Chương 3
viiele
31/03/2014
Tại Biệt thư Chiêu Thị:
- Sao? Với lý do này, Cháu sẽ từ bỏ ý định sang Úc chứ?- Bà Chủ tịch ( bà lão) nói.
- Bà làm vậy thì được gì chứ? Bà bắt cháu lấy một người chưa từng tiếp xúc và không hề có tình cảm sao? – Gia Kiệt giọng đầy bực bội.
- Ta tin tình cảm sẽ được vun đắp sau khi kết hôn. Ta quyết định rồi. Miễn bàn. -Bà khẽ hắng giọng, nghiêm nghị nhìn Gia Kiệt nói.
- Cháu không đồng ý. Cháu có thể nghe bà bất cứ việc gì nhưng riêng việc này thì không thể. – Gia Kiệt bướng bỉnh trả lời
- Thôi được rồi. Như thế này. Ta cho 2 cháu 1 năm. Nếu giữa cháu và Băng Dy vẫn không có tình cảm. Ta đồng ý cho cháu và Băng Dy li dị, Lúc đó, cháu muốn làm gì tùy ý. KHông nói nhiều. Ta đi nghỉ đây.
- Bà… -Gia Kiệt ngơ ngác.
Gia Kiệt nhìn theo người bà bất lực. Hắn nghĩ nếu như vậy cũng tốt. 1 năm cũng sẽ trôi qua nhanh thôi mà. Còn cô gái tên Băng Dy gì đó, có thể vì tiền mà đến với hắn sao. Hắn khinh bỉ. Hắn khẽ nhếch môi cười rồi lên phòng.
Hôm sau...
Buổi gặp mặt giữa 2 gia đình sẽ vào 7h tối. Chiều, một nhóm vệ sĩ đến nhà nó và chở nó và mẹ nó đi make up. Từ trong phòng thử đồ ra, nó như 1 người khác. Nó mặc chiếc đầm màu hồng nhạt, Tóc thả dài mượt. Nó được trời phú cho mái tóc hoe vàng, rất đẹp. VÀ với Đôi giày búp bê cũng màu hồng nhạt, trông nó thật đáng yêu.
Đôi mắt to tròn, hàng mi dài cong vút. Nhưng lại rất buồn. Mẹ nó cũng buồn buồn nhìn nó, khẽ nói:
-Con gái mẹ đẹp lắm…
Nó không nói gì. Chỉ khẽ cười nhẹ.
Hai mẹ con nó được chở đến một nhà hàng sang trọng. Đến nơi, nó và mẹ nó theo sự chỉ dẫn của vệ sĩ đi vào trong thì đã thấy bà lão cùng một người trạc 40, và một chàg trai mà nó đoán chính là người sẽ kết hôn với nó. Nó bỗng nhớ ra người đó chính là chàg trai hôm nó khóc tại vườn hoa đã đến hỏi chuyện nó.
Nó bước lại gần, khẽ gật đầu chào mọi người. Chỉ có bà lão là vui vẻ cười với nó, nói nó và mẹ nó ngồi xuống đi. Còn 2 người kia dường như không thèm nhìn nó.
Nó ngồi xuống, nhìn hắn, khẽ mỉm cười. Không thấy đáp trả. Hắn khẽ nhìn nó, phớt lờ. Như khinh bỉ. Nó buồn.
Cuộc nói chuyện trôi qua buồn, vô vị. Lúc gần xong buổi tiệc. Chủ tịch (bà lão) nói:
- Vệ sĩ sẽ đưa cháu và mẹ cháu về. Ság mai, Gia Kiệt (tên hắn) sẽ đưa cháu đi thử đồ cưới và chọn nhẫn cưới.
- Dạ?Sao cơ ạ? Nhanh vậy sao bà?
- Ừ. Bà muốn việc gì cũng phải nhanh gọn cháu à.
Nó khẽ “dạ” nhỏ rồi đứng dậy chào ra về. Người đàn bà trạc 40t lúc nãy chính là mẹ của Gia kiệt. Bà nói nhỏ với Gia Kiệt:
- Con cố lên đi. Cưới con bé đó, con sẽ được kế thừa mà. Sau này, lấy lý do gì đó rồi bỏ nó. Vậy là xong, Hắn bực mình, đứng lên, quát:
- Mẹ đừng có mở miệng là kế thừa được không? - Nói xong hắn bỏ đi luôn. Ra ngoài tự lái xe về. Bà Lâm( mẹ hắn) sợ sệt nhìn Bà chủ tịch. Bà ấy khẽ lườm bà Lâm rồi cũng đứng dậy ra về.
- Sao? Với lý do này, Cháu sẽ từ bỏ ý định sang Úc chứ?- Bà Chủ tịch ( bà lão) nói.
- Bà làm vậy thì được gì chứ? Bà bắt cháu lấy một người chưa từng tiếp xúc và không hề có tình cảm sao? – Gia Kiệt giọng đầy bực bội.
- Ta tin tình cảm sẽ được vun đắp sau khi kết hôn. Ta quyết định rồi. Miễn bàn. -Bà khẽ hắng giọng, nghiêm nghị nhìn Gia Kiệt nói.
- Cháu không đồng ý. Cháu có thể nghe bà bất cứ việc gì nhưng riêng việc này thì không thể. – Gia Kiệt bướng bỉnh trả lời
- Thôi được rồi. Như thế này. Ta cho 2 cháu 1 năm. Nếu giữa cháu và Băng Dy vẫn không có tình cảm. Ta đồng ý cho cháu và Băng Dy li dị, Lúc đó, cháu muốn làm gì tùy ý. KHông nói nhiều. Ta đi nghỉ đây.
- Bà… -Gia Kiệt ngơ ngác.
Gia Kiệt nhìn theo người bà bất lực. Hắn nghĩ nếu như vậy cũng tốt. 1 năm cũng sẽ trôi qua nhanh thôi mà. Còn cô gái tên Băng Dy gì đó, có thể vì tiền mà đến với hắn sao. Hắn khinh bỉ. Hắn khẽ nhếch môi cười rồi lên phòng.
Hôm sau...
Buổi gặp mặt giữa 2 gia đình sẽ vào 7h tối. Chiều, một nhóm vệ sĩ đến nhà nó và chở nó và mẹ nó đi make up. Từ trong phòng thử đồ ra, nó như 1 người khác. Nó mặc chiếc đầm màu hồng nhạt, Tóc thả dài mượt. Nó được trời phú cho mái tóc hoe vàng, rất đẹp. VÀ với Đôi giày búp bê cũng màu hồng nhạt, trông nó thật đáng yêu.
Đôi mắt to tròn, hàng mi dài cong vút. Nhưng lại rất buồn. Mẹ nó cũng buồn buồn nhìn nó, khẽ nói:
-Con gái mẹ đẹp lắm…
Nó không nói gì. Chỉ khẽ cười nhẹ.
Hai mẹ con nó được chở đến một nhà hàng sang trọng. Đến nơi, nó và mẹ nó theo sự chỉ dẫn của vệ sĩ đi vào trong thì đã thấy bà lão cùng một người trạc 40, và một chàg trai mà nó đoán chính là người sẽ kết hôn với nó. Nó bỗng nhớ ra người đó chính là chàg trai hôm nó khóc tại vườn hoa đã đến hỏi chuyện nó.
Nó bước lại gần, khẽ gật đầu chào mọi người. Chỉ có bà lão là vui vẻ cười với nó, nói nó và mẹ nó ngồi xuống đi. Còn 2 người kia dường như không thèm nhìn nó.
Nó ngồi xuống, nhìn hắn, khẽ mỉm cười. Không thấy đáp trả. Hắn khẽ nhìn nó, phớt lờ. Như khinh bỉ. Nó buồn.
Cuộc nói chuyện trôi qua buồn, vô vị. Lúc gần xong buổi tiệc. Chủ tịch (bà lão) nói:
- Vệ sĩ sẽ đưa cháu và mẹ cháu về. Ság mai, Gia Kiệt (tên hắn) sẽ đưa cháu đi thử đồ cưới và chọn nhẫn cưới.
- Dạ?Sao cơ ạ? Nhanh vậy sao bà?
- Ừ. Bà muốn việc gì cũng phải nhanh gọn cháu à.
Nó khẽ “dạ” nhỏ rồi đứng dậy chào ra về. Người đàn bà trạc 40t lúc nãy chính là mẹ của Gia kiệt. Bà nói nhỏ với Gia Kiệt:
- Con cố lên đi. Cưới con bé đó, con sẽ được kế thừa mà. Sau này, lấy lý do gì đó rồi bỏ nó. Vậy là xong, Hắn bực mình, đứng lên, quát:
- Mẹ đừng có mở miệng là kế thừa được không? - Nói xong hắn bỏ đi luôn. Ra ngoài tự lái xe về. Bà Lâm( mẹ hắn) sợ sệt nhìn Bà chủ tịch. Bà ấy khẽ lườm bà Lâm rồi cũng đứng dậy ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.