Chương 8
Hồng Cửu
27/11/2016
Thái Hân không ngờ mình vẫn có thể bình tĩnh đón tiếp vị cố nhân đã
chia tay này như thế. Nhạc Tư Tư không còn điên cuồng vừa nói vừa cười
như trước nữa, vẻ mặt cô ấy có gì đó bi thương. Cô nói với Thái Hân:
“Qua nhiều năm như vậy, tôi vừa thương vừa hận cậu, đúng là lãng phí
tình cảm quá. Thực ra người tôi nên hận chính là tôi!”
Lời sám hối đó lại khiến Thái Hân mềm lòng.
“Quên đi”.
Nhạc Tư Tư cười cười: “Thực ra cậu đúng là một người khiến người ta phải ghét, lúc nào cũng hiền lành rộng lượng, khiến cho tôi càng hẹp hòi đê tiện hơn!”
Cô ấy không cười nữa, nói với Thái Hân: “Ở cạnh bên cậu bao lâu, tôi chưa từng làm việc gì cho tốt, lần này tôi nghĩ, có lẽ mình nên làm gì đó. Nếu như cậu còn tin tôi thì tôi cho cậu biết, Trương Hách Nhiên vẫn luôn thầm yêu cậu. Đừng ngạc nhiên, cậu vào xem weibo của cậu ta đi, xem xong cậu sẽ hiểu hết thôi. Nhớ nhìn kĩ thời gian, xem từ lúc học đại học ấy”.
Nhạc Tư Tư nói ID weibo của Trương Hách Nhiên cho Thái Hân – Chăm chỉ ăn rùa*
*Thái: vừa có nghĩa là rùa, vừa nghĩa là họ Thái, họ của Thái Hân.
Thái Hân kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng, tìm weibo của Trương Hách Nhiên. Lúc cô vừa mở vào trang chủ, cả cơ thể như run rẩy hết lên. Tìm tới thời điểm khi còn học đại học, mở xem từng bài một.
“Chán quá. Ngày nào cũng phải đi tự học, ngày ngày vẽ vẽ vời vời. Ít ra phong cảnh ở lầu hai cũng đẹp”.
“Hôm nay dưới lầu có một cụ bà ăn xin, rất nhiều nữ sinh lớp trên đi ngang qua, tất cả mọi người đều cho bà ấy năm đồng, chỉ một người không đưa. Những người khác đều nói với cô gái ấy: Thái Hân, cậu lạnh lùng quá đó. Tôi cũng cảm thấy so với các cô gái khác nữ sinh đó đúng là máu lạnh ghê”.
“Đàn chị khóa trên tên là Thái Hân đó đúng là kì lạ. Sau đó cô ấy lại xuống lầu, gom một đống quần áo cũ và thức ăn. Cuối cùng cô ấy còn gửi bà thêm một trăm đồng nữa”.
“Trời càng lúc càng lạnh, các đàn chị đứng dưới lầu tán gẫu. Ồn ào quá. Các cô đang thảo luận về một người lang thang đối diện, nói trời lạnh thế này, ông ấy thật đáng thương. Cô gái tên Thái Hân đó không phát biểu gì cả. Những nữ sinh kia lại nói cô càng ngày càng máu lạnh quá rồi. Cô ấy đúng là kì lạ”.
“Đàn chị tên Thái Hân lại ôm chăn mền ra cho người lang thang nọ, nhân một lúc không người, rất biết điều mà”.
“Xem ra bình thường cô ấy hay hờ hững, nhưng khi không có người lại yên lặng cố gắng làm việc thiện, không quan tâm phải trả giá bao nhiêu. Tại sao lại có một người ngốc thế chứ?”
“Haha, tìm được weibo của cô ấy rồi. ID là chơi xong thì biế. Tôi cũng đổi tên đây, từ hôm nay trởi đi, là Chăm chỉ ăn “Thái”.
Bắt đầu từ đây, Thái Hân nhận ra tên của mình xuất hiện trong các bài viết của Trương Hách Nhiên càng lúc càng nhiều. Dường như cô có thể tưởng tượng ra, một cậu em khóa dưới tuấn tú khôi ngô ngồi trước cửa sổ lầu hai, mỗi ngày đều nhìn ra phía dưới, tìm kiếm bóng dóng của đàn chị tên là Thái Hân giữa đám người đông nghịt.
Thái Hân nước mắt vòng quanh. Cô có tài cán gì đâu, sao lại được người kia chú ý. Chẳng qua chỉ là vì phản ứng của cô chậm hơn người ta nửa nhịp.
Trên blog của cô, từng bài ghi chép đều liên quan đến những lời vui buồn của Lưu Nhất Sảng. Còn trong blog của Trương Hách Nhiên, mỗi bài viết đều liên quan đến vui buồn của cô. Lần theo bút tích của anh, cô có thể cảm nhận được một chàng trai động lòng với cô đàn chị ngu ngốc như thế nào, quan tâm cô ra sao, cảm giác khi biết cô thầm yêu người khác.
Bắt đầu từ đó, giữa những câu từ có sầu não buồn thương. Thái Hân đọc bài viết của anh, đáy mắt lại cay cay xót xót. Đọc đến bài đăng mới gần đây nhất, không biết từ lúc nào cô đã khóc ngon lành.
“Mỗi ngày nhìn thấy cô gái mình yêu like từng bài viết cho người con trai mà cô ấy thầm mến, nếu cô gái ấy là đồ ngốc, thì mình có lẽ là vừa ngốc vừa điên”.
“Vì tiếp cận em, tôi định sang công ty thiết kế đối diện để làm việc”.
“Giác quan thứ sáu của em mạnh thật, cách một lớp vải dày như thế mà cũng nhận ra tôi đang nhìn em. Nhưng mà em mặc đồ như thế thực sự gợi cảm lắm, tôi thích”.
“Lại chê tôi mặt trắng không ra dáng người lớn để không thuê tôi hả?”
“Đừng mong thuê được người khác, haha, tôi đã tung Mao chủ tịch ra để đuổi họ đi rồi”.
“Cuối cùng em cũng đồng ý thuê tôi rồi hả? Sớm vậy có phải tốt rồi không, phải tiêu nhiều tiền em mới chịu mở lòng”.
“Ba mẹ em rất thích tôi, em cũng nhanh theo tôi đi”.
“Em lại định đòi lì xì nữa hả? Đó là bác em cho tôi để làm tiền cưới cho em mà, ngốc, cho em mới lạ đấy”.
“Thích hắn đến vậy sa? Thích đến mức không cần tự tôn nữa luôn à?”
“Tôi đồng ý với em, mai sẽ đến tham gia hôn lễ hắn. Cô có thể đồng ý với tôi không, nhanh quên hắn đi nhé? Quay đầu lại nhìn tôi nhé, được không?”
Bắt đầu từ đó, Trương Hách Nhiên không đăng blog nữa.
Thái Hân nhìn trang chủ của anh, nước mắt nhạt nhòa. Xưa nay cô chưa từng nghĩ, lúc cô đang thầm mến một người, cũng có một người đứng sau lưng thầm thương nhớ lại cô, yên lặng, chân thành và nóng bỏng.
Cô từng nói với anh: “Tôi đúng là một người thất bại, thanh xuân của người ta là khắc cốt ghi tâm, còn thanh xuân của tôi lại không người hay biết. Như cậu chẳng hạn, lúc ở trường học cậu oanh oanh liệt liệt như thế đấy, còn tôi chắc chả ai biết đến đâu ấy nhỉ”.
Khi đó anh trả lời cô thế nào nhỉ?
Đúng rồi, anh nói: “Không phải, không như cô nghĩ đâu. Có người nhớ đến cô, chắc chắn là có”.
Thái Hân khóc không thành tiếng, cô nghĩ có lẽ kiếp trước mình đã cứu cả hệ ngân hà rồi.
23.
Thái Hân quyết định đi tìm Trương Hách Nhiên, co vào blog bỏ quan tâm Lưu Nhất Sảng, còn bình luận dưới từng bài viết của Trương Hách Nhiên. Cô tìn là dù Trương Hách Nhiên không đăng gì cả, nhưng nhất định anh ấy sẽ xem, thấy cô nhắn lại, thấy được quyết tâm muốn theo đuổi một cuộc sống mới, một hạnh phúc mới của cô.
Rốt cuộc đến cuối tuần tuần sau, Thái Hân cũng đợi được Trương Hách Nhiên đăng một bài viết mới! Thời gian đăng tải là “vừa xong”, Trương Hách Nhiên đăng một tấm hình, chụp cảnh trên ngọn núi. Thái Hân kích động nhìn qua, thấy Trương Hách Nhiên đang đứng bên cạnh một tảng đá dựng đứng viết ba chữ lớn: “Ngũ đài sơn”.
Thái Hân vội vàng nhắn lại ngay: “Trước Hách Nhiên, anh đứng đợi em ở trên đỉnh Ngũ Đài Sơn nhé, em đến gặp anh! Cô vội vã ra ngoài, thuê xe chạy thẳng đến sân bay, trên đường đi còn tranh thủ gọi điện đặt vé máy bay đến Ngũ đài sơn.
Ra sân bay, cô tới bàn đăng kí, rồi vò đầu bứt tai chờ đến chỗ cần đến. Máy bay vừa hạ xuống, cô lại chạy thẳng đến Ngũ đài sơn. Hổn hà hổn hển bò lên bò lên, rốt cuộc cô cũng sống sót bò lên đến đỉnh núi, bò đến mỏm đá viết ba chữ lớn “Ngũ đài sơn”. Nhưng mà bốn bề trống trải, Trương Hách Nhiên đâu rồi?
Thái Hân vội lấy điện thoại ra xem lại bức hình mà Trương Hách Nhiên đăng, sau đó cô mới phát hiện hóa ra từ khi xuống máy bay đến giờ quên không khởi động máy.
Điện thoại vừa mở đã chuông đã vội vang lên, là Trương Hách Nhiên!
Cuộc gọi kết nối, Thái Hân nói to: “Trương Hách Nhiên à, anh đang ở đâu đấy? Anh đừng nấp nữa, mau ra đây! Em tới tìm anh mà!”
Mãi một lúc mới vang lên giọng nói của Trương Hách Nhiên: “Nếu em có thể chờ anh ba tiếng, anh sẽ ra gặp em!”
Thái Hân trả lời vô cùng kiên đinh: “Được! Em chờ anh!”
24.
Lúc Trương Hách Nhiên nhìn thấy tin nhắn Thái Hân gửi cho mình, lòng anh hoảng hốt, chấn động và rung cảm. Thiếu chút nữa anh đã bấm máy ngay, nhưng mà nghĩ lại thời gian mình từng bị cô giày vò như thế, anh lại cắn răng nhịn xuống. Anh quyết định anh phải nhịn Thái Hân, để cô kìm nén đếm thâm tình hơn nữa, khi ấy anh mới nhảy ra ăn hết trái tim cô*.
*Từ nguyên gốc là Thái Tâm, nghĩa là rau cải, nhưng cũng có thể hiểu là trái tim của Thái Hân. Nhạc Tư Tư cũng hay gọi Thái Hân là Thái Tâm Nhi, rau cải nhỏ.
Mỗi ngày anh lại ngắm nghía những tin mà cô gửi, Trương Hách Nhiên sung sướng lạ kì. Tình yêu thầm kín bao lâu hình như bây giờ lại được người kia dần dần đáp trả.
Chỉ có điều mấy ngày gần đây, anh cảm giác Thái Hân đã bị mình làm xao động bất an. Thế là anh quyết định ném cho cô một viên thuốc an thần, đăng bức hình lên blog, để cô chạy theo. Ai mà ngờ sau khi đăng hình xong điện thoại anh lại không có tín hiệu. Chờ xuống núi rồi, có tín hiệu lại, anh mới nhìn thấy tin nhắn Thái Hân gửi cho anh.
Nội dung cô viết càng khiến anh kinh hồn biến sắc, cô nói cô muốn tới Ngũ đài sơn gặp anh.
Mồ hôi lạnh đổ xuống. Anh có ở Ngũ đài sơn gì đó đâu, rõ ràng anh đang ở địa điểm du lịch mới xây ở ngoại thành mà… Ngũ Nhất Sơn! Lúc anh lên núi chụp hình còn cảm thấy cách quảng bá này đúng là quá buồn cười, còn làm bia như ở Ngũ đài sơn nữa chứ, giờ anh mới thấy có gì hay mà cười đùa đâu chứ! Anh vẫn ôm hi vọng, bắt đầu gọi điện thoại cho Thái Hân, nhưng di động của cô lại tắt máy.
Trương Hách Nhiên tuyệt vọng, xem ra cô bay tới Ngũ đài sơn thật rồi. Trương Hách Nhiên vội vàng thuê xe chạy thẳng đến sân bay, trên đường vẫn không ngừng gọi điện cho Thái Hân như thế. Tắt máy, tắt máy, vẫn tắt máy. Đến lúc đăng kí xong, ơn trời là cuối cùng cũng liên lạc được.
Anh nghe được chị cả ngốc đầu dây hét lên với mình là: “Trương Hách Nhiên à, anh ở đâu đấy? Anh đừng nấp nữa, mau ra đây đi! Em tới tìm anh mà!”
Tiếng của cô xen lẫn giữa gió núi, khiến anh vừa bực mình lại vừa cảm động. Sao lại có một cô gái qua loa ngốc nghếch thế này đây!
Anh nghiến răng nghiến lợi đáp lại cô: “Nếu em có thể chờ ba tiếng, anh sẽ ra gặp em”.
Anh còn tưởng cô sẽ cứng đầu giãy giụa thêm một lúc, hỏi cho được tại sao, ai ngờ cô lại đồng ý quả quyết như thế: “Được, em chờ anh”.
Chỉ năm chữ đó, anh lại đánh mất trái tim mình.
Anh tắt điện thoại, bước vội lên máy bay.
25.
Sau ba tiếng, rốt cuộc Thái Hân cũng đợi được Trương Hách Nhiên xuất hiện trên đỉnh núi. Cô phấn khích vô cùng, lao tới kéo lấy Trương Hách Nhiên rồi nói: “Anh độc ác quá đi! Bắt em chờ ba tiếng anh mới chịu ra ngoài! Có ai thầm mến nhiều năm lại nhẫn tâm làm như thế được không?”
Trương Hách Nhiên nhìn cô, lấy điện thoại ra đưa, vừa thở dốc vừa cắn răng nghiến lợi hỏi: “Chị cả à, em nói xem con mắt nào của em nhìn ra hình này là ở Ngũ Đài Sơn thế hả?”
Thái Hân cầm lấy ảnh nhìn nhìn, nhìn này nhìn, nhìn à nhìn, rốt cuộc cũng nhìn ra…. “Em thấy thế mà! Không lẽ đây là ngọn núi Ngũ Nhất Sơn ở ngoại thành đấy à? Em chưa đi bao giờ nhưng trên báo cũng từng thấy tin…”
Thái Hân để điện thoại xuống, nhìn Trương Hách Nhiên chần chừ mới hỏi: “Vậy anh… anh chạy từ Ngũ Nhất Sơn đến đây à?”
Trương Hách Nhiên tức giận nhìn cô: “Em đừng nói nhảm nữa! Trả tiền máy bay đây cho anh!”
Thái Hân phì cười: “Không có tiền!”
Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt: “Thế thì hết cách rồi, em chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi”.
Thái Hân tựa vào lòng anh mỉm cười, đưa hai tay lên ôm quanh hông người đó.
26.
Đảo mắt lại đến Tết xuân.
Thái Hân hỏi Trương Hách Nhiên: “Năm nay em thuê anh về nhà nhé, báo giá bao nhiêu tiền đây?”
Trương Hách Nhiên cười khẽ đáp lại cô: “Năm nay anh sẽ đưa lại tiền”.
Anh lấy thẻ lương trong túi ra, đặt vào tay Thái Hân, giao nó lại cho cô.
Lời sám hối đó lại khiến Thái Hân mềm lòng.
“Quên đi”.
Nhạc Tư Tư cười cười: “Thực ra cậu đúng là một người khiến người ta phải ghét, lúc nào cũng hiền lành rộng lượng, khiến cho tôi càng hẹp hòi đê tiện hơn!”
Cô ấy không cười nữa, nói với Thái Hân: “Ở cạnh bên cậu bao lâu, tôi chưa từng làm việc gì cho tốt, lần này tôi nghĩ, có lẽ mình nên làm gì đó. Nếu như cậu còn tin tôi thì tôi cho cậu biết, Trương Hách Nhiên vẫn luôn thầm yêu cậu. Đừng ngạc nhiên, cậu vào xem weibo của cậu ta đi, xem xong cậu sẽ hiểu hết thôi. Nhớ nhìn kĩ thời gian, xem từ lúc học đại học ấy”.
Nhạc Tư Tư nói ID weibo của Trương Hách Nhiên cho Thái Hân – Chăm chỉ ăn rùa*
*Thái: vừa có nghĩa là rùa, vừa nghĩa là họ Thái, họ của Thái Hân.
Thái Hân kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng, tìm weibo của Trương Hách Nhiên. Lúc cô vừa mở vào trang chủ, cả cơ thể như run rẩy hết lên. Tìm tới thời điểm khi còn học đại học, mở xem từng bài một.
“Chán quá. Ngày nào cũng phải đi tự học, ngày ngày vẽ vẽ vời vời. Ít ra phong cảnh ở lầu hai cũng đẹp”.
“Hôm nay dưới lầu có một cụ bà ăn xin, rất nhiều nữ sinh lớp trên đi ngang qua, tất cả mọi người đều cho bà ấy năm đồng, chỉ một người không đưa. Những người khác đều nói với cô gái ấy: Thái Hân, cậu lạnh lùng quá đó. Tôi cũng cảm thấy so với các cô gái khác nữ sinh đó đúng là máu lạnh ghê”.
“Đàn chị khóa trên tên là Thái Hân đó đúng là kì lạ. Sau đó cô ấy lại xuống lầu, gom một đống quần áo cũ và thức ăn. Cuối cùng cô ấy còn gửi bà thêm một trăm đồng nữa”.
“Trời càng lúc càng lạnh, các đàn chị đứng dưới lầu tán gẫu. Ồn ào quá. Các cô đang thảo luận về một người lang thang đối diện, nói trời lạnh thế này, ông ấy thật đáng thương. Cô gái tên Thái Hân đó không phát biểu gì cả. Những nữ sinh kia lại nói cô càng ngày càng máu lạnh quá rồi. Cô ấy đúng là kì lạ”.
“Đàn chị tên Thái Hân lại ôm chăn mền ra cho người lang thang nọ, nhân một lúc không người, rất biết điều mà”.
“Xem ra bình thường cô ấy hay hờ hững, nhưng khi không có người lại yên lặng cố gắng làm việc thiện, không quan tâm phải trả giá bao nhiêu. Tại sao lại có một người ngốc thế chứ?”
“Haha, tìm được weibo của cô ấy rồi. ID là chơi xong thì biế. Tôi cũng đổi tên đây, từ hôm nay trởi đi, là Chăm chỉ ăn “Thái”.
Bắt đầu từ đây, Thái Hân nhận ra tên của mình xuất hiện trong các bài viết của Trương Hách Nhiên càng lúc càng nhiều. Dường như cô có thể tưởng tượng ra, một cậu em khóa dưới tuấn tú khôi ngô ngồi trước cửa sổ lầu hai, mỗi ngày đều nhìn ra phía dưới, tìm kiếm bóng dóng của đàn chị tên là Thái Hân giữa đám người đông nghịt.
Thái Hân nước mắt vòng quanh. Cô có tài cán gì đâu, sao lại được người kia chú ý. Chẳng qua chỉ là vì phản ứng của cô chậm hơn người ta nửa nhịp.
Trên blog của cô, từng bài ghi chép đều liên quan đến những lời vui buồn của Lưu Nhất Sảng. Còn trong blog của Trương Hách Nhiên, mỗi bài viết đều liên quan đến vui buồn của cô. Lần theo bút tích của anh, cô có thể cảm nhận được một chàng trai động lòng với cô đàn chị ngu ngốc như thế nào, quan tâm cô ra sao, cảm giác khi biết cô thầm yêu người khác.
Bắt đầu từ đó, giữa những câu từ có sầu não buồn thương. Thái Hân đọc bài viết của anh, đáy mắt lại cay cay xót xót. Đọc đến bài đăng mới gần đây nhất, không biết từ lúc nào cô đã khóc ngon lành.
“Mỗi ngày nhìn thấy cô gái mình yêu like từng bài viết cho người con trai mà cô ấy thầm mến, nếu cô gái ấy là đồ ngốc, thì mình có lẽ là vừa ngốc vừa điên”.
“Vì tiếp cận em, tôi định sang công ty thiết kế đối diện để làm việc”.
“Giác quan thứ sáu của em mạnh thật, cách một lớp vải dày như thế mà cũng nhận ra tôi đang nhìn em. Nhưng mà em mặc đồ như thế thực sự gợi cảm lắm, tôi thích”.
“Lại chê tôi mặt trắng không ra dáng người lớn để không thuê tôi hả?”
“Đừng mong thuê được người khác, haha, tôi đã tung Mao chủ tịch ra để đuổi họ đi rồi”.
“Cuối cùng em cũng đồng ý thuê tôi rồi hả? Sớm vậy có phải tốt rồi không, phải tiêu nhiều tiền em mới chịu mở lòng”.
“Ba mẹ em rất thích tôi, em cũng nhanh theo tôi đi”.
“Em lại định đòi lì xì nữa hả? Đó là bác em cho tôi để làm tiền cưới cho em mà, ngốc, cho em mới lạ đấy”.
“Thích hắn đến vậy sa? Thích đến mức không cần tự tôn nữa luôn à?”
“Tôi đồng ý với em, mai sẽ đến tham gia hôn lễ hắn. Cô có thể đồng ý với tôi không, nhanh quên hắn đi nhé? Quay đầu lại nhìn tôi nhé, được không?”
Bắt đầu từ đó, Trương Hách Nhiên không đăng blog nữa.
Thái Hân nhìn trang chủ của anh, nước mắt nhạt nhòa. Xưa nay cô chưa từng nghĩ, lúc cô đang thầm mến một người, cũng có một người đứng sau lưng thầm thương nhớ lại cô, yên lặng, chân thành và nóng bỏng.
Cô từng nói với anh: “Tôi đúng là một người thất bại, thanh xuân của người ta là khắc cốt ghi tâm, còn thanh xuân của tôi lại không người hay biết. Như cậu chẳng hạn, lúc ở trường học cậu oanh oanh liệt liệt như thế đấy, còn tôi chắc chả ai biết đến đâu ấy nhỉ”.
Khi đó anh trả lời cô thế nào nhỉ?
Đúng rồi, anh nói: “Không phải, không như cô nghĩ đâu. Có người nhớ đến cô, chắc chắn là có”.
Thái Hân khóc không thành tiếng, cô nghĩ có lẽ kiếp trước mình đã cứu cả hệ ngân hà rồi.
23.
Thái Hân quyết định đi tìm Trương Hách Nhiên, co vào blog bỏ quan tâm Lưu Nhất Sảng, còn bình luận dưới từng bài viết của Trương Hách Nhiên. Cô tìn là dù Trương Hách Nhiên không đăng gì cả, nhưng nhất định anh ấy sẽ xem, thấy cô nhắn lại, thấy được quyết tâm muốn theo đuổi một cuộc sống mới, một hạnh phúc mới của cô.
Rốt cuộc đến cuối tuần tuần sau, Thái Hân cũng đợi được Trương Hách Nhiên đăng một bài viết mới! Thời gian đăng tải là “vừa xong”, Trương Hách Nhiên đăng một tấm hình, chụp cảnh trên ngọn núi. Thái Hân kích động nhìn qua, thấy Trương Hách Nhiên đang đứng bên cạnh một tảng đá dựng đứng viết ba chữ lớn: “Ngũ đài sơn”.
Thái Hân vội vàng nhắn lại ngay: “Trước Hách Nhiên, anh đứng đợi em ở trên đỉnh Ngũ Đài Sơn nhé, em đến gặp anh! Cô vội vã ra ngoài, thuê xe chạy thẳng đến sân bay, trên đường đi còn tranh thủ gọi điện đặt vé máy bay đến Ngũ đài sơn.
Ra sân bay, cô tới bàn đăng kí, rồi vò đầu bứt tai chờ đến chỗ cần đến. Máy bay vừa hạ xuống, cô lại chạy thẳng đến Ngũ đài sơn. Hổn hà hổn hển bò lên bò lên, rốt cuộc cô cũng sống sót bò lên đến đỉnh núi, bò đến mỏm đá viết ba chữ lớn “Ngũ đài sơn”. Nhưng mà bốn bề trống trải, Trương Hách Nhiên đâu rồi?
Thái Hân vội lấy điện thoại ra xem lại bức hình mà Trương Hách Nhiên đăng, sau đó cô mới phát hiện hóa ra từ khi xuống máy bay đến giờ quên không khởi động máy.
Điện thoại vừa mở đã chuông đã vội vang lên, là Trương Hách Nhiên!
Cuộc gọi kết nối, Thái Hân nói to: “Trương Hách Nhiên à, anh đang ở đâu đấy? Anh đừng nấp nữa, mau ra đây! Em tới tìm anh mà!”
Mãi một lúc mới vang lên giọng nói của Trương Hách Nhiên: “Nếu em có thể chờ anh ba tiếng, anh sẽ ra gặp em!”
Thái Hân trả lời vô cùng kiên đinh: “Được! Em chờ anh!”
24.
Lúc Trương Hách Nhiên nhìn thấy tin nhắn Thái Hân gửi cho mình, lòng anh hoảng hốt, chấn động và rung cảm. Thiếu chút nữa anh đã bấm máy ngay, nhưng mà nghĩ lại thời gian mình từng bị cô giày vò như thế, anh lại cắn răng nhịn xuống. Anh quyết định anh phải nhịn Thái Hân, để cô kìm nén đếm thâm tình hơn nữa, khi ấy anh mới nhảy ra ăn hết trái tim cô*.
*Từ nguyên gốc là Thái Tâm, nghĩa là rau cải, nhưng cũng có thể hiểu là trái tim của Thái Hân. Nhạc Tư Tư cũng hay gọi Thái Hân là Thái Tâm Nhi, rau cải nhỏ.
Mỗi ngày anh lại ngắm nghía những tin mà cô gửi, Trương Hách Nhiên sung sướng lạ kì. Tình yêu thầm kín bao lâu hình như bây giờ lại được người kia dần dần đáp trả.
Chỉ có điều mấy ngày gần đây, anh cảm giác Thái Hân đã bị mình làm xao động bất an. Thế là anh quyết định ném cho cô một viên thuốc an thần, đăng bức hình lên blog, để cô chạy theo. Ai mà ngờ sau khi đăng hình xong điện thoại anh lại không có tín hiệu. Chờ xuống núi rồi, có tín hiệu lại, anh mới nhìn thấy tin nhắn Thái Hân gửi cho anh.
Nội dung cô viết càng khiến anh kinh hồn biến sắc, cô nói cô muốn tới Ngũ đài sơn gặp anh.
Mồ hôi lạnh đổ xuống. Anh có ở Ngũ đài sơn gì đó đâu, rõ ràng anh đang ở địa điểm du lịch mới xây ở ngoại thành mà… Ngũ Nhất Sơn! Lúc anh lên núi chụp hình còn cảm thấy cách quảng bá này đúng là quá buồn cười, còn làm bia như ở Ngũ đài sơn nữa chứ, giờ anh mới thấy có gì hay mà cười đùa đâu chứ! Anh vẫn ôm hi vọng, bắt đầu gọi điện thoại cho Thái Hân, nhưng di động của cô lại tắt máy.
Trương Hách Nhiên tuyệt vọng, xem ra cô bay tới Ngũ đài sơn thật rồi. Trương Hách Nhiên vội vàng thuê xe chạy thẳng đến sân bay, trên đường vẫn không ngừng gọi điện cho Thái Hân như thế. Tắt máy, tắt máy, vẫn tắt máy. Đến lúc đăng kí xong, ơn trời là cuối cùng cũng liên lạc được.
Anh nghe được chị cả ngốc đầu dây hét lên với mình là: “Trương Hách Nhiên à, anh ở đâu đấy? Anh đừng nấp nữa, mau ra đây đi! Em tới tìm anh mà!”
Tiếng của cô xen lẫn giữa gió núi, khiến anh vừa bực mình lại vừa cảm động. Sao lại có một cô gái qua loa ngốc nghếch thế này đây!
Anh nghiến răng nghiến lợi đáp lại cô: “Nếu em có thể chờ ba tiếng, anh sẽ ra gặp em”.
Anh còn tưởng cô sẽ cứng đầu giãy giụa thêm một lúc, hỏi cho được tại sao, ai ngờ cô lại đồng ý quả quyết như thế: “Được, em chờ anh”.
Chỉ năm chữ đó, anh lại đánh mất trái tim mình.
Anh tắt điện thoại, bước vội lên máy bay.
25.
Sau ba tiếng, rốt cuộc Thái Hân cũng đợi được Trương Hách Nhiên xuất hiện trên đỉnh núi. Cô phấn khích vô cùng, lao tới kéo lấy Trương Hách Nhiên rồi nói: “Anh độc ác quá đi! Bắt em chờ ba tiếng anh mới chịu ra ngoài! Có ai thầm mến nhiều năm lại nhẫn tâm làm như thế được không?”
Trương Hách Nhiên nhìn cô, lấy điện thoại ra đưa, vừa thở dốc vừa cắn răng nghiến lợi hỏi: “Chị cả à, em nói xem con mắt nào của em nhìn ra hình này là ở Ngũ Đài Sơn thế hả?”
Thái Hân cầm lấy ảnh nhìn nhìn, nhìn này nhìn, nhìn à nhìn, rốt cuộc cũng nhìn ra…. “Em thấy thế mà! Không lẽ đây là ngọn núi Ngũ Nhất Sơn ở ngoại thành đấy à? Em chưa đi bao giờ nhưng trên báo cũng từng thấy tin…”
Thái Hân để điện thoại xuống, nhìn Trương Hách Nhiên chần chừ mới hỏi: “Vậy anh… anh chạy từ Ngũ Nhất Sơn đến đây à?”
Trương Hách Nhiên tức giận nhìn cô: “Em đừng nói nhảm nữa! Trả tiền máy bay đây cho anh!”
Thái Hân phì cười: “Không có tiền!”
Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt: “Thế thì hết cách rồi, em chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi”.
Thái Hân tựa vào lòng anh mỉm cười, đưa hai tay lên ôm quanh hông người đó.
26.
Đảo mắt lại đến Tết xuân.
Thái Hân hỏi Trương Hách Nhiên: “Năm nay em thuê anh về nhà nhé, báo giá bao nhiêu tiền đây?”
Trương Hách Nhiên cười khẽ đáp lại cô: “Năm nay anh sẽ đưa lại tiền”.
Anh lấy thẻ lương trong túi ra, đặt vào tay Thái Hân, giao nó lại cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.