Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 21: Chương 17.2

Lục Xu

07/06/2016

Nhóc Minh Gia trông thấy Hạ Tư Tư đầu tiên, lập tức chạy nhào ra: “Cô Hạ đến!”.

Hạ Tư Tư tươi cười xoa đầu thằng bé, rồi nhìn về phía Trình Vũ Phi.

Minh Gia cầm tay cô ta, kéo tới trước mặt mẹ mình: “Cô Hạ, đây là mẹ cháu. Mẹ ruột của cháu đấy”.

Cậu bé thực sự rất vui vẻ, như thể muốn công bố cho toàn thế giới biết mình không phải là đứa trẻ mồ côi mẹ, mẹ của cậu chính là Trình Vũ Phi.

Hạ Tư Tư nhếch môi: “Chào chị!”.

Trình Vũ Phi cảm nhận rõ thái độ thù địch của đối phương. Cô cười đáp: “Rất vui được gặp chị”.

Buổi trưa, Hạ Tư Tư ở lại ăn cơm rồi chơi với Minh Gia, hướng dẫn cậu bé cách sử dụng những món đồ chơi hiện đại mà cô ta mua tặng.

Thấy Minh Gia chơi vui vẻ với Hạ Tư Tư, Trình Vũ Phi có chút chạnh lòng.

An Diệc Thành rót một cốc nước mang đến cho cô, khẽ nói: “Minh Gia vẫn là một đứa trẻ”.

Trẻ con mà, thích đồ chơi, thích những cái mới mẻ là chuyện hết sức bình thường. Nhưng đối với chúng, không ai thay thế được mẹ.

Trình Vũ Phi kinh ngạc nhìn anh. Anh biết cô đang nghĩ gì sao? Biết lòng cô khó chịu nên an ủi cô sao?

Hạ Tư Tư chơi vui vẻ với nhóc Minh Gia, nhưng cũng không quên tranh thủ tìm Trình Vũ Phi: “Tôi muốn nói chuyện riêng với chị, được chứ?”.

Sau đó, Trình Vũ Phi chủ động nói với An Diệc Thành mình phải về nhà một chuyến, dù sao cô cũng đã ở đây liền mấy ngày rồi.

“Chị Hạ, phiền chị cho tôi quá giang được không?” Cô mỉm cười nhìn Hạ Tư Tư.

“Không thành vấn đề!” Hạ Tư Tư làm bộ vui vẻ đáp.

Thấy Trình Vũ Phi sắp đi, nhóc Minh Gia ủ rũ giữ chặt tay cô lại.

“Mẹ chỉ về nhà giải quyết chút việc thôi, mẹ sẽ quay lại mà.”

Bấy giờ thằng bé mới buông tay.

Hạ Tư Tư trông thấy cảnh tượng này, trong lòng càng bứt rứt khó chịu.



Hai người lên xe, Hạ Tư Tư mở miệng trước tiên: “Trình Vũ Phi, tôi không thích cô một chút nào!”.

Trình Vũ Phi mỉm cười, cô đương nhiên biết điều đó.

Hạ Tư Tư tức giận một cách vô lý: “Tôi không biết trước kia vì sao cô lại quyết định sinh Minh Gia, nhưng tôi phải công nhận cô thật lợi hại, sinh con mà không một ai biết! Nhưng việc cô làm mang lại điều tốt đẹp gì cho An Diệc Thành chứ? Gia cảnh anh ấy đã khó khăn rồi, cô còn đẩy Minh Gia cho anh ấy, khác nào họa vô đơn chí? Cô có biết bác gái vì sao mà qua đời không? Là do lao động quá sức! Vừa phải đội mưa đội nắng ra ngoài nhặt phế phẩm, vừa phải chăm sóc Minh Gia, hết lo tiền học hành cho con trai lại đến tiền sữa bột cho cháu nội. An Diệc Thành nỗ lực học tập để thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu, cuối cùng thì sao? Anh ấy phải bỏ học, bao nhiêu nỗ lực trở thành công cốc! Tất cả mọi thứ đều do cô gây ra!”.

Trình Vũ Phi càng nghe càng đau đớn.

Hạ Tư Tư vẫn chưa chịu thôi: “Tôi đã vì anh ấy mà làm rất nhiều chuyện nhưng anh ấy vẫn không cần. Cuối cùng tôi mới hiểu ra, anh ấy sẽ không bao giờ đón nhận tôi. Trình Vũ Phi, tôi không biết giữa cô và An Diệc Thành trước kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện giờ, anh ấy đã lựa chọn cô, mà cô còn là mẹ của Minh Gia. Tôi mong rằng, cô phải toàn tâm toàn ý mang lại hạnh phúc cho anh ấy, phải nỗ lực hơn tôi trước kia… Cô như vậy, tôi mới cảm thấy thoải mái, mới thấy mình đáng bị thua”.

Trình Vũ Phi vốn muốn phản bác, nhưng khi nghe những lời này, cô lại không nỡ mở miệng.

Hạ Tư Tư đang lái xe mà vẫn kích động: “Trình Vũ Phi, cô dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà có thể sinh con cho anh ấy? Cô đẹp hơn tôi sao? Yêu anh ấy hơn tôi sao? Dựa vào đâu mà cô được hưởng thành quả của anh ấy sau khi đã đẩy anh ấy xuống vực sâu không đáy? Cô nói đi!”.

Có lẽ Hạ Tư Tư đã quá mất bình tĩnh, viền mắt cô ta bắt đầu đỏ lên.

Trình Vũ Phi im lặng suốt đoạn đường đi, mãi đến khi xe dừng trước khu chung cư, cô mới nhỏ nhẹ lên tiếng: “Vậy còn cô? Cô dựa vào đâu để nói với tôi những điều này?”. Sau đó, cô bình thản mở cửa xuống xe, “Cám ơn cô đã đưa tôi về”.

Hạ Tư Tư cắn chặt môi, bi ai phát hiện ra Trình Vũ Phi nói rất đúng. Cô có tư cách gì mà nói những lời kia chứ? Đối với An Diệc Thành, nhiều nhất cô chỉ là một người bạn. Đối với bé Minh Gia, cô cũng chỉ được gọi một tiếng “cô Hạ”.

Cô chẳng là gì hết!

Còn Trình Vũ Phi, cô ấy là mẹ của Minh Gia, là người từng có một mối quan hệ bí mật với An Diệc Thành.

Hạ Tư Tư cảm thấy mình thật đáng thương. Cô oán trách Trình Vũ Phi hủy hoại cuộc đời An Diệc Thành, nhưng lại không biết rằng, đó là một năng lực đáng kiêu hãnh của một người phụ nữ. Còn cô, cả đời này cũng chẳng thể làm gì ảnh hưởng tới anh.

Thấy chị gái ôm tâm trạng nặng trĩu về nhà, Trình Gia Đống không khỏi lo lắng.

“Đừng lo, chị không sao!” Trình Vũ Phi trấn an em trai.

“Anh ta đối với chị…” Trình Gia Đống do dự.

Nghĩ tới thái độ của An Diệc Thành, Trình Vũ Phi cũng không dám xác định trong lòng anh nghĩ gì. Khi cô ở bên cạnh Minh Gia, anh không hề có ý chia rẽ, ngược lại còn an ủi cô. Với cô, như vậy cũng là tốt lắm rồi.

“Anh ấy rất tốt với chị.”

“Vậy thì tốt.” Trình Gia Đống yên tâm.



Hai hôm nữa là Tết. Đây là cái Tết đầu tiên có con trai ở bên cạnh, Trình Vũ Phi rất muốn cùng thằng bé đón Tết. Thế nhưng cô lại không nỡ để Trình Gia Đống ở nhà một mình.

Sáng hôm sau, Trình Vũ Phi hẹn Tiết Giai Nhu ra ngoài gặp nhau. Ngồi trong quán cafe, tâm trạng cô thấp thỏm không yên. Giấu Tiết Giai Nhu một bí mật động trời như vậy, cô có cảm giác mình là kẻ phản bội, vì thế hôm nay, cô quyết định thành khẩn khai báo.

Tiết Giai Nhu đến nơi, liền nháy mắt mấy cái với Trình Vũ Phi. Cô nàng ngồi xuống vị trí đối diện, lập tức lên tiếng: “Nói mau, chuyện gì? Thời gian của bản cô nương rất quý giá! Duy nhất cậu mới hẹn được mình đấy!”.

Trình Vũ Phi phì cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn.

“Cậu… cậu biết An Diệc Thành có một đứa con trai rồi phải không?”

Tiết Giai Nhu gật đầu.

Trình Vũ Phi ngập ngừng một lát, rồi nhìn thẳng vào cô bạn thân, nói rành mạch từng từ: “Con trai của An Diệc Thành tên là An Minh Gia, năm nay bảy tuổi, là con trai của mình và anh ấy”.

Tiết Giai Nhu trợn tròn mắt, tay run lên làm đổ cả cốc nước.

“Cái gì? Cậu nói lại lần nữa!”

“Minh Gia, là con của mình và An Diệc Thành, bảy tuổi.”

Tiết Giai Nhu đứng bật dậy, nước bắn vào quần áo cũng mặc kệ. Cô nàng nhẩm tính thời gian… bảy tuổi… tốt nghiệp cấp ba? Lúc đó có sự kiện gì? Sau khi kết thúc kỳ thi đại học không lâu, cô tìm đủ mọi cách mà vẫn không liên lạc được với Trình Vũ Phi. Gần một năm sau, Trình Vũ Phi mới chịu xuất hiện, giải thích với cô là bị ốm nặng nên nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng…

Tiết Giai Nhu đột nhiên phẫn nộ, xách túi quay lưng bỏ đi. Trình Vũ Phi vội vàng giữ lấy tay bạn.

“Chuyện tày đình như thế mà cậu giấu mình?” Tiết Giai Nhu gắt lên.

Trình Vũ Phi nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn tâm trạng. Sau đó, cô tóm lược qua loa cho Tiết Giai Nhu biết rõ về tình hình năm xưa.

Nghe xong, Tiết Giai Nhu gạt tay cô ra, hùng hổ ngồi phịch xuống ghế.

Bấy giờ, Trình Vũ Phi mới thong thả kể tỉ mỉ mọi việc, bao gồm cả việc cô và An Diệc Thành tái ngộ nhau ra sao.

“Vì sao hồi đó không nói với mình ngay?” Tiết Giai Nhu vẫn còn bất mãn.

Trình Vũ Phi ngập ngừng: “Chuyện đứa con… đã khiến mình rất đau lòng, mình không muốn nhắc đến…”.

Tiết Giai Nhu đương nhiên hiểu tâm trạng của Trình Vũ Phi. Cô chỉ hận một nỗi, mình không thể ở bên cạnh lúc Trình Vũ Phi đau khổ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chưa Từng Hẹn Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook