Chương 28: Ký tên
Đoản Miệt Tử Sai Sai
23/06/2020
Editor: Phương, Min - Beta: Min
Mấy năm nay, Kha Tây Ninh tận lực đóng vai người vợ ôn hòa chờ đợi chồng trở về nhà. Đây là lần đầu tiên cậu bùng nổ, cũng là lần đầu tiên mang hết tất cả những sự không tự tin và hoài nghi nói cho Nghiêm Tự biết.
Nhưng thực sự có thể nói ra những lời này, chỉ sợ rằng Kha Tây Ninh đã đưa ra được sự lựa chọn cuối cùng.
Lúc này Nghiêm Tự mới hiểu ra rằng sự tình đã đến nước không thể nghịch chuyển được nữa, Kha Tây Ninh đã sớm từ nhà ngục hai người mà thoát ra, chỉ còn có hắn khờ dại nghĩ rằng đây là chút giày vò nho nhỏ trong hôn nhân của bọn họ.
Còn cái gì thảm thương hơn là khi đối phương đã muốn đi ngược lại với ngươi, ngươi lại tưởng rằng đối phương vẫn luôn ở bên cạnh mình hay không?
Nghiêm Tự cúi đầu rũ mắt, một tay chống trên mặt bàn phòng họp, tay kia lại không dựa vào mà buông xuống. Dạ dày hắn lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Lần trước khi Kha Tây Ninh nói hai chữ "Ly hôn" với hắn, bệnh dạ dày đã lâu không làm loạn lại bắt đầu đau nghiêm trọng.
Hắn tới bệnh viện kiểm tra thân thể, bác sĩ lại nói dạ dày của hắn đã được chăm sóc cũng kha khá, cũng không tái phát, không đến nỗi cơ thể cảm thấy đau đớn khó chịu như thế. Mấy ngày nay, buổi sáng Nghiêm Tự bôn ba tới cửa xin sự giúp đỡ của Lưu Vân, ban đêm lại một mình lái xe tới nhà Lam Vũ, ăn uống ngủ nghỉ so với lúc tiến vào đoàn phim còn mất quy luật hơn, nhưng cũng không thấy bệnh đau dạ dày hành hạ người kia tái phát.
Nhưng khi Kha Tây Ninh nói hai chữ "Ly hôn", bệnh đau dạ dày của hắn bất thình lình lại tái phát.
Nghiêm Tự có chút hoài nghi, về sau mỗi lần nhớ tới bộ dạng khóc lóc trước mặt mình ngày hôm nay của Kha Tây Ninh, dạ dày của hắn sẽ lại đau một lần. Cũng rất khó để nhận ra đến tột cùng là dạ dày đau, hay là trái tim đau.
Ánh mắt Kha Tây Ninh dừng trên người hắn. Nghiêm Tự cúi đầu, cái cổ kiêu ngạo hơi gập xuống, ngay cả sợi tóc cũng nhiễm phải giọt mồ hôi thống khổ của hắn, thoạt nhìn như đang chịu đựng sự hành hạ, nhưng lại thập phần ẩn nhẫn, tựa hồ không muốn lại lộ một phần yếu đuối trước mặt Kha Tây Ninh.
Cậu nghĩ, vẫn là vì phần tình cảm nhiều năm, liền rót một cốc nước ấm đặt trước mặt Nghiêm Tự, còn hảo tâm nhắc nhở: "Thuốc dạ dày để ở nhà đã sớm hết hạn, anh có thể tới nhà thuốc hoặc bệnh viện mua một ít. Tuổi của anh bây giờ không thể so với trước kia, thân thể khi không còn trẻ nữa đừng dễ dàng phung phí như vậy, nhớ đừng liều mạng làm việc, hãy nghĩ đến sức khỏe và cuộc sống của mình."
Nghiêm Tự nghe thấy thái độ hòa hoãn của Kha Tây Ninh, tưởng rằng vẫn còn có cơ hội để giữ lại, hắn nắm lấy bàn tay đang cầm ly nước của Kha Tây Ninh, nâng mắt, trong mắt chỉ còn có Kha Tây Ninh.
"Tây Ninh, chúng ta....... có thể đừng ly hôn không?"
Những lời này của hắn còn mang theo tia cầu xin.
Kha Tây Ninh rút tay mình khỏi tay của Nghiêm Tự, vẻ mặt cậu rất bình tĩnh mà nói: "Tôi hỏi anh mấy vấn đề, anh trả lời đúng sự thật cho tôi."
Nghiêm Tự nhìn cậu, gật đầu đáp: "Được, em hỏi đi."
"Anh đến tột cùng là thích tôi..... hay là Lưu Lê?" Đây là sự dày vò đã nằm trong lòng Kha Tây Ninh từ rất lâu rồi, chúng lớn lên tra tấn cậu đã nhiều năm. Về sau cơ hội để cậu có thể gặp mặt Nghiêm Tự không có nhiều, thật sự nếu không có được đáp án, cậu sợ chuyện này về sau cũng sẽ thành gánh nặng của mình.
Nghiêm Tự nhíu mày, hắn không hiểu vì sao Kha Tây Ninh lại hỏi vấn đề này. Hôm nay đã là lần thứ hai nhắc tới Lưu Lê.
Kha Tây Ninh nói: "Trả lời tôi."
Nghiêm Tự không nửa phần do dự: "Em."
"Được." Kha Tây Ninh cũng không hỏi lại nhiều, chỉ nói, "Tôi tin anh."
"Vấn đề thứ hai, anh muốn đem vai diễn của bản thân đổi cho tôi, anh cũng biết sự tồn tại của Bạch Tử Uẩn trong lòng tôi như xương cá mắc trong cổ họng. Anh có nghĩ đến, nếu tôi thực sự tiếp nhận bộ "Cung Đình", tôi sẽ phải mặt đối mặt diễn cùng cậu ta không phải sao?"
"....... Anh có." Lần này Nghiêm Tự chần chờ một lát, "Nhưng anh còn tính toán khác, sẽ không để em phải chịu ủy khuất."
Kha Tây Ninh nhẹ giọng cười, cậu không vì vấn đề này mà hao phí nhiều thời gian. Cậu hít sâu một hơi, đáp lại ánh mắt của Nghiêm Tự, thấp giọng nói ra vấn đề cuối cùng: "...... Mặc dù tôi biết rõ anh là nam chính của bộ "Cung Đình", nhưng lại chưa từng hoài nghi việc vai diễn đó là anh tặng cho tôi, vẫn ngây ngốc tin tưởng rằng Hạ lão tiến bối tiến cử tôi. Thẳng đến khi chuyện đổi diễn viên được đưa ra, tôi mới hiểu được,là vì anh muốn giúp tôi bù vào phí vi phạm hợp đồng, mới nghĩ trăm phương ngàn kế đem nhân vật đưa tới cửa.
Nghiêm Tự có chút dự cảm rằng Kha Tây Ninh sẽ hỏi điều gì, bàn tay đang buông xuống của hắn chậm rãi nắm lại.
Vẻ mặt của Kha Tây Ninh không thể nhìn ra là đang có cảm xúc gì: "Anh có biết vì sao tôi không hoài nghi không?"
Bởi vì mặc dù trong giới điện ảnh và truyền hình Nghiêm Tự leo lên càng ngày càng cao, cũng chưa từng cho Kha Tây Ninh một vai diễn nào. Chuyện này Kha Tây Ninh có thể hiểu được, đối với tính cách của cậu, hai người cùng nhau dốc sức tạo dựng sự nghiệp, không nhất thiết phải là một người nâng đỡ một người khác.
Tuy rằng bọn họ là bạn đời.
Nhưng Nghiêm Tự không giống vậy. Dựa theo tính cách của hắn mà nói, nếu như hắn muốn Kha Tây Ninh hồng lên, làm sao có thể để cậu tùy ý phiêu theo gió thành một diễn viên tuyến ba ở giới giải trí đầy hỗn tạp này được.
Trừ phi.....
"Nghiêm Tự. Kỳ thực anh không muốn cho tôi nổi tiếng, có phải không?" Tuy rằng Kha Tây Ninh đã sớm đoán được, nhưng khi cậu thực sự nói ra, vẫn cảm thấy có một sự áp lực không tên, áp lực đến ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, "Anh biết rất rõ, giới giải trí chính là một cái chảo nhuộm. Chúng ta vốn là chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, nếu tôi cũng nổi tiếng, cơ hội gặp mặt của chúng ta sẽ càng ít đi."
"Nhưng anh có nghĩ tới... tôi cũng muốn kề vai chiến đấu bên anh không?"
"Anh có nghĩ tới... rõ ràng là bạn đời, nhưng tôi không có tư cách đứng bên cạnh anh thì có bao nhiêu đau khổ và dằn vặt hay không?"
"Nghiêm Tự." Kha Tây Ninh dần dần tỉnh táo trở lại, nói, "Người anh yêu không phải là tôi, mà là một người khi anh nhớ tới thì liếc mắt xem một cái, khi không nhớ tới thì đặt bên cạnh như sủng vật trang trí."
"Không phải như vậy."
Nghiêm Tự trong miệng tràn đầy cay đắng, hắn vô cùng hoảng loạn, có ý giữ chặt lấy tay Kha Tây Ninh, lại lần thứ hai bị cậu tránh đi, lần này thái độ của Kha Tây Ninh lạnh nhạt hơn nhiều.
"Ký tên đi."
Kha Tây Ninh cuối cùng lặp lại những lời này.
Nghiêm Tự cầm lấy bút, chậm chạp khó mà hạ xuống được. Chỉ cần ngòi bút chạm xuống trang giấy, trái tim hắn sẽ thình lình sinh ra những nhịp đập gấp gáp, kêu gào rằng "Không thể ký, không thể ký, ký rồi mày sẽ thật sự đánh mất Kha Tây Ninh".......
Kha Tây Ninh thở dài, nói: "Giữa chúng ta đã có quá nhiều ngăn cách, dù cho không ly hôn, tiếp tục thêm cũng chỉ có đau khổ. Nghiêm Tự, chúng ta... hảo tụ hảo tán đi."
Nghiêm Tự gắt gao nắm chặt lấy cây bút, những gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dữ dội, như là đang đấu tranh lần cuối cùng.
Bỗng nhiên hắn quyết định việc gì đó, nâng mắt nhìn về phía Kha Tây Ninh: "Anh có thể ký tên. Nhưng trước khi ký tên, anh muốn nói một câu."
Kha Tây Ninh tưởng Nghiêm Tự còn muốn giải thích vài câu cho bản thân, liền không quan trọng mà nhún vai đáp: "Được, anh nói đi."
Nghiêm Tự đáp lại ánh mắt sáng rõ của Kha Tây Ninh, nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, trong đôi mắt cất giấu quang mang nhàn nhạt.
Hắn chậm rãi nói: "Tây Ninh, anh yêu em."
Kha Tây Ninh không nghĩ hắn sẽ nói câu này, liền sửng sốt một hồi.
Nghiêm Tự cười khổ nói: "Kết hôn nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cảm thấy những lời này rất buồn nôn, chưa từng một lần nào nói với em, nghĩ đến nửa đời còn lại, luôn nghĩ còn cơ hội để nói. Nhưng anh sợ nếu hôm nay không nói, về sau cũng sẽ không còn cơ hội để nói nữa...."
"Anh yêu em. Đời này anh chỉ biết có yêu em."
Nghiêm Tự nhìn thẳng vào mắt Kha Tây Ninh.
Kha Tây Ninh tỉnh táo lại, cậu rũ mắt, tránh đi ánh nhìn của Nghiêm Tự, nhàn nhạt nói: "Cả đời còn quá dài, anh đừng nói dứt khoát như vậy, về sau anh sẽ gặp được người tốt hơn với anh."
Giọng nói lạc đi, cậu dùng ngón tay chỉ lên tờ giấy ly hôn: "Bên thứ hai."
Ý của Kha Tây Ninh rất rõ ràng.
Nghiêm Tự cúi đầu, chậm rãi đặt bút, ký tên. Rõ ràng chỉ là chuyện của vài phút đồng hồ, hắn lại cảm thấy dài đằng đẵng như thế.
Kha Tây Ninh cầm lấy đơn ly hôn nhìn, dưới cùng của tờ giấy là hai cái tên hoàn toàn khác biệt.
Kha Tây Ninh, Nghiêm Tự.
Trắc trở nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ một tờ giấy là xong tất cả, trong lòng Kha Tây Ninh ngũ vị tạp trần, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm thấy giải thoát.
Khi Kha Tây Ninh còn trẻ tuổi, cậu chính là fan của Nghiêm Tự. Giai đoạn mới diễn cùng Nghiêm Tự, hai người bọn họ còn chưa có hòa hợp. Nghiêm Tự là một ngôi sao mới, chỉ vừa nổi tiếng. Kha Tây Ninh thì chỉ là một người mới còn chưa ra mắt.
Kha Tây Ninh làm vô số chuẩn bị, thấp thỏm cầm lấy ảnh Nghiêm Tự xin chữ kí, chạy đến phòng nghỉ tìm Nghiêm Tự, muốn xin chữ kí của hắn.
Kết quả Nghiêm Tự cũng không lập tức kí tên cho Kha Tây Ninh, mà là kinh ngạc nhìn cậu, lại nhìn bức ảnh, khóe miệng mang theo một nụ cười như có như không. Kha Tây Ninh không hiểu rõ vẻ mặt này của Nghiêm Tự, cảm thấy rất kỳ quái, vì thế cậu nhìn vào mũi chân của mình, ngay cả ý nghĩ chết tâm đều có.
Hóa ra do hoảng loạn, Kha Tây Ninh lấy nhầm ảnh, không phải lấy poster phim "Năm tháng tĩnh lặng, hiện thế an ổn", mà là cầm bức ảnh "Lộ hơi nhiều". Lúc ấy cậu chỉ muốn một chưởng đập chết chính mình, trong lòng âm thầm hối hận, biết vậy nên cất bức ảnh này vào hòm bí mật đầu giường, cũng không mức lúng túng như này.
May mà không lúng túng lâu lắm, Nghiêm Tự liền ký lên bức ảnh "Lộ hơi nhiều". Kha Tây Ninh ôm bức ảnh vui sướng trở về, trên đường trở về hưng phấn đến mức đồng tay đồng chân.
Lúc đó Nghiêm Tự ký vẫn là đường nét văn hoa riêng biệt, đặc biệt tìm người thiết kế qua, đơn giản lại dễ nhìn.
Khác biệt hoàn toàn với ngày ly hôn hôm nay.
Chữ kí của Nghiêm Tự tinh tế hơn so với Kha Tây Ninh. Chữ viết rõ ràng, đầu bút lông bén nhọn. Có lẽ là dùng lực quá mạnh, kém điểm đè đứt trang giấy.
Kha Tây Ninh đem đơn ly hôn cất vào một cặp văn kiện trong suốt, cậu nói với Nghiêm Tự: "Nếu như thuận tiện, chúng ta cùng đến cục dân chính."
Nghiêm Tự ngồi ở trên ghế, không trả lời.
Kha Tây Ninh đi ở phía trước, thấy Nghiêm Tự chậm chạp không động đậy, đành phải hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Nghiêm Tự hít thở từng hơi từng hơi, hắn nhắm mắt lại thật lâu, nói: "Không có gì, anh chút nữa sẽ tốt thôi."
Kha Tây Ninh không nói gì, ở cửa chờ hắn.
"Tây Ninh..." Hắn nghe thấy Nghiêm Tự bình tĩnh hỏi, "Ly hôn, em thật sự muốn sao?"
Kha Tây Ninh nhíu nhíu mày, không chút do dự trả lời: "Đúng."
Lúc này Nghiêm Tự đang quay lưng vói cậu, lưng hơi gồ lên, giống như đang phát run, nhưng lại giống như cái gì cũng đều không có.
Kha Tây Ninh không biết rõ vẻ mặt và cảm xúc của hắn.
Thật lâu sau, hắn đứng lên, cài lại cúc áo trên cùng, thần sắc có chút ảm đạm, trên trán đều là mồ hôi, hắn không nhìn Kha Tây Ninh, thấp giọng nói: "Đi thôi."
Nửa giờ sau.
Kha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự từ cục dân chính đi ra.
Dạ dày Nghiêm Tự vẫn không thoải mái, Kha Tây Ninh lại không muốn quản nhiều, cậu cảm thấy mình nói mấy lời khuyên giải, đã xem như hết tình hết nghĩa.
A Kiệt tới đón Nghiêm Tự, cậu ta đỡ Nghiêm Tự vào trong xe, vị trợ lý này đi phía trước, ánh mắt lại phức tạp nhìn nhìn Kha Tây Ninh.
Ngoài cục dân chính là một gốc cây nhãn lồng, Kha Tây Ninh híp mắt ngẩng đầu nhìn trời.
Thời tiết tuần này mưa không ngớt, thường thường sẽ có mưa sa gió giật, có sấm có sét.
Nhưng là hôm nay, ánh mắt trời vô cùng rực sỡ.
Tác giả có lời muốn nói: Sau khi đăng chương này lên kỳ thật rất thấp thỏm, sợ mọi người càng thêm ghét bỏ Nghiêm Tự.
Nhưng là tôi muốn nói mấy điểm.
Theo cá nhân của tôi thì nguyên tắc của Nghiêm Tự không có vấn đề, nguyên nhân đều là do tính cách thiếu sót của hắn, cũng có nguyên nhân ma xui quỷ khiến. Chúng ta hãy yên lặng xem biến đổi, nhìn xem hậu hết cục.Có một nhóm chê bai văn là bỏ đi, không cần ghét bỏ văn của tôi sau đó lại cho tôi dịch dinh dưỡng và địa lôi. Nói thật, không biết vì cái gì mà sau đó tôi lại càng cảm thấy khổ sở hơn.Bộ này kỳ thật rất khó viết, thời điểm viết trạng thái của tôi không được tốt lắm, có một thời gian stress, nhưng tôi thật sự muốn viết cho xong, cám ơn các tiểu thiên sứ luôn đồng hành cùng tôi, nếu không trên đường đi tôi có thể đã gục ngã rồi. Đây là lần đầu tiên tôi thử hành văn theo lối này, có lẽ bút lực của tôi chưa đủ để đạt tới trạng thái lý tưởng, nhưng quả thật tôi đánh máy phi thường thường chậm.
Tôi muốn viết tốt, phi thường phi thường muốn viết tốt.
Hôm qua ngủ hơi sớm, chương mới hứa hẹn còn chưa đăng, giờ tôi đăng đây.
Cuối cùng, cám ơn tiểu thiên sứ địa lôi cùng dinh dưỡng dịch, yêu các bạn QAQ vĩnh viễn yêu các bạn.
Hết chương 28.
Mấy năm nay, Kha Tây Ninh tận lực đóng vai người vợ ôn hòa chờ đợi chồng trở về nhà. Đây là lần đầu tiên cậu bùng nổ, cũng là lần đầu tiên mang hết tất cả những sự không tự tin và hoài nghi nói cho Nghiêm Tự biết.
Nhưng thực sự có thể nói ra những lời này, chỉ sợ rằng Kha Tây Ninh đã đưa ra được sự lựa chọn cuối cùng.
Lúc này Nghiêm Tự mới hiểu ra rằng sự tình đã đến nước không thể nghịch chuyển được nữa, Kha Tây Ninh đã sớm từ nhà ngục hai người mà thoát ra, chỉ còn có hắn khờ dại nghĩ rằng đây là chút giày vò nho nhỏ trong hôn nhân của bọn họ.
Còn cái gì thảm thương hơn là khi đối phương đã muốn đi ngược lại với ngươi, ngươi lại tưởng rằng đối phương vẫn luôn ở bên cạnh mình hay không?
Nghiêm Tự cúi đầu rũ mắt, một tay chống trên mặt bàn phòng họp, tay kia lại không dựa vào mà buông xuống. Dạ dày hắn lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Lần trước khi Kha Tây Ninh nói hai chữ "Ly hôn" với hắn, bệnh dạ dày đã lâu không làm loạn lại bắt đầu đau nghiêm trọng.
Hắn tới bệnh viện kiểm tra thân thể, bác sĩ lại nói dạ dày của hắn đã được chăm sóc cũng kha khá, cũng không tái phát, không đến nỗi cơ thể cảm thấy đau đớn khó chịu như thế. Mấy ngày nay, buổi sáng Nghiêm Tự bôn ba tới cửa xin sự giúp đỡ của Lưu Vân, ban đêm lại một mình lái xe tới nhà Lam Vũ, ăn uống ngủ nghỉ so với lúc tiến vào đoàn phim còn mất quy luật hơn, nhưng cũng không thấy bệnh đau dạ dày hành hạ người kia tái phát.
Nhưng khi Kha Tây Ninh nói hai chữ "Ly hôn", bệnh đau dạ dày của hắn bất thình lình lại tái phát.
Nghiêm Tự có chút hoài nghi, về sau mỗi lần nhớ tới bộ dạng khóc lóc trước mặt mình ngày hôm nay của Kha Tây Ninh, dạ dày của hắn sẽ lại đau một lần. Cũng rất khó để nhận ra đến tột cùng là dạ dày đau, hay là trái tim đau.
Ánh mắt Kha Tây Ninh dừng trên người hắn. Nghiêm Tự cúi đầu, cái cổ kiêu ngạo hơi gập xuống, ngay cả sợi tóc cũng nhiễm phải giọt mồ hôi thống khổ của hắn, thoạt nhìn như đang chịu đựng sự hành hạ, nhưng lại thập phần ẩn nhẫn, tựa hồ không muốn lại lộ một phần yếu đuối trước mặt Kha Tây Ninh.
Cậu nghĩ, vẫn là vì phần tình cảm nhiều năm, liền rót một cốc nước ấm đặt trước mặt Nghiêm Tự, còn hảo tâm nhắc nhở: "Thuốc dạ dày để ở nhà đã sớm hết hạn, anh có thể tới nhà thuốc hoặc bệnh viện mua một ít. Tuổi của anh bây giờ không thể so với trước kia, thân thể khi không còn trẻ nữa đừng dễ dàng phung phí như vậy, nhớ đừng liều mạng làm việc, hãy nghĩ đến sức khỏe và cuộc sống của mình."
Nghiêm Tự nghe thấy thái độ hòa hoãn của Kha Tây Ninh, tưởng rằng vẫn còn có cơ hội để giữ lại, hắn nắm lấy bàn tay đang cầm ly nước của Kha Tây Ninh, nâng mắt, trong mắt chỉ còn có Kha Tây Ninh.
"Tây Ninh, chúng ta....... có thể đừng ly hôn không?"
Những lời này của hắn còn mang theo tia cầu xin.
Kha Tây Ninh rút tay mình khỏi tay của Nghiêm Tự, vẻ mặt cậu rất bình tĩnh mà nói: "Tôi hỏi anh mấy vấn đề, anh trả lời đúng sự thật cho tôi."
Nghiêm Tự nhìn cậu, gật đầu đáp: "Được, em hỏi đi."
"Anh đến tột cùng là thích tôi..... hay là Lưu Lê?" Đây là sự dày vò đã nằm trong lòng Kha Tây Ninh từ rất lâu rồi, chúng lớn lên tra tấn cậu đã nhiều năm. Về sau cơ hội để cậu có thể gặp mặt Nghiêm Tự không có nhiều, thật sự nếu không có được đáp án, cậu sợ chuyện này về sau cũng sẽ thành gánh nặng của mình.
Nghiêm Tự nhíu mày, hắn không hiểu vì sao Kha Tây Ninh lại hỏi vấn đề này. Hôm nay đã là lần thứ hai nhắc tới Lưu Lê.
Kha Tây Ninh nói: "Trả lời tôi."
Nghiêm Tự không nửa phần do dự: "Em."
"Được." Kha Tây Ninh cũng không hỏi lại nhiều, chỉ nói, "Tôi tin anh."
"Vấn đề thứ hai, anh muốn đem vai diễn của bản thân đổi cho tôi, anh cũng biết sự tồn tại của Bạch Tử Uẩn trong lòng tôi như xương cá mắc trong cổ họng. Anh có nghĩ đến, nếu tôi thực sự tiếp nhận bộ "Cung Đình", tôi sẽ phải mặt đối mặt diễn cùng cậu ta không phải sao?"
"....... Anh có." Lần này Nghiêm Tự chần chờ một lát, "Nhưng anh còn tính toán khác, sẽ không để em phải chịu ủy khuất."
Kha Tây Ninh nhẹ giọng cười, cậu không vì vấn đề này mà hao phí nhiều thời gian. Cậu hít sâu một hơi, đáp lại ánh mắt của Nghiêm Tự, thấp giọng nói ra vấn đề cuối cùng: "...... Mặc dù tôi biết rõ anh là nam chính của bộ "Cung Đình", nhưng lại chưa từng hoài nghi việc vai diễn đó là anh tặng cho tôi, vẫn ngây ngốc tin tưởng rằng Hạ lão tiến bối tiến cử tôi. Thẳng đến khi chuyện đổi diễn viên được đưa ra, tôi mới hiểu được,là vì anh muốn giúp tôi bù vào phí vi phạm hợp đồng, mới nghĩ trăm phương ngàn kế đem nhân vật đưa tới cửa.
Nghiêm Tự có chút dự cảm rằng Kha Tây Ninh sẽ hỏi điều gì, bàn tay đang buông xuống của hắn chậm rãi nắm lại.
Vẻ mặt của Kha Tây Ninh không thể nhìn ra là đang có cảm xúc gì: "Anh có biết vì sao tôi không hoài nghi không?"
Bởi vì mặc dù trong giới điện ảnh và truyền hình Nghiêm Tự leo lên càng ngày càng cao, cũng chưa từng cho Kha Tây Ninh một vai diễn nào. Chuyện này Kha Tây Ninh có thể hiểu được, đối với tính cách của cậu, hai người cùng nhau dốc sức tạo dựng sự nghiệp, không nhất thiết phải là một người nâng đỡ một người khác.
Tuy rằng bọn họ là bạn đời.
Nhưng Nghiêm Tự không giống vậy. Dựa theo tính cách của hắn mà nói, nếu như hắn muốn Kha Tây Ninh hồng lên, làm sao có thể để cậu tùy ý phiêu theo gió thành một diễn viên tuyến ba ở giới giải trí đầy hỗn tạp này được.
Trừ phi.....
"Nghiêm Tự. Kỳ thực anh không muốn cho tôi nổi tiếng, có phải không?" Tuy rằng Kha Tây Ninh đã sớm đoán được, nhưng khi cậu thực sự nói ra, vẫn cảm thấy có một sự áp lực không tên, áp lực đến ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, "Anh biết rất rõ, giới giải trí chính là một cái chảo nhuộm. Chúng ta vốn là chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, nếu tôi cũng nổi tiếng, cơ hội gặp mặt của chúng ta sẽ càng ít đi."
"Nhưng anh có nghĩ tới... tôi cũng muốn kề vai chiến đấu bên anh không?"
"Anh có nghĩ tới... rõ ràng là bạn đời, nhưng tôi không có tư cách đứng bên cạnh anh thì có bao nhiêu đau khổ và dằn vặt hay không?"
"Nghiêm Tự." Kha Tây Ninh dần dần tỉnh táo trở lại, nói, "Người anh yêu không phải là tôi, mà là một người khi anh nhớ tới thì liếc mắt xem một cái, khi không nhớ tới thì đặt bên cạnh như sủng vật trang trí."
"Không phải như vậy."
Nghiêm Tự trong miệng tràn đầy cay đắng, hắn vô cùng hoảng loạn, có ý giữ chặt lấy tay Kha Tây Ninh, lại lần thứ hai bị cậu tránh đi, lần này thái độ của Kha Tây Ninh lạnh nhạt hơn nhiều.
"Ký tên đi."
Kha Tây Ninh cuối cùng lặp lại những lời này.
Nghiêm Tự cầm lấy bút, chậm chạp khó mà hạ xuống được. Chỉ cần ngòi bút chạm xuống trang giấy, trái tim hắn sẽ thình lình sinh ra những nhịp đập gấp gáp, kêu gào rằng "Không thể ký, không thể ký, ký rồi mày sẽ thật sự đánh mất Kha Tây Ninh".......
Kha Tây Ninh thở dài, nói: "Giữa chúng ta đã có quá nhiều ngăn cách, dù cho không ly hôn, tiếp tục thêm cũng chỉ có đau khổ. Nghiêm Tự, chúng ta... hảo tụ hảo tán đi."
Nghiêm Tự gắt gao nắm chặt lấy cây bút, những gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dữ dội, như là đang đấu tranh lần cuối cùng.
Bỗng nhiên hắn quyết định việc gì đó, nâng mắt nhìn về phía Kha Tây Ninh: "Anh có thể ký tên. Nhưng trước khi ký tên, anh muốn nói một câu."
Kha Tây Ninh tưởng Nghiêm Tự còn muốn giải thích vài câu cho bản thân, liền không quan trọng mà nhún vai đáp: "Được, anh nói đi."
Nghiêm Tự đáp lại ánh mắt sáng rõ của Kha Tây Ninh, nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, trong đôi mắt cất giấu quang mang nhàn nhạt.
Hắn chậm rãi nói: "Tây Ninh, anh yêu em."
Kha Tây Ninh không nghĩ hắn sẽ nói câu này, liền sửng sốt một hồi.
Nghiêm Tự cười khổ nói: "Kết hôn nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cảm thấy những lời này rất buồn nôn, chưa từng một lần nào nói với em, nghĩ đến nửa đời còn lại, luôn nghĩ còn cơ hội để nói. Nhưng anh sợ nếu hôm nay không nói, về sau cũng sẽ không còn cơ hội để nói nữa...."
"Anh yêu em. Đời này anh chỉ biết có yêu em."
Nghiêm Tự nhìn thẳng vào mắt Kha Tây Ninh.
Kha Tây Ninh tỉnh táo lại, cậu rũ mắt, tránh đi ánh nhìn của Nghiêm Tự, nhàn nhạt nói: "Cả đời còn quá dài, anh đừng nói dứt khoát như vậy, về sau anh sẽ gặp được người tốt hơn với anh."
Giọng nói lạc đi, cậu dùng ngón tay chỉ lên tờ giấy ly hôn: "Bên thứ hai."
Ý của Kha Tây Ninh rất rõ ràng.
Nghiêm Tự cúi đầu, chậm rãi đặt bút, ký tên. Rõ ràng chỉ là chuyện của vài phút đồng hồ, hắn lại cảm thấy dài đằng đẵng như thế.
Kha Tây Ninh cầm lấy đơn ly hôn nhìn, dưới cùng của tờ giấy là hai cái tên hoàn toàn khác biệt.
Kha Tây Ninh, Nghiêm Tự.
Trắc trở nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ một tờ giấy là xong tất cả, trong lòng Kha Tây Ninh ngũ vị tạp trần, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm thấy giải thoát.
Khi Kha Tây Ninh còn trẻ tuổi, cậu chính là fan của Nghiêm Tự. Giai đoạn mới diễn cùng Nghiêm Tự, hai người bọn họ còn chưa có hòa hợp. Nghiêm Tự là một ngôi sao mới, chỉ vừa nổi tiếng. Kha Tây Ninh thì chỉ là một người mới còn chưa ra mắt.
Kha Tây Ninh làm vô số chuẩn bị, thấp thỏm cầm lấy ảnh Nghiêm Tự xin chữ kí, chạy đến phòng nghỉ tìm Nghiêm Tự, muốn xin chữ kí của hắn.
Kết quả Nghiêm Tự cũng không lập tức kí tên cho Kha Tây Ninh, mà là kinh ngạc nhìn cậu, lại nhìn bức ảnh, khóe miệng mang theo một nụ cười như có như không. Kha Tây Ninh không hiểu rõ vẻ mặt này của Nghiêm Tự, cảm thấy rất kỳ quái, vì thế cậu nhìn vào mũi chân của mình, ngay cả ý nghĩ chết tâm đều có.
Hóa ra do hoảng loạn, Kha Tây Ninh lấy nhầm ảnh, không phải lấy poster phim "Năm tháng tĩnh lặng, hiện thế an ổn", mà là cầm bức ảnh "Lộ hơi nhiều". Lúc ấy cậu chỉ muốn một chưởng đập chết chính mình, trong lòng âm thầm hối hận, biết vậy nên cất bức ảnh này vào hòm bí mật đầu giường, cũng không mức lúng túng như này.
May mà không lúng túng lâu lắm, Nghiêm Tự liền ký lên bức ảnh "Lộ hơi nhiều". Kha Tây Ninh ôm bức ảnh vui sướng trở về, trên đường trở về hưng phấn đến mức đồng tay đồng chân.
Lúc đó Nghiêm Tự ký vẫn là đường nét văn hoa riêng biệt, đặc biệt tìm người thiết kế qua, đơn giản lại dễ nhìn.
Khác biệt hoàn toàn với ngày ly hôn hôm nay.
Chữ kí của Nghiêm Tự tinh tế hơn so với Kha Tây Ninh. Chữ viết rõ ràng, đầu bút lông bén nhọn. Có lẽ là dùng lực quá mạnh, kém điểm đè đứt trang giấy.
Kha Tây Ninh đem đơn ly hôn cất vào một cặp văn kiện trong suốt, cậu nói với Nghiêm Tự: "Nếu như thuận tiện, chúng ta cùng đến cục dân chính."
Nghiêm Tự ngồi ở trên ghế, không trả lời.
Kha Tây Ninh đi ở phía trước, thấy Nghiêm Tự chậm chạp không động đậy, đành phải hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Nghiêm Tự hít thở từng hơi từng hơi, hắn nhắm mắt lại thật lâu, nói: "Không có gì, anh chút nữa sẽ tốt thôi."
Kha Tây Ninh không nói gì, ở cửa chờ hắn.
"Tây Ninh..." Hắn nghe thấy Nghiêm Tự bình tĩnh hỏi, "Ly hôn, em thật sự muốn sao?"
Kha Tây Ninh nhíu nhíu mày, không chút do dự trả lời: "Đúng."
Lúc này Nghiêm Tự đang quay lưng vói cậu, lưng hơi gồ lên, giống như đang phát run, nhưng lại giống như cái gì cũng đều không có.
Kha Tây Ninh không biết rõ vẻ mặt và cảm xúc của hắn.
Thật lâu sau, hắn đứng lên, cài lại cúc áo trên cùng, thần sắc có chút ảm đạm, trên trán đều là mồ hôi, hắn không nhìn Kha Tây Ninh, thấp giọng nói: "Đi thôi."
Nửa giờ sau.
Kha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự từ cục dân chính đi ra.
Dạ dày Nghiêm Tự vẫn không thoải mái, Kha Tây Ninh lại không muốn quản nhiều, cậu cảm thấy mình nói mấy lời khuyên giải, đã xem như hết tình hết nghĩa.
A Kiệt tới đón Nghiêm Tự, cậu ta đỡ Nghiêm Tự vào trong xe, vị trợ lý này đi phía trước, ánh mắt lại phức tạp nhìn nhìn Kha Tây Ninh.
Ngoài cục dân chính là một gốc cây nhãn lồng, Kha Tây Ninh híp mắt ngẩng đầu nhìn trời.
Thời tiết tuần này mưa không ngớt, thường thường sẽ có mưa sa gió giật, có sấm có sét.
Nhưng là hôm nay, ánh mắt trời vô cùng rực sỡ.
Tác giả có lời muốn nói: Sau khi đăng chương này lên kỳ thật rất thấp thỏm, sợ mọi người càng thêm ghét bỏ Nghiêm Tự.
Nhưng là tôi muốn nói mấy điểm.
Theo cá nhân của tôi thì nguyên tắc của Nghiêm Tự không có vấn đề, nguyên nhân đều là do tính cách thiếu sót của hắn, cũng có nguyên nhân ma xui quỷ khiến. Chúng ta hãy yên lặng xem biến đổi, nhìn xem hậu hết cục.Có một nhóm chê bai văn là bỏ đi, không cần ghét bỏ văn của tôi sau đó lại cho tôi dịch dinh dưỡng và địa lôi. Nói thật, không biết vì cái gì mà sau đó tôi lại càng cảm thấy khổ sở hơn.Bộ này kỳ thật rất khó viết, thời điểm viết trạng thái của tôi không được tốt lắm, có một thời gian stress, nhưng tôi thật sự muốn viết cho xong, cám ơn các tiểu thiên sứ luôn đồng hành cùng tôi, nếu không trên đường đi tôi có thể đã gục ngã rồi. Đây là lần đầu tiên tôi thử hành văn theo lối này, có lẽ bút lực của tôi chưa đủ để đạt tới trạng thái lý tưởng, nhưng quả thật tôi đánh máy phi thường thường chậm.
Tôi muốn viết tốt, phi thường phi thường muốn viết tốt.
Hôm qua ngủ hơi sớm, chương mới hứa hẹn còn chưa đăng, giờ tôi đăng đây.
Cuối cùng, cám ơn tiểu thiên sứ địa lôi cùng dinh dưỡng dịch, yêu các bạn QAQ vĩnh viễn yêu các bạn.
Hết chương 28.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.