Chương 45
Tạ Lâu Nam
26/08/2016
Hoa giao chính là bong bóng cá, vốn để lành miệng vết thương và bổ dưỡng cho dạ dày, nhưng có thể vì mang theo mùi tanh, lần trước vừa mới uống một thìa súp, Mặc Viễn Ninh đã nôn ra ngay cửa ra vào khiến Tô Quý bị dọa không nhẹ, vội vàng gọi về nhà sửa lại cách nấu, không cho các nguyên liệu thủy hải sản vào.
Mặc Viễn Ninh nhìn bát súp cô đưa tới, nhìn thấy màu sắc như nước trà cũng không ghét, liền gật gật đầu: “Cảm ơn.”
Mấy ngày nay, Tô Quý đút cho anh ăn cũng tự nhiên hơn nhiều, thuần thục hơn nhiều, không phải bắt ép như lúc ở khu du lịch nữa.
Tốt xấu gì hôm nay anh cuối cùng đã uống vài ngụm, cũng không lập tức buồn nôn, Tô Quý có chút nhẹ nhàng thở ra, khoảng cách ngồi lúc đút cho anh, cô thấy đôi môi mỏng vẫn luôn trắng bệch của anh có chút nước, liền bất giác lau đi, cười nói: “Vừa nhìn đã muốn cắn rồi nha.”
Cô chỉ lo nói đùa, nói xong mới nhận ra câu nói đó có nhiều mập mờ, nhưng hiện tại thái độ của Mặc Viễn Ninh không mặn không nhạt, nếu cô lại rụt rè, cả đời này có thể họ sẽ thật sự không thể đi tiếp cùng nhau nữa.
Cho nên cô dứt khoát nhíu mày: “Không biết nếu bây giờ Viễn Ninh mà hôn em thì có thể kiên trì được bao lâu nhỉ? 10 giây?”
Mặc Viễn Ninh lại điềm tĩnh, bị cô khiêu khích trần trụi như vậy, cũng chỉ hơi cong môi trả lời một câu: “Tô tiểu thư có muốn thử một lần?”
Tô Quý chỉ đợi câu nói này, cô đặt bát súp xuống, chuẩn bị trườn lên người anh, đột nhiên bộ đàm ở cửa phòng vang lên, bên trong phát ra tiếng y tá: “Mặc tiên sinh có khách tới thăm, là Trần Sóc tiên sinh.”
Tầng này là phòng bệnh VIP của bệnh viện, cửa kính ngăn trở cách ly cực kỳ chặt chẽ, chỉ người có thẻ VIP mới có thể qua được bảo vệ, một khi có khách tới thăm, y tá trực ban ngoài cửa sẽ thông báo, sau đó người bệnh hoặc người nhà bệnh nhất mới quyết định có gặp hay không.
Cơ hội tốt như vậy lại bị vị khách không đâu này xen ngang, Tô Quý âm thầm căm tức, sau đó nghe tên người đó liền sửng sốt, không tự chủ được nhìn Mặc Viễn Ninh: “Trần Sóc?”
Nếu như cô nhớ không nhầm, trước khi nhập viện, Mặc Viễn Ninh vừa thu mua một công ty chế tạo ô tô của Trần thị, Trần Sóc thân là người cầm quyền thực tế của Trần thị, đáng nhẽ lúc này phải hả hê mới đúng, sao lại đặc biệt đến bệnh viện thăm?
Chẳng lẽ Trần Sóc đã hận Mặc Viễn Ninh đến mức nhất định phải tới bệnh viện nhìn hả hê mới chịu?
Tô Quý hơi kinh ngạc khó hiểu nhìn Mặc Viễn Ninh: “Người này... Muốn gặp không?”
Mặc Viễn Ninh lại chỉ nghiêng đầu ho nhẹ, cong khóe môi: “Mời ông ta vào đi.”
Tô Quý không thể trái ý anh, chỉ có thể đi tới cửa, nói vào bộ đàm: “Mời Trần tiên sinh vào.”
Trần Sóc mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng thân thể lại được chăm sóc tốt nên lúc hắn đi từ hành lang lái xe đến trước cửa ra vào, thời gian chắc chắn không hề dài.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn đó, Tô Quý đã bổ sung tình hình, cô thậm chí đứng lên, ngăn ở cửa, nghĩ đến chuyện Trần Sóc sau khi vào sẽ dùng bạo lực làm tổn thương Mặc Viễn Ninh, nhất định hắn phải qua ải của cô trước.
Vì vậy lúc Trần Sóc đến cửa phòng bệnh, ngoại trừ thấy Mặc Viễn Ninh thần sắc đạm mạc nửa ngồi trên giường bệnh, hắn còn thấy Tô đại tiểu thư vẻ mặt đề phòng nhìn mình, thậm chí còn không khách khí mở miệng hỏi: “Trần tiên sinh tới đây làm gì?”
Trần Sóc bật cười ha ha, nói với Mặc Viễn Ninh: “Tiểu Ninh, con không nói cho Tiểu Tô sao?”
Thần sắc trên mặt Mặc Viễn Ninh cuối cùng cũng phong phú hơn một chút, dáng vẻ tươi cười, bên môi lộ ra nụ cười châm chọc với hắn: “Tôi nghĩ phải chăng Trần tiên sinh đã quên? Nửa năm trước tôi đã ly hôn với Tô tiểu thư rồi, cô ấy hiện tại chỉ là cấp trên của tôi.”
Trần Sóc cười không cho là đúng: “Người trẻ tuổi đúng là giỏi chuyện bé xé ra to, con không phải vẫn đang thay Tiểu Tô quản lý công ty sao? Chuyện phục hôn vài phút nữa nói tiếp nhé, các con muốn tổ chức hôn lễ một lần nữa ta cũng không phản đối, Trần gia cưới vợ chẳng lẽ lại keo kiệt như thế, phải làm náo nhiệt lên mới được.”
Tô Quý nghe xong không hiểu gì, nhưng cô ngược lại nhạy cảm chọn ra được vài từ mấu chốt, nhưng cũng đồng ý: “Viễn Ninh gần đây quá mệt mỏi, sức khỏe cũng kém, chờ anh ấy đỡ hơn một chút rồi tổ chức hôn lễ cũng được, để tôi làm, không cần anh ấy bận tâm.”
Trần Sóc thấy cô thức thời như thế, lập tức cười tủm tỉm quay mặt lại nhìn cô: “Tiểu Tô quả nhiên hiểu chuyện, khi con còn bé, ta đã nghĩ một lão ngoan đồng như Tô Vĩ Học lại có thể nuôi dạy một cô con gái ngoan hiền như thế, quả nhiên là chuyện lạ. Nếu như không phải Bách Nhạc thật sự hơn con quá nhiều tuổi, ta đã muốn làm thông gia rồi... Nhưng hiện giờ con là vợ của Tiểu Ninh, cũng là con dâu Trần gia thôi.”
Tô Quý bị hắn xoay một vòng, mãi đến khi nghe thấy câu “con dâu Trần gia” mới lấy lại được tinh thần, cô nhất thời có chút nghẹn họng nhìn trân trối, suy nghĩ một lúc mới chần chừ nhìn Mặc Viễn Ninh, rồi lại nhìn Trần Sóc: “Viễn Ninh... Anh nhận người này làm ba nuôi sao?”
Mặc Viễn Ninh ngồi trên giường nhìn hai người kia ông một câu tôi một câu vui vẻ, bất đắc dĩ không buồn mở mắt từ lâu, giờ lại bị cô hỏi một câu như vậy, không để ý nuốt nước bọt, liền phải đưa tay lên ngăn tiếng ho phát ra.
Tô Quý vội vàng đi tới xoa ngực cho anh, lại sợ anh ho nhiều ảnh hưởng đến vết thương, cẩn thận che dạ dày cho anh: “Viễn Ninh, làm sao vậy? Vừa rồi uống súp thấy buồn nôn à?”
Bên kia Trần Sóc đắc ý chắp tay ngồi lên sô pha, cười híp mắt: “Người có địa vị như tôi, chuyện nhận con nuôi vô cùng phiền toái... Tiểu Ninh là con ruột của tôi, sau này là người của Trần gia tôi.”
Mặc Viễn Ninh ho xong, buông tay che trên miệng ra, đưa mắt nhìn hắn, “Trần tiên sinh, tôi không nhớ tôi đã đồng ý trở về Trần gia.”
Tô Quý sớm đã bị chữ “con ruột” làm chấn động, vô thức ôm eo anh, “Viễn Ninh, anh là của em đúng không.”
Đối với câu này, Mặc Viễn Ninh càng từ chối cho ý kiến, anh cũng không đưa mắt nhìn cô, chỉ nói với Trần Sóc, “Trần tiên sinh có câu nói cũng nói sai rồi... Tôi không hề thay Tô tiểu thư quản lý công ty, ngay hôm thu mua thành công, tôi đã trình đơn từ chức, hiện tại tôi tin chắc Phương Hoành đã phê chuẩn rồi.”
Anh nói đến đây, mới quay đầu nhìn Tô Quý đang kề sát trên vai mình, nói: “Cho dù công ty và cuộc họp hội đồng quản trị không phê chuẩn, nghĩa vụ của tôi cũng đã kết thúc, một tháng sau tôi sẽ tự rời cương vị công tác.”
Anh trình đơn từ chức, sao Tô Quý lại không biết chứ?
Ngày hôm sau anh nằm viện, vẫn hôn mê bất tỉnh, Tô Quý nhận được điện thoại của Phương Hoành, nói ngày hôm qua trước khi tan sở, Mặc Viễn ninh đã viết đơn từ chức đưa cho hắn, hôm nay hắn đi làm kiểm tra thư, lập tức thấy.
Sau đó cô nghe Tôn quản gia và người trong nhà thu dọn tài liệu dính vết máu của Mặc Viễn Ninh, trong đó có một đơn xin từ chức được in ra, có thể là muốn mang về cho cô xem.
Khi cô nhìn thấy tờ đơn từ chức dính vết máu, đọc từng từ ngắn gọn nghiêm túc bên trong, chẳng để ý gì, nước mắt trào ra.
Hiện tại, anh nói đến chuyện đơn từ chức, Tô Quý dường như lại thấy lá thư đóng dấu bằng máu ấy, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Cô mặc kệ Trần Sóc đang ở đây, lặng lẽ lại gần anh, ôm chặt lấy anh, khẽ nói: “Viễn Ninh, em biết anh giận em... Sau này anh muốn em làm gì cũng được, xin anh đừng đi.”
Bị cô ôm thật sự có chút không thoải mái, Mặc Viễn Ninh liền dùng một tay đỡ vai cô, đẩy cô ra một chút, cong khóe môi nói: “Tô tiểu thư, không phải tôi là của cô sao? Sao giờ cô lại cầu xin tôi đừng đi.”
Hai câu anh nói rất đơn giản, nhưng lại đang cười nhạo câu nói mâu thuẫn của cô: Cô vừa nói anh là của cô, giờ lại cầu xin anh đừng đi... Nếu tất cả đều thuộc sở hữu của cô, sao lại phải “cầu xin” mới có thể khiến anh không đi?
Hai câu đó chỉ là do Tô Quý nói trong vô thức, hiện tại bị anh lôi ra nghiền ngẫm từng chữ một, sao cô có thể là đối thủ của anh chứ?
Cô biết rõ miệng Mặc Viễn Ninh không buông tha người khác, trước kia lúc nói chuyện với cô, anh sẽ tận lực nhường nhịn cô, để cô không đến mức quá xấu hổ.
Hiện tại anh không hề có chủ tâm nhường cô, ngay cả cơ thể cũng không thích để cô đụng vào, chỉ cong khóe môi nở nụ cười mỉa mai lạ lẫm, cứ như vậy nhìn cô.
Hai người họ như đang bắt đầu khởi động một mạch nước ngầm, Trần Sóc ở một bên rất có hào hứng xem, mở miệng cười: “Tiểu Tô, thế gian này có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu, trong đó có một chuyện, chính là trái tim đàn ông.”
Tô Quý thương tâm, nghiêng đầu nhìn hắn, hóa ra cô không để ý, hiện tại dáng vẻ và ngũ quan của hắn thật sự có ba bốn phần giống Mặc Viễn Ninh.
Đương nhiên khí chất của họ hoàn toàn khác nhau, Trần gia ba đời giàu có, Trần Sóc khi còn trẻ nổi danh là lãng tử tình trường, cả đời có vô số người tình, mà ngay cả vợ cũng đã đổi hai lần, nếu không cũng sẽ không già rồi vẫn nhặt được con riêng mà lại bình tâm như thế.
Mặc Viễn Ninh không mang khí phách cậu ấm, hai đầu lông mày lạnh lùng hơn rất nhiều.
Tô Quý nghĩ đến anh lúc còn thiếu niên, chỉ e rằng không nhận được nhiều quan tâm, cô liền phản kích: “Tôi sẽ chờ Viễn Ninh, nhưng Trần tiên sinh, 20 năm nay ông không hề quan tâm đến Viễn Ninh, giờ lại ngồi hưởng niềm vui gia đình, chẳng lẽ không thấy nực cười sao?”
Lần này Trần Sóc thật sự nhất thời không thể phản kích, năm đó hắn cũng không có nhiều ấn tượng với tình nhân ấy, cự tuyệt phá thai và một khoản tiền đền bù lớn, tự chạy tới thành phố Lâm sinh con của hắn, vì thế mà chết.
Khi đó, đứa bé này cuối cùng có được sinh ra hay không hắn cũng không biết, vô tâm để đứa con riêng lưu lạc bên ngoài.
Không quá khoa trương nhưng nếu không phải hơn hai mươi năm sau, Mặc Viễn Ninh dùng thân phận con rể Tô gia đứng trước mặt hắn, cũng không mang phiền toái đến cho hắn một lần nữa, hắn sẽ không chú ý tới người thanh niên này, cũng sẽ không thấy Mặc Viễn Ninh có mặt mũi vài phần giống mình, nghĩ đến khả năng đó.
Phát hiện đứa con hắn chưa từng chờ mong, trong lòng hắn dĩ nhiên mừng thầm, nhưng mừng thầm qua đi, thực sự trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trần Sóc tung hoành cả đời, tự thấy chưa từng sinh ra cảm giác áy náy với bất kỳ ai, cho dù là người vợ cả bị hắn vứt bỏ, hắn cũng đưa cho số vàng kếch xù đủ sống cả đời, cho dù là đứa con trai trưởng hắn không yêu thương, hắn cũng một tay dìu dắt ngồi lên địa vị cao như người lãnh đạo Trần thị.
Nhưng duy nhất đối với đứa bé này, hắn không dám nói không thẹn với lương tâm.
Trong thời gian dài dằng dặc, hắn căn bản không biết đến sự hiện hữu của anh, cũng chưa từng nghĩ đến đi tìm anh.
Hôm nay anh đã trưởng thành, cũng có năng lực, thậm chí bằng chính sức mình ngồi lên địa vị cao.
Thời điểm này hắn mới phát hiện ra anh là con mình, muốn để anh quay lại Trần gia một lần nữa, thật sự có chút đứng ngồi không yên.
Hắn nghĩ đến đây, liền ngẩng đầu nhìn Tô Quý, khẽ hừ một tiếng: “Tôi chưa từng quan tâm đến Tiểu Ninh, đó là bởi vì tôi không biết nó là con tôi. Cô thì sao? Cô ngược lại tốt thật, người ở bên cạnh cô bị cô dày xéo thành bộ dạng thế này đây!”
Người tên Trần Sóc này không có đặc điểm gì khác ngoài độc tôn và bảo thủ, đặc điểm này càng trầm trọng hơn theo số tuổi, thường thường hắn ho khan một tiếng tại Trần gia, không một ai dám động đậy.
Hắn tự giác nể mặt Tiểu Ninh, không ở trước mặt anh phê bình con dâu kém cỏi, như vậy đã đủ giữ thể diện cho Tô Quý, giờ nói mấy câu đó ra, đương nhiên đứng trên lập trường trưởng bối phê bình tiểu bối.
Tô Quý đang chuẩn bị tiếp tục phản bác, Mặc Viễn Ninh liền cau mày nằm xuống: “Hai vị, muốn cãi nhau thì mời ra bên ngoài, tôi nghe đau đầu quá.”
Hai người họ lời qua tiếng lại, đơn giản chỉ là giúp nhau chỉ trích xem ai đối xử với anh không tốt, Mặc Viễn Ninh lại như không liên quan đến chuyện họ nói, thậm chí chỉ mong được yên tĩnh.
Anh vẫn còn bị bệnh, Tô Quý và Trần Sóc lập tức hạ hỏa.
Tô Quý vội vàng dìu anh nằm xong, cẩn thận hạ thấp giường xuống một chút, lại khẽ hôn lên mặt anh một cái: “Viễn Ninh, anh nằm ngủ một chút trước đi, muốn ăn gì cứ nói với em.”
Trong lúc cấp bách, cô vẫn trừng mắt nhìn Trần Sóc, ánh mắt bất mãn thể hiện ra mặt.
Mặc Viễn Ninh nhắm mắt lại giống như buồn ngủ, Tô Quý liền thu dọn bát đũa trên bàn, Trần Sóc cũng cùng ra khỏi phòng bệnh.
Cô tiễn hắn ra ngoài, tiện thể liền chuẩn bị cho cuộc nói chuyện “một đối một”, ra khỏi khu cách ly, lúc đợi thang máy, cô liền hừ lạnh một tiếng: “Trần tiên sinh đúng là biết chọn thời điểm, hôm nay Viễn Ninh vất vả lắm mới có khẩu vị húp được chút súp, liền vì ông mà mất rồi.”
Trần Sóc giả vờ nghe không hiểu sự ghét bỏ trong lời nói của cô, quan tâm hỏi: “Hiện tại khẩu vị của Tiểu Ninh rất kém, tôi thấy gầy hơn lần trước một chút.”
Tô Quý khinh thường nhìn hắn: “Ông đã quan tâm Viễn Ninh như vậy, ngày anh ấy nằm giải phẫu trong bệnh viện, sao không đến thăm anh ấy? Hôm nay đã năm ngày trôi qua, không biết ông đến đây ân cần làm gì.”
Trần Sóc ngược lại thực sự không phải cố ý đợi vài ngày mới đến bệnh viện thăm anh, chỉ là ngày hôm đó tại tòa nhà Tô Khang, sau khi biểu đạt hi vọng muốn Mặc Viễn Ninh trở lại Trần gia, hắn cảm thấy có lẽ nên để cho anh mấy ngày suy nghĩ.
Mặc Viễn Ninh nằm viện, Tô Quý giấu hết trừ người nhà Tô gia, cho nên năm ngày sau Trần Sóc cảm thấy có lẽ nên nói một câu thúc giục con trai một lần nữa, gọi điện đến Tô Khang mới biết anh đã nằm viện nhiều ngày.
Vất vả lắm mới tìm được con trai trở về, còn chưa khỏe để nói chuyện vài câu, thế mà đã ốm yếu nằm trong bệnh viện, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, càng phê bình kín đáo với Tô gia.
Trong mắt hắn, Tô Quý dù sao cũng chỉ là tiểu bối, đừng nói là cô, cho dù Tô Vĩ Học sống lại, trước mặt hắn cũng không thể không kiêng nể gì như thế.
Vừa vặn lúc thang máy đến, hắn cũng không muốn để Tô Quý tiễn mình xuống dưới nên tự bước vào, trước khi đi liếc nhìn cô: “Chăm sóc thật tốt cho Tiểu Ninh, nếu lại xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi không khách khí với Tô gia.”
Nhiều năm nay hắn đứng trên địa vị cao sát phạt quyết đoán, trên người mang theo khí phách tàn độc không phải thanh niên trẻ tuổi bình thường nào cũng có được, chỉ liếc một cái, nói một câu, Tô Quý liền thấy trong lòng run lên, cả buổi mới lấy lại tinh thần.
Cô không phải sợ hắn thật sự làm gì với Tô gia, mà cô biết những lời hắn nói ra, nghe có vẻ hời hợt, nhưng thực ra còn quý hơn vàng.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, bất kể là cô hay Tô gia đều tuyệt đối không thể sống yên ổn.
Lúc trở về phòng bệnh, sự sợ hãi trong lòng cô vẫn chưa giảm, chỉ là người trước đó đã nằm ngủ lại nhìn cô đi tới, mở mắt lên tiếng hỏi: “Ông ta có làm khó em không?”
Tô Quý lắc đầu... Chăm sóc tốt cho anh cũng là tâm nguyện và suy nghĩ của cô, cho nên Trần Sóc không tính là đang làm khó cô.
Cô ngồi xuống giường, đưa tay khẽ vuốt lên gò má gầy gò của anh, cười cười nói: “Ông ta ngược lại không nói sai, anh gầy đi một chút rồi.”
Cô hôm nay toàn dỗ ngon dỗ ngọt, Mặc Viễn Ninh cũng không thể lạnh nhạt, nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ nói một câu: “Nếu ông ta làm khó dễ em chỗ nào, em cứ nói cho anh.”
Đến mức này, anh vẫn đứng trên lập trường của cô như cũ, dù đối phương là ba ruột mình, anh cũng sẽ che chở cô trước.
Tô Quý nghĩ thầm vì sao trước kia lòng cô lại mất phương hướng, bị ý nghĩ mê hoặc, nhẫn tâm đối xử với anh như vậy.
Rõ ràng người này đối xử tốt với cô đến mức không có yêu cầu gì khác.
Cô nghĩ, cô thật sự rất muốn hôn anh, liền kề sát vào anh, cảm thấy hô hấp của cô và anh cùng giao nhau tại một điểm, cô cười cười nói: “Viễn Ninh... Nếu ông ta làm khó anh, anh cũng nói với em nhé.”
Mặt cô ở quá gần, Mặc Viễn Ninh liền nhìn cô một chút, cong môi nói: “Xem ra chúng ta đều đề phòng Trần tiên sinh rất nhiều.”
Tô Quý cũng không chút khách khí gật đầu: “Bởi vì ông ta là nhục sơn đại ma vương mà.”
Mặc Viễn Ninh cho dù không biết “Nhục sơn đại ma vương” là cái gì, tóm lại chỉ nghe thôi cũng biết không phải thứ gì tốt, nhịn không được nhẹ bật cười.
Tô Quý bắt được cơ hội anh cười tan chảy, khẽ hôn lên môi mỏng của anh.
Nụ hôn này đương nhiên nếu so với 10 giây thì hơn rất nhiều, thật lâu sau mới buông ta, gương mặt cô có chút hồng, lông mày cong lên, tâm trạng vô cùng tốt: “Đánh bại đại ma vương sẽ được công chúa ban thưởng đấy. Đương nhiên, hoàng tử cũng có thể.”
Mặc Viễn Ninh nhìn bát súp cô đưa tới, nhìn thấy màu sắc như nước trà cũng không ghét, liền gật gật đầu: “Cảm ơn.”
Mấy ngày nay, Tô Quý đút cho anh ăn cũng tự nhiên hơn nhiều, thuần thục hơn nhiều, không phải bắt ép như lúc ở khu du lịch nữa.
Tốt xấu gì hôm nay anh cuối cùng đã uống vài ngụm, cũng không lập tức buồn nôn, Tô Quý có chút nhẹ nhàng thở ra, khoảng cách ngồi lúc đút cho anh, cô thấy đôi môi mỏng vẫn luôn trắng bệch của anh có chút nước, liền bất giác lau đi, cười nói: “Vừa nhìn đã muốn cắn rồi nha.”
Cô chỉ lo nói đùa, nói xong mới nhận ra câu nói đó có nhiều mập mờ, nhưng hiện tại thái độ của Mặc Viễn Ninh không mặn không nhạt, nếu cô lại rụt rè, cả đời này có thể họ sẽ thật sự không thể đi tiếp cùng nhau nữa.
Cho nên cô dứt khoát nhíu mày: “Không biết nếu bây giờ Viễn Ninh mà hôn em thì có thể kiên trì được bao lâu nhỉ? 10 giây?”
Mặc Viễn Ninh lại điềm tĩnh, bị cô khiêu khích trần trụi như vậy, cũng chỉ hơi cong môi trả lời một câu: “Tô tiểu thư có muốn thử một lần?”
Tô Quý chỉ đợi câu nói này, cô đặt bát súp xuống, chuẩn bị trườn lên người anh, đột nhiên bộ đàm ở cửa phòng vang lên, bên trong phát ra tiếng y tá: “Mặc tiên sinh có khách tới thăm, là Trần Sóc tiên sinh.”
Tầng này là phòng bệnh VIP của bệnh viện, cửa kính ngăn trở cách ly cực kỳ chặt chẽ, chỉ người có thẻ VIP mới có thể qua được bảo vệ, một khi có khách tới thăm, y tá trực ban ngoài cửa sẽ thông báo, sau đó người bệnh hoặc người nhà bệnh nhất mới quyết định có gặp hay không.
Cơ hội tốt như vậy lại bị vị khách không đâu này xen ngang, Tô Quý âm thầm căm tức, sau đó nghe tên người đó liền sửng sốt, không tự chủ được nhìn Mặc Viễn Ninh: “Trần Sóc?”
Nếu như cô nhớ không nhầm, trước khi nhập viện, Mặc Viễn Ninh vừa thu mua một công ty chế tạo ô tô của Trần thị, Trần Sóc thân là người cầm quyền thực tế của Trần thị, đáng nhẽ lúc này phải hả hê mới đúng, sao lại đặc biệt đến bệnh viện thăm?
Chẳng lẽ Trần Sóc đã hận Mặc Viễn Ninh đến mức nhất định phải tới bệnh viện nhìn hả hê mới chịu?
Tô Quý hơi kinh ngạc khó hiểu nhìn Mặc Viễn Ninh: “Người này... Muốn gặp không?”
Mặc Viễn Ninh lại chỉ nghiêng đầu ho nhẹ, cong khóe môi: “Mời ông ta vào đi.”
Tô Quý không thể trái ý anh, chỉ có thể đi tới cửa, nói vào bộ đàm: “Mời Trần tiên sinh vào.”
Trần Sóc mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng thân thể lại được chăm sóc tốt nên lúc hắn đi từ hành lang lái xe đến trước cửa ra vào, thời gian chắc chắn không hề dài.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn đó, Tô Quý đã bổ sung tình hình, cô thậm chí đứng lên, ngăn ở cửa, nghĩ đến chuyện Trần Sóc sau khi vào sẽ dùng bạo lực làm tổn thương Mặc Viễn Ninh, nhất định hắn phải qua ải của cô trước.
Vì vậy lúc Trần Sóc đến cửa phòng bệnh, ngoại trừ thấy Mặc Viễn Ninh thần sắc đạm mạc nửa ngồi trên giường bệnh, hắn còn thấy Tô đại tiểu thư vẻ mặt đề phòng nhìn mình, thậm chí còn không khách khí mở miệng hỏi: “Trần tiên sinh tới đây làm gì?”
Trần Sóc bật cười ha ha, nói với Mặc Viễn Ninh: “Tiểu Ninh, con không nói cho Tiểu Tô sao?”
Thần sắc trên mặt Mặc Viễn Ninh cuối cùng cũng phong phú hơn một chút, dáng vẻ tươi cười, bên môi lộ ra nụ cười châm chọc với hắn: “Tôi nghĩ phải chăng Trần tiên sinh đã quên? Nửa năm trước tôi đã ly hôn với Tô tiểu thư rồi, cô ấy hiện tại chỉ là cấp trên của tôi.”
Trần Sóc cười không cho là đúng: “Người trẻ tuổi đúng là giỏi chuyện bé xé ra to, con không phải vẫn đang thay Tiểu Tô quản lý công ty sao? Chuyện phục hôn vài phút nữa nói tiếp nhé, các con muốn tổ chức hôn lễ một lần nữa ta cũng không phản đối, Trần gia cưới vợ chẳng lẽ lại keo kiệt như thế, phải làm náo nhiệt lên mới được.”
Tô Quý nghe xong không hiểu gì, nhưng cô ngược lại nhạy cảm chọn ra được vài từ mấu chốt, nhưng cũng đồng ý: “Viễn Ninh gần đây quá mệt mỏi, sức khỏe cũng kém, chờ anh ấy đỡ hơn một chút rồi tổ chức hôn lễ cũng được, để tôi làm, không cần anh ấy bận tâm.”
Trần Sóc thấy cô thức thời như thế, lập tức cười tủm tỉm quay mặt lại nhìn cô: “Tiểu Tô quả nhiên hiểu chuyện, khi con còn bé, ta đã nghĩ một lão ngoan đồng như Tô Vĩ Học lại có thể nuôi dạy một cô con gái ngoan hiền như thế, quả nhiên là chuyện lạ. Nếu như không phải Bách Nhạc thật sự hơn con quá nhiều tuổi, ta đã muốn làm thông gia rồi... Nhưng hiện giờ con là vợ của Tiểu Ninh, cũng là con dâu Trần gia thôi.”
Tô Quý bị hắn xoay một vòng, mãi đến khi nghe thấy câu “con dâu Trần gia” mới lấy lại được tinh thần, cô nhất thời có chút nghẹn họng nhìn trân trối, suy nghĩ một lúc mới chần chừ nhìn Mặc Viễn Ninh, rồi lại nhìn Trần Sóc: “Viễn Ninh... Anh nhận người này làm ba nuôi sao?”
Mặc Viễn Ninh ngồi trên giường nhìn hai người kia ông một câu tôi một câu vui vẻ, bất đắc dĩ không buồn mở mắt từ lâu, giờ lại bị cô hỏi một câu như vậy, không để ý nuốt nước bọt, liền phải đưa tay lên ngăn tiếng ho phát ra.
Tô Quý vội vàng đi tới xoa ngực cho anh, lại sợ anh ho nhiều ảnh hưởng đến vết thương, cẩn thận che dạ dày cho anh: “Viễn Ninh, làm sao vậy? Vừa rồi uống súp thấy buồn nôn à?”
Bên kia Trần Sóc đắc ý chắp tay ngồi lên sô pha, cười híp mắt: “Người có địa vị như tôi, chuyện nhận con nuôi vô cùng phiền toái... Tiểu Ninh là con ruột của tôi, sau này là người của Trần gia tôi.”
Mặc Viễn Ninh ho xong, buông tay che trên miệng ra, đưa mắt nhìn hắn, “Trần tiên sinh, tôi không nhớ tôi đã đồng ý trở về Trần gia.”
Tô Quý sớm đã bị chữ “con ruột” làm chấn động, vô thức ôm eo anh, “Viễn Ninh, anh là của em đúng không.”
Đối với câu này, Mặc Viễn Ninh càng từ chối cho ý kiến, anh cũng không đưa mắt nhìn cô, chỉ nói với Trần Sóc, “Trần tiên sinh có câu nói cũng nói sai rồi... Tôi không hề thay Tô tiểu thư quản lý công ty, ngay hôm thu mua thành công, tôi đã trình đơn từ chức, hiện tại tôi tin chắc Phương Hoành đã phê chuẩn rồi.”
Anh nói đến đây, mới quay đầu nhìn Tô Quý đang kề sát trên vai mình, nói: “Cho dù công ty và cuộc họp hội đồng quản trị không phê chuẩn, nghĩa vụ của tôi cũng đã kết thúc, một tháng sau tôi sẽ tự rời cương vị công tác.”
Anh trình đơn từ chức, sao Tô Quý lại không biết chứ?
Ngày hôm sau anh nằm viện, vẫn hôn mê bất tỉnh, Tô Quý nhận được điện thoại của Phương Hoành, nói ngày hôm qua trước khi tan sở, Mặc Viễn ninh đã viết đơn từ chức đưa cho hắn, hôm nay hắn đi làm kiểm tra thư, lập tức thấy.
Sau đó cô nghe Tôn quản gia và người trong nhà thu dọn tài liệu dính vết máu của Mặc Viễn Ninh, trong đó có một đơn xin từ chức được in ra, có thể là muốn mang về cho cô xem.
Khi cô nhìn thấy tờ đơn từ chức dính vết máu, đọc từng từ ngắn gọn nghiêm túc bên trong, chẳng để ý gì, nước mắt trào ra.
Hiện tại, anh nói đến chuyện đơn từ chức, Tô Quý dường như lại thấy lá thư đóng dấu bằng máu ấy, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Cô mặc kệ Trần Sóc đang ở đây, lặng lẽ lại gần anh, ôm chặt lấy anh, khẽ nói: “Viễn Ninh, em biết anh giận em... Sau này anh muốn em làm gì cũng được, xin anh đừng đi.”
Bị cô ôm thật sự có chút không thoải mái, Mặc Viễn Ninh liền dùng một tay đỡ vai cô, đẩy cô ra một chút, cong khóe môi nói: “Tô tiểu thư, không phải tôi là của cô sao? Sao giờ cô lại cầu xin tôi đừng đi.”
Hai câu anh nói rất đơn giản, nhưng lại đang cười nhạo câu nói mâu thuẫn của cô: Cô vừa nói anh là của cô, giờ lại cầu xin anh đừng đi... Nếu tất cả đều thuộc sở hữu của cô, sao lại phải “cầu xin” mới có thể khiến anh không đi?
Hai câu đó chỉ là do Tô Quý nói trong vô thức, hiện tại bị anh lôi ra nghiền ngẫm từng chữ một, sao cô có thể là đối thủ của anh chứ?
Cô biết rõ miệng Mặc Viễn Ninh không buông tha người khác, trước kia lúc nói chuyện với cô, anh sẽ tận lực nhường nhịn cô, để cô không đến mức quá xấu hổ.
Hiện tại anh không hề có chủ tâm nhường cô, ngay cả cơ thể cũng không thích để cô đụng vào, chỉ cong khóe môi nở nụ cười mỉa mai lạ lẫm, cứ như vậy nhìn cô.
Hai người họ như đang bắt đầu khởi động một mạch nước ngầm, Trần Sóc ở một bên rất có hào hứng xem, mở miệng cười: “Tiểu Tô, thế gian này có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu, trong đó có một chuyện, chính là trái tim đàn ông.”
Tô Quý thương tâm, nghiêng đầu nhìn hắn, hóa ra cô không để ý, hiện tại dáng vẻ và ngũ quan của hắn thật sự có ba bốn phần giống Mặc Viễn Ninh.
Đương nhiên khí chất của họ hoàn toàn khác nhau, Trần gia ba đời giàu có, Trần Sóc khi còn trẻ nổi danh là lãng tử tình trường, cả đời có vô số người tình, mà ngay cả vợ cũng đã đổi hai lần, nếu không cũng sẽ không già rồi vẫn nhặt được con riêng mà lại bình tâm như thế.
Mặc Viễn Ninh không mang khí phách cậu ấm, hai đầu lông mày lạnh lùng hơn rất nhiều.
Tô Quý nghĩ đến anh lúc còn thiếu niên, chỉ e rằng không nhận được nhiều quan tâm, cô liền phản kích: “Tôi sẽ chờ Viễn Ninh, nhưng Trần tiên sinh, 20 năm nay ông không hề quan tâm đến Viễn Ninh, giờ lại ngồi hưởng niềm vui gia đình, chẳng lẽ không thấy nực cười sao?”
Lần này Trần Sóc thật sự nhất thời không thể phản kích, năm đó hắn cũng không có nhiều ấn tượng với tình nhân ấy, cự tuyệt phá thai và một khoản tiền đền bù lớn, tự chạy tới thành phố Lâm sinh con của hắn, vì thế mà chết.
Khi đó, đứa bé này cuối cùng có được sinh ra hay không hắn cũng không biết, vô tâm để đứa con riêng lưu lạc bên ngoài.
Không quá khoa trương nhưng nếu không phải hơn hai mươi năm sau, Mặc Viễn Ninh dùng thân phận con rể Tô gia đứng trước mặt hắn, cũng không mang phiền toái đến cho hắn một lần nữa, hắn sẽ không chú ý tới người thanh niên này, cũng sẽ không thấy Mặc Viễn Ninh có mặt mũi vài phần giống mình, nghĩ đến khả năng đó.
Phát hiện đứa con hắn chưa từng chờ mong, trong lòng hắn dĩ nhiên mừng thầm, nhưng mừng thầm qua đi, thực sự trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trần Sóc tung hoành cả đời, tự thấy chưa từng sinh ra cảm giác áy náy với bất kỳ ai, cho dù là người vợ cả bị hắn vứt bỏ, hắn cũng đưa cho số vàng kếch xù đủ sống cả đời, cho dù là đứa con trai trưởng hắn không yêu thương, hắn cũng một tay dìu dắt ngồi lên địa vị cao như người lãnh đạo Trần thị.
Nhưng duy nhất đối với đứa bé này, hắn không dám nói không thẹn với lương tâm.
Trong thời gian dài dằng dặc, hắn căn bản không biết đến sự hiện hữu của anh, cũng chưa từng nghĩ đến đi tìm anh.
Hôm nay anh đã trưởng thành, cũng có năng lực, thậm chí bằng chính sức mình ngồi lên địa vị cao.
Thời điểm này hắn mới phát hiện ra anh là con mình, muốn để anh quay lại Trần gia một lần nữa, thật sự có chút đứng ngồi không yên.
Hắn nghĩ đến đây, liền ngẩng đầu nhìn Tô Quý, khẽ hừ một tiếng: “Tôi chưa từng quan tâm đến Tiểu Ninh, đó là bởi vì tôi không biết nó là con tôi. Cô thì sao? Cô ngược lại tốt thật, người ở bên cạnh cô bị cô dày xéo thành bộ dạng thế này đây!”
Người tên Trần Sóc này không có đặc điểm gì khác ngoài độc tôn và bảo thủ, đặc điểm này càng trầm trọng hơn theo số tuổi, thường thường hắn ho khan một tiếng tại Trần gia, không một ai dám động đậy.
Hắn tự giác nể mặt Tiểu Ninh, không ở trước mặt anh phê bình con dâu kém cỏi, như vậy đã đủ giữ thể diện cho Tô Quý, giờ nói mấy câu đó ra, đương nhiên đứng trên lập trường trưởng bối phê bình tiểu bối.
Tô Quý đang chuẩn bị tiếp tục phản bác, Mặc Viễn Ninh liền cau mày nằm xuống: “Hai vị, muốn cãi nhau thì mời ra bên ngoài, tôi nghe đau đầu quá.”
Hai người họ lời qua tiếng lại, đơn giản chỉ là giúp nhau chỉ trích xem ai đối xử với anh không tốt, Mặc Viễn Ninh lại như không liên quan đến chuyện họ nói, thậm chí chỉ mong được yên tĩnh.
Anh vẫn còn bị bệnh, Tô Quý và Trần Sóc lập tức hạ hỏa.
Tô Quý vội vàng dìu anh nằm xong, cẩn thận hạ thấp giường xuống một chút, lại khẽ hôn lên mặt anh một cái: “Viễn Ninh, anh nằm ngủ một chút trước đi, muốn ăn gì cứ nói với em.”
Trong lúc cấp bách, cô vẫn trừng mắt nhìn Trần Sóc, ánh mắt bất mãn thể hiện ra mặt.
Mặc Viễn Ninh nhắm mắt lại giống như buồn ngủ, Tô Quý liền thu dọn bát đũa trên bàn, Trần Sóc cũng cùng ra khỏi phòng bệnh.
Cô tiễn hắn ra ngoài, tiện thể liền chuẩn bị cho cuộc nói chuyện “một đối một”, ra khỏi khu cách ly, lúc đợi thang máy, cô liền hừ lạnh một tiếng: “Trần tiên sinh đúng là biết chọn thời điểm, hôm nay Viễn Ninh vất vả lắm mới có khẩu vị húp được chút súp, liền vì ông mà mất rồi.”
Trần Sóc giả vờ nghe không hiểu sự ghét bỏ trong lời nói của cô, quan tâm hỏi: “Hiện tại khẩu vị của Tiểu Ninh rất kém, tôi thấy gầy hơn lần trước một chút.”
Tô Quý khinh thường nhìn hắn: “Ông đã quan tâm Viễn Ninh như vậy, ngày anh ấy nằm giải phẫu trong bệnh viện, sao không đến thăm anh ấy? Hôm nay đã năm ngày trôi qua, không biết ông đến đây ân cần làm gì.”
Trần Sóc ngược lại thực sự không phải cố ý đợi vài ngày mới đến bệnh viện thăm anh, chỉ là ngày hôm đó tại tòa nhà Tô Khang, sau khi biểu đạt hi vọng muốn Mặc Viễn Ninh trở lại Trần gia, hắn cảm thấy có lẽ nên để cho anh mấy ngày suy nghĩ.
Mặc Viễn Ninh nằm viện, Tô Quý giấu hết trừ người nhà Tô gia, cho nên năm ngày sau Trần Sóc cảm thấy có lẽ nên nói một câu thúc giục con trai một lần nữa, gọi điện đến Tô Khang mới biết anh đã nằm viện nhiều ngày.
Vất vả lắm mới tìm được con trai trở về, còn chưa khỏe để nói chuyện vài câu, thế mà đã ốm yếu nằm trong bệnh viện, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, càng phê bình kín đáo với Tô gia.
Trong mắt hắn, Tô Quý dù sao cũng chỉ là tiểu bối, đừng nói là cô, cho dù Tô Vĩ Học sống lại, trước mặt hắn cũng không thể không kiêng nể gì như thế.
Vừa vặn lúc thang máy đến, hắn cũng không muốn để Tô Quý tiễn mình xuống dưới nên tự bước vào, trước khi đi liếc nhìn cô: “Chăm sóc thật tốt cho Tiểu Ninh, nếu lại xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi không khách khí với Tô gia.”
Nhiều năm nay hắn đứng trên địa vị cao sát phạt quyết đoán, trên người mang theo khí phách tàn độc không phải thanh niên trẻ tuổi bình thường nào cũng có được, chỉ liếc một cái, nói một câu, Tô Quý liền thấy trong lòng run lên, cả buổi mới lấy lại tinh thần.
Cô không phải sợ hắn thật sự làm gì với Tô gia, mà cô biết những lời hắn nói ra, nghe có vẻ hời hợt, nhưng thực ra còn quý hơn vàng.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, bất kể là cô hay Tô gia đều tuyệt đối không thể sống yên ổn.
Lúc trở về phòng bệnh, sự sợ hãi trong lòng cô vẫn chưa giảm, chỉ là người trước đó đã nằm ngủ lại nhìn cô đi tới, mở mắt lên tiếng hỏi: “Ông ta có làm khó em không?”
Tô Quý lắc đầu... Chăm sóc tốt cho anh cũng là tâm nguyện và suy nghĩ của cô, cho nên Trần Sóc không tính là đang làm khó cô.
Cô ngồi xuống giường, đưa tay khẽ vuốt lên gò má gầy gò của anh, cười cười nói: “Ông ta ngược lại không nói sai, anh gầy đi một chút rồi.”
Cô hôm nay toàn dỗ ngon dỗ ngọt, Mặc Viễn Ninh cũng không thể lạnh nhạt, nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ nói một câu: “Nếu ông ta làm khó dễ em chỗ nào, em cứ nói cho anh.”
Đến mức này, anh vẫn đứng trên lập trường của cô như cũ, dù đối phương là ba ruột mình, anh cũng sẽ che chở cô trước.
Tô Quý nghĩ thầm vì sao trước kia lòng cô lại mất phương hướng, bị ý nghĩ mê hoặc, nhẫn tâm đối xử với anh như vậy.
Rõ ràng người này đối xử tốt với cô đến mức không có yêu cầu gì khác.
Cô nghĩ, cô thật sự rất muốn hôn anh, liền kề sát vào anh, cảm thấy hô hấp của cô và anh cùng giao nhau tại một điểm, cô cười cười nói: “Viễn Ninh... Nếu ông ta làm khó anh, anh cũng nói với em nhé.”
Mặt cô ở quá gần, Mặc Viễn Ninh liền nhìn cô một chút, cong môi nói: “Xem ra chúng ta đều đề phòng Trần tiên sinh rất nhiều.”
Tô Quý cũng không chút khách khí gật đầu: “Bởi vì ông ta là nhục sơn đại ma vương mà.”
Mặc Viễn Ninh cho dù không biết “Nhục sơn đại ma vương” là cái gì, tóm lại chỉ nghe thôi cũng biết không phải thứ gì tốt, nhịn không được nhẹ bật cười.
Tô Quý bắt được cơ hội anh cười tan chảy, khẽ hôn lên môi mỏng của anh.
Nụ hôn này đương nhiên nếu so với 10 giây thì hơn rất nhiều, thật lâu sau mới buông ta, gương mặt cô có chút hồng, lông mày cong lên, tâm trạng vô cùng tốt: “Đánh bại đại ma vương sẽ được công chúa ban thưởng đấy. Đương nhiên, hoàng tử cũng có thể.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.