Chúa Tể Hắc Ám

Chương 20: Ngươi Tưởng Đang Chơi Trò Chơi À?

Linh Hạ Cửu Thập Độ

13/08/2021

Phòng huấn luyện.

Một mảnh yên tĩnh.

Tất cả học sinh lớp 2 ở ngoài cửa đang trợn mắt há mồm nhìn vào bên trong.

Trong phòng huấn luyện, Tô Tiêu Mạt thờ ơ đứng đó, di chuyển cổ tay, sắc mặt Hứa Thiếu Minh rất khó coi, trên người còn có rất nhiều dấu chân, khóe miệng tràn ra một vết máu. Vậy là thua rồi? Tất cả học sinh đều choáng váng, bọn họ đều biết Tô Tiêu Mạt rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.

Cũng chỉ mới có vài giây thôi mà?

Quá mạnh mẽ!

“Không thể trụ nổi dưới tay ta quá ba giây, còn muốn làm người đàn ông của ta?”

Giọng nói của Tô Tiêu Mạt lạnh lùng và gay gắt.

Không thể trụ quá ba giây?

Tất cả học sinh đều nuốt nước bọt, Hứa Thiếu Minh thật là mất mặt quá! Bị người khác nói cũng đã đành, bị cô gái mình theo đuổi hơn hai năm kích thích như thế, thật chua chát...

"Đây mới là Tiêu Mạt của ta."

Dương Tiêu cười híp mắt nhìn một màn này: “Rất thích nhìn thấy tính cách bá đạo tổng tài này của ngươi.”

“Hừ.”

Hứa Thiếu Minh siết chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét, xoay người rời đi.

“Nếu chuyện này đã kết thúc thì không cần phải gây rắc rối cho Giang Hà nữa.”

Tô Tiêu Mạt nói.

“Hai chuyện này không giống nhau.”

Sắc mặt Hứa Thiếu Minh rất khó coi.

“Thế nào? Còn chưa quậy đủ?”

Sắc mặt Tô Tiêu Mạt có chút lạnh lùng.

“Hắn đã đăng thư tình lên diễn đàn thành phố rồi.”

Hứa Thiếu Minh sắc mặt âm trầm: “Hiện tại hầu như tất cả mọi người đều đã biết chuyện này, thậm chí còn có người hỏi, có phải nhà họ Hứa đang tính liên hôn cùng nhà họ Tô không? Chuyện này không thể bỏ qua như thế được!”

Đăng lên diễn đàn thành phố?

Mọi người hít hà một hơi.

Phiền to rồi!

Sắc mặt Tô Tiêu Mạt khẽ biến, xích mích giữa các học sinh đều là chuyện nhỏ, nhưng một khi có người lớn can thiệp vào, mọi chuyện sẽ hoàn toàn biến chất.

“Thư tình đã vứt từ lâu rồi, chuyện này không liên quan đến Giang Hà.”

Tô Tiêu Mạt mở miệng.

“Đó không phải việc ta có thể quyết định.”

Sắc mặt mặt Hứa Thiếu Minh xanh mét: “Việc của ta và ngươi đã kết thúc rồi, ta cũng sẽ không gây rắc rối cho những người khác ở lớp 2 nữa, nhưng mà có những người, sẽ phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình.”

Hiển nhiên, người hắn nói chính là Giang Hà!

Hứa Thiếu Minh nói xong, xoay người rời đi.

“Xem ra phiền phức rồi đây.”

Tô Tiêu Mạt híp mắt, kéo thêm cả người lớn sao?

“Những bậc phụ huynh này thật nhàm chán, chỉ là trò đùa của giữa những học sinh thôi mà, có gì đáng để ý chứ?”

Dương Tiêu vẫn lười biếng đứng đó.

“Dù sao thì, liên hôn vẫn là biện pháp hợp tác an toàn nhất.”

Tô Tiêu Mạt cười lạnh.

Sống trong môi trường rộng lớn này, nàng đã sớm quen với những chuyện như vậy, nhưng chuyện này không nên liên lụy đến Giang Hà. Xem ra, phải nghĩ cách khác thôi.

...

Vùng ngoại ô.

Sắc trời dần trở nên ảm đạm.

Giang Hà đánh gục một con chuột đen, năng lượng tối lại tăng lên, trong dấu vết bóng tối mới hình thành, năng lượng tối đã được lấp đầy 4%.

Đây là lần Giang Hà đi săn hung thú nhanh nhất!

Bây giờ hắn đã quá hiểu rõ chuột đen, có khi chỉ cần nhắm mắt lại là đã biết được nhược điểm của chuột đen nằm ở đâu, chỉ cần nhấc tay lên rồi buông xuống, sẽ có một con chuột đen phải chết không cần nghi ngờ.

“Vẫn còn thiếu 6%.”

Giang Hà lắc lắc đầu.

Cho dù vận khí hôm nay không tồi thì cũng chỉ mới 6%, hôm nay cũng đã giết được khá nhiều rồi.

“Nên trở về thôi.”

Giang Hà không dám kéo dài thời gian.

Nhân tâm bất túc xà thôn tượng*, nhất là khi màn đêm buông xuống, nếu còn tham lam chút năng lượng tối kia, đến lúc đó sợ là có muốn đi cũng không được.

*người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt cả con voi

“Rút!”

Giang Hà thận trọng rời khỏi đó.

Chỉ có điều vừa đi được hơn trăm mét, Giang Hà đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, trào lên một cảm giác lo sợ khủng khiếp, khiến hắn cảm thấy vô cùng hoảng loạn.



“Không đúng!”

Giang Hà ổn định tâm trí, lập tức nâng cao cảnh giác.

“Xoạt!”

Một con chuột đen xuất hiện, chặn đường đi của Giang Hà.

“chuột đen?”

Giang Hà nhíu mày, cảm giác rất kỳ quái.

“Xoạt!”

Lại thêm một con chuột đen nữa, Giang Hà trong lòng thất kinh, còn chưa kịp phản ứng thì lại xuất hiện thêm hai con chuột đen, chặn kín đường đi của Giang Hà.

Trước sau trái phải, bốn phía đều bị bao vây.

Toàn bộ đều bị chặn!

“Đây là...”

Đồng tử Giang Hà co rút, hắn không phải chưa từng gặp một đám chuột đen, bình thường đều sẽ lặng lẽ tránh đi không một tiếng động, cố gắng hạ thủ với những con riêng lẻ, mà cho dù là có một bầy chuột đen thì bọn nó cũng sẽ trực tiếp xông lên ngay, đứng yên lặng như bây giờ đúng là chưa thấy bao giờ !

“Có gì đó không ổn.”

Giang Hà cực kỳ thận trọng.

Bốn con chuột đen? Không giống như...

“Xùy!”

Bốn con chuột đen xông lên cùng lúc.

Trong mắt Giang Hà lóe lên một tia sắc bén, khi bốn con chuột đen cùng bay tới, dao găm trong tay hắn lưu chuyển nhanh chóng quét qua, một con khom người xuống, tấn công chớp nhoáng.

“Phụt!”

Bụng một con chuột đen máu tươi đầm đìa.

Con đầu tiên.

Giang Hà tính toán trong lòng.

“Xuy!”

chuột đen lại vọt lên lần nữa.

Mắt Giang Hà lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn hiểu rất rõ động tác và cách thức tấn công của chuột đen, muốn làm hắn bị thương là điều không thể! Chỉ trong chốc lát, bốn con chuột đen đã nằm la liệt trên đất, việc thu thập năng lượng tối đã đạt đến một cấp độ mới, một lần đã lấy được 0,8%!

Nhưng Giang Hà vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.

Cảm khác khủng hoảng đó...

Càng dâng trào mãnh liệt hơn!

“Rốt cuộc là gì vậy?”

Giang Hà cảm giác tim hắn đập rất mạnh.

“Thình thịch!”

“Thình thịch!”

“Ù ù--”

Hòa lẫn trong đó là một âm thanh kỳ quái, Giang Hà vốn đã che giấu hơi thở từ sớm bỗng đột ngột xoay người, sau lưng cách khoảng 10 thước xuất hiện một bóng đen cực lớn.

Đó là một con hung thú có kích thước bằng một con bê.

Giang Hà đến gần quan sát, lập tức hít một hơi lạnh, chuột đen! Đây cũng là chuột đen, nhưng kích thước của nó thật đáng sợ! chuột đen bình thường, cho dù có bị biến dị thì cũng chỉ bằng con lợn con, nhưng chuột đen trước mắt hắn lúc này lại to bằng một con bê!

Những chiếc răng sắc nhọn dài đến nửa mét, trông rất kinh khủng.

“Đây là thủ lĩnh.”

Giang hà sửng sốt.

“Chít chít--”

Ánh mắt chuột đen đầu đàn âm trầm nhìn Giang Hà, trong đôi mắt nhỏ lóe lên một cỗ sát khí dày đặc, nó có thể cảm nhận rõ trên người hắn có khí tức của tộc chuột đen, còn rất nồng đậm.

“Bị khóa chặt rồi.”

Lòng Giang Hà trầm xuống.

“Oành!”

chuột đen đầu đàn bỗng nhiên xông qua, trời đất rung chuyển!

Mặt đất kiên cố khẽ rung lên, Giang Hà có thể cảm nhận rõ lực va chạm cực lớn, sự va chạm của chuột đen đầu đàn có thể so với sức hoạt động của một con tàu cao tốc. Chỉ cần bị đâm phải thì chỉ có con đường chết! Sắc mặt Giang Hà đại biến, chỉ có thể né tránh, lăn qua lăn lại như một miếng thịt tẩm bột.

“Oành!”

Một tiếng gầm thật lớn.

Phía sau chỗ Giang Hà đang đứng, một thân cây to lớn rậm rạp tay ôm không hết đã bị gãy ngay tại chỗ, nhưng con chuột đen đầu đàn vẫn không hề hấn gì. Dáng hình vụng về kia lại linh hoạt xoay người, một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Giang hà tràn đầy sát ý.

“Chạy không thoát.”

Khi nhìn thấy tốc độ của cái thứ này, Giang hà đã từ bỏ ý định chạy trốn, chạy trốn trong trường hợp này, chỉ có con đường chết thôi! Còn chiến đấu? Chắc chắn không đánh lại! Cái này khác với lần đầu tiên giao chiến cùng chuột đen, chuột đen có điểm yếu rất rõ ràng, mà thứ trước mắt...

Không có nhược điểm!

Bụng?

Giang Hà nhìn hàng vảy sáng chói dưới bụng chuột đen đầu đàn, điểm yếu của chuột đen bình thường, ngược lại là nơi mạnh nhất của con đầu đàn.

“Vèo!”



“Vèo!”

chuột đen đầu đàn vọt tới mấy lần, Giang Hà chỉ có thể chật vật trốn tránh. Nhưng mà dù tốc độ phản ứng có nhanh đến đâu, Giang Hà cũng chỉ là con người, dưới sự tấn công không ngừng của chuột đen đầu đàn, hắn đã kiệt sức, thậm chí né tránh cũng trở nên vô cùng gắng gượng, có lẽ lần tấn công tiếp theo, rất có thể hắn sẽ nằm chết ở đây.

“Đáng chết!”

Giang Hà da đầu tê dại, đánh thế nào đây?

Đây không phải vực sâu vùng ngoại ô, làm sao lại gặp phải con hung thú khủng khiếp như thế?

“Không thể đánh nữa, rút!”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Giang Hà.

Lúc này nếu như kích hoạt vòng sáng hắc ám để chạy trốn, chắc là sẽ không có vấn đề gì, chỉ là không biết liệu con chuột này có thể đuổi kịp không.

Trong lúc Giang Hà suy nghĩ miên man, thiết bị truyền tin đột nhiên rung lên.

“Ong--”

Một quầng sáng bắn ra.

“Ai?”

Giang Hà nhướng mày.

“Là ta, Lục Hàng.”

Một giọng nói quen thuộc truyền đến.

“Làm sao ngươi biết được số này?”

Tim Giang Hà đập một hồi, người đàn ông trung niên được hắn cõng về?

“Trường cấp ba Tam Hà, Giang Hà, không sai chứ?”

Lục Hàng cười ha ha một hồi: “Ta biết tên tiểu tử người là học sinh, nhưng không ngờ lại là một nhân vật truyện kỳ, đứng đầu toàn trường từ dưới đếm lên, lừa quỷ đấy à? Tên tiểu tử ngươi quả nhiên là một boy tâm cơ!”

“Ngươi muốn làm gì!”

Giang Hà híp mắt.

“Không có gì.”

Lục Hàng cười khổ: “Nói thẳng nhé, vợ ta làm phiền ta, ta liền đem ngươi làm lá chắn, kết quả vợ ta cứ nằng nặc nói nhất định phải mời ngươi ăn cơm để báo đáp ơn cứu mạng. Ông nội ngươi, dù sao mạng của ông đây cũng là nhờ có kỹ năng bóng tối và lọ thuốc chữa làm lành gen mới đổi lại được, hầy, nếu ngươi có thời gian thì...”

“Oành!”

Một tiếng nổ kịch liệt truyền đến.

Giang Hà quay lại, thấy cái cây to bằng hai người ôm đã bị đâm gãy, lập tức hít một ngụm khí lạnh, đòn này nếu như đánh vào người hắn...

Sức mạnh của vua chuột đen, thật là đáng sợ !

“Làm sao thế?”

Lục Hàng cảm thấy không đúng lắm.

“Không có gì, đùa giỡn với con chuột thôi.”

Giang Hà gắt gao nhìn chằm chằm vào vua chuột đen trước mặt.

“...”

Lục Hàng đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Không phải ngươi gặp được vua chuột đen đấy chứ?”

“Sao ngươi biết được?”

Tim Giang Hà nhảy dựng lên.

“Ha ha ha ha ha ha, sao lại không biết được chứ!”

Lục Hàng bỗng nhiên cười điên cuồng: “Hôm qua dưới làn sóng xung kích, vô số con chuột đen cả chết và bị thương nằm la liệt trên đất. Vua chuột đen nhất định sẽ tức giận phát điên, bây giờ toàn bộ vùng ngoại ô đều loạn như nồi cháo, lúc này mà ngươi lại dám đi săn hung thú, nghĩ cái gì thế?”

“Mẹ nó không phải chơi game, ngươi tưởng rằng hung thú sẽ luôn đổi mới sao?”

Lục Hàng cười điên cuồng.

Đm!

Giang Hà đen mặt.

Nói cho cùng vẫn là vấn đề kinh nghiệm.

Bây giờ hắn đã học được cách xem diễn đàn tu luyện để nhận thông báo và tin tức, nhưng đối với loại kinh nghiệm sinh tồn cần tầm nhìn xa và sự suy đoán này, thật sự là chẳng còn cách nào.

“Chậc chậc.”

“Vốn định mời người đến ăn cơm, xem ra chỉ có thể đợi qua hai ngày nữa lại đi viếng mộ ngươi vậy...”

Lục Hàng thổn thức không thôi, hiển nhiên, hắn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước bị Giang Hà hố, bây giờ lại thấy Giang Hà rớt hố, tự nhiên sẽ rất vui lòng ngồi xem.

Giang Hà đen mặt, hắn bị người khác ghét hận như thế sao?

“Ngươi bây giờ, chỉ có một cách duy nhất.”

Lục Hàng không đùa giỡn quá lâu, rất nhanh liền nói: “Ta đã phái người đến đón ngươi rồi, nhưng mà đi từ thành phố ra ngoại ô phải mất một chút thời gian, không cần biết ngươi phải trèo cây hay là đào đất, hãy trụ cho đến khi hắn ta tới! Với sự vô sỉ và gian xảo của ngươi, chắc không phải là vấn đề gì to tát đâu nhỉ?”

Giang Hà có chút ngoài ý muốn.

Không ngờ rằng Lục Hàng lại ra tay giúp đỡ, là vì muốn trả ơn à?

Đáng tiếc hắn cũng không muốn nợ nhân tình của người khác.

Nhìn con vua chuột đen trước mặt, Giang Hà híp mắt thành một đường, biến thành một cỗ máy giết người, bỗng nhiên mở miệng: “Vậy mà ngươi lại biết tới sự tồn tại của nó, ngươi biết nó có nhược điểm gì không?”

“Nhược... điểm.”

Tim Lục Hàng đập liên hồi: “Ngươi muốn làm gì ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chúa Tể Hắc Ám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook