Chương 4: Bỏ Văn Theo Võ (2)
Linh Hạ Cửu Thập Độ
10/08/2021
“Lần này đến khá nhanh đấy.”
Trên mặt Tây Phong lộ ra nụ cười, bóng dáng như sương mù hóa thành dư ảnh, mấy giây sau liền biến mất không thấy tăm hơi, không để lại dấu vết.
Tây Phong đi rồi.
Tiêu sái mà đến, phiêu dật mà đi, chỉ để lại cái chết và đống đổ nát! Hắn xuất hiện không quá một phút, giống như một cơn ác mộng, quét sạch tất cả cảnh vệ, hơn một nửa nhà khoa học chết và bị thương, những thông tin quý giá nhất trực tiếp bị lấy đi! Mùi máu tanh nồng và khói súng khét lẹt kích thích Giang Hà tỉnh lại từ mộng tháp ngà.
Đây...
Chính là hiện thực sao?
“Bây giờ ngươi còn cảm thấy các nhà khoa học rất mạnh không?”
Giang Tần đi qua, thở dài: “Ngươi nghĩ xem tại sao lại có ít nhà khoa học như vậy? Tại sao sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật lại chậm? Đó là bởi vì ngay cả khi ngươi nghiên cứu một cái gì đó, cũng không thể nắm bắt được nó. Nước ta không thiếu nguồn lực để đào tạo các nhà khoa học nhưng cái đang thiếu chính là người bảo vệ! Những người thật sự mạnh mẽ!"
“Sao lại như vậy chứ...”
Giang Hà lẩm bẩm.
Có chút hụt hẫng, suy cho cùng, dù thông minh và điềm tĩnh đến đâu, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ vẫn còn trong lồng kính.
“18 năm trước.”
“Ta đã từng gặp trường hợp này một lần.”
Giang Tần nhẹ giọng nói, cố gắng không để bản thân lộ ra bất kỳ cảm xúc nào: "Lần đó, toàn bộ phòng thí nghiệm đã bị phá hủy, 362 nhà nghiên cứu đã chết, bao gồm cả mẹ của ngươi!"
“Uỳnh!”
Giang Hà trợn to hai mắt.
“Lúc đó, nàng đã mang thai được chín tháng nhưng vẫn phải làm việc ở tuyến một.”
Giang Tần cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng điệu vẫn có chút run rẩy: “Khi chúng ta đến đó thì đã muộn rồi, tất cả mọi người đều đã chết. Nàng ngã xuống dưới bàn thí nghiệm, cố gắng không để cho kẻ thù nhìn thấy bụng mình, che giấu sự tồn tại của ngươi, để ngươi có thể sống sót. "
"Năm đó nàng mới 20 tuổi."
Giang Hà nắm chặt tay, thân thể khẽ run lên.
Nàng... là cô gái có vẻ ngoài yếu đuối trong bức ảnh ở phòng người sao? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới khi đối mặt với khủng hoảng, mẹ sẽ dùng cách này để bảo vệ mình! Một người mẹ mang thai đã ngã xuống gầm bàn thí nghiệm chỉ để cho đứa con trong bụng thêm chút hy vọng sống!
Hai mắt chua xót, Giang Hà bỗng nhiên muốn khóc.
Mẹ?
Đối với hắn mà nói, là một chữ xa lạ biết nhường nào.
“Là ai?”
Hồi lâu sau, Giang Hà mở miệng.
“Không biết.”
Giang Tần nhìn xa xăm, bình tĩnh đến bất ngờ: "Nếu biết được, ta đã báo thù từ lâu rồi. Không có manh mối, không có kẻ thù, chẳng có gì cả, chỉ giống như một giấc mơ, một cơn ác mộng. Những tập tài liệu còn lại đều được cất trong học viện Thần Tinh, được bảo vệ nghiêm ngặt, ta cũng không đủ tư cách để xem nó.”
“Học viện Thần Tinh...”
Giang Hề nhắm mắt lại, nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, để lại vết máu.
Hắn biết nơi đó.
Đó là trường đại học tốt nhất cả nước! Là thánh địa cho những người tu luyện! Là một nơi mà vô số người tu luyện đã mơ ước từ lâu, theo truyền thuyết, nơi đây có nồng độ năng lượng tối cực kỳ cao, chỉ cần nằm xuống cũng có thể tiến hóa. Nhưng đồng thời, cũng là nơi có thế lực nhất đất nước, không ai có thể lay chuyển được!
“Ngay cả thân phận của ba, cũng không đủ để xem à?”
Giang Hà nhẹ giọng hỏi.
Mặc dù không biết tại sao ba hắn lại quyết định sống trong căn nhà nhỏ bé ở thành phố Tam Hà này, nhưng hắn hiểu rõ, năng lực của ba, chắc chắn xếp vào hàng ngũ các nhà khoa học hàng đầu.
“Không đủ.”
Giang Tần tự giễu: “Nhà khoa học là nghề cao quý nhất ở Trung Quốc. Họ có thể cải thiện môi trường, tạo ra tương lai, có địa vị và sự giàu có không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà đó cũng chỉ là ở trong nước. Một khi xảy ra vấn đề quốc tế, nhà khoa học chẳng qua cũng chỉ là một linh vật treo trên tường.”
“Đất nước không quan tâm sao?”
Giang Hà cảm thấy không đúng lắm.
“Ngươi đừng quên còn có sự tồn tại của hung thú.”
Giang Tần trào phúng: “Ngươi phải biết rằng, chúng ta và Vĩnh Dạ Quốc không chỉ đối địch, mà còn có lợi ích hợp tác. Sau sự việc kia, Vĩnh Dạ Quốc đã thỏa hiệp trong các việc hợp tác khác. Cái chết của 362 nhà khoa học được coi là tai nạn ngoài ý muốn khi thí nghiệm, sự thật mãi mãi bị che giấu.”
“Con hiểu rồi.”
Giang Hà nhìn về phương xa.
Mắt hắn lóe lên, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Giấc mơ và hiện thực đan xen, sự thật và dối trá va chạm, một tia lửa nhỏ kỳ lạ mang tên ‘trở nên mạnh mẽ hơn’ đang bùng cháy và sôi sục trong tâm trí. Có thể một ngày nào đó, nó sẽ biến thành ngọn lửa lớn và thiêu rụi cả thế giới!
“Ha ha.”
“Thật ra vận khí hôm nay không tệ.”
Giọng Giang Tần nhẹ đi: “Tây Phong là một điệp viên phá hoại điển hình. May mắn nhiệm vụ lần này của hắn ta là để lấy thông tin chứ không phải giết người.”
“Thật không?”
Giang Hà nhìn các nhà nghiên cứu khoa học phía xa.
Chỉ có một số cô gái đang khóc, mặc dù nhiều nhà nghiên cứu rất đau buồn nhưng họ vẫn biểu hiện bình thường, có lẽ họ đã sớm quen với cảnh tượng như vậy.
“Đây.”
Giang Tần đưa cho Giang Hà một mảnh giấy.
Giang Hà mở ra, bên trong là thành tích thí nghiệm của hắn.
...
Người thử nghiệm: Giang Hà.
Mã thử nghiệm: SDMT- 096.
Địa điểm thử nghiệm: Sao Hỏa.
Thử nghiệm hoàn tất: 56 giây.
...
“Nếu như ngươi muốn ở lại, ta sẽ không cản.”
Giang Tần đốt một điếu thuốc, hắn rất hiếm khi hút thuốc.
“Sao Hỏa.”
Giang Tần nhìn vào địa điểm bên trên, đã hiểu lý do vì sao thất bại, nhưng lúc này, còn ý nghĩa gì không?
“Xoẹt--”
Giang Hà xé nát kết quả thực nghiệm, ném đi. Một trận gió thổi qua, cuốn theo vô số giấy vụn màu trắng, bay lơ lửng trên đống đổ nát, dường như để tang cho người đã khuất.
“Quyết định rồi?”
Giang Tần nhàn nhạt hỏi.
“Vâng.”
Giang Hà gật đầu: “Chỉ có điều, ba vội vàng muốn con đi tu luyện như thế, con thật sự có thiên phú sao?”
“Nếu ngươi không có thiên phú, ta đã bắn ngươi lên tường ngay từ đầu rồi.”
Giang Tần cười lạnh.
Hôm nay hắn đã phá lệ rất nhiều lần, khác hẳn vẻ nho nhã thường ngày.
Liếc nhìn con trai một cái, Giang Tần hút điếu thuốc, tàn thuốc sáng lên, giống như nén hương thắp cho người chết: “Tu luyện mới là con đường thật sự thuộc về ngươi.”
“Con muộn hơn những người khác hai năm.”
Giang Hà nói thẳng, bình thường học sinh lớp mười đã bắt đầu tu luyện, lên lớp mười hai thì phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học, mà hắn bởi vì chuyện nghiên cứu khoa học, đã lãng phí hai năm ở trường học.
“Trong một năm không đuổi kịp bọn họ, ngươi còn không biết xấu hổ nhận mình là con trai ta?”
Giang Tần cười nhẹ.
“Con sẽ đuổi kịp.”
Giang Hà mỉm cười, ánh mắt quét qua đống đổ nát trước mặt, nụ cười có chút lạnh lùng.
Cùng ngày đó Giang Hà trở về thành phố. Trước mắt lớp mười hai vừa mới bắt đầu, lần này chỉ có một con đường tiến thẳng lên bầu trời trước mặt hắn - tu luyện !
“Tây Phong, đừng chết sớm quá nhé...”
Trên mặt Tây Phong lộ ra nụ cười, bóng dáng như sương mù hóa thành dư ảnh, mấy giây sau liền biến mất không thấy tăm hơi, không để lại dấu vết.
Tây Phong đi rồi.
Tiêu sái mà đến, phiêu dật mà đi, chỉ để lại cái chết và đống đổ nát! Hắn xuất hiện không quá một phút, giống như một cơn ác mộng, quét sạch tất cả cảnh vệ, hơn một nửa nhà khoa học chết và bị thương, những thông tin quý giá nhất trực tiếp bị lấy đi! Mùi máu tanh nồng và khói súng khét lẹt kích thích Giang Hà tỉnh lại từ mộng tháp ngà.
Đây...
Chính là hiện thực sao?
“Bây giờ ngươi còn cảm thấy các nhà khoa học rất mạnh không?”
Giang Tần đi qua, thở dài: “Ngươi nghĩ xem tại sao lại có ít nhà khoa học như vậy? Tại sao sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật lại chậm? Đó là bởi vì ngay cả khi ngươi nghiên cứu một cái gì đó, cũng không thể nắm bắt được nó. Nước ta không thiếu nguồn lực để đào tạo các nhà khoa học nhưng cái đang thiếu chính là người bảo vệ! Những người thật sự mạnh mẽ!"
“Sao lại như vậy chứ...”
Giang Hà lẩm bẩm.
Có chút hụt hẫng, suy cho cùng, dù thông minh và điềm tĩnh đến đâu, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ vẫn còn trong lồng kính.
“18 năm trước.”
“Ta đã từng gặp trường hợp này một lần.”
Giang Tần nhẹ giọng nói, cố gắng không để bản thân lộ ra bất kỳ cảm xúc nào: "Lần đó, toàn bộ phòng thí nghiệm đã bị phá hủy, 362 nhà nghiên cứu đã chết, bao gồm cả mẹ của ngươi!"
“Uỳnh!”
Giang Hà trợn to hai mắt.
“Lúc đó, nàng đã mang thai được chín tháng nhưng vẫn phải làm việc ở tuyến một.”
Giang Tần cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng điệu vẫn có chút run rẩy: “Khi chúng ta đến đó thì đã muộn rồi, tất cả mọi người đều đã chết. Nàng ngã xuống dưới bàn thí nghiệm, cố gắng không để cho kẻ thù nhìn thấy bụng mình, che giấu sự tồn tại của ngươi, để ngươi có thể sống sót. "
"Năm đó nàng mới 20 tuổi."
Giang Hà nắm chặt tay, thân thể khẽ run lên.
Nàng... là cô gái có vẻ ngoài yếu đuối trong bức ảnh ở phòng người sao? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới khi đối mặt với khủng hoảng, mẹ sẽ dùng cách này để bảo vệ mình! Một người mẹ mang thai đã ngã xuống gầm bàn thí nghiệm chỉ để cho đứa con trong bụng thêm chút hy vọng sống!
Hai mắt chua xót, Giang Hà bỗng nhiên muốn khóc.
Mẹ?
Đối với hắn mà nói, là một chữ xa lạ biết nhường nào.
“Là ai?”
Hồi lâu sau, Giang Hà mở miệng.
“Không biết.”
Giang Tần nhìn xa xăm, bình tĩnh đến bất ngờ: "Nếu biết được, ta đã báo thù từ lâu rồi. Không có manh mối, không có kẻ thù, chẳng có gì cả, chỉ giống như một giấc mơ, một cơn ác mộng. Những tập tài liệu còn lại đều được cất trong học viện Thần Tinh, được bảo vệ nghiêm ngặt, ta cũng không đủ tư cách để xem nó.”
“Học viện Thần Tinh...”
Giang Hề nhắm mắt lại, nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, để lại vết máu.
Hắn biết nơi đó.
Đó là trường đại học tốt nhất cả nước! Là thánh địa cho những người tu luyện! Là một nơi mà vô số người tu luyện đã mơ ước từ lâu, theo truyền thuyết, nơi đây có nồng độ năng lượng tối cực kỳ cao, chỉ cần nằm xuống cũng có thể tiến hóa. Nhưng đồng thời, cũng là nơi có thế lực nhất đất nước, không ai có thể lay chuyển được!
“Ngay cả thân phận của ba, cũng không đủ để xem à?”
Giang Hà nhẹ giọng hỏi.
Mặc dù không biết tại sao ba hắn lại quyết định sống trong căn nhà nhỏ bé ở thành phố Tam Hà này, nhưng hắn hiểu rõ, năng lực của ba, chắc chắn xếp vào hàng ngũ các nhà khoa học hàng đầu.
“Không đủ.”
Giang Tần tự giễu: “Nhà khoa học là nghề cao quý nhất ở Trung Quốc. Họ có thể cải thiện môi trường, tạo ra tương lai, có địa vị và sự giàu có không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà đó cũng chỉ là ở trong nước. Một khi xảy ra vấn đề quốc tế, nhà khoa học chẳng qua cũng chỉ là một linh vật treo trên tường.”
“Đất nước không quan tâm sao?”
Giang Hà cảm thấy không đúng lắm.
“Ngươi đừng quên còn có sự tồn tại của hung thú.”
Giang Tần trào phúng: “Ngươi phải biết rằng, chúng ta và Vĩnh Dạ Quốc không chỉ đối địch, mà còn có lợi ích hợp tác. Sau sự việc kia, Vĩnh Dạ Quốc đã thỏa hiệp trong các việc hợp tác khác. Cái chết của 362 nhà khoa học được coi là tai nạn ngoài ý muốn khi thí nghiệm, sự thật mãi mãi bị che giấu.”
“Con hiểu rồi.”
Giang Hà nhìn về phương xa.
Mắt hắn lóe lên, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Giấc mơ và hiện thực đan xen, sự thật và dối trá va chạm, một tia lửa nhỏ kỳ lạ mang tên ‘trở nên mạnh mẽ hơn’ đang bùng cháy và sôi sục trong tâm trí. Có thể một ngày nào đó, nó sẽ biến thành ngọn lửa lớn và thiêu rụi cả thế giới!
“Ha ha.”
“Thật ra vận khí hôm nay không tệ.”
Giọng Giang Tần nhẹ đi: “Tây Phong là một điệp viên phá hoại điển hình. May mắn nhiệm vụ lần này của hắn ta là để lấy thông tin chứ không phải giết người.”
“Thật không?”
Giang Hà nhìn các nhà nghiên cứu khoa học phía xa.
Chỉ có một số cô gái đang khóc, mặc dù nhiều nhà nghiên cứu rất đau buồn nhưng họ vẫn biểu hiện bình thường, có lẽ họ đã sớm quen với cảnh tượng như vậy.
“Đây.”
Giang Tần đưa cho Giang Hà một mảnh giấy.
Giang Hà mở ra, bên trong là thành tích thí nghiệm của hắn.
...
Người thử nghiệm: Giang Hà.
Mã thử nghiệm: SDMT- 096.
Địa điểm thử nghiệm: Sao Hỏa.
Thử nghiệm hoàn tất: 56 giây.
...
“Nếu như ngươi muốn ở lại, ta sẽ không cản.”
Giang Tần đốt một điếu thuốc, hắn rất hiếm khi hút thuốc.
“Sao Hỏa.”
Giang Tần nhìn vào địa điểm bên trên, đã hiểu lý do vì sao thất bại, nhưng lúc này, còn ý nghĩa gì không?
“Xoẹt--”
Giang Hà xé nát kết quả thực nghiệm, ném đi. Một trận gió thổi qua, cuốn theo vô số giấy vụn màu trắng, bay lơ lửng trên đống đổ nát, dường như để tang cho người đã khuất.
“Quyết định rồi?”
Giang Tần nhàn nhạt hỏi.
“Vâng.”
Giang Hà gật đầu: “Chỉ có điều, ba vội vàng muốn con đi tu luyện như thế, con thật sự có thiên phú sao?”
“Nếu ngươi không có thiên phú, ta đã bắn ngươi lên tường ngay từ đầu rồi.”
Giang Tần cười lạnh.
Hôm nay hắn đã phá lệ rất nhiều lần, khác hẳn vẻ nho nhã thường ngày.
Liếc nhìn con trai một cái, Giang Tần hút điếu thuốc, tàn thuốc sáng lên, giống như nén hương thắp cho người chết: “Tu luyện mới là con đường thật sự thuộc về ngươi.”
“Con muộn hơn những người khác hai năm.”
Giang Hà nói thẳng, bình thường học sinh lớp mười đã bắt đầu tu luyện, lên lớp mười hai thì phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học, mà hắn bởi vì chuyện nghiên cứu khoa học, đã lãng phí hai năm ở trường học.
“Trong một năm không đuổi kịp bọn họ, ngươi còn không biết xấu hổ nhận mình là con trai ta?”
Giang Tần cười nhẹ.
“Con sẽ đuổi kịp.”
Giang Hà mỉm cười, ánh mắt quét qua đống đổ nát trước mặt, nụ cười có chút lạnh lùng.
Cùng ngày đó Giang Hà trở về thành phố. Trước mắt lớp mười hai vừa mới bắt đầu, lần này chỉ có một con đường tiến thẳng lên bầu trời trước mặt hắn - tu luyện !
“Tây Phong, đừng chết sớm quá nhé...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.