Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 6: Xanh Từ Đầu Đến Chân (1)
Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao
28/04/2022
“Xem con ăn mặc có ra cái gì không? Mau vào phòng thay bộ quần áo khác đi.” Quách Thu Anh ngăn cản ánh mắt của Thịnh Tuyết, quở trách Cao Thành Bắc.
“Vâng, được.”Cao Thành Bắc cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình một cái, rồi gãi đầu đi về phòng.
“Thành Bắc nhà tôi còn chưa tỉnh ngủ hẳn nên mới thế.”Quách Thu Anh ngượng ngùng nói.
“Ở nhà mình mặc cái gì chẳng được, không sao đâu.” Trang Tiểu Phương cảm thấy không vấn đề gì, đám đàn ông con trai nông thôn không phải đều như vậy sao?
Hóa ra anh ấy chính là Cao Thành Bắc, trong lòng Thịnh Tuyết âm thầm reo hò, có người đẹp trai như vậy để trêu đùa, xem ra cuộc sống của cô ở nơi này chắc sẽ không quá nhàm chán.
Quan sát khắp căn phòng một lượt, cô muốn xem thử xem nữ chủ trong nguyên tác đang ở đâu, nhưng mà quét mắt một vòng vẫn không trông thấy người, trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ.
Chưa tới năm phút, Cao Thành Bắc đã thay quần áo xong, đi ra ngoài. Anh đã thay sang bộ quần áo không hở ngực nữa, dưới thân là một chiếc quần dài màu xanh bộ đội, chân đeo đôi giày nhựa màu xanh lục.
Ừm… Xanh từ đầu tới chân… Cách ăn mặc kiểu thẳng nam này khiến Thịnh Tuyết cảm thấy cay cả mắt.
Đầu tiên Cao Thành Bắc nhìn về phía vợ chồng Thịnh Đức Trung, lễ phép chào hỏi, sau đó mới di chuyển tầm mắt qua người Thịnh Tuyết, nhưng mà khi nhìn qua phía cô lại hơi nhíu mày, sau đó quay đầu đi không nói gì nữa.
Người đàn ông này rất kiêu ngạo nha~
Chưa từng có người đàn ông nào ngó lơ cô như vậy, khiến Thịnh Tuyết không khỏi sinh lòng tức giận, cô cúi đầu xuống nhìn lướt qua bộ quân trang màu xanh trên người mình.
Bộ quần áo này cô đã cố ý chỉnh sửa lại, chuẩn bị mặc đi tham gia tiệc tối, kiểu dáng hơi bó eo, để tôn lên được dáng người xinh đẹp của cô không bỏ sót chỗ nào.
Người đẹp mặc quần áo đẹp như vậy thế mà anh còn nhíu mày, vừa nhìn đã biết khiếu thẩm mỹ không online rồi, sau này nhất định sẽ cưới phải cô vợ xấu xí.
Bản thân Thịnh Tuyết từ trước đến nay chưa bao giờ làm chuyện mặt nóng dán mông lạnh, nhưng mà người đàn ông này đã thành công khơi dậy hứng thú của cô rồi, để cô nhìn xem anh có thể giả vờ được bao lâu.
Người hai nhà Cao Thịnh ngày nào cũng cùng nhau làm việc ngoài đồng, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hai bên đều quá quen với nhau rồi. Thật ra chỉ có Thịnh Tuyết bỏ đi một năm vừa mới trở về, thay đổi quá lớn mới khiến người nhà họ Cao không quen, nếu không phải do hai vợ chồng nhà họ Thịnh dẫn đến, sợ là vô tình chạm mặt trong thôn bọn họ sẽ không dám nhận.
“Tiểu Tuyết, con bé này cháu đã đi đâu vậy?” Người mở miệng nói chuyện là ông lính già cha của Cao Thành Bắc, cũng chính là thôn trưởng thôn Đại Du. Nếu nói trong nhà họ Cao ai thích Thịnh Tuyết nhất, thì ngoài Cao Hồng Quân ra còn có thể là ai? Trong ba năm đại hạn kia, ông ấy thật sự đã đối xử với Thịnh Tuyết như con gái ruột của mình.
Thịnh Tuyết tiếp tục dùng lý do từng giải thích với người nhà, nói lại lần nữa với người nhà họ Cao. Có tin hay không thì tùy bọn họ, dù sao cô cũng chỉ biết giải thích như vậy.
“Tiểu Tuyết nhà tôi kiếm được tiền vẫn không quên hai bác đâu.”
Trang Tiểu Phương lấy ra hai cân bánh bông lan, đặt lên bàn: “Đây là quà con bé mua về cho hai người đấy.”
Nói xong, bà ấy lén lút đẩy Thịnh Tuyết một cái, ý bảo cô lên tiếng.
“Bác trai, bác gái. Trước đây do cháu không hiểu chuyện, hai người đừng chấp nhặt với đứa trẻ con như cháu.” Mới xuyên đến chưa được hai ngày đã phải xin lỗi người khác mấy lần, Thịnh Tuyết thật sự muốn khóc…
“Không sao, không sao, chỉ có thể nói là cháu với Thành Bắc không có duyên phận thôi.” Cho rằng nhà họ Thịnh tới là vì chuyện kết thân, Quách Thu Anh vội vàng xua tay vạch rõ giới hạn trước.
Lời nói thẳng thừng như vậy, người có mặt trong phòng đều nghe rõ ràng. Vốn dĩ là do nhà họ Thịnh có lỗi trước, nên Thịnh Đức Trung và Trang Tiểu Phương đều không nói gì, chỉ hàn huyên thêm vài câu rồi kéo Thịnh Tuyết về nhà.
Đợi người nhà họ Thịnh về khỏi, Cao Hồng Quân mới sa sầm mặt xuống, mắt trợn lên, nói: “Vừa rồi bà nói gì thế hả? Chuyện kết thân lớn như vậy, sao bà dám tự mình quyết định?”
“Không phải vì tôi sợ nhà họ Thịnh ép gả con nhóc kia cho nhà chúng ta sao?” Ngày thường Quách Thu Anh sợ chồng mình nhất, giọng nói nhỏ dần: “Con bé kia lêu lổng bên ngoài một năm, ai biết được cô ta đã làm ra chuyện gì.”
“Bà đánh rắm đấy à!” Cao Hồng Quân bị lời bà ta nói chọc giận: “Người ta là con gái nhà lành vẫn chưa gả chồng, sao bà lại bôi nhọ con bé như thế?”
Cao Hồng Quân là người cương trực công chính, trong thế giới của ông ấy không phải đen thì là trắng. Ông ấy chẳng những nghiêm khắc với bản thân, còn nghiêm khắc cả với người bên cạnh.
Cho nên Quách Thu Anh gả cho ông ấy nhiều năm như vậy, thật ra rất ít khi dám nói chuyện thị phi về người khác trước mặt ông ấy. Hôm nay là vì dính đến chuyện lớn cả đời của con trai bà ta, nên bà ta mới sốt ruột, có vài câu chưa kịp lựa lời đã nói ra.
“Tôi nói sai rồi, đã được chưa?” Bà ta bị dọa sợ co vai rụt cổ, trốn ra sau người Cao Thành Bắc.
“Chúng ta ăn cơm thôi.” Trên mặt Cao Thành Bắc không có biểu cảm nào, giống như câu chuyện vừa rồi không liên quan đến anh vậy.
“Thành Bắc, cong nghĩ thế nào?” Cao Hồng Quân nhìn về phía anh, hỏi, muốn nghe ý kiến của anh.
“Con với cô ấy không thích hợp.” Nghĩ đến cô gái nhỏ yểu điệu xinh xắn vừa rồi, Cao Thành Bắc lại nhíu mày.
Anh hy vọng người vợ trong tương lai của mình là người dịu dàng hào phóng khéo léo, hiển nhiên Thịnh Tuyết chênh lệch quá lớn so với hình tượng vợ hiền trong lòng Cao Thành Bắc.
Hơn nữa, từ nhỏ cô bé kia vẫn luôn rất sợ mình, nếu không cũng sẽ không trốn nhà ra đi, hay là để anh thành toàn giúp cô…
“Vậy là đúng rồi, hôm nào chúng ta đến thương lượng với nhà họ Thịnh một chút, xóa bỏ hôn ước này.” Nghe thấy con trai tỏ thái độ, vốn dĩ Quách Thu Anh đang thấp thỏm bất an cuối cùng cũng thả lỏng. Bà ta thật sự sợ Cao Thành Bắc sẽ thích đứa con gái Thịnh Tuyết không an phận kia.
Trong niên đại này, người có thể làm ra hành động trốn nhà ra đi đều không phải người tốt lành gì, thanh danh cũng thối nát không ai dám cưới, nhà họ Cao giấu giếm giúp đã coi như tận tình tận nghĩa rồi.
Đương sự đã mở miệng không thích cuộc hôn nhân này, Cao Hồng Quân cũng không còn lý do gì để phản đối, chỉ có thể dùng câu nói con cháu tự có phúc của con cháu, để an ủi mình.
“Vâng, được.”Cao Thành Bắc cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình một cái, rồi gãi đầu đi về phòng.
“Thành Bắc nhà tôi còn chưa tỉnh ngủ hẳn nên mới thế.”Quách Thu Anh ngượng ngùng nói.
“Ở nhà mình mặc cái gì chẳng được, không sao đâu.” Trang Tiểu Phương cảm thấy không vấn đề gì, đám đàn ông con trai nông thôn không phải đều như vậy sao?
Hóa ra anh ấy chính là Cao Thành Bắc, trong lòng Thịnh Tuyết âm thầm reo hò, có người đẹp trai như vậy để trêu đùa, xem ra cuộc sống của cô ở nơi này chắc sẽ không quá nhàm chán.
Quan sát khắp căn phòng một lượt, cô muốn xem thử xem nữ chủ trong nguyên tác đang ở đâu, nhưng mà quét mắt một vòng vẫn không trông thấy người, trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ.
Chưa tới năm phút, Cao Thành Bắc đã thay quần áo xong, đi ra ngoài. Anh đã thay sang bộ quần áo không hở ngực nữa, dưới thân là một chiếc quần dài màu xanh bộ đội, chân đeo đôi giày nhựa màu xanh lục.
Ừm… Xanh từ đầu tới chân… Cách ăn mặc kiểu thẳng nam này khiến Thịnh Tuyết cảm thấy cay cả mắt.
Đầu tiên Cao Thành Bắc nhìn về phía vợ chồng Thịnh Đức Trung, lễ phép chào hỏi, sau đó mới di chuyển tầm mắt qua người Thịnh Tuyết, nhưng mà khi nhìn qua phía cô lại hơi nhíu mày, sau đó quay đầu đi không nói gì nữa.
Người đàn ông này rất kiêu ngạo nha~
Chưa từng có người đàn ông nào ngó lơ cô như vậy, khiến Thịnh Tuyết không khỏi sinh lòng tức giận, cô cúi đầu xuống nhìn lướt qua bộ quân trang màu xanh trên người mình.
Bộ quần áo này cô đã cố ý chỉnh sửa lại, chuẩn bị mặc đi tham gia tiệc tối, kiểu dáng hơi bó eo, để tôn lên được dáng người xinh đẹp của cô không bỏ sót chỗ nào.
Người đẹp mặc quần áo đẹp như vậy thế mà anh còn nhíu mày, vừa nhìn đã biết khiếu thẩm mỹ không online rồi, sau này nhất định sẽ cưới phải cô vợ xấu xí.
Bản thân Thịnh Tuyết từ trước đến nay chưa bao giờ làm chuyện mặt nóng dán mông lạnh, nhưng mà người đàn ông này đã thành công khơi dậy hứng thú của cô rồi, để cô nhìn xem anh có thể giả vờ được bao lâu.
Người hai nhà Cao Thịnh ngày nào cũng cùng nhau làm việc ngoài đồng, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hai bên đều quá quen với nhau rồi. Thật ra chỉ có Thịnh Tuyết bỏ đi một năm vừa mới trở về, thay đổi quá lớn mới khiến người nhà họ Cao không quen, nếu không phải do hai vợ chồng nhà họ Thịnh dẫn đến, sợ là vô tình chạm mặt trong thôn bọn họ sẽ không dám nhận.
“Tiểu Tuyết, con bé này cháu đã đi đâu vậy?” Người mở miệng nói chuyện là ông lính già cha của Cao Thành Bắc, cũng chính là thôn trưởng thôn Đại Du. Nếu nói trong nhà họ Cao ai thích Thịnh Tuyết nhất, thì ngoài Cao Hồng Quân ra còn có thể là ai? Trong ba năm đại hạn kia, ông ấy thật sự đã đối xử với Thịnh Tuyết như con gái ruột của mình.
Thịnh Tuyết tiếp tục dùng lý do từng giải thích với người nhà, nói lại lần nữa với người nhà họ Cao. Có tin hay không thì tùy bọn họ, dù sao cô cũng chỉ biết giải thích như vậy.
“Tiểu Tuyết nhà tôi kiếm được tiền vẫn không quên hai bác đâu.”
Trang Tiểu Phương lấy ra hai cân bánh bông lan, đặt lên bàn: “Đây là quà con bé mua về cho hai người đấy.”
Nói xong, bà ấy lén lút đẩy Thịnh Tuyết một cái, ý bảo cô lên tiếng.
“Bác trai, bác gái. Trước đây do cháu không hiểu chuyện, hai người đừng chấp nhặt với đứa trẻ con như cháu.” Mới xuyên đến chưa được hai ngày đã phải xin lỗi người khác mấy lần, Thịnh Tuyết thật sự muốn khóc…
“Không sao, không sao, chỉ có thể nói là cháu với Thành Bắc không có duyên phận thôi.” Cho rằng nhà họ Thịnh tới là vì chuyện kết thân, Quách Thu Anh vội vàng xua tay vạch rõ giới hạn trước.
Lời nói thẳng thừng như vậy, người có mặt trong phòng đều nghe rõ ràng. Vốn dĩ là do nhà họ Thịnh có lỗi trước, nên Thịnh Đức Trung và Trang Tiểu Phương đều không nói gì, chỉ hàn huyên thêm vài câu rồi kéo Thịnh Tuyết về nhà.
Đợi người nhà họ Thịnh về khỏi, Cao Hồng Quân mới sa sầm mặt xuống, mắt trợn lên, nói: “Vừa rồi bà nói gì thế hả? Chuyện kết thân lớn như vậy, sao bà dám tự mình quyết định?”
“Không phải vì tôi sợ nhà họ Thịnh ép gả con nhóc kia cho nhà chúng ta sao?” Ngày thường Quách Thu Anh sợ chồng mình nhất, giọng nói nhỏ dần: “Con bé kia lêu lổng bên ngoài một năm, ai biết được cô ta đã làm ra chuyện gì.”
“Bà đánh rắm đấy à!” Cao Hồng Quân bị lời bà ta nói chọc giận: “Người ta là con gái nhà lành vẫn chưa gả chồng, sao bà lại bôi nhọ con bé như thế?”
Cao Hồng Quân là người cương trực công chính, trong thế giới của ông ấy không phải đen thì là trắng. Ông ấy chẳng những nghiêm khắc với bản thân, còn nghiêm khắc cả với người bên cạnh.
Cho nên Quách Thu Anh gả cho ông ấy nhiều năm như vậy, thật ra rất ít khi dám nói chuyện thị phi về người khác trước mặt ông ấy. Hôm nay là vì dính đến chuyện lớn cả đời của con trai bà ta, nên bà ta mới sốt ruột, có vài câu chưa kịp lựa lời đã nói ra.
“Tôi nói sai rồi, đã được chưa?” Bà ta bị dọa sợ co vai rụt cổ, trốn ra sau người Cao Thành Bắc.
“Chúng ta ăn cơm thôi.” Trên mặt Cao Thành Bắc không có biểu cảm nào, giống như câu chuyện vừa rồi không liên quan đến anh vậy.
“Thành Bắc, cong nghĩ thế nào?” Cao Hồng Quân nhìn về phía anh, hỏi, muốn nghe ý kiến của anh.
“Con với cô ấy không thích hợp.” Nghĩ đến cô gái nhỏ yểu điệu xinh xắn vừa rồi, Cao Thành Bắc lại nhíu mày.
Anh hy vọng người vợ trong tương lai của mình là người dịu dàng hào phóng khéo léo, hiển nhiên Thịnh Tuyết chênh lệch quá lớn so với hình tượng vợ hiền trong lòng Cao Thành Bắc.
Hơn nữa, từ nhỏ cô bé kia vẫn luôn rất sợ mình, nếu không cũng sẽ không trốn nhà ra đi, hay là để anh thành toàn giúp cô…
“Vậy là đúng rồi, hôm nào chúng ta đến thương lượng với nhà họ Thịnh một chút, xóa bỏ hôn ước này.” Nghe thấy con trai tỏ thái độ, vốn dĩ Quách Thu Anh đang thấp thỏm bất an cuối cùng cũng thả lỏng. Bà ta thật sự sợ Cao Thành Bắc sẽ thích đứa con gái Thịnh Tuyết không an phận kia.
Trong niên đại này, người có thể làm ra hành động trốn nhà ra đi đều không phải người tốt lành gì, thanh danh cũng thối nát không ai dám cưới, nhà họ Cao giấu giếm giúp đã coi như tận tình tận nghĩa rồi.
Đương sự đã mở miệng không thích cuộc hôn nhân này, Cao Hồng Quân cũng không còn lý do gì để phản đối, chỉ có thể dùng câu nói con cháu tự có phúc của con cháu, để an ủi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.