Chương 16: 11: KHÚC NHẠC MÙA ĐÔNG
Cố Khúc
10/11/2016
Type: Huyền Đoàn
Bà Vương Bảo Ngọc có một câu nói rất nổi tiếng: “Tất cả những chị già, tại thời khắc dũng cảm lao vào đám trai trẻ, họ cũng nên hiểu rằng bị bỏ rơi chỉ là việc sớm muộn mà thôi.” Bà Vương Bảo Ngọc nhiều hơn bố tôi bốn tuổi. Tôi từng phải đối câu nói này, không thích thì đằng nào cũng cưới rồi, không thích sao còn sinh ra tôi? Nhưng về sau mới biết, có những người đàn ông miệng nói không thích nhưng vẫn sẽ ôm ấp, hôn hít, lên giường với một phụ nữ, chỉ cần anh ta muốn, chỉ cần lúc đó anh ra không có sự lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, anh đã từng nói yêu tôi chưa?
Chưa từng.
Đối với đàn ông, đó chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, sức lực dồi dào, trên núi tuyết í người qua lại, xung quanh không có người phụ nữ phù hợp nào khác, hơn nữa, anh là ai chứ, là cậu Hai nhà họ Ngô, có quyền có thế, có thể điều động được cả máy bay trực thăng cơ mà.
Hôm tôi về đến Hàng Châu cũng là ngày Tết Nguyên Đán, thời điểm tuyệt vời nhất để tụ tập, đánh bài và uống rượu. Tửu lưởng của tôi trước giờ đều không tốt, nhưng lần này tam cô lục bà, thân bằng cố hữu, ăn uống linh dình nhiều như vậy, tôi dốc vào bụng hết cốc này tới cốc khác, vậy mà vẫn không say, ngược lại càng lúc càng thấy trống rỗng, mệt mỏi vô cùng, nhưng lại không sao ngủ được, không lâu sau thì hai mắt đỏ hoe. Không chịu nổi nữa, chưa hết Tết, tôi đã bỏ về Thượng Hải.
Sở dĩ tôi vội vã trở về Thượng Hải không hẳn vì quá mệt mỏi khi phải giả vờ cười nói vui vẻ trước mặt mẹ, mà chủ yếu là để tìm Ngô Chung.
Những lời nói của Muri khiến tôi không khỏi sinh nghi, vừa về nước, tôi đã vội vã liên hệ với Ngô Chung, nhưng ông ta không chịu nghe điện thoại. Sau vài hôm “khủng bố điên cuồng”, cuối cùng tôi đã hiểu đối phương cố tình không nghe máy.
Tôi cũng đi tìm Alice, nhưng cô ta không có nhà, mẹ cô ta nói cô ta chưa hề quay về. “Chưa hề quay về?” Tôi kinh ngạc, hỏi lại mới biết thực ra Alice hoàn toàn chưa quay về Trung Quốc, sau khi rời khỏi Pakistan, cô ta đã bay thằng sang Anh, hôm qua vừa gọi điện thoại về, nói vẫn bình an, nhưng phải ở ngoài một thời gian nữa. Nói tới đây, mẹ cô ta bắt đầu lau nước mắt, càu nhàu việc con gái bất hiết, ngay cả Tết nhất cũng không buồn về nhà thăm mẹ.
Sao lại chạy tới Anh Quốc nhỉ? Tôi choáng váng, hỏi thêm là thành phố nào, bao giờ về, nhưng cái gì mẹ cô ta cũng không biết, sắc mặt thì cứ càng lúc càng trắng bệch ra, khiến tôi phải quay sang khuyên nhủ, động viên. Cuối cùng, tôi dặn đi dặn lại, nếu Alice gọi điện về nhà lần nữa thì phải bảo cô ta gọi cho tôi ngay, lần này,mẹ Alice cuối cùng cũng gật đầu, coi như đã hiểu lời tôi nói.
Tôi lại tranh thủ thời gian quay lại Thượng Hại. Sau mấy tiếng đồng hồ đứng đợi bên ngoài toà tháp Song Tử, trụ sở của Tập đoàn Hoàn Á, tôi cũng chặn được Ngô Chung lại. Giống như tất cả những người làm kinh doanh khác, cứ mùng Năm Tết, ông ta lại đi cầu Thần Tài. Nghe nói bản thân Ngô Chung không tin những điều này, chỉ là nhập gia tuỳ tục thôi.
Ngô Chung nhìn thấy tôi, không hề tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng tay vệ sĩ bên cạnh thì sa sầm mặt, bước lên chắn trước ông ta và đẩy tôi ra không chút khách khí. Tôi hét ầm lên: “Chủ tịch Ngô, tôi ở Pakistan suốt ba tháng trời, không có công cũng phí sức, ông phải nói gì với tôi đi chứ!”
Ngô Chung quay đầu lại, nói với vẻ không vui:”Nói cái gì?” Khi hỏi câu này, ông ta giơ tay ngăn mấy vệ sĩ đừng đẩy tôi nữa. Thế này có nghĩa là ông ta đồng ý nói chuyện với tôi rồi, thế là tôi hỏi thẳng: “Chủ tịch Ngô, lẽ nào ông đã quên lời hứa trước khi tôi đi?” Kì thực, phải chặn trước cửa mới có thể nói chuyện được với ông ta thế này, tôi nghĩ chắc chắn ông ta sẽ không nhớ bất kì lời hứa nào cả. Nhưng dù chết cũng phải chết cho rõ ràng, trước kia tôi luôn là kẻ hồ đồ, nhưng việc suýt chút nữa khiến tôi phải bỏ mạng ở Pakistan, hơn nữa, điều khiến tôi không thể hiểu nổi đó là, đường đường là ông chủ Ngô, sao có thể ăn quỵt của tôi vài nghìn bạc?
Ngô Chung xua tay, đám thuộc hạ và vệ sĩ lập tức lùi lại mấy mét, thấy ông ta vẫn chưa hài lòng, họ lại lùi thêm mấy mét nữa, chỉ có một người vẫn đứng gần, xem ra là tâm phúc. Đây cũng là một trong những nguyên nhân thế giới luôn truyền tai nhau rằng Ngô Chung lập nghiệp từ hắc đạo, ông ta đi tới đâu cũng dân theo vệ sĩ tới đó.
Trước cánh cổng rộng thênh thang của toà tháp Song Tử, trong phút chốc, chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Ngô Chung hỏi: “Ngải tiểu thư, tìm tôi có việc gì vậy?”
Tôi sửng sốt trước câu hỏi của ông ta: “Tại sao ông không nghe điện thoại của tôi?”
“Tại sao tôi phải nghe điện thoại của cô?” Ông ta hỏi vặn lại một cách kì quái.
Một lúc sau, tôi mới châm rãi nói: “Ông nói xem, không phải vì Alice thì sao tôi phải suốt ngày gọi điện cho ông chứ?”
Câu này đã đâm trúng tim đen của Ngô Chung, khiến gương mặt lạnh tanh của tôi ta hơi nhăn lại, giây lát sau, ông ta nói: “Vài tháng không gặp, không ngờ Ngải tiểu thư đã trở nên lanh lợi như vậy rồi.”
“Tôi cũng không ngờ suýt mất mạng để đổi lấy vài nghìn bạc, thế mà giờ còn bị ăn quỵt!”
Vệ sĩ đứng bên cạnh hạ giọng quá: “Hỗn xược!” Một bầu không khí u ám bỗng chốc xộc tới. Tôi nhíu mày nhìn tay vệ sĩ, người này mũi cao mắt sâu, mí mắt hẹp dài, nếu không phải có chất giọng phổ thông chuẩn, tôi sẽ tưởng anh ta là người Pakistan, đồng hương của Muri mất.
Ngô Chung giơ tay ngăn anh ta lại, lạnh lùng nói: “Ngải tiểu thư, tôi đã nói rất rõ ràng, công việc của cô lần này là tới Pakistan đưa Alice quay về, nhưng cô không làm được, Alice không hề về nước.”
“Nhưng chí ít cô ấy cũng đã rời khỏi Pakistan.”
“Ý của cô là cô ấy rời khỏi Pakistan thì coi như cô đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ, cho nên cô chạy tới đây, làm ầm lên để đòi một nửa tiền công?”
Tôi nhíu mày, nói: “Ý của tôi là tại sao ông lại muốn tôi đi Pakistan?”
Sắc mặt của Ngô Chung bỗng trở nên uy nghiêm một cách đáng sợ: “Cô nói cái gì?”
Giật mình trước thái độ của ông ta, người tôi bất giác co rúm lại, nhưng tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên, dõng dạc nói: “Vì Alice không về nước mà ông chủ Ngô trút giận lên đầu tôi, hay đây chỉ là cái cớ, vì ông cho răng tôi không thể quay trở về?”
Ngô Chung cảnh cáo: “Ngải tiểu thư, có những lời không nên nói bừa.”
“Những người như tôi, ở Thượng Hải chỗ nào mà không có.Ngay cả khi tôi là chị của Alice, nhưng dựa vào năng lực của Chủ tịch Ngô, chắc hẳn biết chúng tôi là chị em cùng cha khác mẹ, quan hệ không được tốt lắm, vậy mà ông lại đích thân tới nhà đề nghị tôi đi Pakistan tìm cô ấy, xem ra chỉ có một cách lí giải duy nhất.”
Mắt Ngô Chung khẽ nheo lại.
“Tôi và cô ấy trông rất giống nhau.”
Khi nói câu này, tôi cố tình nhìn chằm chằm vào ông ta, nhưng đáng tiếc, ngay đến lông màu ông ta cũng không hề động đậy. Lẽ nào tôi đã đoán nhầm rồi? Nhưng nếu không phải thì thực sự không có cách lí giải nào phù hợp hơn. Thấy ông ta im lặng, tôi chậm rãi nói tiếp: “Ông cử tôi đi Pakistan, không phải vì tôi có thể khuyên cô ấy trở về, đương nhiên nếu cô ấy quay về là tốt nhất, nhưng nguyên nhân chính là vì ở đó có người sẽ gây bất lợi cho Alice vào thời điểm này. Vì tôi là Alice trông rất giống nhau nên ông mới cử tôi đi để đánh lạc hướng người đó, khiến người đó không biết đâu là thật, đâu là giả.”
Trong một thoáng, tôi như nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của Ngô Chung, nhưng chỉ là thoáng qua thôi, vì ngay lập tức, ông ta đã chậm rãi nói: “Sáng sớm ngày ra, cô chạy tới đây là để chất vấn tôi những điều này ư?”
“Chất vấn thì tôi không dám.” Tôi lắc đầu, nói: “Chỉ muốn biết rõ vì sao Muri lại bỏ tôi lại núi tuyết, như thể tôi chưa từng tồn tại như vậy, càng không thể hiểu nổi tại sao anh ta rõ ràng biết Alice đang ở đâu, lại còn nói dối tôi là cô ấy đang ở Chitral.”
“Còn có cả chuyện này sao?”
Không thèm bận tâm tới câu hỏi nửa giả nửa thật này của ông ta, tôi tiếp tục: “Mấy tháng ở Pakistan, tôi cũng chẳng có việc gì để làm, hàng ngày chỉ suy nghĩ về những điều lạ lùng đó. Về sau, khi nhìn thấy Alice và Muri cùng xuất hiện ở Changga, tôi mới đoán ra nguyên nhân sâu xa, nhưng…”
Ngô Chung lại hỏi: “Nhưng cái gì?”
“Nhưng không biết người đó là ai mà ngay đến ông chủ Ngô cũng không muốn gây xung đột vậy?” Dừng lại vài giây, tôi thận trọng dò hỏi: “Vợ ông ư?”
Ngô Chung cười, nói: “Ngải tiểu thư, hôm nay tôi mới phát hiện ra cô đúng là rất tài giỏi đấy!”
“Ông nói vậy có ý gì?” Tôi nhíu mày, hỏi.
“Trí tưởng trượng thật phong phú!”
Tôi nghẹn cứng họng bởi câu mỉa mai này, một lúc không biết phải nói gì. Thực ra, tại sao Ngô Chung lại cử tôi đi Pakistan không hẳn là nghi vấn lớn nhất trong lòng tôi, mà là giả thiết tôi chính là thế thân của Alice. Tuy nhiên, suốt chuyến đi, tôi không gặp phải nguy hiểm gì thật sự, ngoài trừ việc bị Hassan bắt cóc, nhưng rõ ràng Hassan không liên quan gì tới Ngô Chung cả, lẽ nào đúng là tôi đã gánh thay cho Alice cái học này? Điểm lại những khó khăn trắc trở trên đường đi, bên cạnh tôi chỉ có… Tôi lập tức lắc đầu, xua hình ảnh đó ra khỏi tâm trí, đây là vấn đề cho đến hôm nay tôi vẫn không sao hiểu được.
Một người đàn ông trông có vẻ là quản lí cấp cao sốt ruột giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ là thời gian rất gấp gáp, Ngô Chung quay lưng lại với họ nên không để ý, còn đám vệ sĩ thì nhìn tôi với ánh mắt tức giận.
Ngô chung lại hỏi: “Hôm nay cô tới tìm tôi chính là vì chuyện này ư?”
“Hôm nay tôi tới là muốn biết rốt cuộc Alice đã gây ra hoạ gì, tại sao lại phải trốn tuốt sang Anh Quốc?”
Ngô Chung trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới nói: “Tôi tưởng tình cảm chị em giữa cô và cô ấy chẳng được là bao.”
“Đúng là chẳng được là bao…” Thấy ông ta nhìn mình, tôi nghiến răng nói tiếp: “Nhưg dù tình nghĩa chẳng là bao, cũng tốt hơn đám đàn ông mèo mả gà đồng bên ngoài.”
Tôi vô cùng căm ghét những gã đàn ông đã có vợ còn ra ngoài dụ dỗ phụ nữ, bao gồm cả bố tôi. Mặc dù ông đã chết, người chết là hết, nhưng tôi không thể nào quên được nỗi vất vả suốt bao nhiêu năm qua của mẹ tôi.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Lần này, Ngô Chung có vẻ nổi giận thực sự, một lúc lâu sau, ông ta mới chế ngự được cơn giận, chậm rãi nói: “Ngoài việc tới đây chất vấn ra, Ngải tiểu thư còn có việc gì nữa không?”
“Có. Alice đang ở chỗ nào bên Anh Quốc?” Câu này là tôi hỏi hộ mẹ cô ta.
“Cô ấy sẽ nhanh chóng về nước thôi.”
“Khi nào?”
“Mặc dù không thể nói cho cô biết thời gian cụ thể, nhưng cô ấy sẽ được an toàn. Tôi đảm bảo.”
Tôi “hừ” một tiếng, nghĩ có hỏi thêm nữa cũng không ích gì, bèn quay người bỏ đi một mạch.
Ngô Chung vẫn chậm rãi nói với theo: “Ngải tiểu thư, tôi khâm phục dũng khí ngày hôm nay của cô, có điều, cô cần hiểu rằng không ai nói với tôi những lời như vậy xong mà có thể nguyên vẹn rời đi.”
Tôi biết Ngô Chung nổi tiếng là kẻ tâm địa hẹp hòi, nhưng ông ta còn có thể làm gì tôi được chứ? Tôi đã chẳng còn gì nữa rồi. Nghĩ vậy, tôi chỉ cười khẩy rồi đi tiếp.
Nhưng rất nhanh, tôi đã biết ông ta có thể làm gì. Tôi không sao tìm được việc làm. Dựa vào tấm bằng đại học và những kinh nghiệm sẵn có, dù tôi không phải là nhân tài hiếm có, nhưng cũng không thể nào có chuyện không tìm được việc. Tôi đã quên mất, ngày hôm đó, tại cánh cổng của toà tháp Song Tử, có quá nửa những ông lớn nổi tiếng bến Thượng Hải.
Còn tôi, ngoài việc nuôi sống bản thân, còn phải gom góp tiền để xây trường học cho thôn Gama. Ban đầu, tôi không tin mấy trò này, không tin Ngô Chung có thể một tay che cả bầy trời, nhưng chạy tới vài công ty mới biết ông ta có thể, trừ phi tôi không làm nghề cũ. Nhưng những cô gái không già cũng chẳng còn trẻ, kinh nghiệm không nhiều cũng chẳng ít như tôi, chuyển sang ngành khác nào có dễ dàng.
Rời khỏi Thượng Hải không phải là không thể, nhưng chuyển nhà cũng cần có tiền, còn cả tiền vì vi phạm hợp đồng thuê nhà nữa. Ngày qua ngày, tôi không thể không giảm bớt tiêu chuẩn tìm việc, thậm chí còn chạy tới một công ty máy tính để xin làm dịch vụ chăm sóc khách hàng, nhưng những cô gái làm công việc này phải có tuổi trung bình là hai mươi hai. Chưa kể, tôi không phải là đàn ông, không thể đi làm mấy công việc chân tay được. Tình hình này kéo dài hơn nửa tháng, tôi thực sự sốt ruột, đành phải viện đến các mối quan hệ công việc trước kia, nhưng chỉ được một lần là thôi ngay, vì các mối quan hệ đó cũng là của Bá Kiêm. Lòng tự trọng khiến tôi không muốn bất kì tin tức nào về sự sa sút của mình lan truyền ra ngoài.
Không tìm được bất kì sự giúp đỡ nào, tôi chỉ biết than thở với cô em họ Mễ Đình cũng làm việc ở Thượng Hải. Tôi từng kể qua với nó những việc xảy ra ở Pakistan. Lúc đầu, nó tỏ ra kinh ngạc, hoảng hốt, hỏi: “Tại sao phải góp tiền xây trường học cho Gama?”, nhưng dần đần cũng thông cảm cho tôi, lại nói: “Nếu việc này nằm trong khả năng của chị, báo ơn là việc nên làm, nhưng hiện giờ cuộc sống của chị còn đang gặp khó khăn, hơn nữa tại sao nhất định phải quay lại Gama trước mùa hè năm nay, nếu thực sự không gom được tiền, sang năm đi không được sao?”
Nhưng đất trời bao la rộng lớn, tôi có thể đi đâu tìm Lâm đây? Không phải tôi hi vọng chuyện giữa chúng tôi có thể tiếp tục, mà tôi chỉ muốn có một niệm tưởng, giống như Bất Quy Môn. Lâm từng nói thích thôn Gama, biết đâu một ngày nào đó, anh sẽ trở lại, vậy thì quãng đời còn lại, tôi vẫn có thể đứng từ xa và nhìn thấy anh một lần nữa.
Trở về Trung Quốc đã hơn nửa tháng, Giang Nam vẫn chưa ấm trở lại. Trong căn phòng lạnh lẽo, vào một thời khắc kì lạ nào đó, như khi ánh nắng chiếu vào đám bụi bay trong không khí, tôi sẽ cảm thấy giống như đang ở Pakistan, núi tuyết, thôn làng, những người dân dưới làn khói lam chiều, và khi ngước mắt lên, sẽ là nụ cười của anh.
Nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục trong khi tôi giãy giụa dưới những áp lực nặng nề và khổ sổ nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra. Thực ra, khi lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Chung trong căn hộ trên đường Giang Tô, thái độ của ông ta có thể coi là thân thiện, mặc dù không đến mức khách sáo nhưng tuyệt đối không phải là cái dáng vẻ như gặp kẻ thù của ngày hôm đó. Muri từng cảnh báo tôi đừng nên hỏi gì cả, nhưng nếu tôi không hỏi, không đối diện với sự thực, sợ rẳng sẽ mãi mãi không hiểu đằng sau chuyến đi tới Pakistan, rốt cuộc ẩn giấu âm mưu gì. Còn nữa, có thể đây cũng là một phần nguyên nhân ông ta tránh mặt tôi.
Không biết khi nào Alice mới trở về. Tôi rất muốn hỏi tại sao cô ta lại đi Pakistan, có quan hệ gì với Muri, rồi đã rời khỏi Changga bằng cách nào, và tại sao Muri lại ở cùng với Lâm, có phải là cô ta đã giới thiệu hai người với nhau không… Nhưng nhìn thái độ của hai người họ, xem ra không phải mới quen.
Mễ Đình là người duy nhất biết cuộc sống khó khăn hiện tại của tôi. Con bé muốn đưa tiền cho tôi, tôi từ chối, nó có bao nhiêu tiền, tôi còn không rõ sao. Có chân có tay, chẳng thể chết đói được, chí ít quán bar trên đường Hằng Sơn vẫn luôn cần nhân viên tạp vụ làm thời vụ. Tôi làm tạp vụ ở đây đã hơn nửa tháng, sở dĩ tôi chọn quán bar này là vì đèn đuốc ở đây tương đối sáng, không quá ồn ào, không có quá nhiều việc linh tinh vớ vẩn. Nhưng quán bar dù có thanh tịnh vẫn cứ là quán bar, khi quán đã vãn khách, tôi thu dọn bàn, lúc quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt đầy kinh ngạc của Bá Kiêm.
Thực ra, không phải tôi không nghĩ tới việc sẽ gặp lại anh ta. Tôi, Bá Kiêm và Chương Á, vốn là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp lại cùng được nhận vào làm cho một công ty bất động sản. Cứ cho là không gặp nhau ở Thượng Hải, nhưng hàng năm đến Tết vẫn phải về quê, cho nên tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí, chỉ có điều không ngời lại là bây giờ, lúc tôi đang mặc chiếc áo đồng phục của nhân viên tạp vụ quán bar, chỉ thiếu mỗi chiếc đuôi thỏ gắn ở mông mà thôi.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc đầu, Bá Kiêm hơi sửng sốt, sau đó vô thức liếc nhìn về phía Chương Á, đó là một thái độ nịnh bợ đầy thận trọng. Đột nhiên tôi hiểu ra, từ đầu chí cuối, người đàn ông này chưa từng yêu tôi, từ đầu chí cuối, việc qua lại giữa tôi và anh ta chỉ là cầu nói cho anh ta và Chương Á, nếu không anh ta sẽ không thận trọng như thế này.
Mỗi người trong chúng ta, nói cho cùng, cũng chỉ là vai phụ trong cuộc đời một người khác.
Chương Á quay đầu lại. Khi nhìn thấy tôi, nụ cười trên mặt cô ta trở nên cứng đờ. Tôi dời mắt đi chỗ khác. Hai người này từng là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, Chương Á từng vô số lần vô vai tôi, thay tôi mắng chửi Bá Kiêm: “Những gã đàn ông đối xử không tốt với chúng ta, hãy chết hết đi!”, còn người đàn ông đó cũng từng vô số lần hứa hẹn: “Chúng ta sẽ hạnh phúc!”
Thì ra, hai người họ mới là một cặp trời sinh.
Sau khi họ rời đi, trên tờ giấy ăn ở trên bàn, tôi phát hiện thấy mấy chữ Chương Á để lại, đại ý là cho dù tôi có giả vờ tội nghiệp đến thế nào, Bá Kiêm cũng sẽ không bao giờ quay lại. Tối hôm đó, tôi đã dùng chút tiền ít ỏi sót lại trong ví để mua rượu uống, không phải vì hạnh phúc của đôi cẩu nam cẩu nữ đó, cũng không phải vì bị sỉ nhục, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối cho bản thân mình. Có điều gì khiến người ta chua xót hơn là đến ngần này tuổi mới nhận ra, từ trước đến nay, mình đã may áo cưới cho người khác?
Mễ Đình sau khi biết được chuyện này đã nổi giận đùng đùng. “Chị, ngay cả việc cầm rượu hất vào mặt hai đứa thối tha đó mà chị cũng không làm sao?”
Tôi biết nó đang có ý mắng tôi là một kẻ hèn nhát.
Tôi không làm, nhưng tôi đã từng nghĩ đến việc đó, vừa nghĩ đến liền cảm thấy việc hai người phụ nữ tranh nhau một người đàn ông thật chẳng có gì hay ho, thế là thôi.
“Rốt cuộc chị có từng yêu người đàn ông đó không?” Mễ Đình kinh ngạc hỏi. Tôi không biết, tôi chỉ biết mình đã uống rất nhiều rượu Whisky, rượu trắng, rượu nếp, và đủ các loại bia.
Khi tôi ngồi ở một góc quán bar, uống rượu một mình, một người phụ nữ tốt bụng thấy tình hình không ổn, bèn giật cốc rượu khỏi tay tôi. Tôi ngước đôi mắt mơ màng nhìn chị ta. Chị ta quát lên: “Ngải Mễ Lạp, cô định uống đến chết đấy à?” Kì lạ thật, người phụ nữ này còn biết cả tên của tôi nữa, giọng điệu lại rất thân thiết, như thể đã quen biết từ lâu vậy. Tôi ngây ngô cười với chị ra. Giọng nói của người này rất thánh thót, có những người thật tốt số, sống đến bốn mươi tuổi, vẫn đẹp như một bông hoa, còn có những người thì chẳng hề xinh đẹp, từ đầu chí cuối chưa từng được ai yêu thực lòng.
Tôi kéo tay chị ta, làu bàu: “Đầu tôi rất đau, có thể gọi giúp tôi một chiếc taxi không?”
Chị ta vội vã gạt tay tôi, bực bội chất vấn một người đứng cạnh đó. “Chẳng phải cậu nói tửu lượng của cô ấy rất tốt sao? Thế này mà gọi là tửu lượng tốt hả?”
Hình như người đó cúi xuống nhìn tôi, sau đó nói đầy vẻ áy náy: “Đến bây giờ tôi mới biết là cô ấy chỉ bốc phét.”
Người phụ nữ càng phẫn nộ, hỏi: “Cô ấy còn bốc phét chuyện gì nữa, bây giờ cậu hãy nói cho tôi biết đi!”
Người đó nói: “Dùng dao găm.”
Tôi mơ hồ nghĩ ngợi, người này còn biết tôi có dao găm sao?
Người đó lại khẽ nói câu gì đó, khiến người phụ nữ dựng ngược lông mày, mắng: “Này, tôi chỉ là hàng xóm với cậu mấy năm thôi, không phải mẹ cậu đâu nhé!”
Tôi phì cười, câu này sao quen quá vậy. Người phụ nữ quay đầu lại, thấy tôi cười thì ngạc nhiên nói: “Trời ạ, cô gái ngốc nghếch này còn cười nữa.”
Những tiếng thở dài khe khẽ sau đó, hình như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi. Tôi cố căng mắt nhìn về phía có tiếng thở dài, nhưng đầu óc thực sự choáng váng, chỉ thấy mọi thứ quay mòng mòng.
Buổi tối hôm đó, khi tỉnh dạy, tôi cảm thấy môi mình rất đau. Nếu tôi vẫn là một thiếu nữ ngây thơ mơ mộng, chắc sẽ tưởng rằng mình đã bị ai đó hôm ngấu nghiến. Nhưng điều này là khong thể, nhất định tôi đã đâm sầm vào đâu đó rồi.
Ánh trắng rọi vào phòng dịu dàng như nước. Tôi vùng dạy, đi lấy một cốc nước ấm. Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi nhìn thật kĩ môi mình, môi trên sưng đỏ, khoé môi có vết xước, nếu đây là kết quả của một nụ hôn, đối phương chắc muôn nuốt chửng tôi quá.
Thần người một lúc, tôi bật đèn và điên cuồng lật tung cả phòng lên. Tôi tìm viên Khổng tước lam tím và con dao Skija mà Hassan tặng, tìm thấy chiếc khăn quấn mà Sila tặng, thậm chí còn thấy cả quyển hộ chiếu vẫn đượm mùi trà Bạch Ngọcm nhưng không có thứ gì của Lâm. Không có bất kì thứ gì chứng minh anh từng tồn tại, không ảnh, không chữ, cũng không quà.
Tôi bắt đầu hối hận vì đã trả lại thẻ tín dụng cho anh, ít nhất đó cũng là vật phẩm tuỳ thân của anh.
Nhìn căn phòng bừa bộn hỗn loạn, cuối cùng tôi đã hiểu ra, ngoài kí ức, giữa tôi và Lâm chẳng còn gì lưu lại, nhưng kí ức là thứ dễ dàng phai mờ nhất. Anh đã nói: “Đợi đến khi trăng tròn, chúng ta có thể cùng nhau cưỡi ngựa, lên tận đỉnh núi.” Ai có thể nói cho tôi biết, câu này rốt cuộc là thật hay giả?
Cuối cùng, tôi oà khóc. Khóc được là tốt lắm rồi, mặc dù điều đó chẳng có ích gì.
Hôm sau, đang nằm vật vã trên giường thì tôi nhận được điện thoại của công ty môi giới việc làm. Giọng của cô nhân viên phấn khích như thể vừa nhận được một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, “Cô Ngải, có công ty bảo cô ngay lập tức đến nhận việc!” Tôi bật dậy như một cái lò xo.
Công ty gọi tôi đi làm đương nhiên không phải tập đoàn Hoàn Á mà là một công ty hợp tác đầu tư năng lượng, chức vụ là thư kí tổng giám đốc. Công ty này thuộc về người phụ nữ tối qua đi ngang qua quán bar, thấy chuyện bất bình đã ra tay giúp đỡ tôi, Hồ Hiểu Ân.
“Bà Hồ nói rất hài lòng về cô, bảo cô đến làm việc ngay.” Cô nhân viên công ty môi giới phấn khích tới mức giọng nói run run.
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả, chưa nói đến việc tôi không quen người phụ nữ này, mà ngay cả công ty hợp tác đầu tư năng lượng làm về chuyên ngành gì tôi cũng còn mù mờ. Nhưng bận tâm nhiều thế làm gì chứ, công việc này hiện giờ chính là ngọn cỏ cứu mệnh của tôi. Thế là tôi vác cặp mắt thâm sì, vội vội vàng vàng chạy tới công ty mới làm việc.
Nghe nói Hồ Hiểu Ân đã sống một thời gian rất dài ở nước ngoài, thích mọi người gọi cả họ cả tên hoặc là bà chủ Hồ. Khi còn trẻ hẳn là một mĩ nhân, vì hiện giờ mặc dù đã bắt đầu béo lên, nhưng chị ta vẫn đẹp.
Khi tôi bước vào, Hồ Hiểu Ân đang kiểm tra các hoá đơn công tác phí của tháng trước, sắc mặt không được tốt lắm. Sau khi giới thiệu sơ qua về công ty và đồng nghiệp, chị ta nói thẳng: “Thông thường vị trí này, tôi sẽ nghĩ đến những nhân viên trẻ hơn một chút.”
Tôi vâng vâng dạ dạ.
Bà chủ Hồ nhìn tôi chằm chằm, lát sau ánh mắt thấp thoáng nụ cười, nói: “Ngải Mễ Lạp, tôi thích cô rồi đấy.” Chị ta đang nói về việc tối qua tôi say không biết trời trăng gì sao? Tôi không dám hỏi kĩ, những lí ức liên quan đến chuyện tối qua đều rất mơ hồ, tôi chỉ nhớ được mình đã say bí tí, liền cười trừ, nói: “Sếp, việc tối qua, rất cảm ơn chị.”
Bà chủ Hồ vờ như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào khoé môi rách toạc của tôi, hỏi: “Cô còn nhớ việc tối qua à?”
“Đương nhiên, chị bảo lái xe đưa tôi về nhà.” Tôi chắp hai tay lại, cúi người xuống cảm ơn.
“Sau đó thì sao? Cô còn nhớ đã lên nhà như thế nào không, sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa?” Chị ta vừa hỏi vừa nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh, không hiểu vì sao tôi lại thấy trán mình ướt đẫm mồ hôi.
“Tôi tự đi lên?” Tôi khônng chắc chắn lắm, nhưng về tình về lí chắc hẳn là như vậy, “cho nên mới bị va rách cả môi?”
Bà chủ Hồ như thể không nghe thấy tôi nói gì. Từ khi tôi bước vào đây, ánh mắt của chị ra không rời khỏi môi tôi, sau đó từ từ dịch xuống cổ, xuống xương quai xanh. Tôi run rẩy, may mà mặc nhiều áp.
Đột nhiên chị ta nhíu mày lại, tỏ vẻ không hài lòng với chiếc áo len dày cộp của tôi. “Ngoài môi ra còn có chỗ nào khác, ờ…bị rách hoặc khó chịu không?”
“Không.” Tôi đáp nhanh như cắt. Thực ra mắt tôi cũng rất đau, đầu nặng như đeo chì, nhưng tôi quyết định không nói gì cả.
“Vậy có xảy ra việc gì kì lạ hoặc xuất hiện người nào kì lạ không?”
Người kì lạ nhất chính là chị đó, tôi thầm nghĩ.
Bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại: “Tôi yêu em, như chuột yêu gạo á à a…”, đó là chuông điện thoại Mễ Lạp tải cho tôi. Khi mở cửa đi ra, tôi nghe thấy chị ta khẽ lẩm bẩm: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
Phải, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy? Tôi cũng bắt đầu nghi ngờ. Nếu không phải anh Lý dìu tôi lên lầu, vậy thì là ai? Tôi nhớ hình như được một cánh tay đàn ông tắn chắc kéo đi thì mới có thể leo lên được năm tầng lầu như thế, đột nhiên tôi rùng mình, lẽ nào là Bá Kiêm? Ông trời ơi, đừng doạ tôi chứ.
Đúng lúc tôi nhất nút nghe thì chuông điện thoại tắt ngấm, không hiển thị số gọi đến. Đây không phải là lần đầu tiên có cuộc gọi như thế này đến máy tôi, nghĩ kĩ lại thì hình như gần đây cuối tuần nào cũng có, và lần nào cũng cúp máy đúng lúc tôi nhấn nút nghe, hơn nữa còn không bao giờ hiển thị số.
Kiểu gọi điện này thường là của những kẻ thầm thương trộm nhớ gọi đến, nhưng hiện tôi chẳng có đối tượng thầm thương trộm nhớ nào cả, ngay cả người để hẹn hò cũng chẳng có, may nhờ có công việc từ trên trời rơi xuống này, cuộc sống mới bắt đầu yên ổn lại. Nhưng cảm giác quay trở lại làm việc không thực sự tốt lắm.
Rất nhiều năm sau đó, Hồ Hiểu Ân đã nói với tôi: “Mễ Lạp, tất cả những người có liên quan tới người đó, đất nước đó, đều không bao giờ có thể quay trở về cuộc sống bình thường.” Nhưng bất luận thế nào, nó cũng giúp cuộc sống quẫn bách của tôi đi vào quỹ đạo.
Tôi đến làm việc ở chỗ Hồ Hiểu Ân chưa được một tuần thì vệ sĩ của Ngôn Chung đã mò tới. Hồ Hiểu Ân vui vẻ đón tiếp, thế mà tay vệ sĩ đó lại chỉ thẳng vào tôi đang đứng bên cạnh, lớn tiếng chất vấn: “Bà chủ Hồ, đại ca bảo tôi tới hỏi chị, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Bà chủ Hồ vẫn ôn tồn đáp: “Lương của cô ấy rất thấp, lại đúng lúc chỗ tôi thiếu người.” Nói rồi chị ta giương đôi mắt tròn xoe, lấp lánh lên nhìn.
Vệ sĩ lại hỏi: “Có phải là cậu Hai không?”
Bà chủ Hồ chớp chớp mắt, cười tươi như hoa, nói: “Cái gì mà cậu Hai chứ?”
Vệ sĩ im lặng giây lát lại nói tiếp: “Bà chủ Hồ, chị biết rõ tính của đại ca tôi rồi đấy, đại ca không thích người ngoài nhúng tay vào việc nhà của mình đâu.” Giọng điệu hắn sặc mùi cảnh cáo.
Hồ Hiểu Ân đưa những ngón tay nõn nà lên xoa cằm, hỏi: “Ồ, Ngải Mễ Lạp đã trở thành người nhà của đại ca từ lúc nào vậy?”
Tôi chả hiểu họ đang nói gì với nhau cả.
Tay vệ sĩ không thể làm gì được bà chủ Hồ, liền quay sang hằm hè nhìn tôi. “Ngải Mễ Lạp, tôi sẽ để mắt đến cô.”
Lúc đó tôi đang hóng hớt xem kịch hay, không để ý lửa đột nhiên chảy tới chân mình, nghe thấy vậy chỉ ngây ngô đáp: “Ờ.”
Hồ Hiểu Ân phì cười.
Không gian im ắng lạ thường, tôi không cố ý nói thế đâu. Vệ sĩ không cười, chỉ nhìn tôi chằm chằm và nói: “Cô Ngải, hãy tin tôi, rất nhiều chuyện không biết thì tốt hơn là biết.” Người nào người nấy đều nói tôi không biết gì cả là tốt nhất, nhưng vấn đề là dù tôi có biết hay không thì cũng đã bị kéo vào chuyện của mấy người họ rồi, cuối cùng vẫn chỉ có tôi lơ ngơ không hiểu.
Sau khi vệ sĩ đi, bà chủ Hồ cứ nhìn tôi mãi. Tôi đột nhiên hiểu ra chị ta đã biết mọi chuyện, nhưng chúng tôi chỉ là người dưng nước lã, nếu đã biết chuyện, sao chị ta còn giúp tôi? Hồ Hiểu Ân nhún vai, đáp: “Xí, đây là thời Trung cổ sao, theo tôi thì sống chống tôi thì chết sao?”
“Cho nên sếp đã “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha” sao? Tôi thắc mắc.
Hồ Hiểu Ân trợn mắt, nói: “Ngải Mễ Lạp, đã nói với cô bao nhiêu lần, có nhiều thời gian để nghĩ đông nghĩ tây như vậy, chi bằng làm việc đi. Biên bản cuộc họp của tôi đã chuẩn bị xong chưa?
Tôi ôm đống tài liệu lẩn đi. Về sau, tôi cũng nhiều lần bóng gió hỏi Hồ Hiểu Ân vì sao lại giúp đỡ mình, lần nào chị ta cũng ậm ừ không nói rõ, phải chăng thực sự chỉ là giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha? Nhưng may mà Ngô Chung đã không tới làm phiền tôi nữa, cuộc sống của tôi cũng dần yên ổn trở lại.
Một buổi sáng sau ngày hôm đó, tôi vừa uống cà phê cho tỉnh táo vừa gõ báo cáo, đột nhiên sực nhớ ra đã từng gặp tay vệ sĩ của Chủ tịch Ngô ở kĩ viện Changga, hắn ta chính là thuộc hạ của người phụ nữ đeo khăn voan che mặt đã cứu tôi thoát khỏi tay gã đàn ông thối tha đó. Trời ạ! Không phải chỉ có vóc dáng giống nhau, mà ngay cả gương mặt đậm nét Trung Á và giọng nói đều giống hệt nhau. Một suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu, nhưng tôi lại không thể nắm bắt được. Vật thì không cần nắm bắt nữa, dù sao Pakistan cũng đã cách tôi rất xa rồi.
Tôi bắt đầu quen dần với việc chen chúc trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm, cũng đã quen với việc hết giờ làm một mình lững thững đi về nhà, những khát khao về trời xanh núi tuyết ngày một vơi dần giữa dòng người đông đúc. Mùa này, sạp hoa quả trước cổng tiểu khi luôn bán táo với giá rất rẻ, món canh đậu phụ cũng luôn có thể an ủi đôi tay, đôi chân lạnh giá của tôi, đó cũng thường là bữa tối của tôi.
Hôm nay, vừa bước tới cầu thang, tôi đã thấy ngay một chiếc xe đua mui trần đỗ ở đó. Khu chung cư tôi ở mặc dù cũ nát, xập xệ, nhưng lại ở ngay cạnh Học viện Sân khấu Thượng Hải, không ít sinh viên dù đã tốt nghiệp hay chưa đều tới đây thuê phòng. Trong nhà có giai nhân, ắt sẽ có những chiếc xe sang trọng không ngừng ra vào, nhưng chiếc xe này rõ ràng không phải là xe đưa đón người, vì trong cốp xe chật hẹp chất đầy những thùng các tông, có vẻ như là dọn đến đây ở.
Tôi cũng không có hứng thú quan tâm đến chuyện người khác, liền vòng qua chiếc xe, lặng lẽ đi lên nhà. Leo đến tầng bốn, tôi thấy một bóng người đang lom khom ở ngay chỗ rẻ, lưng quay về phía tôi.
Bà Vương Bảo Ngọc có một câu nói rất nổi tiếng: “Tất cả những chị già, tại thời khắc dũng cảm lao vào đám trai trẻ, họ cũng nên hiểu rằng bị bỏ rơi chỉ là việc sớm muộn mà thôi.” Bà Vương Bảo Ngọc nhiều hơn bố tôi bốn tuổi. Tôi từng phải đối câu nói này, không thích thì đằng nào cũng cưới rồi, không thích sao còn sinh ra tôi? Nhưng về sau mới biết, có những người đàn ông miệng nói không thích nhưng vẫn sẽ ôm ấp, hôn hít, lên giường với một phụ nữ, chỉ cần anh ta muốn, chỉ cần lúc đó anh ra không có sự lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, anh đã từng nói yêu tôi chưa?
Chưa từng.
Đối với đàn ông, đó chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, sức lực dồi dào, trên núi tuyết í người qua lại, xung quanh không có người phụ nữ phù hợp nào khác, hơn nữa, anh là ai chứ, là cậu Hai nhà họ Ngô, có quyền có thế, có thể điều động được cả máy bay trực thăng cơ mà.
Hôm tôi về đến Hàng Châu cũng là ngày Tết Nguyên Đán, thời điểm tuyệt vời nhất để tụ tập, đánh bài và uống rượu. Tửu lưởng của tôi trước giờ đều không tốt, nhưng lần này tam cô lục bà, thân bằng cố hữu, ăn uống linh dình nhiều như vậy, tôi dốc vào bụng hết cốc này tới cốc khác, vậy mà vẫn không say, ngược lại càng lúc càng thấy trống rỗng, mệt mỏi vô cùng, nhưng lại không sao ngủ được, không lâu sau thì hai mắt đỏ hoe. Không chịu nổi nữa, chưa hết Tết, tôi đã bỏ về Thượng Hải.
Sở dĩ tôi vội vã trở về Thượng Hải không hẳn vì quá mệt mỏi khi phải giả vờ cười nói vui vẻ trước mặt mẹ, mà chủ yếu là để tìm Ngô Chung.
Những lời nói của Muri khiến tôi không khỏi sinh nghi, vừa về nước, tôi đã vội vã liên hệ với Ngô Chung, nhưng ông ta không chịu nghe điện thoại. Sau vài hôm “khủng bố điên cuồng”, cuối cùng tôi đã hiểu đối phương cố tình không nghe máy.
Tôi cũng đi tìm Alice, nhưng cô ta không có nhà, mẹ cô ta nói cô ta chưa hề quay về. “Chưa hề quay về?” Tôi kinh ngạc, hỏi lại mới biết thực ra Alice hoàn toàn chưa quay về Trung Quốc, sau khi rời khỏi Pakistan, cô ta đã bay thằng sang Anh, hôm qua vừa gọi điện thoại về, nói vẫn bình an, nhưng phải ở ngoài một thời gian nữa. Nói tới đây, mẹ cô ta bắt đầu lau nước mắt, càu nhàu việc con gái bất hiết, ngay cả Tết nhất cũng không buồn về nhà thăm mẹ.
Sao lại chạy tới Anh Quốc nhỉ? Tôi choáng váng, hỏi thêm là thành phố nào, bao giờ về, nhưng cái gì mẹ cô ta cũng không biết, sắc mặt thì cứ càng lúc càng trắng bệch ra, khiến tôi phải quay sang khuyên nhủ, động viên. Cuối cùng, tôi dặn đi dặn lại, nếu Alice gọi điện về nhà lần nữa thì phải bảo cô ta gọi cho tôi ngay, lần này,mẹ Alice cuối cùng cũng gật đầu, coi như đã hiểu lời tôi nói.
Tôi lại tranh thủ thời gian quay lại Thượng Hại. Sau mấy tiếng đồng hồ đứng đợi bên ngoài toà tháp Song Tử, trụ sở của Tập đoàn Hoàn Á, tôi cũng chặn được Ngô Chung lại. Giống như tất cả những người làm kinh doanh khác, cứ mùng Năm Tết, ông ta lại đi cầu Thần Tài. Nghe nói bản thân Ngô Chung không tin những điều này, chỉ là nhập gia tuỳ tục thôi.
Ngô Chung nhìn thấy tôi, không hề tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng tay vệ sĩ bên cạnh thì sa sầm mặt, bước lên chắn trước ông ta và đẩy tôi ra không chút khách khí. Tôi hét ầm lên: “Chủ tịch Ngô, tôi ở Pakistan suốt ba tháng trời, không có công cũng phí sức, ông phải nói gì với tôi đi chứ!”
Ngô Chung quay đầu lại, nói với vẻ không vui:”Nói cái gì?” Khi hỏi câu này, ông ta giơ tay ngăn mấy vệ sĩ đừng đẩy tôi nữa. Thế này có nghĩa là ông ta đồng ý nói chuyện với tôi rồi, thế là tôi hỏi thẳng: “Chủ tịch Ngô, lẽ nào ông đã quên lời hứa trước khi tôi đi?” Kì thực, phải chặn trước cửa mới có thể nói chuyện được với ông ta thế này, tôi nghĩ chắc chắn ông ta sẽ không nhớ bất kì lời hứa nào cả. Nhưng dù chết cũng phải chết cho rõ ràng, trước kia tôi luôn là kẻ hồ đồ, nhưng việc suýt chút nữa khiến tôi phải bỏ mạng ở Pakistan, hơn nữa, điều khiến tôi không thể hiểu nổi đó là, đường đường là ông chủ Ngô, sao có thể ăn quỵt của tôi vài nghìn bạc?
Ngô Chung xua tay, đám thuộc hạ và vệ sĩ lập tức lùi lại mấy mét, thấy ông ta vẫn chưa hài lòng, họ lại lùi thêm mấy mét nữa, chỉ có một người vẫn đứng gần, xem ra là tâm phúc. Đây cũng là một trong những nguyên nhân thế giới luôn truyền tai nhau rằng Ngô Chung lập nghiệp từ hắc đạo, ông ta đi tới đâu cũng dân theo vệ sĩ tới đó.
Trước cánh cổng rộng thênh thang của toà tháp Song Tử, trong phút chốc, chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Ngô Chung hỏi: “Ngải tiểu thư, tìm tôi có việc gì vậy?”
Tôi sửng sốt trước câu hỏi của ông ta: “Tại sao ông không nghe điện thoại của tôi?”
“Tại sao tôi phải nghe điện thoại của cô?” Ông ta hỏi vặn lại một cách kì quái.
Một lúc sau, tôi mới châm rãi nói: “Ông nói xem, không phải vì Alice thì sao tôi phải suốt ngày gọi điện cho ông chứ?”
Câu này đã đâm trúng tim đen của Ngô Chung, khiến gương mặt lạnh tanh của tôi ta hơi nhăn lại, giây lát sau, ông ta nói: “Vài tháng không gặp, không ngờ Ngải tiểu thư đã trở nên lanh lợi như vậy rồi.”
“Tôi cũng không ngờ suýt mất mạng để đổi lấy vài nghìn bạc, thế mà giờ còn bị ăn quỵt!”
Vệ sĩ đứng bên cạnh hạ giọng quá: “Hỗn xược!” Một bầu không khí u ám bỗng chốc xộc tới. Tôi nhíu mày nhìn tay vệ sĩ, người này mũi cao mắt sâu, mí mắt hẹp dài, nếu không phải có chất giọng phổ thông chuẩn, tôi sẽ tưởng anh ta là người Pakistan, đồng hương của Muri mất.
Ngô Chung giơ tay ngăn anh ta lại, lạnh lùng nói: “Ngải tiểu thư, tôi đã nói rất rõ ràng, công việc của cô lần này là tới Pakistan đưa Alice quay về, nhưng cô không làm được, Alice không hề về nước.”
“Nhưng chí ít cô ấy cũng đã rời khỏi Pakistan.”
“Ý của cô là cô ấy rời khỏi Pakistan thì coi như cô đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ, cho nên cô chạy tới đây, làm ầm lên để đòi một nửa tiền công?”
Tôi nhíu mày, nói: “Ý của tôi là tại sao ông lại muốn tôi đi Pakistan?”
Sắc mặt của Ngô Chung bỗng trở nên uy nghiêm một cách đáng sợ: “Cô nói cái gì?”
Giật mình trước thái độ của ông ta, người tôi bất giác co rúm lại, nhưng tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên, dõng dạc nói: “Vì Alice không về nước mà ông chủ Ngô trút giận lên đầu tôi, hay đây chỉ là cái cớ, vì ông cho răng tôi không thể quay trở về?”
Ngô Chung cảnh cáo: “Ngải tiểu thư, có những lời không nên nói bừa.”
“Những người như tôi, ở Thượng Hải chỗ nào mà không có.Ngay cả khi tôi là chị của Alice, nhưng dựa vào năng lực của Chủ tịch Ngô, chắc hẳn biết chúng tôi là chị em cùng cha khác mẹ, quan hệ không được tốt lắm, vậy mà ông lại đích thân tới nhà đề nghị tôi đi Pakistan tìm cô ấy, xem ra chỉ có một cách lí giải duy nhất.”
Mắt Ngô Chung khẽ nheo lại.
“Tôi và cô ấy trông rất giống nhau.”
Khi nói câu này, tôi cố tình nhìn chằm chằm vào ông ta, nhưng đáng tiếc, ngay đến lông màu ông ta cũng không hề động đậy. Lẽ nào tôi đã đoán nhầm rồi? Nhưng nếu không phải thì thực sự không có cách lí giải nào phù hợp hơn. Thấy ông ta im lặng, tôi chậm rãi nói tiếp: “Ông cử tôi đi Pakistan, không phải vì tôi có thể khuyên cô ấy trở về, đương nhiên nếu cô ấy quay về là tốt nhất, nhưng nguyên nhân chính là vì ở đó có người sẽ gây bất lợi cho Alice vào thời điểm này. Vì tôi là Alice trông rất giống nhau nên ông mới cử tôi đi để đánh lạc hướng người đó, khiến người đó không biết đâu là thật, đâu là giả.”
Trong một thoáng, tôi như nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của Ngô Chung, nhưng chỉ là thoáng qua thôi, vì ngay lập tức, ông ta đã chậm rãi nói: “Sáng sớm ngày ra, cô chạy tới đây là để chất vấn tôi những điều này ư?”
“Chất vấn thì tôi không dám.” Tôi lắc đầu, nói: “Chỉ muốn biết rõ vì sao Muri lại bỏ tôi lại núi tuyết, như thể tôi chưa từng tồn tại như vậy, càng không thể hiểu nổi tại sao anh ta rõ ràng biết Alice đang ở đâu, lại còn nói dối tôi là cô ấy đang ở Chitral.”
“Còn có cả chuyện này sao?”
Không thèm bận tâm tới câu hỏi nửa giả nửa thật này của ông ta, tôi tiếp tục: “Mấy tháng ở Pakistan, tôi cũng chẳng có việc gì để làm, hàng ngày chỉ suy nghĩ về những điều lạ lùng đó. Về sau, khi nhìn thấy Alice và Muri cùng xuất hiện ở Changga, tôi mới đoán ra nguyên nhân sâu xa, nhưng…”
Ngô Chung lại hỏi: “Nhưng cái gì?”
“Nhưng không biết người đó là ai mà ngay đến ông chủ Ngô cũng không muốn gây xung đột vậy?” Dừng lại vài giây, tôi thận trọng dò hỏi: “Vợ ông ư?”
Ngô Chung cười, nói: “Ngải tiểu thư, hôm nay tôi mới phát hiện ra cô đúng là rất tài giỏi đấy!”
“Ông nói vậy có ý gì?” Tôi nhíu mày, hỏi.
“Trí tưởng trượng thật phong phú!”
Tôi nghẹn cứng họng bởi câu mỉa mai này, một lúc không biết phải nói gì. Thực ra, tại sao Ngô Chung lại cử tôi đi Pakistan không hẳn là nghi vấn lớn nhất trong lòng tôi, mà là giả thiết tôi chính là thế thân của Alice. Tuy nhiên, suốt chuyến đi, tôi không gặp phải nguy hiểm gì thật sự, ngoài trừ việc bị Hassan bắt cóc, nhưng rõ ràng Hassan không liên quan gì tới Ngô Chung cả, lẽ nào đúng là tôi đã gánh thay cho Alice cái học này? Điểm lại những khó khăn trắc trở trên đường đi, bên cạnh tôi chỉ có… Tôi lập tức lắc đầu, xua hình ảnh đó ra khỏi tâm trí, đây là vấn đề cho đến hôm nay tôi vẫn không sao hiểu được.
Một người đàn ông trông có vẻ là quản lí cấp cao sốt ruột giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ là thời gian rất gấp gáp, Ngô Chung quay lưng lại với họ nên không để ý, còn đám vệ sĩ thì nhìn tôi với ánh mắt tức giận.
Ngô chung lại hỏi: “Hôm nay cô tới tìm tôi chính là vì chuyện này ư?”
“Hôm nay tôi tới là muốn biết rốt cuộc Alice đã gây ra hoạ gì, tại sao lại phải trốn tuốt sang Anh Quốc?”
Ngô Chung trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới nói: “Tôi tưởng tình cảm chị em giữa cô và cô ấy chẳng được là bao.”
“Đúng là chẳng được là bao…” Thấy ông ta nhìn mình, tôi nghiến răng nói tiếp: “Nhưg dù tình nghĩa chẳng là bao, cũng tốt hơn đám đàn ông mèo mả gà đồng bên ngoài.”
Tôi vô cùng căm ghét những gã đàn ông đã có vợ còn ra ngoài dụ dỗ phụ nữ, bao gồm cả bố tôi. Mặc dù ông đã chết, người chết là hết, nhưng tôi không thể nào quên được nỗi vất vả suốt bao nhiêu năm qua của mẹ tôi.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Lần này, Ngô Chung có vẻ nổi giận thực sự, một lúc lâu sau, ông ta mới chế ngự được cơn giận, chậm rãi nói: “Ngoài việc tới đây chất vấn ra, Ngải tiểu thư còn có việc gì nữa không?”
“Có. Alice đang ở chỗ nào bên Anh Quốc?” Câu này là tôi hỏi hộ mẹ cô ta.
“Cô ấy sẽ nhanh chóng về nước thôi.”
“Khi nào?”
“Mặc dù không thể nói cho cô biết thời gian cụ thể, nhưng cô ấy sẽ được an toàn. Tôi đảm bảo.”
Tôi “hừ” một tiếng, nghĩ có hỏi thêm nữa cũng không ích gì, bèn quay người bỏ đi một mạch.
Ngô Chung vẫn chậm rãi nói với theo: “Ngải tiểu thư, tôi khâm phục dũng khí ngày hôm nay của cô, có điều, cô cần hiểu rằng không ai nói với tôi những lời như vậy xong mà có thể nguyên vẹn rời đi.”
Tôi biết Ngô Chung nổi tiếng là kẻ tâm địa hẹp hòi, nhưng ông ta còn có thể làm gì tôi được chứ? Tôi đã chẳng còn gì nữa rồi. Nghĩ vậy, tôi chỉ cười khẩy rồi đi tiếp.
Nhưng rất nhanh, tôi đã biết ông ta có thể làm gì. Tôi không sao tìm được việc làm. Dựa vào tấm bằng đại học và những kinh nghiệm sẵn có, dù tôi không phải là nhân tài hiếm có, nhưng cũng không thể nào có chuyện không tìm được việc. Tôi đã quên mất, ngày hôm đó, tại cánh cổng của toà tháp Song Tử, có quá nửa những ông lớn nổi tiếng bến Thượng Hải.
Còn tôi, ngoài việc nuôi sống bản thân, còn phải gom góp tiền để xây trường học cho thôn Gama. Ban đầu, tôi không tin mấy trò này, không tin Ngô Chung có thể một tay che cả bầy trời, nhưng chạy tới vài công ty mới biết ông ta có thể, trừ phi tôi không làm nghề cũ. Nhưng những cô gái không già cũng chẳng còn trẻ, kinh nghiệm không nhiều cũng chẳng ít như tôi, chuyển sang ngành khác nào có dễ dàng.
Rời khỏi Thượng Hải không phải là không thể, nhưng chuyển nhà cũng cần có tiền, còn cả tiền vì vi phạm hợp đồng thuê nhà nữa. Ngày qua ngày, tôi không thể không giảm bớt tiêu chuẩn tìm việc, thậm chí còn chạy tới một công ty máy tính để xin làm dịch vụ chăm sóc khách hàng, nhưng những cô gái làm công việc này phải có tuổi trung bình là hai mươi hai. Chưa kể, tôi không phải là đàn ông, không thể đi làm mấy công việc chân tay được. Tình hình này kéo dài hơn nửa tháng, tôi thực sự sốt ruột, đành phải viện đến các mối quan hệ công việc trước kia, nhưng chỉ được một lần là thôi ngay, vì các mối quan hệ đó cũng là của Bá Kiêm. Lòng tự trọng khiến tôi không muốn bất kì tin tức nào về sự sa sút của mình lan truyền ra ngoài.
Không tìm được bất kì sự giúp đỡ nào, tôi chỉ biết than thở với cô em họ Mễ Đình cũng làm việc ở Thượng Hải. Tôi từng kể qua với nó những việc xảy ra ở Pakistan. Lúc đầu, nó tỏ ra kinh ngạc, hoảng hốt, hỏi: “Tại sao phải góp tiền xây trường học cho Gama?”, nhưng dần đần cũng thông cảm cho tôi, lại nói: “Nếu việc này nằm trong khả năng của chị, báo ơn là việc nên làm, nhưng hiện giờ cuộc sống của chị còn đang gặp khó khăn, hơn nữa tại sao nhất định phải quay lại Gama trước mùa hè năm nay, nếu thực sự không gom được tiền, sang năm đi không được sao?”
Nhưng đất trời bao la rộng lớn, tôi có thể đi đâu tìm Lâm đây? Không phải tôi hi vọng chuyện giữa chúng tôi có thể tiếp tục, mà tôi chỉ muốn có một niệm tưởng, giống như Bất Quy Môn. Lâm từng nói thích thôn Gama, biết đâu một ngày nào đó, anh sẽ trở lại, vậy thì quãng đời còn lại, tôi vẫn có thể đứng từ xa và nhìn thấy anh một lần nữa.
Trở về Trung Quốc đã hơn nửa tháng, Giang Nam vẫn chưa ấm trở lại. Trong căn phòng lạnh lẽo, vào một thời khắc kì lạ nào đó, như khi ánh nắng chiếu vào đám bụi bay trong không khí, tôi sẽ cảm thấy giống như đang ở Pakistan, núi tuyết, thôn làng, những người dân dưới làn khói lam chiều, và khi ngước mắt lên, sẽ là nụ cười của anh.
Nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục trong khi tôi giãy giụa dưới những áp lực nặng nề và khổ sổ nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra. Thực ra, khi lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Chung trong căn hộ trên đường Giang Tô, thái độ của ông ta có thể coi là thân thiện, mặc dù không đến mức khách sáo nhưng tuyệt đối không phải là cái dáng vẻ như gặp kẻ thù của ngày hôm đó. Muri từng cảnh báo tôi đừng nên hỏi gì cả, nhưng nếu tôi không hỏi, không đối diện với sự thực, sợ rẳng sẽ mãi mãi không hiểu đằng sau chuyến đi tới Pakistan, rốt cuộc ẩn giấu âm mưu gì. Còn nữa, có thể đây cũng là một phần nguyên nhân ông ta tránh mặt tôi.
Không biết khi nào Alice mới trở về. Tôi rất muốn hỏi tại sao cô ta lại đi Pakistan, có quan hệ gì với Muri, rồi đã rời khỏi Changga bằng cách nào, và tại sao Muri lại ở cùng với Lâm, có phải là cô ta đã giới thiệu hai người với nhau không… Nhưng nhìn thái độ của hai người họ, xem ra không phải mới quen.
Mễ Đình là người duy nhất biết cuộc sống khó khăn hiện tại của tôi. Con bé muốn đưa tiền cho tôi, tôi từ chối, nó có bao nhiêu tiền, tôi còn không rõ sao. Có chân có tay, chẳng thể chết đói được, chí ít quán bar trên đường Hằng Sơn vẫn luôn cần nhân viên tạp vụ làm thời vụ. Tôi làm tạp vụ ở đây đã hơn nửa tháng, sở dĩ tôi chọn quán bar này là vì đèn đuốc ở đây tương đối sáng, không quá ồn ào, không có quá nhiều việc linh tinh vớ vẩn. Nhưng quán bar dù có thanh tịnh vẫn cứ là quán bar, khi quán đã vãn khách, tôi thu dọn bàn, lúc quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt đầy kinh ngạc của Bá Kiêm.
Thực ra, không phải tôi không nghĩ tới việc sẽ gặp lại anh ta. Tôi, Bá Kiêm và Chương Á, vốn là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp lại cùng được nhận vào làm cho một công ty bất động sản. Cứ cho là không gặp nhau ở Thượng Hải, nhưng hàng năm đến Tết vẫn phải về quê, cho nên tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí, chỉ có điều không ngời lại là bây giờ, lúc tôi đang mặc chiếc áo đồng phục của nhân viên tạp vụ quán bar, chỉ thiếu mỗi chiếc đuôi thỏ gắn ở mông mà thôi.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc đầu, Bá Kiêm hơi sửng sốt, sau đó vô thức liếc nhìn về phía Chương Á, đó là một thái độ nịnh bợ đầy thận trọng. Đột nhiên tôi hiểu ra, từ đầu chí cuối, người đàn ông này chưa từng yêu tôi, từ đầu chí cuối, việc qua lại giữa tôi và anh ta chỉ là cầu nói cho anh ta và Chương Á, nếu không anh ta sẽ không thận trọng như thế này.
Mỗi người trong chúng ta, nói cho cùng, cũng chỉ là vai phụ trong cuộc đời một người khác.
Chương Á quay đầu lại. Khi nhìn thấy tôi, nụ cười trên mặt cô ta trở nên cứng đờ. Tôi dời mắt đi chỗ khác. Hai người này từng là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, Chương Á từng vô số lần vô vai tôi, thay tôi mắng chửi Bá Kiêm: “Những gã đàn ông đối xử không tốt với chúng ta, hãy chết hết đi!”, còn người đàn ông đó cũng từng vô số lần hứa hẹn: “Chúng ta sẽ hạnh phúc!”
Thì ra, hai người họ mới là một cặp trời sinh.
Sau khi họ rời đi, trên tờ giấy ăn ở trên bàn, tôi phát hiện thấy mấy chữ Chương Á để lại, đại ý là cho dù tôi có giả vờ tội nghiệp đến thế nào, Bá Kiêm cũng sẽ không bao giờ quay lại. Tối hôm đó, tôi đã dùng chút tiền ít ỏi sót lại trong ví để mua rượu uống, không phải vì hạnh phúc của đôi cẩu nam cẩu nữ đó, cũng không phải vì bị sỉ nhục, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối cho bản thân mình. Có điều gì khiến người ta chua xót hơn là đến ngần này tuổi mới nhận ra, từ trước đến nay, mình đã may áo cưới cho người khác?
Mễ Đình sau khi biết được chuyện này đã nổi giận đùng đùng. “Chị, ngay cả việc cầm rượu hất vào mặt hai đứa thối tha đó mà chị cũng không làm sao?”
Tôi biết nó đang có ý mắng tôi là một kẻ hèn nhát.
Tôi không làm, nhưng tôi đã từng nghĩ đến việc đó, vừa nghĩ đến liền cảm thấy việc hai người phụ nữ tranh nhau một người đàn ông thật chẳng có gì hay ho, thế là thôi.
“Rốt cuộc chị có từng yêu người đàn ông đó không?” Mễ Đình kinh ngạc hỏi. Tôi không biết, tôi chỉ biết mình đã uống rất nhiều rượu Whisky, rượu trắng, rượu nếp, và đủ các loại bia.
Khi tôi ngồi ở một góc quán bar, uống rượu một mình, một người phụ nữ tốt bụng thấy tình hình không ổn, bèn giật cốc rượu khỏi tay tôi. Tôi ngước đôi mắt mơ màng nhìn chị ta. Chị ta quát lên: “Ngải Mễ Lạp, cô định uống đến chết đấy à?” Kì lạ thật, người phụ nữ này còn biết cả tên của tôi nữa, giọng điệu lại rất thân thiết, như thể đã quen biết từ lâu vậy. Tôi ngây ngô cười với chị ra. Giọng nói của người này rất thánh thót, có những người thật tốt số, sống đến bốn mươi tuổi, vẫn đẹp như một bông hoa, còn có những người thì chẳng hề xinh đẹp, từ đầu chí cuối chưa từng được ai yêu thực lòng.
Tôi kéo tay chị ta, làu bàu: “Đầu tôi rất đau, có thể gọi giúp tôi một chiếc taxi không?”
Chị ta vội vã gạt tay tôi, bực bội chất vấn một người đứng cạnh đó. “Chẳng phải cậu nói tửu lượng của cô ấy rất tốt sao? Thế này mà gọi là tửu lượng tốt hả?”
Hình như người đó cúi xuống nhìn tôi, sau đó nói đầy vẻ áy náy: “Đến bây giờ tôi mới biết là cô ấy chỉ bốc phét.”
Người phụ nữ càng phẫn nộ, hỏi: “Cô ấy còn bốc phét chuyện gì nữa, bây giờ cậu hãy nói cho tôi biết đi!”
Người đó nói: “Dùng dao găm.”
Tôi mơ hồ nghĩ ngợi, người này còn biết tôi có dao găm sao?
Người đó lại khẽ nói câu gì đó, khiến người phụ nữ dựng ngược lông mày, mắng: “Này, tôi chỉ là hàng xóm với cậu mấy năm thôi, không phải mẹ cậu đâu nhé!”
Tôi phì cười, câu này sao quen quá vậy. Người phụ nữ quay đầu lại, thấy tôi cười thì ngạc nhiên nói: “Trời ạ, cô gái ngốc nghếch này còn cười nữa.”
Những tiếng thở dài khe khẽ sau đó, hình như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi. Tôi cố căng mắt nhìn về phía có tiếng thở dài, nhưng đầu óc thực sự choáng váng, chỉ thấy mọi thứ quay mòng mòng.
Buổi tối hôm đó, khi tỉnh dạy, tôi cảm thấy môi mình rất đau. Nếu tôi vẫn là một thiếu nữ ngây thơ mơ mộng, chắc sẽ tưởng rằng mình đã bị ai đó hôm ngấu nghiến. Nhưng điều này là khong thể, nhất định tôi đã đâm sầm vào đâu đó rồi.
Ánh trắng rọi vào phòng dịu dàng như nước. Tôi vùng dạy, đi lấy một cốc nước ấm. Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi nhìn thật kĩ môi mình, môi trên sưng đỏ, khoé môi có vết xước, nếu đây là kết quả của một nụ hôn, đối phương chắc muôn nuốt chửng tôi quá.
Thần người một lúc, tôi bật đèn và điên cuồng lật tung cả phòng lên. Tôi tìm viên Khổng tước lam tím và con dao Skija mà Hassan tặng, tìm thấy chiếc khăn quấn mà Sila tặng, thậm chí còn thấy cả quyển hộ chiếu vẫn đượm mùi trà Bạch Ngọcm nhưng không có thứ gì của Lâm. Không có bất kì thứ gì chứng minh anh từng tồn tại, không ảnh, không chữ, cũng không quà.
Tôi bắt đầu hối hận vì đã trả lại thẻ tín dụng cho anh, ít nhất đó cũng là vật phẩm tuỳ thân của anh.
Nhìn căn phòng bừa bộn hỗn loạn, cuối cùng tôi đã hiểu ra, ngoài kí ức, giữa tôi và Lâm chẳng còn gì lưu lại, nhưng kí ức là thứ dễ dàng phai mờ nhất. Anh đã nói: “Đợi đến khi trăng tròn, chúng ta có thể cùng nhau cưỡi ngựa, lên tận đỉnh núi.” Ai có thể nói cho tôi biết, câu này rốt cuộc là thật hay giả?
Cuối cùng, tôi oà khóc. Khóc được là tốt lắm rồi, mặc dù điều đó chẳng có ích gì.
Hôm sau, đang nằm vật vã trên giường thì tôi nhận được điện thoại của công ty môi giới việc làm. Giọng của cô nhân viên phấn khích như thể vừa nhận được một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, “Cô Ngải, có công ty bảo cô ngay lập tức đến nhận việc!” Tôi bật dậy như một cái lò xo.
Công ty gọi tôi đi làm đương nhiên không phải tập đoàn Hoàn Á mà là một công ty hợp tác đầu tư năng lượng, chức vụ là thư kí tổng giám đốc. Công ty này thuộc về người phụ nữ tối qua đi ngang qua quán bar, thấy chuyện bất bình đã ra tay giúp đỡ tôi, Hồ Hiểu Ân.
“Bà Hồ nói rất hài lòng về cô, bảo cô đến làm việc ngay.” Cô nhân viên công ty môi giới phấn khích tới mức giọng nói run run.
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả, chưa nói đến việc tôi không quen người phụ nữ này, mà ngay cả công ty hợp tác đầu tư năng lượng làm về chuyên ngành gì tôi cũng còn mù mờ. Nhưng bận tâm nhiều thế làm gì chứ, công việc này hiện giờ chính là ngọn cỏ cứu mệnh của tôi. Thế là tôi vác cặp mắt thâm sì, vội vội vàng vàng chạy tới công ty mới làm việc.
Nghe nói Hồ Hiểu Ân đã sống một thời gian rất dài ở nước ngoài, thích mọi người gọi cả họ cả tên hoặc là bà chủ Hồ. Khi còn trẻ hẳn là một mĩ nhân, vì hiện giờ mặc dù đã bắt đầu béo lên, nhưng chị ta vẫn đẹp.
Khi tôi bước vào, Hồ Hiểu Ân đang kiểm tra các hoá đơn công tác phí của tháng trước, sắc mặt không được tốt lắm. Sau khi giới thiệu sơ qua về công ty và đồng nghiệp, chị ta nói thẳng: “Thông thường vị trí này, tôi sẽ nghĩ đến những nhân viên trẻ hơn một chút.”
Tôi vâng vâng dạ dạ.
Bà chủ Hồ nhìn tôi chằm chằm, lát sau ánh mắt thấp thoáng nụ cười, nói: “Ngải Mễ Lạp, tôi thích cô rồi đấy.” Chị ta đang nói về việc tối qua tôi say không biết trời trăng gì sao? Tôi không dám hỏi kĩ, những lí ức liên quan đến chuyện tối qua đều rất mơ hồ, tôi chỉ nhớ được mình đã say bí tí, liền cười trừ, nói: “Sếp, việc tối qua, rất cảm ơn chị.”
Bà chủ Hồ vờ như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào khoé môi rách toạc của tôi, hỏi: “Cô còn nhớ việc tối qua à?”
“Đương nhiên, chị bảo lái xe đưa tôi về nhà.” Tôi chắp hai tay lại, cúi người xuống cảm ơn.
“Sau đó thì sao? Cô còn nhớ đã lên nhà như thế nào không, sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa?” Chị ta vừa hỏi vừa nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh, không hiểu vì sao tôi lại thấy trán mình ướt đẫm mồ hôi.
“Tôi tự đi lên?” Tôi khônng chắc chắn lắm, nhưng về tình về lí chắc hẳn là như vậy, “cho nên mới bị va rách cả môi?”
Bà chủ Hồ như thể không nghe thấy tôi nói gì. Từ khi tôi bước vào đây, ánh mắt của chị ra không rời khỏi môi tôi, sau đó từ từ dịch xuống cổ, xuống xương quai xanh. Tôi run rẩy, may mà mặc nhiều áp.
Đột nhiên chị ta nhíu mày lại, tỏ vẻ không hài lòng với chiếc áo len dày cộp của tôi. “Ngoài môi ra còn có chỗ nào khác, ờ…bị rách hoặc khó chịu không?”
“Không.” Tôi đáp nhanh như cắt. Thực ra mắt tôi cũng rất đau, đầu nặng như đeo chì, nhưng tôi quyết định không nói gì cả.
“Vậy có xảy ra việc gì kì lạ hoặc xuất hiện người nào kì lạ không?”
Người kì lạ nhất chính là chị đó, tôi thầm nghĩ.
Bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại: “Tôi yêu em, như chuột yêu gạo á à a…”, đó là chuông điện thoại Mễ Lạp tải cho tôi. Khi mở cửa đi ra, tôi nghe thấy chị ta khẽ lẩm bẩm: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
Phải, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy? Tôi cũng bắt đầu nghi ngờ. Nếu không phải anh Lý dìu tôi lên lầu, vậy thì là ai? Tôi nhớ hình như được một cánh tay đàn ông tắn chắc kéo đi thì mới có thể leo lên được năm tầng lầu như thế, đột nhiên tôi rùng mình, lẽ nào là Bá Kiêm? Ông trời ơi, đừng doạ tôi chứ.
Đúng lúc tôi nhất nút nghe thì chuông điện thoại tắt ngấm, không hiển thị số gọi đến. Đây không phải là lần đầu tiên có cuộc gọi như thế này đến máy tôi, nghĩ kĩ lại thì hình như gần đây cuối tuần nào cũng có, và lần nào cũng cúp máy đúng lúc tôi nhấn nút nghe, hơn nữa còn không bao giờ hiển thị số.
Kiểu gọi điện này thường là của những kẻ thầm thương trộm nhớ gọi đến, nhưng hiện tôi chẳng có đối tượng thầm thương trộm nhớ nào cả, ngay cả người để hẹn hò cũng chẳng có, may nhờ có công việc từ trên trời rơi xuống này, cuộc sống mới bắt đầu yên ổn lại. Nhưng cảm giác quay trở lại làm việc không thực sự tốt lắm.
Rất nhiều năm sau đó, Hồ Hiểu Ân đã nói với tôi: “Mễ Lạp, tất cả những người có liên quan tới người đó, đất nước đó, đều không bao giờ có thể quay trở về cuộc sống bình thường.” Nhưng bất luận thế nào, nó cũng giúp cuộc sống quẫn bách của tôi đi vào quỹ đạo.
Tôi đến làm việc ở chỗ Hồ Hiểu Ân chưa được một tuần thì vệ sĩ của Ngôn Chung đã mò tới. Hồ Hiểu Ân vui vẻ đón tiếp, thế mà tay vệ sĩ đó lại chỉ thẳng vào tôi đang đứng bên cạnh, lớn tiếng chất vấn: “Bà chủ Hồ, đại ca bảo tôi tới hỏi chị, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Bà chủ Hồ vẫn ôn tồn đáp: “Lương của cô ấy rất thấp, lại đúng lúc chỗ tôi thiếu người.” Nói rồi chị ta giương đôi mắt tròn xoe, lấp lánh lên nhìn.
Vệ sĩ lại hỏi: “Có phải là cậu Hai không?”
Bà chủ Hồ chớp chớp mắt, cười tươi như hoa, nói: “Cái gì mà cậu Hai chứ?”
Vệ sĩ im lặng giây lát lại nói tiếp: “Bà chủ Hồ, chị biết rõ tính của đại ca tôi rồi đấy, đại ca không thích người ngoài nhúng tay vào việc nhà của mình đâu.” Giọng điệu hắn sặc mùi cảnh cáo.
Hồ Hiểu Ân đưa những ngón tay nõn nà lên xoa cằm, hỏi: “Ồ, Ngải Mễ Lạp đã trở thành người nhà của đại ca từ lúc nào vậy?”
Tôi chả hiểu họ đang nói gì với nhau cả.
Tay vệ sĩ không thể làm gì được bà chủ Hồ, liền quay sang hằm hè nhìn tôi. “Ngải Mễ Lạp, tôi sẽ để mắt đến cô.”
Lúc đó tôi đang hóng hớt xem kịch hay, không để ý lửa đột nhiên chảy tới chân mình, nghe thấy vậy chỉ ngây ngô đáp: “Ờ.”
Hồ Hiểu Ân phì cười.
Không gian im ắng lạ thường, tôi không cố ý nói thế đâu. Vệ sĩ không cười, chỉ nhìn tôi chằm chằm và nói: “Cô Ngải, hãy tin tôi, rất nhiều chuyện không biết thì tốt hơn là biết.” Người nào người nấy đều nói tôi không biết gì cả là tốt nhất, nhưng vấn đề là dù tôi có biết hay không thì cũng đã bị kéo vào chuyện của mấy người họ rồi, cuối cùng vẫn chỉ có tôi lơ ngơ không hiểu.
Sau khi vệ sĩ đi, bà chủ Hồ cứ nhìn tôi mãi. Tôi đột nhiên hiểu ra chị ta đã biết mọi chuyện, nhưng chúng tôi chỉ là người dưng nước lã, nếu đã biết chuyện, sao chị ta còn giúp tôi? Hồ Hiểu Ân nhún vai, đáp: “Xí, đây là thời Trung cổ sao, theo tôi thì sống chống tôi thì chết sao?”
“Cho nên sếp đã “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha” sao? Tôi thắc mắc.
Hồ Hiểu Ân trợn mắt, nói: “Ngải Mễ Lạp, đã nói với cô bao nhiêu lần, có nhiều thời gian để nghĩ đông nghĩ tây như vậy, chi bằng làm việc đi. Biên bản cuộc họp của tôi đã chuẩn bị xong chưa?
Tôi ôm đống tài liệu lẩn đi. Về sau, tôi cũng nhiều lần bóng gió hỏi Hồ Hiểu Ân vì sao lại giúp đỡ mình, lần nào chị ta cũng ậm ừ không nói rõ, phải chăng thực sự chỉ là giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha? Nhưng may mà Ngô Chung đã không tới làm phiền tôi nữa, cuộc sống của tôi cũng dần yên ổn trở lại.
Một buổi sáng sau ngày hôm đó, tôi vừa uống cà phê cho tỉnh táo vừa gõ báo cáo, đột nhiên sực nhớ ra đã từng gặp tay vệ sĩ của Chủ tịch Ngô ở kĩ viện Changga, hắn ta chính là thuộc hạ của người phụ nữ đeo khăn voan che mặt đã cứu tôi thoát khỏi tay gã đàn ông thối tha đó. Trời ạ! Không phải chỉ có vóc dáng giống nhau, mà ngay cả gương mặt đậm nét Trung Á và giọng nói đều giống hệt nhau. Một suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu, nhưng tôi lại không thể nắm bắt được. Vật thì không cần nắm bắt nữa, dù sao Pakistan cũng đã cách tôi rất xa rồi.
Tôi bắt đầu quen dần với việc chen chúc trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm, cũng đã quen với việc hết giờ làm một mình lững thững đi về nhà, những khát khao về trời xanh núi tuyết ngày một vơi dần giữa dòng người đông đúc. Mùa này, sạp hoa quả trước cổng tiểu khi luôn bán táo với giá rất rẻ, món canh đậu phụ cũng luôn có thể an ủi đôi tay, đôi chân lạnh giá của tôi, đó cũng thường là bữa tối của tôi.
Hôm nay, vừa bước tới cầu thang, tôi đã thấy ngay một chiếc xe đua mui trần đỗ ở đó. Khu chung cư tôi ở mặc dù cũ nát, xập xệ, nhưng lại ở ngay cạnh Học viện Sân khấu Thượng Hải, không ít sinh viên dù đã tốt nghiệp hay chưa đều tới đây thuê phòng. Trong nhà có giai nhân, ắt sẽ có những chiếc xe sang trọng không ngừng ra vào, nhưng chiếc xe này rõ ràng không phải là xe đưa đón người, vì trong cốp xe chật hẹp chất đầy những thùng các tông, có vẻ như là dọn đến đây ở.
Tôi cũng không có hứng thú quan tâm đến chuyện người khác, liền vòng qua chiếc xe, lặng lẽ đi lên nhà. Leo đến tầng bốn, tôi thấy một bóng người đang lom khom ở ngay chỗ rẻ, lưng quay về phía tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.