Chương 40
Tạ Lâu Nam
26/08/2016
Edit: Vân Du
Lễ giáng sinh năm nay là lúc Mặc Viễn Ninh thu lưới.
Anh mất hai năm trời, giữa chừng còn bị Tô Quý đá khỏi Tô Khang, từng bước một đẩy Trần thị vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Anh không dám nói mình có thể làm tuyệt đường của một công ty gia tộc đã phát triển vài thập niên, nhưng anh chắc chắn Trần thị sẽ không gượng dậy nổi trong vài năm tới.
Một năm trước, Trần thị vì đầu tư bất động sản thất bại, xí nghiệp chế tạo chịu ảnh hưởng tài chính khẩn cấp, nửa năm trước, Trần thị dựa theo lệ cũ tuyên bố báo cáo thành tích giữa năm, vì ảnh hưởng của nợ nần, báo cáo đó không đẹp như những năm trước.
Ba tháng trước, cổ phiếu Trần thị rớt giá, tài sản đưa ra thị trường rút lại, không thể không buông tha đầu tư xí nghiệp năng lượng, giai đoạn đầu cơ bản mất cả chì lẫn chài.
Sau đó mấy tháng nay, Trần Sóc cuối cùng quyết định bán 40% cổ phần ô tô UE của tập đoàn Trần thị lấy tiền mặt, để thông qua quyết sách này, bổ sung vào thiếu hụt của tập đoàn trong hai năm qua.
Trần thị làm giàu từ chế tạo ô tô, đứng lên căn bản cũng từ chế tạo ô tô và công nghiệp nặng, tuy nhiên bây giờ công nghiệp nặng không còn là ngành sản xuất mang lại lợi nhuận cao, nhưng đó đều là vốn liếng của Trần thị.
Trần thị căn bản chỉ giữ 60% cổ phần công ty, sau khi bán sạch 40% cổ phần, Trần thị mất quyền khống chế cổ phần ô tô UE.
Mà 40% cổ phần này bán ra lại bị Tô Khang ra điều kiện mua toàn bộ, hơn nữa thông qua thị trường chứng khoán thu mua được 12%, Tô Khang trên thực tế đã khống chế được ô tô UE, đem xí nghiệp chế tạo ô tô đứng đầu quốc nội thu về trong túi.
Một loạt động thái này là một trong những nguyên nhân lúc trước Phương Hoành khích lệ Tô Quý để Mặc Viễn Ninh trở về.
Nửa năm trước lúc họ ly hôn, Trần thị đã cảm thấy Tô Khang đã thông qua đủ mọi con đường để thu mua cổ phần công ty họ nên mới phải áp dụng một vài biện pháp trả đũa.
Mà những lần bày mưu tính kế này đều do Mặc Viễn Ninh cầm quyền, tự tay sắp đặt thiết kế và hành động, Phương Hoành không có khả năng đó, cũng bó tay, chỉ có thể mời Mặc Viễn Ninh trở về, làm triệt để cho xong chuyện này mới là cách tốt nhất.
Hợp đồng mua bán cổ phần công ty ô tô UE được ký kết đúng vào ngày lễ giáng sinh.
Vì vẫn là thời gian làm việc nên cho dù đây là một ngày lễ truyền thống của phương Tây, các công ty trong nước vẫn đi làm như thường lệ.
Còn địa điểm ký kết hợp đồng đặt trong tầng lầu trụ sở Tô Khang.
Vốn tưởng người đến là Trần Bách Nhạc, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ lần này Trần Sóc cũng đích thân tới.
Trần Sóc hiện là chủ tịch tập đoàn Trần thị, từ lâu đã không lộ diện, cho nên tối qua nhận được thông báo của Trần thị nói ông ta cũng đến, Phương Hoành trở nên kinh hãi.
Mặc Viễn Ninh ngược lại rất lạnh nhạt, dường như đã dự liệu trước bước này, chỉ cười cười: “Phương tổng không cần lo lắng, Trần Sóc cũng không phải hổ già, sẽ không ăn thịt anh đâu.”
Phương Hoành lúc ấy dở khóc dở cười, hắn đương nhiên biết Trần Sóc không ăn thịt người, nhưng tung hoành thương trường hơn phân nửa là lão hồ ly, dù sao vẫn khác tuổi trẻ hậu bối theo chân bọn họ, ví dụ như hắn dám mỉm cười châm chọc Trần Bách Nhạc cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Sóc.
Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn đối mặt với Trần Sóc, đặc biệt vào lúc mình vừa chiếm được một xí nghiệp nòng cốt của người ta - hiện tại hắn là tổng giám đốc trên danh nghĩa của Tô Khang - ai biết Trần Sóc có hận một người vô tội làm bia đỡ đạn như hắn không chứ.
Tổng giám đốc Trần thị là Trần Bách Nhạc, tổng giám đốc Tô Khang là Phương Hoành, cho nên thời gian ngồi trên bàn đàm phán nhiều nhất.
Trần Bách Nhạc ngồi bên trong, đối diện Phương Hoành, bên tay phải Phương Hoành là trợ lý đặc biệt của chủ tịch - Mặc Viễn Ninh, đối diện bên tay trái Trần Bách Nhạc là Trần Sóc.
Trần Sóc ở cái tuổi này và cái địa vị này đã có thể không cần quan tâm đến rất nhiều thứ, nên hôm nay ông ta không mặc trang phục chính thức dự họp, chỉ mặc một bộ đồ vest caro vàng nhạt, cực kỳ giống quý ông người Anh.
Nhìn bề ngoài Trần Sóc cũng có thể thấy, vị này nhiều năm phong vân một cõi, tướng mạo cũng khá ổn. Ông ta chưa quá 65 tuổi, được chăm sóc nhìn như mới 50, giơ tay nhấc chân càng tiêu sái tự nhiên, vô cùng phong độ.
So với nét âm trầm của con trai, thần sắc trên mặt ông ta chẳng những không có chút tức giận nào, ngược lại luôn mỉm cười thản nhiên.
Nếu như đây không phải đang ngồi trước bàn đàm phán, ông ta quả thực giống như lão tiền bối thỉnh thoảng cao hứng cùng người trẻ tuổi đi ra ngoài làm tách cà phê.
Đối phó với dáng vẻ tươi cười đó của ông ta, Phương Hoành cảm thấy áp lực quá lớn, chỉ có thể kiên trì chú ý lực tập trung lên người Trần Bách Nhạc, cùng hắn bằng mặt không bằng lòng tiếp tục giằng co.
Cũng may sự tình đã tiến triển đến mức này không còn cần đến tổng giám đốc làm gì nữa, thư ký và luật sự của từng bên thẩm tra đối chiếu điều khoản, sau đó công chứng viên công chứng, Phương Hoành và Trần Bách Nhạc lần lượt ký tên, vậy là xong.
Phương Hoành tận lực đặt sự tập trung của mình lên mặt Trần Bách Nhạc, hai người nhìn nhau, hậu quả là sau khi Trần Bách Nhạc nhìn vào ánh mắt hắn, chẳng hiểu sao lại mang theo ba phần đề phòng.
Phương Hoành nghĩ thầm, tôi là người vô hại, tôi là người vô tội đấy, anh có nhìn tôi cũng sẽ không trả lại cổ phần công ty cho anh đâu.
Trần Sóc vẫn luôn không nói gì, giờ tất cả đều kết thúc, từng người hai bên đứng lên, ông ta đột nhiên mở miệng: “Mạo muội rồi, tôi có thể nói chuyện một mình với trợ lý Mặc một chút hay không?”
Phương Hoành vô thức quay đầu nhìn Mặc Viễn Ninh, phát hiện ra nụ cười nhạt trên môi anh, như không cần suy nghĩ liền đồng ý: “Được.”
Không có lời nói khách khí, chỉ một chữ “Được”, Phương Hoành đột nhiên nhận ra, có lẽ khiến Trần Sóc hạ mình đến Tô Khang, còn ngồi đây cả buổi, đều vì Mặc Viễn Ninh.
Điều này cũng khó trách, Trần Sóc hơn nửa đời người chỉ e chưa từng bị thiệt, hôm nay lại để cho một tên tiểu tử hậu sinh giăng bẫy, thất bại đau đớn, ông ta có lẽ dè chừng đối thủ này cũng là điều bình thường.
Mặc Viễn Ninh ra ngoài trước, khi đi tới cửa hơi gật đầu với Trần Sóc: “Mời.”
Trần Sóc liền đứng dậy đi cùng anh, bên cạnh thư ký của ông ta còn có Trần Bách Nhạc, cả hai đều không có ý đi theo.
Họ vừa đi, Phương Hoành liền cảm thấy áp lực trên người biến mất, hắn vốn là người phối hợp diễn, bị kẹp ở giữa thật sự không dễ chịu.
Tưởng tượng như vậy, hắn nhìn người “phối hợp diễn” Trần Bách Nhạc, trong ánh mắt liền mang theo đồng tình và tỉnh táo, cười hỏi: “Vẫn còn sớm, Trần tổng có muốn xuống dưới tầng uống một tách cà phê không?”
Tầng hai tòa nhà Tô Khang có nhà hàng đối ngoại doanh nghiệp và quán cà phê, thuận tiện tiến hành một vài hiệp đàm thương vụ cơ bản, nhưng Phương Hoành vừa hỏi như vậy chỉ là lời khách sáo mà thôi.
Ai ngờ Trần Bách Nhạc nghe xong, trên mặt liền hiện ra thần sắc hiểu rõ, còn mang theo chán ghét, lạnh lùng nói: “Không cần, tôi đã kết hôn rồi.”
Nói xong cũng không đợi Trần Sóc, hắn liền đưa theo thư ký và luật sư, vênh váo tự đắc bước thẳng, để lại Phương Hoành đứng yên tại chỗ, rất lâu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mặc Viễn Ninh vẫn luôn đi trước, bước chân anh không ngừng, vì vậy Trần Sóc cũng không ngừng, không nhanh không chậm theo sát phía sau.
Phòng làm việc của anh ở tầng cao nhất, cho nên Mặc Viễn Ninh cùng ông ta đi lên tầng, đi vào phòng làm việc của mình mới đóng cửa lại nở nụ cười: “Trần tiên sinh có lời gì, giờ có thể nói rồi.”
Phòng làm việc của anh thật ra là văn phòng chủ tịch của Tô Quý, có thể nói là vị trí che giấu an toàn nhất trong tòa nhà lớn này, hơn nữa tuyệt đối không thể có thiết bị nghe lén.
Anh dẫn Trần Sóc tới đây, không cho người mang trà, thậm chỉ không mời ông ta ngồi, chỉ đứng trong phòng, xoay người quay mắt nhìn về phía ông ta.
Trần Sóc hình như cũng không ngại, càng đánh giá từ trên xuống dưới anh một lượt, mới cười mở miệng: “Hôm nay sao thần sắc lại không tốt thế, gần đây quá mệt mỏi sao?”
Cho dù gần đây anh có mệt mỏi cũng chỉ vì đối phó Trần thị nên mới mệt chết, Trần Sóc hỏi như vậy, Mặc Viễn Ninh cũng không biết biểu lộ gì, chỉ có thể cười khẽ: “Trần tiên sinh muốn nói gì cứ nói thẳng ra, không cần vòng vo.”
Cả hai đều là người thông minh, nói chuyện hết sức tỉnh táo, Trần Sóc chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, khẽ thở dài: “Mặc Viễn Ninh... Sao ta không nghĩ tới điều này nhỉ? Con là Tiểu Ninh.”
Những lời này của ông ta không phải nghi vấn mà là khẳng định, nếu chỉ là suy đoán của ông ta, ông ta đã không nói như vậy.
Mặc kệ ông ta dùng cách gì kiểm chứng, ông ta đã có được đáp án mình mong muốn.
Mặc Viễn Ninh trầm xuống, tối hôm qua lúc anh biết Trần Sóc cũng tới, anh đã dự liệu một màn này. Chỉ có điều anh không nghĩ tới, Trần Sóc thật sự có thể hùng hồn gọi hai tiếng “Tiểu Ninh” như thế.
Mặc “LX” là tên gọi từ 18 năm trước, khi đó anh mới chỉ chín tuổi, bị tổ chức chọn trúng, bồi dưỡng hướng thành sát thủ thiếu niên.
Trước đó, anh từng có vô số cái tên, được gửi nuôi trong vô số gia đình, cho đến lúc chín tuổi. Người giám hộ ham mê cờ bạc của anh vì phải trả tiền nợ đánh bạc nên bán anh cho một tên buôn người xuyên quốc gia.
Trước khi chín tuổi, anh là một cô nhi, sinh ra chưa được vài ngày, mẹ đẻ anh đã chết trong bệnh viện, sau đó anh bị đưa vào cô nhi viện.
Anh lớn lên tại một thành phố cảng ở Trung Quốc, cách thành phố H không xa, nhưng chưa bao giờ bước ra khỏi mảnh đất đó.
Sau khi “xuất ngũ” khỏi tổ chức, anh lựa chọn đến thành phố H, không phải không có mục đích mà là vì anh muốn lợi dụng mạng lưới tình báo của tổ chức, tập trung vào ba ruột mình.
Anh vốn chỉ nghĩ muốn hiểu rõ người ba sinh ra anh là người ra sao, người đàn ông như thế nào mới có thể vứt bỏ mẹ anh, để bà cô độc đáng thương chết trong bệnh viện.
Anh tưởng tượng ông ta là một nông dân nghèo khó, là dân cờ bạc nợ nần chất đống, hoặc người đàn ông đã kết hôn hèn nhát, thậm chí là tội phạm lẩn trốn hay kẻ tù tội đang bị giam trong tù.
Duy nhất anh chưa từng nghĩ, hóa ra ba anh, lại là một người giàu có.
Hơn nữa, ông ta còn gần thành phố anh từng sống đến vậy.
Mẹ đẻ anh là một người vô danh, trước khi sắp sinh bà bị ngất ngoài đường, lúc được đưa đến bệnh viện đã nghiêm trọng rồi.
Bà vẫn luôn hôn mê, một giờ sau khi sinh anh bằng cách sinh mổ, bà tỉnh lại, khi đó người ở bệnh viện hỏi thăm danh tính cha mẹ đứa bé, bà chỉ lắc đầu không nói, cuối cùng chỉ nói một câu: “Tên đứa bé là Tiểu Ninh.”
Vì vậy trong giấy khai sinh, tên anh là “Tiểu Ninh”, sau khi bị sửa đổi mấy lần ở cô nhi viện, mỗi lần bị nhận nuôi lại là một lần sửa đổi.
Anh không nhớ rõ những tên gọi hoặc bình thường hoặc nhạt nhẽo kia của mình là gì, chỉ nhớ rõ tên ban đầu của anh, là “Tiểu Ninh”.
Hôm nay hơn hai mươi năm trôi qua, anh một lần nữa được nghe lại cái tên đó từ miệng người khác, nhưng lại trong tình cảnh này.
Giờ khắc này anh chỉ cảm thấy vận mệnh trêu ngươi, không hơn.
Lễ giáng sinh năm nay là lúc Mặc Viễn Ninh thu lưới.
Anh mất hai năm trời, giữa chừng còn bị Tô Quý đá khỏi Tô Khang, từng bước một đẩy Trần thị vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Anh không dám nói mình có thể làm tuyệt đường của một công ty gia tộc đã phát triển vài thập niên, nhưng anh chắc chắn Trần thị sẽ không gượng dậy nổi trong vài năm tới.
Một năm trước, Trần thị vì đầu tư bất động sản thất bại, xí nghiệp chế tạo chịu ảnh hưởng tài chính khẩn cấp, nửa năm trước, Trần thị dựa theo lệ cũ tuyên bố báo cáo thành tích giữa năm, vì ảnh hưởng của nợ nần, báo cáo đó không đẹp như những năm trước.
Ba tháng trước, cổ phiếu Trần thị rớt giá, tài sản đưa ra thị trường rút lại, không thể không buông tha đầu tư xí nghiệp năng lượng, giai đoạn đầu cơ bản mất cả chì lẫn chài.
Sau đó mấy tháng nay, Trần Sóc cuối cùng quyết định bán 40% cổ phần ô tô UE của tập đoàn Trần thị lấy tiền mặt, để thông qua quyết sách này, bổ sung vào thiếu hụt của tập đoàn trong hai năm qua.
Trần thị làm giàu từ chế tạo ô tô, đứng lên căn bản cũng từ chế tạo ô tô và công nghiệp nặng, tuy nhiên bây giờ công nghiệp nặng không còn là ngành sản xuất mang lại lợi nhuận cao, nhưng đó đều là vốn liếng của Trần thị.
Trần thị căn bản chỉ giữ 60% cổ phần công ty, sau khi bán sạch 40% cổ phần, Trần thị mất quyền khống chế cổ phần ô tô UE.
Mà 40% cổ phần này bán ra lại bị Tô Khang ra điều kiện mua toàn bộ, hơn nữa thông qua thị trường chứng khoán thu mua được 12%, Tô Khang trên thực tế đã khống chế được ô tô UE, đem xí nghiệp chế tạo ô tô đứng đầu quốc nội thu về trong túi.
Một loạt động thái này là một trong những nguyên nhân lúc trước Phương Hoành khích lệ Tô Quý để Mặc Viễn Ninh trở về.
Nửa năm trước lúc họ ly hôn, Trần thị đã cảm thấy Tô Khang đã thông qua đủ mọi con đường để thu mua cổ phần công ty họ nên mới phải áp dụng một vài biện pháp trả đũa.
Mà những lần bày mưu tính kế này đều do Mặc Viễn Ninh cầm quyền, tự tay sắp đặt thiết kế và hành động, Phương Hoành không có khả năng đó, cũng bó tay, chỉ có thể mời Mặc Viễn Ninh trở về, làm triệt để cho xong chuyện này mới là cách tốt nhất.
Hợp đồng mua bán cổ phần công ty ô tô UE được ký kết đúng vào ngày lễ giáng sinh.
Vì vẫn là thời gian làm việc nên cho dù đây là một ngày lễ truyền thống của phương Tây, các công ty trong nước vẫn đi làm như thường lệ.
Còn địa điểm ký kết hợp đồng đặt trong tầng lầu trụ sở Tô Khang.
Vốn tưởng người đến là Trần Bách Nhạc, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ lần này Trần Sóc cũng đích thân tới.
Trần Sóc hiện là chủ tịch tập đoàn Trần thị, từ lâu đã không lộ diện, cho nên tối qua nhận được thông báo của Trần thị nói ông ta cũng đến, Phương Hoành trở nên kinh hãi.
Mặc Viễn Ninh ngược lại rất lạnh nhạt, dường như đã dự liệu trước bước này, chỉ cười cười: “Phương tổng không cần lo lắng, Trần Sóc cũng không phải hổ già, sẽ không ăn thịt anh đâu.”
Phương Hoành lúc ấy dở khóc dở cười, hắn đương nhiên biết Trần Sóc không ăn thịt người, nhưng tung hoành thương trường hơn phân nửa là lão hồ ly, dù sao vẫn khác tuổi trẻ hậu bối theo chân bọn họ, ví dụ như hắn dám mỉm cười châm chọc Trần Bách Nhạc cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Sóc.
Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn đối mặt với Trần Sóc, đặc biệt vào lúc mình vừa chiếm được một xí nghiệp nòng cốt của người ta - hiện tại hắn là tổng giám đốc trên danh nghĩa của Tô Khang - ai biết Trần Sóc có hận một người vô tội làm bia đỡ đạn như hắn không chứ.
Tổng giám đốc Trần thị là Trần Bách Nhạc, tổng giám đốc Tô Khang là Phương Hoành, cho nên thời gian ngồi trên bàn đàm phán nhiều nhất.
Trần Bách Nhạc ngồi bên trong, đối diện Phương Hoành, bên tay phải Phương Hoành là trợ lý đặc biệt của chủ tịch - Mặc Viễn Ninh, đối diện bên tay trái Trần Bách Nhạc là Trần Sóc.
Trần Sóc ở cái tuổi này và cái địa vị này đã có thể không cần quan tâm đến rất nhiều thứ, nên hôm nay ông ta không mặc trang phục chính thức dự họp, chỉ mặc một bộ đồ vest caro vàng nhạt, cực kỳ giống quý ông người Anh.
Nhìn bề ngoài Trần Sóc cũng có thể thấy, vị này nhiều năm phong vân một cõi, tướng mạo cũng khá ổn. Ông ta chưa quá 65 tuổi, được chăm sóc nhìn như mới 50, giơ tay nhấc chân càng tiêu sái tự nhiên, vô cùng phong độ.
So với nét âm trầm của con trai, thần sắc trên mặt ông ta chẳng những không có chút tức giận nào, ngược lại luôn mỉm cười thản nhiên.
Nếu như đây không phải đang ngồi trước bàn đàm phán, ông ta quả thực giống như lão tiền bối thỉnh thoảng cao hứng cùng người trẻ tuổi đi ra ngoài làm tách cà phê.
Đối phó với dáng vẻ tươi cười đó của ông ta, Phương Hoành cảm thấy áp lực quá lớn, chỉ có thể kiên trì chú ý lực tập trung lên người Trần Bách Nhạc, cùng hắn bằng mặt không bằng lòng tiếp tục giằng co.
Cũng may sự tình đã tiến triển đến mức này không còn cần đến tổng giám đốc làm gì nữa, thư ký và luật sự của từng bên thẩm tra đối chiếu điều khoản, sau đó công chứng viên công chứng, Phương Hoành và Trần Bách Nhạc lần lượt ký tên, vậy là xong.
Phương Hoành tận lực đặt sự tập trung của mình lên mặt Trần Bách Nhạc, hai người nhìn nhau, hậu quả là sau khi Trần Bách Nhạc nhìn vào ánh mắt hắn, chẳng hiểu sao lại mang theo ba phần đề phòng.
Phương Hoành nghĩ thầm, tôi là người vô hại, tôi là người vô tội đấy, anh có nhìn tôi cũng sẽ không trả lại cổ phần công ty cho anh đâu.
Trần Sóc vẫn luôn không nói gì, giờ tất cả đều kết thúc, từng người hai bên đứng lên, ông ta đột nhiên mở miệng: “Mạo muội rồi, tôi có thể nói chuyện một mình với trợ lý Mặc một chút hay không?”
Phương Hoành vô thức quay đầu nhìn Mặc Viễn Ninh, phát hiện ra nụ cười nhạt trên môi anh, như không cần suy nghĩ liền đồng ý: “Được.”
Không có lời nói khách khí, chỉ một chữ “Được”, Phương Hoành đột nhiên nhận ra, có lẽ khiến Trần Sóc hạ mình đến Tô Khang, còn ngồi đây cả buổi, đều vì Mặc Viễn Ninh.
Điều này cũng khó trách, Trần Sóc hơn nửa đời người chỉ e chưa từng bị thiệt, hôm nay lại để cho một tên tiểu tử hậu sinh giăng bẫy, thất bại đau đớn, ông ta có lẽ dè chừng đối thủ này cũng là điều bình thường.
Mặc Viễn Ninh ra ngoài trước, khi đi tới cửa hơi gật đầu với Trần Sóc: “Mời.”
Trần Sóc liền đứng dậy đi cùng anh, bên cạnh thư ký của ông ta còn có Trần Bách Nhạc, cả hai đều không có ý đi theo.
Họ vừa đi, Phương Hoành liền cảm thấy áp lực trên người biến mất, hắn vốn là người phối hợp diễn, bị kẹp ở giữa thật sự không dễ chịu.
Tưởng tượng như vậy, hắn nhìn người “phối hợp diễn” Trần Bách Nhạc, trong ánh mắt liền mang theo đồng tình và tỉnh táo, cười hỏi: “Vẫn còn sớm, Trần tổng có muốn xuống dưới tầng uống một tách cà phê không?”
Tầng hai tòa nhà Tô Khang có nhà hàng đối ngoại doanh nghiệp và quán cà phê, thuận tiện tiến hành một vài hiệp đàm thương vụ cơ bản, nhưng Phương Hoành vừa hỏi như vậy chỉ là lời khách sáo mà thôi.
Ai ngờ Trần Bách Nhạc nghe xong, trên mặt liền hiện ra thần sắc hiểu rõ, còn mang theo chán ghét, lạnh lùng nói: “Không cần, tôi đã kết hôn rồi.”
Nói xong cũng không đợi Trần Sóc, hắn liền đưa theo thư ký và luật sư, vênh váo tự đắc bước thẳng, để lại Phương Hoành đứng yên tại chỗ, rất lâu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mặc Viễn Ninh vẫn luôn đi trước, bước chân anh không ngừng, vì vậy Trần Sóc cũng không ngừng, không nhanh không chậm theo sát phía sau.
Phòng làm việc của anh ở tầng cao nhất, cho nên Mặc Viễn Ninh cùng ông ta đi lên tầng, đi vào phòng làm việc của mình mới đóng cửa lại nở nụ cười: “Trần tiên sinh có lời gì, giờ có thể nói rồi.”
Phòng làm việc của anh thật ra là văn phòng chủ tịch của Tô Quý, có thể nói là vị trí che giấu an toàn nhất trong tòa nhà lớn này, hơn nữa tuyệt đối không thể có thiết bị nghe lén.
Anh dẫn Trần Sóc tới đây, không cho người mang trà, thậm chỉ không mời ông ta ngồi, chỉ đứng trong phòng, xoay người quay mắt nhìn về phía ông ta.
Trần Sóc hình như cũng không ngại, càng đánh giá từ trên xuống dưới anh một lượt, mới cười mở miệng: “Hôm nay sao thần sắc lại không tốt thế, gần đây quá mệt mỏi sao?”
Cho dù gần đây anh có mệt mỏi cũng chỉ vì đối phó Trần thị nên mới mệt chết, Trần Sóc hỏi như vậy, Mặc Viễn Ninh cũng không biết biểu lộ gì, chỉ có thể cười khẽ: “Trần tiên sinh muốn nói gì cứ nói thẳng ra, không cần vòng vo.”
Cả hai đều là người thông minh, nói chuyện hết sức tỉnh táo, Trần Sóc chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, khẽ thở dài: “Mặc Viễn Ninh... Sao ta không nghĩ tới điều này nhỉ? Con là Tiểu Ninh.”
Những lời này của ông ta không phải nghi vấn mà là khẳng định, nếu chỉ là suy đoán của ông ta, ông ta đã không nói như vậy.
Mặc kệ ông ta dùng cách gì kiểm chứng, ông ta đã có được đáp án mình mong muốn.
Mặc Viễn Ninh trầm xuống, tối hôm qua lúc anh biết Trần Sóc cũng tới, anh đã dự liệu một màn này. Chỉ có điều anh không nghĩ tới, Trần Sóc thật sự có thể hùng hồn gọi hai tiếng “Tiểu Ninh” như thế.
Mặc “LX” là tên gọi từ 18 năm trước, khi đó anh mới chỉ chín tuổi, bị tổ chức chọn trúng, bồi dưỡng hướng thành sát thủ thiếu niên.
Trước đó, anh từng có vô số cái tên, được gửi nuôi trong vô số gia đình, cho đến lúc chín tuổi. Người giám hộ ham mê cờ bạc của anh vì phải trả tiền nợ đánh bạc nên bán anh cho một tên buôn người xuyên quốc gia.
Trước khi chín tuổi, anh là một cô nhi, sinh ra chưa được vài ngày, mẹ đẻ anh đã chết trong bệnh viện, sau đó anh bị đưa vào cô nhi viện.
Anh lớn lên tại một thành phố cảng ở Trung Quốc, cách thành phố H không xa, nhưng chưa bao giờ bước ra khỏi mảnh đất đó.
Sau khi “xuất ngũ” khỏi tổ chức, anh lựa chọn đến thành phố H, không phải không có mục đích mà là vì anh muốn lợi dụng mạng lưới tình báo của tổ chức, tập trung vào ba ruột mình.
Anh vốn chỉ nghĩ muốn hiểu rõ người ba sinh ra anh là người ra sao, người đàn ông như thế nào mới có thể vứt bỏ mẹ anh, để bà cô độc đáng thương chết trong bệnh viện.
Anh tưởng tượng ông ta là một nông dân nghèo khó, là dân cờ bạc nợ nần chất đống, hoặc người đàn ông đã kết hôn hèn nhát, thậm chí là tội phạm lẩn trốn hay kẻ tù tội đang bị giam trong tù.
Duy nhất anh chưa từng nghĩ, hóa ra ba anh, lại là một người giàu có.
Hơn nữa, ông ta còn gần thành phố anh từng sống đến vậy.
Mẹ đẻ anh là một người vô danh, trước khi sắp sinh bà bị ngất ngoài đường, lúc được đưa đến bệnh viện đã nghiêm trọng rồi.
Bà vẫn luôn hôn mê, một giờ sau khi sinh anh bằng cách sinh mổ, bà tỉnh lại, khi đó người ở bệnh viện hỏi thăm danh tính cha mẹ đứa bé, bà chỉ lắc đầu không nói, cuối cùng chỉ nói một câu: “Tên đứa bé là Tiểu Ninh.”
Vì vậy trong giấy khai sinh, tên anh là “Tiểu Ninh”, sau khi bị sửa đổi mấy lần ở cô nhi viện, mỗi lần bị nhận nuôi lại là một lần sửa đổi.
Anh không nhớ rõ những tên gọi hoặc bình thường hoặc nhạt nhẽo kia của mình là gì, chỉ nhớ rõ tên ban đầu của anh, là “Tiểu Ninh”.
Hôm nay hơn hai mươi năm trôi qua, anh một lần nữa được nghe lại cái tên đó từ miệng người khác, nhưng lại trong tình cảnh này.
Giờ khắc này anh chỉ cảm thấy vận mệnh trêu ngươi, không hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.