Chương 115: Quyến rũ
Đoản Miệt Tử Sai Sai
23/06/2020
Kha Tây Ninh: “…”
Sao trước đây cậu không phát hiện ra Nghiêm Tự lại không hiểu phong tình đến thế nhỉ? Bầu không khí tốt đẹp chỉ vì một câu nói của hắn mà bị phá hỏng hết cả, vốn chút kiều diễm còn đang phiêu đãng trong không khí giờ chả còn sót lại tí nào.
Nghiêm Tự vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm cậu.
Kha Tây Ninh không còn lời nào để nói, liền đỡ trán bảo: “Em có mặc!”
Nét mặt của Nghiêm Tự bình tĩnh không gợn sóng, trong ánh mắt là tràn đầy chút lăn tăn của sự không tin tưởng.
Kha Tây Ninh thấy không gạt được hắn, chẳng thể làm gì khác hơn là đầu hàng, giọng nói cũng mềm đi mấy phần, mang theo chút làm nũng và xin tha: “Anh xem hôm nay em mặc thế nào này… Làm sao nhét thêm được cái quần giữ nhiệt chứ.”
Trong ấn tượng của Kha Tây Ninh từ trước tới nay về chuyện này, số lần cậu và Nghiêm Tự cùng nhau đi xem phim rất ít. Vẫn còn nhớ lần tới rạp chiếu phim trước đó, là từ lúc Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự còn đang trong giai đoạn mập mờ, cậu tình cờ biết được một bộ phim bom tấn của Âu Mỹ mà Nghiêm Tự rất thích giờ được chiếu chính thức ở trong nước, không nói với ai cả mà lén lút đi mua hai vé xem phim, rồi đánh bạo kẹp một vé vào trong quyển kịch bản [Tiểu Lưu Ly] của hắn. Ngoại trừ vé xem phim, Kha Tây Ninh còn tự tay viết một tờ giấy, giữa những hàng chữ đều là sự ngượng ngùng, chỉ vì muốn dò hỏi Nghiêm Tự rằng thứ hai tuần tới có thể được hay không.
Hôm sau, trong phòng nghỉ tại phim trường, Kha Tây Ninh từ từ nhắm hai mắt lại học thuộc lời thoại, kịch bản được lạt tới trang 108, vừa đúng nội dung Lưu Lê đang thổ lộ với Mạc Thất. Cậu quá mức ngây ngô, chỉ một câu ‘Thích’ giản đơn, cũng chậm chạp không thể thốt ra khỏi miệng.
Nghiêm Tự ngồi ở phía đối diện, đột nhiên không báo trước mà đi tới chỗ cậu. Kha Tây Ninh ngửi được mùi của nước cạo râu nhàn nhạt trong không khí, đầu óc cậu căng chặt lại rồi ‘cạch’ một tiếng nứt ra, cậu luống cuống mở mắt, ảnh ngược trong đôi đồng tử nâu thẫm là một khuôn mặt anh tuấn.
Kha Tây Ninh tham luyến mà hít thêm một hơi nữa.
Nghiêm Tự thấy được Kha Tây Ninh đang căng thẳng, mỉm cười, “Đang học thuộc lời thoại sao?”
Kha Tây Ninh ngơ ngác gật đầu.
Nghiêm Tự lại hỏi: “Rất khó à?”
Kha Tây Ninh rất muốn phủ nhận, bởi vì khẩn trương mà suýt chút nữa là cắn phải đầu lưỡi, “Không khó ạ.”
Nghiêm Tự cụp mắt, nhìn thoáng qua trang giấy của Kha Tây Ninh, thầm nghĩ trong lòng rằng quả thật không khó, tới tới lui lui cũng chỉ là hai ba cậu. Hắn khẽ nói: “Anh thích em.”
Đầu tim của Kha Tây Ninh như có một dòng điện chạy qua, bị hung hăng trêu chọc một cái.
Nghiêm Tự ngừng lại, tiếp đó bổ sung: “Những lời này khó khăn như vậy sao?”
Kha Tây Ninh lắp bắp đáp: “Không, không khó ạ.”
Hắn vỗ vai cậu một cái để khích lệ, cúi đầu khom người xuống, khẽ đặt một mảnh giấy lên ‘trang thứ 108’ mà Kha Tây Ninh đang mở. Cậu giật mình, rồi tập trung nhìn vào nó, đó rõ ràng là tờ giấy mà cậu đã kẹp trong kịch bản của Nghiêm Tự.
“Bạn học của em có mua hai vé phim ‘Kỳ huyễn mộng cảnh’, cuối cùng cậu ấy lại có việc nên không đi được. Em nhớ anh rất thích bộ phim này, có thể có được hân hạnh đi cùng với anh không ạ? Nếu như anh không rảnh cũng không sao đâu ạ, em có thể hỏi người khác ạ ^_^ ___ sining.”
Tờ giấy này có thành quỷ Kha Tây Ninh cũng có thể nhận ra. Dù sao thì cậu cũng đã mất cả một buổi chiều để cân nhắc xem sẽ viết tờ giấy này như thế nào. Kha Tây Ninh đắn đó xem phải dùng từ sao mới không khiến cho Nghiêm Tự cảm thấy đột ngột lại vừa cảm nhận được sự thành tâm của mình, làm chết mất bao nhiêu tế bào não. Sau khi gõ ra được nội dung, cậu lại tốn rất nhiều giấy để luyện nét chữ _____ nét chữ không được quá phiêu, dễ làm cho người ta thấy người viết quá vội vàng và không để tâm, cũng không thể quá cứng nhắc, thật giống như là có phần quá để tâm… Tuy rằng Kha Tây Ninh thừa nhận là mình có ý để tâm, nhưng vẫn không thể để thần tượng của mình thấy được mình quá mức để tâm. Vạn nhất người ta đoán ra được rồi chạy mất thì phải làm thế nào.
Sau khi viết xong xuôi, Kha Tây Ninh còn chẳng biết xấu hổ mà thêm vào một kí tự dễ thương ở cuối.
Cậu vô số lần cầu trời rằng tờ giấy này sẽ không bị trả về, kết quả là vẫn cứ bị đương sự trả lại. Cậu cảm thấy chán nản đồng thời vẫn không nhịn được nghĩ, nếu Nghiêm Tự đã trả lại tờ giấy tại sao không trả lại luôn cả vé xem phim? Là muốn giữ làm của riêng à?… Thần tượng chắc không thiếu tiền đến mức ấy chứ.
Kha Tây Ninh cứ suy nghĩ miên man bất định, trong lúc lơ đãng đã lật mặt sau của tờ giấy lên.
Ở mặt sau của tờ giấy có một động tiên. (*)
(*) Nguyên gốc là 洞天 – động tiên, hoặc chỉ nơi có phong cảnh đẹp như trên trời. Mình nghĩ ý của Kha Tây Ninh đây là điều không tưởng.
“Không gặp không về.”
Trong một tích tắc Kha Tây Ninh cuối cùng cũng hiểu được sự không khống chế nổi muốn thét lên chói tai là như thế nào, cái gì gọi là cảm ơn ông Trời vì đã đem hết thảy những sự may mắn mở ra trước mặt mình. Hiển nhiên là vào thời điểm đó ông Trời đã đối xử rất tốt với Kha Tây Ninh. Nếu như tờ giấy ấy không cẩn thận lại rơi ra khỏi cuốn kịch bản [Tiểu Lưu Ly], lại bị người có ý xấu nhặt được, hậu quả ấy khó có thể tưởng tượng nổi. Hoặc trời xui đất khiến thế nào, Nghiêm Tự lại không chú ý tới tờ giấy ấy, như vậy thì hắn cũng sẽ không đồng ý với lời mời của đối phương.
Nhưng không hề có những chuyện đó, tất cả mọi thứ đều vừa khớp.
Bọn họ đúng hẹn đi xem phim ‘Kỳ huyễn mộng cảnh’. Trước lúc mở màn năm phút, Nghiêm Tự còn đặc biệt đi mua một hộp bỏng lớn và hai cốc café nóng. Bầu không khí khi xem phim khá tốt, sau khi quay về khách sạn Kha Tây Ninh còn mơ một giấc mộng ngọt ngào, cậu mơ thấy Nghiêm Tự quỳ xuống cầu hôn mình. Giấc mộng đó thật đẹp, buổi đêm Kha Tây Ninh ngủ mà còn cười thành tiếng, sáng hôm sau tỉnh dậy thì trên gối có một bãi nước dãi lớn.
Ở trên thế gian này có rất nhiều tình yêu cầu mà chẳng được. Bất luận là chuyện cổ xưa, hay là trong hiện thực, có rất nhiều tình yêu thầm từ mộng cảnh biến thành bi kịch. Nếu như nói tỉ lệ của người có tình sẽ về bên nhau là 1/100, như vậy khi đó Kha Tây Ninh cảm thấy mình chính là nằm trong số trăm người còn lại kia.
Cậu và Nghiêm Tự giống như là nhân vật trong truyện cổ tích vậy _____ lưỡng tình tương duyệt, tình hữu độc chung. Có lẽ Nguyệt Lão cảm thấy đoạn tơ hồng này quá mức thuận buồm xuôi gió, chẳng có trắc trở gì, để mà nói thì không công bằng với các cặp đôi khác, nên liền đem sự mâu thuẫn đóng vào giữa cuộc hôn nhân của bọn họ.
Cậu thiếu niên Kha Tây Ninh mới nếm thử chút tư vị thầm mến, đã được người trong mộng đáp lại.
Nhiều năm sau, hai người lại một lần nữa đứng ở trước cửa rạp chiếu phim, mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhưng mà là xoắn xuýt về câu nói của Nghiêm Tự – “Có phải em không mặc quần giữ ấm không?”
Cũng không phải là Kha Tây Ninh không thích mặc. Hôm nay vì buổi hẹn hò, cậu đã cố ý ăn mặc trẻ trung hóa ra một chút. Bất luận là cái áo hoodie màu vàng chanh, hay là chiếc quần bò mài rách mấy chỗ, tất cả đều là phong cách thời đại học mà cậu thích. Nếu không phải đêm nay không trăng gió lớn, Kha Tây Ninh cũng chẳng dám mặc thế ra đường. Đã là một người đàn ông 30 tuổi rồi, mặc như thế này chắc chắn sẽ nghi là giả nai.
Tuy rằng hôm nay cậu chính là vì giả nai nên mới thế.
Chẳng ai muốn bị lạnh. Nhưng đã mặc một chiếc quần bò mài rách mấy chỗ mà lại còn mặc thêm quần giữ ấm á?
Kha Tây Ninh cũng không phải đứa ngốc.
Ánh mắt không tán thành của Nghiêm Tự chuyển xuống phía đùi của vợ mình, tiếp đó thì mãi chẳng thấy dời đi.
Đầu Kha Tây Ninh đau muốn nứt, cậu nhanh tay lẹ mắt dắt tay Nghiêm Tự, nói: “Phim cũng đã chiếu được hơn 30 phút rồi, không đi là không xem được nữa đâu.”
Nghiêm Tự nhìn chăm chú vào hai bàn tay đang nắm chặt của họ, khóe miệng lơ đãng nhếch lên, rồi gật đầu tắp lự: “Đi thôi.”
Trên vé xem [Tiểu Lưu Ly] ghi là chiếu ở phòng số 3, Kha Tây Ninh kéo tay Nghiêm Tự đi về phía trước. Bỗng nhiên Nghiêm Tự lại dừng lại, hắn nói: “Em chờ anh một chút.”
Cậu không hiểu gì quay lại nhìn, chỉ thấy Nghiêm Tự đang nói gì đó với cô gái bán đồ ăn vặt trong rạp. Cô gái đó đương nhiên là nhận ra Nghiêm Tự, cô kinh ngạc tới há hốc miệng.
Nghiêm Tự lặng lẽ lắc đầu với cô gái. Chỉ chốc lát sau, trong tay hắn là một hộp bỏng cỡ lớn và hai cốc café nóng hổi. Những thứ này… giống hệt như lần đầu tiên bọn họ cùng nhau đi xem phim.
Kha Tây Ninh vốn tưởng rằng chỉ là trùng hợp. Nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Nghiêm Tự, trực giác mách bảo Kha Tây Ninh rằng hắn đã nói với cô gái bàn hàng, những thứ này không phải là trùng hợp, cũng giống như cậu cố ý mặc theo phong cách của nhiều năm về trước, Nghiêm Tự cũng đang tìm kiếm những hồi ức xưa kia.
Thừa lúc cô gái ở quầy hàng không để ý, Kha Tây Ninh ngoan ngoãn đi qua hành lang được phủ kín bằng đá cẩm thạch màu vàng nhạt, giúp Nghiêm Tự cầm hộp bỏng ngô đang kẹp ở cánh tay. [Tiểu Lưu Ly] đã chiếu được quá nửa, nhưng không hai người lại chẳng sốt ruột chút nào mà sóng vai nhau đi vào.
Trong rạp chiếu đang tĩnh lặng, Kha Tây Ninh đột nhiên hỏi: “Anh nói xem bọn mình cứ đi bừa vào thế nào, có thể hiểu được nội dung nữa hay không?”
Nghiêm Tự cúi đầu nhìn cậu: “Vẫn ổn. Anh còn nhớ rất kỹ nội dung phim và lời thoại, vẫn có thể xem tiếp được.”
Kha Tây Ninh nghe vậy liền nhe răng cười: “Em cũng vậy.”
Ca sĩ có thể quên bài hát chủ đề mà mình từng hát, tác giả có thể quên tên nhân vật mà nhiều năm trước mình từng cắn bút để viết xuống, tác giả truyện tranh có thể quên nội dung truyện mà tuần trước mình vẽ. Diễn viên cũng vậy. Trừ phi là nỗ lực nhớ lại, bọn họ gần như cũng chỉ nhớ mang máng về bộ phim mình quay hai năm trước. Chuyện ấy không liên quan tới năng lực nghiệp vụ cùng việc rèn luyện chuyên ngành hàng ngày, cũng không phải không yêu mến (tác phẩm), mà là tuân theo sự phát triển kí ức của con người.
Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự đã quay hàng trăm hàng nghìn bộ phim, nếu nhớ được hết toàn bộ nội dung của từng bộ phim một, đó mới thật sự là nói đùa.
Nhưng ngoại trừ [Tiểu Lưu Ly]. Kha Tây Ninh không phải cố ý ghi nhớ, cũng không phải vì cảm thấy lời thoại và nội dung phim kinh động đất trời quỷ khóc thần sầu ra sao, nhưng mà nhiều năm trôi qua như thế, những hình ảnh ấy và lời thoại giống như đã khắc ở trong đầu cậu, có thể nhìn thấy rõ ràng, hiển hiện trước mắt.
Cốc café nóng giữ trong lòng bàn tay, cũng làm bình ổn tâm tình của Kha Tây Ninh.
Cậu cúi đầu nói: “Em không nghĩ là anh vẫn còn nhớ.”
Nghiêm Tự hỏi lại: “Gì cơ?”
Kha Tây Ninh cũng không úp úp mở mở nữa: “Em không nghĩ là anh còn nhớ rõ lần đầu tiên bọn mình cùng nhau đi xem phim vào năm ấy. Anh cũng giống như ngày hôm nay, mua hai cốc café và một hộp bỏng lớn.”
Nghiêm Tự đáp: “Anh không thể quên được.”
Kha Tây Ninh có chút kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn.
Nghiêm Tự nhớ lại: “Đó là lần tư anh đi xem [Kỳ huyễn mộng cảnh]. Em nói xem anh quên thế nào được chứ?”
Kha Tây Ninh biết Nghiêm Tự có một tình yêu cuồng nhiệt với bộ phim này, chỉ là không nghĩ rằng hắn có thể xem đi xem lại bộ ấy nhiều lần tới vậy. Ngày đó cậu mua vé, còn thật sự tưởng rằng đó là lần đầu tiên Nghiêm Tự xem, dù sao lúc ấy phim cũng mới lần đầu chiếu ở Đại Lục, trên mạng cũng không có bất kì bản lậu nào. Có lẽ hẳn là lúc ở nước ngoài nhận hoạt động đại ngôn, Nghiêm Tự đã bớt chút thời gian rảnh để đi xem.
“Không đúng.” Kha Tây Ninh nghi ngờ nói, “Vậy sao lần đó biểu hiện của anh cứ như lần đầu được xem vậy?”
Nghiêm Tự cười đáp: “Đầu tiên, spoil phim là một hành vi không có đạo đức. Thứ hai là…”
Kha Tây Ninh chớp chớp mắt: “Anh nói tiếp đi.”
Nghiêm Tự hơi ngừng: “Thứ hai là, em đã rất vất vả mới hẹn anh đi xem phim, nếu như anh nói mình đã xem từ trước rồi, em sẽ cảm thấy mất hứng. Anh lại không muốn em bị mất hứng.”
Kha Tây Ninh có chút sửng sốt, lắc lắc tay trêu hắn: “Anh nói giống như lúc đó anh đã thật sự để ý em rồi ấy.”
Nghiêm Tự nhàn nhạt quay sang nhìn Kha Tây Ninh.
Cậu bị nhìn tới nỗi da đầu tê dại, nói: “Anh sao thế?”
Nghiêm Tự cúi đầu chăm chú nhìn cậu, chần chờ bảo: “Tây Ninh, em nghĩ vì sao năm đó anh lại dễ dàng đáp ứng đi xem phim cùng em như vậy?”
Sự nghi ngờ này nhiều năm trước đây cũng có trong lòng Kha Tây Ninh. Tính cách của Nghiêm Tự, Kha Tây Ninh hiểu rõ, ở trong mắt hắn, cái chuyện cùng đi xem phim với người khác như thế này… thì chỉ khi được thăng lên đến quan hệ người yêu mới có thể làm. Nghiêm Tự dễ dàng đáp ứng cậu như thế, Kha Tây Ninh cũng thấy rất khó hiểu. Lúc đó lời giải thích của cậu chính là Nghiêm Tự quá mong chờ đối với bộ phim ấy, bởi vậy nên cậu đã quên rất nhiều chi tiết. Hôm nay Nghiêm Tự nói với cậu rằng, hắn đã đi xem phim này rất nhiều lần từ lâu rồi, đã không còn cái lý do háo hức mong đợi với bộ phim nữa.
Tầng đáp án này bị phủ định, vì vậy có một suy đoán không quá chân thật cứ quanh quẩn trong đầu Kha Tây Ninh.
Hay là… Hay là Nghiêm Tự thực sự đã để ý cậu từ trước rồi? So với những gì cậu tưởng tưởng còn sớm hơn nhiều.
Nhưng mà vào giai đoạn cậu hẹn Nghiêm Tự đi xem phim, cậu mới chỉ chính thức quen biết với Nghiêm Tự được khoảng một tuần thôi mà…
Hết chương 115.
Sao trước đây cậu không phát hiện ra Nghiêm Tự lại không hiểu phong tình đến thế nhỉ? Bầu không khí tốt đẹp chỉ vì một câu nói của hắn mà bị phá hỏng hết cả, vốn chút kiều diễm còn đang phiêu đãng trong không khí giờ chả còn sót lại tí nào.
Nghiêm Tự vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm cậu.
Kha Tây Ninh không còn lời nào để nói, liền đỡ trán bảo: “Em có mặc!”
Nét mặt của Nghiêm Tự bình tĩnh không gợn sóng, trong ánh mắt là tràn đầy chút lăn tăn của sự không tin tưởng.
Kha Tây Ninh thấy không gạt được hắn, chẳng thể làm gì khác hơn là đầu hàng, giọng nói cũng mềm đi mấy phần, mang theo chút làm nũng và xin tha: “Anh xem hôm nay em mặc thế nào này… Làm sao nhét thêm được cái quần giữ nhiệt chứ.”
Trong ấn tượng của Kha Tây Ninh từ trước tới nay về chuyện này, số lần cậu và Nghiêm Tự cùng nhau đi xem phim rất ít. Vẫn còn nhớ lần tới rạp chiếu phim trước đó, là từ lúc Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự còn đang trong giai đoạn mập mờ, cậu tình cờ biết được một bộ phim bom tấn của Âu Mỹ mà Nghiêm Tự rất thích giờ được chiếu chính thức ở trong nước, không nói với ai cả mà lén lút đi mua hai vé xem phim, rồi đánh bạo kẹp một vé vào trong quyển kịch bản [Tiểu Lưu Ly] của hắn. Ngoại trừ vé xem phim, Kha Tây Ninh còn tự tay viết một tờ giấy, giữa những hàng chữ đều là sự ngượng ngùng, chỉ vì muốn dò hỏi Nghiêm Tự rằng thứ hai tuần tới có thể được hay không.
Hôm sau, trong phòng nghỉ tại phim trường, Kha Tây Ninh từ từ nhắm hai mắt lại học thuộc lời thoại, kịch bản được lạt tới trang 108, vừa đúng nội dung Lưu Lê đang thổ lộ với Mạc Thất. Cậu quá mức ngây ngô, chỉ một câu ‘Thích’ giản đơn, cũng chậm chạp không thể thốt ra khỏi miệng.
Nghiêm Tự ngồi ở phía đối diện, đột nhiên không báo trước mà đi tới chỗ cậu. Kha Tây Ninh ngửi được mùi của nước cạo râu nhàn nhạt trong không khí, đầu óc cậu căng chặt lại rồi ‘cạch’ một tiếng nứt ra, cậu luống cuống mở mắt, ảnh ngược trong đôi đồng tử nâu thẫm là một khuôn mặt anh tuấn.
Kha Tây Ninh tham luyến mà hít thêm một hơi nữa.
Nghiêm Tự thấy được Kha Tây Ninh đang căng thẳng, mỉm cười, “Đang học thuộc lời thoại sao?”
Kha Tây Ninh ngơ ngác gật đầu.
Nghiêm Tự lại hỏi: “Rất khó à?”
Kha Tây Ninh rất muốn phủ nhận, bởi vì khẩn trương mà suýt chút nữa là cắn phải đầu lưỡi, “Không khó ạ.”
Nghiêm Tự cụp mắt, nhìn thoáng qua trang giấy của Kha Tây Ninh, thầm nghĩ trong lòng rằng quả thật không khó, tới tới lui lui cũng chỉ là hai ba cậu. Hắn khẽ nói: “Anh thích em.”
Đầu tim của Kha Tây Ninh như có một dòng điện chạy qua, bị hung hăng trêu chọc một cái.
Nghiêm Tự ngừng lại, tiếp đó bổ sung: “Những lời này khó khăn như vậy sao?”
Kha Tây Ninh lắp bắp đáp: “Không, không khó ạ.”
Hắn vỗ vai cậu một cái để khích lệ, cúi đầu khom người xuống, khẽ đặt một mảnh giấy lên ‘trang thứ 108’ mà Kha Tây Ninh đang mở. Cậu giật mình, rồi tập trung nhìn vào nó, đó rõ ràng là tờ giấy mà cậu đã kẹp trong kịch bản của Nghiêm Tự.
“Bạn học của em có mua hai vé phim ‘Kỳ huyễn mộng cảnh’, cuối cùng cậu ấy lại có việc nên không đi được. Em nhớ anh rất thích bộ phim này, có thể có được hân hạnh đi cùng với anh không ạ? Nếu như anh không rảnh cũng không sao đâu ạ, em có thể hỏi người khác ạ ^_^ ___ sining.”
Tờ giấy này có thành quỷ Kha Tây Ninh cũng có thể nhận ra. Dù sao thì cậu cũng đã mất cả một buổi chiều để cân nhắc xem sẽ viết tờ giấy này như thế nào. Kha Tây Ninh đắn đó xem phải dùng từ sao mới không khiến cho Nghiêm Tự cảm thấy đột ngột lại vừa cảm nhận được sự thành tâm của mình, làm chết mất bao nhiêu tế bào não. Sau khi gõ ra được nội dung, cậu lại tốn rất nhiều giấy để luyện nét chữ _____ nét chữ không được quá phiêu, dễ làm cho người ta thấy người viết quá vội vàng và không để tâm, cũng không thể quá cứng nhắc, thật giống như là có phần quá để tâm… Tuy rằng Kha Tây Ninh thừa nhận là mình có ý để tâm, nhưng vẫn không thể để thần tượng của mình thấy được mình quá mức để tâm. Vạn nhất người ta đoán ra được rồi chạy mất thì phải làm thế nào.
Sau khi viết xong xuôi, Kha Tây Ninh còn chẳng biết xấu hổ mà thêm vào một kí tự dễ thương ở cuối.
Cậu vô số lần cầu trời rằng tờ giấy này sẽ không bị trả về, kết quả là vẫn cứ bị đương sự trả lại. Cậu cảm thấy chán nản đồng thời vẫn không nhịn được nghĩ, nếu Nghiêm Tự đã trả lại tờ giấy tại sao không trả lại luôn cả vé xem phim? Là muốn giữ làm của riêng à?… Thần tượng chắc không thiếu tiền đến mức ấy chứ.
Kha Tây Ninh cứ suy nghĩ miên man bất định, trong lúc lơ đãng đã lật mặt sau của tờ giấy lên.
Ở mặt sau của tờ giấy có một động tiên. (*)
(*) Nguyên gốc là 洞天 – động tiên, hoặc chỉ nơi có phong cảnh đẹp như trên trời. Mình nghĩ ý của Kha Tây Ninh đây là điều không tưởng.
“Không gặp không về.”
Trong một tích tắc Kha Tây Ninh cuối cùng cũng hiểu được sự không khống chế nổi muốn thét lên chói tai là như thế nào, cái gì gọi là cảm ơn ông Trời vì đã đem hết thảy những sự may mắn mở ra trước mặt mình. Hiển nhiên là vào thời điểm đó ông Trời đã đối xử rất tốt với Kha Tây Ninh. Nếu như tờ giấy ấy không cẩn thận lại rơi ra khỏi cuốn kịch bản [Tiểu Lưu Ly], lại bị người có ý xấu nhặt được, hậu quả ấy khó có thể tưởng tượng nổi. Hoặc trời xui đất khiến thế nào, Nghiêm Tự lại không chú ý tới tờ giấy ấy, như vậy thì hắn cũng sẽ không đồng ý với lời mời của đối phương.
Nhưng không hề có những chuyện đó, tất cả mọi thứ đều vừa khớp.
Bọn họ đúng hẹn đi xem phim ‘Kỳ huyễn mộng cảnh’. Trước lúc mở màn năm phút, Nghiêm Tự còn đặc biệt đi mua một hộp bỏng lớn và hai cốc café nóng. Bầu không khí khi xem phim khá tốt, sau khi quay về khách sạn Kha Tây Ninh còn mơ một giấc mộng ngọt ngào, cậu mơ thấy Nghiêm Tự quỳ xuống cầu hôn mình. Giấc mộng đó thật đẹp, buổi đêm Kha Tây Ninh ngủ mà còn cười thành tiếng, sáng hôm sau tỉnh dậy thì trên gối có một bãi nước dãi lớn.
Ở trên thế gian này có rất nhiều tình yêu cầu mà chẳng được. Bất luận là chuyện cổ xưa, hay là trong hiện thực, có rất nhiều tình yêu thầm từ mộng cảnh biến thành bi kịch. Nếu như nói tỉ lệ của người có tình sẽ về bên nhau là 1/100, như vậy khi đó Kha Tây Ninh cảm thấy mình chính là nằm trong số trăm người còn lại kia.
Cậu và Nghiêm Tự giống như là nhân vật trong truyện cổ tích vậy _____ lưỡng tình tương duyệt, tình hữu độc chung. Có lẽ Nguyệt Lão cảm thấy đoạn tơ hồng này quá mức thuận buồm xuôi gió, chẳng có trắc trở gì, để mà nói thì không công bằng với các cặp đôi khác, nên liền đem sự mâu thuẫn đóng vào giữa cuộc hôn nhân của bọn họ.
Cậu thiếu niên Kha Tây Ninh mới nếm thử chút tư vị thầm mến, đã được người trong mộng đáp lại.
Nhiều năm sau, hai người lại một lần nữa đứng ở trước cửa rạp chiếu phim, mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhưng mà là xoắn xuýt về câu nói của Nghiêm Tự – “Có phải em không mặc quần giữ ấm không?”
Cũng không phải là Kha Tây Ninh không thích mặc. Hôm nay vì buổi hẹn hò, cậu đã cố ý ăn mặc trẻ trung hóa ra một chút. Bất luận là cái áo hoodie màu vàng chanh, hay là chiếc quần bò mài rách mấy chỗ, tất cả đều là phong cách thời đại học mà cậu thích. Nếu không phải đêm nay không trăng gió lớn, Kha Tây Ninh cũng chẳng dám mặc thế ra đường. Đã là một người đàn ông 30 tuổi rồi, mặc như thế này chắc chắn sẽ nghi là giả nai.
Tuy rằng hôm nay cậu chính là vì giả nai nên mới thế.
Chẳng ai muốn bị lạnh. Nhưng đã mặc một chiếc quần bò mài rách mấy chỗ mà lại còn mặc thêm quần giữ ấm á?
Kha Tây Ninh cũng không phải đứa ngốc.
Ánh mắt không tán thành của Nghiêm Tự chuyển xuống phía đùi của vợ mình, tiếp đó thì mãi chẳng thấy dời đi.
Đầu Kha Tây Ninh đau muốn nứt, cậu nhanh tay lẹ mắt dắt tay Nghiêm Tự, nói: “Phim cũng đã chiếu được hơn 30 phút rồi, không đi là không xem được nữa đâu.”
Nghiêm Tự nhìn chăm chú vào hai bàn tay đang nắm chặt của họ, khóe miệng lơ đãng nhếch lên, rồi gật đầu tắp lự: “Đi thôi.”
Trên vé xem [Tiểu Lưu Ly] ghi là chiếu ở phòng số 3, Kha Tây Ninh kéo tay Nghiêm Tự đi về phía trước. Bỗng nhiên Nghiêm Tự lại dừng lại, hắn nói: “Em chờ anh một chút.”
Cậu không hiểu gì quay lại nhìn, chỉ thấy Nghiêm Tự đang nói gì đó với cô gái bán đồ ăn vặt trong rạp. Cô gái đó đương nhiên là nhận ra Nghiêm Tự, cô kinh ngạc tới há hốc miệng.
Nghiêm Tự lặng lẽ lắc đầu với cô gái. Chỉ chốc lát sau, trong tay hắn là một hộp bỏng cỡ lớn và hai cốc café nóng hổi. Những thứ này… giống hệt như lần đầu tiên bọn họ cùng nhau đi xem phim.
Kha Tây Ninh vốn tưởng rằng chỉ là trùng hợp. Nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Nghiêm Tự, trực giác mách bảo Kha Tây Ninh rằng hắn đã nói với cô gái bàn hàng, những thứ này không phải là trùng hợp, cũng giống như cậu cố ý mặc theo phong cách của nhiều năm về trước, Nghiêm Tự cũng đang tìm kiếm những hồi ức xưa kia.
Thừa lúc cô gái ở quầy hàng không để ý, Kha Tây Ninh ngoan ngoãn đi qua hành lang được phủ kín bằng đá cẩm thạch màu vàng nhạt, giúp Nghiêm Tự cầm hộp bỏng ngô đang kẹp ở cánh tay. [Tiểu Lưu Ly] đã chiếu được quá nửa, nhưng không hai người lại chẳng sốt ruột chút nào mà sóng vai nhau đi vào.
Trong rạp chiếu đang tĩnh lặng, Kha Tây Ninh đột nhiên hỏi: “Anh nói xem bọn mình cứ đi bừa vào thế nào, có thể hiểu được nội dung nữa hay không?”
Nghiêm Tự cúi đầu nhìn cậu: “Vẫn ổn. Anh còn nhớ rất kỹ nội dung phim và lời thoại, vẫn có thể xem tiếp được.”
Kha Tây Ninh nghe vậy liền nhe răng cười: “Em cũng vậy.”
Ca sĩ có thể quên bài hát chủ đề mà mình từng hát, tác giả có thể quên tên nhân vật mà nhiều năm trước mình từng cắn bút để viết xuống, tác giả truyện tranh có thể quên nội dung truyện mà tuần trước mình vẽ. Diễn viên cũng vậy. Trừ phi là nỗ lực nhớ lại, bọn họ gần như cũng chỉ nhớ mang máng về bộ phim mình quay hai năm trước. Chuyện ấy không liên quan tới năng lực nghiệp vụ cùng việc rèn luyện chuyên ngành hàng ngày, cũng không phải không yêu mến (tác phẩm), mà là tuân theo sự phát triển kí ức của con người.
Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự đã quay hàng trăm hàng nghìn bộ phim, nếu nhớ được hết toàn bộ nội dung của từng bộ phim một, đó mới thật sự là nói đùa.
Nhưng ngoại trừ [Tiểu Lưu Ly]. Kha Tây Ninh không phải cố ý ghi nhớ, cũng không phải vì cảm thấy lời thoại và nội dung phim kinh động đất trời quỷ khóc thần sầu ra sao, nhưng mà nhiều năm trôi qua như thế, những hình ảnh ấy và lời thoại giống như đã khắc ở trong đầu cậu, có thể nhìn thấy rõ ràng, hiển hiện trước mắt.
Cốc café nóng giữ trong lòng bàn tay, cũng làm bình ổn tâm tình của Kha Tây Ninh.
Cậu cúi đầu nói: “Em không nghĩ là anh vẫn còn nhớ.”
Nghiêm Tự hỏi lại: “Gì cơ?”
Kha Tây Ninh cũng không úp úp mở mở nữa: “Em không nghĩ là anh còn nhớ rõ lần đầu tiên bọn mình cùng nhau đi xem phim vào năm ấy. Anh cũng giống như ngày hôm nay, mua hai cốc café và một hộp bỏng lớn.”
Nghiêm Tự đáp: “Anh không thể quên được.”
Kha Tây Ninh có chút kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn.
Nghiêm Tự nhớ lại: “Đó là lần tư anh đi xem [Kỳ huyễn mộng cảnh]. Em nói xem anh quên thế nào được chứ?”
Kha Tây Ninh biết Nghiêm Tự có một tình yêu cuồng nhiệt với bộ phim này, chỉ là không nghĩ rằng hắn có thể xem đi xem lại bộ ấy nhiều lần tới vậy. Ngày đó cậu mua vé, còn thật sự tưởng rằng đó là lần đầu tiên Nghiêm Tự xem, dù sao lúc ấy phim cũng mới lần đầu chiếu ở Đại Lục, trên mạng cũng không có bất kì bản lậu nào. Có lẽ hẳn là lúc ở nước ngoài nhận hoạt động đại ngôn, Nghiêm Tự đã bớt chút thời gian rảnh để đi xem.
“Không đúng.” Kha Tây Ninh nghi ngờ nói, “Vậy sao lần đó biểu hiện của anh cứ như lần đầu được xem vậy?”
Nghiêm Tự cười đáp: “Đầu tiên, spoil phim là một hành vi không có đạo đức. Thứ hai là…”
Kha Tây Ninh chớp chớp mắt: “Anh nói tiếp đi.”
Nghiêm Tự hơi ngừng: “Thứ hai là, em đã rất vất vả mới hẹn anh đi xem phim, nếu như anh nói mình đã xem từ trước rồi, em sẽ cảm thấy mất hứng. Anh lại không muốn em bị mất hứng.”
Kha Tây Ninh có chút sửng sốt, lắc lắc tay trêu hắn: “Anh nói giống như lúc đó anh đã thật sự để ý em rồi ấy.”
Nghiêm Tự nhàn nhạt quay sang nhìn Kha Tây Ninh.
Cậu bị nhìn tới nỗi da đầu tê dại, nói: “Anh sao thế?”
Nghiêm Tự cúi đầu chăm chú nhìn cậu, chần chờ bảo: “Tây Ninh, em nghĩ vì sao năm đó anh lại dễ dàng đáp ứng đi xem phim cùng em như vậy?”
Sự nghi ngờ này nhiều năm trước đây cũng có trong lòng Kha Tây Ninh. Tính cách của Nghiêm Tự, Kha Tây Ninh hiểu rõ, ở trong mắt hắn, cái chuyện cùng đi xem phim với người khác như thế này… thì chỉ khi được thăng lên đến quan hệ người yêu mới có thể làm. Nghiêm Tự dễ dàng đáp ứng cậu như thế, Kha Tây Ninh cũng thấy rất khó hiểu. Lúc đó lời giải thích của cậu chính là Nghiêm Tự quá mong chờ đối với bộ phim ấy, bởi vậy nên cậu đã quên rất nhiều chi tiết. Hôm nay Nghiêm Tự nói với cậu rằng, hắn đã đi xem phim này rất nhiều lần từ lâu rồi, đã không còn cái lý do háo hức mong đợi với bộ phim nữa.
Tầng đáp án này bị phủ định, vì vậy có một suy đoán không quá chân thật cứ quanh quẩn trong đầu Kha Tây Ninh.
Hay là… Hay là Nghiêm Tự thực sự đã để ý cậu từ trước rồi? So với những gì cậu tưởng tưởng còn sớm hơn nhiều.
Nhưng mà vào giai đoạn cậu hẹn Nghiêm Tự đi xem phim, cậu mới chỉ chính thức quen biết với Nghiêm Tự được khoảng một tuần thôi mà…
Hết chương 115.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.