Chương 120: Nhận nuôi
Đoản Miệt Tử Sai Sai
23/06/2020
Nghiêm Tự nhíu mày, rất tự nhiên vòng qua người với mái đầu đen xù, giơ tay bật đèn. Loại đèn khách sạn nhỏ này sử dụng không phải đèn tiết kiệm điện năng, ánh sáng rất mạnh, ánh đèn vàng ấm áp chiếu bừng mọi ngóc ngách.
Hai mắt Kha Tây Ninh vừa quen với bóng tối tạm thời, đèn đột ngột sáng lên làm cậu hơi mờ mịt cùng hốt hoảng.
Nghiêm Tự nửa người trên để trần, thấy vậy, hắn xoa đầu cậu trấn an, sau đó dùng tay chắn bớt tia sáng từ đèn trần rọi xuống. Kha Tây Ninh dần thích ứng được, cậu im lặng kéo tay hắn xuống, rồi lại rúc vào chăn.
Nghiêm Tự bắt máy: “Từ Kiều?”
Nghiêm Tự cũng không gay gắt với Từ Kiều. Dù sao một người với tình cách bất cần đời như Từ Kiều, hình tượng một kẻ hay pha trò đã ăn sâu vào ấn tượng của mọi người, nhưng anh ta vẫn chưa quá quắt đến mức vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà nửa đêm gọi điện quấy rầy người khác, huống hồ còn gọi một mạch bốn năm cuộc điện thoại. Nếu chưa thực sự gấp đến mức lửa sém lông mày, không còn cách nào khác, Từ Kiều sẽ không gọi điện cho Nghiêm Tự.
Chuyện này thực chất cũng không liên quan gì nhiều đến Nghiêm Tự, nhưng người biết chuyện không nhiều, mà Nghiêm Tự lại là một trong số đó, Từ Kiều hết cách, có bệnh thì vái tứ phương, vì thế anh ta đành rối rít tìm đến hắn. Từ Kiều vốn đã tâm thần hoang mang, trong lòng lại sốt ruột, một chuyện chỉ cần gói gọn trong hai ba câu lại bị anh ta tách ra thành mười câu, cuối cùng vẫn chẳng nói được cho rõ ràng.
Nghiêm Tự bị một loạt cuộc gọi như đòi mạng của anh ta mạnh mẽ kéo ra khỏi cơn mê, đầu đau như muốn nứt ra, lại phải nghe cái năng lực biểu đạt ngôn ngữ kém cỏi của đối phương, có vẻ như phải giúp anh ta thu dọn cục diện rối rắm. Hắn bất đắc dĩ day day huyệt thái dương đang giật thình thịch.
Từ Kiều lòng như lửa đốt mà nói gì đó.
Nghiêm Tự hoàn toàn nghe không hiểu, từ đầu tới cuối chỉ nhớ được một từ có tần xuất lặp lại nhiều nhất: “Bì Bì”. Trực giác hắn mạch bảo chuyện Từ Kiều nửa đêm gọi điện tới cầu cứu lần này có liên quan đến đứa bé Khúc Văn Ý mới nhận nuôi gần đây, hắn lập tức ngắt lời đối phương, trấn tĩnh nói: “Cậu bĩnh tĩnh một chút.”
Giọng điệu Từ Kiều cũng không mấy tốt đẹp, anh ta phẫn nộ: “Tôi không bĩnh tĩnh nổi, có bản lĩnh con nhà cậu đi mất xem!”
Nhà tôi không có con.
Nghiêm Tự lại nổi lên suy nghĩ muốn cúp máy. Kha Tây Ninh nhạy bén phát giác được cảm xúc của người bên cạnh, người này bình thường không dễ tức giận, một khi tức giận thì ai cũng không dập nổi ngọn lửa ấy. Ngập ngừng giây lát, cậu lại dán lên người hắn một lần nữa, cắn mạnh lên má hắn một ngụm.
“Bẹp”, một bãi nước miếng cứ như vậy treo bên má hắn.
Nghiêm Tự liếc nhìn người phía dưới, rồi lại ngây ngốc chạm vào bên má ướn ướt, cơn giận ngay tức khắc biến mất vô tăm. Cả người hắn như vừa được rót cho một luồng ánh sáng dịu dàng nhè nhẹ, hơi thở quanh người cũng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà dần trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
“Cảm xúc của cậu không ổn định.” Nghiêm Tự thở dài, “Tôi muốn nói chuyện với vị kia nhà cậu.”
Từ Kiều cách đó ngàn dặm cũng thấp thoáng cảm nhận được thay đổi rất nhỏ trong khống chế cảm xúc của bạn mình. Lo xo giãn tới cực điểm chậm rãi co lại, nước sôi hạ nhiệt, nước ấm không còn tiếp tục sủi bong bóng, thần kinh căng như dây đàn của Từ Kiều cũng dần thả lỏng.
Anh ta thành thật nói: “Khúc Ý còn sốt ruột hơn cả tôi, vì chuyện của Bì Bì mà cãi nhau với tôi một trận, sau đó nhân lúc tôi vào toilet đã một mình ra ngoài giữa đêm, chạy khắp phố đi tìm Bì Bì rồi.”
Nghiêm Tự bật cười: “À… hóa ra là vậy. Cậu với Văn Khúc Ý cãi nhau, trong lòng hoảng hốt nên mới tìm đến tôi để giải tỏa?”
“Không phải, tôi thật sự lo lắng cho đứa bé kia mà.” Từ Kiều đang nói nửa chừng, chợt dừng lại, cười lạnh hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu không? Kha Tây Ninh đang ở bên cạnh cậu đúng không, tôi quấy rầy hai người, vì thế cậu mới khó chịu với tôi như vậy?” Tiếng hôn má khi nãy rõ ràng như vậy, gần như ngay sát bên tai, Từ Kiều cũng chẳng phải điếc, sao có thể không nghe thấy. Suy nghĩ một chút là đoán được chắc hẳn anh ta vừa đánh gãy chuyện tốt của Nghiêm Tự.
Từ Kiều đã biết Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự hòa hảo trở lại từ lâu.
Lúc hai người mới hòa giải, vừa vặn cũng là khoảng thời gian Từ Kiều và Văn Khúc Ý cãi nhau, người này dường như đã hoàn toàn quên sạch cái thời anh em nâng chén kể lể nỗi sầu, cũng quên luôn cả cái tình cảnh tức cười hắn nước mắt nước mũi ròng ròng, ôm cây gào lên: “Tây Ninh, đừng rời xa anh mà.”, mặc kệ luôn tình nghĩa anh em có nạn cùng chịu, hớn hở đắc ý không sao kể xiết, còn dám đứng trên góc độ của người từng trải mà ôn tồn giảng giải với anh ta rằng: “Giữa người yêu với nhau tốt nhất đừng có cãi cọ làm gì, tôi với Tây Ninh nào có cãi nhau, nếu có mâu thuẫn, chúng tôi sẽ lựa chọn nói chuyện với nhau một cách hòa bình.”
Từ Kiều cười lạnh, giận đến mức rất lâu cũng không thèm liên lạc với Nghiêm Tự, mãi đến cách đây không lâu mới vì chuyện của Bì Bì mà tìm đến hắn.
“Đúng thật là cậu đã quấy rầy tôi và Tây Ninh.” Nghiêm Tự nhàn nhạt đáp, “Cậu biết là được rồi.”
Từ Kiều thở phì phò.
Anh ta nhắm mắt, lùi một bước trời cao biển rộng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn: “Được rồi, là tôi sai. Cảnh sát nói Bì Bì bỏ nhà ra đi, không phải mất tích, chắc sẽ tự mình trở về nhà, vì thế tạm thời chưa lập thành án. Tôi nhớ cậu có người trong ngành…”
Không khí bình tĩnh hơn nhiều. Nghiêm Tự nói rõ sẽ giúp Từ Kiều tìm đứa bé, hắn trấn tĩnh nêu ra một biện pháp đáng tin, cũng làm tâm tình đang nôn nóng của Từ Kiều ổn định lại. Không lâu sau, Từ Kiều nói: “Vậy cứ thế đi, tôi cúp máy trước. Giờ tôi sẽ ra ngoài tìm Khúc Ý và đứa bé, tiện thể cúi đầu xin lỗi em ấy luôn.”
Nghiêm Tự đáp: “Được.”
Lúc gần cúp điện thoại, Từ Kiều chợt nói: “Cảm ơn cậu.”
Thế nhưng Nghiêm Tự lại không biết cảm kích: “Cậu nên nói xin lỗi tôi. Hôm nay là ngày kỷ niệm của tôi và Tây Ninh.”
Từ Kiều sửng sốt, sau đó lại oa oa nói một tràng gì đó. Nghiêm Tự quyết đoán ngắt máy.
Kha Tây Ninh mờ mịt: “Hôm nay là ngày kỷ niệm gì cơ? Sao em không nhớ?”
Nghiêm Tự nghĩ một lát, rồi nói: “Tiểu lưu ly được khởi chiếu?”
Kha Tây Ninh không hề bị thuyết phục, cậu cà khịa lại: “Cái này thì làm gì tính là ngày kỷ niệm?”
Nghiêm Tự lại nói: “Ngày hòa hảo.”
Kha Tây Ninh vẫn chưa hiểu.
Nghiêm Tự nói: “Mặc dù không rõ là nguyên nhân gì, nhưng… Tây Ninh, hai ngày trước hình như em có giận dỗi với anh chuyện gì đó.”
Quả thực là có tức giận. Nghiêm Tự còn dùng từ rất chính xác – giận dỗi. Mặc dù hết thảy mọi thứ vẫn bình thường, điện thoại gọi đến vẫn nghe, thường xuyên video call, gửi tin nhắn, wechat cũng thường trả lời, cũng không cố tình chiến tranh lạnh. Nhưng Nghiêm Tự cảm nhận được Kha Tây Ninh lại đang đẩy mình ra xa một chút.
Kha Tây Ninh chết cũng không chịu thừa nhận, cậu cãi lại: “Không có.”
Nghiêm Tự vẫn kiên trì quan điểm: “Có.”
“Không có.”
“Có.”
“Không có.”
“…”
Lặp đi lặp lại như vậy năm sáu lần, Kha Tây Ninh là người đầu tiên giương cờ trắng. Cậu bật cười ha ha: “Nghiêm Tự… anh thật ấu trĩ.”
Rốt cuộc là ai ấu trĩ hơn? Nghiêm Tự bật cười lắc đầu, hắn chỉ là cảm thấy dáng vẻ mạnh miệng của Kha Tây Ninh rất hiếm thấy, cho nên mới phối hợp chơi cùng cậu thôi. Chuyện đã đến nước này, Kha Tây Ninh cũng không muốn giấu giếm gì nữa, nghĩ một lát, cậu không biết phải sắp xếp từ ngữ thế nào.
“Em tìm được một tập tài liệu trong ngăn kéo thư phòng.”
Nghiêm Tự như có điều suy nghĩ.
“Trong tư liệu, giới thiệu cụ thể về một đứa bé mồ côi.” Kha Tây Ninh hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Nó tên là Bì Bì. Nếu anh có ý định nhận con nuôi, em cũng rất vui vẻ đồng ý. Nhưng đây cũng coi như là chuyện lớn, em hi vọng anh sẽ cùng thương lượng với em.”
Nghiêm Tự nhịn không được cong khóe môi, nín cười.
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.” Kha Tây Ninh giận, “Anh cười cái gì? Hồi trước cũng vậy, chuyện gì cũng tự quyết định một mình. Trên thực tế em đã có thể nói chuyện này với anh từ lâu, nhưng em muốn chính miệng anh nói ra, mấy ngày này em vẫn luôn đợi, nhưng anh không hề có động tĩnh gì cả.”
Nghiêm Tự: “Điều này khiến em thất vọng về anh hả?”
“Cũng không tính là thất vọng.” Kha Tây Ninh quay mặt đi, khẽ ho hai tiếng che giấu chột dạ, thầm nghĩ lúc trước quả thật có hơi thất vọng. Nhưng không biết Nghiêm Tự rải cho cậu bùa mê thuốc lú gì, từ lúc hai người hòa giải, giũ bỏ suy nghĩ có thể vui vẻ bao lâu thì vui vẻ bấy lâu, tâm trạng cậu đã bình ổn hơn rất nhiều. Hai ngày này bất kể làm giá thế nào, vừa nghĩ đến chuyện được gặp nhau, cậu lại y như người mất trí, đầu tiên là ngầm ám chỉ cho Vu Thiến Văn tiết lộ chuyện vé xem phim và chỗ ngồi cho Nghiêm Tự biết, sau đó lại ăn vận thành dáng vẻ thanh xuân phơi phới mà Nghiêm Tự thích, đến lúc gặp nhau, hắn mới khẽ thả thính cậu đã cắn câu, nếu không phải có cuộc điện thoại của Từ Kiều gọi tới, cậu thực sự không biết mình sẽ phóng đãng đến mức nào ở trên giường.
Nghiêm Tự vẫn còn muốn trêu cậu, nhưng thấy dáng vẻ rối rắm của Kha Tây Ninh, hắn lại không đành lòng.
Hắn nghiêng người ôm lấy cậu, khẽ nói: “Tây Ninh, có phải em hiểu lầm gì anh rồi không?”
“Hử?”
… Hiểu lầm gì cơ.
Nghiêm Tự vừa là hơi ấm, vừa là nguồn sáng. Kha Tây Ninh không nhịn được cọ cọ hai cái lên lồng ngực ấm áp của hắn.
“Thế giới hai người anh còn thấy chưa đủ, đâu ra lại đi mang thêm một đứa bé về.” Nghiêm Tự giải thích, “Đó là đứa bé đáng thương mà vị kia nhà Từ Kiều giấu cậu ta nhận nuôi.”
Hai mắt Kha Tây Ninh vừa quen với bóng tối tạm thời, đèn đột ngột sáng lên làm cậu hơi mờ mịt cùng hốt hoảng.
Nghiêm Tự nửa người trên để trần, thấy vậy, hắn xoa đầu cậu trấn an, sau đó dùng tay chắn bớt tia sáng từ đèn trần rọi xuống. Kha Tây Ninh dần thích ứng được, cậu im lặng kéo tay hắn xuống, rồi lại rúc vào chăn.
Nghiêm Tự bắt máy: “Từ Kiều?”
Nghiêm Tự cũng không gay gắt với Từ Kiều. Dù sao một người với tình cách bất cần đời như Từ Kiều, hình tượng một kẻ hay pha trò đã ăn sâu vào ấn tượng của mọi người, nhưng anh ta vẫn chưa quá quắt đến mức vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà nửa đêm gọi điện quấy rầy người khác, huống hồ còn gọi một mạch bốn năm cuộc điện thoại. Nếu chưa thực sự gấp đến mức lửa sém lông mày, không còn cách nào khác, Từ Kiều sẽ không gọi điện cho Nghiêm Tự.
Chuyện này thực chất cũng không liên quan gì nhiều đến Nghiêm Tự, nhưng người biết chuyện không nhiều, mà Nghiêm Tự lại là một trong số đó, Từ Kiều hết cách, có bệnh thì vái tứ phương, vì thế anh ta đành rối rít tìm đến hắn. Từ Kiều vốn đã tâm thần hoang mang, trong lòng lại sốt ruột, một chuyện chỉ cần gói gọn trong hai ba câu lại bị anh ta tách ra thành mười câu, cuối cùng vẫn chẳng nói được cho rõ ràng.
Nghiêm Tự bị một loạt cuộc gọi như đòi mạng của anh ta mạnh mẽ kéo ra khỏi cơn mê, đầu đau như muốn nứt ra, lại phải nghe cái năng lực biểu đạt ngôn ngữ kém cỏi của đối phương, có vẻ như phải giúp anh ta thu dọn cục diện rối rắm. Hắn bất đắc dĩ day day huyệt thái dương đang giật thình thịch.
Từ Kiều lòng như lửa đốt mà nói gì đó.
Nghiêm Tự hoàn toàn nghe không hiểu, từ đầu tới cuối chỉ nhớ được một từ có tần xuất lặp lại nhiều nhất: “Bì Bì”. Trực giác hắn mạch bảo chuyện Từ Kiều nửa đêm gọi điện tới cầu cứu lần này có liên quan đến đứa bé Khúc Văn Ý mới nhận nuôi gần đây, hắn lập tức ngắt lời đối phương, trấn tĩnh nói: “Cậu bĩnh tĩnh một chút.”
Giọng điệu Từ Kiều cũng không mấy tốt đẹp, anh ta phẫn nộ: “Tôi không bĩnh tĩnh nổi, có bản lĩnh con nhà cậu đi mất xem!”
Nhà tôi không có con.
Nghiêm Tự lại nổi lên suy nghĩ muốn cúp máy. Kha Tây Ninh nhạy bén phát giác được cảm xúc của người bên cạnh, người này bình thường không dễ tức giận, một khi tức giận thì ai cũng không dập nổi ngọn lửa ấy. Ngập ngừng giây lát, cậu lại dán lên người hắn một lần nữa, cắn mạnh lên má hắn một ngụm.
“Bẹp”, một bãi nước miếng cứ như vậy treo bên má hắn.
Nghiêm Tự liếc nhìn người phía dưới, rồi lại ngây ngốc chạm vào bên má ướn ướt, cơn giận ngay tức khắc biến mất vô tăm. Cả người hắn như vừa được rót cho một luồng ánh sáng dịu dàng nhè nhẹ, hơi thở quanh người cũng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà dần trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
“Cảm xúc của cậu không ổn định.” Nghiêm Tự thở dài, “Tôi muốn nói chuyện với vị kia nhà cậu.”
Từ Kiều cách đó ngàn dặm cũng thấp thoáng cảm nhận được thay đổi rất nhỏ trong khống chế cảm xúc của bạn mình. Lo xo giãn tới cực điểm chậm rãi co lại, nước sôi hạ nhiệt, nước ấm không còn tiếp tục sủi bong bóng, thần kinh căng như dây đàn của Từ Kiều cũng dần thả lỏng.
Anh ta thành thật nói: “Khúc Ý còn sốt ruột hơn cả tôi, vì chuyện của Bì Bì mà cãi nhau với tôi một trận, sau đó nhân lúc tôi vào toilet đã một mình ra ngoài giữa đêm, chạy khắp phố đi tìm Bì Bì rồi.”
Nghiêm Tự bật cười: “À… hóa ra là vậy. Cậu với Văn Khúc Ý cãi nhau, trong lòng hoảng hốt nên mới tìm đến tôi để giải tỏa?”
“Không phải, tôi thật sự lo lắng cho đứa bé kia mà.” Từ Kiều đang nói nửa chừng, chợt dừng lại, cười lạnh hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu không? Kha Tây Ninh đang ở bên cạnh cậu đúng không, tôi quấy rầy hai người, vì thế cậu mới khó chịu với tôi như vậy?” Tiếng hôn má khi nãy rõ ràng như vậy, gần như ngay sát bên tai, Từ Kiều cũng chẳng phải điếc, sao có thể không nghe thấy. Suy nghĩ một chút là đoán được chắc hẳn anh ta vừa đánh gãy chuyện tốt của Nghiêm Tự.
Từ Kiều đã biết Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự hòa hảo trở lại từ lâu.
Lúc hai người mới hòa giải, vừa vặn cũng là khoảng thời gian Từ Kiều và Văn Khúc Ý cãi nhau, người này dường như đã hoàn toàn quên sạch cái thời anh em nâng chén kể lể nỗi sầu, cũng quên luôn cả cái tình cảnh tức cười hắn nước mắt nước mũi ròng ròng, ôm cây gào lên: “Tây Ninh, đừng rời xa anh mà.”, mặc kệ luôn tình nghĩa anh em có nạn cùng chịu, hớn hở đắc ý không sao kể xiết, còn dám đứng trên góc độ của người từng trải mà ôn tồn giảng giải với anh ta rằng: “Giữa người yêu với nhau tốt nhất đừng có cãi cọ làm gì, tôi với Tây Ninh nào có cãi nhau, nếu có mâu thuẫn, chúng tôi sẽ lựa chọn nói chuyện với nhau một cách hòa bình.”
Từ Kiều cười lạnh, giận đến mức rất lâu cũng không thèm liên lạc với Nghiêm Tự, mãi đến cách đây không lâu mới vì chuyện của Bì Bì mà tìm đến hắn.
“Đúng thật là cậu đã quấy rầy tôi và Tây Ninh.” Nghiêm Tự nhàn nhạt đáp, “Cậu biết là được rồi.”
Từ Kiều thở phì phò.
Anh ta nhắm mắt, lùi một bước trời cao biển rộng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn: “Được rồi, là tôi sai. Cảnh sát nói Bì Bì bỏ nhà ra đi, không phải mất tích, chắc sẽ tự mình trở về nhà, vì thế tạm thời chưa lập thành án. Tôi nhớ cậu có người trong ngành…”
Không khí bình tĩnh hơn nhiều. Nghiêm Tự nói rõ sẽ giúp Từ Kiều tìm đứa bé, hắn trấn tĩnh nêu ra một biện pháp đáng tin, cũng làm tâm tình đang nôn nóng của Từ Kiều ổn định lại. Không lâu sau, Từ Kiều nói: “Vậy cứ thế đi, tôi cúp máy trước. Giờ tôi sẽ ra ngoài tìm Khúc Ý và đứa bé, tiện thể cúi đầu xin lỗi em ấy luôn.”
Nghiêm Tự đáp: “Được.”
Lúc gần cúp điện thoại, Từ Kiều chợt nói: “Cảm ơn cậu.”
Thế nhưng Nghiêm Tự lại không biết cảm kích: “Cậu nên nói xin lỗi tôi. Hôm nay là ngày kỷ niệm của tôi và Tây Ninh.”
Từ Kiều sửng sốt, sau đó lại oa oa nói một tràng gì đó. Nghiêm Tự quyết đoán ngắt máy.
Kha Tây Ninh mờ mịt: “Hôm nay là ngày kỷ niệm gì cơ? Sao em không nhớ?”
Nghiêm Tự nghĩ một lát, rồi nói: “Tiểu lưu ly được khởi chiếu?”
Kha Tây Ninh không hề bị thuyết phục, cậu cà khịa lại: “Cái này thì làm gì tính là ngày kỷ niệm?”
Nghiêm Tự lại nói: “Ngày hòa hảo.”
Kha Tây Ninh vẫn chưa hiểu.
Nghiêm Tự nói: “Mặc dù không rõ là nguyên nhân gì, nhưng… Tây Ninh, hai ngày trước hình như em có giận dỗi với anh chuyện gì đó.”
Quả thực là có tức giận. Nghiêm Tự còn dùng từ rất chính xác – giận dỗi. Mặc dù hết thảy mọi thứ vẫn bình thường, điện thoại gọi đến vẫn nghe, thường xuyên video call, gửi tin nhắn, wechat cũng thường trả lời, cũng không cố tình chiến tranh lạnh. Nhưng Nghiêm Tự cảm nhận được Kha Tây Ninh lại đang đẩy mình ra xa một chút.
Kha Tây Ninh chết cũng không chịu thừa nhận, cậu cãi lại: “Không có.”
Nghiêm Tự vẫn kiên trì quan điểm: “Có.”
“Không có.”
“Có.”
“Không có.”
“…”
Lặp đi lặp lại như vậy năm sáu lần, Kha Tây Ninh là người đầu tiên giương cờ trắng. Cậu bật cười ha ha: “Nghiêm Tự… anh thật ấu trĩ.”
Rốt cuộc là ai ấu trĩ hơn? Nghiêm Tự bật cười lắc đầu, hắn chỉ là cảm thấy dáng vẻ mạnh miệng của Kha Tây Ninh rất hiếm thấy, cho nên mới phối hợp chơi cùng cậu thôi. Chuyện đã đến nước này, Kha Tây Ninh cũng không muốn giấu giếm gì nữa, nghĩ một lát, cậu không biết phải sắp xếp từ ngữ thế nào.
“Em tìm được một tập tài liệu trong ngăn kéo thư phòng.”
Nghiêm Tự như có điều suy nghĩ.
“Trong tư liệu, giới thiệu cụ thể về một đứa bé mồ côi.” Kha Tây Ninh hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Nó tên là Bì Bì. Nếu anh có ý định nhận con nuôi, em cũng rất vui vẻ đồng ý. Nhưng đây cũng coi như là chuyện lớn, em hi vọng anh sẽ cùng thương lượng với em.”
Nghiêm Tự nhịn không được cong khóe môi, nín cười.
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.” Kha Tây Ninh giận, “Anh cười cái gì? Hồi trước cũng vậy, chuyện gì cũng tự quyết định một mình. Trên thực tế em đã có thể nói chuyện này với anh từ lâu, nhưng em muốn chính miệng anh nói ra, mấy ngày này em vẫn luôn đợi, nhưng anh không hề có động tĩnh gì cả.”
Nghiêm Tự: “Điều này khiến em thất vọng về anh hả?”
“Cũng không tính là thất vọng.” Kha Tây Ninh quay mặt đi, khẽ ho hai tiếng che giấu chột dạ, thầm nghĩ lúc trước quả thật có hơi thất vọng. Nhưng không biết Nghiêm Tự rải cho cậu bùa mê thuốc lú gì, từ lúc hai người hòa giải, giũ bỏ suy nghĩ có thể vui vẻ bao lâu thì vui vẻ bấy lâu, tâm trạng cậu đã bình ổn hơn rất nhiều. Hai ngày này bất kể làm giá thế nào, vừa nghĩ đến chuyện được gặp nhau, cậu lại y như người mất trí, đầu tiên là ngầm ám chỉ cho Vu Thiến Văn tiết lộ chuyện vé xem phim và chỗ ngồi cho Nghiêm Tự biết, sau đó lại ăn vận thành dáng vẻ thanh xuân phơi phới mà Nghiêm Tự thích, đến lúc gặp nhau, hắn mới khẽ thả thính cậu đã cắn câu, nếu không phải có cuộc điện thoại của Từ Kiều gọi tới, cậu thực sự không biết mình sẽ phóng đãng đến mức nào ở trên giường.
Nghiêm Tự vẫn còn muốn trêu cậu, nhưng thấy dáng vẻ rối rắm của Kha Tây Ninh, hắn lại không đành lòng.
Hắn nghiêng người ôm lấy cậu, khẽ nói: “Tây Ninh, có phải em hiểu lầm gì anh rồi không?”
“Hử?”
… Hiểu lầm gì cơ.
Nghiêm Tự vừa là hơi ấm, vừa là nguồn sáng. Kha Tây Ninh không nhịn được cọ cọ hai cái lên lồng ngực ấm áp của hắn.
“Thế giới hai người anh còn thấy chưa đủ, đâu ra lại đi mang thêm một đứa bé về.” Nghiêm Tự giải thích, “Đó là đứa bé đáng thương mà vị kia nhà Từ Kiều giấu cậu ta nhận nuôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.