Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 18

Tạ Lâu Nam

10/08/2016

Nhiều năm sau, trên mặt một Mặc Viễn Ninh tao nhã, điềm đạm, phong thái nhẹ nhàng, am hiểu giao tiếp kinh doanh bao giờ cũng mang theo nụ cười dịu dàng thấm vào tận tâm can.

Không ai có thể tưởng tượng được, trước kia anh từng là một sát thủ lạnh như băng trên mặt không hề có bất cứ một biểu cảm nào.

Hiện tại, thỉnh thoảng buổi đêm Mặc Viễn Ninh vẫn mơ về những chuyện xảy ra khi còn niên thiếu, anh đã làm nghề đó nhiều năm như vậy, biến vô số kẻ thành vong hồn, nếu nói buổi tối đi ngủ chưa bao giờ mơ thấy mặt những người anh từng giết thì thật sự là nói dối.

Huống hồ anh cũng không cho rằng mình từng lạm sát người vô tội, lúc chấp hành nhiệm vụ, đối thủ thường là một đám liều mạng được trang bị đầy đủ, trong đầu anh có thể không muốn nhưng chỉ có thể giết sạch.

Chỉ cần có một chút do dự sai lầm nào, người chết sẽ là anh, đâu có chỗ để anh phân tâm.

Lúc nằm mơ, Mặc Viễn Ninh sẽ mơ đến những chuyện vụn vặt, đến Tony bị nổ tung chôn sâu trong đống đổ nát nào đó vẫn đang đùa cùng anh trong mơ, nụ cười dường như vô tư lự.

Anh còn mơ mình rời khỏi tổ chức, chẳng có gì làm liền trốn vào thư viện ở thành phố Richmond mỗi buổi chiều, ánh nắng vẫn ôn hòa như vậy, dường như có thể khiến anh rời xa quãng thời gian tăm tối ấy.

Chỉ là không hiểu tại sao, cảnh trong mơ rõ ràng bình yên tuyệt đẹp như vậy, anh lại luôn cho rằng đó là một cơn ác mộng, nếu không mở to mắt ra, tận sâu trong anh luôn luôn có một giọng nói vang lên: Rời khỏi đây, mau rời khỏi đây.

...Có lẽ bởi vì, trong lòng anh đã sớm hiểu rõ, dù cho có trải qua nhiều điều tốt đẹp hơn nữa, kết cục cuối cùng chỉ luôn là một vũng máu.

Mà vũng máu kia giam cầm anh đến mức không thở nổi.

Mặc Viễn Ninh lại một lần nữa tỉnh dậy từ trong mơ, mở thật to mắt nhìn ánh nắng ban mai nơi thành phố H tươi đẹp, còn có phòng dành cho khách nhà họ Tô, chùm đèn thủy tinh tinh xảo trên trần nhà.

Trán đau như muốn nứt toác ra, anh đè tay lên, xoay người ngồi xuống, hi vọng trong thời gian ngắn nhất có thể khôi phục được trạng thái tốt nhất.

Đã từng là một sát thủ, hơn bất cứ ai, anh biết giữ đầu óc tỉnh táo hết sức quan trọng, nhưng bây giờ anh đã không còn như trước.

Mặc Viễn Ninh nhớ mình từng mất đi ý thức trước mặt Tô Quý, anh muốn nhịn nhưng không khỏi cười khổ trong lòng.

Bốn năm chung sống, đó là mối quan hệ anh giữ được lâu nhất từ khi sinh ra đến giờ.

Thân thể vĩnh viễn thành thật hơn lý trí, cho dù anh luôn nhắc nhở mình không được thân thiết quá mức với Tô Quý nhưng bản năng anh đã quen với từng hơi thở của cô.

Trước khi lý trí đến, bản năng của anh đã bỏ mặc chính mình không hề phản kháng mà nằm trong ngực cô.

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên anh đặt tình cảm của mình lên một người, anh biết cho dù anh nói, Tô Quý cũng sẽ không tin.

Thật đáng buồn, quá khứ giống như giòi trong xương, cho dù bên ngoài đã rời bỏ, lại vẫn như đang chìm sâu trong đó.

Rửa mặt và thay đồ xong xuôi, lúc Mặc Viễn Ninh từ trong phòng đi tới, Tô Quý đang ngồi gần cửa sổ trong nhà ăn, vừa dùng máy tính bảng xem tin tức, vừa nói với anh: “Chào buổi sáng.”



“Chào buổi sáng.” Mặc Viễn Ninh ngồi xuống bên cạnh cô, hơi cười cười: “Hôm nay tâm trạng rất vui?”

Lúc anh nói chuyện với cô sẽ luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng, hai năm đầu anh cảm thấy đó là nghĩa vụ của một người chồng, càng về sau càng thuần tùy xuất phát từ tự nhiên.

Tô Quý hiển nhiên không cảm thấy thái độ của anh với cô và những người khác có gì khác nhau, từ nhỏ cô đã được quan tâm chiều chuộng quen rồi, chỉ một chút thiện chí và sủng nịnh căn bản không có tác dụng.

Ánh mắt vẫn lạnh lùng, cô nhìn lướt qua anh một lượt mới khẽ hừ một tiếng: “Nhìn thấy Trợ lý Mặc, không hiểu sao lại thấy không vui rồi.”

Bây giờ cô luôn không keo kiệt mà thể hiện rất rõ biểu hiện chán ghét đối với anh, Mặc Viễn Ninh cũng liền thức thời đứng lên: “Đã như vậy, tôi đến công ty ăn sáng cũng được.”

Tô Quý bật cười ha ha, đầu cũng không ngẩng lên.

Đồ ăn trong bếp chuẩn bị cho anh đã được đưa ra từ sớm, Mặc Viễn Ninh cúi đầu cười áy náy với đầu bếp, nói thật có lỗi rồi trở về phòng cầm cặp công văn chuẩn bị ra ngoài.

Tô Quý đã sắp xếp lái xe chờ ở bên ngoài đưa anh đến công ty, giải quyết vấn đề đi lại.

Mặc Viễn Ninh hành động không chậm, lúc đi đến trước cửa anh còn nhìn thấy TÔ Quý đập mạnh máy tính bảng trong tay mình lên bàn ăn, trong mồm hậm hực nói gì đó.

Hiện giờ công việc của anh chẳng khác gì khi còn làm Tổng giám đốc Tô Khang, chỉ đi trên đường thôi mà phải nhận hai cuộc điện thoại, sắp xếp một hội nghị vào buổi sáng, một buổi tiệc xã giao vào buổi tối.

Chiều hôm qua dạ dày đau nên Mặc Viễn Ninh không xem được một vài tài liệu, nên tiện trên đường anh liền mở laptop ra xem.

Lĩnh vực kinh doanh của Tô Khang rất rộng, từ bất động sản đến ngành sản xuất năng lượng, chưa kể những công ty chi nhánh.

Trước kia khi còn là Tổng giám đốc anh còn có Giản Nghiên, bây giờ bên dưới không có một ai có thể hoàn toàn tín nhiệm, ở giữa còn có Phương Hoành khiến quá trình kéo dài hơn, hiệu suất thấp hơn.

Tầm này đang vào giờ cao điểm, xe đi trên đường cao tốc cũng không tránh khỏi nhích được một chút lại phải dừng.

Lái xe nhìn vào kính chiếu hậu thấy anh hơi nhíu mày, tay còn đặt trên dạ dày liền mở miệng nói: “Mặc tiên sinh, ngài có muốn tôi đỗ xe tìm chỗ ăn sáng không?”

Người lái xe này là lái xe lúc trước mỗi ngày đều đưa anh đi làm, bốn năm trôi qua, dù bản thân anh ta trầm mặc ít nói, hai người cũng có ít nhiều ăn ý.

Lúc Mặc Viễn Ninh còn làm tổng giám đốc, thỉnh thoảng cũng sẽ loay hoay không kịp trở về nhà họ Tô ăn cơm chiều, hai người đến công ty chi nhánh ở thành phố Lâm, trên đường về gặp đâu ăn đấy.

Mặc Viễn Ninh bị bệnh dạ dày cần ăn uống có quy luật, ở phương diện ăn uống anh không quan tâm nhiều mà tùy tiện tìm một tiệm ăn sạch sẽ ven đường, hai người xuống xe mỗi người ăn một bát mỳ.

Một màn sáng nay trong phòng ăn, lái xe nhìn qua cửa thủy tinh thấy hết, biết rõ anh ra ngoài chưa ăn gì nên mới hỏi vậy.



Nghe thấy anh ta nói, Mặc Viễn Ninh ngẩng đầu cười: “Không sao đâu...” Anh tạm dừng một lúc. “Dừng trước cửa hiệu thuốc gần công ty, tôi phải mua ít thuốc.”

Thuốc dạ dày anh cần tự chuẩn bị, ngày hôm qua bác sĩ nhà họ Tô cũng cho anh một ít, nhưng cứ dừng uống lại đau.

Lúc trước anh cũng có một ít thuốc để trong biệt thự, nhưng bây giờ không tiện quay về, nên cần phải mua.

Lái xe do dự một lát rồi đáp ứng, không nói gì nữa.

Mặc Viễn Ninh cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, từ khi còn bé anh đã phải chịu huấn luyện rất cực khổ, cho dù bên dưới có đau đớn vẫn có thể giữ được tập trung nhất định.

Chỉ là vừa rồi khóe môi anh nhếch lên, lúc cúi đầu vẫn không hạ xuống.

Anh cũng không phải trời sinh đã thích cười, thậm chí lúc còn là thiếu niên anh thậm chí còn cảm thấy biểu hiện trên nét mặt là một loại phiền phức... Nhưng từ khi Tony qua đời, anh luôn nhớ phải giữ bộ dạng tươi cười tùy thời điểm.

Đó là do Tony nói cho anh biết: rất ít người có thể cự tuyệt được một người lúc nào cũng tươi cười, nụ cười thậm chí còn tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Lúc Tony nói vậy, bọn họ đang ở Ý, hắn dựa vào lan can màu trắng trên sân thượng khách sạn, mái tóc vàng sáng lạn như tia nắng mặt trời rạng rỡ.

Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Tony, trong lòng nghĩ: quả nhiên có rất ít người có thể nhẫn tâm thương hại một người ngu đần như vậy.

Trong khi đợi thang máy, anh lại nhớ một vài chuyện cũ, thang máy đến tầng cao nhất, trên mặt anh vẫn mỉm cười khiến người khác như được tắm gió xuân.

Đúng lúc đụng phải Phương Hoành, hắn ngẩng đầu nhìn anh một cái liền nở nụ cười: “Trợ lý Mặc hôm qua mới bị bệnh dạ dày, hôm nay đã ôm bệnh đi làm, tinh thần này thật sự đáng để chúng ta học tập đó.”

Nhìn thì có vẻ hắn nói rất thành thật, nhưng sắc mặt đã lộ ra vẻ khinh thường, hắn cho rằng tối hôm qua Mặc Viễn Ninh chỉ đóng kịch làm bộ làm tịch, hôm nay thấy anh châm chọc vài câu cũng là chuyện đương nhiên.

Gật đầu với Phương Hoành, Mặc Viễn Ninh không tiếp chuyện hắn mà nói: “Chào buổi sáng, Phương tổng.”

Nói xong anh đi thẳng vào văn phòng, để lại Phương Hoành vẫn đứng yên tại chỗ, quả thực cảm thấy cổ họng có chút nghèn nghẹn.

Lúc Phương Hoành còn làm Phó tổng giám đốc, buổi sáng Mặc Viễn Ninh thấy hắn cũng có thái độ này, mỉm cười, khách khí chào buổi sáng, ánh mắt không dừng trên người hắn dù chỉ một chút.

Hiện giờ hắn đã làm Tổng giám đốc, Mặc Viễn Ninh lại trở thành một trợ lý nhỏ nhưng thái độ của anh với hắn vẫn không thay đổi... Điều này thật sự không khiến người khác có cảm giác đắc thắng chút nào.

Tổng giám đốc Phương nhìn cửa văn phòng Chủ tịch đóng lại, hồi lâu mới thở phào, cười tự giễu, vuốt tóc cho thật đẹp rồi ngẩng cao đầu đi về văn phòng Tổng giám đốc của hắn.

Dù hắn là phần tử hay lợi dụng, nhưng không phải người xấu, lúc trước thấy năng lực bày mưu tính kế của Mặc Viễn Ninh thật sự rất kính nể, bây giờ hắn cũng không đố kị với người có tài.

Chỉ có điều...hắn vẫn là tổng giám đốc, càng ngày càng không có tôn nghiêm gì cả, chẳng lẽ lại ra hồ câu cá luôn cho xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chưa Từng Nói Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook