yêu thanh xuân vườn trường ngọt ngào, mềm mại. Cốt truyện thứ năm cũng xảy ra ở một trường học, nhưng mà là trường quân đội.
Hệ thống nhỏ cùng xem với cậu, có điểm sầu não: "Trường quân đội... Sao ngài trà trộn vào được nhỉ?"
Cảnh Tây: "Dễ lắm."
Hệ thống nhỏ: "Dạ?"
Cảnh Tây cười không đáp.
Hai ngày sau, mọi người nhìn thấy một hot search mới: Nhân loại có một cấp S thiên tài ra đời!
Bọn họ sôi nổi đi tìm hình ảnh của người nọ, vừa bấm vào thì thấy gương mặt xinh đẹp của Ất Chu.
Mọi người: "..."
Đm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.