Chương 38: Nhập diễn
Đoản Miệt Tử Sai Sai
23/06/2020
Editor: Phương, Tokiya - Beta: Min
Ánh đèn tập trung lại giữa phim trường, người đến người đi. Mà lúc này, hai người Giang Dụ Phi cùng Thẩm Tân Nam, đứng cùng nhau bàn bạc gì đó.
Thấy Kha Tây Ninh đi tới, Thẩm Tân Nam trực tiếp cười với cậu, nói: "Anh Tây Ninh, anh đến đúng lúc lắm. Vừa nãy Giang đạo nói, nếu như anh tạm thời chưa diễn được cảnh kia, vậy chúng ta sẽ diễn cảnh sau trước. Cảnh này độ khó cao, chờ ngày mai anh chuẩn bị tốt rồi diễn lại."
Vốn cho rằng Giang Dụ Phi gọi cậu tới để diễn lại đoạn kia Kha Tây Ninh hơi sửng sốt.
Giang Dụ Phi nhìn ra sự do dự của Kha Tây Ninh, dập tắt điếu thuốc, giải thích: "Thứ nhất, hôm nay cậu không phải không có trạng thái gì sao? Thứ hai, bối cảnh mới đã dựng xong rồi, tiện quay luôn cảnh này sẽ tiết kiệm hơn. Nếu lại gây sức ép cho đống đạo cụ, cũng không biết hôm nay có thuận lợi ăn cơm tối không."
Mỗi câu Giang Dụ Phi nói đều rất có lí, Kha Tây Ninh không có lí do gì kiên trì theo ý mình.
Kha Tây Ninh gật đầu, rất nhanh liền đồng ý: "Được, vậy chúng ta cứ theo ý Tân Nam quay cảnh tiếp theo đi."
Giang Dụ Phi yên tâm vỗ vai Kha Tây Ninh, dặn dò nhân viên công tác trong phim trường: "Nào... năm phút nữa sẽ quay cảnh tiếp theo. Mọi người chuẩn bị đi, động tác nhanh nhẹn một chút. Máy quay số 1, cảnh vừa rồi ống kính của cậu có vấn đề, lần này đừng mắc lỗi nữa."
Người quay phim bị Giang Dụ Phi điểm danh phê bình là một cậu trai trẻ có thân hình hơi béo, liếc thấy khuôn mặt nghiêm túc của Giang đạo, cậu ta ảo não gật đầu, liên tục cam đoan sẽ không tái phạm.
Một người quay phim khác đứng kế bên, trông thấy hết thảy, ngậm ngùi không thôi nói: "Ầy, cậu có nhận ra không, Giang đạo diễn... khi quay với khi không quay căn bản không phải cùng một người. Khi không quay anh ta rất hòa nhã, thỉnh thoảng còn mua đồ ăn này nọ cho chúng ta. Mà sao vừa vào quay, lại trở nên sắc bén như vậy."
Quay phim 1 bị khiển trách thế nhưng lại nói đỡ cho Giang Dụ Phi, cậu ta lắc đầu: "Cậu không hiểu, anh ấy làm vậy vì muốn tốt cho đoàn phim này của chúng ta, là thể hiện thái độ nghiêm túc. Đoàn phim trước kia tôi tham gia, đạo diễn cũng quá là tùy tiện. Nữ chính ngay cả lời thoại còn nhớ sai, đạo diễn đó còn để cô ta qua, nói không việc gì, hậu kì có thể lồng tiếng. Cậu xem, đây rõ ràng là lừa bịp khán giả..."
Mấy cảnh quay sau đó, đều là Kha Tây Ninh với Thẩm Tân Nam đối diễn. Vài cảnh đàm tình thuyết ái nho nhỏ, đối với Kha Tây Ninh không tính là gì, cho nên tiến triển vô cùng thuận lợi. Cơm tối là cơm hộp, do nhân viên công tác thống nhất mua về, trong đoàn phim《Nói mê》ai cũng đối đãi bình đẳng như nhau, bất kể là diễn chính hay diễn phụ, đều ăn cơm hộp như nhau. Trừ khi diễn viên ăn không quen, tự mình kêu trợ lý ra ngoài mua.
Cơm tối nay cũng không tệ, ba món mặn một món canh, còn có một khay để hoa quả tráng miệng sau khi ăn xong.
Hoa quả tráng miệng trong hộp của Kha Tây Ninh là táo.
Cậu dùng tăm cắm một miếng táo đưa lên, lại phát hiện ra điểm kì lạ, mỗi miếng táo đều được cắt thành hình dáng con thỏ nhỏ, vỏ táo đỏ tươi làm tai thỏ, thịt táo là thân mình con thỏ, rất đáng yêu. Vu Thiến Văn ngồi bên cạnh cậu ăn cơm, Kha Tây Ninh nghi hoặc hỏi cô: "Thiến Văn, hoa quả tráng miệng của em là gì?"
"Hoa quả?" Vu Thiến Văn lắc đầu, cô chán nản bới cơm, nói đùa, "Đoàn phim chúng ta khi nào mà hào phóng đến mức mua cả hoa quả tráng miệng... Nếu có chút tiền ấy, chắc chắn Giang đạo cũng bỏ vào giai đoạn chế tác hậu kì rồi."
Mà Giang Dụ Phi bị nhận xét thì xấu hổ ngồi kế bên hai người họ.
Anh ta cố tình hếch mặt lên, ra vẻ ngữ khí rất cứng rắn: "Làm sao? Trong mắt cô, anh đây là tên đạo diễn tồi không chịu cải thiện chất lượng cơm nước của nhân viên hả?"
Vu Thiến Văn thuận miệng đáp, đặc biệt chân thành nói: "Đúng vậy."
Giang Dụ Phi tức đến muốn đánh người.
Trong đoàn phim《Nói mê》, cảnh tượng đạo diễn với tiểu trợ lý, diễn viên chính với đạo diễn đấu võ mồm này nhìn mãi cũng thành quen. Bầu không khí trong đoàn rất tốt, không có ai sẽ coi lời nói đùa là thật. Đây là điều Kha Tây Ninh khó thấy được ở các đoàn phim khác.
Cậu vui vẻ nhìn hai người đấu khẩu, vừa cười vừa chọn một miếng táo đưa lên miệng.
Lúc này Vu Thiến Văn mới để ý thấy khay táo nổi bật trong hộp cơm của Kha Tây Ninh, cô kinh ngạc thốt lên: "Anh Tây Ninh, táo gọt đáng yêu quá đi. Đây là đạo diễn thấy anh quay phim vất vả, cho nên cố ý thêm vào cho anh sao?"
"Không phải tôi." Giang Dụ Phi không có mặt dày đến độ đi giành công lao, anh nhấc tay lên, phủi sạch nói, "Chắc là thằng nhóc Thẩm Tân Nam đấy. Hôm nay lúc Tây Ninh đang quay, cậu ta chạy ra ngoài một chuyến, khi về xách theo một túi táo nhỏ. Tôi còn tưởng cậu ta muốn ăn, thì ra là mua cho Tây Ninh."
Vu Thiến Văn uất ức chọc cơm: "Thẩm lão sư là fan mà còn tận chức tận trách hơn em nhiều."
Giang Dụ Phi nhướn mày. Anh từ chối cho ý kiến, chỉ cười mà không nói.
Kha Tây Ninh hỏi: "Cậu ấy đâu? Không tới cùng ăn cơm sao?"
"Thằng nhóc đó hôm qua uống rượu, tối ngủ không ngon." Giang Dụ Phi nói, "Đang nằm trong phòng hóa trang ngủ bù ấy."
Kha Tây Ninh vốn muốn đích thân đi cảm ơn, nhưng nghĩ Thẩm Tân Nam đang ngủ bù, nếu đi qua đánh thức cậu ta cũng không tốt. Cậu suy nghĩ một lát, cũng đành thôi, tiếp tục ăn cơm tối, định muộn chút nữa rồi tới cảm ơn.
Giang Dụ Phi yên lặng nhìn Kha Tây Ninh một lát, đột nhiên đổi sang một chủ đề nghiêm túc: "Tây Ninh, đối với việc liên tiếp bị NG hôm nay cậu có suy nghĩ gì không?"
"Tôi nghĩ... tôi đã hiểu ra phải diễn thế nào rồi." Kha Tây Ninh cũng nghiêm túc đáp.
Giang Dụ Phi thở phào một tiếng: "Vậy thì tốt, xem biểu hiện của cậu ngày mai."
Anh ngừng một chút, lại nói: "Hôm nay tôi không cho cậu quay tiếp cảnh kia, quả thực vì thấy trạng thái cậu không tốt. Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi vẫn rất có lòng tin đối với cậu. Tây Ninh, kĩ năng diễn xuất của cậu thật sự không tồi."
Kha Tây Ninh nghiêm trang nói: "Đạo diễn, rốt cuộc ai mới là người nghĩ nhiều?"
"..." Giang Dụ Phi á khẩu không trả lời được, chỉ vào chính mình.
Những người nghe được đoạn đối thoại này đều cười phá lên.
Đêm khuya.
Thẩm Tân Nam tắm xong đi ra, cậu ta trông thấy Kha Tây Ninh đứng trước cửa, khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn: "Tây Ninh... Anh Tây Ninh, sao anh lại tới." Cậu ta từng ghé thăm chỗ Kha Tây Ninh ở mấy lần. Nhưng Kha Tây Ninh tới chỗ cậu ta thì mới là lần đầu tiên.
Có lúc, Thẩm Tân Nam cũng rất chán ghét bản thân như thế. Rõ ràng đã cùng Kha Tây Ninh trò chuyện rất nhiều lần, hai người đối diễn cũng càng lúc càng thân thiết, thế nhưng cậu ta vẫn luôn dễ căng thẳng, làm sao cũng không sửa được.
Kha Tây Ninh nhấc chiếc túi trong tay lên, lúc lắc hai cái trước mặt Thẩm Tân Nam.
Cậu cười bảo: "Giang đạo đã nói với tôi, táo là cậu mua cho tôi. Còn có... đồ ăn vặt lần trước cũng là cậu mua. Nhận đồ của cậu, tôi cũng rất ngại. Có qua có lại, tôi cũng mua cho cậu chút đồ ăn. Hồi trước nghe cậu bảo, quê cậu ở tỉnh Tứ Xuyên, cho nên tôi mua cho cậu mấy thứ cay cay, còn có cá khô và mấy thứ nữa. Cũng không biết cậu có thích hay không."
Thẩm Tân Nam giống như bị bong bóng hồng đập trúng, hai mắt mê man, còn tưởng mình đang nằm mơ: "Thích, thích ạ."
"Thích là tốt." Kha Tây Ninh ngập ngừng một lát, mới nói, "Tân Nam, cậu là fan của tôi, cho nên muốn mua cho tôi mấy thứ đồ ăn ngon. Tôi rất cảm kích, cũng rất cảm động. Nhưng không ai có thể vô duyên vô cớ mà nhận quà của người khác, tôi cũng thế..."
Nói tới đây, Kha Tây Ninh không thể nói tiếp được nữa. Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị một đoạn rất dài, nhưng càng nói càng cảm thấy sẽ làm tổn thương trái tim đứa trẻ này, đành chậm rãi ngừng lại.
Thẩm Tân Nam cũng dần hiểu được ý của Kha Tây Ninh.
Bong bóng hồng trên đầu hắn vỡ nát, mộng cũng đã tỉnh.
Loại thời điểm này, Thẩm Tân Nam càng không biết phải để tay chân ở đâu.
Cậu ta rũ mi mắt, nhìn chằm chằm đôi dép lê của mình, nói: "Em hiểu rồi, anh Tây Ninh."
Mối tình đầu của Kha Tây Ninh chính là Nghiêm Tự. Từ khi mới yêu cho tới lúc kết hôn, rồi tới ly hôn, trong quãng thời gian đó không hề gặp phải một đoạn tình cảm nào khác. Đây là lần đầu tiên Kha Tây Ninh từ chối tình cảm của người khác, chính cậu cũng không dễ chịu.
Thẩm Tân Nam nhận lấy túi đồ trong tay Kha Tây Ninh.
Hai người mặt đối mặt ngượng ngùng đứng một lát, Kha Tây Ninh chần chừ nói: "Vậy... vậy tôi đi trước. Cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Thẩm Tân Nam chán nản gật đầu.
Kha Tây Ninh trở về phòng mình, trên đường đi còn gặp Vu Thiến Văn. Vu Thiến Văn biết chuyện Kha Tây Ninh mua đồ đáp lễ Thẩm Tân Nam, cô cười hỏi: "Anh Tây Ninh, anh đem đồ đưa cho Thẩm lão sư rồi hả?"
Kha Tây Ninh đáp: "Đưa rồi."
"Thế Thẩm lão sư nói sao?" Vu Thiến Văn vui vẻ hỏi, "Trong túi đó có đậu phụ khô ngon cực kì. Em cố ý mua cho anh ấy mấy gói lận. Thẩm lão sư quả thực chính là fan trung thành nhất mà em từng gặp. Mỗi lần em cùng anh ấy trò chuyện về cảnh diễn của anh, anh ấy cả lời thoại của anh cũng có thể đọc thuộc. Có điều trí nhớ của anh ấy trước giờ vẫn rất tốt..."
Kha Tây Ninh ừ một tiếng.
Vu Thiến Văn nhìn ra tâm tình Kha Tây Ninh không tốt lắm, bèn kết thúc đề tài, vội vàng nói: "Vậy anh Tây Ninh đi nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Kha Tây Ninh nói xong, liền khép cửa phòng.
Một mình cậu nằm trên giường, suy nghĩ, rốt cuộc từ khi nào thì phát hiện tình cảm Thẩm Tân Nam đối với mình không chỉ có tình cảm của fan với thần tượng?
Không phải đồ ăn vặt hôm qua, cũng chẳng phải táo hôm nay.
Mà là... ánh mắt Thẩm Tân Nam nhìn cậu.
Loại ánh mắt vui sướng, dè dặt, pha lẫn với chút tự ti. Kha Tây Ninh vô cùng quen thuộc.
Đó chẳng phải ánh mắt mà rất nhiều năm trước, cậu... nhìn Nghiêm Tự sao?
Tâm tình Kha Tây Ninh không tốt lắm.
Cậu tiện tay lướt weibo. ID cương thi hôm qua nhắn tin cho cậu, hôm nay lại gửi một tin mới.
22498761: "Kĩ năng diễn xuất của em rất tốt, tôi tin tưởng em."
Kha Tây Ninh lặng im nhìn hàng chữ, sau đó lần nữa xem nhẹ tin nhắn này, lựa chọn nằm xuống đi ngủ. Một giấc này, không giống tối qua, một đêm vô mộng, mà là mơ liên tiếp mấy giấc mơ không liên quan với nhau.
Cuối cùng, cậu mơ về khi còn nhỏ.
Cha mẹ cãi nhau hết lần này tới lần khác. Bọn họ cãi vã ầm ĩ, đập vỡ ảnh cưới, hất đổ phích nước nóng, hất đổ bát đũa trên bàn... chỉ cần trước mắt thấy thứ gì, đều tiện tay đập vỡ. Nhưng trên thực tế, dù cãi nhau to đến mức nào, đến mức hàng xóm láng giềng đều tới khuyên can, nhưng những trận cãi vã này, vĩnh viễn chỉ xem như màn độc diễn của mẹ cậu.
Một người trong trạng thái cuồng loạn, oán hận khó biểu đạt. Một người im lặng ngồi trên giường, không nói lời nào hút thuốc, mặc cho mẹ Kha vừa đánh vừa mắng, ông cũng không cãi lại, không đánh trả.
Bởi vì người đàn ông biết rõ người sai chính là ông, cho nên bị đánh cũng không đánh trả, bị mắng cũng không mắng lại, nhưng trong mắt người phụ nữ, điều này còn đau lòng hơn cả chiến tranh lạnh, giống như đang dùng im lặng để nói với bà: "Cô là đang cố tình gây sự, tôi lười cùng cô so đo."
Kha Tây Ninh nhỏ bé co người trong một góc, ôm lấy chân mình, không tiếng động run rẩy.
Mộng cảnh thay đổi.
Sau một lần ba Kha và mẹ Kha cãi nhau, ba Kha rốt cục không thể nhẫn nhịn nữa, ông cau mày nói: "Thục Nghi, tôi biết năm đó là tôi sai. Nhưng chuyện cũng đã qua mấy năm, Tây Ninh hiện tại 5 tuổi, thằng bé cũng sắp hiểu chuyện rồi. Chúng ta có thể đừng cãi nhau nữa hay không?"
Ông rút một điếu thuốc, thở dài: "Hơn nữa giờ tôi với người phụ nữ kia cũng không còn liên hệ gì nữa, người ta có lẽ cũng đã kết hôn rồi."
Mẹ Kha cười lạnh nhìn ông: "Hiện giờ anh biết thương Tây Ninh rồi? Hồi đó anh không quản tốt nửa thân dưới, qua lại với con bé kia, lúc suýt chút nữa làm người ta to bụng, anh có lương tâm nghĩ tới Tây Ninh ở trong bụng tôi hay không?"
Giọng bà nhỏ dần, một hàng nước mắt chảy xuống, bà dùng tay lau đi.
Mẹ Kha lớn tiếng chất vấn: "... Khi đó sao anh không nghĩ tới tôi ở nhà chờ anh?"
Dần dà, ba Kha rốt cuộc không thể nhẫn nhịn thái độ của vợ. Ông bỏ nhà đi, một ngày một đêm không trở về, không biết tung tích.
Ngày đó mẹ Kha cực kì bình tĩnh, bà ôm Kha Tây Ninh dịu dàng hát ru ngủ. Đây là một trong những lần hiếm hoi, Kha Tây Ninh thấy mẹ cảm xúc an ổn.
Bé Tây Ninh yên tĩnh chìm vào giấc ngủ, lại không hay biết... đêm hôm đó, mẹ Kha hạ quyết tâm từ trên tầng cao nhảy xuống.
Không một động tĩnh mà nhảy xuống, trừ bản thân bà, không có bất kì ai chú ý tới.
※
Ngày kế, tại phim trường. Giang Dụ Phi trông thấy sắc mặt Kha Tây Ninh không được khỏe, trạng thái cũng không đúng, bèn dò hỏi: "Có phải cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt cảnh quay này? Không sao, chúng ta có thể tiếp tục quay các cảnh sau."
Sắc mặt Kha Tây Ninh quả thực trắng nhợt, cậu yêu cầu nhân viên hóa trang dặm cho mình chút má hồng, để sắc mặt hồng nhuận lên một ít.
"Không cần." Kha Tây Ninh nói, "Tối qua ngủ không ngon thôi. Không có gì đâu."
Giang Dụ Phi vẫn hơi lo lắng, nhưng nghe Kha Tây Ninh nói vậy, anh cũng không biết nói gì, chỉ vuốt cằm nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt... Cậu đi chuẩn bị một chút trước đi."
Sáng sớm, Kha Tây Ninh và Thẩm Tân Nam đều ngồi trong phòng hóa trang chuẩn bị tạo hình.
Thẩm Tân Nam do dự một lát, từ trong túi áo sơ mi lấy ra một phong kẹo cao su màu xanh lá.
Cậu ta đưa cho Kha Tây Ninh, nghiêm túc nói: "Cho anh cái này."
Trải qua buổi tối hôm qua, Kha Tây Ninh cho rằng thái độ của Thẩm Tân Nam sẽ thay đổi, hoặc có lẽ sẽ ghét cậu. Cho nên khi thấy Thẩm Tân Nam không hề có chút khúc mắc đưa cho mình phong kẹo cao su, Kha Tây Ninh quả thực hơi bất ngờ, cậu nhận lấy phong kẹo, chỉ vào mình: "Cho tôi sao?"
"Vâng." Thẩm Tân Nam gật đầu liên hồi, "Khi căng thẳng, ăn một miếng, cảm xúc sẽ thả lỏng hơn nhiều."
Kha Tây Ninh thử lấy một miếng bỏ vào miệng. Nhấm nháp vài cái, nhận thấy hình như thực sự có tác dụng.
Cậu cười với Thẩm Tân Nam một cái, Thẩm Tân Nam cũng gãi gãi đầu mỉm cười.
Kha Tây Ninh nhận được một tin nhắn wechat. Cậu mở lên, là tin nhắn Thẩm Tân Nam gửi tới, có lẽ ngại không dám nói trực tiếp, cho nên mới dùng câu từ để biểu đạt.
"Anh Tây Ninh, em mãi mãi là fan của anh."
Kha Tây Ninh suy nghĩ, sau đó trả lời một tin.
"Cậu cũng đã đủ để trở thành thần tượng của người khác."
Thẩm Tân Nam cười hì hì, đỏ mặt gãi đầu.
※
Tạo hình tóc hiện đại không có phức tạp như tóc cổ trang. Kha Tây Ninh rất nhanh đã xong.
Cậu đứng trong bối cảnh, lần nữa nằm xuống chiếc giường nhỏ chứa đầy hồi ức. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Giang Dụ Phi giữ bình tĩnh, hô lên: "1 2 3, a!"
Lộ Linh bị ác mộng đeo bám, cậu gắt gao nhắm chặt mắt, âm thầm nắm chặt nắm tay.
"Không..." Lộ Linh vẫn không hề tỉnh lại, nhưng ngữ khí kiên định mà kêu ra tiếng "không" đầu tiên.
Giang Dụ Phi không nhúc nhích chăm chú khung hình, thoáng kinh ngạc một chút.
Trợ lí đạo diễn nhớ rõ kịch bản cảm thấy không đúng lắm, nhỏ giọng hỏi: "Chỗ này... có phải Kha Tây Ninh diễn không đúng rồi, không phải nên diễn ra cảm xúc sợ hãi sao?"
"Không..." Giọng Lộ Linh ước chừng tăng lên gấp đôi, giãy giụa kêu lên tiếng "Không" thứ hai.
Trợ lí còn đang muốn nói gì đó.
Giang Dụ Phi đầu cũng không ngẩng lên ngắt lời cậu, suỵt một tiếng: "... Đừng nói chuyện."
Trợ lí nhìn theo tầm mắt Giang Dụ Phi, cũng bị diễn xuất hôm nay của Kha Tây Ninh kích thích một trận. Kha Tây Ninh không dùng cảm xúc lo hãi sợ sệt như hôm qua để diễn, mà lại dùng thái độ kiên định, không chịu thua để diễn.
Ngữ khí của cậu mỗi một lần càng thêm mãnh liệt, cảm xúc cũng dần tăng cao. Cảm xúc này, sâu sắc đến nỗi từ trong màn hình truyền ra ngoài. Cho nên rất dễ truyền tới cho những thành viên trong đoàn đang có mặt tại phim trường, thậm chí cả người xem sau này.
Trong mắt Giang Dụ Phi xẹt qua một tia hưng phấn.
Ngay tại lúc này, Lộ Linh "soạt" một tiếng mở bừng mắt. Trong đôi mắt cậu ẩn chứa bao nhiêu cảm xúc còn chưa tan, tập trung tại một điểm trên bức tường trắng đối diện, dần dần, cảm xúc mãnh liệt như dòng nước xoáy mới như thủy triều từng chút một rút đi, cuối cùng biến thành một tia vô lực và mê man.
Sau cùng, ánh sáng trong mắt tản đi, lưu lại một mảnh trống rỗng.
Hiện trường ước chừng yên tĩnh một phút đồng hồ. Phần lớn mọi người đều không nhìn khung hình, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng của phần diễn này.
Giang Dụ Phi xem lại cảnh này một lần, sau khi xem xong, anh mới hưng phấn ngẩng đầu lên, dẫn đầu mọi người vỗ tay tán thưởng.
Đại bộ phận nhân viên công tác cũng vỗ tay theo Giang Dụ Phi.
Giang Dụ Phi vô cùng chân thành khen ngợi: "Tây Ninh, cậu diễn tốt lắm!"
Kha Tây Ninh không có phản ứng.
Lúc này, mọi người mới nhận ra. Trong mười mấy phút này, Kha Tây Ninh vẫn chưa từ trong cảm xúc thoát ra. Cậu vẫn nằm trên chiếc giường nhỏ, lồng ngực phập phồng, nhưng không nói một lời.
Một nhóm người tiến lên phía trước.
Cảnh quay vẫn đang không ngừng truyền về khung hình, Giang Dụ Phi chú ý tới một chi tiết. Hôm nay trước khi quay, nhân viên hóa trang không cố ý rắc thêm lên mặt Kha Tây Ninh nước nhân tạo để tạo mồ hôi, thế nhưng Kha Tây Ninh ở trong cảnh quay, trên trán lại toàn là mồ hôi lạnh.
Hết chương 38.
Ánh đèn tập trung lại giữa phim trường, người đến người đi. Mà lúc này, hai người Giang Dụ Phi cùng Thẩm Tân Nam, đứng cùng nhau bàn bạc gì đó.
Thấy Kha Tây Ninh đi tới, Thẩm Tân Nam trực tiếp cười với cậu, nói: "Anh Tây Ninh, anh đến đúng lúc lắm. Vừa nãy Giang đạo nói, nếu như anh tạm thời chưa diễn được cảnh kia, vậy chúng ta sẽ diễn cảnh sau trước. Cảnh này độ khó cao, chờ ngày mai anh chuẩn bị tốt rồi diễn lại."
Vốn cho rằng Giang Dụ Phi gọi cậu tới để diễn lại đoạn kia Kha Tây Ninh hơi sửng sốt.
Giang Dụ Phi nhìn ra sự do dự của Kha Tây Ninh, dập tắt điếu thuốc, giải thích: "Thứ nhất, hôm nay cậu không phải không có trạng thái gì sao? Thứ hai, bối cảnh mới đã dựng xong rồi, tiện quay luôn cảnh này sẽ tiết kiệm hơn. Nếu lại gây sức ép cho đống đạo cụ, cũng không biết hôm nay có thuận lợi ăn cơm tối không."
Mỗi câu Giang Dụ Phi nói đều rất có lí, Kha Tây Ninh không có lí do gì kiên trì theo ý mình.
Kha Tây Ninh gật đầu, rất nhanh liền đồng ý: "Được, vậy chúng ta cứ theo ý Tân Nam quay cảnh tiếp theo đi."
Giang Dụ Phi yên tâm vỗ vai Kha Tây Ninh, dặn dò nhân viên công tác trong phim trường: "Nào... năm phút nữa sẽ quay cảnh tiếp theo. Mọi người chuẩn bị đi, động tác nhanh nhẹn một chút. Máy quay số 1, cảnh vừa rồi ống kính của cậu có vấn đề, lần này đừng mắc lỗi nữa."
Người quay phim bị Giang Dụ Phi điểm danh phê bình là một cậu trai trẻ có thân hình hơi béo, liếc thấy khuôn mặt nghiêm túc của Giang đạo, cậu ta ảo não gật đầu, liên tục cam đoan sẽ không tái phạm.
Một người quay phim khác đứng kế bên, trông thấy hết thảy, ngậm ngùi không thôi nói: "Ầy, cậu có nhận ra không, Giang đạo diễn... khi quay với khi không quay căn bản không phải cùng một người. Khi không quay anh ta rất hòa nhã, thỉnh thoảng còn mua đồ ăn này nọ cho chúng ta. Mà sao vừa vào quay, lại trở nên sắc bén như vậy."
Quay phim 1 bị khiển trách thế nhưng lại nói đỡ cho Giang Dụ Phi, cậu ta lắc đầu: "Cậu không hiểu, anh ấy làm vậy vì muốn tốt cho đoàn phim này của chúng ta, là thể hiện thái độ nghiêm túc. Đoàn phim trước kia tôi tham gia, đạo diễn cũng quá là tùy tiện. Nữ chính ngay cả lời thoại còn nhớ sai, đạo diễn đó còn để cô ta qua, nói không việc gì, hậu kì có thể lồng tiếng. Cậu xem, đây rõ ràng là lừa bịp khán giả..."
Mấy cảnh quay sau đó, đều là Kha Tây Ninh với Thẩm Tân Nam đối diễn. Vài cảnh đàm tình thuyết ái nho nhỏ, đối với Kha Tây Ninh không tính là gì, cho nên tiến triển vô cùng thuận lợi. Cơm tối là cơm hộp, do nhân viên công tác thống nhất mua về, trong đoàn phim《Nói mê》ai cũng đối đãi bình đẳng như nhau, bất kể là diễn chính hay diễn phụ, đều ăn cơm hộp như nhau. Trừ khi diễn viên ăn không quen, tự mình kêu trợ lý ra ngoài mua.
Cơm tối nay cũng không tệ, ba món mặn một món canh, còn có một khay để hoa quả tráng miệng sau khi ăn xong.
Hoa quả tráng miệng trong hộp của Kha Tây Ninh là táo.
Cậu dùng tăm cắm một miếng táo đưa lên, lại phát hiện ra điểm kì lạ, mỗi miếng táo đều được cắt thành hình dáng con thỏ nhỏ, vỏ táo đỏ tươi làm tai thỏ, thịt táo là thân mình con thỏ, rất đáng yêu. Vu Thiến Văn ngồi bên cạnh cậu ăn cơm, Kha Tây Ninh nghi hoặc hỏi cô: "Thiến Văn, hoa quả tráng miệng của em là gì?"
"Hoa quả?" Vu Thiến Văn lắc đầu, cô chán nản bới cơm, nói đùa, "Đoàn phim chúng ta khi nào mà hào phóng đến mức mua cả hoa quả tráng miệng... Nếu có chút tiền ấy, chắc chắn Giang đạo cũng bỏ vào giai đoạn chế tác hậu kì rồi."
Mà Giang Dụ Phi bị nhận xét thì xấu hổ ngồi kế bên hai người họ.
Anh ta cố tình hếch mặt lên, ra vẻ ngữ khí rất cứng rắn: "Làm sao? Trong mắt cô, anh đây là tên đạo diễn tồi không chịu cải thiện chất lượng cơm nước của nhân viên hả?"
Vu Thiến Văn thuận miệng đáp, đặc biệt chân thành nói: "Đúng vậy."
Giang Dụ Phi tức đến muốn đánh người.
Trong đoàn phim《Nói mê》, cảnh tượng đạo diễn với tiểu trợ lý, diễn viên chính với đạo diễn đấu võ mồm này nhìn mãi cũng thành quen. Bầu không khí trong đoàn rất tốt, không có ai sẽ coi lời nói đùa là thật. Đây là điều Kha Tây Ninh khó thấy được ở các đoàn phim khác.
Cậu vui vẻ nhìn hai người đấu khẩu, vừa cười vừa chọn một miếng táo đưa lên miệng.
Lúc này Vu Thiến Văn mới để ý thấy khay táo nổi bật trong hộp cơm của Kha Tây Ninh, cô kinh ngạc thốt lên: "Anh Tây Ninh, táo gọt đáng yêu quá đi. Đây là đạo diễn thấy anh quay phim vất vả, cho nên cố ý thêm vào cho anh sao?"
"Không phải tôi." Giang Dụ Phi không có mặt dày đến độ đi giành công lao, anh nhấc tay lên, phủi sạch nói, "Chắc là thằng nhóc Thẩm Tân Nam đấy. Hôm nay lúc Tây Ninh đang quay, cậu ta chạy ra ngoài một chuyến, khi về xách theo một túi táo nhỏ. Tôi còn tưởng cậu ta muốn ăn, thì ra là mua cho Tây Ninh."
Vu Thiến Văn uất ức chọc cơm: "Thẩm lão sư là fan mà còn tận chức tận trách hơn em nhiều."
Giang Dụ Phi nhướn mày. Anh từ chối cho ý kiến, chỉ cười mà không nói.
Kha Tây Ninh hỏi: "Cậu ấy đâu? Không tới cùng ăn cơm sao?"
"Thằng nhóc đó hôm qua uống rượu, tối ngủ không ngon." Giang Dụ Phi nói, "Đang nằm trong phòng hóa trang ngủ bù ấy."
Kha Tây Ninh vốn muốn đích thân đi cảm ơn, nhưng nghĩ Thẩm Tân Nam đang ngủ bù, nếu đi qua đánh thức cậu ta cũng không tốt. Cậu suy nghĩ một lát, cũng đành thôi, tiếp tục ăn cơm tối, định muộn chút nữa rồi tới cảm ơn.
Giang Dụ Phi yên lặng nhìn Kha Tây Ninh một lát, đột nhiên đổi sang một chủ đề nghiêm túc: "Tây Ninh, đối với việc liên tiếp bị NG hôm nay cậu có suy nghĩ gì không?"
"Tôi nghĩ... tôi đã hiểu ra phải diễn thế nào rồi." Kha Tây Ninh cũng nghiêm túc đáp.
Giang Dụ Phi thở phào một tiếng: "Vậy thì tốt, xem biểu hiện của cậu ngày mai."
Anh ngừng một chút, lại nói: "Hôm nay tôi không cho cậu quay tiếp cảnh kia, quả thực vì thấy trạng thái cậu không tốt. Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi vẫn rất có lòng tin đối với cậu. Tây Ninh, kĩ năng diễn xuất của cậu thật sự không tồi."
Kha Tây Ninh nghiêm trang nói: "Đạo diễn, rốt cuộc ai mới là người nghĩ nhiều?"
"..." Giang Dụ Phi á khẩu không trả lời được, chỉ vào chính mình.
Những người nghe được đoạn đối thoại này đều cười phá lên.
Đêm khuya.
Thẩm Tân Nam tắm xong đi ra, cậu ta trông thấy Kha Tây Ninh đứng trước cửa, khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn: "Tây Ninh... Anh Tây Ninh, sao anh lại tới." Cậu ta từng ghé thăm chỗ Kha Tây Ninh ở mấy lần. Nhưng Kha Tây Ninh tới chỗ cậu ta thì mới là lần đầu tiên.
Có lúc, Thẩm Tân Nam cũng rất chán ghét bản thân như thế. Rõ ràng đã cùng Kha Tây Ninh trò chuyện rất nhiều lần, hai người đối diễn cũng càng lúc càng thân thiết, thế nhưng cậu ta vẫn luôn dễ căng thẳng, làm sao cũng không sửa được.
Kha Tây Ninh nhấc chiếc túi trong tay lên, lúc lắc hai cái trước mặt Thẩm Tân Nam.
Cậu cười bảo: "Giang đạo đã nói với tôi, táo là cậu mua cho tôi. Còn có... đồ ăn vặt lần trước cũng là cậu mua. Nhận đồ của cậu, tôi cũng rất ngại. Có qua có lại, tôi cũng mua cho cậu chút đồ ăn. Hồi trước nghe cậu bảo, quê cậu ở tỉnh Tứ Xuyên, cho nên tôi mua cho cậu mấy thứ cay cay, còn có cá khô và mấy thứ nữa. Cũng không biết cậu có thích hay không."
Thẩm Tân Nam giống như bị bong bóng hồng đập trúng, hai mắt mê man, còn tưởng mình đang nằm mơ: "Thích, thích ạ."
"Thích là tốt." Kha Tây Ninh ngập ngừng một lát, mới nói, "Tân Nam, cậu là fan của tôi, cho nên muốn mua cho tôi mấy thứ đồ ăn ngon. Tôi rất cảm kích, cũng rất cảm động. Nhưng không ai có thể vô duyên vô cớ mà nhận quà của người khác, tôi cũng thế..."
Nói tới đây, Kha Tây Ninh không thể nói tiếp được nữa. Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị một đoạn rất dài, nhưng càng nói càng cảm thấy sẽ làm tổn thương trái tim đứa trẻ này, đành chậm rãi ngừng lại.
Thẩm Tân Nam cũng dần hiểu được ý của Kha Tây Ninh.
Bong bóng hồng trên đầu hắn vỡ nát, mộng cũng đã tỉnh.
Loại thời điểm này, Thẩm Tân Nam càng không biết phải để tay chân ở đâu.
Cậu ta rũ mi mắt, nhìn chằm chằm đôi dép lê của mình, nói: "Em hiểu rồi, anh Tây Ninh."
Mối tình đầu của Kha Tây Ninh chính là Nghiêm Tự. Từ khi mới yêu cho tới lúc kết hôn, rồi tới ly hôn, trong quãng thời gian đó không hề gặp phải một đoạn tình cảm nào khác. Đây là lần đầu tiên Kha Tây Ninh từ chối tình cảm của người khác, chính cậu cũng không dễ chịu.
Thẩm Tân Nam nhận lấy túi đồ trong tay Kha Tây Ninh.
Hai người mặt đối mặt ngượng ngùng đứng một lát, Kha Tây Ninh chần chừ nói: "Vậy... vậy tôi đi trước. Cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Thẩm Tân Nam chán nản gật đầu.
Kha Tây Ninh trở về phòng mình, trên đường đi còn gặp Vu Thiến Văn. Vu Thiến Văn biết chuyện Kha Tây Ninh mua đồ đáp lễ Thẩm Tân Nam, cô cười hỏi: "Anh Tây Ninh, anh đem đồ đưa cho Thẩm lão sư rồi hả?"
Kha Tây Ninh đáp: "Đưa rồi."
"Thế Thẩm lão sư nói sao?" Vu Thiến Văn vui vẻ hỏi, "Trong túi đó có đậu phụ khô ngon cực kì. Em cố ý mua cho anh ấy mấy gói lận. Thẩm lão sư quả thực chính là fan trung thành nhất mà em từng gặp. Mỗi lần em cùng anh ấy trò chuyện về cảnh diễn của anh, anh ấy cả lời thoại của anh cũng có thể đọc thuộc. Có điều trí nhớ của anh ấy trước giờ vẫn rất tốt..."
Kha Tây Ninh ừ một tiếng.
Vu Thiến Văn nhìn ra tâm tình Kha Tây Ninh không tốt lắm, bèn kết thúc đề tài, vội vàng nói: "Vậy anh Tây Ninh đi nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Kha Tây Ninh nói xong, liền khép cửa phòng.
Một mình cậu nằm trên giường, suy nghĩ, rốt cuộc từ khi nào thì phát hiện tình cảm Thẩm Tân Nam đối với mình không chỉ có tình cảm của fan với thần tượng?
Không phải đồ ăn vặt hôm qua, cũng chẳng phải táo hôm nay.
Mà là... ánh mắt Thẩm Tân Nam nhìn cậu.
Loại ánh mắt vui sướng, dè dặt, pha lẫn với chút tự ti. Kha Tây Ninh vô cùng quen thuộc.
Đó chẳng phải ánh mắt mà rất nhiều năm trước, cậu... nhìn Nghiêm Tự sao?
Tâm tình Kha Tây Ninh không tốt lắm.
Cậu tiện tay lướt weibo. ID cương thi hôm qua nhắn tin cho cậu, hôm nay lại gửi một tin mới.
22498761: "Kĩ năng diễn xuất của em rất tốt, tôi tin tưởng em."
Kha Tây Ninh lặng im nhìn hàng chữ, sau đó lần nữa xem nhẹ tin nhắn này, lựa chọn nằm xuống đi ngủ. Một giấc này, không giống tối qua, một đêm vô mộng, mà là mơ liên tiếp mấy giấc mơ không liên quan với nhau.
Cuối cùng, cậu mơ về khi còn nhỏ.
Cha mẹ cãi nhau hết lần này tới lần khác. Bọn họ cãi vã ầm ĩ, đập vỡ ảnh cưới, hất đổ phích nước nóng, hất đổ bát đũa trên bàn... chỉ cần trước mắt thấy thứ gì, đều tiện tay đập vỡ. Nhưng trên thực tế, dù cãi nhau to đến mức nào, đến mức hàng xóm láng giềng đều tới khuyên can, nhưng những trận cãi vã này, vĩnh viễn chỉ xem như màn độc diễn của mẹ cậu.
Một người trong trạng thái cuồng loạn, oán hận khó biểu đạt. Một người im lặng ngồi trên giường, không nói lời nào hút thuốc, mặc cho mẹ Kha vừa đánh vừa mắng, ông cũng không cãi lại, không đánh trả.
Bởi vì người đàn ông biết rõ người sai chính là ông, cho nên bị đánh cũng không đánh trả, bị mắng cũng không mắng lại, nhưng trong mắt người phụ nữ, điều này còn đau lòng hơn cả chiến tranh lạnh, giống như đang dùng im lặng để nói với bà: "Cô là đang cố tình gây sự, tôi lười cùng cô so đo."
Kha Tây Ninh nhỏ bé co người trong một góc, ôm lấy chân mình, không tiếng động run rẩy.
Mộng cảnh thay đổi.
Sau một lần ba Kha và mẹ Kha cãi nhau, ba Kha rốt cục không thể nhẫn nhịn nữa, ông cau mày nói: "Thục Nghi, tôi biết năm đó là tôi sai. Nhưng chuyện cũng đã qua mấy năm, Tây Ninh hiện tại 5 tuổi, thằng bé cũng sắp hiểu chuyện rồi. Chúng ta có thể đừng cãi nhau nữa hay không?"
Ông rút một điếu thuốc, thở dài: "Hơn nữa giờ tôi với người phụ nữ kia cũng không còn liên hệ gì nữa, người ta có lẽ cũng đã kết hôn rồi."
Mẹ Kha cười lạnh nhìn ông: "Hiện giờ anh biết thương Tây Ninh rồi? Hồi đó anh không quản tốt nửa thân dưới, qua lại với con bé kia, lúc suýt chút nữa làm người ta to bụng, anh có lương tâm nghĩ tới Tây Ninh ở trong bụng tôi hay không?"
Giọng bà nhỏ dần, một hàng nước mắt chảy xuống, bà dùng tay lau đi.
Mẹ Kha lớn tiếng chất vấn: "... Khi đó sao anh không nghĩ tới tôi ở nhà chờ anh?"
Dần dà, ba Kha rốt cuộc không thể nhẫn nhịn thái độ của vợ. Ông bỏ nhà đi, một ngày một đêm không trở về, không biết tung tích.
Ngày đó mẹ Kha cực kì bình tĩnh, bà ôm Kha Tây Ninh dịu dàng hát ru ngủ. Đây là một trong những lần hiếm hoi, Kha Tây Ninh thấy mẹ cảm xúc an ổn.
Bé Tây Ninh yên tĩnh chìm vào giấc ngủ, lại không hay biết... đêm hôm đó, mẹ Kha hạ quyết tâm từ trên tầng cao nhảy xuống.
Không một động tĩnh mà nhảy xuống, trừ bản thân bà, không có bất kì ai chú ý tới.
※
Ngày kế, tại phim trường. Giang Dụ Phi trông thấy sắc mặt Kha Tây Ninh không được khỏe, trạng thái cũng không đúng, bèn dò hỏi: "Có phải cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt cảnh quay này? Không sao, chúng ta có thể tiếp tục quay các cảnh sau."
Sắc mặt Kha Tây Ninh quả thực trắng nhợt, cậu yêu cầu nhân viên hóa trang dặm cho mình chút má hồng, để sắc mặt hồng nhuận lên một ít.
"Không cần." Kha Tây Ninh nói, "Tối qua ngủ không ngon thôi. Không có gì đâu."
Giang Dụ Phi vẫn hơi lo lắng, nhưng nghe Kha Tây Ninh nói vậy, anh cũng không biết nói gì, chỉ vuốt cằm nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt... Cậu đi chuẩn bị một chút trước đi."
Sáng sớm, Kha Tây Ninh và Thẩm Tân Nam đều ngồi trong phòng hóa trang chuẩn bị tạo hình.
Thẩm Tân Nam do dự một lát, từ trong túi áo sơ mi lấy ra một phong kẹo cao su màu xanh lá.
Cậu ta đưa cho Kha Tây Ninh, nghiêm túc nói: "Cho anh cái này."
Trải qua buổi tối hôm qua, Kha Tây Ninh cho rằng thái độ của Thẩm Tân Nam sẽ thay đổi, hoặc có lẽ sẽ ghét cậu. Cho nên khi thấy Thẩm Tân Nam không hề có chút khúc mắc đưa cho mình phong kẹo cao su, Kha Tây Ninh quả thực hơi bất ngờ, cậu nhận lấy phong kẹo, chỉ vào mình: "Cho tôi sao?"
"Vâng." Thẩm Tân Nam gật đầu liên hồi, "Khi căng thẳng, ăn một miếng, cảm xúc sẽ thả lỏng hơn nhiều."
Kha Tây Ninh thử lấy một miếng bỏ vào miệng. Nhấm nháp vài cái, nhận thấy hình như thực sự có tác dụng.
Cậu cười với Thẩm Tân Nam một cái, Thẩm Tân Nam cũng gãi gãi đầu mỉm cười.
Kha Tây Ninh nhận được một tin nhắn wechat. Cậu mở lên, là tin nhắn Thẩm Tân Nam gửi tới, có lẽ ngại không dám nói trực tiếp, cho nên mới dùng câu từ để biểu đạt.
"Anh Tây Ninh, em mãi mãi là fan của anh."
Kha Tây Ninh suy nghĩ, sau đó trả lời một tin.
"Cậu cũng đã đủ để trở thành thần tượng của người khác."
Thẩm Tân Nam cười hì hì, đỏ mặt gãi đầu.
※
Tạo hình tóc hiện đại không có phức tạp như tóc cổ trang. Kha Tây Ninh rất nhanh đã xong.
Cậu đứng trong bối cảnh, lần nữa nằm xuống chiếc giường nhỏ chứa đầy hồi ức. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Giang Dụ Phi giữ bình tĩnh, hô lên: "1 2 3, a!"
Lộ Linh bị ác mộng đeo bám, cậu gắt gao nhắm chặt mắt, âm thầm nắm chặt nắm tay.
"Không..." Lộ Linh vẫn không hề tỉnh lại, nhưng ngữ khí kiên định mà kêu ra tiếng "không" đầu tiên.
Giang Dụ Phi không nhúc nhích chăm chú khung hình, thoáng kinh ngạc một chút.
Trợ lí đạo diễn nhớ rõ kịch bản cảm thấy không đúng lắm, nhỏ giọng hỏi: "Chỗ này... có phải Kha Tây Ninh diễn không đúng rồi, không phải nên diễn ra cảm xúc sợ hãi sao?"
"Không..." Giọng Lộ Linh ước chừng tăng lên gấp đôi, giãy giụa kêu lên tiếng "Không" thứ hai.
Trợ lí còn đang muốn nói gì đó.
Giang Dụ Phi đầu cũng không ngẩng lên ngắt lời cậu, suỵt một tiếng: "... Đừng nói chuyện."
Trợ lí nhìn theo tầm mắt Giang Dụ Phi, cũng bị diễn xuất hôm nay của Kha Tây Ninh kích thích một trận. Kha Tây Ninh không dùng cảm xúc lo hãi sợ sệt như hôm qua để diễn, mà lại dùng thái độ kiên định, không chịu thua để diễn.
Ngữ khí của cậu mỗi một lần càng thêm mãnh liệt, cảm xúc cũng dần tăng cao. Cảm xúc này, sâu sắc đến nỗi từ trong màn hình truyền ra ngoài. Cho nên rất dễ truyền tới cho những thành viên trong đoàn đang có mặt tại phim trường, thậm chí cả người xem sau này.
Trong mắt Giang Dụ Phi xẹt qua một tia hưng phấn.
Ngay tại lúc này, Lộ Linh "soạt" một tiếng mở bừng mắt. Trong đôi mắt cậu ẩn chứa bao nhiêu cảm xúc còn chưa tan, tập trung tại một điểm trên bức tường trắng đối diện, dần dần, cảm xúc mãnh liệt như dòng nước xoáy mới như thủy triều từng chút một rút đi, cuối cùng biến thành một tia vô lực và mê man.
Sau cùng, ánh sáng trong mắt tản đi, lưu lại một mảnh trống rỗng.
Hiện trường ước chừng yên tĩnh một phút đồng hồ. Phần lớn mọi người đều không nhìn khung hình, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng của phần diễn này.
Giang Dụ Phi xem lại cảnh này một lần, sau khi xem xong, anh mới hưng phấn ngẩng đầu lên, dẫn đầu mọi người vỗ tay tán thưởng.
Đại bộ phận nhân viên công tác cũng vỗ tay theo Giang Dụ Phi.
Giang Dụ Phi vô cùng chân thành khen ngợi: "Tây Ninh, cậu diễn tốt lắm!"
Kha Tây Ninh không có phản ứng.
Lúc này, mọi người mới nhận ra. Trong mười mấy phút này, Kha Tây Ninh vẫn chưa từ trong cảm xúc thoát ra. Cậu vẫn nằm trên chiếc giường nhỏ, lồng ngực phập phồng, nhưng không nói một lời.
Một nhóm người tiến lên phía trước.
Cảnh quay vẫn đang không ngừng truyền về khung hình, Giang Dụ Phi chú ý tới một chi tiết. Hôm nay trước khi quay, nhân viên hóa trang không cố ý rắc thêm lên mặt Kha Tây Ninh nước nhân tạo để tạo mồ hôi, thế nhưng Kha Tây Ninh ở trong cảnh quay, trên trán lại toàn là mồ hôi lạnh.
Hết chương 38.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.