Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 4: Lần Đầu Gặp Cao Thành Bắc
Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao
20/04/2022
Rất nhanh, tin tức Thịnh Tuyết trở về đã lan truyền khắp toàn bộ thôn Đại Du, Thịnh Đức Trung nghe được tin tức lập tức dẫn theo con thứ hai chạy về nhà.
Đợi bọn họ đi khỏi, đàn ông giả trẻ trong thôn đang làm việc hai đầu bờ ruộng mới bắt đầu nói đùa với đại đội trưởng Cao Thành Bắc: “Đội trưởng, cô vợ nhỏ của cậu từ thành phố về rồi đấy, cậu không đi gặp người ta à?”
“Đúng vậy, nếu không đi bây giờ, biết đâu ngày nào đó người ta lại cùng người thành phố chạy mất đấy…”
Nhớ năm đó, biết bao thanh niên trẻ tuổi ôm lòng bất mãn vì Thịnh Tuyết đính ước từ nhỏ với Cao Thành Bắc, nhưng bọn họ không dám trêu chọc vào tên sát thần này, chỉ có thể nói vài câu miệng lưỡi như bây giờ cho sướng miệng mà thôi.
“Mọi người chê hôm nay ít việc quá à?” Người đàn ông Cao Thành Bắc được nhắc đến kia lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một cái. Ánh mắt ấy lạnh đến mức có thể đông chết người khác, mãi cho đến khi đám người kia không dám nói đùa với anh nữa, anh mới cúi đầu yên lặng tiếp tục làm việc.
Khi Thịnh Đức Trung và con trai thứ hai Thịnh Trạch Vũ về đến nhà, sắc mặt đã đen sắp bằng mực nước rồi.
Thấy chồng mình về sớm như vậy, Trang Tiểu Phương lập tức đoán được nguyên nhân, sợ Thịnh Tuyết bị đánh, bà ấy vội vàng túm chặt tay chồng mình cảnh cáo: “Thích dạy dỗ thế nào thì dạy, nhưng không được đánh người.”
“Đều tại bà nuông chiều cả đấy!” Thịnh Đức Trung sợ nhất là mẹ, thứ nhì là vợ. Vợ đã lên tiếng, ông ta thật sự không dám đánh người, chẳng qua mồm mép vẫn phải cứng rắn một chút.
“Thịnh Tuyết, mày lăn ra đây cho tao!”
Lúc này, Thịnh Tuyết với năng lực thích ứng siêu mạnh đang ngồi trên giường đất đọc sách tư tưởng, đột nhiên bị tiếng thét với âm lượng cực cao này đánh thức, thiếu chút nữa cả người cả sách đều lăn xuống đất.
Năm nay Thịnh Đức Trung đã hơn bốn mươi tuổi, thể trạng cao lớn cường tráng, là đàn ông Đông Bắc điển hình, nếu không phải người thân quen với ông ấy, có lẽ sẽ bị vẻ bề ngoài của ông ấy lừa gạt.
Ví dụ như Thịnh Tuyết vừa xuyên tới đây, nhìn thấy một người đàn ông vẻ ngoài giống thổ phỉ như vậy, cô lập tức cảnh giác đứng dậy lui về phía sau hai bước, cuối cùng dán sát vào bức tường sau lưng, không thể lui được nữa.
Trong lòng cô thầm nghĩ, mặc kệ người kia là ai, nếu ông ta muốn gây bất lợi với mình, cô nhất định sẽ vung nắm đấm lên, đánh ông ta răng rơi đầy đất.
“Mày còn biết đường quay về cơ à? Thể diện nhà chúng ta bị mày ném hết rồi…” Thịnh Đức Trung mắng một lúc, thế mà lại rớt cả nước mắt: “Mày không biết mỗi tối mẹ mày ngủ đều nói mớ, gọi tên mày mãi đâu.”
“…” Tục ngữ nói, đàn ông có nước mắt, nhưng không dễ dàng tuôn rơi. Tuy rằng Thịnh Tuyến có thể hiểu được tình thương của cha mẹ đối với đứa con xa nhà lâu ngày mới trở về, nhưng người cha cảm tính dễ khóc như vậy vẫn là lần đầu tiên cô trông thấy.”
“Cha, con sai rồi.” Thịnh Tuyết chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, thái độ nhận lỗi tốt đẹp.
Không cần đoán cũng biết, người này chắc hẳn chính là trụ cột của nhà họ Thịnh, là Thịnh Đức Trung cha của “Thịnh Tuyết”, trong nguyên tác vì đắc tội với người khác nên bị hại chết.
Vốn dĩ Thịnh Đức Trung đang định răn dạy cô thêm vài câu nữa, nhưng thấy cô ngoan ngoãn nhận lỗi như vậy, không hề ngang bướng như trước kia, ngược lại không biết nên tiếp tục dạy dỗ cô thế nào.
Liễu Đông Chi ở bên cạnh xem một lúc lâu, thấy con trai tắt lửa nhanh như vậy, không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn ông ấy một cái: “Chỉ như vậy đã dạy dỗ xong rồi? Nếu không phải vì con nhóc chết tiệt vong ân phụ nghĩa này, nhà chúng ta sẽ trở nên xa cách với nhà thôn trưởng như vậy sao?”
“Mẹ, Tiểu Tuyết còn nhỏ chưa hiểu chuyện, không phải con bé đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi sao?” Đứng trước mặt mẹ ruột nhà mình, Thịnh Đức Trung là nhát gan hơn, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo khí thế, bước chân nhẹ nhàng như khi ở bên ngoài.
“Haiz… Hai vợ chồng chúng mày cứ chiều nó đi, đợi ngày nào đó nó mang họa về nhà cho chúng mày gánh nợ.”
Liễu Đông Chi dùng sức gõ cái tẩu hút thuốc trong tay vào thành giường, lười tiếp tục để ý đến thằng con trai ngu ngốc sợ vợ này.
Nguy cơ được giải trừ, cuối cùng Thịnh Tuyết cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơn. Xuyên tới niên đại như vậy, việc đầu tiên phải học chính là co được giãn được.
Chỉ cần có thể sống sót, thể diện gì đó đều đứng qua một bên.
Nhà họ Thịnh không tính là đông dân cư lắm, ngoài con cả nhà họ Thịnh, nam chính trong nguyên tác Thịnh Liệt Phong đang tham gia quân ngũ ở nơi khác, chỉ còn lại năm người.
Bởi vì Thịnh Tuyết bình an trở về, Trang Tiểu Phương cố ý nấu thêm hai củ khoai tây, ngoài bà ấy ra, mỗi người đều được chia thêm nửa củ, bên trên phủ một lớp tương do nhà mình tự làm, hương vị càng ngon hơn.
“Mẹ, cái này mẹ ăn đi.” Thịnh Tuyết thật sự xấu hổ không muốn ăn mảnh, cô bẻ một nửa nhét vào tay Trang Tiểu Phương.
“Mẹ không ăn, con mau ăn đi…” Hành động này của cô, khiến Trang Tiểu Phương cảm động không chịu nổi, đây là lần đầu tiên Thịnh Tuyết hiếu thảo như vậy.
Trước kia nhà họ Thịnh vô cùng nghèo khổ, điều kiện gia đình kém cỏi nhất thôn, mãi cho đến khi Thịnh Liệt Phong tham gia quân ngũ, điều kiện gia đình mới khá hơn một chút.
Nhưng mà trong mắt Thịnh Tuyết, căn nhà đất chỉ có bốn bức tường này, trời mưa không sụp xuống đúng là kỳ tích thật, nơi này quá nghèo, so với vùng núi xa xôi đời sau còn nghèo hơn.
Cô khăng khăng bỏ miếng khoai tây nhỏ kia vào trong bát Trang Tiểu Phương, người mẹ này thật sự quá gầy, nhìn sắc mặt là biết không đủ dinh dưỡng rồi.
Tuy rằng đồ ăn chỉ có canh rau dại với khoai tây, cộng thêm nửa miếng bánh nướng lớn bằng ngô, bánh ngô còn thô ráp hơi cứa vào cổ họng, Thịnh Tuyết vẫn cứ chậm rãi, ưu nhã ăn cơm, nhìn qua giống như tiểu thư khuê các đoan trang vậy.
Thay đổi này người nhà họ Thịnh đều xem trong mắt, nhưng chỉ cho rằng một năm qua chắc hẳn đứa nhỏ này quen nhìn người thành phố, mới có thay đổi lớn như vậy.
Đợi bọn họ đi khỏi, đàn ông giả trẻ trong thôn đang làm việc hai đầu bờ ruộng mới bắt đầu nói đùa với đại đội trưởng Cao Thành Bắc: “Đội trưởng, cô vợ nhỏ của cậu từ thành phố về rồi đấy, cậu không đi gặp người ta à?”
“Đúng vậy, nếu không đi bây giờ, biết đâu ngày nào đó người ta lại cùng người thành phố chạy mất đấy…”
Nhớ năm đó, biết bao thanh niên trẻ tuổi ôm lòng bất mãn vì Thịnh Tuyết đính ước từ nhỏ với Cao Thành Bắc, nhưng bọn họ không dám trêu chọc vào tên sát thần này, chỉ có thể nói vài câu miệng lưỡi như bây giờ cho sướng miệng mà thôi.
“Mọi người chê hôm nay ít việc quá à?” Người đàn ông Cao Thành Bắc được nhắc đến kia lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một cái. Ánh mắt ấy lạnh đến mức có thể đông chết người khác, mãi cho đến khi đám người kia không dám nói đùa với anh nữa, anh mới cúi đầu yên lặng tiếp tục làm việc.
Khi Thịnh Đức Trung và con trai thứ hai Thịnh Trạch Vũ về đến nhà, sắc mặt đã đen sắp bằng mực nước rồi.
Thấy chồng mình về sớm như vậy, Trang Tiểu Phương lập tức đoán được nguyên nhân, sợ Thịnh Tuyết bị đánh, bà ấy vội vàng túm chặt tay chồng mình cảnh cáo: “Thích dạy dỗ thế nào thì dạy, nhưng không được đánh người.”
“Đều tại bà nuông chiều cả đấy!” Thịnh Đức Trung sợ nhất là mẹ, thứ nhì là vợ. Vợ đã lên tiếng, ông ta thật sự không dám đánh người, chẳng qua mồm mép vẫn phải cứng rắn một chút.
“Thịnh Tuyết, mày lăn ra đây cho tao!”
Lúc này, Thịnh Tuyết với năng lực thích ứng siêu mạnh đang ngồi trên giường đất đọc sách tư tưởng, đột nhiên bị tiếng thét với âm lượng cực cao này đánh thức, thiếu chút nữa cả người cả sách đều lăn xuống đất.
Năm nay Thịnh Đức Trung đã hơn bốn mươi tuổi, thể trạng cao lớn cường tráng, là đàn ông Đông Bắc điển hình, nếu không phải người thân quen với ông ấy, có lẽ sẽ bị vẻ bề ngoài của ông ấy lừa gạt.
Ví dụ như Thịnh Tuyết vừa xuyên tới đây, nhìn thấy một người đàn ông vẻ ngoài giống thổ phỉ như vậy, cô lập tức cảnh giác đứng dậy lui về phía sau hai bước, cuối cùng dán sát vào bức tường sau lưng, không thể lui được nữa.
Trong lòng cô thầm nghĩ, mặc kệ người kia là ai, nếu ông ta muốn gây bất lợi với mình, cô nhất định sẽ vung nắm đấm lên, đánh ông ta răng rơi đầy đất.
“Mày còn biết đường quay về cơ à? Thể diện nhà chúng ta bị mày ném hết rồi…” Thịnh Đức Trung mắng một lúc, thế mà lại rớt cả nước mắt: “Mày không biết mỗi tối mẹ mày ngủ đều nói mớ, gọi tên mày mãi đâu.”
“…” Tục ngữ nói, đàn ông có nước mắt, nhưng không dễ dàng tuôn rơi. Tuy rằng Thịnh Tuyến có thể hiểu được tình thương của cha mẹ đối với đứa con xa nhà lâu ngày mới trở về, nhưng người cha cảm tính dễ khóc như vậy vẫn là lần đầu tiên cô trông thấy.”
“Cha, con sai rồi.” Thịnh Tuyết chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, thái độ nhận lỗi tốt đẹp.
Không cần đoán cũng biết, người này chắc hẳn chính là trụ cột của nhà họ Thịnh, là Thịnh Đức Trung cha của “Thịnh Tuyết”, trong nguyên tác vì đắc tội với người khác nên bị hại chết.
Vốn dĩ Thịnh Đức Trung đang định răn dạy cô thêm vài câu nữa, nhưng thấy cô ngoan ngoãn nhận lỗi như vậy, không hề ngang bướng như trước kia, ngược lại không biết nên tiếp tục dạy dỗ cô thế nào.
Liễu Đông Chi ở bên cạnh xem một lúc lâu, thấy con trai tắt lửa nhanh như vậy, không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn ông ấy một cái: “Chỉ như vậy đã dạy dỗ xong rồi? Nếu không phải vì con nhóc chết tiệt vong ân phụ nghĩa này, nhà chúng ta sẽ trở nên xa cách với nhà thôn trưởng như vậy sao?”
“Mẹ, Tiểu Tuyết còn nhỏ chưa hiểu chuyện, không phải con bé đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi sao?” Đứng trước mặt mẹ ruột nhà mình, Thịnh Đức Trung là nhát gan hơn, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo khí thế, bước chân nhẹ nhàng như khi ở bên ngoài.
“Haiz… Hai vợ chồng chúng mày cứ chiều nó đi, đợi ngày nào đó nó mang họa về nhà cho chúng mày gánh nợ.”
Liễu Đông Chi dùng sức gõ cái tẩu hút thuốc trong tay vào thành giường, lười tiếp tục để ý đến thằng con trai ngu ngốc sợ vợ này.
Nguy cơ được giải trừ, cuối cùng Thịnh Tuyết cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơn. Xuyên tới niên đại như vậy, việc đầu tiên phải học chính là co được giãn được.
Chỉ cần có thể sống sót, thể diện gì đó đều đứng qua một bên.
Nhà họ Thịnh không tính là đông dân cư lắm, ngoài con cả nhà họ Thịnh, nam chính trong nguyên tác Thịnh Liệt Phong đang tham gia quân ngũ ở nơi khác, chỉ còn lại năm người.
Bởi vì Thịnh Tuyết bình an trở về, Trang Tiểu Phương cố ý nấu thêm hai củ khoai tây, ngoài bà ấy ra, mỗi người đều được chia thêm nửa củ, bên trên phủ một lớp tương do nhà mình tự làm, hương vị càng ngon hơn.
“Mẹ, cái này mẹ ăn đi.” Thịnh Tuyết thật sự xấu hổ không muốn ăn mảnh, cô bẻ một nửa nhét vào tay Trang Tiểu Phương.
“Mẹ không ăn, con mau ăn đi…” Hành động này của cô, khiến Trang Tiểu Phương cảm động không chịu nổi, đây là lần đầu tiên Thịnh Tuyết hiếu thảo như vậy.
Trước kia nhà họ Thịnh vô cùng nghèo khổ, điều kiện gia đình kém cỏi nhất thôn, mãi cho đến khi Thịnh Liệt Phong tham gia quân ngũ, điều kiện gia đình mới khá hơn một chút.
Nhưng mà trong mắt Thịnh Tuyết, căn nhà đất chỉ có bốn bức tường này, trời mưa không sụp xuống đúng là kỳ tích thật, nơi này quá nghèo, so với vùng núi xa xôi đời sau còn nghèo hơn.
Cô khăng khăng bỏ miếng khoai tây nhỏ kia vào trong bát Trang Tiểu Phương, người mẹ này thật sự quá gầy, nhìn sắc mặt là biết không đủ dinh dưỡng rồi.
Tuy rằng đồ ăn chỉ có canh rau dại với khoai tây, cộng thêm nửa miếng bánh nướng lớn bằng ngô, bánh ngô còn thô ráp hơi cứa vào cổ họng, Thịnh Tuyết vẫn cứ chậm rãi, ưu nhã ăn cơm, nhìn qua giống như tiểu thư khuê các đoan trang vậy.
Thay đổi này người nhà họ Thịnh đều xem trong mắt, nhưng chỉ cho rằng một năm qua chắc hẳn đứa nhỏ này quen nhìn người thành phố, mới có thay đổi lớn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.