Chương 5
viiele
31/03/2014
Biệt thự Chiêu Gia.
Một cô gái mặc chiếc đầm màu xanh nhạt rất đẹp chạy ùa vào, gọi to:
-Bà! Sao bà lại làm vậy?
Cô gái ấy chính là Giang Ly. Bạn gái của Gia Kiệt. Từ nhỏ, gia đình cô và gia đình Gia Kiệt có mối thân thiết. Vì ba cô và ba Gia Kiệt đều là cổ đông trong công ty. Gia đình 2 bên đều rất thương 2 người. Nhưng riêng với bà của Gia Kiệt. Bà xem Giang Ly như một đứa cháu ruột. Nếu để Giang Ly kết hôn với Gia Kiệt. Cuộc sống của Gia Kiệt sau này bà không dám chắc chắc cháu trai của bà sẽ vui và được hạnh phúc. Vì tính tình Giang Ly rất tiểu thư, nhõng nhẻo và cũng rất kiêu kì, khinh người. Bà vẫn biết GLy vs GKiệt đang quen nhau, nhưng bà cũng mượn cơ hội là cuộc hôn nhân này để Gia Kiệt suy nghĩ lại.
Bà khẽ quay ra cửa, thấy Giang Ly, bà chợt chau mày rồi khẽ cười:
- Có chuyện gì vậy cô cháu gái tiểu thư của bà?
- Sao bà lại chọn 1 cô gái khác cho anh Kiệt? Bà.. bà không thương cháu sao? – Giang Ly nũng nịu, long lanh nước mắt nhìn bà.
- Bà biết, 2 đứa đang quen nhau. Nhưng việc bà đã quyết, bà sẽ không thay đổi đâu.
- Cháu biết tại sao bà làm vậy? Vì bà thương gia đình kia. Đã nghèo rồi mà lại còn đi lừa đảo để giờ mang nợ. Sao bà không cho họ tiền mà lại làm vậy chứ? Cháu không hiểu. – Giang Ly nói.
- Cháu không hiểu được đâu. Chuyện này sẽ không bao giờ thay đổi. Ta đã quyết rồi. Cháu ở chơi với thằng Kiệt. Ta phải đến công ty. – Bà nghiêm nghị nói.
Giang LY hậm hực nhìn theo bà đang khuất dần sau cửa lớn. Cô dậm chân, nói lớn:
- Con nhỏ đó, chắc chắn là vừa nghèo, vừa xấu. Đúng là đồ lừa đảo. Chắc chắn là gia đình cô ta đã lừa bà nội rồi.. Chắn chắn...
- Có chuyện gì mà em lẩm bẩm một mình vậy ? – Gia Kiệt từ trên lầu bước xuống, mặt còn ngái ngủ hỏi.
- Anh ! Chuyện anh sẽ kết hôn là thật chứ ? Anh đồng ý sao ? Anh định bỏ em sao. Anh...
- Em làm gì mà ồn ào quá vậy ? Anh đồng ý kết hôn vì bà nội hứa sau 1 năm nếu anh muốn, sẽ cho anh ly dị. Lúc đó, anh và em sẽ sang Úc. Em không thích sang Úc sao ? – Gia Kiệt nheo mắt hỏi Giang Ly.
Giang Ly nũng nịu :
- Anh nhớ nha. Khoảng thời gian hai người bên nhau, nhất định không được có bất cứ một chuyện gì, không được yêu cô ta đâu. Cuộc đời anh, chỉ có mình em thôi. Anh biết chưa ?
- Dạ, anh biết rồi. Hì hì. – Gia Kiệt khẽ vuốt má Giang Ly làm cô rất vui và sung sướng. Mọi điều buồn bực lúc nãy tan biến hết...
5h sáng. Nó thức dậy và muốn đi dạo. Nó muốn được hưởng cái không khí buổi sáng ở khu nhà một lần nữa. Vì nó biết hết hôm nay, nó không còn được tự do như trước. Mẹ nó cũng sẽ được chuyển đi, nó buồn, rất buồn. Bỗng nó mỉm cười, nụ cười cay đắng. Nhìn nó thật tội nghiệp. Nó cứ đi, đi mãi, đi với những suy nghĩ của nó…
Đang ngồi trên chiếc ghế đá công viên, nó vẫn đang suy nghĩ cho đến khi thằng bé đứng gần đó khóc lên đòi mẹ thì nó mới chợt tỉnh. Nó xem đồng hồ, 6h05’. Nó giật mình, nó vội vàng chạy băng qua đường..
-kÉ…t…t..!...!
Chiếc xe không đâm trúng nó, nhưng nó lại sợ đến mức khuỵ xuống. Một chàng trai từ trong xe bước ra, trông rất đẹp trai.
- Cô có sao không?
Nó bỗng ngồi khóc nức nở. Chàng trai ngạc nhiên, ái ngại nhìn những người xung quanh. Hắn ngồi xuống bên nó. Hắn nhẹ nhàng:
- Cô làm sao vậy? Tôi… tôi chưa đâm trúng cô mà. Này cô…
- Không… anh không có lỗi gì… híc… híc… huhu… hôm nay tôi… tôi… - Nó nghẹn ngào, không nói nên lời. Chàng trai khó hiểu. Nó nói tiếp:
- Hôm nay tôi phải làm cô dâu, tôi không được tự do nữa.
Chàng trai bỗng cốc vào đầu nó, nhỏ nhẹ:
- Ngốc quá! Không phải ai cũng được làm cô dâu như cô đâu đấy! mà sao giờ này cô còn ở đây. Hay để tôi chở cô về nhé!
- Thật sao?... Mừng quá! cảm ơn anh. Tôi sắp trễ rồi.
Chàng trai đó không ai khác chính là Hắc Bảo (bạn thân của Gia Kiệt). 2 người lên xe và tiếp tục đi, theo sự chỉ dẫn nhà của nó. HBảo dường như đã biết nó là ai…
Đến trước cổng nhà Gia Kiệt. Nó trông thấy rất nhiều người đứng đó, có cả mẹ cô. Nó bước xuống xe, cúi đầu như tỏ vẻ có lỗi. Gia Kiệt chạy đến bên nó, quát nhỏ:
- Tôi tưởng cô không đến. Làm tôi mừng hụt đấy.
Bỏ lại nó với vẻ ngỡ ngàng. Kiệt lại đến bên Hắc Bảo hỏi:
- Cậu quen cô ta à? Sao tớ không biết đấy.
- Không.. tình cờ gặp trên đường thôi.
Gia Kiệt vẻ như không tin, quay lại lườm nó rồi đi thằng vào nhà.
Một cô gái mặc chiếc đầm màu xanh nhạt rất đẹp chạy ùa vào, gọi to:
-Bà! Sao bà lại làm vậy?
Cô gái ấy chính là Giang Ly. Bạn gái của Gia Kiệt. Từ nhỏ, gia đình cô và gia đình Gia Kiệt có mối thân thiết. Vì ba cô và ba Gia Kiệt đều là cổ đông trong công ty. Gia đình 2 bên đều rất thương 2 người. Nhưng riêng với bà của Gia Kiệt. Bà xem Giang Ly như một đứa cháu ruột. Nếu để Giang Ly kết hôn với Gia Kiệt. Cuộc sống của Gia Kiệt sau này bà không dám chắc chắc cháu trai của bà sẽ vui và được hạnh phúc. Vì tính tình Giang Ly rất tiểu thư, nhõng nhẻo và cũng rất kiêu kì, khinh người. Bà vẫn biết GLy vs GKiệt đang quen nhau, nhưng bà cũng mượn cơ hội là cuộc hôn nhân này để Gia Kiệt suy nghĩ lại.
Bà khẽ quay ra cửa, thấy Giang Ly, bà chợt chau mày rồi khẽ cười:
- Có chuyện gì vậy cô cháu gái tiểu thư của bà?
- Sao bà lại chọn 1 cô gái khác cho anh Kiệt? Bà.. bà không thương cháu sao? – Giang Ly nũng nịu, long lanh nước mắt nhìn bà.
- Bà biết, 2 đứa đang quen nhau. Nhưng việc bà đã quyết, bà sẽ không thay đổi đâu.
- Cháu biết tại sao bà làm vậy? Vì bà thương gia đình kia. Đã nghèo rồi mà lại còn đi lừa đảo để giờ mang nợ. Sao bà không cho họ tiền mà lại làm vậy chứ? Cháu không hiểu. – Giang Ly nói.
- Cháu không hiểu được đâu. Chuyện này sẽ không bao giờ thay đổi. Ta đã quyết rồi. Cháu ở chơi với thằng Kiệt. Ta phải đến công ty. – Bà nghiêm nghị nói.
Giang LY hậm hực nhìn theo bà đang khuất dần sau cửa lớn. Cô dậm chân, nói lớn:
- Con nhỏ đó, chắc chắn là vừa nghèo, vừa xấu. Đúng là đồ lừa đảo. Chắc chắn là gia đình cô ta đã lừa bà nội rồi.. Chắn chắn...
- Có chuyện gì mà em lẩm bẩm một mình vậy ? – Gia Kiệt từ trên lầu bước xuống, mặt còn ngái ngủ hỏi.
- Anh ! Chuyện anh sẽ kết hôn là thật chứ ? Anh đồng ý sao ? Anh định bỏ em sao. Anh...
- Em làm gì mà ồn ào quá vậy ? Anh đồng ý kết hôn vì bà nội hứa sau 1 năm nếu anh muốn, sẽ cho anh ly dị. Lúc đó, anh và em sẽ sang Úc. Em không thích sang Úc sao ? – Gia Kiệt nheo mắt hỏi Giang Ly.
Giang Ly nũng nịu :
- Anh nhớ nha. Khoảng thời gian hai người bên nhau, nhất định không được có bất cứ một chuyện gì, không được yêu cô ta đâu. Cuộc đời anh, chỉ có mình em thôi. Anh biết chưa ?
- Dạ, anh biết rồi. Hì hì. – Gia Kiệt khẽ vuốt má Giang Ly làm cô rất vui và sung sướng. Mọi điều buồn bực lúc nãy tan biến hết...
5h sáng. Nó thức dậy và muốn đi dạo. Nó muốn được hưởng cái không khí buổi sáng ở khu nhà một lần nữa. Vì nó biết hết hôm nay, nó không còn được tự do như trước. Mẹ nó cũng sẽ được chuyển đi, nó buồn, rất buồn. Bỗng nó mỉm cười, nụ cười cay đắng. Nhìn nó thật tội nghiệp. Nó cứ đi, đi mãi, đi với những suy nghĩ của nó…
Đang ngồi trên chiếc ghế đá công viên, nó vẫn đang suy nghĩ cho đến khi thằng bé đứng gần đó khóc lên đòi mẹ thì nó mới chợt tỉnh. Nó xem đồng hồ, 6h05’. Nó giật mình, nó vội vàng chạy băng qua đường..
-kÉ…t…t..!...!
Chiếc xe không đâm trúng nó, nhưng nó lại sợ đến mức khuỵ xuống. Một chàng trai từ trong xe bước ra, trông rất đẹp trai.
- Cô có sao không?
Nó bỗng ngồi khóc nức nở. Chàng trai ngạc nhiên, ái ngại nhìn những người xung quanh. Hắn ngồi xuống bên nó. Hắn nhẹ nhàng:
- Cô làm sao vậy? Tôi… tôi chưa đâm trúng cô mà. Này cô…
- Không… anh không có lỗi gì… híc… híc… huhu… hôm nay tôi… tôi… - Nó nghẹn ngào, không nói nên lời. Chàng trai khó hiểu. Nó nói tiếp:
- Hôm nay tôi phải làm cô dâu, tôi không được tự do nữa.
Chàng trai bỗng cốc vào đầu nó, nhỏ nhẹ:
- Ngốc quá! Không phải ai cũng được làm cô dâu như cô đâu đấy! mà sao giờ này cô còn ở đây. Hay để tôi chở cô về nhé!
- Thật sao?... Mừng quá! cảm ơn anh. Tôi sắp trễ rồi.
Chàng trai đó không ai khác chính là Hắc Bảo (bạn thân của Gia Kiệt). 2 người lên xe và tiếp tục đi, theo sự chỉ dẫn nhà của nó. HBảo dường như đã biết nó là ai…
Đến trước cổng nhà Gia Kiệt. Nó trông thấy rất nhiều người đứng đó, có cả mẹ cô. Nó bước xuống xe, cúi đầu như tỏ vẻ có lỗi. Gia Kiệt chạy đến bên nó, quát nhỏ:
- Tôi tưởng cô không đến. Làm tôi mừng hụt đấy.
Bỏ lại nó với vẻ ngỡ ngàng. Kiệt lại đến bên Hắc Bảo hỏi:
- Cậu quen cô ta à? Sao tớ không biết đấy.
- Không.. tình cờ gặp trên đường thôi.
Gia Kiệt vẻ như không tin, quay lại lườm nó rồi đi thằng vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.