Chương 163: Hoa tím
Đường Tửu Khanh
29/07/2023
Tạ Chẩm Thư nhìn cậu đăm đắm không rời, nhìn tới nỗi Tô Hạc Đình bắt đầu chột dạ. Tô Hạc Đình ngó nghiêng ngó dọc một hồi không chịu đối mặt với Chỉ huy, nhưng sau rốt khi đã quả tình chịu hết nổi, cậu bèn giơ cây đèn lên che mặt mình, bảo: “Ở đây được một lúc.”
Tạ Chẩm Thư: “Một lúc?”
Tô Hạc Đình cười: “Nhắm mắt vào mở mắt ra thì là một lúc còn gì.”
Tạ Chẩm Thư vẫn nhìn cậu chằm chặp, bàn tay anh giữ cậu vô thức nén chặt thêm. Tô Hạc Đình “Xít” lên một tiếng, giơ cổ tay kêu: “Hết cắn lại bóp em, rốt cuộc em là cái bánh bao hay là cái màn thầu vậy hả?”
Tạ Chẩm Thư: “Bánh bao.”
Tô Hạc Đình: “Xin lỗi đi?!”
Tạ Chẩm Thư nhấn từng chữ: “Bánh bao nhân vừng.”
Tô Hạc Đình bật cười: “Hơ, thế mà anh mắng em miệng nói này tay làm nọ, làm ăn tinh quái.”
Trước mặt Tạ Chẩm Thư thì cậu chẳng ngoan ngoãn được bao lâu, hễ bị tóm là cậu luôn biết dùng đuôi chọt đến cực điểm của Chỉ huy. Nhưng trước đây Tạ Chẩm Thư sẽ tránh đi, còn giờ không biết được đâu, cái người vừa dùng ngón cái cậy răng cậu, hôn cậu tê cả lưỡi hụt cả hơi cũng là Tạ Chẩm Thư đấy thôi.
Tô Hạc Đình vừa định đặt ngọn đèn xuống, nhác thấy vẻ mặt Tạ Chẩm Thư thì lại lẳng lặng giơ ngọn đèn lên. May sao đúng lúc ấy, những đốm bạc bỗng vòng từ sau lưng Tạ Chẩm Thư ra bao quanh họ, đẩy họ về một phía khác.
Tô Hạc Đình “Ồ” tiếng, ngoái lại giơ cao cây đèn, hỏi những đốm bạc: “Đi đâu vậy?”
Những đốm bạc không biết nói chuyện, chúng chỉ đùn hai người vào sâu trong đám phế tích. Chuyện vừa xảy ra khiến Tô Hạc Đình không dám bất cẩn, cậu dùng bật lửa để châm cho ngọn đèn, dùng ánh lửa màu lam mở đường. Lửa tóe lên cao hơn chục mét, chẳng mấy chốc đã cháy đều đặn.
Phía trước mơ hồ, Tô Hạc Đình chẳng nhìn ra gì, chỉ nghe thấy Chỉ huy bảo: “Có ánh sáng.”
Tô Hạc Đình: “Lạ nhỉ, Hephaestus vừa bảo nó sẽ trú cả đêm cơ mà, sao chưa chi đã tự vả mặt mình rồi.”
Hai người đi tới bên ngọn lửa nọ, quả thật trên mặt đất có vài luồng sáng tản mạn. Thoạt tiên Tô Hạc Đình tưởng đây là những đốm bạc ý thức mới nên còn chưa quen đường, nhưng lúc ngồi xổm xuống kiểm tra, cậu không khỏi lấy làm lạ: “Cái gì đây?”
Tạ Chẩm Thư cũng ngồi xuống thì trông thấy một cây hoa.
Tô Hạc Đình chống một tay xuống đất, nghiêng người săm soi cây hoa nọ. Màu nó ngả tối, bên trên mọc một đóa hoa màu tím, chỗ tiếp giáp gốc có hai lá cây dày dặn vươn ra, giữa chòm lá đính một hạt lấp lánh trong suốt đang phát sáng.
Tạ Chẩm Thư gạt vụn dưới cây ra để lộ những dòng dữ liệu màu lam đang chảy bên dưới, bọn chúng tựa một dòng suối nuôi cây.
Tô Hạc Đình: “Dữ liệu là của em, cơ mà loài hoa này thì em chưa từng thấy bao giờ.”
Những khóm hoa mà cậu cho các đốm bạc tạo thành không ra quả lạ mà cũng không mang hình dáng này.
Tạ Chẩm Thư chạm ngón tay vào một lá cây, nào ngờ cây hoa hăng hái vươn thật cao hai chiếc lá, nom như đang giục người ta hái.
Tô Hạc Đình: “Nó đã nhiệt tình như thế thì em không khách sáo nữa đâu.”
Cậu bèn đưa tay hái hạt nhỏ giữa chòm lá, bông hoa tức thì rũ xuống, tựa một tờ giấy mỏng bị gió thổi qua, nó liêu xiêu chui xuống đất biến mất hút giữa dòng dữ liệu xanh lam. Viên hạt nằm trong lòng bàn tay Tô Hạc Đình chỉ lớn bằng hạt đậu.
Tô Hạc Đình giơ hạt lên giữa hai người, đặt ngang hàng tầm mắt mình. Cậu quan sát một hồi rồi ngửi thử.
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Có mùi gì?”
Tô Hạc Đình đăm chiêu một hồi mới đáp: “Không thối cũng không thơm, ngửi như mùi nước sôi ấy.”
Lần này đến cả Tạ Chẩm Thư cũng thấy kỳ.
Tô Hạc Đình lại bóp bóp hạt: “Cầm vào tay cảm giác siêu dẻo, dễ rã, ủa… Ủa? Bên trong có ghi số này.”
Tạ Chẩm Thư cúi đầu nhìn thật kỹ, vỏ hạt trong suốt, bên trong quả thực viết một dãy số.
Tô Hạc Đình tẽ hạt ra đọc: “0—5—8.”
058 là cái gì?
Tạ Chẩm Thư quay người hái một hạt khác từ cây hoa. Anh lật hạt lại, bên trong cũng có đánh số, nhưng hạt này thì ghi “056”. Ngẫm nghĩ một hồi, anh bảo: “Chắc là số thứ tự của những bông hoa này.”
Tô Hạc Đình bèn tiện tay hái vài hạt xem, quả thật trên mỗi hạt đều ghi số từ “023” đến “071” đều chằn chặn. Cậu vứt mấy hạt ấy đi rồi lại thong dong hái tiếp, bảo: “Chúng mọc lên từ dữ liệu của em thì chắc không phải sản phẩm của Hephaestus rồi. Chứ mà không phải nó cũng không phải em thì còn ai vào đây được?”
Lúc này họ cũng chẳng có đầu mối nào hơn, trái lại, những đốm bạc lại sôi động hơn hẳn bình thường, chúng rối rít lượn quanh tay hai người với vẻ vô cùng thèm muốn những hạt cây nọ.
Thấy thế, Tô Hạc Đình bèn giơ cao tay, những đốm bạc cũng bay cao theo, cậu lại hạ thấp tay, những đốm bạc cũng sà thấp theo. Cậu làm đi làm lại trêu ngươi như vậy một hồi mới bảo: “Trông chúng nó bay tới bay lui thèm thuồng chưa, chẳng nhẽ hạt này để ăn.”
Vốn tính bạo gan, vừa dứt lời cậu đã thảy thẳng hạt cây vào miệng, Tạ Chẩm Thư đang không để ý, cậu bèn nuốt ực hạt xuống.
Tô Hạc Đình: “Ăn vào không thấy có vị gì, ơ, hình như bụng hơi lành lạnh…”
Còn chưa nói hết câu, nửa thân trên cậu đã ngã nhào vào người Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư đỡ cậu, hai giây sau vẫn không thấy cậu có động tĩnh gì, Chỉ huy biến sắc lật cậu lại kiểm tra.
Dè đâu Tô Hạc Đình “A” lên: “Không được cử động không được cử động, cựa quậy là động phát tác giờ.”
Tạ Chẩm Thư: “Nhổ ra đi.”
Tô Hạc Đình: “Em nuốt xuống mất rồi, không nhổ được nữa.”
Giọng cậu rề rà chứ chẳng thấy đâu khẩn trương vì trúng độc. Tạ Chẩm Thư tóm cổ áo cậu kêu lên: “Tô Hạc Đình!”
Tô Hạc Đình biết ngay không ổn, bèn quýnh quáng ôm tay Tạ Chẩm Thư: “Em đây, làm sao, anh giận à? Đừng mà… Á!”
Cậu bị xách bổng lên quay mặt qua, nhìn thẳng mặt Tạ Chẩm Thư. Mặt Tạ Chẩm Thư lạnh như băng, thấy anh cậu càng sợ, định uốn éo eo thì nhớ tới lúc chạy trốn, lại bị giữ chặt ở đó.
Tạ Chẩm Thư: “Đừng ngọ nguậy.”
Tô Hạc Đình: “Không ngọ nguậy, không ngọ nguậy, chắc chắn không hề ngọ nguậy.”
Tạ Chẩm Thư trưng vẻ mặt lạnh như tiền nhìn Tô Hạc Đình, khác hẳn mọi khi, gương mặt này giống như phút thanh bình trước giông bão.
Tô Hạc Đình rất biết điều nói nhanh: “Em xin lỗi, em xin lỗi em xin lỗi mà.”
“Cạch” một tiếng, Tô Hạc Đình cúi xuống thì thấy hai cổ tay mình bị còng lại, cái còng chính là mảnh hình thoi đen. Cậu bèn bảo: “Kể cả thế, còng tay lại cũng không mấy hữu—”
Chữ “ích” tắc trên chóp lưỡi không ra, không phải tại cậu, mà Tạ Chẩm Thư đã bịt miệng cậu lại không cho cậu nói tiếp. Tô Hạc Đình chớp chớp mắt, không bật ra gì nữa.
Nhưng Tạ Chẩm Thư lại nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh. Ánh sáng leo lét rải trên mặt đất thành một lớp mỏng, những hạt hoa chưa được hái phát ra âm thanh vang rộn.
Tô Hạc Đình đảo mắt, trông thấy giữa đống hỗn độn có một cái ụ chồi lên. Cái ụ vươn lên, từ trong toát ra một cây hoa. Cây hoa nọ uốn éo ngang dọc một hồi cho rơi bụi bặm trên người rồi quay một vòng, trông thấy Tô Hạc Đình, nó bỗng kêu “chít chít” nhảy cẫng lên.
Tô Hạc Đình: “Ái ì ậy!”
Cái gì vậy.
Tạ Chẩm Thư: “Tìm em đấy.”
Y như rằng, đóa hoa nọ tách rễ cây nhảy về phía họ. Không chỉ mỗi đóa hoa ấy, mà tất cả hoa chung quanh đồng loạt nhào tới.
Tô Hạc Đình kêu: “Chạy mau!”
Tạ Chẩm Thư bế Mèo lên chạy thẳng, hoa dọc đường đều thức dậy quyết luyệt đuổi theo họ.
Tô Hạc Đình vắt vẻo trên vai Chỉ huy, kêu lên với đám hoa: “Bọn mày tìm tao làm gì?”
Đám hoa sững sờ trước sự trơ tráo của cậu, chúng rối rít vẫy lá, dùng những hạt cây dưới lá ném về phía cậu. Nhất thời hạt cây đập tứ tung vào Tô Hạc Đình, những tiếng “vèo vèo” vang lên không ngớt.
Tô Hạc Đình: “Ơ kìa—tao xin lỗi mà!”
Nhưng đám hoa nào còn nghe lọt tai, chúng như muốn đuổi theo đòi lại cái hạt đã bị ăn mất, bám đuôi hai người tận mấy cây số. Mãi mới cắt đuôi được chúng, Tô Hạc Đình chỉ vừa mới đáp đất, còn chưa kịp lấy hơi thì thấy trên tường chồi lên một cái ụ.
Cậu bảo: “Không phải chứ.”
Một đóa hoa quả thực chồi lên từ trong ụ lẳng hạt về phía cậu, hai người đành chạy tiếp. Lũ hoa này tuy thoắt ẩn thoắt hiện nhưng lại không có sát thương gì, chính bởi vì thế nên Tô Hạc Đình đâm ra ngại không muốn đánh trả chúng nó.
Bọn họ chạy từ đằng này sang tới tít đằng kia, những đốm bạc cũng đã bay mệt lử. Tô Hạc Đình thiếu ý chí nên quyết định đầu hàng, cậu dừng lại, còn chưa kịp mở miệng đã bị lũ hoa bổ tá lả tới.
Tô Hạc Đình cong ngón tay búng những bông hoa đi, chúng “Xít” lên rối rít ngã chổng vó xuống đất. Tô Hạc Đình không ngờ chúng nó lại yếu tới vậy, cậu vội xách rễ nó lên lật nó lại. Lúc này đám hoa đã ngã la liệt trên đất, bông hoa bị búng mới rồi là con kích động nhất, nó điên cuồng đập cặp lá cây lên người Tô Hạc Đình, nhưng sức nó quá yếu nên Tô Hạc Đình chẳng hề thấy đau.
“Này—” Tô Hạc Đình dùng ngón tay đẩy nó ra, đang định trêu thì bỗng thấy mắt mình nhói lên, cậu bèn che mắt bảo: “Nóng quá.”
Tạ Chẩm Thư cầm tay cậu, thấy nó lạnh buốt.
Tô Hạc Đình: “Mắt em nóng quá… Không phải, sáng quá…”
Câu nọ của cậu đá câu kia, bông hoa đang nhảy loạn xà ngầu trên người họ bỗng giơ một hạt lên bắn vào mặt bên Tô Hạc Đình.
“Mời ăn…”
Không ngờ chúng nó biết nói, có điều giọng nói ấy là đan xen giữa giọng điện tử và giọng người thật như một thành phẩm dang dở. Chúng nó kêu liên tục năm sáu lần “Mời ăn” rồi bạt mạng ném hạt về phía Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình: “Khoan, lẽ nào đây là cho bọn tao ăn ư?!”
Đang nói dở chừng thì cậu bị sặc một hạt, ho sù sụ một hồi mới miễn cưỡng nuốt xuống được. Nuốt xong, chẳng hiểu sao cậu bỗng đổi ý, tự mình chìa tay ra nhận mấy hạt thảy hết vào trong miệng.
Đám hoa đã hài lòng, cho ăn xong chúng chui xuống đất biến mất, hơn chục bông hoa còn lại lao vào vòng tay Tạ Chẩm Thư, cũng hét hai chữ “Mời ăn” cho Tạ Chẩm Thư, nhấn chìm Chỉ huy trong những hạt phát sáng.
Tô Hạc Đình: “Đây là thiết kế dụ người ăn hạt đấy, ăn một hạt không được mà phải ăn đủ số lượng cơ.”
Cậu ung dung nhón thêm hai hạt nữa, ngồi khoanh chân trước mặt Chỉ huy, nhét hạt vào miệng Chỉ huy.
Ăn được năm giây hạt mới tan, Tạ Chẩm Thư cắn hụt, cảm nhận một dòng nước trong chảy xuống họng. Chẳng mấy chốc, mắt anh cũng rát lên như bỏng. Tô Hạc Đình không ngừng tay, vừa đếm vừa đút, tới khi cậu đếm đến “bảy” thì mắt Tạ Chẩm Thư lập tức hết đau.
Tô Hạc Đình mong ngóng: “Giờ có thấy như vừa tỉnh ngộ, trí nhớ thông suốt, nhặt được sinh mệnh mới không?”
Tạ Chẩm Thư gỡ bông hoa đang bám trên tay mình ra, đáp: “Không.”
Tô Hạc Đình: “Không thể thế được, em thấy vậy mà, anh thử cảm lại xem.”
Tạ Chẩm Thư: “Không.”
Tô Hạc Đình trịnh trọng nhìn mặt Tạ Chẩm Thư, nhìn kỹ từ trái sang phải, qua một hồi bối rối, cặp mắt cậu bỗng sáng lên: “Đúng rồi, vai của anh là Kiểm Sát viên nên không bị thiếu ký ức, thế nên mới không có cảm giác gì.”
Nói rồi cậu cười, Tạ Chẩm Thư không hiểu sao cậu lại cười. Tô Hạc Đình giơ lên mấy bông hoa từ trong đám hoa, thổi thổi rồi bảo: “Em hiểu rồi, có ai đó đã sửa dữ liệu của em, giúp em tối ưu hóa lưu trữ thông tin của mọi người, những hạt này đóng vai trò chỉ dẫn.”
Nhưng người ấy là ai kia chứ?
Tô Hạc Đình ngồi thẳng dậy, bảo: “Em có một ý tưởng, có khả năng Giác đang ở đây đấy.”
Tạ Chẩm Thư: “Một lúc?”
Tô Hạc Đình cười: “Nhắm mắt vào mở mắt ra thì là một lúc còn gì.”
Tạ Chẩm Thư vẫn nhìn cậu chằm chặp, bàn tay anh giữ cậu vô thức nén chặt thêm. Tô Hạc Đình “Xít” lên một tiếng, giơ cổ tay kêu: “Hết cắn lại bóp em, rốt cuộc em là cái bánh bao hay là cái màn thầu vậy hả?”
Tạ Chẩm Thư: “Bánh bao.”
Tô Hạc Đình: “Xin lỗi đi?!”
Tạ Chẩm Thư nhấn từng chữ: “Bánh bao nhân vừng.”
Tô Hạc Đình bật cười: “Hơ, thế mà anh mắng em miệng nói này tay làm nọ, làm ăn tinh quái.”
Trước mặt Tạ Chẩm Thư thì cậu chẳng ngoan ngoãn được bao lâu, hễ bị tóm là cậu luôn biết dùng đuôi chọt đến cực điểm của Chỉ huy. Nhưng trước đây Tạ Chẩm Thư sẽ tránh đi, còn giờ không biết được đâu, cái người vừa dùng ngón cái cậy răng cậu, hôn cậu tê cả lưỡi hụt cả hơi cũng là Tạ Chẩm Thư đấy thôi.
Tô Hạc Đình vừa định đặt ngọn đèn xuống, nhác thấy vẻ mặt Tạ Chẩm Thư thì lại lẳng lặng giơ ngọn đèn lên. May sao đúng lúc ấy, những đốm bạc bỗng vòng từ sau lưng Tạ Chẩm Thư ra bao quanh họ, đẩy họ về một phía khác.
Tô Hạc Đình “Ồ” tiếng, ngoái lại giơ cao cây đèn, hỏi những đốm bạc: “Đi đâu vậy?”
Những đốm bạc không biết nói chuyện, chúng chỉ đùn hai người vào sâu trong đám phế tích. Chuyện vừa xảy ra khiến Tô Hạc Đình không dám bất cẩn, cậu dùng bật lửa để châm cho ngọn đèn, dùng ánh lửa màu lam mở đường. Lửa tóe lên cao hơn chục mét, chẳng mấy chốc đã cháy đều đặn.
Phía trước mơ hồ, Tô Hạc Đình chẳng nhìn ra gì, chỉ nghe thấy Chỉ huy bảo: “Có ánh sáng.”
Tô Hạc Đình: “Lạ nhỉ, Hephaestus vừa bảo nó sẽ trú cả đêm cơ mà, sao chưa chi đã tự vả mặt mình rồi.”
Hai người đi tới bên ngọn lửa nọ, quả thật trên mặt đất có vài luồng sáng tản mạn. Thoạt tiên Tô Hạc Đình tưởng đây là những đốm bạc ý thức mới nên còn chưa quen đường, nhưng lúc ngồi xổm xuống kiểm tra, cậu không khỏi lấy làm lạ: “Cái gì đây?”
Tạ Chẩm Thư cũng ngồi xuống thì trông thấy một cây hoa.
Tô Hạc Đình chống một tay xuống đất, nghiêng người săm soi cây hoa nọ. Màu nó ngả tối, bên trên mọc một đóa hoa màu tím, chỗ tiếp giáp gốc có hai lá cây dày dặn vươn ra, giữa chòm lá đính một hạt lấp lánh trong suốt đang phát sáng.
Tạ Chẩm Thư gạt vụn dưới cây ra để lộ những dòng dữ liệu màu lam đang chảy bên dưới, bọn chúng tựa một dòng suối nuôi cây.
Tô Hạc Đình: “Dữ liệu là của em, cơ mà loài hoa này thì em chưa từng thấy bao giờ.”
Những khóm hoa mà cậu cho các đốm bạc tạo thành không ra quả lạ mà cũng không mang hình dáng này.
Tạ Chẩm Thư chạm ngón tay vào một lá cây, nào ngờ cây hoa hăng hái vươn thật cao hai chiếc lá, nom như đang giục người ta hái.
Tô Hạc Đình: “Nó đã nhiệt tình như thế thì em không khách sáo nữa đâu.”
Cậu bèn đưa tay hái hạt nhỏ giữa chòm lá, bông hoa tức thì rũ xuống, tựa một tờ giấy mỏng bị gió thổi qua, nó liêu xiêu chui xuống đất biến mất hút giữa dòng dữ liệu xanh lam. Viên hạt nằm trong lòng bàn tay Tô Hạc Đình chỉ lớn bằng hạt đậu.
Tô Hạc Đình giơ hạt lên giữa hai người, đặt ngang hàng tầm mắt mình. Cậu quan sát một hồi rồi ngửi thử.
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Có mùi gì?”
Tô Hạc Đình đăm chiêu một hồi mới đáp: “Không thối cũng không thơm, ngửi như mùi nước sôi ấy.”
Lần này đến cả Tạ Chẩm Thư cũng thấy kỳ.
Tô Hạc Đình lại bóp bóp hạt: “Cầm vào tay cảm giác siêu dẻo, dễ rã, ủa… Ủa? Bên trong có ghi số này.”
Tạ Chẩm Thư cúi đầu nhìn thật kỹ, vỏ hạt trong suốt, bên trong quả thực viết một dãy số.
Tô Hạc Đình tẽ hạt ra đọc: “0—5—8.”
058 là cái gì?
Tạ Chẩm Thư quay người hái một hạt khác từ cây hoa. Anh lật hạt lại, bên trong cũng có đánh số, nhưng hạt này thì ghi “056”. Ngẫm nghĩ một hồi, anh bảo: “Chắc là số thứ tự của những bông hoa này.”
Tô Hạc Đình bèn tiện tay hái vài hạt xem, quả thật trên mỗi hạt đều ghi số từ “023” đến “071” đều chằn chặn. Cậu vứt mấy hạt ấy đi rồi lại thong dong hái tiếp, bảo: “Chúng mọc lên từ dữ liệu của em thì chắc không phải sản phẩm của Hephaestus rồi. Chứ mà không phải nó cũng không phải em thì còn ai vào đây được?”
Lúc này họ cũng chẳng có đầu mối nào hơn, trái lại, những đốm bạc lại sôi động hơn hẳn bình thường, chúng rối rít lượn quanh tay hai người với vẻ vô cùng thèm muốn những hạt cây nọ.
Thấy thế, Tô Hạc Đình bèn giơ cao tay, những đốm bạc cũng bay cao theo, cậu lại hạ thấp tay, những đốm bạc cũng sà thấp theo. Cậu làm đi làm lại trêu ngươi như vậy một hồi mới bảo: “Trông chúng nó bay tới bay lui thèm thuồng chưa, chẳng nhẽ hạt này để ăn.”
Vốn tính bạo gan, vừa dứt lời cậu đã thảy thẳng hạt cây vào miệng, Tạ Chẩm Thư đang không để ý, cậu bèn nuốt ực hạt xuống.
Tô Hạc Đình: “Ăn vào không thấy có vị gì, ơ, hình như bụng hơi lành lạnh…”
Còn chưa nói hết câu, nửa thân trên cậu đã ngã nhào vào người Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư đỡ cậu, hai giây sau vẫn không thấy cậu có động tĩnh gì, Chỉ huy biến sắc lật cậu lại kiểm tra.
Dè đâu Tô Hạc Đình “A” lên: “Không được cử động không được cử động, cựa quậy là động phát tác giờ.”
Tạ Chẩm Thư: “Nhổ ra đi.”
Tô Hạc Đình: “Em nuốt xuống mất rồi, không nhổ được nữa.”
Giọng cậu rề rà chứ chẳng thấy đâu khẩn trương vì trúng độc. Tạ Chẩm Thư tóm cổ áo cậu kêu lên: “Tô Hạc Đình!”
Tô Hạc Đình biết ngay không ổn, bèn quýnh quáng ôm tay Tạ Chẩm Thư: “Em đây, làm sao, anh giận à? Đừng mà… Á!”
Cậu bị xách bổng lên quay mặt qua, nhìn thẳng mặt Tạ Chẩm Thư. Mặt Tạ Chẩm Thư lạnh như băng, thấy anh cậu càng sợ, định uốn éo eo thì nhớ tới lúc chạy trốn, lại bị giữ chặt ở đó.
Tạ Chẩm Thư: “Đừng ngọ nguậy.”
Tô Hạc Đình: “Không ngọ nguậy, không ngọ nguậy, chắc chắn không hề ngọ nguậy.”
Tạ Chẩm Thư trưng vẻ mặt lạnh như tiền nhìn Tô Hạc Đình, khác hẳn mọi khi, gương mặt này giống như phút thanh bình trước giông bão.
Tô Hạc Đình rất biết điều nói nhanh: “Em xin lỗi, em xin lỗi em xin lỗi mà.”
“Cạch” một tiếng, Tô Hạc Đình cúi xuống thì thấy hai cổ tay mình bị còng lại, cái còng chính là mảnh hình thoi đen. Cậu bèn bảo: “Kể cả thế, còng tay lại cũng không mấy hữu—”
Chữ “ích” tắc trên chóp lưỡi không ra, không phải tại cậu, mà Tạ Chẩm Thư đã bịt miệng cậu lại không cho cậu nói tiếp. Tô Hạc Đình chớp chớp mắt, không bật ra gì nữa.
Nhưng Tạ Chẩm Thư lại nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh. Ánh sáng leo lét rải trên mặt đất thành một lớp mỏng, những hạt hoa chưa được hái phát ra âm thanh vang rộn.
Tô Hạc Đình đảo mắt, trông thấy giữa đống hỗn độn có một cái ụ chồi lên. Cái ụ vươn lên, từ trong toát ra một cây hoa. Cây hoa nọ uốn éo ngang dọc một hồi cho rơi bụi bặm trên người rồi quay một vòng, trông thấy Tô Hạc Đình, nó bỗng kêu “chít chít” nhảy cẫng lên.
Tô Hạc Đình: “Ái ì ậy!”
Cái gì vậy.
Tạ Chẩm Thư: “Tìm em đấy.”
Y như rằng, đóa hoa nọ tách rễ cây nhảy về phía họ. Không chỉ mỗi đóa hoa ấy, mà tất cả hoa chung quanh đồng loạt nhào tới.
Tô Hạc Đình kêu: “Chạy mau!”
Tạ Chẩm Thư bế Mèo lên chạy thẳng, hoa dọc đường đều thức dậy quyết luyệt đuổi theo họ.
Tô Hạc Đình vắt vẻo trên vai Chỉ huy, kêu lên với đám hoa: “Bọn mày tìm tao làm gì?”
Đám hoa sững sờ trước sự trơ tráo của cậu, chúng rối rít vẫy lá, dùng những hạt cây dưới lá ném về phía cậu. Nhất thời hạt cây đập tứ tung vào Tô Hạc Đình, những tiếng “vèo vèo” vang lên không ngớt.
Tô Hạc Đình: “Ơ kìa—tao xin lỗi mà!”
Nhưng đám hoa nào còn nghe lọt tai, chúng như muốn đuổi theo đòi lại cái hạt đã bị ăn mất, bám đuôi hai người tận mấy cây số. Mãi mới cắt đuôi được chúng, Tô Hạc Đình chỉ vừa mới đáp đất, còn chưa kịp lấy hơi thì thấy trên tường chồi lên một cái ụ.
Cậu bảo: “Không phải chứ.”
Một đóa hoa quả thực chồi lên từ trong ụ lẳng hạt về phía cậu, hai người đành chạy tiếp. Lũ hoa này tuy thoắt ẩn thoắt hiện nhưng lại không có sát thương gì, chính bởi vì thế nên Tô Hạc Đình đâm ra ngại không muốn đánh trả chúng nó.
Bọn họ chạy từ đằng này sang tới tít đằng kia, những đốm bạc cũng đã bay mệt lử. Tô Hạc Đình thiếu ý chí nên quyết định đầu hàng, cậu dừng lại, còn chưa kịp mở miệng đã bị lũ hoa bổ tá lả tới.
Tô Hạc Đình cong ngón tay búng những bông hoa đi, chúng “Xít” lên rối rít ngã chổng vó xuống đất. Tô Hạc Đình không ngờ chúng nó lại yếu tới vậy, cậu vội xách rễ nó lên lật nó lại. Lúc này đám hoa đã ngã la liệt trên đất, bông hoa bị búng mới rồi là con kích động nhất, nó điên cuồng đập cặp lá cây lên người Tô Hạc Đình, nhưng sức nó quá yếu nên Tô Hạc Đình chẳng hề thấy đau.
“Này—” Tô Hạc Đình dùng ngón tay đẩy nó ra, đang định trêu thì bỗng thấy mắt mình nhói lên, cậu bèn che mắt bảo: “Nóng quá.”
Tạ Chẩm Thư cầm tay cậu, thấy nó lạnh buốt.
Tô Hạc Đình: “Mắt em nóng quá… Không phải, sáng quá…”
Câu nọ của cậu đá câu kia, bông hoa đang nhảy loạn xà ngầu trên người họ bỗng giơ một hạt lên bắn vào mặt bên Tô Hạc Đình.
“Mời ăn…”
Không ngờ chúng nó biết nói, có điều giọng nói ấy là đan xen giữa giọng điện tử và giọng người thật như một thành phẩm dang dở. Chúng nó kêu liên tục năm sáu lần “Mời ăn” rồi bạt mạng ném hạt về phía Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình: “Khoan, lẽ nào đây là cho bọn tao ăn ư?!”
Đang nói dở chừng thì cậu bị sặc một hạt, ho sù sụ một hồi mới miễn cưỡng nuốt xuống được. Nuốt xong, chẳng hiểu sao cậu bỗng đổi ý, tự mình chìa tay ra nhận mấy hạt thảy hết vào trong miệng.
Đám hoa đã hài lòng, cho ăn xong chúng chui xuống đất biến mất, hơn chục bông hoa còn lại lao vào vòng tay Tạ Chẩm Thư, cũng hét hai chữ “Mời ăn” cho Tạ Chẩm Thư, nhấn chìm Chỉ huy trong những hạt phát sáng.
Tô Hạc Đình: “Đây là thiết kế dụ người ăn hạt đấy, ăn một hạt không được mà phải ăn đủ số lượng cơ.”
Cậu ung dung nhón thêm hai hạt nữa, ngồi khoanh chân trước mặt Chỉ huy, nhét hạt vào miệng Chỉ huy.
Ăn được năm giây hạt mới tan, Tạ Chẩm Thư cắn hụt, cảm nhận một dòng nước trong chảy xuống họng. Chẳng mấy chốc, mắt anh cũng rát lên như bỏng. Tô Hạc Đình không ngừng tay, vừa đếm vừa đút, tới khi cậu đếm đến “bảy” thì mắt Tạ Chẩm Thư lập tức hết đau.
Tô Hạc Đình mong ngóng: “Giờ có thấy như vừa tỉnh ngộ, trí nhớ thông suốt, nhặt được sinh mệnh mới không?”
Tạ Chẩm Thư gỡ bông hoa đang bám trên tay mình ra, đáp: “Không.”
Tô Hạc Đình: “Không thể thế được, em thấy vậy mà, anh thử cảm lại xem.”
Tạ Chẩm Thư: “Không.”
Tô Hạc Đình trịnh trọng nhìn mặt Tạ Chẩm Thư, nhìn kỹ từ trái sang phải, qua một hồi bối rối, cặp mắt cậu bỗng sáng lên: “Đúng rồi, vai của anh là Kiểm Sát viên nên không bị thiếu ký ức, thế nên mới không có cảm giác gì.”
Nói rồi cậu cười, Tạ Chẩm Thư không hiểu sao cậu lại cười. Tô Hạc Đình giơ lên mấy bông hoa từ trong đám hoa, thổi thổi rồi bảo: “Em hiểu rồi, có ai đó đã sửa dữ liệu của em, giúp em tối ưu hóa lưu trữ thông tin của mọi người, những hạt này đóng vai trò chỉ dẫn.”
Nhưng người ấy là ai kia chứ?
Tô Hạc Đình ngồi thẳng dậy, bảo: “Em có một ý tưởng, có khả năng Giác đang ở đây đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.