Chương 173: Tập kích
Đường Tửu Khanh
29/07/2023
Tốc độ đăng tải của chủ thần vượt xa sức tưởng tượng, người chinh phục liên tục đón nhận người mới, trong một thời gian ngắn nhân số đã tăng lên đáng kể. Bọn họ đi theo Tạ Chẩm Thư, lập nên khu sinh tồn của mình trong khu nội thành, mặt khác, điểm đăng tải quả thực cũng bắt đầu xê dịch, bằng tốc độ vô cùng chậm, nó dần tiến tới gần khu nội thành, không gian bên dưới cũng theo đó mở rộng vô giới hạn.
Tô Hạc Đình không hề muốn nhường điểm đăng tải cho hệ thống Chủ thần, cậu muốn giữ nó cố định trong khu sinh tồn của người chinh phục, để người chinh phục kiểm soát. Vì vậy cậu với Giác cùng cố gắng rất nhiều.
“Do bốn bề khép kín,” Tô Hạc Đình vẽ cho Giác xem, “lại còn ở dưới đất, chỉ cần hoàn thiện hệ thống thông gió, có thang máy riêng để vận hành thì không chỉ có thể dùng làm kho trữ đồ mà còn có thể dùng làm hầm trú ẩn nữa.”
Dạo này Giác đã không còn dựa vào hình dáng “cây” để di chuyển nữa, nó đã thoát khỏi thể xác mà chỉ dựa vào mình để lưu lại trong bất kỳ nơi nào. Có điều vì được coi như một người chinh phục tượng trưng, nó cắm rễ cây trong lòng đất ở khu sinh tồn, đâm thông rễ ra bốn phương tám hướng cho mọi người thiết bị liên lạc từ xa. Lúc này, nó đang xây dựng một mô hình ba chiều dựa trên bản vẽ của Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình nói: “Đồng thời còn phải cố định nó để nó không di chuyển theo tọa độ mà Chủ thần cài đặt nữa, cô làm nổi không?”
Giác nói: “Tôi sẽ phải tiêu tốn một chút năng lượng để cố định nơi này, nhưng dạo gần đây càng lúc tôi càng thông minh nên một chút năng lượng này chẳng thấm vào đâu đâu.”
Giọng nó đã năng nổ hơn hẳn ngày xưa, đây là công lao của virus xanh lam, bởi vì vốn virus được chế tạo dựa theo nó, giờ đã bị nó “tiêu hóa” quá nửa.
Tô Hạc Đình yên tâm: “Đỉnh thật nha.”
Giác xoay chiếc mô hình ba chiều mấy vòng, nói: “Cứ gọi là lối đi lối đi nghe kỳ quá, đặt tên cho nó đi.”
Tô Hạc Đình: “Cô muốn đặt tên gì?”
Giác nói: “Vô địch—”
Tô Hạc Đình: “Dài quá.”
Giác đành phải bỏ vô địch đi, đặt lại một cái tên đàng hoàng: “Chào đời, tôi muốn gọi nó là Chào đời.”
Tô Hạc Đình cầm bút lên viết nhoáy một cái cái tên này xuống giấy, tỏ vẻ tán thành. Viết xong cậu xé tờ giấy dán tên vào một tấm biển đèn LED, trên đó ghi rõ các khu vực của khu sinh tồn.
Giác soi tấm biển LED, nói: “Con người thật tài giỏi.”
Tô Hạc Đình: “Đúng thế, con người thật tài giỏi.”
Giác nói: “Giờ tôi sẽ lại bắt đầu chờ, có lẽ Phác Lận đang sống ở một nơi nào đó.”
Nó tiến hóa càng nhanh nên các vấn đề cần suy tính cũng càng gia tăng, nhưng riêng việc tìm Phác Lận thì nó chưa một lần bỏ cuộc. Tuy nó cáng đáng ký ức của vô số người, nhưng không một ký ức nào trong ấy thuộc về Phác Lận. Phác Lận dường như là một dữ liệu đã bị xóa bỏ, như thể một ảo ảnh chỉ tồn tại trong Săn bắn Hạn thời.
Tô Hạc Đình thả bút vào ống bút, vẻ mặt thư thả: “Thế thì tốt quá, bọn mình có thể hẹn một chầu nhắm ngoài đời thực.”
Cậu luôn nói về chuyện khó nhẹ tênh như thế, tưởng chừng việc tìm Phác Lận với quay về hiện thực đều là lẽ đương nhiên.
Giác học theo giọng của Giáo chủ, cất xướng: “Thủ lĩnh vĩ đại của chúng ta—”
Tô Hạc Đình nổi da gà: “Đừng ca cái đó!!!”
Giác cãi: “Tôi đang khen cậu mà!”
Tô Hạc Đình: “Khen trong lòng thôi được rồi.”
Giác không phục: “Lần nào Chỉ huy cũng nghe hết mà.”
Tô Hạc Đình kệ nó, cậu xách cây đèn lên, nói: “Tôi phải về nhà đây.”
“Nhà” của cậu nằm trong một khu biệt thự, đa số người chinh phục cũng ở đó do nhà cửa rộng rãi, một khu có sức chứa khoảng ngàn người, gặp tình huống khẩn cấp thì mọi người có thể kịp thời liên lạc với nhau.
Giác nói: “Chỉ huy về rồi à.”
Tô Hạc Đình liếc đồng hồ: “Ảnh về tối qua.”
Giác tắt đèn, nói: “Dạo này hai người ở chung thì ít mà xa nhau thì nhiều, chắc chắn hôm nay anh ấy sẽ chờ cậu về. Để tôi xem nào… Ừm, hôm nay có sương mù, về sớm một chút cho an toàn, nhớ đeo máy liên lạc.”
Tô Hạc Đình xách đèn, cầm ô lên, đáp: “Tôi đeo rồi. Cô thì sao, không về cùng tôi à?”
Giác lấy từ đâu ra một cuốn sách, trang sách giở “xoạt xoạt”. Nó bảo: “Lát tôi về, mọi người mới gửi tài liệu mới về thần ma cho tôi, tôi sẽ đưa vào Ký lục Kinh dị.”
Nó không di chuyển bằng hai chân, làm xong là sẽ nhấp nháy, vào trạng thái tốt còn có thể phân thân làm hơn mười việc một lúc, Tô Hạc Đình không lo cho nó. Cậu tạm biệt Giác rồi mở cửa, bước vào sương mù.
“Cậu Mèo.”
Những người chinh phục đi qua rối rít chào hỏi Tô Hạc Đình, bọn họ ở đây để xử lý thông tin liên lạc, do tối nay đội thám thính sẽ thay phiên nhau ra ngoài, thông tin gửi lên phức tạp, cần phân loại xử lý. Việc này không cần đến cải tạo bộ phận nên người bình thường làm rất nhiều, trong số bọn họ có không ít học giả từ thế giới cũ, bình thường bọn họ còn thảo luận về triết học với Giác.
Tô Hạc Đình chào hỏi một hồi với mọi người, một người trong đó còn nhắc: “Sương mù dày lắm, cậu Mèo, cần chúng tôi lái xe đưa cậu về không?”
Tô Hạc Đình đáp: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Thời tiết xấu là trạng thái bình thường trong khu trừng phạt, sương mù xuất hiện một tháng trước, nhưng chỉ cần trời không mưa thì sẽ không nguy hiểm.
Tô Hạc Đình ra khỏi trung tâm tin tức, sương mù quả dày thật, cây hoa lấp lánh sừng sững giữa trung tâm khu sinh tồn chỉ còn là đường nét. Giác tính toán được thời điểm mưa, khi trời sắp mưa, cây sẽ gửi tin nhắn báo động cho mọi người. Hôm nay không có báo động, dựa trên tính toán thì sớm nhất sáng mai mới có mưa, điều này chứng tỏ tối nay người máy thái giám sẽ không đến đây.
Lúc Tô Hạc Đình về đến nhà thì Tạ Chẩm Thư vừa mới ngủ dậy. Dạo gần đây anh hay đăng xuất đăng nhập luôn nên rất hiếm có thời gian nghỉ. Anh liên kết ý thức rồi gọi cho Tô Hạc Đình,
Tô Hạc Đình nghe máy: “Hê lô.”
Tạ Chẩm Thư vùi trong gối, mãi sau mới đáp: “Ừm.”
Tối qua anh ngủ sâu quá nên giờ vẫn chưa tỉnh hẳn, cảm giác choáng váng nhẹ từ việc liên kết ý thức cũng khiến anh hơi mơ màng, thế nên chữ “Ừm” này toàn giọng mũi.
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Đang đâu vậy?”
Tô Hạc Đình: “Đang về nhà.”
Tạ Chẩm Thư: “Nhanh lên đi.”
Tô Hạc Đình: “Sao thế?”
Tạ Chẩm Thư dừng lại một hồi lâu rồi trở mình. Máy liên lạc trượt qua má anh, anh ấn trán, chậm rãi nói: “Tôi muốn gặp em.”
Dường như không đủ, trước khi Tô Hạc Đình đáp anh còn nói thêm một lần nữa: “Tôi muốn gặp em.”
Có lẽ là vì buồn ngủ nên từng chữ anh nói ra đều rất lười, mà lại rất tự nhiên, còn có chút thúc ép, như thể Tô Hạc Đình mà không về nhà là anh sẽ vác mái đầu bù xù này đi bắt cậu kỳ được.
Tô Hạc Đình thở rất khẽ, một hồi lâu sau cậu mới cười: “Ai cho làm nũng.”
Tạ Chẩm Thư: “Ơ.”
Tô Hạc Đình: “Em đang chạy nè.”
Tạ Chẩm Thư “Ừm” tiếng rồi đứng dậy xuống tầng. Anh ra trước cửa, cầm bình nước hình con mèo lên, nói: “Tôi đang ở cửa này.”
Vườn hoa trồng hoa hồng, vẫn là dữ liệu từ Giác, đây giống như một trò trơi trồng trọt, cần phải chăm sóc rất tận tình. Nhưng Tạ Chẩm Thư chăm lo cho vườn hoa hồng này rất chu đáo, dù bận cách mấy anh cũng không quên tưới nước, thế nên người chinh phục thường được chứng kiến cảnh tượng như sau: khi chuông báo động réo lên, Chỉ huy vừa điềm tĩnh chỉ huy chiến đấu, vừa dùng chiếc bình con mèo tưới cây.
Trên hàng rào sắt bao quanh vườn có treo một tấm biển gỗ ghi chữ “Tô”, do có sương mù nên Tạ Chẩm Thư chỉ tưới một chút. Bầu trời khu sinh tồn bị cây che khuất, mặt trời lúc rạng lúc không, có điều ánh sáng nhàn nhạt từ nó vẫn có tác dụng chiếu sáng nhất định, không đến nỗi khiến nơi đây chìm hẳn vào bóng tối.
Tô Hạc Đình thở hồng hộc trong máy liên lạc, cậu nói: “Có phải em cần phải đi tập không ta, cái ý thức nát này càng lúc càng yếu.”
Vì có Giác nên Tô Hạc Đình gần như không còn dùng đến cây đèn nữa, song hình tượng của cậu cùng với cây đèn ấy đã không thể phân tách, hễ người khác giới thiệu thủ lĩnh là luôn nhắc tới cây đèn của cậu. Có điều luyện tập mãi mà tinh thần của cậu cũng không hề khá hơn, mỗi lần cậu lười là đều đang nghỉ ngơi.
Tạ Chẩm Thư cất bình tưới về, những đốm bạc trong hoa hồng bay vào nhà tỏa ánh sáng lấp lánh. Anh đứng ở cửa, ngắm cây, hỏi: “Vẫn thấy rõ đường chứ?”
Tô Hạc Đình: “Tàm tạm, sương mù dày thật.”
Nếu không phải vì trong sương mù không có thần ma thì Tạ Chẩm Thư cũng đã nghi sương mù này là do hệ thống Chủ thần cài vào. Anh không nghĩ ngợi thêm qua cầm áo khoác ngoài cửa lên, sẵn sàng ra ngoài đi đón Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình chạy mệt lử, nói: “Em chạy hết nổi rồi, Chỉ huy.”
Cậu bỗng dừng lại, giọng hơi lạ.
Tạ Chẩm Thư: “Sao thế?”
Tô Hạc Đình: “Mặt trời mọc rồi, anh thấy không? Màu trắng.”
Tạ Chẩm Thư ngẩng mặt lên, qua những tán lá đan xen, anh thấy mặt trời vẫn đang vùi trong tàng cây. Bẵng một giây, anh bỗng ý thức gì đó, anh bảo: “Không phải—”
Không phải mặt trời!
Một tia sáng trắng bỗng vạch qua làn sương mù dày đặc, tiếng “bíp” của Tất Phương vang từ trên trời xuống, hòn pháo giữa mỏ nó nện xuống như một trận mưa khiến mặt đất rền vang, còi báo động réo ầm ĩ.
Tô Hạc Đình: “Tập kích.”
Bọn họ lập tức tắt máy, hai người chia nhau liên lạc cho các nơi.
Tạ Chẩm Thư: “Trung tâm thông tin, thông báo cho toàn thể mọi người phòng bị, bảo đội thám thính số 953 lập tức rút lui. Tiếp tục duy trì thông báo có đánh tập kích, bảo đảm tất cả mọi người đều nhận được.”
Tô Hạc Đình: “Giác, nghe được xin hãy trả lời, Giác—”
Nhân viên trong trung tâm trả lời: “Đã nhận được! Đề nghị người chinh phục chú ý, tạm thời duy trì tình trạng có đánh tập kích, bắt đầu tị nạn khẩn cấp. Tiểu đội thám thính số 953 nghe được xin trả lời, Chỉ huy ra lệnh cho mọi người lập tức rút lui.”
Tiếng thông báo văng vẳng khắp khu nội thành, những cành cây to lớn gãy lả tả xuống đất trong trận oanh tạc. Bóng lũ Tất Phương càng lúc càng rõ, chúng đi thành một đàn, liên tục phát ra tiếng nổ “bíp”.
Tạ Chẩm Thư mở cửa xe: “Thông báo 016, 786 đến cứ điiểm biệt thự họp khẩn cấp.”
Tiểu đội được đặt tên theo số hiệu của đội trưởng, trung tâm thông tin lập tức liên tạc tới đội trưởng của hai đội để truyền chỉ thị: “Gọi 016, gọi 016, đội trưởng 016 xin nghe, Chỉ huy nói—”
Chữ “nói” vừa thốt ra, một hòn pháo lập tức nện trúng vào trung tâm thông tin. Trong chớp mắt, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khí nóng bùng mãnh liệt khắp chung quanh, bắn vỡ mọi ô cửa kính dọc đường. Khói bốc lên mịt mù, trung tâm thông tin biến thành phế tích.
Chẳng biết ai là người hét lên đầu tiên, theo sau là những tiếng gào khóc, trong máy liên lạc là một bầu hoảng loạn vô tận. Từ lúc bọn họ ra khỏi sa mạc, thành lập khu sinh tồn ở nơi đây tới nay, họ chưa từng gặp tổn thất nặng nề cỡ này.
Mưa không rơi, nhưng trận tập kích vẫn tới.
Lửa cháy phừng phừng trong bầu trời âm u, nhuốm màu đỏ thẫm. Lúc Tạ Chẩm Thư tìm được Tô Hạc Đình, cậu đang ngửa mặt nhìn ánh lửa ấy.
Tô Hạc Đình nói: “Là Chúc Dung.”
Bóng dáng vị cựu thần sơn hải thoắt ẩn thoắt hiện trên bầu trời, nó cường tráng hơn lần đầu gặp rất nhiều, hai cánh tay đã được tối ưu hóa quấn hai khẩu đại pháo rắn lạnh, đứng yên như một pho tượng.
Nhiệt độ trong khu nội thành tăng vọt, lửa lan xuống đất, thiêu cháy cây đại thụ.
Tô Hạc Đình không hề muốn nhường điểm đăng tải cho hệ thống Chủ thần, cậu muốn giữ nó cố định trong khu sinh tồn của người chinh phục, để người chinh phục kiểm soát. Vì vậy cậu với Giác cùng cố gắng rất nhiều.
“Do bốn bề khép kín,” Tô Hạc Đình vẽ cho Giác xem, “lại còn ở dưới đất, chỉ cần hoàn thiện hệ thống thông gió, có thang máy riêng để vận hành thì không chỉ có thể dùng làm kho trữ đồ mà còn có thể dùng làm hầm trú ẩn nữa.”
Dạo này Giác đã không còn dựa vào hình dáng “cây” để di chuyển nữa, nó đã thoát khỏi thể xác mà chỉ dựa vào mình để lưu lại trong bất kỳ nơi nào. Có điều vì được coi như một người chinh phục tượng trưng, nó cắm rễ cây trong lòng đất ở khu sinh tồn, đâm thông rễ ra bốn phương tám hướng cho mọi người thiết bị liên lạc từ xa. Lúc này, nó đang xây dựng một mô hình ba chiều dựa trên bản vẽ của Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình nói: “Đồng thời còn phải cố định nó để nó không di chuyển theo tọa độ mà Chủ thần cài đặt nữa, cô làm nổi không?”
Giác nói: “Tôi sẽ phải tiêu tốn một chút năng lượng để cố định nơi này, nhưng dạo gần đây càng lúc tôi càng thông minh nên một chút năng lượng này chẳng thấm vào đâu đâu.”
Giọng nó đã năng nổ hơn hẳn ngày xưa, đây là công lao của virus xanh lam, bởi vì vốn virus được chế tạo dựa theo nó, giờ đã bị nó “tiêu hóa” quá nửa.
Tô Hạc Đình yên tâm: “Đỉnh thật nha.”
Giác xoay chiếc mô hình ba chiều mấy vòng, nói: “Cứ gọi là lối đi lối đi nghe kỳ quá, đặt tên cho nó đi.”
Tô Hạc Đình: “Cô muốn đặt tên gì?”
Giác nói: “Vô địch—”
Tô Hạc Đình: “Dài quá.”
Giác đành phải bỏ vô địch đi, đặt lại một cái tên đàng hoàng: “Chào đời, tôi muốn gọi nó là Chào đời.”
Tô Hạc Đình cầm bút lên viết nhoáy một cái cái tên này xuống giấy, tỏ vẻ tán thành. Viết xong cậu xé tờ giấy dán tên vào một tấm biển đèn LED, trên đó ghi rõ các khu vực của khu sinh tồn.
Giác soi tấm biển LED, nói: “Con người thật tài giỏi.”
Tô Hạc Đình: “Đúng thế, con người thật tài giỏi.”
Giác nói: “Giờ tôi sẽ lại bắt đầu chờ, có lẽ Phác Lận đang sống ở một nơi nào đó.”
Nó tiến hóa càng nhanh nên các vấn đề cần suy tính cũng càng gia tăng, nhưng riêng việc tìm Phác Lận thì nó chưa một lần bỏ cuộc. Tuy nó cáng đáng ký ức của vô số người, nhưng không một ký ức nào trong ấy thuộc về Phác Lận. Phác Lận dường như là một dữ liệu đã bị xóa bỏ, như thể một ảo ảnh chỉ tồn tại trong Săn bắn Hạn thời.
Tô Hạc Đình thả bút vào ống bút, vẻ mặt thư thả: “Thế thì tốt quá, bọn mình có thể hẹn một chầu nhắm ngoài đời thực.”
Cậu luôn nói về chuyện khó nhẹ tênh như thế, tưởng chừng việc tìm Phác Lận với quay về hiện thực đều là lẽ đương nhiên.
Giác học theo giọng của Giáo chủ, cất xướng: “Thủ lĩnh vĩ đại của chúng ta—”
Tô Hạc Đình nổi da gà: “Đừng ca cái đó!!!”
Giác cãi: “Tôi đang khen cậu mà!”
Tô Hạc Đình: “Khen trong lòng thôi được rồi.”
Giác không phục: “Lần nào Chỉ huy cũng nghe hết mà.”
Tô Hạc Đình kệ nó, cậu xách cây đèn lên, nói: “Tôi phải về nhà đây.”
“Nhà” của cậu nằm trong một khu biệt thự, đa số người chinh phục cũng ở đó do nhà cửa rộng rãi, một khu có sức chứa khoảng ngàn người, gặp tình huống khẩn cấp thì mọi người có thể kịp thời liên lạc với nhau.
Giác nói: “Chỉ huy về rồi à.”
Tô Hạc Đình liếc đồng hồ: “Ảnh về tối qua.”
Giác tắt đèn, nói: “Dạo này hai người ở chung thì ít mà xa nhau thì nhiều, chắc chắn hôm nay anh ấy sẽ chờ cậu về. Để tôi xem nào… Ừm, hôm nay có sương mù, về sớm một chút cho an toàn, nhớ đeo máy liên lạc.”
Tô Hạc Đình xách đèn, cầm ô lên, đáp: “Tôi đeo rồi. Cô thì sao, không về cùng tôi à?”
Giác lấy từ đâu ra một cuốn sách, trang sách giở “xoạt xoạt”. Nó bảo: “Lát tôi về, mọi người mới gửi tài liệu mới về thần ma cho tôi, tôi sẽ đưa vào Ký lục Kinh dị.”
Nó không di chuyển bằng hai chân, làm xong là sẽ nhấp nháy, vào trạng thái tốt còn có thể phân thân làm hơn mười việc một lúc, Tô Hạc Đình không lo cho nó. Cậu tạm biệt Giác rồi mở cửa, bước vào sương mù.
“Cậu Mèo.”
Những người chinh phục đi qua rối rít chào hỏi Tô Hạc Đình, bọn họ ở đây để xử lý thông tin liên lạc, do tối nay đội thám thính sẽ thay phiên nhau ra ngoài, thông tin gửi lên phức tạp, cần phân loại xử lý. Việc này không cần đến cải tạo bộ phận nên người bình thường làm rất nhiều, trong số bọn họ có không ít học giả từ thế giới cũ, bình thường bọn họ còn thảo luận về triết học với Giác.
Tô Hạc Đình chào hỏi một hồi với mọi người, một người trong đó còn nhắc: “Sương mù dày lắm, cậu Mèo, cần chúng tôi lái xe đưa cậu về không?”
Tô Hạc Đình đáp: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Thời tiết xấu là trạng thái bình thường trong khu trừng phạt, sương mù xuất hiện một tháng trước, nhưng chỉ cần trời không mưa thì sẽ không nguy hiểm.
Tô Hạc Đình ra khỏi trung tâm tin tức, sương mù quả dày thật, cây hoa lấp lánh sừng sững giữa trung tâm khu sinh tồn chỉ còn là đường nét. Giác tính toán được thời điểm mưa, khi trời sắp mưa, cây sẽ gửi tin nhắn báo động cho mọi người. Hôm nay không có báo động, dựa trên tính toán thì sớm nhất sáng mai mới có mưa, điều này chứng tỏ tối nay người máy thái giám sẽ không đến đây.
Lúc Tô Hạc Đình về đến nhà thì Tạ Chẩm Thư vừa mới ngủ dậy. Dạo gần đây anh hay đăng xuất đăng nhập luôn nên rất hiếm có thời gian nghỉ. Anh liên kết ý thức rồi gọi cho Tô Hạc Đình,
Tô Hạc Đình nghe máy: “Hê lô.”
Tạ Chẩm Thư vùi trong gối, mãi sau mới đáp: “Ừm.”
Tối qua anh ngủ sâu quá nên giờ vẫn chưa tỉnh hẳn, cảm giác choáng váng nhẹ từ việc liên kết ý thức cũng khiến anh hơi mơ màng, thế nên chữ “Ừm” này toàn giọng mũi.
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Đang đâu vậy?”
Tô Hạc Đình: “Đang về nhà.”
Tạ Chẩm Thư: “Nhanh lên đi.”
Tô Hạc Đình: “Sao thế?”
Tạ Chẩm Thư dừng lại một hồi lâu rồi trở mình. Máy liên lạc trượt qua má anh, anh ấn trán, chậm rãi nói: “Tôi muốn gặp em.”
Dường như không đủ, trước khi Tô Hạc Đình đáp anh còn nói thêm một lần nữa: “Tôi muốn gặp em.”
Có lẽ là vì buồn ngủ nên từng chữ anh nói ra đều rất lười, mà lại rất tự nhiên, còn có chút thúc ép, như thể Tô Hạc Đình mà không về nhà là anh sẽ vác mái đầu bù xù này đi bắt cậu kỳ được.
Tô Hạc Đình thở rất khẽ, một hồi lâu sau cậu mới cười: “Ai cho làm nũng.”
Tạ Chẩm Thư: “Ơ.”
Tô Hạc Đình: “Em đang chạy nè.”
Tạ Chẩm Thư “Ừm” tiếng rồi đứng dậy xuống tầng. Anh ra trước cửa, cầm bình nước hình con mèo lên, nói: “Tôi đang ở cửa này.”
Vườn hoa trồng hoa hồng, vẫn là dữ liệu từ Giác, đây giống như một trò trơi trồng trọt, cần phải chăm sóc rất tận tình. Nhưng Tạ Chẩm Thư chăm lo cho vườn hoa hồng này rất chu đáo, dù bận cách mấy anh cũng không quên tưới nước, thế nên người chinh phục thường được chứng kiến cảnh tượng như sau: khi chuông báo động réo lên, Chỉ huy vừa điềm tĩnh chỉ huy chiến đấu, vừa dùng chiếc bình con mèo tưới cây.
Trên hàng rào sắt bao quanh vườn có treo một tấm biển gỗ ghi chữ “Tô”, do có sương mù nên Tạ Chẩm Thư chỉ tưới một chút. Bầu trời khu sinh tồn bị cây che khuất, mặt trời lúc rạng lúc không, có điều ánh sáng nhàn nhạt từ nó vẫn có tác dụng chiếu sáng nhất định, không đến nỗi khiến nơi đây chìm hẳn vào bóng tối.
Tô Hạc Đình thở hồng hộc trong máy liên lạc, cậu nói: “Có phải em cần phải đi tập không ta, cái ý thức nát này càng lúc càng yếu.”
Vì có Giác nên Tô Hạc Đình gần như không còn dùng đến cây đèn nữa, song hình tượng của cậu cùng với cây đèn ấy đã không thể phân tách, hễ người khác giới thiệu thủ lĩnh là luôn nhắc tới cây đèn của cậu. Có điều luyện tập mãi mà tinh thần của cậu cũng không hề khá hơn, mỗi lần cậu lười là đều đang nghỉ ngơi.
Tạ Chẩm Thư cất bình tưới về, những đốm bạc trong hoa hồng bay vào nhà tỏa ánh sáng lấp lánh. Anh đứng ở cửa, ngắm cây, hỏi: “Vẫn thấy rõ đường chứ?”
Tô Hạc Đình: “Tàm tạm, sương mù dày thật.”
Nếu không phải vì trong sương mù không có thần ma thì Tạ Chẩm Thư cũng đã nghi sương mù này là do hệ thống Chủ thần cài vào. Anh không nghĩ ngợi thêm qua cầm áo khoác ngoài cửa lên, sẵn sàng ra ngoài đi đón Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình chạy mệt lử, nói: “Em chạy hết nổi rồi, Chỉ huy.”
Cậu bỗng dừng lại, giọng hơi lạ.
Tạ Chẩm Thư: “Sao thế?”
Tô Hạc Đình: “Mặt trời mọc rồi, anh thấy không? Màu trắng.”
Tạ Chẩm Thư ngẩng mặt lên, qua những tán lá đan xen, anh thấy mặt trời vẫn đang vùi trong tàng cây. Bẵng một giây, anh bỗng ý thức gì đó, anh bảo: “Không phải—”
Không phải mặt trời!
Một tia sáng trắng bỗng vạch qua làn sương mù dày đặc, tiếng “bíp” của Tất Phương vang từ trên trời xuống, hòn pháo giữa mỏ nó nện xuống như một trận mưa khiến mặt đất rền vang, còi báo động réo ầm ĩ.
Tô Hạc Đình: “Tập kích.”
Bọn họ lập tức tắt máy, hai người chia nhau liên lạc cho các nơi.
Tạ Chẩm Thư: “Trung tâm thông tin, thông báo cho toàn thể mọi người phòng bị, bảo đội thám thính số 953 lập tức rút lui. Tiếp tục duy trì thông báo có đánh tập kích, bảo đảm tất cả mọi người đều nhận được.”
Tô Hạc Đình: “Giác, nghe được xin hãy trả lời, Giác—”
Nhân viên trong trung tâm trả lời: “Đã nhận được! Đề nghị người chinh phục chú ý, tạm thời duy trì tình trạng có đánh tập kích, bắt đầu tị nạn khẩn cấp. Tiểu đội thám thính số 953 nghe được xin trả lời, Chỉ huy ra lệnh cho mọi người lập tức rút lui.”
Tiếng thông báo văng vẳng khắp khu nội thành, những cành cây to lớn gãy lả tả xuống đất trong trận oanh tạc. Bóng lũ Tất Phương càng lúc càng rõ, chúng đi thành một đàn, liên tục phát ra tiếng nổ “bíp”.
Tạ Chẩm Thư mở cửa xe: “Thông báo 016, 786 đến cứ điiểm biệt thự họp khẩn cấp.”
Tiểu đội được đặt tên theo số hiệu của đội trưởng, trung tâm thông tin lập tức liên tạc tới đội trưởng của hai đội để truyền chỉ thị: “Gọi 016, gọi 016, đội trưởng 016 xin nghe, Chỉ huy nói—”
Chữ “nói” vừa thốt ra, một hòn pháo lập tức nện trúng vào trung tâm thông tin. Trong chớp mắt, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khí nóng bùng mãnh liệt khắp chung quanh, bắn vỡ mọi ô cửa kính dọc đường. Khói bốc lên mịt mù, trung tâm thông tin biến thành phế tích.
Chẳng biết ai là người hét lên đầu tiên, theo sau là những tiếng gào khóc, trong máy liên lạc là một bầu hoảng loạn vô tận. Từ lúc bọn họ ra khỏi sa mạc, thành lập khu sinh tồn ở nơi đây tới nay, họ chưa từng gặp tổn thất nặng nề cỡ này.
Mưa không rơi, nhưng trận tập kích vẫn tới.
Lửa cháy phừng phừng trong bầu trời âm u, nhuốm màu đỏ thẫm. Lúc Tạ Chẩm Thư tìm được Tô Hạc Đình, cậu đang ngửa mặt nhìn ánh lửa ấy.
Tô Hạc Đình nói: “Là Chúc Dung.”
Bóng dáng vị cựu thần sơn hải thoắt ẩn thoắt hiện trên bầu trời, nó cường tráng hơn lần đầu gặp rất nhiều, hai cánh tay đã được tối ưu hóa quấn hai khẩu đại pháo rắn lạnh, đứng yên như một pho tượng.
Nhiệt độ trong khu nội thành tăng vọt, lửa lan xuống đất, thiêu cháy cây đại thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.