Chương 48
Hồng Cửu
26/01/2017
Trong bữa tiệc gần đây nhất mà Bạch Triển, Cảnh Cường tham gia cùng
bạn học, Tiêu Doanh nghe được một tin, có một bạn nữ học cùng trường với họ vừa từ Mỹ trở về quê hương. Tiêu Doanh tổng hợp mấy tin vụn vặt mà
mọi người cứ anh một tin tôi một tin, cuối cùng lại tìm ra một tin quan
trọng – bạn nữ này từng là nữ thần trong lòng của nam sinh cả lớp. Hầu
như cậu bạn nào cũng động lòng tương tư theo đuổi nữ thần này, bao gồm
cả Bạch Triển, bao gồm cả Cảnh Cường, và cả các anh em đang ngồi ở đây
nữa. Cuối cùng chỉ có Bạch Triển giành được sự quan tâm của nữ thần.
Tiêu Doanh cảm thấy nội dung của vở kịch này chẳng khác nào bộ phim Hàn “Phẩm giá quí ông”.
Chẳng qua bắt đầu từ đây, tình tiết sau đó phát triển lại không hề giống nữa. Bạch Triển và nữ thần nọ vui vẻ một thời gian, nhưng rất nhanh sau đó họ lại chia tay vì khác biệt trong tính cách và hoạch định tương lai. Có điều họ chia tay trong yên bình, cho nên sau đó mọi người vẫn trở thành bạn tốt.
Cho nên lần này nữ thần trở về, tất cả mọi người đều nói muốn tổ chức một bữa tiệc đón gió tẩy trần*.
*Nguyên văn là tiếp phong yến: nghĩa là mời một khách từ phương xa tới dùng cơm.
Tiêu Doanh lặng lẽ liếc trộm Bạch Triển hết lần này sang lần khác. Từ đầu đến cuối anh vẫn im lặng chẳng nói một câu nào, không biết trong lòng anh đang trào dâng tình cảm mãnh liệt hay đã xem chuyện cũ nhẹ nhàng như mây khói, Tiêu Doanh hy vọng làkhả năng thứ hai. Giữa lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, Bạch Triển chợt quay đầu. Tầm mắt anh bỗng chạm vào ánh mắt của cô, nhanh đến mức cô không kịp che giấu những bất mãn và mơ ước đang tràn ngập trên gương mặt chính mình. Bỗng nhiên anh nhìn cô rồi nhếch môi một cái, cái kiểu như cười như không như có ý, này, bị tôi bắt gặp rồi đấy nhé.
Gặp mặt ngày hôm sau, Cảnh Cường đến nói chuyện với Tiêu Doanh: “Bữa tiệc tẩy trần lần này đã xác định rồi đấy, do Bạch Triển mời”. Anh nói xong lại liếc nhìn Tiêu Doanh một cái, bổ sung thêm câu nữa: “Nhưng mà Bạch Triển nói với anh, cậu ấy đứng ra không phải có nguyên nhân gì khác, chỉ đơn giản là vì cậu ấy có tiền nhất mà thôi, còn chuyện giữa cậu ấy và Đổng Duyệt Nhiên trước kia đã chẳng còn gì rồi”.
Đổng Duyệt Nhiên, tên của nữ thần.
Tiêu Doanh khẽ “à”: “Nhưng mà giám đốc Cường à, anh nói với em mấy chuyện này làm gì?”
Cảnh Cường “Ồ” một tiếng: “Anh tiện mồm thôi mà, không nói thì khó chịu đấy”.
Sau một lúc, Tiêu Doanh nghe loáng thoáng tiếng rít gào của Cảnh Cường lúc gọi điện thoại ở văn phòng, hiệu quả cách âm ở công ty cũng không tệ lắm, cô chỉ có thể nghe được tiếng Cảnh Cường gầm thét nhưng không rõ nội dung. Từ đầu tới cuối cô chỉ nghe rõ được một câu nhỏ, Cảnh Cường nói: Hừ, giải thích cái rắm, đúng là uổng công vô ích.
Tiêu Doanh nghĩ thầm, bữa tiệc tới đây với các bạn cùng trường của Bạch Triển, cô không cần tới chắn rượu cho anh nữa rồi. Cô còn nghĩ hay ho, nếu Bạch Triển đến tìm cô sẽ từ chối luôn. Kết quả là bữa tiệc tẩy trần cho Đổng Duyệt Nhiên ngày đó, Bạch Triển lại không gọi cho cô.
Trong lòng Tiêu Doanh run run đau nhói. Lẽ nào đàn ông càng xuất chúng càng lưu luyến mối tình đầu vậy sao?
Hôm sau bữa tiệc, cô hoảng hốt hơn nửa ngày. Đến lúc nghỉ trưa lại có một chuyện khiến cho cô bất ngờ xảy ra. Đổng Duyệt Nhiên đến công ty, nói muốn bàn chuyện hợp tác dự án với Cảnh Cường.
Rốt cuộc Tiêu Doanh cũng gặp được dáng vẻ của nữ thần trong truyền thuyết là sao. Đúng là đẹp thật, khí chất lạnh lùng, lại cực kì mạnh mẽ. Tiêu Doanh cố gắng an ủi mình: Không sao cả, mày cứ chăm chút thêm một chút, áo khoác không mặc thì vắt lên trên vai, khi đi không được nhìn ai mà cứ nghếch đầu lên thế, mày cũng có thể như vậy mà!
Cô còn tưởng trong mắt Đổng Duyệt Nhiên mình chỉ là một người vô danh tiểu tốt, chắc cô ấy sẽ đi thẳng đến trước phòng làm việc của Cảnh Cường thôi, không ngờ cô lại cố ý vòng tới trước bàn làm việc của mình rồi chào hỏi.
Cô nói: “Này, cô là Tiêu Doanh phải không? Hôm qua tôi có nghe nói, mọi người bảo tửu lượng của cô tốt lắm hả?”
Tiêu Doanh cười: “Không có đâu, dễ uống thôi mà”.
Ánh mắt Đổng Duyệt Nhiên nhìn cô còn sâu xa hơn mấy phần. Đợi đến khi cô ấy nói chuyện với Cảnh Cường xong rồi đi ra khỏi phòng làm việc, vừa đi vừa nói: “Đi ăn cơm chung đi, à đúng rồi, gọi cả cô thư kí nhỏ của anh nữa đi”.
Cảnh Cường thoáng lảo đảo: “Đổng Duyệt Nhiên à, anh nói thật, anh không có thư kí nhỏ đâu, bà xã anh mà nghe được mấy câu này thì chết anh đó”.
Đổng Duyệt Nhiên cười cười, chỉ Tiêu Doanh: “Em nói cô ấy đó”.
Cảnh Cường hơi chần chừ: “Có cần không?”
Đổng Duyệt Nhiên cười nhẹ nhưng giọng điệu lại rất kiên trì: “Đưa theo đi”.
Thế là họ không thèm trưng cầu xem Tiêu Doanh có muốn hay không, cứ thế dẫn cô đến thẳng quán ăn.
Vừa bắt đầu ăn cơm, Cảnh Cường lại có điện thoại tới, nói là không biết vì sao công ty cung cấp khí cụ xảy ra vấn đề, thế là trong phòng chỉ còn lại Tiêu Doanh và Đổng Duyệt Nhiên.
Đổng Duyệt Nhiên cười cười, nói một cách đầy sâu xa ý vị: “Cũng đúng lúc, anh ấy đi rồi thì hai chúng ta có thể trò chuyện nhỉ”.
Tiêu Doanh cũng cười cười: “Cô khiến cho công ty cung ứng khí cụ của chúng tôi xảy ra vấn đề hả?”
Đổng Duyệt Nhiên nhướng mày: “Cô cũng không ngốc như người ta nói nhỉ, Bạch Triển cũng không thể chú ý đến một cô gái ngốc”.
Tiêu Doanh cũng nhíu mày: “Không dám, Bạch Triển chỉ quan tâm đến tửu lượng của tôi thôi”.
Đuôi mày của Đổng Duyệt Nhiên càng nhướng cao hơn: “Ồ?”
Tiêu Doanh không bắt chước theo nữa, cô sợ lông mày của mình sẽ nhảy tót lên mép tóc mất.
“Cô không nghe nói à? Anh ấy không giỏi uống rượu nên tôi mới chặn rượu giúp thôi”.
“Không giỏi uống rượu?” Đổng Duyệt Nhiên nhìn cô như có gì suy nghĩ. Sau một lúc trầm lặng, Đổng Duyệt Nhiên lại nói: “Tiêu Doanh, tôi không thích vòng vòng vo vo, giờ tôi nói thẳng vào vấn đề luôn nhé. Trước khi chia tay thực ra tôi và Bạch Triển đã cãi nhau, anh ấy muốn ở lại nước xây dựng sự nghiệp, còn tôi lại muốn ra nước ngoài học thêm, hai người không tìm được tiếng nói chung nên mới chia tay. Nhưng mà dù chia tay cũng không hề đau đớn, vì thế tôi vẫn luôn cảm thấy anh ấy vẫn còn là của tôi, tôi nghĩ anh ấy cũng như thế, xem tôi là của anh. Nhưng mà lần này về tôi phát hiện ra chuyện không giống như tôi nghĩ, bên cạnh anh đột nhiên lại xuất hiện thêm cô. Tôi muốn hỏi cô thử, cô cũng thích anh ấy à?”
Tiêu Doanh cảm thấy Đổng Duyệt Nhiên đã đạt tới một trình độ kiêu ngạo nhất định rồi, không hề vòng vo với cô một chút nào, cho dù là về chuyện tình cảm, cũng là chuyện mất tự nhiên và kín đáo nhất. Thế là cô cũng trả lời thẳng thắn: “Thích. Không thích anh ấy thì sao tôi phải hùng hục chắn rượu cho anh ấy vậy đây?”
Sắc mặt Đổng Duyệt Nhiên trầm lại, hình như cô ấy cũng ngờ lại có người tiếp chiêu được với khí thế ác liệt của mình: “Tôi tin vì cô đơn Bạch Triển mới tìm cô, tôi có niềm tin rằng mình sẽ giành được anh ấy lần nữa. Vậy sau này chúng ta cạnh tranh công bằng là được rồi”.
Tiêu Doanh bật cười: “Xin lỗi, tôi không thể ứng chiến với cô rồi, tôi thích anh ấy là chuyện của tôi, cô thích anh ấy là chuyện của cô, hai chuyện này chẳng liên quan gì với nhau cả, tôi không muốn giành giật anh ấy như một chiến lợi phẩm, cho nên cũng không thể nói là thắng hay không thắng”.
Đổng Duyệt Nhiên cũng cười: “Mặc dù cô không ngốc nhưng vẫn rất thơ ngây. Nhưng mà hồn nhiên như vậy không thích hợp với Bạch Triển đâu. Cô biết không, từ lúc bắt đầu Bạch Triển chỉ lợi dụng cô thôi”.
Tiêu Doanh run rẩy.
Nụ cười của Đổng Duyệt Nhiên càng lớn hơn: “Có một số chuyện có lẽ cô còn chưa biết nhưng tôi đã hiểu rõ từ mấy người Cảnh Cường rồi. Trong máy tính của phó tổng giám đốc công ty của Bạch Triển có chứng cứ bán đứng công ty, nhưng mà tường lửa đó Bạch Triển không phá được. Anh ấy mới cố tình tìm Cảnh Cường bảo anh ấy phái một tay mơ đến bảo trì inteet, cô tưởng cô làm hỏng máy tính của phó tổng giám đốc à? Đương nhiên là không phải rồi, cô cũng chẳng có năng lực đó, hệ thống bàn* mà cô mang tới là Cảnh Cường đưa cho cô phải không? Thực ra cái đó là do Bạch Triển đưa cho Cảnh Cường, trong đó đã được cài một trình tự khác. Chờ khi cô cài chiếc đĩa đó vào máy tính của phó tổng giám đốc, máy tính của anh ta sẽ rã liền. Bạch Triển còn nói cô sao hết các văn bản trong máy tính của phó tổng giám đốc vào USB mà. À đúng rồi, cô có nhớ lúc trước suýt chút nữa cô bị xe tông không? Thực ra đó là do con trai của phó tổng giám đốc làm. Mỗi ngày Bạch Triển đều đưa cô đi dự tiệc khắp nơi cũng là vì sợ cô bị người nhà phó tổng giám đốc trả thù. Cô tưởng anh ấy thích mới đưa cô đi à?”
*Hệ thống bàn: chỉ một loại phần mềm máy tính.
Tiên Doanh nghe xong thì trắng trợt cả mặt. Nhưng mà cô tỉnh táo rất nhanh, trả lời Đổng Duyệt Nhiên một cách không hề mất mặt: “Nhưng cô Đổng à, nếu cô không thấy Bạch Triển thích tôi thì cần gì phải hoảng hốt rồi tính toán như vậy thế, còn muốn hẹn tôi ra để nói mấy chuyện này làm gì?” Lúc này đến lượt sắc mặt Đổng Duyệt Nhiên chuyển trắng.
Lúc bầu không khí đang trầm lắng, có người kéo mành ngồi xuống, Tiêu Doanh quay đầu lại thì thấy nụ cười chúm chím thoải mái của Bạch Triển.
Sắc mặt của Đổng Duyệt Nhiên càng khó nhìn hơn, trong khi Tiêu Doanh lại dần bình tĩnh lại.
Đổng Duyệt Nhiên hỏi Bạch Triển: “Sao anh lại tới đây?”
Bạch Triển cong môi như cười như không: “Em muốn đưa Tiêu Doanh ra ngoài ăn cơm, cho nên sau khi Lão Cảnh đi mới gọi điện cho anh. Anh nói với Lão Cảnh “Máy tính của anh xui xẻo rồi đấy”, anh ấy còn không tin, quả nhiên là anh nói đúng rồi.
Tiêu Doanh nhìn Bạch Triển rồi lại nhìn sang Đổng Duyệt Nhiên, lòng như đang run rẩy: Mấy người này là yêu tinh biến hóa cả à? Có thể tính toán hơn nữa được không thế? Có âm mưu nào sâu kín hơn nữa được không? Nhưng mà cuối cùng rốt cuộc cô gái âm mưu này vẫn thất bại vì anh chàng âm mưu, anh chàng kia thực tàn bạo quá mà.
Cuối cùng, Bạch Triển nói tiếp với Đổng Duyệt Nhiên: “Đổng Duyệt Nhiên, em đừng nói thế, mặc dù em thông minh nhưng lại đoán sai một chuyện rồi. Lúc đầu đúng là vì anh sợ cô ấy xảy ra chuyện nên mới đưa cô ấy theo, nhưng mà điều này cũng không thể hiện rằng bây giờ anh vẫn không thích cô ấy”. Khi nói đến đây, anh híp mắt nhìn Tiêu Doanh: “Sao anh lại rảnh rỗi như vậy được chứ, không thích cô ấy mà lại đưa cô ấy đi khắp nơi ăn ăn uống uống”.
Sắc mặt Đổng Duyệt Nhiên đã tái nhợt hẳn rồi, nhưng mà cô vẫn kiêu căng nở nụ cười: “Xem ra lần này em tự tát vào mặt mình một cái quá đau rồi”.
7.
Từ ngày đó, sau khi ngả bài trước mặt Đổng Duyệt Nhiên, Bạch Triển vẫn không hề nói thẳng với Tiêu Doanh những câu như kiểu “Anh thích em”, chỉ có điều dù đi tới đâu anh vẫn đưa cô theo như cũ, bảo vệ cô nghiêm ngặt, không ai có thể rót cho cô một giọt rượu nào, chỉ có anh mới được.
Mà bốn chữ kia anh lại không chịu nói với Tiêu Doanh, Tiêu Doanh cảm thấy không cần thiết. Bản thân cô không ngốc, mặc dù giác quan thứ sau không quá mạnh như năm giác quan vẫn có, cô có thể cảm nhận được tấm lòng của Bạch Triển đối với cô.
Cuối tuần, khi Bạch Triển lại gặp mặt các bạn học cùng trường một lần nữa, lần này Đổng Duyệt Nhiên nói có việc không đến.
Lúc mọi người uống rượu choáng váng rồi, Cảnh Cường hỏi Bạch Triển một câu: “Bữa cơm hôm nay để chúc mừng hai người ở bên nhau đấy hả?” Bạch Triển híp mắt thoải mái nói “phải”, Tiêu Doanh ở bên cũng bừng bừng đỏ mặt.
Trong bầu không khí tốt đẹp đó, Cảnh Cường biến sắc vỗ rầm lên bàn rồi thét lên: “Bạch Triển kia! Nếu đã thành công rồi thì cậu còn vờ không uống rượu nổi làm gì? Cái đồ ngàn chén không say nhà cậu còn muốn giả vờ tới khi nào nữa hả? Rốt cuộc cậu muốn bọn tôi phải cắn rứt lương tâm diễn kịch với cậu tới lúc nào?”
Tiêu Doanh vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Triển: Ngàn chén không say?
Bạch Triển híp mắt ung dung tự rót rượu cho mình, rớt rượu vào chén ăn cơm chú không phải vào ly rượu: “Được rồi, thế mình tự phạt ba bát”.
Anh mỉm cười nhìn Tiêu Doanh một chút, ánh mắt thâm thúy đến ngàn câu vạn chữ.
Tiêu Doanh nhìn anh uống ừng ực đến rung rung yết hầu, lòng sáng trong hạnh phúc.
Thực ra Bạch Triển không cần phải nói cho cô biết anh thích cô, bởi vì tất cả đã có ở trong rượu này rồi.
Tiêu Doanh cảm thấy nội dung của vở kịch này chẳng khác nào bộ phim Hàn “Phẩm giá quí ông”.
Chẳng qua bắt đầu từ đây, tình tiết sau đó phát triển lại không hề giống nữa. Bạch Triển và nữ thần nọ vui vẻ một thời gian, nhưng rất nhanh sau đó họ lại chia tay vì khác biệt trong tính cách và hoạch định tương lai. Có điều họ chia tay trong yên bình, cho nên sau đó mọi người vẫn trở thành bạn tốt.
Cho nên lần này nữ thần trở về, tất cả mọi người đều nói muốn tổ chức một bữa tiệc đón gió tẩy trần*.
*Nguyên văn là tiếp phong yến: nghĩa là mời một khách từ phương xa tới dùng cơm.
Tiêu Doanh lặng lẽ liếc trộm Bạch Triển hết lần này sang lần khác. Từ đầu đến cuối anh vẫn im lặng chẳng nói một câu nào, không biết trong lòng anh đang trào dâng tình cảm mãnh liệt hay đã xem chuyện cũ nhẹ nhàng như mây khói, Tiêu Doanh hy vọng làkhả năng thứ hai. Giữa lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, Bạch Triển chợt quay đầu. Tầm mắt anh bỗng chạm vào ánh mắt của cô, nhanh đến mức cô không kịp che giấu những bất mãn và mơ ước đang tràn ngập trên gương mặt chính mình. Bỗng nhiên anh nhìn cô rồi nhếch môi một cái, cái kiểu như cười như không như có ý, này, bị tôi bắt gặp rồi đấy nhé.
Gặp mặt ngày hôm sau, Cảnh Cường đến nói chuyện với Tiêu Doanh: “Bữa tiệc tẩy trần lần này đã xác định rồi đấy, do Bạch Triển mời”. Anh nói xong lại liếc nhìn Tiêu Doanh một cái, bổ sung thêm câu nữa: “Nhưng mà Bạch Triển nói với anh, cậu ấy đứng ra không phải có nguyên nhân gì khác, chỉ đơn giản là vì cậu ấy có tiền nhất mà thôi, còn chuyện giữa cậu ấy và Đổng Duyệt Nhiên trước kia đã chẳng còn gì rồi”.
Đổng Duyệt Nhiên, tên của nữ thần.
Tiêu Doanh khẽ “à”: “Nhưng mà giám đốc Cường à, anh nói với em mấy chuyện này làm gì?”
Cảnh Cường “Ồ” một tiếng: “Anh tiện mồm thôi mà, không nói thì khó chịu đấy”.
Sau một lúc, Tiêu Doanh nghe loáng thoáng tiếng rít gào của Cảnh Cường lúc gọi điện thoại ở văn phòng, hiệu quả cách âm ở công ty cũng không tệ lắm, cô chỉ có thể nghe được tiếng Cảnh Cường gầm thét nhưng không rõ nội dung. Từ đầu tới cuối cô chỉ nghe rõ được một câu nhỏ, Cảnh Cường nói: Hừ, giải thích cái rắm, đúng là uổng công vô ích.
Tiêu Doanh nghĩ thầm, bữa tiệc tới đây với các bạn cùng trường của Bạch Triển, cô không cần tới chắn rượu cho anh nữa rồi. Cô còn nghĩ hay ho, nếu Bạch Triển đến tìm cô sẽ từ chối luôn. Kết quả là bữa tiệc tẩy trần cho Đổng Duyệt Nhiên ngày đó, Bạch Triển lại không gọi cho cô.
Trong lòng Tiêu Doanh run run đau nhói. Lẽ nào đàn ông càng xuất chúng càng lưu luyến mối tình đầu vậy sao?
Hôm sau bữa tiệc, cô hoảng hốt hơn nửa ngày. Đến lúc nghỉ trưa lại có một chuyện khiến cho cô bất ngờ xảy ra. Đổng Duyệt Nhiên đến công ty, nói muốn bàn chuyện hợp tác dự án với Cảnh Cường.
Rốt cuộc Tiêu Doanh cũng gặp được dáng vẻ của nữ thần trong truyền thuyết là sao. Đúng là đẹp thật, khí chất lạnh lùng, lại cực kì mạnh mẽ. Tiêu Doanh cố gắng an ủi mình: Không sao cả, mày cứ chăm chút thêm một chút, áo khoác không mặc thì vắt lên trên vai, khi đi không được nhìn ai mà cứ nghếch đầu lên thế, mày cũng có thể như vậy mà!
Cô còn tưởng trong mắt Đổng Duyệt Nhiên mình chỉ là một người vô danh tiểu tốt, chắc cô ấy sẽ đi thẳng đến trước phòng làm việc của Cảnh Cường thôi, không ngờ cô lại cố ý vòng tới trước bàn làm việc của mình rồi chào hỏi.
Cô nói: “Này, cô là Tiêu Doanh phải không? Hôm qua tôi có nghe nói, mọi người bảo tửu lượng của cô tốt lắm hả?”
Tiêu Doanh cười: “Không có đâu, dễ uống thôi mà”.
Ánh mắt Đổng Duyệt Nhiên nhìn cô còn sâu xa hơn mấy phần. Đợi đến khi cô ấy nói chuyện với Cảnh Cường xong rồi đi ra khỏi phòng làm việc, vừa đi vừa nói: “Đi ăn cơm chung đi, à đúng rồi, gọi cả cô thư kí nhỏ của anh nữa đi”.
Cảnh Cường thoáng lảo đảo: “Đổng Duyệt Nhiên à, anh nói thật, anh không có thư kí nhỏ đâu, bà xã anh mà nghe được mấy câu này thì chết anh đó”.
Đổng Duyệt Nhiên cười cười, chỉ Tiêu Doanh: “Em nói cô ấy đó”.
Cảnh Cường hơi chần chừ: “Có cần không?”
Đổng Duyệt Nhiên cười nhẹ nhưng giọng điệu lại rất kiên trì: “Đưa theo đi”.
Thế là họ không thèm trưng cầu xem Tiêu Doanh có muốn hay không, cứ thế dẫn cô đến thẳng quán ăn.
Vừa bắt đầu ăn cơm, Cảnh Cường lại có điện thoại tới, nói là không biết vì sao công ty cung cấp khí cụ xảy ra vấn đề, thế là trong phòng chỉ còn lại Tiêu Doanh và Đổng Duyệt Nhiên.
Đổng Duyệt Nhiên cười cười, nói một cách đầy sâu xa ý vị: “Cũng đúng lúc, anh ấy đi rồi thì hai chúng ta có thể trò chuyện nhỉ”.
Tiêu Doanh cũng cười cười: “Cô khiến cho công ty cung ứng khí cụ của chúng tôi xảy ra vấn đề hả?”
Đổng Duyệt Nhiên nhướng mày: “Cô cũng không ngốc như người ta nói nhỉ, Bạch Triển cũng không thể chú ý đến một cô gái ngốc”.
Tiêu Doanh cũng nhíu mày: “Không dám, Bạch Triển chỉ quan tâm đến tửu lượng của tôi thôi”.
Đuôi mày của Đổng Duyệt Nhiên càng nhướng cao hơn: “Ồ?”
Tiêu Doanh không bắt chước theo nữa, cô sợ lông mày của mình sẽ nhảy tót lên mép tóc mất.
“Cô không nghe nói à? Anh ấy không giỏi uống rượu nên tôi mới chặn rượu giúp thôi”.
“Không giỏi uống rượu?” Đổng Duyệt Nhiên nhìn cô như có gì suy nghĩ. Sau một lúc trầm lặng, Đổng Duyệt Nhiên lại nói: “Tiêu Doanh, tôi không thích vòng vòng vo vo, giờ tôi nói thẳng vào vấn đề luôn nhé. Trước khi chia tay thực ra tôi và Bạch Triển đã cãi nhau, anh ấy muốn ở lại nước xây dựng sự nghiệp, còn tôi lại muốn ra nước ngoài học thêm, hai người không tìm được tiếng nói chung nên mới chia tay. Nhưng mà dù chia tay cũng không hề đau đớn, vì thế tôi vẫn luôn cảm thấy anh ấy vẫn còn là của tôi, tôi nghĩ anh ấy cũng như thế, xem tôi là của anh. Nhưng mà lần này về tôi phát hiện ra chuyện không giống như tôi nghĩ, bên cạnh anh đột nhiên lại xuất hiện thêm cô. Tôi muốn hỏi cô thử, cô cũng thích anh ấy à?”
Tiêu Doanh cảm thấy Đổng Duyệt Nhiên đã đạt tới một trình độ kiêu ngạo nhất định rồi, không hề vòng vo với cô một chút nào, cho dù là về chuyện tình cảm, cũng là chuyện mất tự nhiên và kín đáo nhất. Thế là cô cũng trả lời thẳng thắn: “Thích. Không thích anh ấy thì sao tôi phải hùng hục chắn rượu cho anh ấy vậy đây?”
Sắc mặt Đổng Duyệt Nhiên trầm lại, hình như cô ấy cũng ngờ lại có người tiếp chiêu được với khí thế ác liệt của mình: “Tôi tin vì cô đơn Bạch Triển mới tìm cô, tôi có niềm tin rằng mình sẽ giành được anh ấy lần nữa. Vậy sau này chúng ta cạnh tranh công bằng là được rồi”.
Tiêu Doanh bật cười: “Xin lỗi, tôi không thể ứng chiến với cô rồi, tôi thích anh ấy là chuyện của tôi, cô thích anh ấy là chuyện của cô, hai chuyện này chẳng liên quan gì với nhau cả, tôi không muốn giành giật anh ấy như một chiến lợi phẩm, cho nên cũng không thể nói là thắng hay không thắng”.
Đổng Duyệt Nhiên cũng cười: “Mặc dù cô không ngốc nhưng vẫn rất thơ ngây. Nhưng mà hồn nhiên như vậy không thích hợp với Bạch Triển đâu. Cô biết không, từ lúc bắt đầu Bạch Triển chỉ lợi dụng cô thôi”.
Tiêu Doanh run rẩy.
Nụ cười của Đổng Duyệt Nhiên càng lớn hơn: “Có một số chuyện có lẽ cô còn chưa biết nhưng tôi đã hiểu rõ từ mấy người Cảnh Cường rồi. Trong máy tính của phó tổng giám đốc công ty của Bạch Triển có chứng cứ bán đứng công ty, nhưng mà tường lửa đó Bạch Triển không phá được. Anh ấy mới cố tình tìm Cảnh Cường bảo anh ấy phái một tay mơ đến bảo trì inteet, cô tưởng cô làm hỏng máy tính của phó tổng giám đốc à? Đương nhiên là không phải rồi, cô cũng chẳng có năng lực đó, hệ thống bàn* mà cô mang tới là Cảnh Cường đưa cho cô phải không? Thực ra cái đó là do Bạch Triển đưa cho Cảnh Cường, trong đó đã được cài một trình tự khác. Chờ khi cô cài chiếc đĩa đó vào máy tính của phó tổng giám đốc, máy tính của anh ta sẽ rã liền. Bạch Triển còn nói cô sao hết các văn bản trong máy tính của phó tổng giám đốc vào USB mà. À đúng rồi, cô có nhớ lúc trước suýt chút nữa cô bị xe tông không? Thực ra đó là do con trai của phó tổng giám đốc làm. Mỗi ngày Bạch Triển đều đưa cô đi dự tiệc khắp nơi cũng là vì sợ cô bị người nhà phó tổng giám đốc trả thù. Cô tưởng anh ấy thích mới đưa cô đi à?”
*Hệ thống bàn: chỉ một loại phần mềm máy tính.
Tiên Doanh nghe xong thì trắng trợt cả mặt. Nhưng mà cô tỉnh táo rất nhanh, trả lời Đổng Duyệt Nhiên một cách không hề mất mặt: “Nhưng cô Đổng à, nếu cô không thấy Bạch Triển thích tôi thì cần gì phải hoảng hốt rồi tính toán như vậy thế, còn muốn hẹn tôi ra để nói mấy chuyện này làm gì?” Lúc này đến lượt sắc mặt Đổng Duyệt Nhiên chuyển trắng.
Lúc bầu không khí đang trầm lắng, có người kéo mành ngồi xuống, Tiêu Doanh quay đầu lại thì thấy nụ cười chúm chím thoải mái của Bạch Triển.
Sắc mặt của Đổng Duyệt Nhiên càng khó nhìn hơn, trong khi Tiêu Doanh lại dần bình tĩnh lại.
Đổng Duyệt Nhiên hỏi Bạch Triển: “Sao anh lại tới đây?”
Bạch Triển cong môi như cười như không: “Em muốn đưa Tiêu Doanh ra ngoài ăn cơm, cho nên sau khi Lão Cảnh đi mới gọi điện cho anh. Anh nói với Lão Cảnh “Máy tính của anh xui xẻo rồi đấy”, anh ấy còn không tin, quả nhiên là anh nói đúng rồi.
Tiêu Doanh nhìn Bạch Triển rồi lại nhìn sang Đổng Duyệt Nhiên, lòng như đang run rẩy: Mấy người này là yêu tinh biến hóa cả à? Có thể tính toán hơn nữa được không thế? Có âm mưu nào sâu kín hơn nữa được không? Nhưng mà cuối cùng rốt cuộc cô gái âm mưu này vẫn thất bại vì anh chàng âm mưu, anh chàng kia thực tàn bạo quá mà.
Cuối cùng, Bạch Triển nói tiếp với Đổng Duyệt Nhiên: “Đổng Duyệt Nhiên, em đừng nói thế, mặc dù em thông minh nhưng lại đoán sai một chuyện rồi. Lúc đầu đúng là vì anh sợ cô ấy xảy ra chuyện nên mới đưa cô ấy theo, nhưng mà điều này cũng không thể hiện rằng bây giờ anh vẫn không thích cô ấy”. Khi nói đến đây, anh híp mắt nhìn Tiêu Doanh: “Sao anh lại rảnh rỗi như vậy được chứ, không thích cô ấy mà lại đưa cô ấy đi khắp nơi ăn ăn uống uống”.
Sắc mặt Đổng Duyệt Nhiên đã tái nhợt hẳn rồi, nhưng mà cô vẫn kiêu căng nở nụ cười: “Xem ra lần này em tự tát vào mặt mình một cái quá đau rồi”.
7.
Từ ngày đó, sau khi ngả bài trước mặt Đổng Duyệt Nhiên, Bạch Triển vẫn không hề nói thẳng với Tiêu Doanh những câu như kiểu “Anh thích em”, chỉ có điều dù đi tới đâu anh vẫn đưa cô theo như cũ, bảo vệ cô nghiêm ngặt, không ai có thể rót cho cô một giọt rượu nào, chỉ có anh mới được.
Mà bốn chữ kia anh lại không chịu nói với Tiêu Doanh, Tiêu Doanh cảm thấy không cần thiết. Bản thân cô không ngốc, mặc dù giác quan thứ sau không quá mạnh như năm giác quan vẫn có, cô có thể cảm nhận được tấm lòng của Bạch Triển đối với cô.
Cuối tuần, khi Bạch Triển lại gặp mặt các bạn học cùng trường một lần nữa, lần này Đổng Duyệt Nhiên nói có việc không đến.
Lúc mọi người uống rượu choáng váng rồi, Cảnh Cường hỏi Bạch Triển một câu: “Bữa cơm hôm nay để chúc mừng hai người ở bên nhau đấy hả?” Bạch Triển híp mắt thoải mái nói “phải”, Tiêu Doanh ở bên cũng bừng bừng đỏ mặt.
Trong bầu không khí tốt đẹp đó, Cảnh Cường biến sắc vỗ rầm lên bàn rồi thét lên: “Bạch Triển kia! Nếu đã thành công rồi thì cậu còn vờ không uống rượu nổi làm gì? Cái đồ ngàn chén không say nhà cậu còn muốn giả vờ tới khi nào nữa hả? Rốt cuộc cậu muốn bọn tôi phải cắn rứt lương tâm diễn kịch với cậu tới lúc nào?”
Tiêu Doanh vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Triển: Ngàn chén không say?
Bạch Triển híp mắt ung dung tự rót rượu cho mình, rớt rượu vào chén ăn cơm chú không phải vào ly rượu: “Được rồi, thế mình tự phạt ba bát”.
Anh mỉm cười nhìn Tiêu Doanh một chút, ánh mắt thâm thúy đến ngàn câu vạn chữ.
Tiêu Doanh nhìn anh uống ừng ực đến rung rung yết hầu, lòng sáng trong hạnh phúc.
Thực ra Bạch Triển không cần phải nói cho cô biết anh thích cô, bởi vì tất cả đã có ở trong rượu này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.