Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 19: Cao Tranh Hỉ (2)
Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao
03/06/2022
“Canh hôm nay là do Tiểu Tuyết nấu.” Trang Tiểu Phương ăn canh xong thì vui mừng ra mặt, cảm giác đầy tự hào về con gái: “Con gái, con cho thêm thứ gì vào canh thế? Sao lại ngon miệng như vậy nhỉ?”
“Không bỏ thêm gì cả, chỉ là cách làm khác nhau thôi. Có thể là do chủ nhà trước kia tương đối kén ăn, cho nên món ăn nào cũng phải nấu ngon miệng.” Thịnh Tuyết không có cách nào nói thật với bà ấy, đành phải lấy lý do đã nghĩ ra từ trước.
Trước đây vì sợ người khác biết bí phương tổ truyền này, Thịnh Tuyết rất vất vả học thuộc lòng chín chín loại nguyên liệu và cách phối hợp, khắc sâu vào tâm khảm không bao giờ quên. Trong khoảng thời gian này, mỗi khi rảnh cô đều lên núi Tiên Mộng tìm tòi nguyên liệu, không ngờ trên núi lại có đủ tài liệu để cô phối chế thành công.
Tuy rằng thiếu mất bốn nguyên liệu quý giá nhất, nhưng mà có thể dùng thứ khác để thay thế, chẳng qua khi dùng hiệu quả sẽ kém đi một chút mà thôi.
Nếu có thêm bốn nguyên liệu kia, cô có thể nấu món canh bí đao đơn giản này ngon không khác gì ngự thiện trong cung đình.
Sợ bị người khác chú ý, mỗi lần lên núi cô chỉ dám hái một chút nguyên liệu, sau đó lén lút làm trong phòng mình.
Trong mắt mọi người Kinh Thị chính là nơi vua chúa từng ở, người dân ở nơi đó đều hơn xa người nơi khác, vì thế người nhà họ Thịnh đều tin lời cô nói.
Liễu Đông Chi không ngờ món canh bí đao ngon miệng này thế mà lại do con nhóc vừa lười vừa thèm ăn kia nấu ra, tuy rằng bà cụ không muốn thừa nhận nó rất ngon, nhưng thân thể lại thành thật, bưng bát canh lên uống ừng ực vài ngụm cạn sạch cả bát.
Thịnh Đức Trung cũng uống sạch bát canh, uống xong còn không quên khen hai câu: “Con gái cha đúng là càng ngày càng hiểu chuyện!”
Nghĩ đến bên ngoài có một đám nhãi ranh đang nhớ thương con gái nhà mình, ông lại càng luyến tiếc không muốn để cô lấy chồng sớm.
Có lần biểu hiện xuất sắc này, Trang Tiểu Phương cũng yên tâm để Thịnh Tuyết mân mê trong phòng bếp, Liễu Đông Chi cũng mắt nhắm mắt mở, ngoài mở tủ đưa khẩu phần lương thực đúng hạn ra, những chuyện khác đều tùy bọn họ.
Hiện giờ Trang Tiểu Phương ra cửa tán gẫu, bắt được ai đều khen ngợi Thịnh Tuyết một trận. Trước đó có người chê Tiểu Tuyết nhà bà quá nũng nịu yếu ớt, không làm được việc gì, khi ấy bà vô cùng tức giận. Bây giờ biết con gái nhà mình nấu ăn ngon như vậy, tấy nhiên bà phải tuyên dương một phen rồi.
Mọi người nghe bà ấy nói thế cũng chỉ cười ha hả cho qua chuyện, hai vợ chồng nhà họ Thịnh nuông chiều Thịnh Tuyết thế nào bọn họ đều rõ như ban ngày. Với đôi tay trắng nõn mềm mại như búp măng kia của Thịnh Tuyết, có thể vào bếp nấu cơm sao? Ai tin?
Hôm nay Cao Tranh Hỉ về nhà một chuyến, vừa về tới cửa thôn đã nghe thấy mọi người ngồi dưới gốc cây Du đang đàm luận về Thịnh Tuyết. Cô ta tò mò dừng lại, chỉ một lát sau đã nghe được đại khái câu chuyện mọi người đang nói.
Thịnh Tuyết? Không phải cô ấy đã bỏ nhà ra đi rồi sao?
Đời trước khi mình chết con nhóc kia vẫn chưa quay về, bây giờ sao cô ấy lại về rồi nhỉ? Chẳng lẽ do mình trọng sinh mang đến hiệu ứng bươm bướm?
Nghe xong câu chuyện, ngoài giật mình ra Cao Tranh Hỉ còn có chút phẫn nộ, nếu không phải vì con nhóc tùy hứng kia, đời trước mình sẽ không bỏ lỡ Thịnh Liệt Phong, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Nghĩ tới đây, cô ta không về nhà trước, mà đi vòng ra cánh đồng, muốn tìm mẹ mình hỏi cho rõ ràng rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Từ khi làm giáo viên tiểu học, Cao Tranh Hỉ ăn mặc chải chuốt càng giống người thành phố hơn, áo sơ mi trắng đang mặc trên người cô ta không có một nếp nhăn nào, nếu ai không biết còn tưởng rằng cô ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn ấy chứ.
Hơn nữa, Cao Tranh Hỉ là nữ chính trong tiểu thuyết trọng sinh, vẻ ngoài cũng không tồi, chỉ là ngày thường luôn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, nhìn không dễ gần chút nào. Nếu không có sự tồn tại của Thịnh Tuyết, có thể nói cô ta chính là hoa khôi của thôn Đại Du.
Bởi vì “Thịnh Tuyết” được nuôi ở nhà họ Cao vài năm, tuổi của hai người còn xấp xỉ nhau, nên từ nhỏ Cao Tranh Hỉ đều âm thầm so sánh bản thân với Thịnh Tuyết. Có thể nói ngoài diện mạo ra, bất kỳ phương diện nào khác cô ta đều cảm thấy mình thắng “Thịnh Tuyết” tuyệt đối.
Sau khi lớn lên, nếu không phải vì mình yêu thầm Thịnh Liệt Phong, căn bản Cao Tranh Hỉ sẽ không để ý đến con nhóc nũng nịu chết tiệt kia.
Ra tới cánh đồng nói ngày thường Quách Thu Anh hay nhổ cỏ, so với đào lạch nước công việc nhổ cỏ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Từ đằng xa, Cao Tranh Hỉ đã trông thấy mẹ mình rồi. Cô ta nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới qua đó: “Mẹ, con về rồi!”
“Ui, Tiểu Tây về rồi à? Sao con không về nhà lại ra đây?” Quách Thu Anh cúi đầu nhìn đôi giày trắng dưới chân con gái, thúc giục: “Con mau về nhà đi, không lát nữa lại bẩn hết giày đấy.”
Mỗi lần Cao Tranh Hỉ về nhà đều rất ít ra đồng ruộng tìm bà ta, hôm nay đúng là khác thường thật.
“Không sao, lát nữa con về. Anh trai con với những người khác đâu rồi?” Cao Tranh Hỉ thuận miệng hỏi một câu, cô ta mơ hồ nhớ rõ năm nay trong thôn đào lạch nước.
“Nó đi đào lạch nước rồi.” Quách Thu Anh buông nông cụ trong tay xuống, đứng dậy, nhân lúc xung quanh không có ai, ghé vào tai con gái nói nhỏ: “Con chưa biết đâu nhỉ, Thịnh Tuyết đã về rồi!”
Ngày thường hai mẹ con rất hiếm khi nói nhỏ như vậy, có lẽ là vì trong khoảng thời gian gần đây Quách Thu Anh nghẹn chuyện này trong lòng quá lâu không biết nói với ai rồi, nên vừa thấy con gái đã không nhịn nổi.
“Sao cô ấy lại quay về? Không phải cô ấy lên thành phố chăm sóc người thân sao?” Đời trước lúc này cô ta và chị Cả vẫn chưa biết chuyện Thịnh Tuyết bỏ nhà trốn đi, mãi sau này cô ta mới biết được chân tướng, cho nên hiện tại Cao Tranh Hỉ chỉ có thể giả vờ hoàn toàn không biết gì.
“Ai biết được!” Đột nhiên Quách Thu Anh nghĩ đến điều gì đó, không dám tiếp tục tâm sự với con gái nữa, sợ bản thân không cẩn thận nói ra sự thật. Nếu bà ta dám để lộ ra ngoài, chắc chắn Cao Hồng Quân sẽ lột da bà ta: “Con mau về nhà đi, mẹ làm xong nối chỗ này rồi về.”
“Mẹ, Thịnh Tuyết đang ở đâu? Con đi thăm cô ấy, lâu lắm rồi chúng con chưa gặp nhau.”
“Không bỏ thêm gì cả, chỉ là cách làm khác nhau thôi. Có thể là do chủ nhà trước kia tương đối kén ăn, cho nên món ăn nào cũng phải nấu ngon miệng.” Thịnh Tuyết không có cách nào nói thật với bà ấy, đành phải lấy lý do đã nghĩ ra từ trước.
Trước đây vì sợ người khác biết bí phương tổ truyền này, Thịnh Tuyết rất vất vả học thuộc lòng chín chín loại nguyên liệu và cách phối hợp, khắc sâu vào tâm khảm không bao giờ quên. Trong khoảng thời gian này, mỗi khi rảnh cô đều lên núi Tiên Mộng tìm tòi nguyên liệu, không ngờ trên núi lại có đủ tài liệu để cô phối chế thành công.
Tuy rằng thiếu mất bốn nguyên liệu quý giá nhất, nhưng mà có thể dùng thứ khác để thay thế, chẳng qua khi dùng hiệu quả sẽ kém đi một chút mà thôi.
Nếu có thêm bốn nguyên liệu kia, cô có thể nấu món canh bí đao đơn giản này ngon không khác gì ngự thiện trong cung đình.
Sợ bị người khác chú ý, mỗi lần lên núi cô chỉ dám hái một chút nguyên liệu, sau đó lén lút làm trong phòng mình.
Trong mắt mọi người Kinh Thị chính là nơi vua chúa từng ở, người dân ở nơi đó đều hơn xa người nơi khác, vì thế người nhà họ Thịnh đều tin lời cô nói.
Liễu Đông Chi không ngờ món canh bí đao ngon miệng này thế mà lại do con nhóc vừa lười vừa thèm ăn kia nấu ra, tuy rằng bà cụ không muốn thừa nhận nó rất ngon, nhưng thân thể lại thành thật, bưng bát canh lên uống ừng ực vài ngụm cạn sạch cả bát.
Thịnh Đức Trung cũng uống sạch bát canh, uống xong còn không quên khen hai câu: “Con gái cha đúng là càng ngày càng hiểu chuyện!”
Nghĩ đến bên ngoài có một đám nhãi ranh đang nhớ thương con gái nhà mình, ông lại càng luyến tiếc không muốn để cô lấy chồng sớm.
Có lần biểu hiện xuất sắc này, Trang Tiểu Phương cũng yên tâm để Thịnh Tuyết mân mê trong phòng bếp, Liễu Đông Chi cũng mắt nhắm mắt mở, ngoài mở tủ đưa khẩu phần lương thực đúng hạn ra, những chuyện khác đều tùy bọn họ.
Hiện giờ Trang Tiểu Phương ra cửa tán gẫu, bắt được ai đều khen ngợi Thịnh Tuyết một trận. Trước đó có người chê Tiểu Tuyết nhà bà quá nũng nịu yếu ớt, không làm được việc gì, khi ấy bà vô cùng tức giận. Bây giờ biết con gái nhà mình nấu ăn ngon như vậy, tấy nhiên bà phải tuyên dương một phen rồi.
Mọi người nghe bà ấy nói thế cũng chỉ cười ha hả cho qua chuyện, hai vợ chồng nhà họ Thịnh nuông chiều Thịnh Tuyết thế nào bọn họ đều rõ như ban ngày. Với đôi tay trắng nõn mềm mại như búp măng kia của Thịnh Tuyết, có thể vào bếp nấu cơm sao? Ai tin?
Hôm nay Cao Tranh Hỉ về nhà một chuyến, vừa về tới cửa thôn đã nghe thấy mọi người ngồi dưới gốc cây Du đang đàm luận về Thịnh Tuyết. Cô ta tò mò dừng lại, chỉ một lát sau đã nghe được đại khái câu chuyện mọi người đang nói.
Thịnh Tuyết? Không phải cô ấy đã bỏ nhà ra đi rồi sao?
Đời trước khi mình chết con nhóc kia vẫn chưa quay về, bây giờ sao cô ấy lại về rồi nhỉ? Chẳng lẽ do mình trọng sinh mang đến hiệu ứng bươm bướm?
Nghe xong câu chuyện, ngoài giật mình ra Cao Tranh Hỉ còn có chút phẫn nộ, nếu không phải vì con nhóc tùy hứng kia, đời trước mình sẽ không bỏ lỡ Thịnh Liệt Phong, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Nghĩ tới đây, cô ta không về nhà trước, mà đi vòng ra cánh đồng, muốn tìm mẹ mình hỏi cho rõ ràng rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Từ khi làm giáo viên tiểu học, Cao Tranh Hỉ ăn mặc chải chuốt càng giống người thành phố hơn, áo sơ mi trắng đang mặc trên người cô ta không có một nếp nhăn nào, nếu ai không biết còn tưởng rằng cô ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn ấy chứ.
Hơn nữa, Cao Tranh Hỉ là nữ chính trong tiểu thuyết trọng sinh, vẻ ngoài cũng không tồi, chỉ là ngày thường luôn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, nhìn không dễ gần chút nào. Nếu không có sự tồn tại của Thịnh Tuyết, có thể nói cô ta chính là hoa khôi của thôn Đại Du.
Bởi vì “Thịnh Tuyết” được nuôi ở nhà họ Cao vài năm, tuổi của hai người còn xấp xỉ nhau, nên từ nhỏ Cao Tranh Hỉ đều âm thầm so sánh bản thân với Thịnh Tuyết. Có thể nói ngoài diện mạo ra, bất kỳ phương diện nào khác cô ta đều cảm thấy mình thắng “Thịnh Tuyết” tuyệt đối.
Sau khi lớn lên, nếu không phải vì mình yêu thầm Thịnh Liệt Phong, căn bản Cao Tranh Hỉ sẽ không để ý đến con nhóc nũng nịu chết tiệt kia.
Ra tới cánh đồng nói ngày thường Quách Thu Anh hay nhổ cỏ, so với đào lạch nước công việc nhổ cỏ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Từ đằng xa, Cao Tranh Hỉ đã trông thấy mẹ mình rồi. Cô ta nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới qua đó: “Mẹ, con về rồi!”
“Ui, Tiểu Tây về rồi à? Sao con không về nhà lại ra đây?” Quách Thu Anh cúi đầu nhìn đôi giày trắng dưới chân con gái, thúc giục: “Con mau về nhà đi, không lát nữa lại bẩn hết giày đấy.”
Mỗi lần Cao Tranh Hỉ về nhà đều rất ít ra đồng ruộng tìm bà ta, hôm nay đúng là khác thường thật.
“Không sao, lát nữa con về. Anh trai con với những người khác đâu rồi?” Cao Tranh Hỉ thuận miệng hỏi một câu, cô ta mơ hồ nhớ rõ năm nay trong thôn đào lạch nước.
“Nó đi đào lạch nước rồi.” Quách Thu Anh buông nông cụ trong tay xuống, đứng dậy, nhân lúc xung quanh không có ai, ghé vào tai con gái nói nhỏ: “Con chưa biết đâu nhỉ, Thịnh Tuyết đã về rồi!”
Ngày thường hai mẹ con rất hiếm khi nói nhỏ như vậy, có lẽ là vì trong khoảng thời gian gần đây Quách Thu Anh nghẹn chuyện này trong lòng quá lâu không biết nói với ai rồi, nên vừa thấy con gái đã không nhịn nổi.
“Sao cô ấy lại quay về? Không phải cô ấy lên thành phố chăm sóc người thân sao?” Đời trước lúc này cô ta và chị Cả vẫn chưa biết chuyện Thịnh Tuyết bỏ nhà trốn đi, mãi sau này cô ta mới biết được chân tướng, cho nên hiện tại Cao Tranh Hỉ chỉ có thể giả vờ hoàn toàn không biết gì.
“Ai biết được!” Đột nhiên Quách Thu Anh nghĩ đến điều gì đó, không dám tiếp tục tâm sự với con gái nữa, sợ bản thân không cẩn thận nói ra sự thật. Nếu bà ta dám để lộ ra ngoài, chắc chắn Cao Hồng Quân sẽ lột da bà ta: “Con mau về nhà đi, mẹ làm xong nối chỗ này rồi về.”
“Mẹ, Thịnh Tuyết đang ở đâu? Con đi thăm cô ấy, lâu lắm rồi chúng con chưa gặp nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.