Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 28

Tạ Lâu Nam

24/08/2016

Sau khi Tô Hòa về nhà, mọi tâm tư của Tô Quý đều đặt trên người anh trai.

Nhưng Tô Hòa mới về nước một thời gian không lâu, mấy tháng sau, anh phải trờ về châu Âu làm tiếp một lần giải phẫu nữa.

Xương sống của anh bị gãy, tuy hi vọng hồi phục không nhiều nhưng nếu thông qua phẫu thuật có thể khôi phục được một ít cảm giác cũng tốt.

Tô Quý đau lòng cho anh trai, mỗi ngày đều cố gắng khiến anh vui vẻ, những chuyện khác tạm thời gác lại phía sau.

Mặc Viễn Ninh vẫn ở trong Tô gia, nhưng Tô Quý bề bộn nhiều việc chăm sóc Tô Hòa nên hai người chỉ vội vàng chạm mặt nhau vẻn vẹn có bữa sáng và bữa tối, chào hỏi qua loa mà thôi.

Hôm nay Tô Quý và Tô Hòa cùng đến công viên lúc nhỏ họ từng đi, sau khi trở về Tô Hòa có chút mệt mỏi, trở về phòng ngủ từ sớm, Tô Quý mới có thời gian nhàn rỗi.

Đã thành thói quen, tối nào cô cũng vào căn phòng nhỏ ở tầng hai đọc sách, cuối cùng hôm nay cũng có thời gian, mấy hôm trước cô mới mua một cuốn tiểu thuyết, bèn bật đèn bàn lên vừa uống hồng trà vừa đọc.

Mặc Viễn Ninh vừa làm việc xong, đi từ trong phòng ngủ ra rót nước thì thấy bóng của cô hắt dưới ánh đèn.

Nụ cười trên môi không tự chủ dịu dàng một chút, anh đi đến ngồi đối diện cô: “Lại đang đọc tiểu thuyết à?”

Mặc Viễn Ninh tuy cũng đọc sách nhưng thời gian và tinh lực của anh có hạn, sao có thời gian nhàn hạ đọc tác phẩm văn học được, cho nên dù anh có thể trò chuyện với Tô Quý rất nhiều về chủ đề triết học lịch sử nhưng cứ động đến văn học thì đọc rất ít, nói gì đến cái gọi là văn học hiện nay đang lưu hành.

Tô Quý đang giở một cuốn tiểu thuyết mới lưu hành gần đây đang thịnh hành trên thế giới, chỉ có điều từ nhỏ cô đọc sách khá tạp nham, tác phẩm Âu Mỹ hay Manga đều đọc không ít, bây giờ trong truyện nữ chính đang nói yêu thương với ma cà rồng, người sói gì đó, tuy cảm thấy chuyện tình rất đẹp nhưng chẳng có gì mới lạ.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy người đang ngồi đối diện mình đang mỉm cười, đôi mắt thâm sâu dười ngọn đèn vàng sáng ngời như những ánh sao, lộ ra một chút tình cảm ấm áp, ngũ quan tuấn mỹ hết lần này tới lần khác khiến người ta cảm thấy như một bức tượng điêu khắc không chân thực.

Cô thầm cảm khái trong lòng, liền buột miệng nói: “Nếu ma cà rồng đẹp trai như anh thì tôi cũng nhận ra.”

Mặc Viên Ninh nghe thấy cô không đầu không cuối nói về “ma cà rồng” đã biết nó nhất định liên quan đến nội dung quyển sách cô đang đọc, cũng không bất ngờ, liền cười nói: “Anh tưởng là anh phải đẹp như ánh mặt trời ấy.”

Anh là ánh mặt trời, anh là ánh nắng mặt trời chính trực tao nhã ban ngày, ban đêm biến thành kẻ tà mị mặt người dạ thú như nhân vật nam chính trong truyện... Tô Quý chửi thầm trong lòng.

Nhưng phong độ bên trong của Mặc Viễn Ninh có phần chính trực, nghiêm nghị, nếu không lúc mới gặp mặt, Tô Quý cũng không ngộ nhận anh giống Cố Thanh Lam. Cố Thanh lam nổi tiếng là thủ lĩnh trong đám bạn học, hình tượng làm sao có thể bất chính được.

Cho nên cho dù bề ngoài tuấn mỹ, Mặc Viễn Ninh cải trang thành nhân vật phản diện ma cà rồng u ám, ngược lại vẫn đáng tin cậy, giống như siêu cấp anh hùng bay lên trời cứu vớt thế giới.



Một người đàn ông tuấn mỹ như thế, chính nghĩa như thế, quả thực có thể hạ gục bao nhiêu cô gái.

Vì vậy cũng không thể trách Mặc Viễn Ninh được nhiều phiếu bình chọn của “Fan hâm mộ nữ” trên mạng, lúc những người khác cười nhạo Mặc Viễn Ninh lòng muông dạ thú bị một chiêu đánh gục, họ sẽ ôm lấy ngực cho rằng anh đang bênh vực kẻ yếu.

Tô Quý vừa nghĩ, giống như trước kia, mang theo nụ cười xấu xa, đưa tay sờ cằm anh: “Lại đây, vị kỵ sĩ áo trắng sáng chói như ánh mặt trời, để tôi kiểm tra cái nào...”

Cô hành động rất tự nhiên, nhưng ngay lập tức đột nhiên nhớ tới những bức ảnh Tô Hòa cho cô xem mấy hôm trước, không biết mấy vị thiên kim tiểu thư kia có từng vui đùa với anh như vậy hay không.

Động tác của cô trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên, sắc mặt cũng lãnh đạm, đương nhiên bị Mặc Viễn Ninh nhìn thấu.

Anh chỉ cười cười: “Tiểu Nguyệt, chúng ta chỉ cần kiên trì chung sống với nhau một thời gian ngắn nữa thôi, nếu em cảm thấy không vui khi nhìn thấy anh, anh có thể cố gắng hết sức tránh xuất hiện trước mặt em.”

Thật ra trong lòng Tô Quý đã biết, cô và Mặc Viễn Ninh không có tương lai, dù sau khi ly hôn anh lập tức rời xa cô hay vẫn quay trở lại Tô Khang làm việc một lần nữa, cô cũng biết, chuyện đó không thể lâu dài.

Mặc Viễn Ninh sớm muộn gì cũng sẽ ra đi, một phần vì cuộc chiến giữa Tô Khang và Trần thị đã đến hồi kết, một phần vì cô thật sự đã bắt đầu “cuộc sống mới”.

Bình thường cô đều lựa chọn cách tránh né với đề tài này, chuyện này cô cảm thấy cả hai đều rất ăn ý, không cần nói nhiều, cô cũng cố gắng hết sức nhắc tới trước mặt Mặc Viễn Ninh.

Giống như một năm trước, cô quyết tâm thoát khỏi anh, nhưng một năm sau cô vẫn lựa chọn chung sống hòa thuận - nói là vì để Mặc Viễn Ninh buông lỏng cảnh giác, chẳng phải tâm tư cô đang xao động hay sao?

Với người này đã không còn kết quả, ở cùng nhau cũng chưa chắc đã vui vẻ, nhưng thật sự dứt bỏ triệt để, sẽ có bốn năm cuộc đời trở nên trống rỗng.

Cô vẫn không cam lòng, cuộc hôn nhân đầu tiên cứ như vậy tuyên bố thất bại, người lần đầu tiên toàn tâm toàn ý yêu thương lại cứ như vậy xa rời.

Trong tích tắc, Tô Quý cảm thấy đột nhiên muốn giận cá chém thớt Mặc Viễn Ninh, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, nhún vai nói: “Không sao, tôi đã nhịn anh một năm rồi, nhịn thêm một thời gian ngắn nữa cũng chẳng sao cả.”

Cô nhìn anh, đột nhiên nói một câu: “Nếu anh để tôi ăn anh, giữa chúng ta sẽ ly hôn triệt để.”

Đây là lần thứ hai cô đơn phương nói ly hôn, nhưng tư duy của cô có phần không giống người bình thường: “Tiểu Nguyệt, sao tự nhiên em lại nói sang chuyện này?”

Tô Quý ngược lại hùng hổ: “Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn có phải tàn nhẫn quá không? Nữ nhân viên trong công ty đều nói bây giờ tôi đang bao nuôi anh!”

Nói đến đây, cô mới nhớ tớ lần trước gặp Tăng Lâm trong công ty, liền nói như đùa: “Nếu anh sợ vị Lâm muội muội kia ghen nên mới cự tuyệt tôi thì tôi có thể hiểu được.”



Không ngờ sắc mặt Mặc Viễn Ninh biến đổi, hơi nhíu lông mày: “Lâm muội muội nào?”

Tô Quý có chút ngoài ý muốn: “Cô Lâm tự xưng là em họ bà con xa nhà anh, hôm anh trai trở về, đúng lúc tôi đang ở công ty thì gặp cô ta.”

Mặc Viễn Ninh lại tiếp tục truy vấn: “Dáng vẻ cô ta như thế nào? “Tăng Lâm” là tên chính cô ta nói à?”

Bộ dạng của anh như thể không biết người tên “Tăng Lâm” này là ai, chưa nói đến từng nói chuyện với Tăng Lâm hay không cho cô ta đến tìm cô.

Tô Quý cảm thấy kỳ quái, Mặc Viễn Ninh tuy không phải là quân tử quang minh chính đại gì, nhưng không giống như đãng diễn trò cho cô xem vì một cô gái.

Tô Quý nghĩ lại từ đầu đến cuối, càng cảm thấy “Tăng Lâm” khả nghi, cô chỉ gặp cô ta một lần ở phòng nghỉ ngơi. Lúc hai người gặp nhau không có người thứ ba có thể chứng minh “Tăng Lâm” là nhân viên trong Tô Khang.

Nếu như là bình thường, có lẽ cô sẽ có hứng muốn Thư ký Lý đi điều tra vị “em họ xa” của Trợ lý Mặc cụ thể làm trong phòng nào, nhưng hôm đó cô vội vã đi đón Tô Hòa, quên béng luôn chuyện đó, cho nên cô thật sự không biết người có tên “Tăng Lâm” này có thực sự là nhân viên ở Tô Khang hay không.

Sau khi sửng sốt cô tiếp tục nói: “Cô ta nói cô ta là em họ xa của anh, vừa vào công ty một tuần trước, nhìn dáng vẻ như Hoa kiều lớn lên ở nước ngoài, mặt nhỏ nhắn, rất khả ái.”

Mặc Viễn Ninh mím nhanh môi mỏng, đôi mắt thâm sâu chớp kịch liệt.

Lúc Tô Quý cho rằng anh muốn nói gì đó, thì anh đột nhiên bật cười: “Thật ngại quá, anh nhớ ra rồi, anh có giới thiệu cô ấy đến công ty, nhưng không để ý lắm nên không biết.”

Tô Quý bị anh làm cho mù mịt, trước anh hoàn toàn không biết có người nào như vậy, trong nháy mắt lại thừa nhận.

Cô cảm thấy không thể hiểu nổi, không khỏi cười lạnh: “Chẳng lẽ anh cho rằng tôi vẫn còn nghĩ đến chuyện anh ở bên ngoài có dan díu với cô em gái nào không à? Anh có làm cái quái gì tôi cũng không để ý đâu!”

Mặc Viễn Ninh vậy mà không hề đấu võ mồm với cô, đứng lên mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”

Nói xong anh quay người đi về phòng nghỉ, cốc nước đặt trên bàn cũng không cầm theo.

Tô Quý bị bỏ lại, lập tức cảm thấy một chút tâm trạng đọc tiểu thuyết cũng không có, tiện tay vứt quyển sách đi, thầm nghiến răng nghiến lợi.

Nếu trước khi ly hôn cô biết anh còn nhiều chuyện tình phong lưu như vậy, mặc kệ anh có thủ thân như ngọc hay không, cô nhất định phải tát anh một cái mới xả được hận.

Bây giờ cô muốn tát nhưng không có lập trường để tát, thật sự chỉ biết nuốt giận vào trong bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chưa Từng Nói Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook