Chương 8
Tạ Lâu Nam
05/08/2016
Ngoài dự liệu của Tô Quý, trong tờ báo buổi sáng ngày hôm sau, tin tức trên mạng ngày hôm qua tiếp tục được đăng lên.
Nhìn tên mình chình ình trên tờ “Giải trí”, Tô Quý lập tức cảm thấy bực mình.
Vì bác sĩ đã dặn, nên tối qua cô ở lại bệnh viện, nằm trên một chiếc giường phụ nhỏ trong phòng bệnh đơn.
Lúc Tô Vĩ Học bị bệnh nặng nằm viện, đại tiểu thư nhà họ Tô cũng chưa phải chịu thiệt thòi như vậy, nằm giường thô ráp khiến cô cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm đã tỉnh dậy.
Cô ăn hết bữa sáng Quản gia Tôn sai người đưa đến, thay một bộ quần áo khác, Tô Quý uống cà phê xong mới cầm tờ báo lên rồi nhìn Mặc Viễn Ninh.
Trải qua một đêm, tuy đã ổn hơn so với hôm qua, nhưng Mặc Viễn Ninh không bình phục được mấy, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Anh vẫn giữ tư thế nằm thẳng, nhìn Tô Quý cười: “Chào buổi sáng.”
Tô Quý đi tới cúi người khẽ hôn lên mặt anh, mới cười nói: “Chào buổi sáng, Viễn Ninh.”
Động tác của cô quá thân mật, giống như thể giữa họ chưa từng rạn nứt, Mặc Viễn Ninh hạ mí mắt xuống, cười cười, lúc này mới vươn tay, cầm chặt đôi tay cô áp vào mặt mình: “Tiểu Nguyệt, tối qua vất vả cho em rồi.”
Hôm qua Tô Quý cũng phát hiện, không ngờ Mặc Viễn Ninh cũng có chút dè chừng, anh thường không chủ động làm hành động gì đó quá thân mật với cô, chỉ sau khi cô chủ động, anh mới thuận thế làm theo.
Giống như một đứa trẻ vừa cãi nhau với người khác, nếu không tạo cho nó một lối thoát, nó vẫn sẽ nín thinh.
Tô Quý thật sự chưa từng phát hiện ra Mặc Viễn Ninh còn có lúc trẻ con như vậy, chỉ cảm thấy hơi buồn cười, cô cố ý thăm dò anh, dứt khoát hôn lên môi anh.
Vì không thể uống nước, đôi môi Mặc Viễn Ninh khô nẻ, bị cô hôn như vậy anh hơi ngửa đầu ra sau một chút rồi ngừng chống cự, chỉ là không đáp lại, dường như nhẫn nhịn, chịu đựng và dung túng.
Lúc ở chung với Mặc Viễn Ninh, Tô Quý rất ít khi chủ động, bây giờ bỗng nhiên thấy rất lạ lẫm, dứt khoát đứng cạnh giường, hôn mạnh mẽ hơn.
Đôi môi bị chà sát dần dần có vị tanh của máu, đó là máu từ đôi môi khô nứt bị nụ hôn kịch liệt của cô dày vò.
Tô Quý hơi buông lỏng, đặc biệt dùng đầu lưỡi liếm qua lại trên môi anh mấy lần mới cười nhẹ: “Anh Mặc sao hôm nay sao bên ngoài rụt rè thế?”
Nụ hôn này không phải quá kịch liệt, nhưng Tô Quý tận lực trêu đùa, không ngừng nghỉ, cũng vô cùng mập mờ.
Mặc Viễn Ninh thở không đều, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, nghe vậy chỉ cười cười: “Lòng có dư, lực chưa đủ.”
Anh ngược lại vẫn rất thoải mái, hôm qua vừa nôn ra cả một người đầy máu, bây giờ nằm trên giường bệnh không động đậy được, thế mà bây giờ bị cô chủ động vẫn còn có thể nghĩ đến bước tiếp theo được.
Tất cả những người đã trưởng thành, sau bước hôn mãnh liệt là gì, không cần nói cũng hiểu. Hơn nữa, anh rõ ràng rất có bản lĩnh, đáng lẽ sẽ phải dùng giọng nói đầy sắc khí để nói, vậy mà anh lại dùng giọng điệu trịnh trọng như vậy.
Khóe môi Tô Quý vô thức giật giật, cho dù cô bày ra đủ mọi tư thế sắc nữ tà ác, trước mặt Mặc Viễn Ninh cũng chỉ có thể chào thua.
Cô đứng dậy đi lấy tờ báo ném lên trên giường, nói: “Như anh mong muốn rồi đấy anh Mặc, bây giờ cả cái thành phố H này đều biết tôi với anh vẫn còn vương vấn lẫn nhau rồi.”
Mặc Viễn Ninh cầm lấy tờ báo nhìn một lúc, còn gật đầu cười đánh giá: “Ảnh chụp không tệ.”
Tô Quý cười lạnh, cô không muốn đuổi theo anh để hỏi khổ nhục kế này có phải do một tay anh sắp đặt hay không, chuyện đã đến nước này, có đúng hay không cũng chả khác gì nhau.
Cũng may cô cũng định kiếm một cái cớ để Mặc Viễn Ninh trở lại Tô Khang, truyền thông làm thay cô cũng chẳng có gì không tốt.
Nhưng... Cô cúi đầu nhìn người đang tựa nửa người trên giường bệnh kia, vẫn cắn chặt răng không cam lòng.
Cô vẫn có cảm giác bị người này dắt mũi dẫn đi, bất kể là tâm trạng hay những chuyện khác.
Cô có chút tà ác đi đến bên cạnh anh, cánh tay đặt ở phần eo anh, tay kia ấn vào vị trí dạ dày anh, nở nụ cười nói: “Anh có chắc chắn bây giờ đã ngừng chảy máu rồi không?”
Mặc Viễn Ninh ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: “Cứ coi như thế đi, bác sĩ cũng không chắc chắn, phải quan sát thêm.”
Tô Quý vì thế liền vui vẻ cười: “Nếu như tôi đấm một cái lên đó, nhất định anh sẽ tiếp tục nôn ra máu phải không?”
Mặc Viễn Ninh vẫn cười: “Chắc chắn rồi.”
Tô Quý nhướn mày: “Nếu làm vậy thật, không biết anh có bất tử không nhỉ?”
Mặc Viễn Ninh than nhẹ tiếp tục trả lời: “Anh không chắc lắm.”
Anh ngược lại rất thật thà, hỏi gì đáp nấy, nói đúng sự thật.
Tô Quý âm thầm nghiến răng, buông Mặc Viễn Ninh ra, đứng dậy rời đi: “Tự chăm sóc bản thân nhé anh Mặc, tôi đi ứng phó với Phương Hoành trước.”
Không ngoài dự liệu của Tô Quý, vừa hết giờ làm việc, Phương Hoành liền gọi điện cho cô.
Hắn ngược lại rất kiên nhẫn, còn có thể chịu đến hết giờ mới đến chất vấn cô, dù sao nếu như Mặc Viễn Ninh có khả năng trở lại Tô Khang thật thì người chịu ảnh hưởng lớn nhất đương nhiên sẽ là hắn.
Cách làm việc của hắn, hơn nửa là học theo Mặc Viễn Ninh, vị trí dưới mông hắn, vốn cũng nên thuộc về Mặc Viễn Ninh.
Làm một kẻ xấu xa cưu chiêm thước xào (1) không hề dễ, hơn nữa “người tốt” kia cũng tuyệt đối chẳng tốt đẹp gì.
Cách thăm dò thái độ cô của Phương Hoành rất quanh co, vốn muốn báo cáo công việc mấy ngày hôm nay, sau đó mới hỏi Chủ tịch đang ở đâu, có dặn dò gì không.
Tô Quý nhẫn nại nghe hắn nói nhảm xong, liền nói: “Mấy hôm nữa tôi sẽ sắp xếp một trợ lý đặc biệt vào công ty, trợ giúp Phương tổng.”
Tô Quý đã cân nhắc rất lâu, định cho Mặc Viễn Ninh một chức vụ mới: Trợ lý Chủ tịch, địa vị và cấp bậc không cao, quyền lực lớn hay nhỏ đều do cô quyết định.
Phương Hoành trầm mặc một lúc, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Lý lịch của vị trợ lý đặc biệt này, tôi có thể mạo muội hỏi trước không?”
Tô Quý cũng không có ý định vòng vo với hắn: “Chính là Mặc Viễn Ninh, anh đã sớm hiểu đầy đủ rõ ràng về anh ta rồi.”
Cô nghĩ thái độ của cô đã đủ rõ ràng rồi, Mặc Viễn Ninh sẽ quay lại công ty, nhưng Tổng giám đốc vẫn là hắn, cho nên những điều kiện trước đó vẫn giữ nguyên không thay đổi.
Phương Hoành cũng không phải người không có chừng mực, giọng nói vẫn có chút không cam lòng, nhưng vẫn nói: “Được rồi, tôi sẽ điều chỉnh công việc, phối hợp với Trợ lý Mặc.
Tô Quý cúp điện thoại, mới nhớ “Trợ lý Mặc” này vẫn chưa ký hợp đồng với mình, hôm qua cô tìm Mặc Viễn Ninh để ký kết, cuối cùng lại gặp đúng lúc anh phát bệnh, văn bản tài liệu chuẩn bị kỹ càng cũng vứt hết trong căn biệt thự của anh rồi.
Cau mày im lặng một lúc, Tô Quý liền trở về phòng bệnh, chỉ thấy tên đầu sỏ kia vẫn đang nằm mê man trên giường.
Mái tóc ngắn tán đều trên gối trắng, người đó nghiêng đầu, che nửa khuôn mặt, cằm khẽ nâng, lộ ra đường cong hoàn mỹ dưới cổ áo, còn thêm cả xương quai xanh khêu gợi.
Cần bao nhiêu đẹp đẽ có bấy nhiêu đẹp đẽ, cần bao nhiêu yếu đuối có bấy nhiêu yếu đuối.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Tô Quý thật sự muốn bóp chết anh cho xong chuyện.
* Chú thích:
(1) Cưu chiêm thước sào: chim cưu chiếm tổ chim khách [chim cưu là một loại bồ câu hết sức vụng về, không biết làm tổ, thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim khách ; nghĩa bóng: một người dùng sức mạnh hoặc thủ đoạn để cướp lấy nhà cửa hoặc vị trí của người khác]
Nhìn tên mình chình ình trên tờ “Giải trí”, Tô Quý lập tức cảm thấy bực mình.
Vì bác sĩ đã dặn, nên tối qua cô ở lại bệnh viện, nằm trên một chiếc giường phụ nhỏ trong phòng bệnh đơn.
Lúc Tô Vĩ Học bị bệnh nặng nằm viện, đại tiểu thư nhà họ Tô cũng chưa phải chịu thiệt thòi như vậy, nằm giường thô ráp khiến cô cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm đã tỉnh dậy.
Cô ăn hết bữa sáng Quản gia Tôn sai người đưa đến, thay một bộ quần áo khác, Tô Quý uống cà phê xong mới cầm tờ báo lên rồi nhìn Mặc Viễn Ninh.
Trải qua một đêm, tuy đã ổn hơn so với hôm qua, nhưng Mặc Viễn Ninh không bình phục được mấy, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Anh vẫn giữ tư thế nằm thẳng, nhìn Tô Quý cười: “Chào buổi sáng.”
Tô Quý đi tới cúi người khẽ hôn lên mặt anh, mới cười nói: “Chào buổi sáng, Viễn Ninh.”
Động tác của cô quá thân mật, giống như thể giữa họ chưa từng rạn nứt, Mặc Viễn Ninh hạ mí mắt xuống, cười cười, lúc này mới vươn tay, cầm chặt đôi tay cô áp vào mặt mình: “Tiểu Nguyệt, tối qua vất vả cho em rồi.”
Hôm qua Tô Quý cũng phát hiện, không ngờ Mặc Viễn Ninh cũng có chút dè chừng, anh thường không chủ động làm hành động gì đó quá thân mật với cô, chỉ sau khi cô chủ động, anh mới thuận thế làm theo.
Giống như một đứa trẻ vừa cãi nhau với người khác, nếu không tạo cho nó một lối thoát, nó vẫn sẽ nín thinh.
Tô Quý thật sự chưa từng phát hiện ra Mặc Viễn Ninh còn có lúc trẻ con như vậy, chỉ cảm thấy hơi buồn cười, cô cố ý thăm dò anh, dứt khoát hôn lên môi anh.
Vì không thể uống nước, đôi môi Mặc Viễn Ninh khô nẻ, bị cô hôn như vậy anh hơi ngửa đầu ra sau một chút rồi ngừng chống cự, chỉ là không đáp lại, dường như nhẫn nhịn, chịu đựng và dung túng.
Lúc ở chung với Mặc Viễn Ninh, Tô Quý rất ít khi chủ động, bây giờ bỗng nhiên thấy rất lạ lẫm, dứt khoát đứng cạnh giường, hôn mạnh mẽ hơn.
Đôi môi bị chà sát dần dần có vị tanh của máu, đó là máu từ đôi môi khô nứt bị nụ hôn kịch liệt của cô dày vò.
Tô Quý hơi buông lỏng, đặc biệt dùng đầu lưỡi liếm qua lại trên môi anh mấy lần mới cười nhẹ: “Anh Mặc sao hôm nay sao bên ngoài rụt rè thế?”
Nụ hôn này không phải quá kịch liệt, nhưng Tô Quý tận lực trêu đùa, không ngừng nghỉ, cũng vô cùng mập mờ.
Mặc Viễn Ninh thở không đều, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, nghe vậy chỉ cười cười: “Lòng có dư, lực chưa đủ.”
Anh ngược lại vẫn rất thoải mái, hôm qua vừa nôn ra cả một người đầy máu, bây giờ nằm trên giường bệnh không động đậy được, thế mà bây giờ bị cô chủ động vẫn còn có thể nghĩ đến bước tiếp theo được.
Tất cả những người đã trưởng thành, sau bước hôn mãnh liệt là gì, không cần nói cũng hiểu. Hơn nữa, anh rõ ràng rất có bản lĩnh, đáng lẽ sẽ phải dùng giọng nói đầy sắc khí để nói, vậy mà anh lại dùng giọng điệu trịnh trọng như vậy.
Khóe môi Tô Quý vô thức giật giật, cho dù cô bày ra đủ mọi tư thế sắc nữ tà ác, trước mặt Mặc Viễn Ninh cũng chỉ có thể chào thua.
Cô đứng dậy đi lấy tờ báo ném lên trên giường, nói: “Như anh mong muốn rồi đấy anh Mặc, bây giờ cả cái thành phố H này đều biết tôi với anh vẫn còn vương vấn lẫn nhau rồi.”
Mặc Viễn Ninh cầm lấy tờ báo nhìn một lúc, còn gật đầu cười đánh giá: “Ảnh chụp không tệ.”
Tô Quý cười lạnh, cô không muốn đuổi theo anh để hỏi khổ nhục kế này có phải do một tay anh sắp đặt hay không, chuyện đã đến nước này, có đúng hay không cũng chả khác gì nhau.
Cũng may cô cũng định kiếm một cái cớ để Mặc Viễn Ninh trở lại Tô Khang, truyền thông làm thay cô cũng chẳng có gì không tốt.
Nhưng... Cô cúi đầu nhìn người đang tựa nửa người trên giường bệnh kia, vẫn cắn chặt răng không cam lòng.
Cô vẫn có cảm giác bị người này dắt mũi dẫn đi, bất kể là tâm trạng hay những chuyện khác.
Cô có chút tà ác đi đến bên cạnh anh, cánh tay đặt ở phần eo anh, tay kia ấn vào vị trí dạ dày anh, nở nụ cười nói: “Anh có chắc chắn bây giờ đã ngừng chảy máu rồi không?”
Mặc Viễn Ninh ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: “Cứ coi như thế đi, bác sĩ cũng không chắc chắn, phải quan sát thêm.”
Tô Quý vì thế liền vui vẻ cười: “Nếu như tôi đấm một cái lên đó, nhất định anh sẽ tiếp tục nôn ra máu phải không?”
Mặc Viễn Ninh vẫn cười: “Chắc chắn rồi.”
Tô Quý nhướn mày: “Nếu làm vậy thật, không biết anh có bất tử không nhỉ?”
Mặc Viễn Ninh than nhẹ tiếp tục trả lời: “Anh không chắc lắm.”
Anh ngược lại rất thật thà, hỏi gì đáp nấy, nói đúng sự thật.
Tô Quý âm thầm nghiến răng, buông Mặc Viễn Ninh ra, đứng dậy rời đi: “Tự chăm sóc bản thân nhé anh Mặc, tôi đi ứng phó với Phương Hoành trước.”
Không ngoài dự liệu của Tô Quý, vừa hết giờ làm việc, Phương Hoành liền gọi điện cho cô.
Hắn ngược lại rất kiên nhẫn, còn có thể chịu đến hết giờ mới đến chất vấn cô, dù sao nếu như Mặc Viễn Ninh có khả năng trở lại Tô Khang thật thì người chịu ảnh hưởng lớn nhất đương nhiên sẽ là hắn.
Cách làm việc của hắn, hơn nửa là học theo Mặc Viễn Ninh, vị trí dưới mông hắn, vốn cũng nên thuộc về Mặc Viễn Ninh.
Làm một kẻ xấu xa cưu chiêm thước xào (1) không hề dễ, hơn nữa “người tốt” kia cũng tuyệt đối chẳng tốt đẹp gì.
Cách thăm dò thái độ cô của Phương Hoành rất quanh co, vốn muốn báo cáo công việc mấy ngày hôm nay, sau đó mới hỏi Chủ tịch đang ở đâu, có dặn dò gì không.
Tô Quý nhẫn nại nghe hắn nói nhảm xong, liền nói: “Mấy hôm nữa tôi sẽ sắp xếp một trợ lý đặc biệt vào công ty, trợ giúp Phương tổng.”
Tô Quý đã cân nhắc rất lâu, định cho Mặc Viễn Ninh một chức vụ mới: Trợ lý Chủ tịch, địa vị và cấp bậc không cao, quyền lực lớn hay nhỏ đều do cô quyết định.
Phương Hoành trầm mặc một lúc, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Lý lịch của vị trợ lý đặc biệt này, tôi có thể mạo muội hỏi trước không?”
Tô Quý cũng không có ý định vòng vo với hắn: “Chính là Mặc Viễn Ninh, anh đã sớm hiểu đầy đủ rõ ràng về anh ta rồi.”
Cô nghĩ thái độ của cô đã đủ rõ ràng rồi, Mặc Viễn Ninh sẽ quay lại công ty, nhưng Tổng giám đốc vẫn là hắn, cho nên những điều kiện trước đó vẫn giữ nguyên không thay đổi.
Phương Hoành cũng không phải người không có chừng mực, giọng nói vẫn có chút không cam lòng, nhưng vẫn nói: “Được rồi, tôi sẽ điều chỉnh công việc, phối hợp với Trợ lý Mặc.
Tô Quý cúp điện thoại, mới nhớ “Trợ lý Mặc” này vẫn chưa ký hợp đồng với mình, hôm qua cô tìm Mặc Viễn Ninh để ký kết, cuối cùng lại gặp đúng lúc anh phát bệnh, văn bản tài liệu chuẩn bị kỹ càng cũng vứt hết trong căn biệt thự của anh rồi.
Cau mày im lặng một lúc, Tô Quý liền trở về phòng bệnh, chỉ thấy tên đầu sỏ kia vẫn đang nằm mê man trên giường.
Mái tóc ngắn tán đều trên gối trắng, người đó nghiêng đầu, che nửa khuôn mặt, cằm khẽ nâng, lộ ra đường cong hoàn mỹ dưới cổ áo, còn thêm cả xương quai xanh khêu gợi.
Cần bao nhiêu đẹp đẽ có bấy nhiêu đẹp đẽ, cần bao nhiêu yếu đuối có bấy nhiêu yếu đuối.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Tô Quý thật sự muốn bóp chết anh cho xong chuyện.
* Chú thích:
(1) Cưu chiêm thước sào: chim cưu chiếm tổ chim khách [chim cưu là một loại bồ câu hết sức vụng về, không biết làm tổ, thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim khách ; nghĩa bóng: một người dùng sức mạnh hoặc thủ đoạn để cướp lấy nhà cửa hoặc vị trí của người khác]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.