Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 33

Tạ Lâu Nam

26/08/2016

Edit: Vân Du​

Đây là lời kịch quái quỷ gì vậy, không phải lấy từ trong tiểu thuyết sắc nữ ra sao?

Tô Quý chửi thầm anh, vừa tiếp tục cứu vãn lý trí như đã không còn tồn tại của anh, “Dạ dày anh không đau à?”

Mặc Viễn Ninh thẳng thắn thừa nhận, “Đau chứ.”

Tô Quý quả thực định im lặng, “Vậy tối thiểu anh cũng phải uống thuốc dạ dày đã chứ?”

Mặc Viễn Ninh nghiêng đầu ho hai tiếng, Tô Quý nhìn từ dưới lên, thấy yết hầu của anh chuyển động, đoán chừng anh không phải ho khan mà là muốn nhịn cơn buồn nôn và dạ dày co rút xuống.

Rõ ràng khó chịu đến mức đấy rồi, sắc mặt anh cũng hơi đỏ, Mặc Viễn Ninh ho khan xong quay lại mỉm cười: “Uống thuốc xong em đã bỏ chạy rồi.”

Tô Quý đúng là có ý định khuyên anh uống thuốc, sau đó nghĩ cách chuồn êm.

Mà thật sự Tô Hòa và Cố Thanh Lam đang ở ngay bên ngoài phòng chờ cô ăn cơm, nếu như cô chui vào căn phòng này rồi không bao giờ...ra nữa, nhất là phòng của cô lại còn thông sang phòng Mặc Viễn Ninh, ai biết được họ sẽ nghĩ thế nào?

Nên mặc dù cô có tâm tiếp tục làm cái chuyện tuyệt vời này, nhưng phải đợi ăn xong bữa tối, ngâm suối nước nóng đã đúng không?

Mặc Viễn Ninh lại như đang quyết tâm hành quyết cô ngay tại chỗ, anh căn bản mặc kệ cô nói gì, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên da thịt ở cổ cô, môi vừa nhấc lên đã dùng thêm một chút lực mút vào, vì vậy trên làn da trắng nõn của cô lặng lẽ hiện ra một bông mai đỏ.

Đó là nơi mẫn cảm của cô, Tô Quý nhịn không được thở nhẹ, ánh mắt trở nên long lanh.

Mặc Viễn Ninh dù sao cũng có bốn năm vợ chồng sinh hoạt tình dục hài hòa với cô, sờ một cái là chuẩn.

Anh có thể không định buông tha cô lúc này, bàn tay luồn phía sau lưng cô, ngón giữa hơi động đậy đã mở được khóa nội y của cô.

Tô Quý cảm thấy trước ngực gò bó đột nhiên được nới lỏng, đã hiểu lần này muốn trốn thoát, chắc phải đánh Mặc Viễn Ninh bất tỉnh hoặc là đợi anh ngất đi. Chuyện đó đúng là có khả năng.

Cô vẫn không yên lòng, đưa tay sờ lên trán anh, nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của anh: “Viễn Ninh, anh được không?”

Nhưng chỉ cần là đàn ông, đều ghét nhất bị nói “không được”, Mặc Viễn Ninh chỉ “ha ha” cười nhẹ rồi cúi đầu.

Lần này anh hôn vào trong cổ áo cô, hôm nay Tô Quý chỉ mặc một chiếc áo dệt kim hơi mỏng rộng cổ, bên trong là áo sơ mi tơ lụa, Mặc Viễn Ninh chỉ nhẹ nhàng động tay, từng nút thắt trước ngực theo thứ tự bung ra.

Vì vậy anh như gió xuân hôn tinh tế một đường từ trước ngực kéo dài xuống dưới.

Trên mặt Tô Quý không thể ngừng đỏ ửng, từng chấm nhỏ trên da thịt đang nổi lên, đó là lỗ chân lông vì bị khí lạnh và sự động chạm đồng thời kích thích, theo bản năng co rút lại.

Nụ hôn của anh cuối cùng cũng đi tới rốn cô, anh ác ý ngừng lại, đầu lưỡi lách vào trong quấn một vòng.

Tô Quý hô hấp gián đoạn, quẫn bách bị anh quyến rũ, cô thật sự sợ Mặc Viễn Ninh lại làm hành động gì đó khiêu khích cô, máu cô sẽ dâng lên, bất tỉnh chết ngay tại chỗ được.

“Viễn Ninh...” Cô nhẹ kêu lên, trong thanh âm đã có chút run rẩy, thật sự giống như tiếng thút thít nỉ non nhưng lại hoàn toàn không phải.

Cô liền vội vươn cánh tay ra, ôm lấy cơ thể anh, sau đó vừa run lên vừa vội vàng tìm đôi môi anh.

Nhiệt độ cơ thể anh lạnh buốt, cô loạn xạ cởi chiếc áo lông cừu vừa rồi đã ướt hơn một nửa trong phòng tắm ra, nhỏ giọng nói: “Viễn Ninh, em muốn nhìn anh...”



Cô không biết hiện giờ mình hấp dẫn đến mức nào, bả vai trắng như tuyết dưới thân thể anh hơi run lên, như một cây hoa trà trong mưa gió.

Anh khẽ bật cười, giơ cánh tay lên, cởi chiếc áo vướng víu ra, quả nhiên đồng tử của cô co lại rất nhanh, hai tay không tự chủ được nhẹ nhàng vuốt ve.

Anh vẫn luôn biết cô cực kỳ mê luyến thân thể của anh, giờ được kiểm chứng, không biết nên cảm thấy may mắn hay bất đắc dĩ.

Anh cười, cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, trên lông mi cô dính đầy hơi nước, anh biết rõ, đây không phải vì đau lòng mà là vì động tình.

Cô giống như không thể kiên nhẫn với mọi cách trêu trọc của anh, nghiêng đầu giữ lấy mặt anh, hôn lên đôi môi anh.

Cô chăm chú nhìn vào đôi mắt anh, hôn vội vàng, cô thì thầm gọi anh thêm một lần nữa: “Viễn Ninh...”

Như con mèo nhỏ ăn chưa no, vừa bất mãn đi qua đi lại, vừa dùng móng vuốt nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay bạn.

Anh trầm thấp cười, kéo chiếc chăn trắng trên giường lên, che toàn bộ hai cơ thể đang sắp khỏa thân toàn bộ lại.

Tô Quý tỉnh lại một lần nữa, không biết đã qua bao lâu, họ không kéo rèm, vì vậy chỉ thấy một mảnh đen kịt ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi.

Sinh hoạt tình dục giữa cô và Mặc Viễn Ninh cho tới bây giờ vẫn luôn hòa hợp, hai người cũng đều thành thật.

Trên thực tế cô cảm thấy họ không làm tiếp nữa hoàn toàn vì sức khỏe không cho phép. Cô cũng không cần nói, thay đổi vài tư thể khiến người khác cảm thấy hổ thẹn, xương sống, xương thắt lưng đau nhức, đầu gối như nhũn ra.

Mặc Viễn Ninh... Cô còn nhớ rõ ràng trước khi bắt đầu anh đang bị đau dạ dày, vì vậy liều mạng vặn đèn ngủ đầu giường khi trên người vẫn còn đè nặng một cánh tay, quay người đẩy anh ra: “Viễn Ninh?”

Trước khi Mặc Viễn Ninh đặt hai tay giữ lấy hông cô, kéo cả người cô ôm trong ngực, giờ phút này anh cảm thấy trong ngực trống rỗng, đôi mắt mở hé: “Tiểu Nguyệt...Ngủ cùng anh một lát thôi.”

Tô Quý còn đang nhìn sắc mặt anh qua ánh đèn bàn, giờ anh không như lúc trước, trên mặt không tái nhợt, ngược lại đỏ ửng khác thường.

Cô càng nhìn càng hoảng sợ, vội vươn tay thử đặt lên trán anh, quả nhiên nhiệt độ cao bất thường.

Mặc Viễn Ninh hiển nhiên cảm thấy bàn tay lành lạnh của cô khá dễ chịu, nghiêng đầu dụi dụi trán vào tay cô, che miệng ho nhẹ nói: “Tiểu Nguyệt, em muốn nữa sao?”

Tô Quý nhịn không được thầm hét trong lòng: muốn cái đầu anh, anh sốt như vậy còn muốn nữa, sốt quá choáng luôn à?

Tuy nhiên trong lúc nhất thời không biết đang tức giận hay đang cười, Tô Quý liền vội vàng đẩy anh ra: “Viễn Ninh, anh bị sốt rồi, có thể đứng lên không?”

Đáng tiếc Mặc tiên sinh giờ phút này chẳng những mất hoàn toàn tư thế dũng mãnh tà mị hai ba tiếng trước, còn lười biếng chơi xấu, vẻn vẹn nhìn rồi cười với cô một cái, sau đó khép mắt lại một lần nữa.

Trải qua chuyện anh bị chảy máu dạ dày rơi vào trạng thái mơ hồ lần trước, Tô Quý đã biết không thể giảng đạo lý với Mặc tiên sinh đang không tỉnh táo này được.

Cô chỉ có thể ra sức đẩy cánh tay đang một mực nắm trên lưng cô, nhảy xuống giường tìm thuốc.

Bây giờ họ đang ở trong làng du lịch ngoại thành, lại là đêm khuya, Tô Quý không biết trong khách sạn không có thuốc, cũng may cô nhớ ra mình sợ sức khỏe Tô Hòa không ổn, lúc đi đã mang theo một hộp cấp cứu, bên trong có không ít thuốc thường dùng, thuốc hạ sốt, và nhất định là có thuốc dạ dày.

Cô muốn tìm một bộ quần áo mặc liền phát hiện bất kể là quần áo của mình hay của Mặc Viễn Ninh đều đã bị ném trên mặt thảm dưới giường, bị vò thành một đống, chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi của Mặc Viễn Ninh mặc vào.

Rón ra rón rén, cô lại không dám bật đèn sợ kinh động đến Tô Hòa và Cố Thanh Lam đang ngủ, cô về phòng mình, lấy hộp thuốc rồi mau chóng quay trở lại.

May mà trong phòng có máy đun nước, bên trong có nước nóng, cô cầm một cốc nước lạnh pha với nước nóng, rồi cầm viên thuốc đến trước giường dỗ dành Mặc Viễn Ninh: “Viễn Ninh, uống thuốc rồi ngủ tiếp.”

Mặc Viễn Ninh nhắm mắt vừa lim dim ngủ được lại bị cô đẩy tới đẩy lui, cũng miễn cưỡng mở mắt ra, nghiêng đầu ho khan vài tiếng, ánh mắt mông lung nhíu lông mày lại.



Trước khi anh bắt đầu ho khan, Tô Quý còn tưởng anh đang kìm nén buồn nôn, giờ mới biết, khi đó anh đã uống rượu cả buổi ở cửa sổ, khả năng đã cảm lạnh từ sớm rồi.

Chăm sóc như vậy mà người bệnh một chút cũng không phối hợp, có thể do không thoải mái so với tưởng tượng, Tô Quý thấy anh bất động, chỉ có thể cúi người cố sức ôm lấy đầu anh bắt đầu nâng lên, kéo hai cái gối ôm nhét sau lưng anh.

Thể trọng của anh không nhe, trong cả quá trình làm cô đều nằm trên giường, chân dường như húc vào dạ dày của anh, anh nhẹ hít một hơi, khó chịu rên lên một tiếng.

Tô Quý vội vàng ngồi xuống, ôm lấy mặt anh xem xét: “Viễn Ninh? Đau ở đâu?”

Anh mím nhẹ môi như đang nhẫn nại trải qua đau đớn, nhìn cô nhẹ nhàng cười rộ lên: “Tiểu Nguyệt, anh muốn luôn luôn được ở bên cạnh em...”

Tô Quý nhớ đến trước khi họ ngủ cùng nhau, trong phòng tắm, anh đã từng nói một lần, nói không muốn rời xa cô, giờ anh còn nói muốn luôn luôn ở bên cạnh cô.

Nhưng cô thật sự không biết lúc anh nói hai câu này, là thật lòng hay giả dối, hay chỉ là xúc động nhất thời.

Cô cúi đầu xuống im lặng không nói, anh liền khép mắt lại quay đầu đi, như thì thào tự nói với mình, hoặc như đang thề cái gì đó: “Trừ khi sinh tử...”

Cô không chú ý nghe, đưa cốc nước lên tiếp tục khuyên anh uống thuốc, đột nhiên lại hiểu ra gì đó, giật tay một cái, nửa cốc nước đổ xuống mặt thảm.

Những lời vừa rồi anh nói..., chính là...anh muốn luôn luôn được ở bên cạnh cô, trừ khi sinh tử chia lìa.

Ngoại trừ lúc sĩ diện cãi láo hoặc trong tình huống đặc biệt, còn ai mở miệng ra nói chuyện “sinh tử”? Cũng không phải lời thoại trong tiểu thuyết võ hiệp truyền kỳ, nam chính nữ chính lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Cô vô thức muốn cự tuyệt tin tưởng, nhịp tim đập thình thịch không thể khống chế, lý trí của cô nói cho cô biết Mặc Viễn Ninh cho dù tâm tư thâm trầm, nhưng chưa từng tùy ý nói lung tung, càng sẽ không nói phóng đại lên như vậy... Còn tình cảm của cô lại đang nói cô phải cự tuyệt tin tưởng lời thề này.

Cô sững sờ đến mức cơ thể có chút cứng ngắc, mới ngẩng đầu cố gắng trấn tĩnh nhìn anh: “Em xem anh bị sốt thành bộ dạng gì rồi hả?”

Vượt quá dự liệu của cô, Mặc Viễn Ninh không tiếp tục mê man, không biết anh đã mở mắt từ khi nào, hai tròng mắt tĩnh mịch đen như mực tỉnh táo vô cùng, sớm đã mất đi men say và mơ hồ.

Anh cứ như vậy yên lặng nhìn cô, bên môi dần dần hiện ra nụ cười cô đã quen thuộc, dịu dàng không thể đoán được: “Cho nên, đưa thuốc cho anh được chưa?”

Tô Quý sững sờ, giờ mới hiểu được sự mơ hồ và vô lực vừa rồi, chỉ e là anh đang trêu đùa cô, nhìn cô bối rối lo lắng dỗ dành anh, còn cố sức kéo rồi ôm anh như vậy..., anh rất vui đúng không?

Dù tức giận, cô cũng không dám cứ như thế vùng vằng bỏ đi, giận dữ nhét viên thuốc vào trong tay anh: “Uống xong rồi ngủ một giấc, tôi sẽ chăm sóc anh, nếu không hạ sốt chúng ta sẽ gọi điện thoại cấp cứu.”

Mặc Viễn Ninh “Ừ” một tiếng rồi nhận viên thuốc và cốc nước, ngửa đầu uống vào.

Tô Quý thấy anh đã tỉnh hơn một chút mới nhẹ nhàng thở ra, bất kể nói thế nào, đầu óc tỉnh táo chứng tỏ tình hình không quá nghiêm trọng.

Cô sợ sệt nhìn yết hầu anh, lại rót cho anh một cốc nước ấm nữa, nhìn anh uống vài ngụm mới yên tâm trở lại bên giường nằm cạnh anh.

Ân ái thì cũng ân ái rồi, cứ lên giường ngủ một giấc, cũng chả có gì xấu hổ.

Hai người nằm trên giường dựa vào nhau, Mặc Viễn Ninh rất tự nhiên đưa tay ra nắm lấy bờ vai cô, ôm cô như khi họ vẫn còn ở bên nhau.

Tô Quý hoàn toàn mệt mỏi, nhắm mắt lại liền ngủ luôn, trong ánh trăng mờ, cô nghe thấy Mặc Viễn Ninh nói thêm một câu trong bóng tối.

Lần này anh nói: “Tiểu Nguyệt, tin tưởng anh một lần nữa được không?”

Tô Quý muốn trả lời, nhưng thật sự buồn ngủ không thể gượng nổi, liền khẽ động đậy, dựa đầu nhích lại gần bả vai anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chưa Từng Nói Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook