Chương 122: Tiết lộ
Đoản Miệt Tử Sai Sai
23/06/2020
Trời hôm nay thật lạnh. Lạnh đến mức này, dòng người dòng xe vụt qua trước mặt, chẳng mấy chốc hai bên đường đã không còn bóng dáng ai. Kha Tây Ninh đơn độc bước đi trên phố, khi gọi điện thoại đầu khó tránh khỏi hơi chúc xuống. Tóc sau gáy được cắt tỉa gọn gàng, làm cái cổ thon dài đầy hấp dẫn không chút phòng bị mà lộ ra trước mắt người qua đường, tựa như một cành mai ngạo nghễ mà yếu ớt, nếu bị kẻ có dã tâm bắt được, nó sẽ lập tức bị bẻ gãy.
Sừng sững phía đối diện là một tòa kiến trúc rất có tính đại diện cho khu này. Nó mới được xây từ hai ba năm trở lại đây, gạch ngói màu cam đỏ hãy còn mới, nhìn tổng thể, tòa nhà được xây dựng theo phong cách Tây Âu. Màu trắng be và màu cà phê tối kết hợp với nhau, trông như một cái bánh Tiramisu khổng lồ, vẻ ngoài ngọt ngào ấy khiến người ta cảm nhận được chút ấm áp giữa trời đông giá rét này. Tài xế trông thấy Kha Tây Ninh phong trần mệt mỏi bước tới, bèn săn sóc lái xe đỗ trước mặt cậu.
Hai ba câu của Thẩm Tân Nam đầu đuôi không đồng nhất. Thái độ hàm hồ mập mờ ấy khiến Kha Tây Ninh nhất thời cảm thấy vô cùng mờ mịt, cậu thoáng dừng bước, nghiêm túc hỏi: “Cậu nói gì cơ? Cái gì mà không cố ý nói ra?”
Cành cây trơ trụi bất an xao động.
Bên trong xe ấm áp, nhưng người đang ngồi ở ghế phụ lái lại không hề lưu luyến. Nghiêm Tự bước nhanh xuống khỏi xe bảo mẫu, cầm theo chiếc khăn quàng cổ lông dê màu nâu nhạt trên ghế, cũng không hỏi ý đương sự có muốn hay không, hắn trực tiếp vòng tay ôm lấy Kha Tây Ninh, dùng chiếc khăn to như tấm áo choàng quấn ba vòng quanh cái cổ lạnh lẽo của người trước mặt, cho đến khi cái cổ thiên nga xinh đẹp bị tác động vật lý hoàn toàn che kín mới thôi.
Nghiêm Tự có nói sẽ tới đón cậu.
Vì thế khi hắn đột ngột xuất hiện, Kha Tây Ninh cũng không bất ngờ, dứt khoát xỏ bàn tay trái để không vào túi áo khoác của hắn, cười bảo: “Anh tới rồi?”
Thẩm Tân Nam nhạy bén phát hiện ra bên cạnh cậu có thêm một người, cậu ta mờ mịt hỏi: “Nghiêm Tự… cũng ở đó ạ?”
“Ừ, anh ấy đang ngồi bên cạnh tôi.” Kha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự ngồi vào xe, cậu nghiêm mặt nói: “Tôi đang nghe đây, cậu nói tiếp đi.”
Thẩm Tân Nam hít sâu, cơn say rượu làm cậu ta đau đầu, nhưng sau khi tỉnh lại, cậu ta lại nhớ rõ việc hồ đồ mà mình làm tối qua.
Cậu ta rất hối hận.
Sau khi chương trình giải trí thám hiểm dã ngoại ‘Thử thách chính mình’ kết thúc việc ghi hình, Thẩm Tân Nam – người từng liên tiếp bị đối thủ cạnh tranh trong công ty cướp mất tài nguyên – sau nhiều phen thất bại, cuối cùng đã nhận được một bộ phim không tệ lắm thể loại đạo mộ. Sức ảnh hưởng của cậu ta chưa đủ để diễn IP nhân vật chính, có điều người đại diện của cậu cũng coi như tận tình tận nghĩa, dốc hết sức lực kiếm về cho Thẩm Tân Nam vai nam thứ hút fan, nói là chỉ cần cậu diễn tốt, không phá nát nhân vật, sau khi bộ phim lên sóng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu hoàn toàn có thể thu về được một lượng fan lớn.
Đáng tiếc bộ phim này lại do nam thứ ba mang vốn vào đoàn, đạo diễn vì ôm đùi mà kêu biên kịch sửa kịch bản suốt đêm, sau khi sửa lại, không ngoài dự đoán, đa số cảnh diễn của nam thứ hai Thẩm Tân Nam bị cắt mất, tình tiết vốn thuộc về cậu bị chắp nối chuyển sang cho nam số ba kia. Vai diễn của cậu y như lợn bị ép uống nước, trên danh nghĩa là vai thứ ba, nhưng cuối cùng thời lượng lên hình chỉ còn dư lại vài phút.
Bản thân Thẩm Tân Nam đã bỏ rất nhiều thời gian công sức cho việc lý giải kịch bản, cố gắng quay thật tốt, dụng tâm hơn hẳn so với mấy diễn viễn mới khác. Mỗi ngày cậu ta thức khuya dậy sớm nghiên cứu kịch bản, thường xuyên mặt dày mà đi tìm những tiền bối không quen biết nhờ chỉ bảo kinh nghiệm đóng phim. Kết quả nhận được lại là một vai diễn nát bét như vậy, tất cả phần tốt đều bị người khác lấy mất, thậm chí những cảnh hiện tại của cậu còn là người ta ăn thừa để lại.
Chuyện này kêu Thẩm Tân Nam bình tĩnh sao cho được? Cậu ta không có người chống lưng như nam thứ ba, cũng không có nhân khí cao ngất như nam chính, cậu ta chỉ có chính mình.
Thẩm Tân Nam chán nản che mặt, buồn bã nói: “Thầy ơi, anh biết không? Có đôi khi em rất mệt, muốn quay đầu lại nhìn, nhìn lại những trắc trở đã trải qua, nhưng sau lưng em không hề có đường, chỉ có vực thẳm… Em không còn muốn đi tiếp nữa rồi.” Con đường phía trước mờ mịt, sau lưng lại cô độc không người nâng đỡ, bản thân cậu ta đang ở trong hiểm cảnh ấy.
Giọng nói thống khổ bất lực của Thẩm Tân Nam theo sóng điện thoại sàn sạt lọt vào tai Kha Tây Ninh không sót chữ nào. Cậu ta chỉ gọi Kha Tây Ninh bằng một chữ ‘thầy’, người xa lạ thì gọi ‘thầy Kha’, ai thân thiết hơn một chút thì gọi là ‘Tây Ninh’, hoặc ‘anh Tây Ninh’.
“Vực thẳm? Không muốn đi tiếp nữa?”
Kha Tây Ninh bật ra một tiếng cười lạnh khe khẽ.
Bất ngờ là, trong tiếng cười ngắn ngủi của cậu không hề mang sự đồng cảm, ngược lại thái độ so với lúc trước càng thêm lạnh nhạt.
Kha Tây Ninh chỉ trích không chút nể nang: “Thẩm Tân Nam, phiền cậu mở weibo của mình ra xem, fan của cậu đang là bao nhiêu, những fan ‘sống’ ủng hộ cậu đang là bao nhiêu. Có nhiều người trông chờ vào cậu như thế, vậy mà cậu lại tự sa ngã… Thật là, thật là phí phạm của trời.” Bốn chữ cuối Kha Tây Ninh gần như rít qua khẽ răng, có thể thấy lúc này cậu đang giận dữ bất lực đến mức nào.
Không chỉ một lần, cậu từng nói hết nước hết cái với Thẩm Tân Nam rằng: với tư cách là một diễn viên, cậu rất hâm mộ Thẩm Tân Nam, cậu ta có tài năng thiên bẩm, bộ phim đầu tiên nhận được khi vừa ra mắt đã được diễn vai chính, hơn nữa bộ phim ấy còn nổi một thời. Vậy mà Thẩm Tân Nam lại vứt hết những lời này của cậu ra sau đầu, quên sạch sẽ không còn lại gì.
Mắng xong, cậu bình tĩnh lại, ngữ khí hơi trầm xuống, ánh mắt cũng ôn hòa hơn: “Tháng này chương trình tống nghệ của cậu lên sóng rồi, được phát sóng vào giờ đẹp. Bản thân cậu cũng nói là đang quay phim mới… đừng tự coi nhẹ chính mình, cũng không cần phải đua đòi với ai, cứ giữ tâm trạng bình ổn là được.”
Kha Tây Ninh lại một lần nữa tận tình khuyên giải mấy câu, hy vọng có thể kích thích chút lòng tự tin của Thẩm Tân Nam.
Thẩm Tân Nam ngây người.
Từ trước tới giờ, trong lòng cậu ta, Kha Tây Ninh luôn gắn liền với hai chữ ‘dịu dàng’. Thẩm Tân Nam cho rằng bản thân mình rất may mắn, vừa mới tập tễnh debut đã gặp được một tiền bối có lòng kiên nhẫn như vậy, ôn hòa tận tình dẫn dắt cậu đi qua chặng đường đầu tiên. Nếu bảo là yêu, Thẩm Tân Nam lại cảm thấy tình cảm của mình dành cho Kha Tây Ninh giống như fan đối với thần tượng hơn, giống như chim non ỷ lại vào đối tượng đầu tiên nó nhìn thấy sau khi phá vỏ, cũng tương tự như một loại dựa dẫm và ngưỡng mộ.
Nhưng khi nghe những lời hôm nay, cậu ta có cảm giác dường như Kha Tây Ninh đã thay đổi. Kha Tây Ninh ngày trước, vẻ ngoài dịu dàng ôn hòa là thành lũy an toàn cậu dựng lên để ngăn cách chính mình với thế giới bên ngoài, không ai có thể vượt qua thành lũy đó. Hiện tại, bức tường thành ấy dường như đã không đánh mà tự sụp đổ.
Thẩm Tân Nam không hiểu rốt cuộc điều gì lại khiến một người thay đổi lớn tới vậy. Cậu đoán, có lẽ vì Nghiêm Tự đã trở về bên cạnh anh ấy. Kha Tây Ninh không còn cần phải dựng lên bức tượng phòng ngự nữa, Nghiêm Tự chính là chỗ dựa của anh.
Anh ấy không cần phải sống thu mình và khắc chế nữa, anh ấy đã có thể phơi bày ra một ‘Kha Tây Ninh’ chân thực nhất.
Người đầu dây bên kia không nói gì, chỉ có từng tiếng thở khe khẽ truyền tới.
Kha Tây Ninh chần chừ giây lát, rồi thử mở lời: “Vậy là cậu vì chuyện này, tâm trạng không vui nên mới uống rượu say?”
“Vâng… không sai.” Thẩm Tân Nam cười khổ.
Cậu ta thuật lại một cách rõ ràng mọi chuyện. Nghe xong, Kha Tây Ninh cũng đã hiểu. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tổng kết lại một câu chính là: gần đây Thẩm Tân Nam lắm tâm sự, áp lực cũng nặng, vì thế đã hẹn đồng bạn cùng quay phim đi uống rượu, không cẩn thận đã nói bí mật Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự yêu nhau cho người khác biết.
Người say rượu chia thành nhiều loại. Có người cử chỉ khoa trương, điên điên khùng khùng, có người còn dùng giọng hát sứt sẹo của mình mở nhạc hội ngay tại chỗ; cũng có người trong lòng nặng nề tâm sự, muốn mượn rượu để trút hết những điều ẩn sâu dưới đáy lòng cho một cái ‘hốc cây’ nghe. Thẩm Tân Nam thuộc kiểu thứ hai, mà người may mắn được chọn làm ‘hốc cây’ kia chỉ là bạn bè bình thường, không rõ say tỉnh thế nào. Theo lời Thẩm Tân Nam, cậu ta và người bạn này mới quen nhau chưa đến một tuần.
Kha Tây Ninh nói: “Uống rượu phun lời thật, sao cậu không phun chuyện của cậu ấy?”
Lồng ngực Thẩm Tân Nam đau nhói, lắp bắp đáp: “Bởi vì gần đây phim của anh và thầy Nghiêm rất nổi, xung quanh thường có người thảo luận về hai người, ngay… ngay đến cả mấy trợ lý nữ trong đoàn cũng là fan CP của các anh. Anh cũng đâu phải không biết tình cảm của em dành cho anh, đại khái đây cũng coi như tâm sự, vậy nên… em không cẩn thận nói ra mất.”
Nói rồi, cậu ta liên tục xin lỗi.
Kha Tây Ninh nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy cậu nghĩ là người bạn kia sẽ tiết lộ chuyện này với truyền thông?”
“Em, em không dám chắc.” Thẩm Tân Nam hít sâu một hơi, “Nhưng hôm nay vừa tỉnh dậy, nhớ lại hết những chuyện tối qua, em thấy hổ thẹn nên gọi tới xin lỗi trước. Nếu ngày sau thật sự bị lộ ra… vậy cũng coi như có chuẩn bị tâm lý trước.”
Kha Tây Ninh nói: “Được.”
Hai người không còn gì để nói nữa.
Đột nhiên Kha Tây Ninh cất lời: “Từ trước đến nay tôi rất xem trọng con đường diễn xuất của cậu, mong cậu đừng khiến tôi phải thất vọng.”
Lòng bàn tay Thẩm Tân Nam ứa đầy mồ hôi, cậu ta đáp: “Em sẽ cố gắng.”
Kha Tây Ninh mỉm cười.
Thẩm Tân Nam còn muốn nói thêm gì đó.
Mới đầu Nghiêm Tự còn như một chính nhân quân tử, hai tai không nghe chuyện cách vách, chỉ lẳng lặng ngồi kế bên Kha Tây Ninh, cúi đầu lật xem cuốn tạp chí mà tài xế đưa cho. Không ngờ một cuộc điện thoại đơn giản cuối cùng lại thành nấu cháo điện thoại, hắn thầm nghĩ, trước kia hắn và Kha Tây Ninh gọi điện cũng chưa lâu thế này bao giờ.
Lòng kiên nhẫn hoàn toàn mất sạch, hắn cười như có như không quay sang nhìn Kha Tây Ninh.
Kha Tây Ninh nghi hoặc: ”Anh làm sao đấy?”
Nghiêm Tự vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.
Kha Tây Ninh bị nhìn đến mức sống lưng tê rần, nói với Thẩm Tân Nam: “Cứ vậy nhé, sau này có chuyện gì nói sau.”
Thẩm Tân Nam thoáng giật mình, tiếng ‘vâng’ còn chưa kịp nói đối phương đã cúp điện thoại. Cậu ta không khỏi cười khổ. Nhưng Thẩm Tân Nam không biết rằng, Kha Tây Ninh vội vã cúp điện thoại là do người bên cạnh không báo trước tiếng nào đã bất ngờ xông tới hôn cậu.
Kha Tây Ninh hoàn toàn không kịp phòng bị.
Nụ hôn kết thúc, đầu mày cuối mắt Kha Tây Ninh tràn ngập phong tình, hai cánh môi đỏ bừng, hai mắt hơi ướt át, khi nhìn chăm chú vào một người sẽ rất dễ khiến người đó nổi lên dục vọng. Nghiêm Tự nâng khuôn mặt cậu, sau đó lại khẽ cúi người hôn xuống.
Kha Tây Ninh vừa thở dốc vừa nói: “Nghiêm Tự… Nghiêm Tự, Thẩm Tân Nam bảo…”
Bàn tay to lớn của Nghiêm Tự quệt đi vệt nước bọt bên khóe môi, hắn khẽ cười: “Sao cơ? Những lời em và tên tình lang kia nói với nhau, giờ còn muốn nói lại hai năm rõ mười cho anh nghe?”
Kha Tây Ninh bĩu môi, không thèm để ý hắn, nói thẳng: “Thẩm Tân Nam nói cậu ta không cẩn thận nói chuyện của chúng ta cho người khác biết rồi.”
Nghiêm Tự mỉm cười hôn lên mắt cậu, bâng quơ ‘ừ’ một tiếng.
Kha Tây Ninh khó hiểu: “Sao anh không có chút phản ứng nào vậy?”
Kha Tây Ninh muốn phản ứng, Nghiêm Tự liền phản ứng cho cậu xem. Hắn nói: “Chắc chắn thằng nhóc kia cố ý.”
“Cũng chưa chắc.” Kha Tây Ninh muốn thay Thẩm Tân Nam giải thích, nhưng lời chưa kịp nói ra đã bị nụ hôn lưỡi nóng bỏng của đối phương chặn lại. Cậu đánh mắt lên chỗ ghế lái, thì ra tài xế đã bị Nghiêm Tự đuổi ra ngoài trong lúc cậu đang nói chuyện.
Dự đoán của Thẩm Tân Nam không sai, chưa tới hai ngày, chuyện kia đã bị lộ ra ngoài.
Có điều người tiết lộ không phải người mà Thẩm Tân Nam gọi là bạn kia.
Hết chương 122.
Sừng sững phía đối diện là một tòa kiến trúc rất có tính đại diện cho khu này. Nó mới được xây từ hai ba năm trở lại đây, gạch ngói màu cam đỏ hãy còn mới, nhìn tổng thể, tòa nhà được xây dựng theo phong cách Tây Âu. Màu trắng be và màu cà phê tối kết hợp với nhau, trông như một cái bánh Tiramisu khổng lồ, vẻ ngoài ngọt ngào ấy khiến người ta cảm nhận được chút ấm áp giữa trời đông giá rét này. Tài xế trông thấy Kha Tây Ninh phong trần mệt mỏi bước tới, bèn săn sóc lái xe đỗ trước mặt cậu.
Hai ba câu của Thẩm Tân Nam đầu đuôi không đồng nhất. Thái độ hàm hồ mập mờ ấy khiến Kha Tây Ninh nhất thời cảm thấy vô cùng mờ mịt, cậu thoáng dừng bước, nghiêm túc hỏi: “Cậu nói gì cơ? Cái gì mà không cố ý nói ra?”
Cành cây trơ trụi bất an xao động.
Bên trong xe ấm áp, nhưng người đang ngồi ở ghế phụ lái lại không hề lưu luyến. Nghiêm Tự bước nhanh xuống khỏi xe bảo mẫu, cầm theo chiếc khăn quàng cổ lông dê màu nâu nhạt trên ghế, cũng không hỏi ý đương sự có muốn hay không, hắn trực tiếp vòng tay ôm lấy Kha Tây Ninh, dùng chiếc khăn to như tấm áo choàng quấn ba vòng quanh cái cổ lạnh lẽo của người trước mặt, cho đến khi cái cổ thiên nga xinh đẹp bị tác động vật lý hoàn toàn che kín mới thôi.
Nghiêm Tự có nói sẽ tới đón cậu.
Vì thế khi hắn đột ngột xuất hiện, Kha Tây Ninh cũng không bất ngờ, dứt khoát xỏ bàn tay trái để không vào túi áo khoác của hắn, cười bảo: “Anh tới rồi?”
Thẩm Tân Nam nhạy bén phát hiện ra bên cạnh cậu có thêm một người, cậu ta mờ mịt hỏi: “Nghiêm Tự… cũng ở đó ạ?”
“Ừ, anh ấy đang ngồi bên cạnh tôi.” Kha Tây Ninh cùng Nghiêm Tự ngồi vào xe, cậu nghiêm mặt nói: “Tôi đang nghe đây, cậu nói tiếp đi.”
Thẩm Tân Nam hít sâu, cơn say rượu làm cậu ta đau đầu, nhưng sau khi tỉnh lại, cậu ta lại nhớ rõ việc hồ đồ mà mình làm tối qua.
Cậu ta rất hối hận.
Sau khi chương trình giải trí thám hiểm dã ngoại ‘Thử thách chính mình’ kết thúc việc ghi hình, Thẩm Tân Nam – người từng liên tiếp bị đối thủ cạnh tranh trong công ty cướp mất tài nguyên – sau nhiều phen thất bại, cuối cùng đã nhận được một bộ phim không tệ lắm thể loại đạo mộ. Sức ảnh hưởng của cậu ta chưa đủ để diễn IP nhân vật chính, có điều người đại diện của cậu cũng coi như tận tình tận nghĩa, dốc hết sức lực kiếm về cho Thẩm Tân Nam vai nam thứ hút fan, nói là chỉ cần cậu diễn tốt, không phá nát nhân vật, sau khi bộ phim lên sóng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu hoàn toàn có thể thu về được một lượng fan lớn.
Đáng tiếc bộ phim này lại do nam thứ ba mang vốn vào đoàn, đạo diễn vì ôm đùi mà kêu biên kịch sửa kịch bản suốt đêm, sau khi sửa lại, không ngoài dự đoán, đa số cảnh diễn của nam thứ hai Thẩm Tân Nam bị cắt mất, tình tiết vốn thuộc về cậu bị chắp nối chuyển sang cho nam số ba kia. Vai diễn của cậu y như lợn bị ép uống nước, trên danh nghĩa là vai thứ ba, nhưng cuối cùng thời lượng lên hình chỉ còn dư lại vài phút.
Bản thân Thẩm Tân Nam đã bỏ rất nhiều thời gian công sức cho việc lý giải kịch bản, cố gắng quay thật tốt, dụng tâm hơn hẳn so với mấy diễn viễn mới khác. Mỗi ngày cậu ta thức khuya dậy sớm nghiên cứu kịch bản, thường xuyên mặt dày mà đi tìm những tiền bối không quen biết nhờ chỉ bảo kinh nghiệm đóng phim. Kết quả nhận được lại là một vai diễn nát bét như vậy, tất cả phần tốt đều bị người khác lấy mất, thậm chí những cảnh hiện tại của cậu còn là người ta ăn thừa để lại.
Chuyện này kêu Thẩm Tân Nam bình tĩnh sao cho được? Cậu ta không có người chống lưng như nam thứ ba, cũng không có nhân khí cao ngất như nam chính, cậu ta chỉ có chính mình.
Thẩm Tân Nam chán nản che mặt, buồn bã nói: “Thầy ơi, anh biết không? Có đôi khi em rất mệt, muốn quay đầu lại nhìn, nhìn lại những trắc trở đã trải qua, nhưng sau lưng em không hề có đường, chỉ có vực thẳm… Em không còn muốn đi tiếp nữa rồi.” Con đường phía trước mờ mịt, sau lưng lại cô độc không người nâng đỡ, bản thân cậu ta đang ở trong hiểm cảnh ấy.
Giọng nói thống khổ bất lực của Thẩm Tân Nam theo sóng điện thoại sàn sạt lọt vào tai Kha Tây Ninh không sót chữ nào. Cậu ta chỉ gọi Kha Tây Ninh bằng một chữ ‘thầy’, người xa lạ thì gọi ‘thầy Kha’, ai thân thiết hơn một chút thì gọi là ‘Tây Ninh’, hoặc ‘anh Tây Ninh’.
“Vực thẳm? Không muốn đi tiếp nữa?”
Kha Tây Ninh bật ra một tiếng cười lạnh khe khẽ.
Bất ngờ là, trong tiếng cười ngắn ngủi của cậu không hề mang sự đồng cảm, ngược lại thái độ so với lúc trước càng thêm lạnh nhạt.
Kha Tây Ninh chỉ trích không chút nể nang: “Thẩm Tân Nam, phiền cậu mở weibo của mình ra xem, fan của cậu đang là bao nhiêu, những fan ‘sống’ ủng hộ cậu đang là bao nhiêu. Có nhiều người trông chờ vào cậu như thế, vậy mà cậu lại tự sa ngã… Thật là, thật là phí phạm của trời.” Bốn chữ cuối Kha Tây Ninh gần như rít qua khẽ răng, có thể thấy lúc này cậu đang giận dữ bất lực đến mức nào.
Không chỉ một lần, cậu từng nói hết nước hết cái với Thẩm Tân Nam rằng: với tư cách là một diễn viên, cậu rất hâm mộ Thẩm Tân Nam, cậu ta có tài năng thiên bẩm, bộ phim đầu tiên nhận được khi vừa ra mắt đã được diễn vai chính, hơn nữa bộ phim ấy còn nổi một thời. Vậy mà Thẩm Tân Nam lại vứt hết những lời này của cậu ra sau đầu, quên sạch sẽ không còn lại gì.
Mắng xong, cậu bình tĩnh lại, ngữ khí hơi trầm xuống, ánh mắt cũng ôn hòa hơn: “Tháng này chương trình tống nghệ của cậu lên sóng rồi, được phát sóng vào giờ đẹp. Bản thân cậu cũng nói là đang quay phim mới… đừng tự coi nhẹ chính mình, cũng không cần phải đua đòi với ai, cứ giữ tâm trạng bình ổn là được.”
Kha Tây Ninh lại một lần nữa tận tình khuyên giải mấy câu, hy vọng có thể kích thích chút lòng tự tin của Thẩm Tân Nam.
Thẩm Tân Nam ngây người.
Từ trước tới giờ, trong lòng cậu ta, Kha Tây Ninh luôn gắn liền với hai chữ ‘dịu dàng’. Thẩm Tân Nam cho rằng bản thân mình rất may mắn, vừa mới tập tễnh debut đã gặp được một tiền bối có lòng kiên nhẫn như vậy, ôn hòa tận tình dẫn dắt cậu đi qua chặng đường đầu tiên. Nếu bảo là yêu, Thẩm Tân Nam lại cảm thấy tình cảm của mình dành cho Kha Tây Ninh giống như fan đối với thần tượng hơn, giống như chim non ỷ lại vào đối tượng đầu tiên nó nhìn thấy sau khi phá vỏ, cũng tương tự như một loại dựa dẫm và ngưỡng mộ.
Nhưng khi nghe những lời hôm nay, cậu ta có cảm giác dường như Kha Tây Ninh đã thay đổi. Kha Tây Ninh ngày trước, vẻ ngoài dịu dàng ôn hòa là thành lũy an toàn cậu dựng lên để ngăn cách chính mình với thế giới bên ngoài, không ai có thể vượt qua thành lũy đó. Hiện tại, bức tường thành ấy dường như đã không đánh mà tự sụp đổ.
Thẩm Tân Nam không hiểu rốt cuộc điều gì lại khiến một người thay đổi lớn tới vậy. Cậu đoán, có lẽ vì Nghiêm Tự đã trở về bên cạnh anh ấy. Kha Tây Ninh không còn cần phải dựng lên bức tượng phòng ngự nữa, Nghiêm Tự chính là chỗ dựa của anh.
Anh ấy không cần phải sống thu mình và khắc chế nữa, anh ấy đã có thể phơi bày ra một ‘Kha Tây Ninh’ chân thực nhất.
Người đầu dây bên kia không nói gì, chỉ có từng tiếng thở khe khẽ truyền tới.
Kha Tây Ninh chần chừ giây lát, rồi thử mở lời: “Vậy là cậu vì chuyện này, tâm trạng không vui nên mới uống rượu say?”
“Vâng… không sai.” Thẩm Tân Nam cười khổ.
Cậu ta thuật lại một cách rõ ràng mọi chuyện. Nghe xong, Kha Tây Ninh cũng đã hiểu. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tổng kết lại một câu chính là: gần đây Thẩm Tân Nam lắm tâm sự, áp lực cũng nặng, vì thế đã hẹn đồng bạn cùng quay phim đi uống rượu, không cẩn thận đã nói bí mật Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự yêu nhau cho người khác biết.
Người say rượu chia thành nhiều loại. Có người cử chỉ khoa trương, điên điên khùng khùng, có người còn dùng giọng hát sứt sẹo của mình mở nhạc hội ngay tại chỗ; cũng có người trong lòng nặng nề tâm sự, muốn mượn rượu để trút hết những điều ẩn sâu dưới đáy lòng cho một cái ‘hốc cây’ nghe. Thẩm Tân Nam thuộc kiểu thứ hai, mà người may mắn được chọn làm ‘hốc cây’ kia chỉ là bạn bè bình thường, không rõ say tỉnh thế nào. Theo lời Thẩm Tân Nam, cậu ta và người bạn này mới quen nhau chưa đến một tuần.
Kha Tây Ninh nói: “Uống rượu phun lời thật, sao cậu không phun chuyện của cậu ấy?”
Lồng ngực Thẩm Tân Nam đau nhói, lắp bắp đáp: “Bởi vì gần đây phim của anh và thầy Nghiêm rất nổi, xung quanh thường có người thảo luận về hai người, ngay… ngay đến cả mấy trợ lý nữ trong đoàn cũng là fan CP của các anh. Anh cũng đâu phải không biết tình cảm của em dành cho anh, đại khái đây cũng coi như tâm sự, vậy nên… em không cẩn thận nói ra mất.”
Nói rồi, cậu ta liên tục xin lỗi.
Kha Tây Ninh nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy cậu nghĩ là người bạn kia sẽ tiết lộ chuyện này với truyền thông?”
“Em, em không dám chắc.” Thẩm Tân Nam hít sâu một hơi, “Nhưng hôm nay vừa tỉnh dậy, nhớ lại hết những chuyện tối qua, em thấy hổ thẹn nên gọi tới xin lỗi trước. Nếu ngày sau thật sự bị lộ ra… vậy cũng coi như có chuẩn bị tâm lý trước.”
Kha Tây Ninh nói: “Được.”
Hai người không còn gì để nói nữa.
Đột nhiên Kha Tây Ninh cất lời: “Từ trước đến nay tôi rất xem trọng con đường diễn xuất của cậu, mong cậu đừng khiến tôi phải thất vọng.”
Lòng bàn tay Thẩm Tân Nam ứa đầy mồ hôi, cậu ta đáp: “Em sẽ cố gắng.”
Kha Tây Ninh mỉm cười.
Thẩm Tân Nam còn muốn nói thêm gì đó.
Mới đầu Nghiêm Tự còn như một chính nhân quân tử, hai tai không nghe chuyện cách vách, chỉ lẳng lặng ngồi kế bên Kha Tây Ninh, cúi đầu lật xem cuốn tạp chí mà tài xế đưa cho. Không ngờ một cuộc điện thoại đơn giản cuối cùng lại thành nấu cháo điện thoại, hắn thầm nghĩ, trước kia hắn và Kha Tây Ninh gọi điện cũng chưa lâu thế này bao giờ.
Lòng kiên nhẫn hoàn toàn mất sạch, hắn cười như có như không quay sang nhìn Kha Tây Ninh.
Kha Tây Ninh nghi hoặc: ”Anh làm sao đấy?”
Nghiêm Tự vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.
Kha Tây Ninh bị nhìn đến mức sống lưng tê rần, nói với Thẩm Tân Nam: “Cứ vậy nhé, sau này có chuyện gì nói sau.”
Thẩm Tân Nam thoáng giật mình, tiếng ‘vâng’ còn chưa kịp nói đối phương đã cúp điện thoại. Cậu ta không khỏi cười khổ. Nhưng Thẩm Tân Nam không biết rằng, Kha Tây Ninh vội vã cúp điện thoại là do người bên cạnh không báo trước tiếng nào đã bất ngờ xông tới hôn cậu.
Kha Tây Ninh hoàn toàn không kịp phòng bị.
Nụ hôn kết thúc, đầu mày cuối mắt Kha Tây Ninh tràn ngập phong tình, hai cánh môi đỏ bừng, hai mắt hơi ướt át, khi nhìn chăm chú vào một người sẽ rất dễ khiến người đó nổi lên dục vọng. Nghiêm Tự nâng khuôn mặt cậu, sau đó lại khẽ cúi người hôn xuống.
Kha Tây Ninh vừa thở dốc vừa nói: “Nghiêm Tự… Nghiêm Tự, Thẩm Tân Nam bảo…”
Bàn tay to lớn của Nghiêm Tự quệt đi vệt nước bọt bên khóe môi, hắn khẽ cười: “Sao cơ? Những lời em và tên tình lang kia nói với nhau, giờ còn muốn nói lại hai năm rõ mười cho anh nghe?”
Kha Tây Ninh bĩu môi, không thèm để ý hắn, nói thẳng: “Thẩm Tân Nam nói cậu ta không cẩn thận nói chuyện của chúng ta cho người khác biết rồi.”
Nghiêm Tự mỉm cười hôn lên mắt cậu, bâng quơ ‘ừ’ một tiếng.
Kha Tây Ninh khó hiểu: “Sao anh không có chút phản ứng nào vậy?”
Kha Tây Ninh muốn phản ứng, Nghiêm Tự liền phản ứng cho cậu xem. Hắn nói: “Chắc chắn thằng nhóc kia cố ý.”
“Cũng chưa chắc.” Kha Tây Ninh muốn thay Thẩm Tân Nam giải thích, nhưng lời chưa kịp nói ra đã bị nụ hôn lưỡi nóng bỏng của đối phương chặn lại. Cậu đánh mắt lên chỗ ghế lái, thì ra tài xế đã bị Nghiêm Tự đuổi ra ngoài trong lúc cậu đang nói chuyện.
Dự đoán của Thẩm Tân Nam không sai, chưa tới hai ngày, chuyện kia đã bị lộ ra ngoài.
Có điều người tiết lộ không phải người mà Thẩm Tân Nam gọi là bạn kia.
Hết chương 122.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.