Chương 84: Cô gái đi đêm
Đường Tửu Khanh
29/07/2023
Sau tiếng súng là một bầu lặng ngắt.
7-006 mang vẻ mặt phức tạp, hồi lâu sau hắn nói: “Tôi bảo anh một bí mật nè.”
Tạ Chẩm Thư: “?”
7-006 nói: “Tôi mới gia nhập Báo Đen năm nay thôi, những việc ác mà chỉ huy Báo Đen Phó Thừa Huy làm trước giờ tôi không hề biết, có việc xin hãy gọi đường dây nóng tới văn phòng của Phó Thừa Huy, 909993.”
Tạ Chẩm Thư: “…”
Anh cúi xuống nhìn màn hình, nói: “Biết rồi.”
7-006 mới gia nhập Báo Đen, ghế chưa ngồi nóng đã bị cử đi làm gián điệp ở liên minh phía Nam, nào có rảnh để mà thăm dò thí nghiệm gì đó. Huống hồ những thí nghiệm liên quan đến hệ thống chủ thần đều là chuyện tối tuyệt mật của liên minh phía Bắc, Phó Thừa Huy sẽ không tiết lộ thí nghiệm này cho người mới vào đội được một năm, 7-006 không biết cũng là bình thường.
7-006 dùng ngón út móc cà vạt, im lặng mất mấy giây vì câu “Biết rồi” này. Hắn nhìn màn hình chằm chằm, trầm ngâm suy nghĩ gì đó, lát sau hắn bảo: “Tuy tôi không tham gia thí nghiệm này nhưng mà tôi đã gặp nữ thần săn bắn rồi.”
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Bao giờ?”
Cổ tay trắng nõn nà của 7-006 trơ trọi giữa không khí khô buốt, đèn huỳnh quang từ bàn điều khiển phủ lên một lớp ánh sáng mỏng. Ngón út hắn nghịch ngợm kéo cà vạt mình trễ cả ra mà hắn chẳng hề phát hiện, nói: “Lúc làm bài kiểm tra Báo Đen. Lúc đó nó là hệ thống giám thị, tôi nhớ nó đặc biệt lắm.”
Đặc biệt ư?
7-006: “Đặc biệt giống con người.”
Dưới tầng hầm không có đèn, câu ấy bỗng vô cớ khiến nhiệt độ chung quanh thấp đi.
Theo như tài liệu thì tuy tính cách các hệ thống chủ thần khác nhau, bọn chúng sử dụng chung một kho dữ liệu, hành động trong phạm vi mà con người có thể kiểm soát. Song từ bản ghi âm của 36810 với miêu tả của 7-006 thì nữ thần săn bắn Artemis có ý thức riêng rất rõ ràng, nó không những không chịu bị loài người khống chế mà thậm chí còn có thể quyết định hướng đi của thí nghiệm.
Ngón tay 7-006 không dừng lại, gõ lạch cạch trên bàn phím: “Nó còn làm giáo viên một thời gian ở Báo Đen đấy, tuy nhiệm kỳ ngắn thôi nhưng nội dung giảng dạy đều do nó quyết, Phó Thừa Huy cũng không tham gia vào.”
Tạ Chẩm Thư phản ứng cực nhanh, anh rút ra một kết luận từ lời 7-006: “Phó Thừa Huy rất tín nhiệm nó.”
7-006 giơ ngón tay lên làm động tác “Khẽ thôi” bên môi, ánh mắt ranh mãnh: “Không phải tôi nói đâu đấy nhé.”
Hắn là thành viên của Báo Đen nhưng lại không thích tuân thủ luật lệ của Báo Đen cho lắm, hắn luôn thăm dò bên bờ nguy hiểm, tới nỗi Tạ Chẩm Thư chẳng nhìn ra nổi mục đích thực sự của hắn. Giờ hắn bảo Phó Thừa Huy tín nhiệm nữ thần săn bắn, chứng tỏ nội dung ghi âm của 36810 không phải là bịa đặt, vụ ném bom khu Đình Trệ rất có thể là sự thật.
Thí nghiệm này liên lụy rất rộng, trong lúc ghi âm 36810 cũng chỉ tiết lộ là thí nghiệm vẫn đang tiến hành, tiếc là về sau ra sao thì bọn họ không tài nào biết được.
7-006 mở tài liệu của 36810 ra, bên trong là những bản thiết kế của 36810, ngoài Ngạo Nhân thì còn có những thứ khác trong ghi âm không nhắc tới. Bị nội dung cuốn hút, 7-006 xem tập thiết kế.
Đúng lúc ấy, một ngôi sao chữ Thập màu bạc bỗng lóe lên trên màn hình, xoay đều đều trước mặt bọn họ.
Cái gì thế này?
7-006 chưa thấy bao giờ.
Ngôi sao chữ Thập được thiết kế đơn giản, có bốn góc nhọn, lúc xoay đến mặt đằng trước còn hiện ra chữ “Thập” rất chuẩn như một cán cân đang giơ hai tay sang ngang. Phần ruột nó rỗng, để lộ những dữ liệu chưa viết xong bên trong, xem chừng là sản phẩm bỏ dở giữa chừng.
Chẳng hiểu vì sao 7-006 lại thần người ra. Hắn lục lọi đống lổng chổng trên bàn điều khiển, tìm được một cái ổ nhớ kiểu cũ, kẹp ngôi sao chữ Thập vào giữa đoạn thu âm cùng các bản thiết kế để chuẩn bị mang đi cùng nhau.
Tạ Chẩm Thư cụp mắt, chỉ nhìn thấy mỗi biểu tượng của ổ nhớ. Anh hốt nhiên hỏi: “Năm nay mày bao nhiêu tuổi?”
7-006 có dụng ý khác: “Sao, biết được bí mật động trời rồi nên muốn xúi tôi làm phản luôn à? Năm nay tôi 24, lớn hơn anh đấy.”
Hắn nhất rất mạnh bốn chữ cuối.
Tạ Chẩm Thư không tin, nhìn hắn.
Động tác đánh máy của 7-006 chậm lại, hắn nhịn một hồi rồi nói: “Được rồi, tôi 21.”
Tạ Chẩm Thư vẫn lặng thinh.
7-006 bị Tạ Chẩm Thư nhìn tới nỗi biến sắc mấy lần, như thể đây là vấn đề gì khó nói lắm, cuối cùng hắn mới rặn ra hai con số: “… 18!”
—18.
Còn nhỏ như trong dự liệu.
Hóa ra không phải hắn giả vờ làm học sinh, mà đúng là hắn đang ở độ tuổi đi học thật, có khi vẫn còn đang trong thời kỳ nổi loạn không chừng.
Tuồng như hắn nhận ra gì đó từ sự im lặng của Tạ Chẩm Thư, 7-006 nghiêng đầu gắt gỏng: “Sao? Tôi lớn…”
Vừa nói được nửa chừng thì hắn bỗng dừng lại, nhìn thẳng tắp về phía trước như bị kim chọc, nhảy bắn lên tại chỗ.
Cái ghế trước bàn điều khiển ngã ngửa ra sau làm bụi bay mù mịt.
7-006 túm tay Tạ Chẩm Thư, suýt thì đã leo hẳn lên người Tạ Chẩm Thư. Mặt hắn tái mét, hắn chỉ vào sau cửa giả vờ bình tĩnh, nói: “Có, có cái đầu!”
Tạ Chẩm Thư quay lại.
Một cái đầu đang treo trên tường, mặt nó trắng ởn, cụp mí trợn mắt, trong mắt nó phủ đầy tia máu, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ rất lâu. Bọn họ vừa nghe ghi âm vừa nói chuyện ở đây mà lại không hề phát hiện nó, bảo sao vừa nãy không đẩy mở được hết cửa.
Con ngươi cái đầu chuyển động như đã lên dây cót, nhìn bọn họ một lượt từ trên xuống dưới. Cặp môi tím bầm hơi hé, nó nhe răng cười, bật ra: “Trời tối rồi…”
Giọng nó ấm áp êm ru, quen tai vô cùng, rõ ràng đây là giọng của 36810!
“Hai nam trẻ tuổi, trốn trong tầng hầm.
“Ngạo Nhân…”
Nó vừa nói, hai răng cửa trên dưới vừa va lập cập vào nhau như đang gặm c ắn giữa không trung, chẳng sợ cắn phải lưỡi mình.
Tạ Chẩm Thư bình tĩnh phán đoán: “Là giả thôi.”
Tuy trông nó y như thật nhưng biểu cảm lúc nói lại rất lố bịch, cách lưỡi đàn hồi cứng ngắc. Vẻ mặt nó chẳng ăn nhập gì với nhau, tuy ánh mắt thì cáu kỉnh nhưng môi lại ngoác ra cười, trông rất kỳ quặc. Tạ Chẩm Thư đoán nó với Ngạo Nhân cùng là tác phẩm ra đời từ bàn tay của 36810.
Đúng lúc ấy, trên phòng khách vọng tới tiếng “xoẹt—” như tiếng dao thép quét qua đất, chói tai vô cùng.
“Có người đột nhập.
“Hai nam trẻ tuổi.
“Mau cắn đầu chúng.”
Những lời thì thầm ấy tản mát trong đêm như tiếng thủ thỉ ớn lạnh trong tai hai người. Nhất thời, cả căn nhà như sống lại, tiếng kim loại lao xao vang lên.
7-006 thính tai, nghe thấy tiếng kim loại kỳ cạch trên tầng đang di chuyển từ phòng khách đến cửa cầu thang với tốc độ cực nhanh, đã sắp sửa giẫm lên bậc thang. Hắn vẫn đang để mắt tới bàn điều khiển, thấy dữ liệu đã tải xong thì bèn rút ổ nhớ ra rồi bảo: “Có thứ gì đó đang xuống đây!”
Như đang chứng minh cho lời của hắn, từ trên cầu thang truyền tới tiếng va chạm thùm thụp như có ai đang dùng dao phay chặt thớt.
“Không phải Ngạo Nhân,” 7-006 thảy ổ nhớ vào trong túi, “nhanh hơn Ngạo Nhân.”
Cặp mắt cái đầu chuyển động, nghe tiếng 7-006, nó bật cười khanh khách. Giọng của nó là 36810 nhưng tiếng cười thì lại giống Ngạo Nhân, có lẽ nó dùng cùng loại thiết bị phát thanh với Ngạo Nhân, nhưng nó thông minh hơn Ngạo Nhân nhiều, thậm chí nó còn biết trả lời câu hỏi: “Tất nhiên không phải Ngạo Nhân rồi, là Cô—”
Tạ Chẩm Thư rút súng ra bắn giữa trán nó.
Hai con ngươi lập tức tách lìa, mỗi bên nhìn một hướng. Trán nó không chảy máu, nhưng nó lại cáu tiết lên vì bị bắn, biểu cảm quái đản.
“Cô gái… đi… đêm…”
Thiết bị phát âm của nó hình như bị kẹt, nó phải dùng hết sức để giãn lưỡi ra khiến cho tiếng nó nhiễu thành thứ tiếng chẳng ai hiểu.
7-006 nhớ đến đoạn thu âm, bèn nói hộ nó: “Hiểu rồi, Cô gái đi đêm!”
Cửa tầng hầm kêu lên, chỉ thấy hai cái chân thép bổ vào cửa cắm phập xuống đất kéo lê. Chẳng chờ bọn họ phản ứng, Cô gái đi đêm trong lời đồn đã chen đầu vào khóc lóc: “Ngạo Nhân…”
Mặt nó làm bằng cao su nên trông như đang khóc thật, có điều cả khuôn mặt như bị cháy khét, vừa không có mắt cũng chẳng có mũi, khoang miệng hấp háy như miệng cá.
7-006: “Ôi—”
Không hiểu tiếng “Ôi” này là sợ hay là bất ngờ.
Tạ Chẩm Thư chưa kịp suy nghĩ đã giơ chân đạp ghế. Chiếc ghế lăn lộn đập vào cửa khép khe hở lại.
Cổ cô gái đi đêm bị kẹt ở cửa, nhưng động tác nó rất dị dạng, nó lúc lắc cái đầu, dùng cánh tay vừa uyển chuyển vừa dài của mình kéo thuỗn đầu ra làm cái cổ dài thêm. Thế là đầu nó vào được bên trong, nhưng do cổ dài với mềm quá nên không có lực, chỉ đành đặt è cổ xuống đất, trườn tới giữa đống tóc tai như một con rắn.
“Không được làm Ngạo Nhân… bị thương…”
Thiết bị phát thanh của nó được đặt trong lồ ng ngực làm tiếng nghe ồm ồm.
Tạ Chẩm Thư bắn trúng Cô gái đi đêm.
Mặt Cô gái đi đêm lõm xuống mà nó lại chẳng hề hấn gì. Viên đạn rơi khỏi mặt nó, cuối cùng bị phun “phì” ra,
—Nó không sợ đạn.
36810 là một thiên tài, y biến nơi này thành một pháo đài máy, có lẽ là nhằm ngăn ngừa thông tin trong bàn điều khiển bị bại lộ, hoặc là để ngáng chân quân đội liên minh phía Nam nên mới cài cắm dày đặc tòa nhà này. Khi bọn họ bật bàn điều khiển thì cũng đồng thời bật công tắc, vô tình khởi động Cô gái đi đêm.
Mấy cái chân thép ngoài cửa của Cô gái đi đêm luân phiên gập lại, dùng một tư thế mà con người không thể bắt chước để đạp cửa.
“Ruỳnh—!”
Nó ra sức đạp, hòng đạp nát luôn cả bản cửa.
Cửa tầng hầm được làm từ vật liệu phổ thông, làm sao mà chống chọi nổi, mấy cái chân thép của Cô gái đi đêm đạp rách luôn mấy lỗ hổng ở cửa làm nó vỡ tan tành!
“Về…” nó ôm ngực, duỗi nửa thân trên dậy, làn tóc đen như thủy triều chẳng mấy chốc sắp khỏa lấp cả không gian chật chội dưới tầng hầm. Nó càng khóc càng ai oán, mấy chiếc chân thép lao vù tới như bay: “Về nhà đi.”
Mấy chiếc chân thép ánh lên ánh sáng lạnh băng, chém xoẹt giữa hai người. 7-006 lanh lẹ vọt ra sau, nhảy lên bàn điều khiển. Chiếc bàn điều khiển đã quá cũ, nó lập tức nghiêng đi toan sập.
Chiếc chân thép “xoẹt” qua chóp mũi 7-006, suýt thì quét qua tóc mái lòa xòa trước trán hắn.
7-006 che mũi ngửa ra sau, kêu “Nguy hiểm quá”. Hắn nhảy hai bước xuống đất tránh một cách lẹ làng như một con mèo, nấp ra sau lưng Tạ Chẩm Thư, nói: “Tôi tay không không đánh lại đâu, dựa vào anh hết đấy Tạ Chẩm Thư!”
Cô gái đi đêm có thân hình kềnh càng, muốn chen vào cửa đã khó rồi, tay với chân nó lại loằng ngoằng vướng víu lấy nhau, chiếm quá nửa không gian tầng hầm. Chẳng biết bị cái gì kích động mà cứ hễ giơ chân là nó chém liền, nó chém mười mất nhát liên tiếp hòng băm vằm bọn họ.
Đồ đạc lỉnh kỉnh trong tầng hầm rơi vãi tứ tung, giấy bay loạn xạ, bụi bắn vào mặt.
Cô gái đi đêm đi đứng vững vàng mạnh mẽ, mỗi chân thép một kiểu, đều được 36810 lắp ráp bằng những chất liệu khác nhau nên khó bẻ gãy. Mười mấy nhát chém của nó không làm một ai bị thương, chỉ chăm chăm chém thật lực vì tín hiệu tấn công.
Tạ Chẩm Thư tránh một hồi rồi kéo cánh cửa nát không chịu nổi thiệt hại ra chặn tiếp. Cửa nát bấy, anh lùi về, hất văng giá để đồ di động bên cạnh.
Đồ đạc lổn nhổn rơi “ào” ra.
Cô gái đi đêm chém không trúng, tín hiệu tấn công phát loạn xạ khiến động tác nó càng đơn điệu, hai chân va vào giá để đồ, nửa người nhướn cao lên. Trọng lượng quá tải, nó bèn gập chiếc giá lại tới mức nó gần gãy hẳn thành đôi.
Cơ bắp tay Tạ Chẩm Thư căng lên, anh vật ngã Cô gái đi đêm trước khi giá gãy gập lại.
Cô gái đi đêm không phản ứng kịp, nửa thân trên nó va vào đống đồ tạp nham làm mấy chai lọ rơi xuống. Cánh tay dài như dây mây của nó vặn vẹo bên dưới giá để đồ rồi nhét vào lòng mình như muốn nuốt chửng. Khoang ngực nó mở ra, không ngờ bên trong là hai hàng răng thép nhai lấy nhai để chiếc giá.
Con này mà là người máy trông trẻ á!
Bốn chiếc chân thép của nó b ắn ra như một con bọ ngựa đang quơ hai chi trước có răng cưa, loáng cái nó tách hai chân sang hai bên chống mình dậy. Cái cổ dài thuỗn kéo đầu nó di chuyển va cụng loạn xà ngầu trong không gian chật hẹp, nó gầm lên như nổi khùng: “Ngạo Nhân!”
Cái đầu sau lưng cửa rơi xuống, lăn đến bên chân bọn họ, nó vẫn còn đang lải nhải.
Cô gái đi đêm nghe thấy tiếng ấy lại càng nổi đóa, nó bất chấp tất cả lao bổ tới. Hàm răng thép của nó sáng loáng tựa tuyết, mấy chiếc chân thép vung lên chém, sắp sửa dồn bọn họ vào góc!
7-006 đạp cái đầu bên cạnh đi, nói: “Chào nó đi!”
Cái đầu la lên một tiếng thảm thiết rồi bay lên, hai con mắt nó như hai viên thủy tinh đảo tròn lúng liếng trong hốc mắt. Nó khôn như người vậy, lắp bắp: “Đừng, đừng, đừng làm tôi đau!”
Quả thật Cô gái đi đêm không làm tổn thương tới nó, như đi cà kheo, nó cắm mấy chân san sát vào nhau tạo thành đường cho cái đầu đi qua.
Tạ Chẩm Thư chờ lấy cơ hội ấy, anh đạp vào khớp xương máy ở một chân của Cô gái đi đêm rồi rút súng bắn.
“Đoàng! Đoàng!”
Hai phát súng ở cự ly gần bắn nổ khớp xương bằng thép, người Cô gái đi đêm lập tức liêu xiêu. Nó không có cảm giác đau, nhưng cảnh cáo khớp xương hỏng lại giống như cảm giác đau ấy, báo động trong cơ thể k1ch thích tín hiệu tấn công khiến nó nổi giận.
7-006 nghĩ tới gì đó, thốt lên: “Nguy rồi!”
Cô gái đi đêm quẫy đầu kịch liệt, quất tay lia lịa khiến toàn bộ thiết bị đồ đạc trong phòng rơi xuống, hàm răng thép hơi nhe ra giữa cơn phẫn nộ, thiết bị báo động bên trong đã khởi động thiết bị tự phát nổ.
Nó sắp nổ.
7-006 túm áo Tạ Chẩm Thư kéo anh về phía mình. Đúng lúc ấy, Cô gái đi đêm nổ đoàng!
Vụ nổ hất văng cả hai, 7-006 va vào tường, chưa kịp thở lấy hơi đã bị Tạ Chẩm Thư đè lên. Đồ đạc linh tinh hai bên rơi loảng xoảng xuống người bọn họ giữa cơn rung chấn.
Đến khi chung quanh lắng xuống, 7-006 ho khù khụ giữa làn bụi mờ mịt, hắn bị Tạ Chẩm Thư đè tới nỗi không thở nổi, gọi: “Ê…”
Hắn chạm vào lưng Tạ Chẩm Thư, nơi ấy ướt sũng máu.
7-006 mang vẻ mặt phức tạp, hồi lâu sau hắn nói: “Tôi bảo anh một bí mật nè.”
Tạ Chẩm Thư: “?”
7-006 nói: “Tôi mới gia nhập Báo Đen năm nay thôi, những việc ác mà chỉ huy Báo Đen Phó Thừa Huy làm trước giờ tôi không hề biết, có việc xin hãy gọi đường dây nóng tới văn phòng của Phó Thừa Huy, 909993.”
Tạ Chẩm Thư: “…”
Anh cúi xuống nhìn màn hình, nói: “Biết rồi.”
7-006 mới gia nhập Báo Đen, ghế chưa ngồi nóng đã bị cử đi làm gián điệp ở liên minh phía Nam, nào có rảnh để mà thăm dò thí nghiệm gì đó. Huống hồ những thí nghiệm liên quan đến hệ thống chủ thần đều là chuyện tối tuyệt mật của liên minh phía Bắc, Phó Thừa Huy sẽ không tiết lộ thí nghiệm này cho người mới vào đội được một năm, 7-006 không biết cũng là bình thường.
7-006 dùng ngón út móc cà vạt, im lặng mất mấy giây vì câu “Biết rồi” này. Hắn nhìn màn hình chằm chằm, trầm ngâm suy nghĩ gì đó, lát sau hắn bảo: “Tuy tôi không tham gia thí nghiệm này nhưng mà tôi đã gặp nữ thần săn bắn rồi.”
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Bao giờ?”
Cổ tay trắng nõn nà của 7-006 trơ trọi giữa không khí khô buốt, đèn huỳnh quang từ bàn điều khiển phủ lên một lớp ánh sáng mỏng. Ngón út hắn nghịch ngợm kéo cà vạt mình trễ cả ra mà hắn chẳng hề phát hiện, nói: “Lúc làm bài kiểm tra Báo Đen. Lúc đó nó là hệ thống giám thị, tôi nhớ nó đặc biệt lắm.”
Đặc biệt ư?
7-006: “Đặc biệt giống con người.”
Dưới tầng hầm không có đèn, câu ấy bỗng vô cớ khiến nhiệt độ chung quanh thấp đi.
Theo như tài liệu thì tuy tính cách các hệ thống chủ thần khác nhau, bọn chúng sử dụng chung một kho dữ liệu, hành động trong phạm vi mà con người có thể kiểm soát. Song từ bản ghi âm của 36810 với miêu tả của 7-006 thì nữ thần săn bắn Artemis có ý thức riêng rất rõ ràng, nó không những không chịu bị loài người khống chế mà thậm chí còn có thể quyết định hướng đi của thí nghiệm.
Ngón tay 7-006 không dừng lại, gõ lạch cạch trên bàn phím: “Nó còn làm giáo viên một thời gian ở Báo Đen đấy, tuy nhiệm kỳ ngắn thôi nhưng nội dung giảng dạy đều do nó quyết, Phó Thừa Huy cũng không tham gia vào.”
Tạ Chẩm Thư phản ứng cực nhanh, anh rút ra một kết luận từ lời 7-006: “Phó Thừa Huy rất tín nhiệm nó.”
7-006 giơ ngón tay lên làm động tác “Khẽ thôi” bên môi, ánh mắt ranh mãnh: “Không phải tôi nói đâu đấy nhé.”
Hắn là thành viên của Báo Đen nhưng lại không thích tuân thủ luật lệ của Báo Đen cho lắm, hắn luôn thăm dò bên bờ nguy hiểm, tới nỗi Tạ Chẩm Thư chẳng nhìn ra nổi mục đích thực sự của hắn. Giờ hắn bảo Phó Thừa Huy tín nhiệm nữ thần săn bắn, chứng tỏ nội dung ghi âm của 36810 không phải là bịa đặt, vụ ném bom khu Đình Trệ rất có thể là sự thật.
Thí nghiệm này liên lụy rất rộng, trong lúc ghi âm 36810 cũng chỉ tiết lộ là thí nghiệm vẫn đang tiến hành, tiếc là về sau ra sao thì bọn họ không tài nào biết được.
7-006 mở tài liệu của 36810 ra, bên trong là những bản thiết kế của 36810, ngoài Ngạo Nhân thì còn có những thứ khác trong ghi âm không nhắc tới. Bị nội dung cuốn hút, 7-006 xem tập thiết kế.
Đúng lúc ấy, một ngôi sao chữ Thập màu bạc bỗng lóe lên trên màn hình, xoay đều đều trước mặt bọn họ.
Cái gì thế này?
7-006 chưa thấy bao giờ.
Ngôi sao chữ Thập được thiết kế đơn giản, có bốn góc nhọn, lúc xoay đến mặt đằng trước còn hiện ra chữ “Thập” rất chuẩn như một cán cân đang giơ hai tay sang ngang. Phần ruột nó rỗng, để lộ những dữ liệu chưa viết xong bên trong, xem chừng là sản phẩm bỏ dở giữa chừng.
Chẳng hiểu vì sao 7-006 lại thần người ra. Hắn lục lọi đống lổng chổng trên bàn điều khiển, tìm được một cái ổ nhớ kiểu cũ, kẹp ngôi sao chữ Thập vào giữa đoạn thu âm cùng các bản thiết kế để chuẩn bị mang đi cùng nhau.
Tạ Chẩm Thư cụp mắt, chỉ nhìn thấy mỗi biểu tượng của ổ nhớ. Anh hốt nhiên hỏi: “Năm nay mày bao nhiêu tuổi?”
7-006 có dụng ý khác: “Sao, biết được bí mật động trời rồi nên muốn xúi tôi làm phản luôn à? Năm nay tôi 24, lớn hơn anh đấy.”
Hắn nhất rất mạnh bốn chữ cuối.
Tạ Chẩm Thư không tin, nhìn hắn.
Động tác đánh máy của 7-006 chậm lại, hắn nhịn một hồi rồi nói: “Được rồi, tôi 21.”
Tạ Chẩm Thư vẫn lặng thinh.
7-006 bị Tạ Chẩm Thư nhìn tới nỗi biến sắc mấy lần, như thể đây là vấn đề gì khó nói lắm, cuối cùng hắn mới rặn ra hai con số: “… 18!”
—18.
Còn nhỏ như trong dự liệu.
Hóa ra không phải hắn giả vờ làm học sinh, mà đúng là hắn đang ở độ tuổi đi học thật, có khi vẫn còn đang trong thời kỳ nổi loạn không chừng.
Tuồng như hắn nhận ra gì đó từ sự im lặng của Tạ Chẩm Thư, 7-006 nghiêng đầu gắt gỏng: “Sao? Tôi lớn…”
Vừa nói được nửa chừng thì hắn bỗng dừng lại, nhìn thẳng tắp về phía trước như bị kim chọc, nhảy bắn lên tại chỗ.
Cái ghế trước bàn điều khiển ngã ngửa ra sau làm bụi bay mù mịt.
7-006 túm tay Tạ Chẩm Thư, suýt thì đã leo hẳn lên người Tạ Chẩm Thư. Mặt hắn tái mét, hắn chỉ vào sau cửa giả vờ bình tĩnh, nói: “Có, có cái đầu!”
Tạ Chẩm Thư quay lại.
Một cái đầu đang treo trên tường, mặt nó trắng ởn, cụp mí trợn mắt, trong mắt nó phủ đầy tia máu, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ rất lâu. Bọn họ vừa nghe ghi âm vừa nói chuyện ở đây mà lại không hề phát hiện nó, bảo sao vừa nãy không đẩy mở được hết cửa.
Con ngươi cái đầu chuyển động như đã lên dây cót, nhìn bọn họ một lượt từ trên xuống dưới. Cặp môi tím bầm hơi hé, nó nhe răng cười, bật ra: “Trời tối rồi…”
Giọng nó ấm áp êm ru, quen tai vô cùng, rõ ràng đây là giọng của 36810!
“Hai nam trẻ tuổi, trốn trong tầng hầm.
“Ngạo Nhân…”
Nó vừa nói, hai răng cửa trên dưới vừa va lập cập vào nhau như đang gặm c ắn giữa không trung, chẳng sợ cắn phải lưỡi mình.
Tạ Chẩm Thư bình tĩnh phán đoán: “Là giả thôi.”
Tuy trông nó y như thật nhưng biểu cảm lúc nói lại rất lố bịch, cách lưỡi đàn hồi cứng ngắc. Vẻ mặt nó chẳng ăn nhập gì với nhau, tuy ánh mắt thì cáu kỉnh nhưng môi lại ngoác ra cười, trông rất kỳ quặc. Tạ Chẩm Thư đoán nó với Ngạo Nhân cùng là tác phẩm ra đời từ bàn tay của 36810.
Đúng lúc ấy, trên phòng khách vọng tới tiếng “xoẹt—” như tiếng dao thép quét qua đất, chói tai vô cùng.
“Có người đột nhập.
“Hai nam trẻ tuổi.
“Mau cắn đầu chúng.”
Những lời thì thầm ấy tản mát trong đêm như tiếng thủ thỉ ớn lạnh trong tai hai người. Nhất thời, cả căn nhà như sống lại, tiếng kim loại lao xao vang lên.
7-006 thính tai, nghe thấy tiếng kim loại kỳ cạch trên tầng đang di chuyển từ phòng khách đến cửa cầu thang với tốc độ cực nhanh, đã sắp sửa giẫm lên bậc thang. Hắn vẫn đang để mắt tới bàn điều khiển, thấy dữ liệu đã tải xong thì bèn rút ổ nhớ ra rồi bảo: “Có thứ gì đó đang xuống đây!”
Như đang chứng minh cho lời của hắn, từ trên cầu thang truyền tới tiếng va chạm thùm thụp như có ai đang dùng dao phay chặt thớt.
“Không phải Ngạo Nhân,” 7-006 thảy ổ nhớ vào trong túi, “nhanh hơn Ngạo Nhân.”
Cặp mắt cái đầu chuyển động, nghe tiếng 7-006, nó bật cười khanh khách. Giọng của nó là 36810 nhưng tiếng cười thì lại giống Ngạo Nhân, có lẽ nó dùng cùng loại thiết bị phát thanh với Ngạo Nhân, nhưng nó thông minh hơn Ngạo Nhân nhiều, thậm chí nó còn biết trả lời câu hỏi: “Tất nhiên không phải Ngạo Nhân rồi, là Cô—”
Tạ Chẩm Thư rút súng ra bắn giữa trán nó.
Hai con ngươi lập tức tách lìa, mỗi bên nhìn một hướng. Trán nó không chảy máu, nhưng nó lại cáu tiết lên vì bị bắn, biểu cảm quái đản.
“Cô gái… đi… đêm…”
Thiết bị phát âm của nó hình như bị kẹt, nó phải dùng hết sức để giãn lưỡi ra khiến cho tiếng nó nhiễu thành thứ tiếng chẳng ai hiểu.
7-006 nhớ đến đoạn thu âm, bèn nói hộ nó: “Hiểu rồi, Cô gái đi đêm!”
Cửa tầng hầm kêu lên, chỉ thấy hai cái chân thép bổ vào cửa cắm phập xuống đất kéo lê. Chẳng chờ bọn họ phản ứng, Cô gái đi đêm trong lời đồn đã chen đầu vào khóc lóc: “Ngạo Nhân…”
Mặt nó làm bằng cao su nên trông như đang khóc thật, có điều cả khuôn mặt như bị cháy khét, vừa không có mắt cũng chẳng có mũi, khoang miệng hấp háy như miệng cá.
7-006: “Ôi—”
Không hiểu tiếng “Ôi” này là sợ hay là bất ngờ.
Tạ Chẩm Thư chưa kịp suy nghĩ đã giơ chân đạp ghế. Chiếc ghế lăn lộn đập vào cửa khép khe hở lại.
Cổ cô gái đi đêm bị kẹt ở cửa, nhưng động tác nó rất dị dạng, nó lúc lắc cái đầu, dùng cánh tay vừa uyển chuyển vừa dài của mình kéo thuỗn đầu ra làm cái cổ dài thêm. Thế là đầu nó vào được bên trong, nhưng do cổ dài với mềm quá nên không có lực, chỉ đành đặt è cổ xuống đất, trườn tới giữa đống tóc tai như một con rắn.
“Không được làm Ngạo Nhân… bị thương…”
Thiết bị phát thanh của nó được đặt trong lồ ng ngực làm tiếng nghe ồm ồm.
Tạ Chẩm Thư bắn trúng Cô gái đi đêm.
Mặt Cô gái đi đêm lõm xuống mà nó lại chẳng hề hấn gì. Viên đạn rơi khỏi mặt nó, cuối cùng bị phun “phì” ra,
—Nó không sợ đạn.
36810 là một thiên tài, y biến nơi này thành một pháo đài máy, có lẽ là nhằm ngăn ngừa thông tin trong bàn điều khiển bị bại lộ, hoặc là để ngáng chân quân đội liên minh phía Nam nên mới cài cắm dày đặc tòa nhà này. Khi bọn họ bật bàn điều khiển thì cũng đồng thời bật công tắc, vô tình khởi động Cô gái đi đêm.
Mấy cái chân thép ngoài cửa của Cô gái đi đêm luân phiên gập lại, dùng một tư thế mà con người không thể bắt chước để đạp cửa.
“Ruỳnh—!”
Nó ra sức đạp, hòng đạp nát luôn cả bản cửa.
Cửa tầng hầm được làm từ vật liệu phổ thông, làm sao mà chống chọi nổi, mấy cái chân thép của Cô gái đi đêm đạp rách luôn mấy lỗ hổng ở cửa làm nó vỡ tan tành!
“Về…” nó ôm ngực, duỗi nửa thân trên dậy, làn tóc đen như thủy triều chẳng mấy chốc sắp khỏa lấp cả không gian chật chội dưới tầng hầm. Nó càng khóc càng ai oán, mấy chiếc chân thép lao vù tới như bay: “Về nhà đi.”
Mấy chiếc chân thép ánh lên ánh sáng lạnh băng, chém xoẹt giữa hai người. 7-006 lanh lẹ vọt ra sau, nhảy lên bàn điều khiển. Chiếc bàn điều khiển đã quá cũ, nó lập tức nghiêng đi toan sập.
Chiếc chân thép “xoẹt” qua chóp mũi 7-006, suýt thì quét qua tóc mái lòa xòa trước trán hắn.
7-006 che mũi ngửa ra sau, kêu “Nguy hiểm quá”. Hắn nhảy hai bước xuống đất tránh một cách lẹ làng như một con mèo, nấp ra sau lưng Tạ Chẩm Thư, nói: “Tôi tay không không đánh lại đâu, dựa vào anh hết đấy Tạ Chẩm Thư!”
Cô gái đi đêm có thân hình kềnh càng, muốn chen vào cửa đã khó rồi, tay với chân nó lại loằng ngoằng vướng víu lấy nhau, chiếm quá nửa không gian tầng hầm. Chẳng biết bị cái gì kích động mà cứ hễ giơ chân là nó chém liền, nó chém mười mất nhát liên tiếp hòng băm vằm bọn họ.
Đồ đạc lỉnh kỉnh trong tầng hầm rơi vãi tứ tung, giấy bay loạn xạ, bụi bắn vào mặt.
Cô gái đi đêm đi đứng vững vàng mạnh mẽ, mỗi chân thép một kiểu, đều được 36810 lắp ráp bằng những chất liệu khác nhau nên khó bẻ gãy. Mười mấy nhát chém của nó không làm một ai bị thương, chỉ chăm chăm chém thật lực vì tín hiệu tấn công.
Tạ Chẩm Thư tránh một hồi rồi kéo cánh cửa nát không chịu nổi thiệt hại ra chặn tiếp. Cửa nát bấy, anh lùi về, hất văng giá để đồ di động bên cạnh.
Đồ đạc lổn nhổn rơi “ào” ra.
Cô gái đi đêm chém không trúng, tín hiệu tấn công phát loạn xạ khiến động tác nó càng đơn điệu, hai chân va vào giá để đồ, nửa người nhướn cao lên. Trọng lượng quá tải, nó bèn gập chiếc giá lại tới mức nó gần gãy hẳn thành đôi.
Cơ bắp tay Tạ Chẩm Thư căng lên, anh vật ngã Cô gái đi đêm trước khi giá gãy gập lại.
Cô gái đi đêm không phản ứng kịp, nửa thân trên nó va vào đống đồ tạp nham làm mấy chai lọ rơi xuống. Cánh tay dài như dây mây của nó vặn vẹo bên dưới giá để đồ rồi nhét vào lòng mình như muốn nuốt chửng. Khoang ngực nó mở ra, không ngờ bên trong là hai hàng răng thép nhai lấy nhai để chiếc giá.
Con này mà là người máy trông trẻ á!
Bốn chiếc chân thép của nó b ắn ra như một con bọ ngựa đang quơ hai chi trước có răng cưa, loáng cái nó tách hai chân sang hai bên chống mình dậy. Cái cổ dài thuỗn kéo đầu nó di chuyển va cụng loạn xà ngầu trong không gian chật hẹp, nó gầm lên như nổi khùng: “Ngạo Nhân!”
Cái đầu sau lưng cửa rơi xuống, lăn đến bên chân bọn họ, nó vẫn còn đang lải nhải.
Cô gái đi đêm nghe thấy tiếng ấy lại càng nổi đóa, nó bất chấp tất cả lao bổ tới. Hàm răng thép của nó sáng loáng tựa tuyết, mấy chiếc chân thép vung lên chém, sắp sửa dồn bọn họ vào góc!
7-006 đạp cái đầu bên cạnh đi, nói: “Chào nó đi!”
Cái đầu la lên một tiếng thảm thiết rồi bay lên, hai con mắt nó như hai viên thủy tinh đảo tròn lúng liếng trong hốc mắt. Nó khôn như người vậy, lắp bắp: “Đừng, đừng, đừng làm tôi đau!”
Quả thật Cô gái đi đêm không làm tổn thương tới nó, như đi cà kheo, nó cắm mấy chân san sát vào nhau tạo thành đường cho cái đầu đi qua.
Tạ Chẩm Thư chờ lấy cơ hội ấy, anh đạp vào khớp xương máy ở một chân của Cô gái đi đêm rồi rút súng bắn.
“Đoàng! Đoàng!”
Hai phát súng ở cự ly gần bắn nổ khớp xương bằng thép, người Cô gái đi đêm lập tức liêu xiêu. Nó không có cảm giác đau, nhưng cảnh cáo khớp xương hỏng lại giống như cảm giác đau ấy, báo động trong cơ thể k1ch thích tín hiệu tấn công khiến nó nổi giận.
7-006 nghĩ tới gì đó, thốt lên: “Nguy rồi!”
Cô gái đi đêm quẫy đầu kịch liệt, quất tay lia lịa khiến toàn bộ thiết bị đồ đạc trong phòng rơi xuống, hàm răng thép hơi nhe ra giữa cơn phẫn nộ, thiết bị báo động bên trong đã khởi động thiết bị tự phát nổ.
Nó sắp nổ.
7-006 túm áo Tạ Chẩm Thư kéo anh về phía mình. Đúng lúc ấy, Cô gái đi đêm nổ đoàng!
Vụ nổ hất văng cả hai, 7-006 va vào tường, chưa kịp thở lấy hơi đã bị Tạ Chẩm Thư đè lên. Đồ đạc linh tinh hai bên rơi loảng xoảng xuống người bọn họ giữa cơn rung chấn.
Đến khi chung quanh lắng xuống, 7-006 ho khù khụ giữa làn bụi mờ mịt, hắn bị Tạ Chẩm Thư đè tới nỗi không thở nổi, gọi: “Ê…”
Hắn chạm vào lưng Tạ Chẩm Thư, nơi ấy ướt sũng máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.