Chúc Bạn Sống Qua Lễ Tốt Nghiệp
Chương 4
Trừ Linh
13/09/2021
Edit: Rea
—————-
Sau khi các học viên năm nhất rời đi, một sân khấu và mấy căn lều trại nhỏ đã được dựng lên trên sân thể dục. Trên lều trại được phun sơn nguệch ngoạc, hình vẽ giương nanh múa vuốt dí dỏm hoặc là máu chảy đầm đìa kinh dị, mỗi một hình vẽ đều rất có sáng tạo.
"Chị Gia, để mấy món đồ ở đây đi." Nam sinh đặt túi nilong đầy đồ ăn trưa và đồ uống xuống bên chân Khương Lạc Gia.
Khương Lạc Gia thấy đã gần đến giờ rồi nên gửi tin nhắn cho Lăng Tu và Kim Mộng.
Nam sinh hơi chần chừ một chút, sau đó vẻ mặt ngại ngùng tiến đến trước cô tiếp lời: "Chị Gia, năm nay chị phụ trách người được Ác Mộng lựa chọn à?"
"Ừm."
"Bọn họ có dễ ở chung không chị?"
Khương Lạc Gia nói: "Cũng không tệ lắm."
"Sao năm nay lại chọn hai người cùng một lúc ạ?"
Khương Lạc Gia nhún nhún vai: "Mấy người nhỏ bé như bọn tôi thì làm sao hiểu người chỉ thị nghĩ gì chứ."
Hoàn hôn buông xuống làm gương mặt cô rạng rỡ lấp lánh, giảm đi vài phần xinh đẹp sắc xảo, tăng thêm vài phần dịu dàng mềm mại. Nam sinh lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt cô, có chút mê mẩn.
Bỗng hai mắt Khương Lạc Gia sáng lên, cô nhấc tay ra hiệu: " Lão đại! Ở đây nè."
Vẻ mặt nam sinh trở nên ảm đạm.
- -
Lăng Tu gặp Kim Mộng ở trên đường.
Bọn họ chào hỏi nhau nhưng không ai mở miệng nói câu nào, sắc mặt cả hai đều không tốt cho lắm.
Khu dịch vụ số 3 còn được gọi là căn cứ huấn luyện, ai có đủ điểm tích lũy thì tự mình thuê một phòng đơn để luyện, còn ai không đủ điểm thì luyện tập ở đại sảnh công cộng. Khu 3 sẽ không vì tân sinh mà đặc biệt thiết lập một nơi sạch sẽ cho bọn họ học tập, thậm chí ngay cả những học viên cũ cũng không thích những người mới đến này. Hơn năm trăm người tỏ vẻ quyết tâm, nhưng khi tiến vào căn cứ huấn luyện, trông bọn họ giống như bầy cừu bị đàn sói vây quanh vậy. Lúc này thì các huấn luyện viên đã phát huy một chức năng khác của họ: động viên và đảm bảo an toàn cho bọn họ.
Lăng Tu vẫn luôn quan sát mọi người, cậu thấy trên người họ có rất nhiều vết sẹo.
Hiện tại dư âm của mùa hè vẫn còn đó, rất nhiều người chỉ mặc áo thể thao ba lỗ, vài người còn có cả vết sẹo dữ tợn đến mức không thể tưởng tượng nổi, Lăng Tu nhìn qua đó một cái, cơ thể của anh ta giống như là bị chém một đường chéo tách thành hai nửa, sau đó bị buộc phải ghép lại với nhau để chữa lành, vết sẹo thô bằng hai ngón tay lan từ vai xuống tới đùi.
Hầu như không có cơ thể của ai là hoàn toàn sạch sẽ và không có khiếm khuyết nào.
Điều này đúng là khiến người ta sợ hãi.
Âm thanh nhắc nhở tin nhắn của hai người gần như vang lên cùng lúc. Khương Lạc Gia gửi cho bọn họ bức ảnh một căn lều, tranh vẽ trên lều là tuyệt tác nổi tiếng nhất 《 Sự sáng tạo Adam 》* trong tác phẩm 《 Sáng thế ký 》*do Michelangelo* sáng tác. Cô ấy nói cô đang chờ họ ở trước cửa lều.
(1) tiếng Ý là: Creazione di Adamo) là một bức tranh tường trên trần nhà nguyện Sistina, thành Vatican. Đây là tác phẩm do Michelangelo sáng tác vào khoảng năm 1511. Là một trong những tuyệt tác trên trần nhà nguyện Sistine tại Vatican. (nguồn wikipedia và khoahocphattrien.vn)
(2) Sáng thế (theo cách gọi của Công giáo) hoặc Sáng thế ký (theo cách gọi của Tin lành) là sách mở đầu cho Cựu Ước nói riêng cũng như Kinh Thánh nói chung. Nội dung của Sách Sáng thế nói về nguồn gốc của vũ trụ, nhân loại và đặc biệt là dân tộc Israel. (wikipedia)
Tổ hợp tác phẩm miêu tả lại những câu chuyện trong Kinh thánh, tập trung vào Sách Sáng Thế. (khoahocphattrien.vn)
(3) Michelangelo di Lodovico Buonarroti Simoni[1] (6 tháng 3 năm 1475 – 18 tháng 2 năm 1564), thường được gọi là Michelangelo, là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý. Dù ít có những đột phá bên ngoài nghệ thuật, sự uyên bác của ông trong các lĩnh vực đạt tới tầm mức khiến ông được coi là một người xứng đáng với danh hiệu nhân vật thời Phục hưng, cùng với đối thủ kiêm bạn bè Leonardo da Vinci. (wikipedia)
Khi cậu tìm thấy căn lều đó thì thời gian vừa mới qua sáu giờ. Sắc trời còn rất sáng, trên sân thể dục không có nhiều người ngoại trừ mấy cái lều dựng ở đó.
Khương Lạc Gia nhìn thấy Lăng Tu và Kim Mộng đến, cô đưa trước cho họ hai hộp cơm được làm khéo léo và soda ướp lạnh, "Nghỉ ngơi một lát đi. Ăn cơm trước đã, ăn xong thì sẽ huấn luyện khẩn cấp cho hai đứa."
Hôm nay Khương Lạc Gia đeo một cái túi vải, khi Lăng Tu và Kim Mộng mở nắp hộp cơm ra thì cô từ trong túi vải lấy ra hai cái đồng hồ điện tử, hai cây gậy kích điện mini, hai bình xịt muỗi và hai hộp kẹo bạc hà nhỏ,...
Sau khi đứng tư thế quân nhân hai tiếng đồng hồ, dù họ đã quen với căn cứ huấn luyện nhưng vẫn còn có chút kinh sợ, lúc người hướng dẫn đưa bọn họ đi tập một số bài luyện tập cơ bản thì đã đến giờ tan học. Ngay khi ngồi xuống trước lều trại, Lăng Tu liền cảm thấy được cơ bắp trên đùi mình đau nhức. Cậu xoa xoa hai cái, trời nóng đến mức không có cảm giác thèm ăn, thờ ơ múc hai muỗng cơm lên, mắt thì nhìn Khương Lạc Gia lấy hết thứ này đến thứ khác từ trong túi ra như cái túi bảo bối của Doraemon.
Cậu uống một ngụm soda để giải tỏa phần nào mệt mỏi.
Sức ăn của Kim Mộng hơn cậu nhiều lắm, cô ăn hết hộp cơm đến nhìn thấy cả đáy hộp luôn rồi.
Khi cả hai đã ăn uống no say rồi thì Khương Lạc Gia phân chia đồ đạc cho họ, "Lúc trời tối, hai căn lều trại lớn nhất ở giữa chính là đội cạnh tranh thẻ vàng. Theo thông lệ trước đây mà nói, thì nó thường dựa trên hình thức trốn thoát khỏi mật thất và mê cung, trên hai hình thức này sẽ có thêm một số trò chơi như trả lời câu hỏi, thu thập - mở khóa vật phẩm và một số cách chơi khác. Thời gian rất quan trọng nên chị đã chuẩn bị hai cái đồng hồ này cho hai đứa. Hôm nay hạn chế mấy hành vi bạo lực gây chết người, cả vũ khí cũng vậy luôn, còn gậy kích điện và bình xịt muỗi thì tương đối thích hợp trong phạm vi cho phép. Kẹo bạc hà dùng để làm tinh thần tỉnh táo, được chế tạo đặc biệt và có thể dùng để làm thuốc. Bởi vì hạn chế bạo lực cho nên rất nhiều người sẽ lựa chọn dùng thuốc mê, nhất là Kim Mộng, hãy cẩn thận một chút, hễ em cảm thấy không ổn thì có thể ăn một viên bất cứ lúc nào, trong học viện này súc sinh không ít đâu. Ngoài ra còn có bột cầm máu, băng gạc, thuốc giảm đau và một số loại thuốc hai đứa có thể sẽ cần dùng đến, tất cả đều nằm trong hộp nhỏ này. Còn có một chai nước khoáng nữa. Chú ý một chút, bên trong không có nhà vệ sinh đâu đó."
"Chờ đã," Lăng Tu đứng lên xác nhận một chút, nhịn không được mà khoa tay múa chân, "Căn lều lớn nhất cũng chỉ lớn đến thế này thôi thì còn có thể thiết kế ra loại mê cung hay mật thất gì chứ?"
Đầu ngón tay Khương Lạc Gia chỉ xuống mặt đất, "Chiến trường thật sự nằm ở dưới lòng đất."
Khi mặt trời ngả dần về phía tây, thì sắc trời cũng dần tối.
Hoàng hôn bao phủ toàn bộ học viện, có một nam sinh đi đến đưa cho họ hai cái balo để họ thu dọn đồ đạc này nọ cất vào trong đó.
Đó là một cái balo màu đen, có một cái huy hiệu hình tròn màu đỏ thẫm được ghim ở giữa, và đường nét màu trắng phác họa hình dạng của quả táo.
Tay Khương Lạc Gia chọc chọc vào cái huy hiệu bằng kim loại, nói: "Sau khi vào đó, những người nào có nhãn hiệu này thì đều là người bên mình."
Kim Mộng kéo khóa kéo lại, ngước mắt lên nói: "Nhưng chỉ có một thẻ duy nhất, tất cả mọi người đều phải cạnh tranh."
"Đúng vậy," Khương Lạc Gia nói, "Nhưng trong trường hợp khẩn cấp có thể giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa trong hoàn cảnh như vậy, nếu họ biết rằng có người cùng nhóm với em thì sẽ không chủ động làm hại em, cũng sẽ ổn định hơn rất nhiều."
Kim Mộng nhỏ giọng đáp: "Vâng."
Lăng Tu liếc mắt nhìn cô một cái, cậu cảm thấy Kim Mộng vẫn rất ngẩn ngơ. Nghe xong câu trả lời của Khương Lạc Gia, cô cụp mắt xuống không nói gì nữa, ngón tay móc dây đeo balo lên, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Chín giờ mới bắt đầu, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Đồng hồ điện tử hiển thị đã 19:11, còn chưa đầy hai giờ trước khi hoạt động chính thức bắt đầu.
Ngày càng có nhiều người đến sân thể dục hơn.
Lăng Tu lẩm bẩm nói: "Trời có sương mù."
Mặt trời chỉ còn sót lại một tia ánh chiều tà, có làn sương mù mỏng lấp đầy những khoảng trống giữa những căn lều trại dựng trên sân thể dục.
Cách đó không xa truyền đến tiếng chim kêu khàn khàn khó nghe.
Khương Lạc Gia ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái rồi nói: "Chúng ta phải tranh thủ thời gian tiến hành phần tiếp theo thôi, đã mang theo điện thoại của mình chưa, cái mà trường phát cho ấy?"
Đăng nhập vào Dược Uyên rồi nhấp vào cột "Hoạt động".
"Hai đứa cần phải đăng ký một chút," Khương Lạc Gia lấy di động của mình ra chỉ cho họ xem, "Trong hoạt động hiện tại của cả hai chắc là chỉ có một cái thôi phải không, đúng là nó đó, gọi là 'Thời khắc đoạt thẻ', nhấp vào con số để chọn, hai số 201 và 202 tương ứng với hai thẻ vàng, còn tất cả những thẻ khác là thẻ đen ngẫu nhiên được phát ra, hai người các em không được chọn số giống nhau."
Lăng Tu nói: "Vậy em chọn 201 đi."
"Ok, Kim Mộng 202."
Kim Mộng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn 202.
Sau khi xác nhận số cần phải quét thẻ đen của mình, quét xong là đã được đăng ký.
Lăng Tu lại một lần nữa nhìn thấy đường nét màu vàng lấp lánh trên thẻ đen. Cậu liếm liếm môi dưới, hỏi: "Hoa văn màu vàng này là gì vậy? Tại sao chỉ có thể thấy khi em quét thẻ?"
Khương Lạc Gia nói: "Em có thể hiểu hoa văn này thành mã QR, hoa văn trên thẻ của mỗi người không giống nhau. Tụi chị cũng không biết tại sao chỉ có thể nhìn thấy nó khi quét thẻ... Có người nói là, hoa văn được vẽ bằng chất liệu đặc biệt ở mặt trên của thẻ, khi quét thẻ thì di dộng sẽ phóng ra một loại tia để làm cho thẻ hiện ra. Tuy là không có ai chứng thực là đúng cả, nhưng chị nghĩ nó đáng tin nhất trong số rất nhiều suy đoán. Mặc kệ đi, cái này không quan trọng. Chờ quần áo mang đến cho hai đứa thay, sau đó có thể vào lều trại rồi."
Vẫn là nam sinh kia mang quần áo đến, quần dài màu đen thuần và áo khoác.
Chờ tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong, Khương Lạc Gia sửa sang lại áo sơ mi, một tay cô chống nạnh, hài lòng nhìn từ trên xuống đánh giá hai người, "Hai đứa có biết bộ trang bị toàn thân cả hai này đáng giá bao nhiêu tiền không?"
Động tác của Lăng Tu ngừng lại, cậu còn tưởng là nó được phát miễn phí giống như điện thoại và thẻ đen vậy.
Khương Lạc Gia nói: "Một bộ hơn một ngàn điểm tích lũy. Đắt nhất chính là thuốc, do tự tay lão đại chọn để chuẩn bị cho mấy đứa đó."
Nghe thấy lời này, hơi thở kháng cự của Kim Mộng tràn ra khắp toàn thân, cô thấp giọng hỏi: "Muốn tụi em trả tiền sao?"
Cô dường như sẵn sàng cởi bỏ tất cả balo và quần áo ra nếu Khương Lạc Gia trả lời là muốn, rồi sau đó sẽ từ bỏ tham gia hoạt động.
Điểm tích lũy cơ bản của bọn họ chỉ có một trăm, trước mắt mà nói, một ngàn là con số khó có thể đạt được.
Nhưng Lăng Tu cũng không có lo lắng lắm.
Sau lưng Khương Lạc Gia có một tổ chức, nghe những lời cô nói ra thì tổ chức này có tham vọng khá lớn, sẽ không đến mức nhìn chằm chằm vào tân sinh mà cho vay nặng lãi. Một thân trang bị này cuối cùng nhất định cũng sẽ không đơn giản là thô bạo để bọn họ trả lại điểm tích lũy, mà là để cho họ trả giá một thứ gì đó khác.
Quả nhiên, Khương Lạc Gia chắc chắn nói: "Không cần. Yên tâm đi. Đừng lo lắng, không cần miễn cưỡng bản thân, cố gắng hết sức mình là tốt rồi."
Trời đã tối rồi.
Có một con chim trắng vỗ cánh bay lượn rồi đậu trên đỉnh một căn lều.
"Quạ trắng đến rồi," Khương Lạc Gia vỗ lưng Lăng Tu, "Đi theo chị."
Thời gian vẫn chưa đến tám giờ.
Khương Lạc Gia dẫn bọn họ đến khán đài trước sân khấu, tìm một chỗ ngồi xuống.
Mọi người lần lượt đến ngồi xung quanh, đồng hồ điện tử đã nhảy đến tám giờ, pháo hoa đúng giờ nở rộ trên bầu trời đêm. Ánh đèn chiếu sáng cả sân khấu, có người đàn ông mặc âu phục cầm micro bước lên đài.
Lăng Tu kinh ngạc, thì ra nói liên hoan là thực sự có liên hoan.
Người dẫn chương trình nói vài lời mở đầu xong liền nghênh đón tiết mục đầu tiên, là ca hát.
Hát không hay, nhưng cũng đã cố hát xong rồi.
Khương Lạc Gia nhìn ra sự ngơ ngác của họ, cười đến ngả nghiêng, sau đó nói: "Đây là bầu không khí sôi động, đi lên biểu diễn đều sẽ được cộng điểm tích lũy. Xem cái này trước một lát, chúng ta sẽ rời đi lúc tám giờ bốn mươi."
Dưới sân khấu vẫn luôn có người cười.
Các màn trình diễn rất đa dạng, có ca hát, nhảy múa và tấu nói nhưng đều rất vụng về, tất cả mọi người đều có vẻ mặt "Hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi", khán giả ngồi dưới nổi lên từng trận cười không ngớt. Lăng Tu không biết có điểm nào vui để họ cười, cậu chỉ cảm thấy nhàm chán, nhưng cũng may thời gian rất nhanh đã đến tám giờ bốn mươi, dưới khán đài lần lượt có người đứng lên rời đi, Khương Lạc Gia cũng dẫn bọn họ đi.
Người dẫn chương trình bên cạnh nói một câu: "Chúc may mắn cho tất cả mọi người tham gia đoạt thẻ ngày hôm nay."
Dưới sân khấu có người huýt sáo, vỗ tay reo hò.
Bầu không khí rất thoải mái.
Khi bước xuống bậc thềm của khán đài, không biết có phải là ảo giác hay không mà trong bầu không khí vui vẻ này, Lăng Tu nghe thấy tiếng ai đó khóc, có rất nhiều người đang khóc. Khóc nức nở, vụn vặt, kiềm nén. Lúc này Lăng Tu chỉ nhíu mày, có chút không giải thích được.
Đây là giờ phút thoải mái hiếm có trong học viện, là một hành trình trò chơi có thưởng mà các tân sinh cần nghiêm túc thực hiện, nhưng đối với những người đã trải qua cuộc đấu tranh sinh tử tàn khốc hơn mà nói, thì hoạt động đoạt thẻ tối nay chỉ dùng để thư giãn mà thôi.
Chỉ là những người cùng bạn tham gia trò chơi, biểu diễn tiết mục, chọc mọi người ở dưới khán đài cười ha ha hồi năm ngoái, có thể sẽ không có mặt ở đây trong năm nay cùng cậu.
- -
Lăng Tu đi đến lều trại mà trước cửa có dựng lên hai ngọn đèn, ánh đèn làm cho cậu nhìn thấy rõ căn lều có màu đỏ, còn dùng những đường nét của bút chì màu vẽ một bóng người bị treo lên. Một con chim màu trắng đứng một chân trên đỉnh lều trại, đầu nó quay trái quay phải, con mắt tròn xoe không chớp một cái nào, đây hẳn là con quạ trắng mà Khương Lạc Gia đã nói.
Không ngờ trong lều trại không có một bóng người, chỉ có một cái cột hình trụ trong suốt ở giữa, khó khăn lắm mới có thể chứa được thân hình của một người. Trên hình trụ có một khe cắm thẻ kim loại màu bạc, Lăng Tu lấy thẻ đen từ cổ tay mình xuống rồi đưa vào khe cắm thẻ.
Cửa được mở ra, cậu đến đứng vào trong cái cột, sau đó cột trụ từ từ hạ xuống.
Khi Lăng Tu từ trong cột trụ đi ra, mọi người trong đại sảnh hoặc là mập mờ hoặc là lớn mật hướng ánh mắt nhìn về phía cậu.
Đại sảnh này rất lớn và trống trải, toàn bộ không gian là hình tròn với mười bốn cánh cửa. Ở giữa sảnh có một chiếc bàn tròn, trên bàn tròn là bàn xoay trúng thưởng thường thấy ở các siêu thị. Lăng Tu xem xét nó một lát, cậu phát hiện cách thức sử dụng đúng cách của nó so với bàn xoay bình thường cũng không có gì khác biệt. Gần một nửa số ô vuông trên bàn xoay được đánh dấu Cảm ơn bạn đã tham gia, chuyển lời cảm ơn đến những người đã tham gia xong thì bạn sẽ được quay sang một ô vuông khác, và một cái hộp nhỏ sẽ bật lên.
Sau khi bàn xoay quẹt thẻ nghĩa là tất cả mọi người chỉ có một cơ hội để tham gia.
Đồng hồ điện tử hiển thị lúc này là tám giờ năm mươi bốn phút, Lăng Tu lướt qua ánh mắt của mọi người mà đi tới, đưa tay xoay cái bàn xoay.
Cậu nhận được một cái hộp nhỏ.
Trong khi đang chờ đợi thì Lăng Tu phát hiện ra hầu hết mọi người đều không nhìn cậu, mà là nhìn cái balo ---- nói rõ hơn một chút, thì chính là đang nhìn huy hiệu quả táo trên balo của cậu.
Dưới lòng đất lạnh hơn trên mặt đất, đa số mọi người dường như đều có kinh nghiệm, họ mặc áo khoác, quần dài và đeo cũng balo.
Lăng Tu thấy trước đó có người cầm hộp không có lập tức mở ra, vậy nên cậu cũng cất nó vào trong balo trước.
Lăng Tu khép áo khoác của mình lại, chợt nhận ra ở đây có hơn hai mươi người, mỗi người đều rất trầm mặc.
Không có thì thầm nói nhỏ, cũng không có ý chí chiến đấu sục sôi.
Ánh mắt của những người đó rơi trên người cậu, cũng chỉ là quan sát như vậy mà thôi, không có bất kỳ hành động nào khác.
Vừa điểm đến chín giờ, mười bốn cánh cửa "Kẽo kẹt" một tiếng đồng loạt mở ra.
Hết chương 04.
—————-
Sau khi các học viên năm nhất rời đi, một sân khấu và mấy căn lều trại nhỏ đã được dựng lên trên sân thể dục. Trên lều trại được phun sơn nguệch ngoạc, hình vẽ giương nanh múa vuốt dí dỏm hoặc là máu chảy đầm đìa kinh dị, mỗi một hình vẽ đều rất có sáng tạo.
"Chị Gia, để mấy món đồ ở đây đi." Nam sinh đặt túi nilong đầy đồ ăn trưa và đồ uống xuống bên chân Khương Lạc Gia.
Khương Lạc Gia thấy đã gần đến giờ rồi nên gửi tin nhắn cho Lăng Tu và Kim Mộng.
Nam sinh hơi chần chừ một chút, sau đó vẻ mặt ngại ngùng tiến đến trước cô tiếp lời: "Chị Gia, năm nay chị phụ trách người được Ác Mộng lựa chọn à?"
"Ừm."
"Bọn họ có dễ ở chung không chị?"
Khương Lạc Gia nói: "Cũng không tệ lắm."
"Sao năm nay lại chọn hai người cùng một lúc ạ?"
Khương Lạc Gia nhún nhún vai: "Mấy người nhỏ bé như bọn tôi thì làm sao hiểu người chỉ thị nghĩ gì chứ."
Hoàn hôn buông xuống làm gương mặt cô rạng rỡ lấp lánh, giảm đi vài phần xinh đẹp sắc xảo, tăng thêm vài phần dịu dàng mềm mại. Nam sinh lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt cô, có chút mê mẩn.
Bỗng hai mắt Khương Lạc Gia sáng lên, cô nhấc tay ra hiệu: " Lão đại! Ở đây nè."
Vẻ mặt nam sinh trở nên ảm đạm.
- -
Lăng Tu gặp Kim Mộng ở trên đường.
Bọn họ chào hỏi nhau nhưng không ai mở miệng nói câu nào, sắc mặt cả hai đều không tốt cho lắm.
Khu dịch vụ số 3 còn được gọi là căn cứ huấn luyện, ai có đủ điểm tích lũy thì tự mình thuê một phòng đơn để luyện, còn ai không đủ điểm thì luyện tập ở đại sảnh công cộng. Khu 3 sẽ không vì tân sinh mà đặc biệt thiết lập một nơi sạch sẽ cho bọn họ học tập, thậm chí ngay cả những học viên cũ cũng không thích những người mới đến này. Hơn năm trăm người tỏ vẻ quyết tâm, nhưng khi tiến vào căn cứ huấn luyện, trông bọn họ giống như bầy cừu bị đàn sói vây quanh vậy. Lúc này thì các huấn luyện viên đã phát huy một chức năng khác của họ: động viên và đảm bảo an toàn cho bọn họ.
Lăng Tu vẫn luôn quan sát mọi người, cậu thấy trên người họ có rất nhiều vết sẹo.
Hiện tại dư âm của mùa hè vẫn còn đó, rất nhiều người chỉ mặc áo thể thao ba lỗ, vài người còn có cả vết sẹo dữ tợn đến mức không thể tưởng tượng nổi, Lăng Tu nhìn qua đó một cái, cơ thể của anh ta giống như là bị chém một đường chéo tách thành hai nửa, sau đó bị buộc phải ghép lại với nhau để chữa lành, vết sẹo thô bằng hai ngón tay lan từ vai xuống tới đùi.
Hầu như không có cơ thể của ai là hoàn toàn sạch sẽ và không có khiếm khuyết nào.
Điều này đúng là khiến người ta sợ hãi.
Âm thanh nhắc nhở tin nhắn của hai người gần như vang lên cùng lúc. Khương Lạc Gia gửi cho bọn họ bức ảnh một căn lều, tranh vẽ trên lều là tuyệt tác nổi tiếng nhất 《 Sự sáng tạo Adam 》* trong tác phẩm 《 Sáng thế ký 》*do Michelangelo* sáng tác. Cô ấy nói cô đang chờ họ ở trước cửa lều.
(1) tiếng Ý là: Creazione di Adamo) là một bức tranh tường trên trần nhà nguyện Sistina, thành Vatican. Đây là tác phẩm do Michelangelo sáng tác vào khoảng năm 1511. Là một trong những tuyệt tác trên trần nhà nguyện Sistine tại Vatican. (nguồn wikipedia và khoahocphattrien.vn)
(2) Sáng thế (theo cách gọi của Công giáo) hoặc Sáng thế ký (theo cách gọi của Tin lành) là sách mở đầu cho Cựu Ước nói riêng cũng như Kinh Thánh nói chung. Nội dung của Sách Sáng thế nói về nguồn gốc của vũ trụ, nhân loại và đặc biệt là dân tộc Israel. (wikipedia)
Tổ hợp tác phẩm miêu tả lại những câu chuyện trong Kinh thánh, tập trung vào Sách Sáng Thế. (khoahocphattrien.vn)
(3) Michelangelo di Lodovico Buonarroti Simoni[1] (6 tháng 3 năm 1475 – 18 tháng 2 năm 1564), thường được gọi là Michelangelo, là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý. Dù ít có những đột phá bên ngoài nghệ thuật, sự uyên bác của ông trong các lĩnh vực đạt tới tầm mức khiến ông được coi là một người xứng đáng với danh hiệu nhân vật thời Phục hưng, cùng với đối thủ kiêm bạn bè Leonardo da Vinci. (wikipedia)
Khi cậu tìm thấy căn lều đó thì thời gian vừa mới qua sáu giờ. Sắc trời còn rất sáng, trên sân thể dục không có nhiều người ngoại trừ mấy cái lều dựng ở đó.
Khương Lạc Gia nhìn thấy Lăng Tu và Kim Mộng đến, cô đưa trước cho họ hai hộp cơm được làm khéo léo và soda ướp lạnh, "Nghỉ ngơi một lát đi. Ăn cơm trước đã, ăn xong thì sẽ huấn luyện khẩn cấp cho hai đứa."
Hôm nay Khương Lạc Gia đeo một cái túi vải, khi Lăng Tu và Kim Mộng mở nắp hộp cơm ra thì cô từ trong túi vải lấy ra hai cái đồng hồ điện tử, hai cây gậy kích điện mini, hai bình xịt muỗi và hai hộp kẹo bạc hà nhỏ,...
Sau khi đứng tư thế quân nhân hai tiếng đồng hồ, dù họ đã quen với căn cứ huấn luyện nhưng vẫn còn có chút kinh sợ, lúc người hướng dẫn đưa bọn họ đi tập một số bài luyện tập cơ bản thì đã đến giờ tan học. Ngay khi ngồi xuống trước lều trại, Lăng Tu liền cảm thấy được cơ bắp trên đùi mình đau nhức. Cậu xoa xoa hai cái, trời nóng đến mức không có cảm giác thèm ăn, thờ ơ múc hai muỗng cơm lên, mắt thì nhìn Khương Lạc Gia lấy hết thứ này đến thứ khác từ trong túi ra như cái túi bảo bối của Doraemon.
Cậu uống một ngụm soda để giải tỏa phần nào mệt mỏi.
Sức ăn của Kim Mộng hơn cậu nhiều lắm, cô ăn hết hộp cơm đến nhìn thấy cả đáy hộp luôn rồi.
Khi cả hai đã ăn uống no say rồi thì Khương Lạc Gia phân chia đồ đạc cho họ, "Lúc trời tối, hai căn lều trại lớn nhất ở giữa chính là đội cạnh tranh thẻ vàng. Theo thông lệ trước đây mà nói, thì nó thường dựa trên hình thức trốn thoát khỏi mật thất và mê cung, trên hai hình thức này sẽ có thêm một số trò chơi như trả lời câu hỏi, thu thập - mở khóa vật phẩm và một số cách chơi khác. Thời gian rất quan trọng nên chị đã chuẩn bị hai cái đồng hồ này cho hai đứa. Hôm nay hạn chế mấy hành vi bạo lực gây chết người, cả vũ khí cũng vậy luôn, còn gậy kích điện và bình xịt muỗi thì tương đối thích hợp trong phạm vi cho phép. Kẹo bạc hà dùng để làm tinh thần tỉnh táo, được chế tạo đặc biệt và có thể dùng để làm thuốc. Bởi vì hạn chế bạo lực cho nên rất nhiều người sẽ lựa chọn dùng thuốc mê, nhất là Kim Mộng, hãy cẩn thận một chút, hễ em cảm thấy không ổn thì có thể ăn một viên bất cứ lúc nào, trong học viện này súc sinh không ít đâu. Ngoài ra còn có bột cầm máu, băng gạc, thuốc giảm đau và một số loại thuốc hai đứa có thể sẽ cần dùng đến, tất cả đều nằm trong hộp nhỏ này. Còn có một chai nước khoáng nữa. Chú ý một chút, bên trong không có nhà vệ sinh đâu đó."
"Chờ đã," Lăng Tu đứng lên xác nhận một chút, nhịn không được mà khoa tay múa chân, "Căn lều lớn nhất cũng chỉ lớn đến thế này thôi thì còn có thể thiết kế ra loại mê cung hay mật thất gì chứ?"
Đầu ngón tay Khương Lạc Gia chỉ xuống mặt đất, "Chiến trường thật sự nằm ở dưới lòng đất."
Khi mặt trời ngả dần về phía tây, thì sắc trời cũng dần tối.
Hoàng hôn bao phủ toàn bộ học viện, có một nam sinh đi đến đưa cho họ hai cái balo để họ thu dọn đồ đạc này nọ cất vào trong đó.
Đó là một cái balo màu đen, có một cái huy hiệu hình tròn màu đỏ thẫm được ghim ở giữa, và đường nét màu trắng phác họa hình dạng của quả táo.
Tay Khương Lạc Gia chọc chọc vào cái huy hiệu bằng kim loại, nói: "Sau khi vào đó, những người nào có nhãn hiệu này thì đều là người bên mình."
Kim Mộng kéo khóa kéo lại, ngước mắt lên nói: "Nhưng chỉ có một thẻ duy nhất, tất cả mọi người đều phải cạnh tranh."
"Đúng vậy," Khương Lạc Gia nói, "Nhưng trong trường hợp khẩn cấp có thể giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa trong hoàn cảnh như vậy, nếu họ biết rằng có người cùng nhóm với em thì sẽ không chủ động làm hại em, cũng sẽ ổn định hơn rất nhiều."
Kim Mộng nhỏ giọng đáp: "Vâng."
Lăng Tu liếc mắt nhìn cô một cái, cậu cảm thấy Kim Mộng vẫn rất ngẩn ngơ. Nghe xong câu trả lời của Khương Lạc Gia, cô cụp mắt xuống không nói gì nữa, ngón tay móc dây đeo balo lên, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Chín giờ mới bắt đầu, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Đồng hồ điện tử hiển thị đã 19:11, còn chưa đầy hai giờ trước khi hoạt động chính thức bắt đầu.
Ngày càng có nhiều người đến sân thể dục hơn.
Lăng Tu lẩm bẩm nói: "Trời có sương mù."
Mặt trời chỉ còn sót lại một tia ánh chiều tà, có làn sương mù mỏng lấp đầy những khoảng trống giữa những căn lều trại dựng trên sân thể dục.
Cách đó không xa truyền đến tiếng chim kêu khàn khàn khó nghe.
Khương Lạc Gia ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái rồi nói: "Chúng ta phải tranh thủ thời gian tiến hành phần tiếp theo thôi, đã mang theo điện thoại của mình chưa, cái mà trường phát cho ấy?"
Đăng nhập vào Dược Uyên rồi nhấp vào cột "Hoạt động".
"Hai đứa cần phải đăng ký một chút," Khương Lạc Gia lấy di động của mình ra chỉ cho họ xem, "Trong hoạt động hiện tại của cả hai chắc là chỉ có một cái thôi phải không, đúng là nó đó, gọi là 'Thời khắc đoạt thẻ', nhấp vào con số để chọn, hai số 201 và 202 tương ứng với hai thẻ vàng, còn tất cả những thẻ khác là thẻ đen ngẫu nhiên được phát ra, hai người các em không được chọn số giống nhau."
Lăng Tu nói: "Vậy em chọn 201 đi."
"Ok, Kim Mộng 202."
Kim Mộng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn 202.
Sau khi xác nhận số cần phải quét thẻ đen của mình, quét xong là đã được đăng ký.
Lăng Tu lại một lần nữa nhìn thấy đường nét màu vàng lấp lánh trên thẻ đen. Cậu liếm liếm môi dưới, hỏi: "Hoa văn màu vàng này là gì vậy? Tại sao chỉ có thể thấy khi em quét thẻ?"
Khương Lạc Gia nói: "Em có thể hiểu hoa văn này thành mã QR, hoa văn trên thẻ của mỗi người không giống nhau. Tụi chị cũng không biết tại sao chỉ có thể nhìn thấy nó khi quét thẻ... Có người nói là, hoa văn được vẽ bằng chất liệu đặc biệt ở mặt trên của thẻ, khi quét thẻ thì di dộng sẽ phóng ra một loại tia để làm cho thẻ hiện ra. Tuy là không có ai chứng thực là đúng cả, nhưng chị nghĩ nó đáng tin nhất trong số rất nhiều suy đoán. Mặc kệ đi, cái này không quan trọng. Chờ quần áo mang đến cho hai đứa thay, sau đó có thể vào lều trại rồi."
Vẫn là nam sinh kia mang quần áo đến, quần dài màu đen thuần và áo khoác.
Chờ tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong, Khương Lạc Gia sửa sang lại áo sơ mi, một tay cô chống nạnh, hài lòng nhìn từ trên xuống đánh giá hai người, "Hai đứa có biết bộ trang bị toàn thân cả hai này đáng giá bao nhiêu tiền không?"
Động tác của Lăng Tu ngừng lại, cậu còn tưởng là nó được phát miễn phí giống như điện thoại và thẻ đen vậy.
Khương Lạc Gia nói: "Một bộ hơn một ngàn điểm tích lũy. Đắt nhất chính là thuốc, do tự tay lão đại chọn để chuẩn bị cho mấy đứa đó."
Nghe thấy lời này, hơi thở kháng cự của Kim Mộng tràn ra khắp toàn thân, cô thấp giọng hỏi: "Muốn tụi em trả tiền sao?"
Cô dường như sẵn sàng cởi bỏ tất cả balo và quần áo ra nếu Khương Lạc Gia trả lời là muốn, rồi sau đó sẽ từ bỏ tham gia hoạt động.
Điểm tích lũy cơ bản của bọn họ chỉ có một trăm, trước mắt mà nói, một ngàn là con số khó có thể đạt được.
Nhưng Lăng Tu cũng không có lo lắng lắm.
Sau lưng Khương Lạc Gia có một tổ chức, nghe những lời cô nói ra thì tổ chức này có tham vọng khá lớn, sẽ không đến mức nhìn chằm chằm vào tân sinh mà cho vay nặng lãi. Một thân trang bị này cuối cùng nhất định cũng sẽ không đơn giản là thô bạo để bọn họ trả lại điểm tích lũy, mà là để cho họ trả giá một thứ gì đó khác.
Quả nhiên, Khương Lạc Gia chắc chắn nói: "Không cần. Yên tâm đi. Đừng lo lắng, không cần miễn cưỡng bản thân, cố gắng hết sức mình là tốt rồi."
Trời đã tối rồi.
Có một con chim trắng vỗ cánh bay lượn rồi đậu trên đỉnh một căn lều.
"Quạ trắng đến rồi," Khương Lạc Gia vỗ lưng Lăng Tu, "Đi theo chị."
Thời gian vẫn chưa đến tám giờ.
Khương Lạc Gia dẫn bọn họ đến khán đài trước sân khấu, tìm một chỗ ngồi xuống.
Mọi người lần lượt đến ngồi xung quanh, đồng hồ điện tử đã nhảy đến tám giờ, pháo hoa đúng giờ nở rộ trên bầu trời đêm. Ánh đèn chiếu sáng cả sân khấu, có người đàn ông mặc âu phục cầm micro bước lên đài.
Lăng Tu kinh ngạc, thì ra nói liên hoan là thực sự có liên hoan.
Người dẫn chương trình nói vài lời mở đầu xong liền nghênh đón tiết mục đầu tiên, là ca hát.
Hát không hay, nhưng cũng đã cố hát xong rồi.
Khương Lạc Gia nhìn ra sự ngơ ngác của họ, cười đến ngả nghiêng, sau đó nói: "Đây là bầu không khí sôi động, đi lên biểu diễn đều sẽ được cộng điểm tích lũy. Xem cái này trước một lát, chúng ta sẽ rời đi lúc tám giờ bốn mươi."
Dưới sân khấu vẫn luôn có người cười.
Các màn trình diễn rất đa dạng, có ca hát, nhảy múa và tấu nói nhưng đều rất vụng về, tất cả mọi người đều có vẻ mặt "Hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi", khán giả ngồi dưới nổi lên từng trận cười không ngớt. Lăng Tu không biết có điểm nào vui để họ cười, cậu chỉ cảm thấy nhàm chán, nhưng cũng may thời gian rất nhanh đã đến tám giờ bốn mươi, dưới khán đài lần lượt có người đứng lên rời đi, Khương Lạc Gia cũng dẫn bọn họ đi.
Người dẫn chương trình bên cạnh nói một câu: "Chúc may mắn cho tất cả mọi người tham gia đoạt thẻ ngày hôm nay."
Dưới sân khấu có người huýt sáo, vỗ tay reo hò.
Bầu không khí rất thoải mái.
Khi bước xuống bậc thềm của khán đài, không biết có phải là ảo giác hay không mà trong bầu không khí vui vẻ này, Lăng Tu nghe thấy tiếng ai đó khóc, có rất nhiều người đang khóc. Khóc nức nở, vụn vặt, kiềm nén. Lúc này Lăng Tu chỉ nhíu mày, có chút không giải thích được.
Đây là giờ phút thoải mái hiếm có trong học viện, là một hành trình trò chơi có thưởng mà các tân sinh cần nghiêm túc thực hiện, nhưng đối với những người đã trải qua cuộc đấu tranh sinh tử tàn khốc hơn mà nói, thì hoạt động đoạt thẻ tối nay chỉ dùng để thư giãn mà thôi.
Chỉ là những người cùng bạn tham gia trò chơi, biểu diễn tiết mục, chọc mọi người ở dưới khán đài cười ha ha hồi năm ngoái, có thể sẽ không có mặt ở đây trong năm nay cùng cậu.
- -
Lăng Tu đi đến lều trại mà trước cửa có dựng lên hai ngọn đèn, ánh đèn làm cho cậu nhìn thấy rõ căn lều có màu đỏ, còn dùng những đường nét của bút chì màu vẽ một bóng người bị treo lên. Một con chim màu trắng đứng một chân trên đỉnh lều trại, đầu nó quay trái quay phải, con mắt tròn xoe không chớp một cái nào, đây hẳn là con quạ trắng mà Khương Lạc Gia đã nói.
Không ngờ trong lều trại không có một bóng người, chỉ có một cái cột hình trụ trong suốt ở giữa, khó khăn lắm mới có thể chứa được thân hình của một người. Trên hình trụ có một khe cắm thẻ kim loại màu bạc, Lăng Tu lấy thẻ đen từ cổ tay mình xuống rồi đưa vào khe cắm thẻ.
Cửa được mở ra, cậu đến đứng vào trong cái cột, sau đó cột trụ từ từ hạ xuống.
Khi Lăng Tu từ trong cột trụ đi ra, mọi người trong đại sảnh hoặc là mập mờ hoặc là lớn mật hướng ánh mắt nhìn về phía cậu.
Đại sảnh này rất lớn và trống trải, toàn bộ không gian là hình tròn với mười bốn cánh cửa. Ở giữa sảnh có một chiếc bàn tròn, trên bàn tròn là bàn xoay trúng thưởng thường thấy ở các siêu thị. Lăng Tu xem xét nó một lát, cậu phát hiện cách thức sử dụng đúng cách của nó so với bàn xoay bình thường cũng không có gì khác biệt. Gần một nửa số ô vuông trên bàn xoay được đánh dấu Cảm ơn bạn đã tham gia, chuyển lời cảm ơn đến những người đã tham gia xong thì bạn sẽ được quay sang một ô vuông khác, và một cái hộp nhỏ sẽ bật lên.
Sau khi bàn xoay quẹt thẻ nghĩa là tất cả mọi người chỉ có một cơ hội để tham gia.
Đồng hồ điện tử hiển thị lúc này là tám giờ năm mươi bốn phút, Lăng Tu lướt qua ánh mắt của mọi người mà đi tới, đưa tay xoay cái bàn xoay.
Cậu nhận được một cái hộp nhỏ.
Trong khi đang chờ đợi thì Lăng Tu phát hiện ra hầu hết mọi người đều không nhìn cậu, mà là nhìn cái balo ---- nói rõ hơn một chút, thì chính là đang nhìn huy hiệu quả táo trên balo của cậu.
Dưới lòng đất lạnh hơn trên mặt đất, đa số mọi người dường như đều có kinh nghiệm, họ mặc áo khoác, quần dài và đeo cũng balo.
Lăng Tu thấy trước đó có người cầm hộp không có lập tức mở ra, vậy nên cậu cũng cất nó vào trong balo trước.
Lăng Tu khép áo khoác của mình lại, chợt nhận ra ở đây có hơn hai mươi người, mỗi người đều rất trầm mặc.
Không có thì thầm nói nhỏ, cũng không có ý chí chiến đấu sục sôi.
Ánh mắt của những người đó rơi trên người cậu, cũng chỉ là quan sát như vậy mà thôi, không có bất kỳ hành động nào khác.
Vừa điểm đến chín giờ, mười bốn cánh cửa "Kẽo kẹt" một tiếng đồng loạt mở ra.
Hết chương 04.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.