Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 27: Chương 18.4

Lục Xu

10/06/2016

Trái tim An Diệc Thành quặn thắt lại. Anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa và lặng lẽ hút.

Một ngày trước.

Luật sư Ngô bị An Diệc Thành gọi dậy lúc trời còn chưa sáng rõ. Gặp nhau ở văn phòng, anh ta hết sức kinh ngạc khi nghe An Diệc Thành nói muốn lập di chúc. Còn trẻ như vậy sao đã lo tới chuyện hậu sự? Nhưng sự ngạc nhiên đó nhanh chóng tan biến trong vài giây, anh ta lại khôi phục dáng vẻ bình thường. Làm một luật sự, điều anh ta cần quan tâm là cung cấp dịch vụ về pháp luật cho khách hàng, những chuyện riêng tư khác không nên hỏi tới.

Theo yêu cầu của An Diệc Thành, toàn bộ tài sản bao gồm tiền mặt, cổ phiếu, bất động sản đứng tên anh đều giao lại cho Minh Gia.

Luật sư Ngô soạn thảo một bản di chúc hoàn chỉnh trên máy tính xách tay, sau đó đưa tới trước mặt An Diệc Thành: “Giám đốc An, anh xem thế này đã được chưa?”.

An Diệc Thành đọc lại một lượt rồi nói: “Bổ sung thêm một điều nữa, trước khi Minh Gia tròn mười tám tuổi, mọi thứ của thằng bé đều do người giám hộ toàn quyền xử lý”.

“Người giám hộ?” Luật sư Ngô lấy làm lạ.

An Diệc Thành liếc nhìn anh ta một cái, khiến anh ta lập tức im miệng. Nhưng một lát sau, anh ta không nhịn được lại lên tiếng nhắc nhở: “Toàn bộ?”.

Đây là một khối tài sản khổng lồ, ngộ nhỡ người giám hộ kia có ý đồ xấu…

“Toàn bộ!”

Thái độ kiên quyết của An Diệc Thành khiến luật sư Ngô nhận ra mình đã lo bò trắng răng.

Trời vừa sáng cũng là lúc công việc xong xuôi, An Diệc Thành ký tên vào bản di chúc rồi giao lại cho luật sư.

Anh rời khỏi văn phòng, lên xe nhưng không khởi động mà ngồi thất thần hồi lâu. Chỉ có giao tất cả cho Minh Gia, Trình Vũ Phi mới tin rằng anh thật sự muốn đuổi cô đi.

Trong xe vừa tối vừa ngột ngạt bởi mùi khói thuốc, chỉ có ánh đèn neon yếu ớt từ phía xa hắt vào.

Cô cũng là một tia sáng trong cuộc đời ảm đạm của anh, khiến mặt hồ tĩnh lặng trong lòng anh lấp lánh như ánh cầu vồng.

An Diệc Thành lái xe rời khỏi nhà chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của tài xế, thông báo đã “hộ tống” Minh Gia đến nhà Trình Vũ Phi an toàn. Trong khi đó, nhóc Minh Gia cứ tưởng mình đã thực hiện “tẩu thoát” thành công, không hề hay biết An Diệc Thành đã sắp xếp người âm thầm theo sau để bảo vệ mình.

Việc kinh doanh dưới tay Lục Trạm Gian và Hạng Thiên Dật vừa xảy ra sơ suất lớn. An Diệc Thành vốn tưởng hai người họ có thể xử lý ổn thỏa, nào ngờ mọi chuyện không hề đơn giản. Kẻ đối phó với họ có mục đích lớn hơn, đó là nhắm vào toàn bộ hệ thống Hoàng Thành. Đang trong thời điểm nhạy cảm về vấn đề chính trị, nếu để các bên đối thủ nắm được sơ hở của Cố Trường Dạ, Hoàng Thành chắc chắn khó qua được cửa ải bị thanh tra.

Xảy ra chuyện lớn như vậy mà đến tận hôm trước, Kỷ Bách Hiên gọi điện thông báo, anh mới biết. Anh lập tức đi hỏi Cố Trường Dạ lý do, và câu trả lời mà anh nhận được là: “Vì cậu vừa có gia đình, cậu có vợ, có con. Tôi hiểu cảm giác này”.

Đúng vậy, nếu anh chỉ có một mình, không phải chăm sóc ai, không phải bảo vệ ai, Cố Trường Dạ nhất định sẽ không kiêng dè gì mà giao những công việc mạo hiểm cho anh.

An Diệc Thành nghe được đáp án, chỉ im lặng cười. Mấy năm trở lại đây, Cố Trường Dạ thay đổi rất nhiều, cách hành xử không còn cố chấp và lạnh lùng như trước, hơn nữa còn thường xuyên nói với các anh em, làm việc gì cũng phải chừa lại cho mình một con đường sống sau này.

“Cậu cảm thấy Hạng Thiên Dật có ý định phản bội tôi không?” Cố Trường Dạ đột nhiên hỏi.

Hiện tại, Hạng Thiên Dật vẫn chưa quay về tổng công ty mà ở bên cạnh giám sát Lục Trạm Giang theo lệnh của Cố Trường Dạ. Vài năm gần đây, thành kiến của Lục Tram Giang đối với Cố Trường Dạ ngày càng nhiều, để phòng ngừa mọi khả năng xấu có thể xảy ra, Cố Trường Dạ sai Hạng Thiên Dật đi theo Lục Trạm Giang để theo dõi động tĩnh của anh ta. Nhưng sau đó, hai người họ lại thân thiết với nhau.

An Diệc Thành ngẫm nghĩ một lát rồi kiên định đáp: “Không”.

Cố Trường Dạ không hỏi thêm gì nữa. Nhưng khi An Diệc Thành vừa bước ra đến cửa, lại nghe thấy anh ta lên tiếng: “Nếu vì phụ nữ thì sao?”.

An Diệc Thành không trả lời. Anh dám chắc bản thân Cố Trường Dạ đã tự biết đáp án thế nào. Hơn nữa, anh tin vào con người Hạng Thiên Dật. Cuộc đời của anh ta có rất nhiều điểm tương đồng với anh. Trước kia, Hạng Thiên Dật phải một mình chăm sóc cho người mẹ điên của mình, cuộc sống cơ cực chẳng khác ăn xin là bao. Về sau, tình cờ gặp được Cố Trường Dạ nên anh ta mới có được ngày hôm nay. Đối với Hạng Thiên Dật mà nói, Cố Trường Dạ chính là ân nhân. Cho dù có vì chuyện tình cảm, anh ta cũng sẽ không phản bội lại ân nhân của mình.

Giống như chính bản thân anh cũng vậy, giữa lúc cuộc đời anh lâm vào bước đường cùng, Cố Trường Dạ đã ra tay giúp đỡ. Chỉ một câu “Cậu có muốn cứu con trai không?” của Cố Trường Dạ cũng khiến anh mang ơn cả đời. Lúc ấy, anh đã tự nhủ với lòng mình, sẽ làm mọi việc có thể để trả ơn người đàn ông này.

Và hôm nay chính là lúc anh phải thực hiện điều đó.

Trình Vũ Phi từ lúc trở về nhà cứ như người mất hồn, không nói gì, không làm gì. Cô thấy mình đúng là một kẻ nhu nhược hết thuốc chữa. Đến tận giờ này cô vẫn cho rằng tất cả những chuyển biến kia là thật, cho rằng anh thật lòng với mình. Rõ ràng cô đã cảm nhận được nụ cười ấm áp của anh, cử chỉ yêu thương của anh, rõ ràng cô đã có thể chạm tay vào trái tim anh, vì sao cuối cùng lại biến thành thế này?

Trình Gia Đống không dám hỏi cô bất cứ chuyện gì. Mọi chuyện đã rõ như ban ngày, từ đầu tới cuối, An Diệc Thành chỉ diễn kịch, cuối cùng anh ta đã đạt được mục đích, khiến chị gái cậu đau khổ.

Sáng sớm hôm sau, Trình Gia Đống mở cửa, vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy nhóc Minh Gia. Cậu ta nhìn ra bên ngoài quan sát, không có ai khác, liền vội vàng kéo thằng bé vào nhà.

“Cậu, mẹ cháu đâu?”

Nghe thấy giọng nói của con trai, Trình Vũ Phi từ trong phòng ngủ chạy ra. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau.

Minh Gia khóc nức nở rất lâu, đến nỗi áo của Trình Vũ Phi ướt nhèm. Cô xoa đầu con trai: “Minh Gia, con không nên một mình chạy đến đây như thế, ngộ nhỡ gặp người xấu thì sao?”.

Cậu bé mếu máo: “Nếu không trốn ra khỏi nhà, con sẽ không gặp được mẹ”.

Trình Vũ Phi cắn chặt môi, cố gắng kìm nén nỗi đau.

“Nhưng… bố con biết sẽ rất tức giận.”

“Bố không ở nhà. Mẹ, mẹ đừng đuổi con đi!”

Trình Vũ Phi lại kéo con trai vào lòng, tựa cằm vào đầu thằng bé. Cô làm sao có thể đuổi con trai mình đi được chứ? Thằng bé là máu thịt trên người cô, mất đi nó, cô là kẻ đau đớn hơn bất kỳ ai.

Minh Gia vùi đầu trong lòng mẹ, cảm nhận được rõ ràng mẹ rất yêu mình. Chuyện này là bố làm sai, nhất định thế, ngay từ đầu bố đã nói dối mẹ. Lỗi tại bố…

“Bố không tốt. Mẹ, con nhất định sẽ đứng về phía mẹ!”

Đợi một lát cho Minh Gia bình tĩnh lại, Trình Vũ Phi mới ôm thằng bé về phòng, dỗ thằng bé ngủ. Sau đó, cô cứ ngồi đờ đẫn bên giường nhìn con trai.

Trình Gia Đống đứng ngoài cửa phòng, gõ nhẹ mấy tiếng.

Trình Vũ Phi quay đầu lại, trông thấy em trai, liền đứng dậy đi theo ra ngoài.

“Sao thế?”

“Chị, chị không muốn xa Minh Gia phải không?”

Cô gật đầu.

“Vậy thì chúng ta bỏ trốn!” Trình Gia Đống kiên định nói.

Trình Vũ Phi mở to mắt nhìn em trai.

“Em nghĩ kỹ rồi”, Trình Gia Đống nói, “Với thế lực hiện giờ của An Diệc Thành, dù chúng ta có đòi quyền nuôi con cũng không thắng được anh ta. Cách duy nhất là rời khỏi đây, đến một nơi thật xa khiến anh ta không thể tìm ra được. Chị không cần lo cho tương lai của em, ở đâu cũng sống được cả, hơn nữa sinh sống ở những thị trấn nhỏ có khi còn thoải mái hơn”.

Trình Vũ Phi nắm chặt vạt áo: “Em định đưa chị và Minh Gia cùng bỏ trốn?”.

Trình Gia Đống gật đầu.



Vũ Phi cảm thấy cơ thể mình đột nhiên cứng đờ, lát sau, cô không ngừng lắc đầu. Cô không muốn làm vậy! Lý do gì cô cũng không rõ, nhưng trực giác cô bài xích giải pháp của em trai.

Trình Gia Đống nhíu mày: “Chẳng lẽ đến lúc này chị vẫn còn yêu anh ta? Người đàn ông đó vốn dĩ chỉ lừa gạt chị mà thôi. Chị đừng mong đợi điều gì từ anh ta nữa. Chúng ta đưa Minh Gia bỏ trốn thôi…”.

Trình Vũ Phi trầm mặc, đúng là cô muốn ở bên cạnh con trai, nhưng…

“Em để chị suy nghĩ…”

Chắc chắn sẽ có biện pháp khác tốt hơn.

Thật sự có ư?

Minh Gia tỉnh dậy, Trình Gia Đống liền làm công tác tinh thần cho thằng bé.

“Cháu có muốn sống cùng mẹ và cậu không?”

Minh Gia lập tức gật đầu.

Trình Gia Đống lại nói: “Vậy cháu theo mẹ và cậu rời khỏi đây được không?”.

Rời khỏi đây?

Minh Gia ngờ vực nhìn cậu mình. Rời khỏi đây nghĩ là sao?

Thấy vẻ ngơ ngác của thằng bé, Trình Gia Đống giải thích: “Chúng ta đến một nơi khác sinh sống nhé”.

Minh Gia hỏi lại theo phản xạ: “Sẽ phải xa bố ạ?”.

Trình Gia Đống sửng sốt giây lát rồi gật đầu.

Minh Gia cúi gằm mặt: “Ở cùng mẹ và cậu thì cháu sẽ không được gặp bố sao?”.

“Ừm.”

Hai mắt cậu bé bỗng hoen đỏ, nhưng không có nước mắt chảy xuống. Cậu muốn có mẹ, nhưng vì sao có mẹ thì lại không có bố? Cho dù hiện tai cậu cảm thấy giận bố vì bố đuổi mẹ đi, nhưng cậu không hề muốn rời xa bố. Mọi người đều nói bố làm việc vất vả vì muốn cho cậu cuộc sống tốt nhất, cậu không thể bỏ bố lại một mình được.

Trình Gia Đống còn muốn thuyết phục, nhưng thấy Minh Gia lặng lẽ khóc, đành từ bỏ ý định. Hai mẹ con họ ngay cả thái độ lúc từ chối cũng giống nhau.

Trình Gia Đống không gượng ép nữa, chỉ phân tích tình hình hiện tại cho Trình Vũ Phi hiểu, tranh thủ lúc An Diệc Thành vắng nhà để đưa Minh Gia bỏ trốn, đây là cơ hội duy nhất.

Trình Vũ Phi một mực giữ im lặng. Nhóc Minh Gia cũng không nói chuyện với Trình Gia Đống nữa mà chỉ theo sau mẹ mình.

Trình Vũ Phi xoa đầu con trai, hỏi: “Minh Gia, lúc con đi, bố không có ở nhà hả?”.

Thằng bé lắc đầu: “Không ạ”.

Cô nhẩm tính thời gian. Giờ này đáng lẽ An Diệc Thành đã phải tới đón Minh Gia rồi mới đúng! Hôm ấy, thái độ của anh quyết liệt như vậy, rõ ràng không muốn để cô gặp con trai nữa. Nếu biết thằng bé tới gặp cô, anh nhất định sẽ đến đón về.

Vậy sao giờ này anh còn chưa xuất hiện?

Ngày đầu tiên.

Ngày thứ hai.

Ngày thứ ba.

Ngày thứ tư…

An Diệc Thành vẫn không đến.

Trình Gia Đống đã bắt đầu thu dọn hành lý. Minh Gia thấy vậy, lòng càng rầu rĩ, cả ngày không nói câu nào.

Thái độ do dự của chị gái khiến Trình Gia Đống vô cùng sốt ruột: “Chị! Chị mau quyết định đi, bỏ qua cơ hội này, chị sẽ vĩnh viễn không được gặp Minh Gia nữa đâu!”.

Trình Vũ Phi bỗng lên tiếng: “Chị cảm thấy rất kỳ lạ! Dựa vào tính cách của anh ấy, kiểu gì cũng sẽ đến bắt Minh Gia về, vì sao mấy hôm rồi mà anh ấy vẫn không xuất hiện?”.

“Chắc là có việc không thể trì hoãn ở công ty nên anh ta chưa thể về ngay được thôi!” Trình Gia Đống hoàn toàn không bận tâm tới vấn đề này.

Có việc không thể trì hoãn?

Trình Vũ Phi thầm nhắc lại những lời này. Có chuyện gì quan trọng đến mức anh không phát hiện ra con trai bỏ nhà đi? Không đúng! Cho dù anh chưa về nhà, nhưng chắc chắn vẫn có người thông báo tình hình nhóc Minh Gia cho anh.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

An Diệc Thành đã biết con trai ở đây nhưng thờ ơ không đến đón, thật sự do có việc bận, hay là… anh vốn dĩ dự tính sẵn như vậy?

Trình Vũ Phi lại nghĩ đến cuộc điện thoại chiều hôm đó. Lòng cô nóng như lửa đốt, dự cảm không hay càng lúc càng mãnh liệt. Cô run rẩy cầm điện thoại gọi lên cho anh, hết lần này tới lần khác, đều không liên lạc được.

Thấy sắc mặt cô hoảng loạn, Trình Gia Đống lo lắng hỏi: “Chị sao thế?”.

Trình Vũ Phi không trả lời, gần như ngay lập tức, cô ôm lấy con trai, lao ra khỏi nhà.

Ngồi trong taxi, Minh Gia một mực cúi đầu, đôi tay nhỏ không ngừng xoa vào nhau, để lộ vẻ bất an.

“Mẹ ơi, mình đi đâu đây? Mẹ con mình đừng bỏ bố lại một mình được không?”

Trình Vũ Phi gật đầu: “Ừ, mẹ con mình sẽ không bỏ bố lại, cũng sẽ không để bố rời xa mẹ con mình”.

Trình Vũ Phi ơi là Trình Vũ Phi, lẽ ra mày phải tin tưởng anh ấy mới đúng chứ! Anh ấy tuyệt đối không phải là người như vậy. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì…

Minh Gia gật đầu, khuôn mặt nhăn nhó bấy giờ mới nhoẻn cười.

Hai mẹ con về đến biệt thự, những người làm trong nhà đều không thấy đâu, mà chỉ có một vài người lạ mặt bảo vệ bên ngoài. Bọn họ nhìn Trình Vũ Phi đầy cảnh giác, nhưng cũng không nói gì, để mặc cô vào.

Căn nhà trống trải hệt như lòng cô lúc này. Cô nắm tay Minh Gia, dịu dàng an ủi thằng bé: “Mẹ con mình ở đây đợi bố về nhé”.

Minh Gia gật đầu.

“Ngoan quá!”

Chỉ cần anh trở về, dẫu phải chờ bao lâu, cô cũng sẵn lòng. Hơn nữa, không phải chỉ mình cô chờ đợi, mà còn có con trai nữa.



Buổi tối, sau khi dỗ Minh Gia đi ngủ, Trình Vũ Phi sang phòng của An Diệc Thành. Chỉ ở đây được vài ngày nên cô cũng không quen thuộc lắm. Nhưng cứ nghĩ đây là phòng của anh, cô lại cảm hấy thoải mái.

Căn phòng không quá rộng, đồ đạc không nhiều. Cô khẽ chạm tay vào tất cả mọi thứ, từ bàn làm việc, ghế, đến chiếc sofa nhỏ, giường… Mỗi một đồ vật đều lưu lại vết tích của anh, đều là kiểu cách anh thích. Đi đến cạnh tủ quần áo, Trình Vũ Phi mở ra xem, bên trên treo kín những bộ vest và sơ mi, phía dưới có vài ngăn kéo nhỏ đựng tất, cà vạt…

Cô vuốt ve tất cả những thứ ấy, cơ hồ như được gần anh thêm một chút… Khi mở ngăn kéo cuối cùng ra, cô ngay lập tức bị thu hút bởi một vật. Cô cầm lên xem, xem rất lâu…

Toàn thân cô run rẩy, cảnh tượng tám năm trước như ùa về trước mặt.

Cô ngã khuỵu xuống, tựa người vào tủ mà khóc.

Cuối cùng, cô lau hết nước mắt, mỉm cười khẽ nói: “An Diệc Thành! Anh là tên khốn!”.

Những người lạ mặt ngoài kia đã rời khi hết từ sau khi mẹ con Trình Vũ Phi đến. Hiện giờ trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn hai người họ. Một người chờ bố, một người chờ chồng. Họ luôn tin rằng, người đó nhất định sẽ về.

Chờ đợi là một việc vô cùng đáng sợ, bởi lẽ chúng ta không biết người kia có trở về hay không.

Thế nhưng, chờ đợi cũng là một điều hạnh phúc, bởi vì ít nhất cũng có một người đáng để chúng ta cam tâm tình nguyện ngóng chờ.

An Diệc Thành lái xe về nhà trong bộ dạng thương tích đầy mình.

Chuyện của Hạng Thiên Dật tương đối gọn nhẹ, đám người kia không lợi dụng được anh ta để đánh đổ Hoàng Thành. Về phần anh ta giả vờ ngớ ngẩn, Cố Trường Dạ hắn có cách giải quyết. Tuy nhiên, vấn đề từ phía Lục Trạm Giang thì không đơn giản chút nào. Cuộc ẩu đả này khiến rất nhiều người bị thương, ngay cả Lạc Minh Khải cũng phải vội vã trở về tiếp ứng.

Cũng may, tất cả đều đã qua, hơn nữa có thể nhân cơ hội này để “dằn mặt” những kẻ đang dòm ngó Hoàng Thành.

Lúc đó, Cố Trường Dạ nhìn anh và nói: “Thực ra cậu không cần tới đây”.

“Em biết, nhưng đây là lần cuối cùng.”

Đúng vậy, lần cuối cùng anh dốc sức vì Cố Trường Dạ, coi như trả món nợ ân nghĩa nhiều năm về trước. Từ nay về sau, anh sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ vợ và con trai, đó mới là người quan trọng nhất trong đời anh.

Cố Trường Dạ đương nhiên nghe ra ý tứ này, anh ta mỉm cười gật đầu. Sau này, chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.

Xe dừng trước cửa nhà, An Diệc Thành cảm thấy toàn thân ê ẩm, quần áo ướt đẫm mồ hôi lẫn mùi máu tanh. Anh ngước lên nhìn ngôi nhà tối om, lòng chợt thấy trống trải.

Người là do anh đuổi đi, giờ buồn thì trách được ai đây?

Anh từng nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất rằng mình không thể trở về, vậy thì cứ để cô đưa Minh Gia bỏ trốn. Cô hận anh cũng được, miễn là cô có thể sống yên ổn đến cuối đời.

Hiện giờ đã bình an trở về, anh sẽ chủ động xin lỗi cô. Anh nhất định sẽ không bao giờ khiến cô phải chịu tủi hờn thêm một lần nào nữa, anh cũng có thể dùng cả đời mình chờ đợi sự tha thứ từ cô.

Anh rất mệt, vô cùng mệt. Nhưng chỉ cần nghĩ tới tương lai, lại cảm thấy mừng rỡ không gì sánh bằng. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, đối với anh lại là quãng thời gian khổ sở nhất.

Anh lê đôi chân rã rời, từng bước một, lên cầu thang. Lúc này anh chỉ muốn ngủ một giấc thật say, sau đó bắt đầu một ngày mới, một ngày tươi đẹp tràn đầy hy vọng. Anh sẽ có lại tất cả những gì anh từng sở hữu, vợ, con, thậm chí có thể đáp ứng yêu cầu của Minh Gia, sinh cho thằng bé một đứa em gái.

Bức tranh tươi đẹp đến nhường nào.

An Diệc Thành uể oải đẩy cửa phòng ngủ, bỗng nghe thấy tiếng nói truyền đến: “Anh về rồi?”.

Giọng điệu bình tĩnh, dịu dàng, hệt như người vợ đang chờ chồng đi làm trở về.

An Diệc Thành sững sờ đứng yên, cơ hồ quên mất nỗi đau thể xác giày vò nãy giờ. Anh cho rằng mình đang gặp ảo giác, nhưng không phải, một bóng người chậm rãi tiến về phía anh. Anh vội vã bật đèn.

Trình Vũ Phi đang mỉm cười nhìn anh. Trông thấy vết máu, cô khẽ nhíu mày. Cô tiến sát đến trước mặt anh: “Cuối cùng anh đã về rồi!”

Cô biết mà, cô biết nhất định anh sẽ về mà. Thế nên, cô một mực duy trì tư thế đợi, cho dù đã nghe thấy tiếng xe, tiếng bước chân, cô vẫn ngồi yên trong phòng, đợi anh tự mở cửa vào. Chỉ có như vậy, cô mới dám xác định thật sự là anh, chỉ có như vậy, cô mới không cảm thấy thất vọng.

An Diệc Thành chạm nhẹ lên má cô. Đúng rồi, chính là cô, không phải ảo giác. Anh kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

“Anh là đồ khốn nạn!” Cô nghẹn ngào.

An Diệc Thành khẽ cười: “Khốn nạn thì buông anh ra”.

“Em không buông!”

“Không chê bẩn à?”

“Có. Mau đi tắm đi!”

An Diệc Thành định bỏ cô ra, nhưng cô lại ôm chặt hơn, nhỏ giọng nỉ non: “Để em ôm anh thêm lúc nữa”.

Lát sau, anh mới hỏi: “Không hỏi tại sao ư?”.

“Không”, cô rời khỏi ngực anh, “Chỉ cần anh quay về, đó đã là món quà quý giá nhất dành cho em rồi, những thứ khác em không quan tâm”.

An Diệc Thành cẩn trọng lau nước mắt trên gương mặt gầy gò của cô, lòng như quặn thắt. Từ giờ trở đi, anh sẽ không để cô phải rơi lệ nữa. Người phụ nữ của anh sẽ chỉ có niềm vui thôi.

Trình Vũ Phi tươi cười: “Mau đi tắm! Bẩn chết đi được!”

“Ừ.” Anh cúi xuống nhìn người mình, rồi đi vào phòng tắm.

Trình Vũ Phi đứng lặng người, nước mắt lại lặng lẽ rơi. Giờ phút này, cô mới thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc ùa về, tất cả đều được như ý nguyện của cô.

Trong ngăn kéo cuối cùng kia là một tấm ga trải giường trắng, cũ kỹ và ngả màu. Rõ ràng nó được giữ ở đây lâu lắm rồi. Nhưng khi trải tấm ga ra, cô ngỡ ngàng nhìn thấy một vết máu…

Tám năm trước, một phút nông nổi nhưng kiên định, cô đã trao thứ quý giá nhất của đời người con gái cho anh, sau đó vội vàng bỏ đi trong sợ hãi.

Cô không biết rằng, anh cũng nâng niu món quà của cô, cẩn thận giữ gìn ngần ấy năm trời.

Một trái tim si tình, đối với nhiều người, đó chỉ là biểu tượng cho sự ngu ngốc. Nhưng nếu trái tim ấy được trao cho một người biết trân trọng, nó sẽ trở thành biểu tượng của hạnh phúc.

Trình Vũ Phi không rõ năm xưa người con trai ấy đã ôm tâm trạng gì khi bí mật mang giấu tấm gia trải giường, nhưng khi nhìn thấy nó, cô đã biết, mọi đau khổ mà bản thân đã chịu đựng trong quá khứ đều đáng giá.

Cô nguyện lòng gánh chịu tất cả nỗi đau để nhận được tình yêu của người đàn ông này.

Gặp được anh là may mắn của cô.

Yêu, nhất định phải gặp đúng người thì hạnh phúc mới trọn vẹn. Giống như cây cối, phải đợi đến mùa xuân mới có thể nảy lộc đâm chồi.

Tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra. Khóe môi người phụ nữ lấp lánh nụ cười mãn nguyện.

Ngày mai, nhất định sẽ là một ngày tươi đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chưa Từng Hẹn Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook