Chương 48: Hắn Đúng Là Người Tốt (1)
Linh Hạ Cửu Thập Độ
20/08/2021
Vùng ngoại ô phía Tây.
Hứa Thiếu Minh đã đến.
Chỉ là, mới vào vùng ngoại ô không được bao xa hắn đã phát hiện dưới chân mình dẫm phải một miếng thịt đỏ tươi.
“Cái quái gì thế này?”
Hứa Thiếu Minh kinh tởm hất chân ra.
Sau đó vừa mở mắt ra lại kinh ngạc phát hiện rằng cách đó không xa có một con vua thú Hoàng Bì đang oán hận nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đỏ như máu đầy sát khí.
“Bị nhắm trúng rồi?”
Hứa Thiếu Minh cau mày.
Những con thú hoang chết tiệt này thật phiền phức, mấy con hung thú bình thường nhìn thấy hắn sớm đã bị dọa bỏ chạy, nhưng những con hung thú được gọi là đầu đàn này căn bản sẽ không bị ảnh hưởng bởi khí thế của hắn.
“Oành!”
Vua thú Hoàng Bì lao tới một cách hung ác.
“Tìm chết!”
Hứa Thiếu Minh sẽ không đồng cảm với những con hung thú.
Một trận đại chiến đột nhiên nổ ra, vua thú Hoàng Bì quả thực rất mạnh, nhưng dù có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một con hung thú bình thường, vô cùng gần với trạng thái khí không có nghĩa là thực sự đạt đến trạng thái khí. Nếu là học sinh trạng thái khí bình thường thì nó có thể dễ dàng chiến thắng, nhưng đối thủ trước mắt này lại là Hứa Thiếu Minh!
“Sóng to gió lớn!”
“Oành!”
Một làn sóng mềm mại xuất hiện.
Đòn tấn công của Hứa Thiếu Minh đánh trúng chỗ hiểm, sau một vài cú đánh dữ dội, con vua thú Hoàng Bì đáng sợ đã chết ngay tại đây.
Dù có mạnh hơn nữa thì rốt cuộc nó cũng không phải trạng thái khí.
“Ong---”
Năng lượng tối mạnh mẽ thoát ra. Đáng tiếc, nó vô dụng với Hứa Thiếu Minh! Cảnh giới hiện tại của hắn là trạng thái khí, loại năng lượng tối cấp thấp này hoàn toàn không giúp được gì cho hắn, chỉ có thể lãng phí toàn bộ. Hơn nữa thoát ra cùng với năng lượng tối còn có một mùi hương kì lạ.
“Hừm.”
Hứa Thiếu Minh che mũi.
Thú Hoàng Bì là sản phẩm của loài chồn sau khi biến dị, mùi hương rất khó chịu, đối với người sạch sẽ từ nhỏ như hắn thì có thể nói là kinh tởm. Săn vua thú Hoàng Bì không nằm trong phạm vi kế hoạch nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến hắn, điều khiến hắn chán nản chính là--- hắn vẫn chưa tìm được Giang Hà.
Rất nhanh.
Sau nửa tiếng đồng hồ, hắn gần như đã lục tung toàn bộ vùng ngoại thành, đám thú Hoàng Bì đều bị dọa sợ, nhốn nháo lộn xộn đầy đất. Tuy nhiên, vẫn chưa tìm thấy Giang Hà!
“Xác nhận vị trí của hắn lần nữa đi?”
Hứa Thiếu Minh đã chi rất nhiều tiền để kiếm Giang Hà.
“Vẫn đang ở vùng ngoại ô phía Tây thành phố, trước mắt vẫn chưa quay lại.”
Các nhân viên tình báo bên kia vẫn đang trung thành làm công việc kinh doanh của họ.
“Phải không?”
Hứa Thiếu Minh nghi hoặc.
Hắn thậm chí còn tự hỏi tên nhóc bên kia có đang lừa hắn không? Mặc dù vùng ngoại ô phía Tây rộng lớn, nhưng dưới sự bao phủ cảm ứng của hắn, chẳng có mấy người có thể thoát được. Chung quanh đây cơ bản toàn là thú Hoàng Bì, ngay cả người tu luyện cũng chỉ lác đác, huống chi là Giang Hà.
“Lẽ nào hắn chết rồi?”
Hứa Thiếu Minh cau mày.
“Đây là việc của ngươi.”
“Ta chỉ phụ trách cung cấp thông tin chính xác, còn việc nhận định hắn chết hay chưa, có bị thú dữ hay là ai đó giết chết, thì đó chính là việc của ngươi.”
Nhân viên tình báo bên kia vẫn bình tĩnh thuật lại.
“Ta biết.”
Hứa Thiếu Minh ngắt liên lạc.
“Giang Hà... chết rồi sao?”
Hắn thì thào, hắn đã tìm Giang Hà nửa ngày rồi, lúc này trở về cũng chẳng ích gì, chi bằng cứ ở đây xem xem, tên nhóc kia rốt cuộc có còn sống không?
Một buổi chiều, lặng lẽ qua đi.
Sắc trời ảm đạm.
Hứa Thiếu Minh bình tĩnh chờ cả nửa ngày.
Cứ hễ có chút động tĩnh, hắn đều sẽ đi qua xem, toàn bộ vùng ngoại ô phía Tây đã bị hắn lục tìm không dưới mười lần, còn có vài người tu luyện tới săn thú cũng đều bị hắn đuổi đi hết!
Tuy nhiên Giang hà vẫn không xuất hiện.
Thậm chí ở vùng ngoại ô phía Tây này.
Không có!
Về việc Giang Hà có vào trong rừng sâu của vùng ngoại ô không, hắn cũng không thèm nghĩ đến! Bên trong đó, cho dù là trạng thái khí cũng không dám tùy tiện tiến vào.
Nếu Giang Hà thật sự đi vào đó, vậy chắc chắn sẽ chết đến bã cũng không còn.
“Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện rồi.”
Hứa Thiếu Minh thở dài.
Di chứng của sự việc lần trước vẫn chưa hết, trong nhà chắc chắn sẽ khiển trách, hắn lại vì tên nhóc đó mà lãng phí một ngày tu luyện, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng mà dường như Giang Hà đã chết trong tay hung thú, cho dù hắn muốn báo thù cũng không thể làm gì được.
Hứa Thiếu Minh đã đến.
Chỉ là, mới vào vùng ngoại ô không được bao xa hắn đã phát hiện dưới chân mình dẫm phải một miếng thịt đỏ tươi.
“Cái quái gì thế này?”
Hứa Thiếu Minh kinh tởm hất chân ra.
Sau đó vừa mở mắt ra lại kinh ngạc phát hiện rằng cách đó không xa có một con vua thú Hoàng Bì đang oán hận nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đỏ như máu đầy sát khí.
“Bị nhắm trúng rồi?”
Hứa Thiếu Minh cau mày.
Những con thú hoang chết tiệt này thật phiền phức, mấy con hung thú bình thường nhìn thấy hắn sớm đã bị dọa bỏ chạy, nhưng những con hung thú được gọi là đầu đàn này căn bản sẽ không bị ảnh hưởng bởi khí thế của hắn.
“Oành!”
Vua thú Hoàng Bì lao tới một cách hung ác.
“Tìm chết!”
Hứa Thiếu Minh sẽ không đồng cảm với những con hung thú.
Một trận đại chiến đột nhiên nổ ra, vua thú Hoàng Bì quả thực rất mạnh, nhưng dù có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một con hung thú bình thường, vô cùng gần với trạng thái khí không có nghĩa là thực sự đạt đến trạng thái khí. Nếu là học sinh trạng thái khí bình thường thì nó có thể dễ dàng chiến thắng, nhưng đối thủ trước mắt này lại là Hứa Thiếu Minh!
“Sóng to gió lớn!”
“Oành!”
Một làn sóng mềm mại xuất hiện.
Đòn tấn công của Hứa Thiếu Minh đánh trúng chỗ hiểm, sau một vài cú đánh dữ dội, con vua thú Hoàng Bì đáng sợ đã chết ngay tại đây.
Dù có mạnh hơn nữa thì rốt cuộc nó cũng không phải trạng thái khí.
“Ong---”
Năng lượng tối mạnh mẽ thoát ra. Đáng tiếc, nó vô dụng với Hứa Thiếu Minh! Cảnh giới hiện tại của hắn là trạng thái khí, loại năng lượng tối cấp thấp này hoàn toàn không giúp được gì cho hắn, chỉ có thể lãng phí toàn bộ. Hơn nữa thoát ra cùng với năng lượng tối còn có một mùi hương kì lạ.
“Hừm.”
Hứa Thiếu Minh che mũi.
Thú Hoàng Bì là sản phẩm của loài chồn sau khi biến dị, mùi hương rất khó chịu, đối với người sạch sẽ từ nhỏ như hắn thì có thể nói là kinh tởm. Săn vua thú Hoàng Bì không nằm trong phạm vi kế hoạch nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến hắn, điều khiến hắn chán nản chính là--- hắn vẫn chưa tìm được Giang Hà.
Rất nhanh.
Sau nửa tiếng đồng hồ, hắn gần như đã lục tung toàn bộ vùng ngoại thành, đám thú Hoàng Bì đều bị dọa sợ, nhốn nháo lộn xộn đầy đất. Tuy nhiên, vẫn chưa tìm thấy Giang Hà!
“Xác nhận vị trí của hắn lần nữa đi?”
Hứa Thiếu Minh đã chi rất nhiều tiền để kiếm Giang Hà.
“Vẫn đang ở vùng ngoại ô phía Tây thành phố, trước mắt vẫn chưa quay lại.”
Các nhân viên tình báo bên kia vẫn đang trung thành làm công việc kinh doanh của họ.
“Phải không?”
Hứa Thiếu Minh nghi hoặc.
Hắn thậm chí còn tự hỏi tên nhóc bên kia có đang lừa hắn không? Mặc dù vùng ngoại ô phía Tây rộng lớn, nhưng dưới sự bao phủ cảm ứng của hắn, chẳng có mấy người có thể thoát được. Chung quanh đây cơ bản toàn là thú Hoàng Bì, ngay cả người tu luyện cũng chỉ lác đác, huống chi là Giang Hà.
“Lẽ nào hắn chết rồi?”
Hứa Thiếu Minh cau mày.
“Đây là việc của ngươi.”
“Ta chỉ phụ trách cung cấp thông tin chính xác, còn việc nhận định hắn chết hay chưa, có bị thú dữ hay là ai đó giết chết, thì đó chính là việc của ngươi.”
Nhân viên tình báo bên kia vẫn bình tĩnh thuật lại.
“Ta biết.”
Hứa Thiếu Minh ngắt liên lạc.
“Giang Hà... chết rồi sao?”
Hắn thì thào, hắn đã tìm Giang Hà nửa ngày rồi, lúc này trở về cũng chẳng ích gì, chi bằng cứ ở đây xem xem, tên nhóc kia rốt cuộc có còn sống không?
Một buổi chiều, lặng lẽ qua đi.
Sắc trời ảm đạm.
Hứa Thiếu Minh bình tĩnh chờ cả nửa ngày.
Cứ hễ có chút động tĩnh, hắn đều sẽ đi qua xem, toàn bộ vùng ngoại ô phía Tây đã bị hắn lục tìm không dưới mười lần, còn có vài người tu luyện tới săn thú cũng đều bị hắn đuổi đi hết!
Tuy nhiên Giang hà vẫn không xuất hiện.
Thậm chí ở vùng ngoại ô phía Tây này.
Không có!
Về việc Giang Hà có vào trong rừng sâu của vùng ngoại ô không, hắn cũng không thèm nghĩ đến! Bên trong đó, cho dù là trạng thái khí cũng không dám tùy tiện tiến vào.
Nếu Giang Hà thật sự đi vào đó, vậy chắc chắn sẽ chết đến bã cũng không còn.
“Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện rồi.”
Hứa Thiếu Minh thở dài.
Di chứng của sự việc lần trước vẫn chưa hết, trong nhà chắc chắn sẽ khiển trách, hắn lại vì tên nhóc đó mà lãng phí một ngày tu luyện, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng mà dường như Giang Hà đã chết trong tay hung thú, cho dù hắn muốn báo thù cũng không thể làm gì được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.