Chúa Tể Hắc Ám

Chương 26: Đấu Trường Bóng Tối

Linh Hạ Cửu Thập Độ

15/08/2021

Hai ngày sau.

Vùng ngoại ô.

Giang Hà dễ dàng giết chết một con chuột đen.

Có lẽ vì mấy lần trước quá xui xẻo, quá trình đi săn hai ngày nay đều vô cùng suôn sẻ. Bên cạnh đó, đám vua chuột đen đều bị Giang Hà diệt gọn, Giang Hà chẳng gặp khó khăn gì trong việc săn giết loài này. Bây giờ hắn đã khống chế được Trắc Không Cước, tốc độ săn giết hung thú tăng mạnh!

Trong vòng một ngày, hắn đã giết được 50 con chuột đen.

Đây có lẽ còn vì dạo này số lượng chuột đen giảm mạnh, nếu không một ngày hắn có thể giết được cả trăm con. Bây giờ có gặp một nhóm năm con chuột đen thì hắn cũng sẵn sàng xông lên! Tốc độ tu luyện nhanh đến mức làm người ta ghen tức, chỉ vỏn vẹn hai ngày, Tà Không Cước đã đạt 20%.

“Vút ——”

Vô số hình ảnh nhấp nháy.

Ngôi sao Tà Không Cước trong cơ thể được kích hoạt, Tà Không Cước chính thức mở khóa.

“Đến đây.”

Mắt Giang Hà sáng như đuốc, dòng thác quen thuộc hiện ra trước mắt.

Công thức kỹ năng bóng tối đây rồi!

Một chuỗi dữ liệu dài làm người thường hoa cả mắt hiện ra nhưng trong mắt hắn, mỗi hàm số, mỗi ký hiệu của đoạn dữ liệu này đều vô cùng rõ ràng. Nơ-ron của hắn hoạt động điên cuồng, không bỏ sót dù chỉ một dấu chấm câu, rất nhanh, hắn đã thuộc làu làu toàn bộ công thức.

Tách ra!

Nhóm lại!

Giải ra!

Rất nhanh, mỗi một chi tiết nhỏ đều đã được nghiên cứu rõ ràng, chỗ nào cũng ngắn gọn dễ hiểu, Giang Hà biến đổi rồi sắp xếp lại vô số lần, hắn đã nhanh chóng tính ra sức mạnh lớn nhất của kỹ năng bóng tối này! Nếu có thể thành thạo kỹ năng bóng tối siêu mạnh này thì sức chiến đấu sẽ lại tăng đáng kể!

“Xong rồi.”

Đôi mắt Giang Hà như chứa cả trời sao.

“Rầm!”

“Trắc Không Cước!”

Chân phải đá thẳng, khí thế ngút ngàn. Trắc Không Cước vừa kết thúc, còn chẳng có thời gian nghỉ, Giang Hà lại tung ra một kỹ năng bóng tối khác —— Tà Không Cước!

“Uỳnh!”

Trắc Không Cước tung ra bằng chân phải, sau khi nó phát uy thì cơ bản đùi không dừng lại, đá chân ra xong thì sẽ ngã về phía bên trái, thân xoay 180 độ, quay người lại, chân trái dùng sức chuyển từ Trắc Không Cước qua, tung chân phải một lần, đá thẳng vào đối phương.

Vị trí tấn công vẫn y như cũ.

“Ầm!”

Không gian khẽ rung chuyển, tạo thành âm thanh vô cùng lớn.

Sức mạnh còn lớn hơn nữa!

Hóa ra đây chính là kỹ năng bóng tối liên hoàn!

Giang Hà sửng sốt.

Bình thường sử dụng kỹ năng bóng tối không thể phát huy được sức mạnh lớn thế này, ngay cả Ưng Chi Thủ của Gia Đằng cũng không làm được, nhưng nếu kỹ năng bóng tối dạng thứ hai phát triển dựa trên kỹ năng bóng tối dạng thứ nhất, cộng hưởng của hai dạng kỹ năng thì có khả năng!

Sức mạnh này…

Giang Hà tự tin tràn trề.

Bây giờ thực lực của hắn là trạng thái phóng xạ 20%, có hai kỹ năng bóng tối là Trắc Không Cước và Tà Không Cước.

Lượng tiêu thụ năng lượng khi thi triển Trắc Không Cước là 5%, Tà Không Cước cũng vậy, dù có dùng kỹ năng bóng tối liên hoàn sử dụng hai dạng một lúc, cũng chỉ tiêu hao 10% thôi!

Đồng nghĩa với việc, Giang Hà có thể tung ra hai chiêu cực mạnh liên tiếp!

Tính sương sương sức chiến đấu thì…

Người tu luyện dưới trạng thái phóng xạ 80% đều là muỗi với hắn!

Và quan trọng là mỗi lần mở ra một kỹ năng bóng tối mới, tốc độ tu luyện của Giang chắc chắn sẽ lại tăng thêm một bậc!

Mỗi ngày tăng lên 10%?

Không đâu, hắn có thể nhanh hơn nữa cơ!

“Tính ra thì sắp đến trạng thái khí rồi.”

Giang Hà nở nụ cười tươi tắn.

“Tinh ——”

Thiết bị liên lạc bỗng vang lên.

“Alo?”

Giang Hà rời khỏi vùng nguy hiểm mới dám lên tiếng.

“Lục Hàng đây, chú em này, có phải ngươi đã quên mất chuyện gì không?”

Lục Hàng bất mãn nói.

“Oái.”

Đến giờ Giang Hà mới nhớ ra, trước đó có hẹn với Lục Hàng rằng tham gia hoạt động xong sẽ qua chỗ hắn, cuối cùng mải mê luyện Tà Không Cước, quên béng đi mất.

“Ngươi không đến cũng chẳng sao.”



Lục Hàng nói tỉnh bơ: “Dù sao con vua chuột đen mà người nào đó giết cũng để ở chỗ ta.”

“Đi chứ!”

“Sao lại không đi!”

Giang Hà vỗ đùi.

Trời cũng đã tối, đến lúc phải về rồi.

..

Nhà họ Lục.

Giang Hà lấy làm ngượng trước sự nhiệt tình của Lý Hồng.

Hắn có thể vô liêm sỉ, có thể lươn lẹo với Lục Hàng, thế nhưng Lý Hồng lại đối đãi chân thành với hắn như ân nhân cứu mạng, làm kẻ mặt dày như Giang Hà cũng phải bối rối. Nàng biết Giang Hà và Lục Hàng có chuyện muốn nói, ăn uống xong xuôi thì đi dọn dẹp.

“Ngươi lại đi đánh chuột à?”

Lục Hàng nhìn sợi lông chuột trên người Giang Hà.

“Khụ khụ.”

Giang Hà khẽ ho một tiếng.

“Ngươi mang thù sâu đậm với chuột hả?”

Lục Hàng trợn tròn mắt.

Hắn đã điều tra ít thông tin về Giang Hà, dường như sau khi thằng nhóc này bắt đầu tu luyện thì chỉ chăm chăm đi giết chuột! Đã thế còn toàn đi săn ở cùng một chỗ, lần trước hắn gặp cả vua chuột đen, suýt nữa thì ngỏm. Vậy mà mới sau hai ngày trời, hắn lại quay lại đó tìm chuột!

Tính diệt cả lò nhà nó hay gì!

“Chủ yếu là vì quen ấy mà.”

Giang Hà phất tay.

Bây giờ hắn cần nhanh chóng nâng cao thực lực của mình, chỉ có chuột đen là hắn quen nhất, sau bao ngày luyện tập, về cơ bản hắn có thể hạ gục nó trong vài giây, tốc độ nhanh chóng mặt. Nếu đổi sang chỗ khác, đã phải làm quen lại với hung thú thì chớ lại còn cảnh giác mọi nguy hiểm từ môi trường xung quanh, tốc độ sẽ giảm mạnh.

“Cũng đúng.”

Lục Hàng ngẫm nghĩ: “Dù sao thì ngươi cũng giết vua chuột đen rồi, tạm thời đám chuột ở đó đó như mất đầu, chắc hẳn nơi hợp với ngươi nhất.”

“Ừm.

Giang Hà rất tán thành.

“Ta đã tách rời các bộ phận của vua chuột đen, bảo bọn họ đem đi bán, bao giờ bán được ta sẽ chia ngươi phần hơn, chắc chắn cao hơn nhiều giá thị trường.”

Lục Hàng nói.

“Ngươi cứ tự lo liệu thôi.”

“Được, bây giờ ngươi đang ở cảnh giới nào?”

Lục Hàng không khách sáo, hồi trước hai người họ vừa gặp đã chơi đấu trí, cũng coi như cùng vào sinh ra tử với nhau, căn bản đã nhìn ra điểm mấu chốt của tâm lý nhau, vậy nên khá thoải mái.

“Trạng thái phóng xạ 20%!”

Giang Hà trả lời thành thật.

“Sao vẫn thấp vậy?”

Lục Hàng nghẹn lại, lần đầu tiên gã gặp hình như Giang Hà cũng ở tầm đó? Đã tu luyện nhiều ngày như vậy, còn giết được hẳn một con chuột lớn, sao vẫn ở trạng thái phóng xạ 20% vậy?

“Có lẽ nào… do kỹ năng bóng tối?”

Lục Hàng kinh ngạc.

“Ừm.”

Giang Hà bật cười ha ha.

“Từ từ, chẳng lẽ ngươi học được thêm chiêu nào?”

Lục Hàng sững sờ.

“Ừa, Tà Không Cước.”

“Tà Không Cước ư?”

Lục Hàng không thốt lên lời.

Đùa à?

Điên à?

Trắc Không Cước cần 10% năng lượng tối, Tà Không Cước cần 20% năng lượng tối, cộng lại phải 30% nhỉ? Cao hơn cảnh giới của Giang Hà không biết bao nhiêu lần!

“Ta biết ngươi thích giả heo ăn thịt hổ, nhưng ngươi có thèm giả heo đâu, rõ ràng giả làm chó Bắc Kinh mà?”

“Sự tương phản giữa cảnh giới và sức chiến đấu của ngươi, đệch mợ là làm nũng đấy à?!”

“Có điều nếu ở ngoại thành…”

Lục Hàng không khỏi tiếc thương cho kẻ địch của Giang Hà.

Giấu bài kiểu này lừa đảo quá, người thường thì cùng lắm giữ một kỹ năng bóng tối làm át chủ bài, đây Giang Hà giữ tận hai! Hai kỹ năng bóng tối này đã vượt xa cảnh giới tu luyện của mình thì chớ, lại còn là kỹ năng liên hoàn, sức mạnh cứ phải gọi là tăng vùn vụt.

Lục Hàng nghĩ mà sợ.



Mẹ nó, may mà hồi trước mình bị thương mới gặp hắn, nếu không…

Ác thật sự!

“Tuy rằng hơi tốn thời gian, thế nhưng đây là trò lừa tuyệt nhất ở ngoại thành.”

Lục Hàng tóm tắt lại.

Bỏ ra một khoảng thời gian và năng lượng tối nhất định, bảo vệ chính mình là lựa chọn tốt nhất để sinh tồn ở thế giới ngoài kia, hắn nghĩ rằng Giang Hà làm vậy là để bảo vệ mình.

“Ừm.”

Giang Hà cũng không nhiều lời.

Đối với người thường, đây là một lớp bảo vệ được thêm bằng cách lãng phí năng lượng tối.

Thế nhưng đối với hắn?

Không gì là không thể!

Một giây của hắn có thể đạt tới độ thành thạo mà người khác mới tận ba bốn năm, hai kỹ năng bóng tối này nằm trong tay hắn, sẽ phát huy được sức mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng!

Tất cả những gì hắn muốn là tăng sức chiến đấu!

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, với sức chiến đấu của ngươi…”

Lục Hàng suy tư một lúc: “Có lẽ có thể tham gia đấu trường bóng tối đấy.”

“Hả?”

Hai mắt Giang Hà sáng lên, đó là gì thế?

“Ngươi không biết à?”

Lục Hàng rất ngạc nhiên, có điều rất nhanh hắn đã hiểu ra, dù Giang Hà có lanh lợi, thông minh đến đâu cũng chỉ là một học sinh bình thường, vốn kiến thức còn hạn hẹp.

“Là như thế này.”

Lục Hàng nói sơ qua về đấu trường bóng tối, đôi mắt Giang Hà rực sáng.

Đấu trường bóng tối!

Nói dễ hiểu thì là một sân khấu chiến đấu trời ban!

Trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ đã phát triển lĩnh vực thực thế ảo thành công, và đấu trường bóng tối chính là một thế giới ảo hoàn toàn mới! Tại đó, ngươi có thể thỏa sức mà chiến đấu, không phải lo lắng chuyện đi tù vì lỡ giết chết đối thủ, cũng không sợ bị giết!

Tại đó, mỗi người đều có thể phát huy sức chiến đấu lớn nhất!

Đấu trường bóng tối có bảng xếp hạng, ai đạt đến giai đoạn tương ứng đều có thể nhận thưởng, trong các trận khiêu chiến giữa người chơi, sau khi chiến thắng còn nhận được số điểm tương đương. Và điểm bóng tối có thể mua được rất nhiều vật phẩm quý giá không có trên thị trường.

“Ảo vậy à?”

Giang Hà rất hưng phấn, sau đó lại bình tĩnh rất nhanh: “Bây giờ tham gia thì ta chỉ tính là tân thủ nhỉ?”

Tuy rằng hắn rất tin vào bản thân, nhưng dù sao hắn mới chỉ ở trạng thái phóng xạ 20%, đấu trường bóng tối có phạm vi trên cả nước, trạng thái khí chẳng là cái đinh gì, không chừng còn có cả đám kẻ mạnh ở trạng thái rắn ấy chứ!

“Ngươi chỉ là thức ăn mà thôi.”

Lục Hàng cười khẩy: “Ngươi nghĩ ngươi cứ thế đấu mà được á? Hệ thống ghép của đấu trường dựa trên việc ngang tài ngang sức, trừ một số tình huống đặc biệt ra thì một người ở trạng thái phóng xạ không gặp người ở trạng thái khí được.”

“Ra là vậy.”

Giang Hà trầm ngâm.

Đấu với những người cùng ở trạng thái phóng xạ ư?

Nếu đúng là như vậy, hắn rất muốn thử xem sao.

Thường thì hắn chỉ có thể tu luyện vào ban ngày, cứ đến tối là phải về, hắn cảm giác mình lãng phí rất nhiều thời gian! Nếu buổi tối cũng có thể tu luyện, hắn có thể bắt kịp nhanh hơn.

“Ngươi đợi đã.”

Lục Hàng đi vào kho tìm một lúc, lấy ra một món đồ ném cho hắn: “Cho ngươi cái này đó.”

“Thứ này rất quý nhỉ?”

Giang Hà nhìn cái mũ mới toanh ánh màu xanh dương đẹp say lòng trong tay.

“Chắc khoảng trăm vạn (3,5 triệu).”

Lục Hàng nói nhẹ bẫng.

“Đắt thế!”

Giang Hà sửng sốt: “Vậy chẳng phải người tu luyện bình thường không vào được đấu trường bóng tối?” 

“Ai bảo.”

Lục Hàng trợn trừng mắt: “Có phải ngươi quên rằng trên thế giới này có tồn tại một chỗ gọi là “quán net”? Có điều mấy nơi đó không an toàn lắm, đường truyền không ổn định, nhiều vi rút, còn dễ bị đào ra IP thật. Tiền thứ đồ này ta trừ vào tiền bán vua chuột đen là được, thừa hay thiếu lúc đó tính sau, đừng nghĩ nhiều.”

“Được thôi.”

Giang Hà không từ chối nữa.

Hắn không thể lãng phí quá nhiều thời gian ra quán net được, có riêng một cái mũ thực tế ảo, tiện lợi hơn rất nhiều, có điều chẳng phải cao thủ trên cả nước đều có mặt ở đấu trường bóng tối?!

Bây giờ Giang Hà rất hứng thú với những chuyện có thể tăng sức chiến đấu, tuy rằng không thể tăng cảnh giới ở đấu trường bóng tối, nhưng chắc chắn sẽ giúp hắn tăng cường thực lực!

Thực lực mạnh hơn tí nào thì lúc săn hung thú bớt nguy hiểm tí ấy.

“Tối nay thử xem sao.”

Lòng Giang Hà đã quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chúa Tể Hắc Ám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook