Chương 4: Chuyển nhà
Tiểu Mao Lư
09/08/2023
Hôm nay có chút khác biệt, Kinh Khê vừa tỉnh ngủ, đã ngửi được một mùi hương mê người.
Đứng dậy, rửa mặt.
Đêm qua cô chở bạn nhỏ đáng thương về muộn, thế mà sáng sớm như này đã bắt đầu bận việc. Nhưng mà cô cũng không định ngăn cản, nếu không cho bạn nhỏ đáng thương làm gì, anh sẽ càng thêm bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Không nóng nảy, thời gian còn dài, dù sao về sau sẽ từ từ quen thuộc.
"Thanh Thanh, chào buổi sáng." Kinh Khê sửa soạn xong, vừa ra khỏi phòng liền thấy Ninh Thanh mặc tạp dề hình gấu đứng ở trong phòng bếp, hẳn là đang rán trứng.
Cửa phòng bếp mở một nửa, nhìn không sót chút gì.
Ninh Thanh bất chợt nghe câu chào buổi sáng, hơi bị doạ một chút, cũng ngưng lại động tác trên tay, đặt đĩa trứng chiên vàng rụm lên mâm, rồi mới xoay người, nói: "Buổi sáng tốt lành." Nhưng mà lại không dám nhìn mặt Kinh Khê.
Như vậy cũng bị dọa tới sao? Kinh Khê cực kỳ tự nhiên mà đi lên trước, cầm đĩa trứng gà vừa được rán lên.
"Thơm ghê, tay nghề của Thanh Thanh tốt quá đi, xem ra hôm nay tôi có lộc ăn rồi." Biểu hiện của Kinh Khê tựa như hôm nay không phải lần đầu tiên bọn họ ở chung với nhau vậy, mà là đã quen thân từ lâu.
Lần này rốt cuộc Ninh Thanh cũng không thể lơ đi hai tiếng gọi "Thanh Thanh" kia, có chút ngượng ngùng, lại cũng có chút vui vẻ lạ kỳ. Chưa từng có ai gọi anh thân mật như vậy, anh cũng chưa từng ở chung cùng một người như thế, thấy xa lạ nhưng lại là điều anh luôn ao ước.
Kinh Khê ngồi xuống trước bàn cơm, vẻ mặt chờ mong nhìn Ninh Thanh, tựa đang muốn nói mau tới đây cùng ăn thôi!
Ninh Thanh có chút mềm lòng, theo bản năng cởi tạp dề ra, không nghĩ để cô chờ lâu. Vốn còn đang lo lắng bản thân tự tiện vào phòng bếp sẽ làm Kinh Khê không vui, anh chỉ là muốn nấu cho cô một bữa cơm thay lời cảm ơn.
Kinh Khê nhẹ nhàng dời tầm mắt đi, dây tạp dề buộc ở phía sau eo, làm nổi bật nên vòng eo nhỏ vô cùng.
Chờ đến lúc Ninh Thanh ngồi xuống, Kinh Khê mới bắt đầu cầm đũa lên, nhìn bao sắc thái phong phú trên mặt bàn, bánh bao nhỏ, sủi cảo chiên, cháo gạo kê, trứng chiên,... Bạn nhỏ đáng thương này đã dậy sớm nhường nào để chuẩn bị chứ?
Kinh Khê múc một chén cháo gạo kê cho bạn nhỏ đáng thương trước rồi mới bắt đầu ăn phần mình.
Gắp một viên sủi cảo chiên, Kinh Khê cố ý chậm lại, nhẹ nhàng lắc lắc sủi cảo, quả nhiên nhìn đến tròng mắt của bạn nhỏ đáng thương cũng giật giật theo, có chút đáng yêu, đáy mắt ánh lên một chút ý cười, nhưng cô cũng không cười ra tiếng, rốt cuộc đưa vào trong miệng.
Ninh Thanh hơi hơi khẩn trương, cô sẽ thích chứ?
Kinh Khê không trêu anh nữa, cô khích lệ: "Này cũng quá ngon đi! Tay nghề của Thanh Thanh tốt quá, ăn siêu cấp ngon luôn!"
Ninh Thanh nghe được, có chút vui vẻ cười cười, lại cảm thấy Kinh Khê thật khoa trương, nào có ăn ngon như vậy. Chính là đây là lần đầu tiên anh được người khác khen nấu ăn ngon, cảm giác thành tựu nho nhỏ nảy mầm, có chút vui sướng mà lắc lắc.
Cũng tự gắp cho mình một viên sủi cảo rồi nêm nếm, hương vị hình như là tốt hơn chút so với trước đây?
Kinh Khê ăn mỗi một cái, lại khen một lần, dùng từ khoa trương cứ như đây là món ngon nhất thế giới vậy. Kinh Khê ăn qua bao thứ tốt, chỉ cần cô nguyện ý, việc ăn những món ở nhà hàng năm sao mỗi ngày chỉ cần một câu nói là được, nhưng cô càng thích xem bộ dáng thỏa mãn mừng thầm của bạn nhỏ đáng thương khi được khen.
Nhưng cô hy vọng sau này khi bạn nhỏ đáng thương được khen thì có thể thản nhiên tiếp thu, mà không phải có phần vui vẻ cũng cẩn thận giấu đi.
Rõ ràng mới quen biết không lâu, nhưng trong lòng cô lại không có chút xa lạ ngăn cách nào với bạn nhỏ đáng thương, cho dù biết anh có hơi nhát gan, lại vẫn nảy sinh chút tâm tư ác liệt muốn chọc ghẹo anh.
Nhìn Kinh Khê cũng ăn gần xong, Ninh Thanh mới mở miệng hỏi: "Tôi còn muốn trở về, lúc nào tôi thấy cần thì sẽ tự tới tìm cô, được không?" Càng nói càng chột dạ, thanh âm càng nhỏ xuống. Cảm thấy chính mình có chút tra, coi Kinh Khê như một công cụ có thể có có thể không vậy.
Vốn anh cho rằng anh đáp ứng phối hợp giúp Kinh Khê đạt được điểm ngoại khóa, không định dọn đến trong nhà Kinh Khê. Hơn nữa liền tính Kinh Khê không giúp anh trị liệu, anh cũng sẽ đáp ứng giúp đỡ cô. Nghĩ như vậy, lại thấy không tốt lắm, có chút chột dạ nho nhỏ như đã làm chuyện xấu gì.
Nhưng anh chỉ là không muốn gây phiền toái cho Kinh Khê, hơn nữa dọn đến trong nhà cô xác thật không quá ổn. Lúc giải thích, lại thành muốn rời đi.
Đêm qua ở lại là vì đã khuya, Kinh Khê còn khăng khăng muốn giữ anh, anh muốn để Kinh Khê nghỉ ngơi sớm chút, nhưng hiện tại không có lý do nào khác.
Kinh Khê nghe được lời này tựa như một bông hoa hướng dương vì mất đi mặt trời mà héo hon, gục xuống nói: "Xem ra Thanh Thanh vẫn là không tin tôi, hơn nữa ngày thường tôi phải đi học, Thanh Thanh hẳn cũng bận việc của mình, nếu không ở cùng nhau, sẽ rất khó để gặp mặt, tôi sẽ không thể cấp đầy đủ tin tức tố cho Thanh Thanh, sau đó không đạt đủ điều kiện để tốt nghiệp, sau này không tìm được việc làm, rồi cũng chỉ có thể ngủ đầu đường xó chợ."
Nói tựa như nhìn thấy trước đủ loại bi thảm trong tương lai, nhưng mà ở cùng một chỗ xác thật vì chứng rối loạn tin tức tố của Ninh Thanh, anh ở trong một hoàn cảnh tràn ngập tin tức tố tương xứng mới có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Ninh Thanh muốn nói gì, lại bị Kinh Khê cướp lời.
"Tôi ở một mình, luôn thấy sợ hãi, vốn cho rằng về sau có Thanh Thanh sống chung. Hơn nữa Thanh Thanh nấu cơm ngon như thế, không nghĩ tới chỉ có thể ăn được lúc này đây..." Càng nói càng đáng thương, lộ rõ vẻ thất vọng tiếc nuối.
Toàn thân suy nhược, tựa cằm lên bàn, đôi mắt ngập nước nhìn về phía Ninh Thanh: "Thật sự không thể ở lại sao?"
Ở thế giới này, Alpha luôn kinh thường yếu thế, làm nũng cũng chỉ có Omega, nhưng này lại ảnh hưởng gì tới Kinh Khê chứ?
Lần đầu tiên có người làm nũng với mình, Ninh Thanh chịu không được, dường như từ chối cô là gây ra tội ác tày trời vậy. Hơn nữa Kinh Khê dù là Alpha, cũng nhỏ tuổi hơn so với mình, quả thật nhìn có vẻ cần người làm bạn chiếu cố.
"Hơn nữa ngày hôm qua tôi tự tiện đánh dấu, anh không ở bên người, tôi chắc chắn sẽ rất lo lắng..." Biểu tình cùng giọng điệu áy náy vô cùng.
Một cổ tin tức tố tuyết tùng cường đại lại thật nhỏ vươn đến trước người Ninh Thanh, ôn ôn nhu nhu lướt qua, chủ nhân đang làm nũng, tin tức tố cũng bắt chước theo, Ninh Thanh không khống chế được mà tràn ra chút hương hoa hồng.
Tuyết tùng cùng hoa hồng hoàn mỹ dung hợp bên nhau.
Kế hoạch của Kinh Khê như tằm ăn từng chút một lên điểm mấu chốt của Ninh Thanh, bạn nhỏ đáng thương mềm lòng, quá dễ thuyết phục.
Ninh Thanh mới vừa bị Kinh Khê đánh dấu tạm thời nên không có cách nào chối từ, dẫu bởi nguyên nhân nào cũng chẳng thể cự tuyệt.
"Được rồi." Ninh Thanh không nhịn được mà đáp ứng, nói ra là chính mình, đồng ý cũng là chính mình, như không hề có chút nguyên tắc nào.
"Thật thế sao? Vậy anh cũng không được gạt tôi!" Hoa hướng dương mất đi mặt trời lại lần nữa tỏa sáng bừng bừng.
"Thật, không lừa cô."
Kinh Khê che dấu chút ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt, "Vừa hay hôm nay thứ bảy, đợi lát nữa tôi lái xe đưa anh về dọn chút đồ dùng sinh hoạt."
"Được, làm phiền cô." Ninh Thanh hiện tại cũng phát hiện, Kinh Khê dù có làm nũng, cũng là một Alpha cường thế, muốn làm gì, đều sẽ nghĩ cách đạt được, anh cũng không giãy giụa.
"Chính là tôi đều kêu anh Thanh Thanh..." Kinh Khê giả bộ tủi thân, rõ ràng thực tế cô lớn hơn bạn nhỏ đáng thương sáu tuổi, nhưng ai biểu bạn nhỏ đáng thương lại thích bộ dạng này đâu? Cô thật ra chẳng hề áp lực gì, quả nhiên, Ninh Thanh có chút rối rắm.
Cảm giác bọn họ còn chưa thân đến thế, nhưng... giờ đều cùng sống dưới một mái hiên, cũng không nên xưng hô xa lạ quá?
Nhân lúc Ninh Thanh rối rắm, Kinh Khê đã bắt đầu thu dọn chén đũa, cơm sáng đã để anh làm, ít nhất cũng đến lượt cô thu dọn tàn cục.
"Để tôi làm đi." Ninh Thanh muốn nhận lấy chén đĩa trong tay Kinh Khê, nhưng Kinh Khê lại giơ tay lên, không cho.
"Cứ để tôi, cũng chỉ là bỏ vào trong máy rửa bát, tôi vẫn làm được." Kinh Khê khi còn nhỏ làm không thiếu việc, làm những việc như này vô cùng thuận tay, rất nhanh đã thu dọn xong.
"Da Vinci, nói chút dự báo thời tiết hôm nay."
Da Vinci, Ninh Thanh tò mò, đây không phải là tên một danh họa nổi tiếng sao?
"Nhiệt độ không khí hôm nay 16-21, độ ẩm 56%. Gió Đông Nam giật cấp 5, ra ngoài nên mặc nhiều áo ấm." Thanh âm của quản gia trí năng truyền đến.
"Cậu ta là quản gia trí năng trong nhà, anh có thể ra chào hỏi với cậu ấy." Kinh Khê thấy Ninh Thanh tò mò, nói xong liền trở về phòng.
"Da Vinci, chào cậu." Ninh Thanh nhìn quanh bốn phía, thử hỏi ra tiếng.
"Xin chào, tôi là Da Vinci, rất hân hạnh được phục cho ngài."
Nghe thấy lời đáp, Ninh Thanh kinh ngạc đến trợn tròn đôi mắt.
Kinh Khê lấy ra áo khoác nhung màu xanh, đưa cho Ninh Thanh, "Mặc vào, trong nhà còn chưa có quần áo của anh, chỉ đành xuyên tạm của tôi vậy."
Ninh Thanh nhận lấy, khoác lên trên người mình, cái áo khoác này Kinh Khê từng mặc, ngoại trừ mùi nước giặt quần áo, còn có hương vị tuyết tùng khó tan, sau khi mặc vào cả người như bị vây trong tuyết tùng, ở trong áo khoác mềm mại cả người Ninh Thanh đều có chút thả lỏng.
Chiếc áo này là Kinh Khê cố ý chọn, cô ở chỗ bác sĩ Trương làm không ít công khóa, Ninh Thanh mắc chứng rối loạn tin tức tố lại bị cô đánh dấu tạm thời hoàn toàn không tiếp nhận được bất luận một loại tin tức tố nào khác, cho dù không mang theo tính công kích cũng không được, tuyết tùng còn lưu lại trong tuyến thể sẽ bảo hộ anh, nhưng lúc ra ngoài cho anh mặc một kiện áo khoác mang theo tin tức tố của cô sẽ giúp tăng cảm giác an toàn.
Cô bắt người về đây, thứ nhất là vì tạo điều kiện trị liệu tốt nhất cho chứng rối loạn tin tức tố của Ninh Thanh. Độ xứng đôi của bọn họ rất cao, một cái đánh dấu tạm thời có tác dụng thật lâu, nhờ vào đánh dấu có thể rút ngắn thời gian trị liệu, nhưng do độ xứng đôi quá cao, hơn nữa tin tức tố của cô quá mức bá đạo, như vậy dần dần sẽ khiến Ninh Thanh không thể tiếp thu tin tức tố của bất cứ ai ngoại trừ cô.
Cho nên ngôi nhà cô đã ở một thời gian dài nên có lưu tin tức tố của cô sẽ là nơi trị liệu thích hợp nhất.
Thứ hai, cô luôn luôn đề cao chủ động xuất kích, nếu muốn bạn nhỏ đáng thương thoát khỏi nữ chính, để anh đến trụ trong nhà mình là biện pháp hữu hiệu nhất, bằng không nhỡ đâu một ngày nào đó người bị bắt, cô biết đi nơi nào để tìm, rốt cuộc nhiều năm như vậy mới tìm được một người có độ xứng đôi thích hợp, thật sự sẽ từ bỏ dễ dàng sao?
"Đi thôi." Kinh Khê quơ quơ chìa khóa xe trong tay.
"Ừ."
Ninh Thanh cũng có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên anh dẫn người đến gian nhà nhỏ anh thuê kia, từ sau khi anh 17 tuổi, anh đã dọn ra cô nhi viện, tự mình tìm cách sinh hoạt.
...
Hàng hiên nhỏ hẹp đến nỗi hai người sóng vai đi đều có vẻ chật chội, ánh sáng rất kém cỏi, cho dù là ban ngày lại vẫn khá tối tăm.
Đẩy cửa ra, bật đèn, ánh đèn làm màu vàng ấm áp.
Phòng rất nhỏ, bố trí cũng đơn giản, nhưng vô cùng sạch sẽ, có thể thấy được chủ nhân đã cẩn thận quét tước sửa sang lại. Có một cái ban công siêu siêu nhỏ, bãi một chậu hoa nhài bé con, nụ hoa trắng ẩn trong lớp lá xanh. Tràn ngập hơi thở sinh hoạt, Kinh Khê hít hít mũi, thưởng thức mùi hương hoa nhàn nhạt.
"Cô cứ tự nhiên, tôi lấy đồ một lát là xong, rất nhanh." Ninh Thanh chuẩn bị lấy một ít quần áo thông thường của bản thân cùng đồ dùng tẩy rửa.
Kinh Khê gật gật đầu, nhướng mày, đi đến ban công nhỏ.
Quần áo và đồ vật của Ninh Thanh đều đã xếp gọn trong rương hành lý. Đồ của anh rất ít, chỉ cần một chiếc vali là đủ đựng.
Nhìn dụng cụ vẽ tranh được cẩn thận đặt ở một bên, có chút luyến tiếc mà sờ sờ, dụng cụ vẽ cũng không phải hàng quý giá gì, xem độ mài mòn, cũng đã có lịch sử nhất định. Có thể thấy được sự yêu thích, che chở của chủ nhân, cho dù là bút vẽ đã hỏng không thể sử dụng, cũng được rửa sạch sẽ rồi đặt ở bên cạnh.
Bên cạnh dụng cụ vẽ có một cái hộp, để lưu giữ những bức họa của Ninh Thanh.
Ninh Thanh từ từ lật từng bức một, có rất nhiều thể loại, có tranh quốc họa, sơn dầu, phác họa, ký họa,...
Cuối cùng, Ninh Thanh cầm một tấm bưu thiếp, mặt trên là hình hai đầu cá vàng béo núc, tròn vo, đáng yêu lại linh động, phía sau có ba chữ nho nhỏ biết bằng mực vàng: Tặng Ninh Thanh.
Ninh Thanh cẩn thận mà nhét vào trong túi mình.
Anh không quá chần chừ, hẳn là không bao lâu nữa sẽ lại quay về nơi đây.
Kéo rương hành lý ra phòng khách, nhìn Kinh Khê đứng ở ban công, cúi đầu như đang nhìn cái gì.
Ban công của anh có cái gì sao? Ninh Thanh hơi nghi hoặc.
Ban công của anh rất rất nhỏ, nhưng lại là bị trí có ánh sáng tốt nhất trong toàn bộ gian nhà, anh trông hoa nhài mình ưa thích ở nơi đó, hiếm khi nhàn rỗi thích nhất ra ban công phơi nắng và... Vẽ tranh!
Vừa lúc, Kinh Khê xoay người, lộ ra bức họa phía sau: "Đây là anh vẽ sao?"
Đứng dậy, rửa mặt.
Đêm qua cô chở bạn nhỏ đáng thương về muộn, thế mà sáng sớm như này đã bắt đầu bận việc. Nhưng mà cô cũng không định ngăn cản, nếu không cho bạn nhỏ đáng thương làm gì, anh sẽ càng thêm bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Không nóng nảy, thời gian còn dài, dù sao về sau sẽ từ từ quen thuộc.
"Thanh Thanh, chào buổi sáng." Kinh Khê sửa soạn xong, vừa ra khỏi phòng liền thấy Ninh Thanh mặc tạp dề hình gấu đứng ở trong phòng bếp, hẳn là đang rán trứng.
Cửa phòng bếp mở một nửa, nhìn không sót chút gì.
Ninh Thanh bất chợt nghe câu chào buổi sáng, hơi bị doạ một chút, cũng ngưng lại động tác trên tay, đặt đĩa trứng chiên vàng rụm lên mâm, rồi mới xoay người, nói: "Buổi sáng tốt lành." Nhưng mà lại không dám nhìn mặt Kinh Khê.
Như vậy cũng bị dọa tới sao? Kinh Khê cực kỳ tự nhiên mà đi lên trước, cầm đĩa trứng gà vừa được rán lên.
"Thơm ghê, tay nghề của Thanh Thanh tốt quá đi, xem ra hôm nay tôi có lộc ăn rồi." Biểu hiện của Kinh Khê tựa như hôm nay không phải lần đầu tiên bọn họ ở chung với nhau vậy, mà là đã quen thân từ lâu.
Lần này rốt cuộc Ninh Thanh cũng không thể lơ đi hai tiếng gọi "Thanh Thanh" kia, có chút ngượng ngùng, lại cũng có chút vui vẻ lạ kỳ. Chưa từng có ai gọi anh thân mật như vậy, anh cũng chưa từng ở chung cùng một người như thế, thấy xa lạ nhưng lại là điều anh luôn ao ước.
Kinh Khê ngồi xuống trước bàn cơm, vẻ mặt chờ mong nhìn Ninh Thanh, tựa đang muốn nói mau tới đây cùng ăn thôi!
Ninh Thanh có chút mềm lòng, theo bản năng cởi tạp dề ra, không nghĩ để cô chờ lâu. Vốn còn đang lo lắng bản thân tự tiện vào phòng bếp sẽ làm Kinh Khê không vui, anh chỉ là muốn nấu cho cô một bữa cơm thay lời cảm ơn.
Kinh Khê nhẹ nhàng dời tầm mắt đi, dây tạp dề buộc ở phía sau eo, làm nổi bật nên vòng eo nhỏ vô cùng.
Chờ đến lúc Ninh Thanh ngồi xuống, Kinh Khê mới bắt đầu cầm đũa lên, nhìn bao sắc thái phong phú trên mặt bàn, bánh bao nhỏ, sủi cảo chiên, cháo gạo kê, trứng chiên,... Bạn nhỏ đáng thương này đã dậy sớm nhường nào để chuẩn bị chứ?
Kinh Khê múc một chén cháo gạo kê cho bạn nhỏ đáng thương trước rồi mới bắt đầu ăn phần mình.
Gắp một viên sủi cảo chiên, Kinh Khê cố ý chậm lại, nhẹ nhàng lắc lắc sủi cảo, quả nhiên nhìn đến tròng mắt của bạn nhỏ đáng thương cũng giật giật theo, có chút đáng yêu, đáy mắt ánh lên một chút ý cười, nhưng cô cũng không cười ra tiếng, rốt cuộc đưa vào trong miệng.
Ninh Thanh hơi hơi khẩn trương, cô sẽ thích chứ?
Kinh Khê không trêu anh nữa, cô khích lệ: "Này cũng quá ngon đi! Tay nghề của Thanh Thanh tốt quá, ăn siêu cấp ngon luôn!"
Ninh Thanh nghe được, có chút vui vẻ cười cười, lại cảm thấy Kinh Khê thật khoa trương, nào có ăn ngon như vậy. Chính là đây là lần đầu tiên anh được người khác khen nấu ăn ngon, cảm giác thành tựu nho nhỏ nảy mầm, có chút vui sướng mà lắc lắc.
Cũng tự gắp cho mình một viên sủi cảo rồi nêm nếm, hương vị hình như là tốt hơn chút so với trước đây?
Kinh Khê ăn mỗi một cái, lại khen một lần, dùng từ khoa trương cứ như đây là món ngon nhất thế giới vậy. Kinh Khê ăn qua bao thứ tốt, chỉ cần cô nguyện ý, việc ăn những món ở nhà hàng năm sao mỗi ngày chỉ cần một câu nói là được, nhưng cô càng thích xem bộ dáng thỏa mãn mừng thầm của bạn nhỏ đáng thương khi được khen.
Nhưng cô hy vọng sau này khi bạn nhỏ đáng thương được khen thì có thể thản nhiên tiếp thu, mà không phải có phần vui vẻ cũng cẩn thận giấu đi.
Rõ ràng mới quen biết không lâu, nhưng trong lòng cô lại không có chút xa lạ ngăn cách nào với bạn nhỏ đáng thương, cho dù biết anh có hơi nhát gan, lại vẫn nảy sinh chút tâm tư ác liệt muốn chọc ghẹo anh.
Nhìn Kinh Khê cũng ăn gần xong, Ninh Thanh mới mở miệng hỏi: "Tôi còn muốn trở về, lúc nào tôi thấy cần thì sẽ tự tới tìm cô, được không?" Càng nói càng chột dạ, thanh âm càng nhỏ xuống. Cảm thấy chính mình có chút tra, coi Kinh Khê như một công cụ có thể có có thể không vậy.
Vốn anh cho rằng anh đáp ứng phối hợp giúp Kinh Khê đạt được điểm ngoại khóa, không định dọn đến trong nhà Kinh Khê. Hơn nữa liền tính Kinh Khê không giúp anh trị liệu, anh cũng sẽ đáp ứng giúp đỡ cô. Nghĩ như vậy, lại thấy không tốt lắm, có chút chột dạ nho nhỏ như đã làm chuyện xấu gì.
Nhưng anh chỉ là không muốn gây phiền toái cho Kinh Khê, hơn nữa dọn đến trong nhà cô xác thật không quá ổn. Lúc giải thích, lại thành muốn rời đi.
Đêm qua ở lại là vì đã khuya, Kinh Khê còn khăng khăng muốn giữ anh, anh muốn để Kinh Khê nghỉ ngơi sớm chút, nhưng hiện tại không có lý do nào khác.
Kinh Khê nghe được lời này tựa như một bông hoa hướng dương vì mất đi mặt trời mà héo hon, gục xuống nói: "Xem ra Thanh Thanh vẫn là không tin tôi, hơn nữa ngày thường tôi phải đi học, Thanh Thanh hẳn cũng bận việc của mình, nếu không ở cùng nhau, sẽ rất khó để gặp mặt, tôi sẽ không thể cấp đầy đủ tin tức tố cho Thanh Thanh, sau đó không đạt đủ điều kiện để tốt nghiệp, sau này không tìm được việc làm, rồi cũng chỉ có thể ngủ đầu đường xó chợ."
Nói tựa như nhìn thấy trước đủ loại bi thảm trong tương lai, nhưng mà ở cùng một chỗ xác thật vì chứng rối loạn tin tức tố của Ninh Thanh, anh ở trong một hoàn cảnh tràn ngập tin tức tố tương xứng mới có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Ninh Thanh muốn nói gì, lại bị Kinh Khê cướp lời.
"Tôi ở một mình, luôn thấy sợ hãi, vốn cho rằng về sau có Thanh Thanh sống chung. Hơn nữa Thanh Thanh nấu cơm ngon như thế, không nghĩ tới chỉ có thể ăn được lúc này đây..." Càng nói càng đáng thương, lộ rõ vẻ thất vọng tiếc nuối.
Toàn thân suy nhược, tựa cằm lên bàn, đôi mắt ngập nước nhìn về phía Ninh Thanh: "Thật sự không thể ở lại sao?"
Ở thế giới này, Alpha luôn kinh thường yếu thế, làm nũng cũng chỉ có Omega, nhưng này lại ảnh hưởng gì tới Kinh Khê chứ?
Lần đầu tiên có người làm nũng với mình, Ninh Thanh chịu không được, dường như từ chối cô là gây ra tội ác tày trời vậy. Hơn nữa Kinh Khê dù là Alpha, cũng nhỏ tuổi hơn so với mình, quả thật nhìn có vẻ cần người làm bạn chiếu cố.
"Hơn nữa ngày hôm qua tôi tự tiện đánh dấu, anh không ở bên người, tôi chắc chắn sẽ rất lo lắng..." Biểu tình cùng giọng điệu áy náy vô cùng.
Một cổ tin tức tố tuyết tùng cường đại lại thật nhỏ vươn đến trước người Ninh Thanh, ôn ôn nhu nhu lướt qua, chủ nhân đang làm nũng, tin tức tố cũng bắt chước theo, Ninh Thanh không khống chế được mà tràn ra chút hương hoa hồng.
Tuyết tùng cùng hoa hồng hoàn mỹ dung hợp bên nhau.
Kế hoạch của Kinh Khê như tằm ăn từng chút một lên điểm mấu chốt của Ninh Thanh, bạn nhỏ đáng thương mềm lòng, quá dễ thuyết phục.
Ninh Thanh mới vừa bị Kinh Khê đánh dấu tạm thời nên không có cách nào chối từ, dẫu bởi nguyên nhân nào cũng chẳng thể cự tuyệt.
"Được rồi." Ninh Thanh không nhịn được mà đáp ứng, nói ra là chính mình, đồng ý cũng là chính mình, như không hề có chút nguyên tắc nào.
"Thật thế sao? Vậy anh cũng không được gạt tôi!" Hoa hướng dương mất đi mặt trời lại lần nữa tỏa sáng bừng bừng.
"Thật, không lừa cô."
Kinh Khê che dấu chút ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt, "Vừa hay hôm nay thứ bảy, đợi lát nữa tôi lái xe đưa anh về dọn chút đồ dùng sinh hoạt."
"Được, làm phiền cô." Ninh Thanh hiện tại cũng phát hiện, Kinh Khê dù có làm nũng, cũng là một Alpha cường thế, muốn làm gì, đều sẽ nghĩ cách đạt được, anh cũng không giãy giụa.
"Chính là tôi đều kêu anh Thanh Thanh..." Kinh Khê giả bộ tủi thân, rõ ràng thực tế cô lớn hơn bạn nhỏ đáng thương sáu tuổi, nhưng ai biểu bạn nhỏ đáng thương lại thích bộ dạng này đâu? Cô thật ra chẳng hề áp lực gì, quả nhiên, Ninh Thanh có chút rối rắm.
Cảm giác bọn họ còn chưa thân đến thế, nhưng... giờ đều cùng sống dưới một mái hiên, cũng không nên xưng hô xa lạ quá?
Nhân lúc Ninh Thanh rối rắm, Kinh Khê đã bắt đầu thu dọn chén đũa, cơm sáng đã để anh làm, ít nhất cũng đến lượt cô thu dọn tàn cục.
"Để tôi làm đi." Ninh Thanh muốn nhận lấy chén đĩa trong tay Kinh Khê, nhưng Kinh Khê lại giơ tay lên, không cho.
"Cứ để tôi, cũng chỉ là bỏ vào trong máy rửa bát, tôi vẫn làm được." Kinh Khê khi còn nhỏ làm không thiếu việc, làm những việc như này vô cùng thuận tay, rất nhanh đã thu dọn xong.
"Da Vinci, nói chút dự báo thời tiết hôm nay."
Da Vinci, Ninh Thanh tò mò, đây không phải là tên một danh họa nổi tiếng sao?
"Nhiệt độ không khí hôm nay 16-21, độ ẩm 56%. Gió Đông Nam giật cấp 5, ra ngoài nên mặc nhiều áo ấm." Thanh âm của quản gia trí năng truyền đến.
"Cậu ta là quản gia trí năng trong nhà, anh có thể ra chào hỏi với cậu ấy." Kinh Khê thấy Ninh Thanh tò mò, nói xong liền trở về phòng.
"Da Vinci, chào cậu." Ninh Thanh nhìn quanh bốn phía, thử hỏi ra tiếng.
"Xin chào, tôi là Da Vinci, rất hân hạnh được phục cho ngài."
Nghe thấy lời đáp, Ninh Thanh kinh ngạc đến trợn tròn đôi mắt.
Kinh Khê lấy ra áo khoác nhung màu xanh, đưa cho Ninh Thanh, "Mặc vào, trong nhà còn chưa có quần áo của anh, chỉ đành xuyên tạm của tôi vậy."
Ninh Thanh nhận lấy, khoác lên trên người mình, cái áo khoác này Kinh Khê từng mặc, ngoại trừ mùi nước giặt quần áo, còn có hương vị tuyết tùng khó tan, sau khi mặc vào cả người như bị vây trong tuyết tùng, ở trong áo khoác mềm mại cả người Ninh Thanh đều có chút thả lỏng.
Chiếc áo này là Kinh Khê cố ý chọn, cô ở chỗ bác sĩ Trương làm không ít công khóa, Ninh Thanh mắc chứng rối loạn tin tức tố lại bị cô đánh dấu tạm thời hoàn toàn không tiếp nhận được bất luận một loại tin tức tố nào khác, cho dù không mang theo tính công kích cũng không được, tuyết tùng còn lưu lại trong tuyến thể sẽ bảo hộ anh, nhưng lúc ra ngoài cho anh mặc một kiện áo khoác mang theo tin tức tố của cô sẽ giúp tăng cảm giác an toàn.
Cô bắt người về đây, thứ nhất là vì tạo điều kiện trị liệu tốt nhất cho chứng rối loạn tin tức tố của Ninh Thanh. Độ xứng đôi của bọn họ rất cao, một cái đánh dấu tạm thời có tác dụng thật lâu, nhờ vào đánh dấu có thể rút ngắn thời gian trị liệu, nhưng do độ xứng đôi quá cao, hơn nữa tin tức tố của cô quá mức bá đạo, như vậy dần dần sẽ khiến Ninh Thanh không thể tiếp thu tin tức tố của bất cứ ai ngoại trừ cô.
Cho nên ngôi nhà cô đã ở một thời gian dài nên có lưu tin tức tố của cô sẽ là nơi trị liệu thích hợp nhất.
Thứ hai, cô luôn luôn đề cao chủ động xuất kích, nếu muốn bạn nhỏ đáng thương thoát khỏi nữ chính, để anh đến trụ trong nhà mình là biện pháp hữu hiệu nhất, bằng không nhỡ đâu một ngày nào đó người bị bắt, cô biết đi nơi nào để tìm, rốt cuộc nhiều năm như vậy mới tìm được một người có độ xứng đôi thích hợp, thật sự sẽ từ bỏ dễ dàng sao?
"Đi thôi." Kinh Khê quơ quơ chìa khóa xe trong tay.
"Ừ."
Ninh Thanh cũng có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên anh dẫn người đến gian nhà nhỏ anh thuê kia, từ sau khi anh 17 tuổi, anh đã dọn ra cô nhi viện, tự mình tìm cách sinh hoạt.
...
Hàng hiên nhỏ hẹp đến nỗi hai người sóng vai đi đều có vẻ chật chội, ánh sáng rất kém cỏi, cho dù là ban ngày lại vẫn khá tối tăm.
Đẩy cửa ra, bật đèn, ánh đèn làm màu vàng ấm áp.
Phòng rất nhỏ, bố trí cũng đơn giản, nhưng vô cùng sạch sẽ, có thể thấy được chủ nhân đã cẩn thận quét tước sửa sang lại. Có một cái ban công siêu siêu nhỏ, bãi một chậu hoa nhài bé con, nụ hoa trắng ẩn trong lớp lá xanh. Tràn ngập hơi thở sinh hoạt, Kinh Khê hít hít mũi, thưởng thức mùi hương hoa nhàn nhạt.
"Cô cứ tự nhiên, tôi lấy đồ một lát là xong, rất nhanh." Ninh Thanh chuẩn bị lấy một ít quần áo thông thường của bản thân cùng đồ dùng tẩy rửa.
Kinh Khê gật gật đầu, nhướng mày, đi đến ban công nhỏ.
Quần áo và đồ vật của Ninh Thanh đều đã xếp gọn trong rương hành lý. Đồ của anh rất ít, chỉ cần một chiếc vali là đủ đựng.
Nhìn dụng cụ vẽ tranh được cẩn thận đặt ở một bên, có chút luyến tiếc mà sờ sờ, dụng cụ vẽ cũng không phải hàng quý giá gì, xem độ mài mòn, cũng đã có lịch sử nhất định. Có thể thấy được sự yêu thích, che chở của chủ nhân, cho dù là bút vẽ đã hỏng không thể sử dụng, cũng được rửa sạch sẽ rồi đặt ở bên cạnh.
Bên cạnh dụng cụ vẽ có một cái hộp, để lưu giữ những bức họa của Ninh Thanh.
Ninh Thanh từ từ lật từng bức một, có rất nhiều thể loại, có tranh quốc họa, sơn dầu, phác họa, ký họa,...
Cuối cùng, Ninh Thanh cầm một tấm bưu thiếp, mặt trên là hình hai đầu cá vàng béo núc, tròn vo, đáng yêu lại linh động, phía sau có ba chữ nho nhỏ biết bằng mực vàng: Tặng Ninh Thanh.
Ninh Thanh cẩn thận mà nhét vào trong túi mình.
Anh không quá chần chừ, hẳn là không bao lâu nữa sẽ lại quay về nơi đây.
Kéo rương hành lý ra phòng khách, nhìn Kinh Khê đứng ở ban công, cúi đầu như đang nhìn cái gì.
Ban công của anh có cái gì sao? Ninh Thanh hơi nghi hoặc.
Ban công của anh rất rất nhỏ, nhưng lại là bị trí có ánh sáng tốt nhất trong toàn bộ gian nhà, anh trông hoa nhài mình ưa thích ở nơi đó, hiếm khi nhàn rỗi thích nhất ra ban công phơi nắng và... Vẽ tranh!
Vừa lúc, Kinh Khê xoay người, lộ ra bức họa phía sau: "Đây là anh vẽ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.