Chương 5:
Vũ Văn Trường Tên
29/10/2022
Có lẽ là do cửa sổ nhà vệ sinh không đóng chặt, cho nên gió đêm thổi vào phòng, tựa như một đôi tay vô hình lướt qua khuôn mặt Trần Ca.
Cửa buồng vệ sinh bên cạnh lắc lư, phát ra tiếng kẽo kẹt, nước từ nóc nhà xuôi theo ống nước rơi xuống đất, sau đó chảy vào đường cống ngầm tựa như tiếng côn trùng di động, phát ra âm thanh xào xạc.
Trong bóng đêm yên tĩnh, tất cả âm thanh đều như được phóng đại lên. Ở hoàn cảnh như thế này, hầu hết mọi người sẽ cảm thấy bất an, nhưng Trần Ca lại là một ngoại lệ. Những chuyện đã trải qua thời thơ bé đã rèn luyện cho hắn tố chất thần kinh mạnh mẽ hơn hẳn người thường.
Đầu hắn trống rỗng, không suy nghĩ điều gì cả, chỉ yên lặng đếm thời gian.
Đã trôi qua khoảng 20 phút, Trần Ca cảm giác nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống rất nhiều, cứ như xung quanh hắn bị thả xuống mấy khối băng. Hắn không tự chủ được rùng mình.
“Tỉnh táo! Đừng suy nghĩ gì cả, không được tự mình dọa mình, chỉ còn lại 10 phút mà thôi, dù thế nào đi nữa cũng phải cố gắng chống cự đến cùng.” Bên tai thoáng có một luồng gió thổi qua, cứ như có thứ gì đó đang quanh quẩn bên cạnh Trần Ca. Hai tay hắn nắm chặt, trên mu bàn tay nổi gân xanh, thân thể tựa như một gốc thông, cắm rễ trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
“Trần Ca, Trần Ca, Trần Ca...”
Hắn khẽ đọc tên của mình, ngay khi chỉ còn khoảng 5 phút, Trần Ca nhìn thấy ngọn lửa đang chập chờn trong nhà vệ sinh bị dập tắt, trong bóng tối có một kẻ khác đang lẩm nhẩm đọc tên hắn.
“Đáp lại? Không thể!”
“Trần Ca...”
Âm thanh kia dường như đang gọi hắn, có hơi gấp gáp, cứ như có chuyện gì đó rất quan trọng cần nói với hắn.
“Âm thanh này hình như vọng đến từ ngoài cửa, có nên đi xem thử không?” Trần Ca nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, quy tắc trò chơi đã nói rất rõ, chỉ cần đứng trước gương là được.
Hắn âm thầm đếm thời gian, âm thanh bên tai dần dần biến mất, nhưng hắn có thể xác định được là có một người khác đang gọi tên hắn, mà kẻ đó dường như đang đứng ngoài cửa.
“Hình như kẻ đó rất nôn nóng, nhưng người chơi là mình, hắn sợ cái rắm gì chứ? Đây hiển nhiên là một cái bẫy, trình độ này cũng quá thấp rồi!” Trần Ca nhếch miệng: “Cảnh vật xung quanh, bầu không khí được bố trí vô cùng tốt, đáng tiếc là chỉ có một thủ đoạn dọa người.”
3 phút cuối cùng, tấm bảng trên cửa phòng vệ sinh vang lên âm thanh vô cùng chói tai, tựa như có người đang dùng móng tay cào vào đó, đang dùng hàm răng gặm cắn, cửa phòng lung lay sắp đổ, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể bị mở ra.
“1798 giây, 1799 giây, 1800 giây!” Đã hết nửa tiếng, toàn bộ âm thanh ngoài cửa đồng loạt biến mất, tất cả quay trở về trạng thái yên tĩnh.
Để đề phỏng bản thân tính sai, Trần Ca không lập tức mở mắt, hắn đếm thêm 300 giây nữa, sau đó mới lui về sau một bước, khoanh hai tay trước ngực, nheo nheo mắt.
Ngọn nến trong nhà vệ sinh đã sớm tắt, xung quanh một mảnh đen kịt, Trần Ca thoáng cảm thấy ở đây dường như đã có sự thay đổi.
Bật đèn pin lên, một lần nữa chiếu sáng căn phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn đứng sững tại chỗ.
Mặt gương trong nhà vệ sinh xuất hiện đầy vết nứt, hình ảnh phản chiếu của hắn trong gương bị chia thành vô số mảnh nhỏ, nhìn rất không chân thực. Thế nhưng, càng làm cho hắn khiếp sợ hơn chính là ở phía trước gương, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một con rối cũ nát.
Cúc áo dùng làm mắt lóe lên ánh sáng, cơ thể bằng sợi bông chằng chịt những miếng vá, con rối này không hề đáng yêu, nhưng nó lại mang ý nghĩa rất lớn đối với Trần Ca. Đây chính là con rối đầu tiên mà hắn làm ra, cũng là món đồ mà bố mẹ hắn mang theo vào thời điểm mất tích.
Lưng con rối tựa vào tấm gương đã vỡ vụn, cứ như muốn ngăn cản thứ bên trong chui ra.
“Cửa phòng vệ sinh đã bị khóa lại, con rối vào đây bằng cách nào? Cửa sổ? Không đúng! Sao nó có thể tự di chuyển mới là vấn đề mấu chốt!” Trần Ca cảm giác được thế giới mà hắn đã từng biết dường như sụp đổ, hắn có hơi hoảng loạn.
Cửa buồng vệ sinh bên cạnh lắc lư, phát ra tiếng kẽo kẹt, nước từ nóc nhà xuôi theo ống nước rơi xuống đất, sau đó chảy vào đường cống ngầm tựa như tiếng côn trùng di động, phát ra âm thanh xào xạc.
Trong bóng đêm yên tĩnh, tất cả âm thanh đều như được phóng đại lên. Ở hoàn cảnh như thế này, hầu hết mọi người sẽ cảm thấy bất an, nhưng Trần Ca lại là một ngoại lệ. Những chuyện đã trải qua thời thơ bé đã rèn luyện cho hắn tố chất thần kinh mạnh mẽ hơn hẳn người thường.
Đầu hắn trống rỗng, không suy nghĩ điều gì cả, chỉ yên lặng đếm thời gian.
Đã trôi qua khoảng 20 phút, Trần Ca cảm giác nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống rất nhiều, cứ như xung quanh hắn bị thả xuống mấy khối băng. Hắn không tự chủ được rùng mình.
“Tỉnh táo! Đừng suy nghĩ gì cả, không được tự mình dọa mình, chỉ còn lại 10 phút mà thôi, dù thế nào đi nữa cũng phải cố gắng chống cự đến cùng.” Bên tai thoáng có một luồng gió thổi qua, cứ như có thứ gì đó đang quanh quẩn bên cạnh Trần Ca. Hai tay hắn nắm chặt, trên mu bàn tay nổi gân xanh, thân thể tựa như một gốc thông, cắm rễ trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
“Trần Ca, Trần Ca, Trần Ca...”
Hắn khẽ đọc tên của mình, ngay khi chỉ còn khoảng 5 phút, Trần Ca nhìn thấy ngọn lửa đang chập chờn trong nhà vệ sinh bị dập tắt, trong bóng tối có một kẻ khác đang lẩm nhẩm đọc tên hắn.
“Đáp lại? Không thể!”
“Trần Ca...”
Âm thanh kia dường như đang gọi hắn, có hơi gấp gáp, cứ như có chuyện gì đó rất quan trọng cần nói với hắn.
“Âm thanh này hình như vọng đến từ ngoài cửa, có nên đi xem thử không?” Trần Ca nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, quy tắc trò chơi đã nói rất rõ, chỉ cần đứng trước gương là được.
Hắn âm thầm đếm thời gian, âm thanh bên tai dần dần biến mất, nhưng hắn có thể xác định được là có một người khác đang gọi tên hắn, mà kẻ đó dường như đang đứng ngoài cửa.
“Hình như kẻ đó rất nôn nóng, nhưng người chơi là mình, hắn sợ cái rắm gì chứ? Đây hiển nhiên là một cái bẫy, trình độ này cũng quá thấp rồi!” Trần Ca nhếch miệng: “Cảnh vật xung quanh, bầu không khí được bố trí vô cùng tốt, đáng tiếc là chỉ có một thủ đoạn dọa người.”
3 phút cuối cùng, tấm bảng trên cửa phòng vệ sinh vang lên âm thanh vô cùng chói tai, tựa như có người đang dùng móng tay cào vào đó, đang dùng hàm răng gặm cắn, cửa phòng lung lay sắp đổ, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể bị mở ra.
“1798 giây, 1799 giây, 1800 giây!” Đã hết nửa tiếng, toàn bộ âm thanh ngoài cửa đồng loạt biến mất, tất cả quay trở về trạng thái yên tĩnh.
Để đề phỏng bản thân tính sai, Trần Ca không lập tức mở mắt, hắn đếm thêm 300 giây nữa, sau đó mới lui về sau một bước, khoanh hai tay trước ngực, nheo nheo mắt.
Ngọn nến trong nhà vệ sinh đã sớm tắt, xung quanh một mảnh đen kịt, Trần Ca thoáng cảm thấy ở đây dường như đã có sự thay đổi.
Bật đèn pin lên, một lần nữa chiếu sáng căn phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn đứng sững tại chỗ.
Mặt gương trong nhà vệ sinh xuất hiện đầy vết nứt, hình ảnh phản chiếu của hắn trong gương bị chia thành vô số mảnh nhỏ, nhìn rất không chân thực. Thế nhưng, càng làm cho hắn khiếp sợ hơn chính là ở phía trước gương, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một con rối cũ nát.
Cúc áo dùng làm mắt lóe lên ánh sáng, cơ thể bằng sợi bông chằng chịt những miếng vá, con rối này không hề đáng yêu, nhưng nó lại mang ý nghĩa rất lớn đối với Trần Ca. Đây chính là con rối đầu tiên mà hắn làm ra, cũng là món đồ mà bố mẹ hắn mang theo vào thời điểm mất tích.
Lưng con rối tựa vào tấm gương đã vỡ vụn, cứ như muốn ngăn cản thứ bên trong chui ra.
“Cửa phòng vệ sinh đã bị khóa lại, con rối vào đây bằng cách nào? Cửa sổ? Không đúng! Sao nó có thể tự di chuyển mới là vấn đề mấu chốt!” Trần Ca cảm giác được thế giới mà hắn đã từng biết dường như sụp đổ, hắn có hơi hoảng loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.